- Đại tỷ Natasha thân ái, tỷ cũng thấy rồi đó, cái hạng người thô lỗ như thế làm sao có thể là một quốc vương vinh diệu cùng phong độ được? Ta xem hắn căn bản chính loại thích cả gan làm loạn, người man rợ lại thô lỗ. . . Hắn thậm chí đem chúng ta gạt ra một bên, ngay từ đầu căn bản không xem tôn nghiêm và uy nghi đế quốc Zenit chúng ta vào mắt . . .
Tiểu vương tử Bristol Kempinski trong lòng run sợ theo chiếc cầu được xây tạm bợ từ dây thừng cùng ván gỗ phía bờ bắc sông Zuli mà tiến vào Hương Ba Thành, trong khoảng thời gian này hắn không buông tha mà liên tiếp kể xấu Tôn Phi, bất luận ngay từ đầy Tôn Phi đã đem hắn cùng đám tùy tùng đánh bay ngoài, hay là sau đó đem đế quốc sắc phong sứ đoàn bỏ mặc ở bờ sông, tất cả đều làm cho Brisol Kempinski đối với gã quốc vương Hương Ba Thành này vô cùng bất mãn.
Nhưng trên thực tế, kẻ mang trong lòng bất mãn ko chỉ có vương tử Brisol Kempinski, đối với bọn kỵ sĩ Đế quốc Zenit cao cao tại thượng mà nói, bọn hắn làm sắc phong sứ đoàn từ nước quân chủ đi đến cái nơi thâm sơn cùng cốc này, đã là một thiên đại bố thí đối với Hương Ba Thành rồi, tiểu quốc vương nước phụ thuộc cấp sáu này còn chưa đưa lên ngôi, vậy mà dám tỏ tác phong đáng tởm, không chịu lăn ra mà nghênh đón, thái độ thế làm cho rất nhiều người không vừa lòng, nếu chẳng phải công chúa Natasha điện hạ không tỏ thái độ gì, có lẽ rất nhiều người sẽ muốn lập tức xông vào cái hoàng cung này để mà hung hăng cấp cho tên quốc vương vô lễ kia một bài học. . .
-Đệ đệ à, quy tắc kị sĩ răn dạy rằng: thời điểm chỉ trích kẻ khác vô lễ, cần phải xem lại hành vi của chính bản thân mình.
Trong xe ngựa, thanh âm yếu ớt kia như không cảm thấy oán hận của đệ, như cũ cái ngữ âm không nhanh không chậm này, làm cho mọi người cảm thấy ngoài dự đoán rằng, đại biểu cho Zenit đế quốc đi vào Hương Ba Thành tiến hành quốc vương sắc phong đại sứ, đế quốc trưởng công chúa Natasha điện hạ đối với hết thảy sự việc lúc trước đều không có để ở trong lòng, không ai biết vị công chúa này rốt cục là suy nghĩ cái gì mà nàng luôn ở trong xe ngựa chưa hề lộ diện.
Dưới cổng Hương Ba Thành
Lúc trước là một mã phu thân mặc trường bào vải bố, quản gia vương thất Best tiên sinh, giờ đã mặc lại một bộ trường bào màu đen hoa lệ, cả người hiện lên vẻ ung dung đẹp đẽ cùng khí chất vô song, hắn lúc này đang mang theo hai gã người hầu cung kính đợi ở cửa thành
Vừa thấy xe ngựa của công chúa đến, Best đã nhanh chóng thi lễ giải thích nói:
- Hoàng tử điện hạ, trưởng công chúa điện hạ, quốc vương chúng ta chiến đấu lần này bị trọng thương, nên không thể tự mình đến nghênh đón hai vị điện hạ, ngài đối với việc này cảm thấy phi thường có lỗi, bất quá chúng ta đã vì sứ đoàn chuẩn bị xong nơi đóng quân cùng thịnh yến mời khách phương xa đến dùng cơm.
Nói thật, đã qua ba bốn tiếng, nhưng cũng làm cho vị soái ca này bận rộn muốn hỏng mất.
Alexander bệ hạ tuổi trẻ khí thịnh một lòng một dạ đặt tâm tư tới binh lính và thần dân của mình lên trước, Best không thể không giữ vững tinh thần ứng phó Zenit đế quốc sắc phong sứ đoàn, cây cầu đá gãy bên ngoài Hương Ba Thành là do hắn an bài người sửa gấp để thông hành, vốn tiếng tăm quản gia Best ở Hương Ba Thành bởi sự kiện “cuốn tài đào tẩu” mà hạ xuống thấp cực điểm, có rất ít người tự nguyên cấp cho “Lão Bạch kiểm” này mặt mũi, nhưng cáo già không hổ là cáo già, hắn chỉ nói một câu :
- Nếu cầu đá không được sửa gấp, sắc phong sứ đoàn sẽ hủy bỏ công nhận Alexander bệ hạ lên ngôi.
Binh lính cùng bình dân Hương Ba Thành lập tức dồn hết tinh lực vùi đầu vào sửa gấp cầu đá, thậm chí có cả những binh sĩ trọng thương nhẹ cũng đều xung phong nhận, rất nhanh vô số dây thừng đã nối liền hai bên cây cầu gãy, mặt trên lớn tạm một loạt tấm ván gỗ rắn chắc, có thể cho xe ngựa cùng đám kị sĩ đi qua.
Best lúc ấy cũng chỉ nhìn mà tặc lưỡi.
Cả quá trình so với hắn dự liệu thậm chí nhanh hai giờ, uy vọng Alexander ở Hương Ba Thành không ai bằng, vượt xa lão quốc vương ngày trước, xem chừng những binh sĩ này cùng bình dân thậm chí nguyện ý vì quốc vương mà đi chết.
- Dẫn đường đi.
Nghe được lời nói của Best, thanh âm của công chúa Natasha chưa hề lộ diện trong xe ngựa truyền ra, vẫn là bộ dạng yếu ớt ôn nhu, vẫn là vô cùng lạnh nhạt hờ hững, không ai biết được bất kì cái thông tin gì, vị trưởng công chúa điện hạ Zenit đế quốc này, tựa hồ cho tới nay đều là ở vào cùng một loại cảm xúc bên trong, không có...chút nào biến hóa.
Best gật gật đầu, phong độ nhẹ nhàng cúi mình, xoay người đi trước dẫn đường.
Hắn đối với điều này cũng không hề lấy làm kỳ quái, suốt một đường từ thủ phủ St. Petersburg của Zenit đế quốc dọc theo tới đây, vị trưởng công chúa thần bí này một mực giữ cùng loại thái độ, Best lúc ban đầu thấy rất lạ lùng nhưng giờ hắn đã hoàn toàn quen rồi.
Sau khi vào thành, hoàng gia sắc phong sứ đoàn được bố trí ở tại quý phủ của quan quân pháp Conca.
Bởi vì quan quân pháp Conca đã bị quốc vương Alexander lấy tội phản quốc đích thân xử tử, cho nên chỗ phủ đệ xa hoa rộng lớn này bị sung công trở thành tài sản của vương thất Hương Ba Thành, Best lúc trước đã an bài lượng lớn nô bộc quét dọn sạch sẽ trọn cái phủ đệ này, thậm chí còn tự tay ra sức một phen, an bài như vậy thật khiến cho hoàng tử Bristol Kempinski luôn soi xét oán hận cùng đám kỵ sĩ cao cao tại thượng phải vừa lòng.
Hoàng gia sứ đoàn dẫn theo số lượng lớn người hầu cùng thị nữ, phương diện này Best không cần quan tâm nhiều, bất quá vị lão soái ca này vẫn là phát huy tinh thông của mình ở phương diện hành chính, mặc kệ ánh mắt lạnh nhạt của đám kị sĩ, thủy chung vẫn đúng mức lấy lễ đối đãi, không biểu hiện ra chút lãnh đạm cùng thất lễ.
- Trưởng công chúa điện hạ cùng hoàng tử điện hạ tôn, Aexander quốc vương hiện đang ở Hương Ba hoàng cung cử hành khánh công yến hội, chúc mừng việc bảo vệ Hương Ba Thành thành công, nếu nhị vị đến lúc đó có thể xuất hiện ở yến hội, sẽ vô cùng vinh hạnh đối với chúng thần.
Trươc khi cáo từ, Best rất có phong độ mà thỉnh mời.
Trên thực tế bản thân Tôn Phi cũng không có ý mời người của hoàng gia sắc phong sứ đoàn tham gia buổi yến tiệc, nhưng theo lão soái ca Best, yến hội lần này có lẽ sẽ gia tăng tình cảm song phương, cơ hội tốt để tiêu trừ xa cách, bởi thế hắn tự chủ động mà mời.
- Cái gì? Khánh công? Ha, hắn còn không biết xấu hổ? Toàn bộ hắc y nhân của địch đều là do kỵ binh của chúng ta tiêu diệt ở ngoài thành. . . Nếu không phải kị binh Zenit đế quốc dũng mạnh thiện chiến đến kịp thời, chỉ sợ hắn đã bị bắt vào cũi giam? Haha, tốt, nói cho tên vua ngốc của các ngươi biết, đến lúc đó ta nhất định sẽ tham gia, để xem cái thứ kia mặt dạn mày dày kia, làm thế nào đem công lao của người khác làm của riêng!
Tiểu vương tử Bristol Kempinski nghe vậy, tức giận trả lời.
. . .
. . .
Nắng chiều tựa máu.
Dãy núi bao quanh Hương Ba Thành đắm chìm trong màu nắng vàng, ở ngoài thành nước sông cuồn cuộn làm nổi bật phía dưới, khắc với vẻ yên tĩnh cũng yên lặng, giống như là một bức tranh sơn thủy đẹp động lòng người, khiến kẻ khác không khỏi trầm mê.
Khối đá bên trong thành có rất nhiều người đang lui tới xung quanh.
Mặc dù chiến tranh thắng lợi, quốc vương Alexander cũng tiến hành giải quyết rất nhiều công tác hậu quả, nhưng đối với thần dân ở Hương Ba Thành mà nói, còn rất nhiều chuyện cần bọn họ đi làm, rất nhiều khúc cây, khối đá, ván cửa cùng vật nặng được đem ra để phục vụ thủ thành một lần nữa cần đặt lại vị trí cũ, nhiều thi thể binh lính cùng kẻ thù lưu ở dưới thành cùng ngoài thành cần phải thiêu hủy xử lý, tránh thối rữa bốc mùi tạo thành ôn dịch. . . Cuộc chiến tuy kết thúc, nhưng rất nhiều việc rườm rà lại bắt đầu.
Ai cũng không có chú ý tới, bên trong thành ở ngã tư đường nghênh đón tân khách nhân.
Một vị nữ tử thần bí nữ tử với khăn lụa màu đen che nửa mặt, dưới sự bảo vệ của một nữ kỵ sĩ võ trang đầy đủ không chút để ý tản bộ, mà phía sau các nàng, luôn luôn có một võ sĩ tóc vàng thân hình cao lớn gương mặt cười cười yên lặng theo sát.
- Điện hạ, thật không nghĩ tới cảnh sắc của thành nhỏ này không tệ, ngã tư đường coi như là rộng mở chỉnh tề, tuy rằng so ra kém St. Petersburg, nhưng đối với một cái nước phụ thuộc cấp sáu mà nói, đã rất khó mà có được.
Nữ võ sĩ thỉnh thoảng quan sát kiến trúc ở ngã tư hai bên đường, có vẻ rất tò mò, bất quá khi nàng trông xa xa thấy quốc vương cung điện thì nhíu mày:
- Bất quá, thần đoán cái tên Alexander quốc vương kia là tên tham lam xa xỉ, bằng không, hắn như thế nào sẽ vì chính mình thi công cung điện to lớn như vậy.
- Suzanne, cái nhìn của ta cùng ngươi hoàn toàn trái ngược. . .
Vị nữ tử thần bí mang khăn lụa đen nhẹ nhàng lắc đầu thong thả nói:
- Lúc trước đế đô có người đồn đãi tên Alexander quốc vương thật ra trí thông minh chỉ như ngốc tử ba bốn tuổi, hiện tại xem ra, sự so sánh này hiển nhiên là ngu xuẩn, ngươi xem bình dân ở ngã tư đường, vừa mới trải qua một hồi chiến tranh thảm thiết, có người thậm chí mất đi thân nhân của mình, nhưng trên mặt bọn họ đều nở nụ cười hạnh phúc, không nghe bọn họ chào hỏi lẫn nhau mở đầu bằng: “ Quốc vương vạn tuế!” hay sao? Một quốc vương ngốc nghếch sao có thể nhận được được sự ủng hộ trung tâm của dân thường như thế? Về phần tòa hoàng cung to lớn này. . . Nếu ngươi nhìn kỹ màu sắc đá ốp kia, sẽ thấy ít nhất tòa thành này đã được xây từ tám mươi năm trước, cùng Alexander quốc vương tựa hồ không có quan hệ gì. . .
Nói tới đây, thần bí nữ tử dừng một chút, rồi tiếp:
- Suzanne, ta đột nhiên có hứng thú với khánh công yến hội khuya hôm nay, ngươi trở về chuẩn bị một chút, buổi tối cùng ta tham gia đi.
- Hì hì, điện hạ, ngài hình như là lần đầu tiên nguyện ý chủ động tham gia loại yến hội này, ta lập tức đi báo tin cho tên Best quản gia kia, để cho hắn phái người đến đón. . . Vị nữ kiếm sĩ trẻ tuổi Suzanne có chút điểm ngoài ý muốn.
- Không cần báo cho hắn, chúng ta lặng lẽ đi xem một cái là tốt rồi. . . Không phải nói lần này yến hội không có thiệp mời, mọi người bất luận dân nghèo hay quý tộc đều có thể tham gia sao? Chúng ta có thể làm bộ như người thường.
Thần bí nữ tử nói.
- Ha, như vậy cũng tốt, ít nhất không cần đi ứng phó với các lão quý tộc đáng ghét trong yến hội, hì hì. . . Đúng rồi, điện hạ, cái thứ chán ghét này phải làm sao bây giờ?
Nữ kiếm sĩ nói xong, chỉ về phía võ sĩ tóc vàng một mực lặng lẽ đi theo phía sau hai người.
- Roman kị sĩ trưởng, ngươi cũng đi cùng chúng ta chứ.
Nữ tử che mặt mở lời dường như là đề nghị, nhưng là trong giọng nói lại mang theo ý vị không thể cự tuyệt.
Vị võ sĩ tóc vàng khuôn mặt luôn mỉm cười gật gật đầu:
- Đây là vinh hạnh của thần thưa điện hạ.
. . .
. . .
Mặt trời lặn, bóng đêm bắt đầu bao phủ mặt đất.
Bên trong thành đèn đuốc từng chiếc bùng cháy lên, Hương Ba Thành quốc vương đại điện đèn đuốc sáng trưng, càng ngày càng nhiều cư dân bắt đầu hướng quốc vương đại điện tập trung, ngoại trừ thủ vệ binh lính ở ngoài tường thành, tất cả mọi người cơ hồ đã xuất hiện ở quốc vương đại điện
Khánh công dạ tiệc liền bắt đầu rồi.
Tiểu vương tử Bristol Kempinski trong lòng run sợ theo chiếc cầu được xây tạm bợ từ dây thừng cùng ván gỗ phía bờ bắc sông Zuli mà tiến vào Hương Ba Thành, trong khoảng thời gian này hắn không buông tha mà liên tiếp kể xấu Tôn Phi, bất luận ngay từ đầy Tôn Phi đã đem hắn cùng đám tùy tùng đánh bay ngoài, hay là sau đó đem đế quốc sắc phong sứ đoàn bỏ mặc ở bờ sông, tất cả đều làm cho Brisol Kempinski đối với gã quốc vương Hương Ba Thành này vô cùng bất mãn.
Nhưng trên thực tế, kẻ mang trong lòng bất mãn ko chỉ có vương tử Brisol Kempinski, đối với bọn kỵ sĩ Đế quốc Zenit cao cao tại thượng mà nói, bọn hắn làm sắc phong sứ đoàn từ nước quân chủ đi đến cái nơi thâm sơn cùng cốc này, đã là một thiên đại bố thí đối với Hương Ba Thành rồi, tiểu quốc vương nước phụ thuộc cấp sáu này còn chưa đưa lên ngôi, vậy mà dám tỏ tác phong đáng tởm, không chịu lăn ra mà nghênh đón, thái độ thế làm cho rất nhiều người không vừa lòng, nếu chẳng phải công chúa Natasha điện hạ không tỏ thái độ gì, có lẽ rất nhiều người sẽ muốn lập tức xông vào cái hoàng cung này để mà hung hăng cấp cho tên quốc vương vô lễ kia một bài học. . .
-Đệ đệ à, quy tắc kị sĩ răn dạy rằng: thời điểm chỉ trích kẻ khác vô lễ, cần phải xem lại hành vi của chính bản thân mình.
Trong xe ngựa, thanh âm yếu ớt kia như không cảm thấy oán hận của đệ, như cũ cái ngữ âm không nhanh không chậm này, làm cho mọi người cảm thấy ngoài dự đoán rằng, đại biểu cho Zenit đế quốc đi vào Hương Ba Thành tiến hành quốc vương sắc phong đại sứ, đế quốc trưởng công chúa Natasha điện hạ đối với hết thảy sự việc lúc trước đều không có để ở trong lòng, không ai biết vị công chúa này rốt cục là suy nghĩ cái gì mà nàng luôn ở trong xe ngựa chưa hề lộ diện.
Dưới cổng Hương Ba Thành
Lúc trước là một mã phu thân mặc trường bào vải bố, quản gia vương thất Best tiên sinh, giờ đã mặc lại một bộ trường bào màu đen hoa lệ, cả người hiện lên vẻ ung dung đẹp đẽ cùng khí chất vô song, hắn lúc này đang mang theo hai gã người hầu cung kính đợi ở cửa thành
Vừa thấy xe ngựa của công chúa đến, Best đã nhanh chóng thi lễ giải thích nói:
- Hoàng tử điện hạ, trưởng công chúa điện hạ, quốc vương chúng ta chiến đấu lần này bị trọng thương, nên không thể tự mình đến nghênh đón hai vị điện hạ, ngài đối với việc này cảm thấy phi thường có lỗi, bất quá chúng ta đã vì sứ đoàn chuẩn bị xong nơi đóng quân cùng thịnh yến mời khách phương xa đến dùng cơm.
Nói thật, đã qua ba bốn tiếng, nhưng cũng làm cho vị soái ca này bận rộn muốn hỏng mất.
Alexander bệ hạ tuổi trẻ khí thịnh một lòng một dạ đặt tâm tư tới binh lính và thần dân của mình lên trước, Best không thể không giữ vững tinh thần ứng phó Zenit đế quốc sắc phong sứ đoàn, cây cầu đá gãy bên ngoài Hương Ba Thành là do hắn an bài người sửa gấp để thông hành, vốn tiếng tăm quản gia Best ở Hương Ba Thành bởi sự kiện “cuốn tài đào tẩu” mà hạ xuống thấp cực điểm, có rất ít người tự nguyên cấp cho “Lão Bạch kiểm” này mặt mũi, nhưng cáo già không hổ là cáo già, hắn chỉ nói một câu :
- Nếu cầu đá không được sửa gấp, sắc phong sứ đoàn sẽ hủy bỏ công nhận Alexander bệ hạ lên ngôi.
Binh lính cùng bình dân Hương Ba Thành lập tức dồn hết tinh lực vùi đầu vào sửa gấp cầu đá, thậm chí có cả những binh sĩ trọng thương nhẹ cũng đều xung phong nhận, rất nhanh vô số dây thừng đã nối liền hai bên cây cầu gãy, mặt trên lớn tạm một loạt tấm ván gỗ rắn chắc, có thể cho xe ngựa cùng đám kị sĩ đi qua.
Best lúc ấy cũng chỉ nhìn mà tặc lưỡi.
Cả quá trình so với hắn dự liệu thậm chí nhanh hai giờ, uy vọng Alexander ở Hương Ba Thành không ai bằng, vượt xa lão quốc vương ngày trước, xem chừng những binh sĩ này cùng bình dân thậm chí nguyện ý vì quốc vương mà đi chết.
- Dẫn đường đi.
Nghe được lời nói của Best, thanh âm của công chúa Natasha chưa hề lộ diện trong xe ngựa truyền ra, vẫn là bộ dạng yếu ớt ôn nhu, vẫn là vô cùng lạnh nhạt hờ hững, không ai biết được bất kì cái thông tin gì, vị trưởng công chúa điện hạ Zenit đế quốc này, tựa hồ cho tới nay đều là ở vào cùng một loại cảm xúc bên trong, không có...chút nào biến hóa.
Best gật gật đầu, phong độ nhẹ nhàng cúi mình, xoay người đi trước dẫn đường.
Hắn đối với điều này cũng không hề lấy làm kỳ quái, suốt một đường từ thủ phủ St. Petersburg của Zenit đế quốc dọc theo tới đây, vị trưởng công chúa thần bí này một mực giữ cùng loại thái độ, Best lúc ban đầu thấy rất lạ lùng nhưng giờ hắn đã hoàn toàn quen rồi.
Sau khi vào thành, hoàng gia sắc phong sứ đoàn được bố trí ở tại quý phủ của quan quân pháp Conca.
Bởi vì quan quân pháp Conca đã bị quốc vương Alexander lấy tội phản quốc đích thân xử tử, cho nên chỗ phủ đệ xa hoa rộng lớn này bị sung công trở thành tài sản của vương thất Hương Ba Thành, Best lúc trước đã an bài lượng lớn nô bộc quét dọn sạch sẽ trọn cái phủ đệ này, thậm chí còn tự tay ra sức một phen, an bài như vậy thật khiến cho hoàng tử Bristol Kempinski luôn soi xét oán hận cùng đám kỵ sĩ cao cao tại thượng phải vừa lòng.
Hoàng gia sứ đoàn dẫn theo số lượng lớn người hầu cùng thị nữ, phương diện này Best không cần quan tâm nhiều, bất quá vị lão soái ca này vẫn là phát huy tinh thông của mình ở phương diện hành chính, mặc kệ ánh mắt lạnh nhạt của đám kị sĩ, thủy chung vẫn đúng mức lấy lễ đối đãi, không biểu hiện ra chút lãnh đạm cùng thất lễ.
- Trưởng công chúa điện hạ cùng hoàng tử điện hạ tôn, Aexander quốc vương hiện đang ở Hương Ba hoàng cung cử hành khánh công yến hội, chúc mừng việc bảo vệ Hương Ba Thành thành công, nếu nhị vị đến lúc đó có thể xuất hiện ở yến hội, sẽ vô cùng vinh hạnh đối với chúng thần.
Trươc khi cáo từ, Best rất có phong độ mà thỉnh mời.
Trên thực tế bản thân Tôn Phi cũng không có ý mời người của hoàng gia sắc phong sứ đoàn tham gia buổi yến tiệc, nhưng theo lão soái ca Best, yến hội lần này có lẽ sẽ gia tăng tình cảm song phương, cơ hội tốt để tiêu trừ xa cách, bởi thế hắn tự chủ động mà mời.
- Cái gì? Khánh công? Ha, hắn còn không biết xấu hổ? Toàn bộ hắc y nhân của địch đều là do kỵ binh của chúng ta tiêu diệt ở ngoài thành. . . Nếu không phải kị binh Zenit đế quốc dũng mạnh thiện chiến đến kịp thời, chỉ sợ hắn đã bị bắt vào cũi giam? Haha, tốt, nói cho tên vua ngốc của các ngươi biết, đến lúc đó ta nhất định sẽ tham gia, để xem cái thứ kia mặt dạn mày dày kia, làm thế nào đem công lao của người khác làm của riêng!
Tiểu vương tử Bristol Kempinski nghe vậy, tức giận trả lời.
. . .
. . .
Nắng chiều tựa máu.
Dãy núi bao quanh Hương Ba Thành đắm chìm trong màu nắng vàng, ở ngoài thành nước sông cuồn cuộn làm nổi bật phía dưới, khắc với vẻ yên tĩnh cũng yên lặng, giống như là một bức tranh sơn thủy đẹp động lòng người, khiến kẻ khác không khỏi trầm mê.
Khối đá bên trong thành có rất nhiều người đang lui tới xung quanh.
Mặc dù chiến tranh thắng lợi, quốc vương Alexander cũng tiến hành giải quyết rất nhiều công tác hậu quả, nhưng đối với thần dân ở Hương Ba Thành mà nói, còn rất nhiều chuyện cần bọn họ đi làm, rất nhiều khúc cây, khối đá, ván cửa cùng vật nặng được đem ra để phục vụ thủ thành một lần nữa cần đặt lại vị trí cũ, nhiều thi thể binh lính cùng kẻ thù lưu ở dưới thành cùng ngoài thành cần phải thiêu hủy xử lý, tránh thối rữa bốc mùi tạo thành ôn dịch. . . Cuộc chiến tuy kết thúc, nhưng rất nhiều việc rườm rà lại bắt đầu.
Ai cũng không có chú ý tới, bên trong thành ở ngã tư đường nghênh đón tân khách nhân.
Một vị nữ tử thần bí nữ tử với khăn lụa màu đen che nửa mặt, dưới sự bảo vệ của một nữ kỵ sĩ võ trang đầy đủ không chút để ý tản bộ, mà phía sau các nàng, luôn luôn có một võ sĩ tóc vàng thân hình cao lớn gương mặt cười cười yên lặng theo sát.
- Điện hạ, thật không nghĩ tới cảnh sắc của thành nhỏ này không tệ, ngã tư đường coi như là rộng mở chỉnh tề, tuy rằng so ra kém St. Petersburg, nhưng đối với một cái nước phụ thuộc cấp sáu mà nói, đã rất khó mà có được.
Nữ võ sĩ thỉnh thoảng quan sát kiến trúc ở ngã tư hai bên đường, có vẻ rất tò mò, bất quá khi nàng trông xa xa thấy quốc vương cung điện thì nhíu mày:
- Bất quá, thần đoán cái tên Alexander quốc vương kia là tên tham lam xa xỉ, bằng không, hắn như thế nào sẽ vì chính mình thi công cung điện to lớn như vậy.
- Suzanne, cái nhìn của ta cùng ngươi hoàn toàn trái ngược. . .
Vị nữ tử thần bí mang khăn lụa đen nhẹ nhàng lắc đầu thong thả nói:
- Lúc trước đế đô có người đồn đãi tên Alexander quốc vương thật ra trí thông minh chỉ như ngốc tử ba bốn tuổi, hiện tại xem ra, sự so sánh này hiển nhiên là ngu xuẩn, ngươi xem bình dân ở ngã tư đường, vừa mới trải qua một hồi chiến tranh thảm thiết, có người thậm chí mất đi thân nhân của mình, nhưng trên mặt bọn họ đều nở nụ cười hạnh phúc, không nghe bọn họ chào hỏi lẫn nhau mở đầu bằng: “ Quốc vương vạn tuế!” hay sao? Một quốc vương ngốc nghếch sao có thể nhận được được sự ủng hộ trung tâm của dân thường như thế? Về phần tòa hoàng cung to lớn này. . . Nếu ngươi nhìn kỹ màu sắc đá ốp kia, sẽ thấy ít nhất tòa thành này đã được xây từ tám mươi năm trước, cùng Alexander quốc vương tựa hồ không có quan hệ gì. . .
Nói tới đây, thần bí nữ tử dừng một chút, rồi tiếp:
- Suzanne, ta đột nhiên có hứng thú với khánh công yến hội khuya hôm nay, ngươi trở về chuẩn bị một chút, buổi tối cùng ta tham gia đi.
- Hì hì, điện hạ, ngài hình như là lần đầu tiên nguyện ý chủ động tham gia loại yến hội này, ta lập tức đi báo tin cho tên Best quản gia kia, để cho hắn phái người đến đón. . . Vị nữ kiếm sĩ trẻ tuổi Suzanne có chút điểm ngoài ý muốn.
- Không cần báo cho hắn, chúng ta lặng lẽ đi xem một cái là tốt rồi. . . Không phải nói lần này yến hội không có thiệp mời, mọi người bất luận dân nghèo hay quý tộc đều có thể tham gia sao? Chúng ta có thể làm bộ như người thường.
Thần bí nữ tử nói.
- Ha, như vậy cũng tốt, ít nhất không cần đi ứng phó với các lão quý tộc đáng ghét trong yến hội, hì hì. . . Đúng rồi, điện hạ, cái thứ chán ghét này phải làm sao bây giờ?
Nữ kiếm sĩ nói xong, chỉ về phía võ sĩ tóc vàng một mực lặng lẽ đi theo phía sau hai người.
- Roman kị sĩ trưởng, ngươi cũng đi cùng chúng ta chứ.
Nữ tử che mặt mở lời dường như là đề nghị, nhưng là trong giọng nói lại mang theo ý vị không thể cự tuyệt.
Vị võ sĩ tóc vàng khuôn mặt luôn mỉm cười gật gật đầu:
- Đây là vinh hạnh của thần thưa điện hạ.
. . .
. . .
Mặt trời lặn, bóng đêm bắt đầu bao phủ mặt đất.
Bên trong thành đèn đuốc từng chiếc bùng cháy lên, Hương Ba Thành quốc vương đại điện đèn đuốc sáng trưng, càng ngày càng nhiều cư dân bắt đầu hướng quốc vương đại điện tập trung, ngoại trừ thủ vệ binh lính ở ngoài tường thành, tất cả mọi người cơ hồ đã xuất hiện ở quốc vương đại điện
Khánh công dạ tiệc liền bắt đầu rồi.
/344
|