Gió đông rít gào thổi tới, làm tung bay đủ loại quốc kỳ trên giáo trường.
Yashin đại đế đã đến, nhưng cũng không có nghĩa nghi thức hiến tế chư thần lập tức bắt đầu.
Bởi vì Giáo Tông điện hạ của Thần Thánh giáo đình giáo khu Zenit còn chưa tới.
Hôm nay nghi thức hiến tế ngay từ khi chưa bắt đầu đã lộ ra một khí tức phi thường quỷ dị.
Dựa theo truyền thống trước kia, Giáo Tông điện hạ vốn là đã xuất hiện trước khi hoàng đế đế quốc tới để bày tỏ tôn trọng với đế quốc. Thế nhưng hôm nay Giáo Tông điện hạ lại ngoài dự đoán mà phá vỡ lễ chế như vậy, tới giờ vẫn còn không đến.
Tiếp tục chờ đợi quả khó có ai kiên nhẫn nổi.
Từng đợt giá rét buốt lạnh làm cho không ít binh sĩ có thực lực yếu kém của một số nước phụ thuộc sắp chịu không nổi.
- Bắt đầu đi!
Thế nhưng ngay khi còn chưa ai kịp than thở vì nghĩ phải chờ tiếp, một giọng nói nhẹ nhàng truyền ra từ trên tầng thứ chín.
Giọng nói kia tràn đầy vẻ nghiêm nghị cùng cao quý không thể xâm phạm, một cỗ khí thế duy ngã độc tôn lan tỏa, thế nhưng Tôn Phi lại rõ ràng cảm thụ được chút gì đó mệt mỏi cùng cô đơn trong đó, thậm chí còn cả cảm xúc cổ lão tang thương, làm người ta không nhịn được sinh ý tiêu điều trong lòng.
Sưu!
Một đạo xích hồng sắc quyền phong, ngay khi giọng nói vừa tắt theo ngai vàng tiêu xạ ra.
Con trâu đực vốn còn nhàn nhã nằm trên tấm thảm lông trắng tinh ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không kịp phát, đã bị cắt làm hai, thế nhưng một giọt máu cũng không tràn, trái tim đúng lúc tách thành hai nửa, còn đang khẽ đập nhịp cuối tỏa một tia nhiệt khí… Sau đó rất nhanh đông lạnh kết thành một khối băng!
- Chuyện còn lại... Do hai người các ngươi đến chủ trì đi.
Giọng nói uy nghiêm lần thứ hai từ ngai vàng truyền ra.
- Tuân mệnh, phụ hoàng!
Hai vị hoàng tử tầng thứ tám tức khắc quỳ một chân trên đất đồng thanh.
Trong nháy mắt sau đó, ngai vàng to lớn kia đột nhiên bay lên trời.
Á Long thú vẫn lẩn quẩn trong mây tựa hồ hiểu ý, lao xuống mang theo uy áp đáng sợ mà xẹt qua giáo trường, chuẩn xác đón ngai vàng trên lưng, sau đó vỗ cánh. Mà bốn vị đại ma pháp sư cũng đồng dạng vận ma lực bay lên, hộ vệ bốn phía bên người á Long thú, nháy mắt tất cả hóa thành mấy đạo lưu quang, như sao băng lướt đi, biến mất ở phía xa.
Yashin đại đế, cứ như vậy trực tiếp rời đi?
Một chuyện tình không hề phù hợp lẽ thường, khiến giáo trường nhất trời mơ hồ đủ loại tiếng nghị luận, nhưng cũng rất nhanh yên ắng lại.
Bởi vì trên đài cao, hai vị hoàng tử đã bắt đầu công tác tiếp theo…
Thế nhưng Tôn Phi vẫn không buông bỏ được thắc mắc. Trong lòng hắn quanh quẩn câu hỏi: vương giả vô địch trong truyền thuyết kia, hiện giờ đã trở thành bộ dáng như thế nào?
Dựa vào một loạt việc kỳ dị vừa diễn ra, hoàng đế khai quốc của đế quốc Zenit tựa hồ đã thật sự muốn mặt trời sắp lặn (ý là già sắp chết), vội đến vội đi bởi bì thân thể đã không thể chịu được lâu dài.
Thực lực của Tôn Phi vượt xa những người xung quanh, hắn thậm chí vừa rồi còn nghe được tiếng ho nhẹ, tiếp đó là tiếng thở dốc cơ hồ bé đến không thể nghe thấy.
Cái loại âm thanh này, không thể nghi ngờ là từ một người bệnh nặng đã lâu.
Bầu trời của đế quốc, thật sự muốn sụp sao?
...
...
Hơn ba giờ sau, nghi thức hiến tế chư thần dưới sự chủ trì của hai đại hoàng tử cũng đã chấm dứt, giải đấu diễn võ tác chiến chính thức bắt đầu vào xế chiều.
Doanh khu hai mươi dặm tổng cộng có 50 tòa thí kiếm đài. Đông, tây, nam, bắc, trung năm đại chiến khu đều tự chiếm lấy mười tòa thí kiếm đài. Hạng mục thi đáu đầu tiên chính là diễn ra tại đây.
Hương Ba Thành cũng rất mau rút được đối thủ đầu tiên của mình: số thứ tự 42, nước Gourde.
Gourde quốc là một nước phụ thuộc cấp ba, cách xa Hương Ba Thành, trước đây hai nước cũng chưa từng kết giao. Quốc gia này có thực lực xem như top đầu trong các nước phụ thuộc cấp ba, hoàng tử Drenthe đứng trong Thất Lang, xưng hiệu Hắc Lang, thực lực rất không tồi, dưới trướng là 300 thiết giáp cuồng sĩ (binh sĩ dũng mãnh mặc giáp sắt), sức chiến đấu cường hãn.
Vốn rất nhiều người xem trọng Gourde quốc có thể qua diễn võ tác chiến lần này tiến tới nước phụ thuộc cấp hai, không ngờ vừa trận đầu đã gặp Hương Ba Thành, xem như là xui xẻo.
Thí kiếm đài số 44.
Vô số người đem trọn nơi này chen đến chật như nêm cối, mọi người đều trông ngóng sáu cao thủ của Hương Ba Thành và Gourde quốc.
- Hắc hắc, gặp phải Hương Ba Vương, ta thấy Gourde quốc nên trực tiếp nhận thua, chỉ cần bảo lưu lại thực lực thì kế đó vẫn còn hi vọng, chứ nếu cùng đám người Hương Ba liều chết chẳng xem chừng bất khả thi rồi.
- Ừm, xem tình huống thì cách đó không tệ, dù sao đối thủ cũng cường đại như vậy, dù nhận thua cũng không ai cười người Gourde.
- Ở? Có người lên đài… Xem kìa, Gourde quốc phái cao thủ ra rồi…
- Lại thật sự chọn nghênh chiến với Hương Ba? Chẳng lẽ họ có gì đó nắm chắc tất thắng?
Dươi thí kiếm đài, đủ loại quan khách cũng đã tới từ lâu chờ xem cuộc vui. Thường dân, thương nhân, ngâm du thi nhân, dong binh, võ sĩ… loại người gì cũng có.
Rất nhiều người đều suy đoán Gourde quốc sẽ nhận thua, cho nên khi thấy Gourde phái cao thủ bay vọt từ khu nghỉ ngơi lên thí kiếm đài thì nhất thời một mảnh kinh ngạc, nghị luận ầm ĩ.
Gã võ sĩ Gourde quốc phái ra thân hình cao lớn, mặt đầy râu ria, toàn thân khoác Tỏa Tử Giáp màu đen, tay lang nha bổng.
Hắn nhảy lên thí kiếm đài, thét một tiếng lớn đinh tai nhức óc, thiêu đốt nhiệt huyết của những người xung quanh. Trong tiếng hoan hô, hắn vỗ vỗ bộ ngực của mình, mắt lộ ra hung quang, không ngừng khoe cơ bắp, đồng thời ra vẻ khiêu khích về khu nghỉ ngơi của Hương Ba Thành.
- Hmm, là khiêu khích đây! Ai thay bổn vương đi thu thập tiểu tử kia nào?
Tôn Phi đang ngồi trên vị trí cao nhất tại khu nghỉ ngơi, tầm mắt đảo qua chiến sĩ Hương Ba bên dưới.
- Khởi bẩm vương thượng, để thần đi cho!
Oleguer nở nụ cười nham nhở, thân thể mập mạp đứng lên, chủ động xin đi giết giặc.
- Hay là để thần, bệ hạ, cứ để thần làm tiên phong!
Hanh Cáp Nhị Tướng cùng mấy đại cao thủ cũng sôi nổi đứng lên, yêu cầu xuất chiến.
Tầm mắt Tôn Phi cuối cùng rơi trên người Peter Cech.
Vị đệ nhất nhân về quân sự trong đoàn quân viễn chinh Hương Ba này thực lực không thể nghi ngờ, hơn nữa trung thành và tận tâm, đem mọi chuyện trong quân viễn chinh xử lý gọn gàng ngăn nắp, quốc vương bệ hạ nhờ thế mới có thể nhàn nhã ra ngoài làm đủ chuyện.
Thế nhưng suốt một đường từ quê nhà tới đây, Cech lại chưa hề có cơ hội ra tay, mà ở đại lục Azeroth, làm một thống lĩnh quân sự, nếu không thể biểu hiện ra mặt vũ dũng của mình sẽ rất khó hoàn toàn làm cho các tướng sĩ dưới trướng tin phục.
Tôn Phi quyết định đem cơ hội trận chiến đầu ban cho vị thống soái khiêm tốn này.
- Nhớ kỹ, cần gọn gàng, nhưng là không nên giết người.
Tôn Phi lại dặn dò một câu, không muốn ở ngay ván đầu tiên đã gây quá nhiều thù hằn.
- Quang vinh chính là tính mạng của thần!
Cech hiểu được dụng ý của Tôn Phi, quỳ thật sâu cảm tạ quốc vương ban ân, sau đó đứng lên, xoay người, thân ảnh lóe lên một cái đã xuất hiện ở thí kiếm đài số 44.
Thân pháp nhanh đến cực điểm.
Tiếng hoan hô chung quanh lập tức hơi ngừng lại. Chỉ bằng thân pháp thượng đài này đã chứng minh chiến sĩ Hương Ba Thành phái ra là một cao thủ chân chính.
Ngay cả gã tráng hán bên Gourde quốc kia cũng hơi ngẩn ra, mắt lộ hung quang, ánh mắt ngưng trọng đánh giá Cech.
- Chiến! Chiến! Chiến! Chiến! Chiến! Chiến! Chiến! Chiến! Chiến! ! ! !
Người xem hô to liên tục như sấm, mỗi một người đều điên cuồng mà gào thét, cùng đợi trận chiến mở màn. Cao thủ cùng cao thủ quyết đấu, rốt cục đã tới lúc. THí kiếm đài lóe ra một tầng quang diễm màu xanh lam nhàn nhạt, ma pháp trận bảo hộ khởi động, ý nghĩa trận đầu quyết đấu rốt cục chính thức bắt đầu rồi.
- Ha ha ha, tiếp chiêu đi! Gã Hương Ba gầy yếu!
Gã võ sĩ Gourde quốc trê người tản ra một tầng quang diễm màu vàng nhạt, tượng trưng cho thổ hệ đấu khí. Thổ hệ võ sĩ bình thường có thân hình cường tráng cùng lực lượng đáng sợ, lại thêm bộ Tỏa Tử Giáp bảo hộ bên ngoài, trông hắn chẳng khác nào một con dã thú chui lên từ mặt đất, mang theo khí thế làm cho người ta sợ hãi lao tới Cech đang lẳng lặng đứng phía đối diện.
Ô ô ô!
Thanh lang nha bổng nặng hơn sáu bảy trăm cân trên không trung phát ra tiếng rít quái dị, hóa thành một đoàn hắc quang đầu hung hăng đập xuống đầu Cech…
Yashin đại đế đã đến, nhưng cũng không có nghĩa nghi thức hiến tế chư thần lập tức bắt đầu.
Bởi vì Giáo Tông điện hạ của Thần Thánh giáo đình giáo khu Zenit còn chưa tới.
Hôm nay nghi thức hiến tế ngay từ khi chưa bắt đầu đã lộ ra một khí tức phi thường quỷ dị.
Dựa theo truyền thống trước kia, Giáo Tông điện hạ vốn là đã xuất hiện trước khi hoàng đế đế quốc tới để bày tỏ tôn trọng với đế quốc. Thế nhưng hôm nay Giáo Tông điện hạ lại ngoài dự đoán mà phá vỡ lễ chế như vậy, tới giờ vẫn còn không đến.
Tiếp tục chờ đợi quả khó có ai kiên nhẫn nổi.
Từng đợt giá rét buốt lạnh làm cho không ít binh sĩ có thực lực yếu kém của một số nước phụ thuộc sắp chịu không nổi.
- Bắt đầu đi!
Thế nhưng ngay khi còn chưa ai kịp than thở vì nghĩ phải chờ tiếp, một giọng nói nhẹ nhàng truyền ra từ trên tầng thứ chín.
Giọng nói kia tràn đầy vẻ nghiêm nghị cùng cao quý không thể xâm phạm, một cỗ khí thế duy ngã độc tôn lan tỏa, thế nhưng Tôn Phi lại rõ ràng cảm thụ được chút gì đó mệt mỏi cùng cô đơn trong đó, thậm chí còn cả cảm xúc cổ lão tang thương, làm người ta không nhịn được sinh ý tiêu điều trong lòng.
Sưu!
Một đạo xích hồng sắc quyền phong, ngay khi giọng nói vừa tắt theo ngai vàng tiêu xạ ra.
Con trâu đực vốn còn nhàn nhã nằm trên tấm thảm lông trắng tinh ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không kịp phát, đã bị cắt làm hai, thế nhưng một giọt máu cũng không tràn, trái tim đúng lúc tách thành hai nửa, còn đang khẽ đập nhịp cuối tỏa một tia nhiệt khí… Sau đó rất nhanh đông lạnh kết thành một khối băng!
- Chuyện còn lại... Do hai người các ngươi đến chủ trì đi.
Giọng nói uy nghiêm lần thứ hai từ ngai vàng truyền ra.
- Tuân mệnh, phụ hoàng!
Hai vị hoàng tử tầng thứ tám tức khắc quỳ một chân trên đất đồng thanh.
Trong nháy mắt sau đó, ngai vàng to lớn kia đột nhiên bay lên trời.
Á Long thú vẫn lẩn quẩn trong mây tựa hồ hiểu ý, lao xuống mang theo uy áp đáng sợ mà xẹt qua giáo trường, chuẩn xác đón ngai vàng trên lưng, sau đó vỗ cánh. Mà bốn vị đại ma pháp sư cũng đồng dạng vận ma lực bay lên, hộ vệ bốn phía bên người á Long thú, nháy mắt tất cả hóa thành mấy đạo lưu quang, như sao băng lướt đi, biến mất ở phía xa.
Yashin đại đế, cứ như vậy trực tiếp rời đi?
Một chuyện tình không hề phù hợp lẽ thường, khiến giáo trường nhất trời mơ hồ đủ loại tiếng nghị luận, nhưng cũng rất nhanh yên ắng lại.
Bởi vì trên đài cao, hai vị hoàng tử đã bắt đầu công tác tiếp theo…
Thế nhưng Tôn Phi vẫn không buông bỏ được thắc mắc. Trong lòng hắn quanh quẩn câu hỏi: vương giả vô địch trong truyền thuyết kia, hiện giờ đã trở thành bộ dáng như thế nào?
Dựa vào một loạt việc kỳ dị vừa diễn ra, hoàng đế khai quốc của đế quốc Zenit tựa hồ đã thật sự muốn mặt trời sắp lặn (ý là già sắp chết), vội đến vội đi bởi bì thân thể đã không thể chịu được lâu dài.
Thực lực của Tôn Phi vượt xa những người xung quanh, hắn thậm chí vừa rồi còn nghe được tiếng ho nhẹ, tiếp đó là tiếng thở dốc cơ hồ bé đến không thể nghe thấy.
Cái loại âm thanh này, không thể nghi ngờ là từ một người bệnh nặng đã lâu.
Bầu trời của đế quốc, thật sự muốn sụp sao?
...
...
Hơn ba giờ sau, nghi thức hiến tế chư thần dưới sự chủ trì của hai đại hoàng tử cũng đã chấm dứt, giải đấu diễn võ tác chiến chính thức bắt đầu vào xế chiều.
Doanh khu hai mươi dặm tổng cộng có 50 tòa thí kiếm đài. Đông, tây, nam, bắc, trung năm đại chiến khu đều tự chiếm lấy mười tòa thí kiếm đài. Hạng mục thi đáu đầu tiên chính là diễn ra tại đây.
Hương Ba Thành cũng rất mau rút được đối thủ đầu tiên của mình: số thứ tự 42, nước Gourde.
Gourde quốc là một nước phụ thuộc cấp ba, cách xa Hương Ba Thành, trước đây hai nước cũng chưa từng kết giao. Quốc gia này có thực lực xem như top đầu trong các nước phụ thuộc cấp ba, hoàng tử Drenthe đứng trong Thất Lang, xưng hiệu Hắc Lang, thực lực rất không tồi, dưới trướng là 300 thiết giáp cuồng sĩ (binh sĩ dũng mãnh mặc giáp sắt), sức chiến đấu cường hãn.
Vốn rất nhiều người xem trọng Gourde quốc có thể qua diễn võ tác chiến lần này tiến tới nước phụ thuộc cấp hai, không ngờ vừa trận đầu đã gặp Hương Ba Thành, xem như là xui xẻo.
Thí kiếm đài số 44.
Vô số người đem trọn nơi này chen đến chật như nêm cối, mọi người đều trông ngóng sáu cao thủ của Hương Ba Thành và Gourde quốc.
- Hắc hắc, gặp phải Hương Ba Vương, ta thấy Gourde quốc nên trực tiếp nhận thua, chỉ cần bảo lưu lại thực lực thì kế đó vẫn còn hi vọng, chứ nếu cùng đám người Hương Ba liều chết chẳng xem chừng bất khả thi rồi.
- Ừm, xem tình huống thì cách đó không tệ, dù sao đối thủ cũng cường đại như vậy, dù nhận thua cũng không ai cười người Gourde.
- Ở? Có người lên đài… Xem kìa, Gourde quốc phái cao thủ ra rồi…
- Lại thật sự chọn nghênh chiến với Hương Ba? Chẳng lẽ họ có gì đó nắm chắc tất thắng?
Dươi thí kiếm đài, đủ loại quan khách cũng đã tới từ lâu chờ xem cuộc vui. Thường dân, thương nhân, ngâm du thi nhân, dong binh, võ sĩ… loại người gì cũng có.
Rất nhiều người đều suy đoán Gourde quốc sẽ nhận thua, cho nên khi thấy Gourde phái cao thủ bay vọt từ khu nghỉ ngơi lên thí kiếm đài thì nhất thời một mảnh kinh ngạc, nghị luận ầm ĩ.
Gã võ sĩ Gourde quốc phái ra thân hình cao lớn, mặt đầy râu ria, toàn thân khoác Tỏa Tử Giáp màu đen, tay lang nha bổng.
Hắn nhảy lên thí kiếm đài, thét một tiếng lớn đinh tai nhức óc, thiêu đốt nhiệt huyết của những người xung quanh. Trong tiếng hoan hô, hắn vỗ vỗ bộ ngực của mình, mắt lộ ra hung quang, không ngừng khoe cơ bắp, đồng thời ra vẻ khiêu khích về khu nghỉ ngơi của Hương Ba Thành.
- Hmm, là khiêu khích đây! Ai thay bổn vương đi thu thập tiểu tử kia nào?
Tôn Phi đang ngồi trên vị trí cao nhất tại khu nghỉ ngơi, tầm mắt đảo qua chiến sĩ Hương Ba bên dưới.
- Khởi bẩm vương thượng, để thần đi cho!
Oleguer nở nụ cười nham nhở, thân thể mập mạp đứng lên, chủ động xin đi giết giặc.
- Hay là để thần, bệ hạ, cứ để thần làm tiên phong!
Hanh Cáp Nhị Tướng cùng mấy đại cao thủ cũng sôi nổi đứng lên, yêu cầu xuất chiến.
Tầm mắt Tôn Phi cuối cùng rơi trên người Peter Cech.
Vị đệ nhất nhân về quân sự trong đoàn quân viễn chinh Hương Ba này thực lực không thể nghi ngờ, hơn nữa trung thành và tận tâm, đem mọi chuyện trong quân viễn chinh xử lý gọn gàng ngăn nắp, quốc vương bệ hạ nhờ thế mới có thể nhàn nhã ra ngoài làm đủ chuyện.
Thế nhưng suốt một đường từ quê nhà tới đây, Cech lại chưa hề có cơ hội ra tay, mà ở đại lục Azeroth, làm một thống lĩnh quân sự, nếu không thể biểu hiện ra mặt vũ dũng của mình sẽ rất khó hoàn toàn làm cho các tướng sĩ dưới trướng tin phục.
Tôn Phi quyết định đem cơ hội trận chiến đầu ban cho vị thống soái khiêm tốn này.
- Nhớ kỹ, cần gọn gàng, nhưng là không nên giết người.
Tôn Phi lại dặn dò một câu, không muốn ở ngay ván đầu tiên đã gây quá nhiều thù hằn.
- Quang vinh chính là tính mạng của thần!
Cech hiểu được dụng ý của Tôn Phi, quỳ thật sâu cảm tạ quốc vương ban ân, sau đó đứng lên, xoay người, thân ảnh lóe lên một cái đã xuất hiện ở thí kiếm đài số 44.
Thân pháp nhanh đến cực điểm.
Tiếng hoan hô chung quanh lập tức hơi ngừng lại. Chỉ bằng thân pháp thượng đài này đã chứng minh chiến sĩ Hương Ba Thành phái ra là một cao thủ chân chính.
Ngay cả gã tráng hán bên Gourde quốc kia cũng hơi ngẩn ra, mắt lộ hung quang, ánh mắt ngưng trọng đánh giá Cech.
- Chiến! Chiến! Chiến! Chiến! Chiến! Chiến! Chiến! Chiến! Chiến! ! ! !
Người xem hô to liên tục như sấm, mỗi một người đều điên cuồng mà gào thét, cùng đợi trận chiến mở màn. Cao thủ cùng cao thủ quyết đấu, rốt cục đã tới lúc. THí kiếm đài lóe ra một tầng quang diễm màu xanh lam nhàn nhạt, ma pháp trận bảo hộ khởi động, ý nghĩa trận đầu quyết đấu rốt cục chính thức bắt đầu rồi.
- Ha ha ha, tiếp chiêu đi! Gã Hương Ba gầy yếu!
Gã võ sĩ Gourde quốc trê người tản ra một tầng quang diễm màu vàng nhạt, tượng trưng cho thổ hệ đấu khí. Thổ hệ võ sĩ bình thường có thân hình cường tráng cùng lực lượng đáng sợ, lại thêm bộ Tỏa Tử Giáp bảo hộ bên ngoài, trông hắn chẳng khác nào một con dã thú chui lên từ mặt đất, mang theo khí thế làm cho người ta sợ hãi lao tới Cech đang lẳng lặng đứng phía đối diện.
Ô ô ô!
Thanh lang nha bổng nặng hơn sáu bảy trăm cân trên không trung phát ra tiếng rít quái dị, hóa thành một đoàn hắc quang đầu hung hăng đập xuống đầu Cech…
/344
|