Mặc dù trong lòng đã bước đầu có một ít ý tưởng, nhưng Tôn Phi cũng không có lập tức bắt tay vào thực hiển cải cách cho chế độ quân đội cùng cơ cấu quyền lực của Hương Ba Thành, hắn mới tới thế giới này ba ngày, có quá nhiều chuyện không biết, nếu nóng vội, sẽ thành dục tốc bất đạt.
Tôn Phi chuẩn bị ở mấy ngày nay hảo hảo tìm hiểu một chút về hiện trạng vương quốc.
Hội nghị tiếp tục tiến hành.
Tràng diện này không hề giống với rất nhiều cổ đại vương triều trên phim truyền hình kiếp trước, Hoàng Đế vào triều uy nghiêm tối thượng, mà hoàn toàn tương phản, trong nghị sự đại sảnh không khí phi thường sôi động, phía dưới vương tọa, trên mặt đất có một ao đá nhỏ, nước róc rách chảy ra từ trong hòn giả sơn, làn nước có từng đầu cá cảnh xinh đẹp nhẹ nhàng bơi lội, hai bên mặt ao là những chiếc ghế bằng đá được đặt chỉnh tề, trên mặt phủ một lớp da thú mềm mại, những người tham gia hội nghị thoải mái ngồi trên ghế mà trò chuyện, mỗi người đều có thể không thông qua vương quốc đồng ý, trực tiếp đứng lên phát biểu quan điểm của mình, thậm chí tùy thời còn có thể vì xuất hiện quan điểm trái ngược mà cãi vã.
Một tràng diện vi diệu đầy tính tự do dân chủ lan tràn trong đại điện.
Bởi hiện giờ Alexander đã khôi phục trí lực người bình thường, lần đầu tiên chính thức lấy thân phận quốc vương triệu tập hội nghị hậu chiến, cho nên những người có địa vị trong Hương Ba Thành đều tìm cơ hội tới dự hội nghị, ở phương diện quân đội trừ bỏ Brooke ở ngoài, Pearce, Drogba, Barak cùng hai mươi hai dũng sĩ cũng nhận được chỗ ngồi chính thức. “Những người lãnh đạo” lớn nhỏ của Hương Ba Thành này nói năng tùy tiện thoải mái, còn thật sự nói được những kiến nghị trọng tâm, một số ít đã sớm chuẩn bị da thú giống như giấy kiếp trước mà viết xuống thiên đại văn tự trình lên, đặc biệt là năm sáu lão gia gia râu tóc bạc phơ đức cao vọng trọng , như làm ảo thuật móc từ trên người ra một đại đội vải tơ chi chít chữ, toàn bộ là lời kiến nghị tới Tôn Phi, khiến Tôn Phi một trận nhức đầu.
Một đống lớn kiến nghị, hơn nữa bởi vì lúc trước truyền lệnh quan Barzel nhân lúc Alexander nhược trí mà loạn đả triều chính, lúc này Hương Ba Thành đã muốn tích lũy một khối lượng công việc khổng lồ cần quốc vương xử lý, trong lúc nhất thời Tôn Phi quả thực sắp bị cái đồng bùng nhùng này đè chết, nhìn số văn kiện như núi trước mắt, Tôn Phi cảm thấy được đầu óc của mình cũng bắt đầu đau, hắn lấy tay day nhẹ huyệt thái dương, thống khổ lắc đầu.
Chứng kiến bộ dạng này của Tôn Phi, mãnh nam đầu bạc Pearce cùng mấy mãng hán kia trực tiếp cười toét miệng, một bộ sung sướng khi thấy người gặp họa.
Lão soái ca Best trên mặt cũng lộ ra ý vị thâm trường tươi cười.
Tôn Phi tức giận, bất quá hắn đột nhiên trong lòng vừa động, nảy ra ý hay, đúng lý hợp tình nói với cha vợ tương lai:
- Best thúc thúc, ta còn không có trưởng thành, một chút kinh nghiệm cũng không có, làm trưởng bối, ngài nên giúp đỡ ta, hắc hắc, nếu không như vậy đi, ngài trước tiên đem toàn bộ số văn kiện này sửa sang phân loại, sau đó phân biệt đưa ra ý kiến xử lý, cuối cùng ta sẽ duyệt lại, ngài xem được không?
Nghe được Tôn Phi nói, Best nhất thời ngây ngẩn cả người.
Có lẽ bản thâ Tôn Phi cũng không có ý thức được, những công việc hắn vừa nói, kỳ thật trước kia đều do truyền lệnh quan đầy dã tâm Barzel phụ trách chưởng quản xử lý, một câu mệnh lệnh này, tương đương chính là đem đại quyền phương diện vương quốc hành chính hoàn toàn phó thác cho Best. . . Nói cách khác, từ hôm nay trở đi, Best trở thành tân nhậm truyền lệnh quan Hương Ba Thành, một việc trọng đại bất thình lình như vậy, làm cho cáo già Best cũng có chút không biết phải làm sao.
Best không kịp phản ứng, trong đại sảnh những người khác cũng không ngờ rằng sẽ phát sinh loại sự tình này.
Trong lúc nhất thời, không khí cả nghị sự đại sảnh trở nên có chút điểm quỷ dị.
Sau ba bốn giây yên tĩnh. . .
- Bệ hạ, ta phản đối!
Rốt cục có người đứng dậy.
- Alexander bệ hạ, ta cũng phản đối. . .
Có người lập tức phụ hoạ.
- Đúng thế. . . Alexander bệ hạ, Best là một tiểu nhân phản đồ đê tiện vô sỉ, nửa tháng trước còn cuốn theo toàn bộ tài sản vương thất, cho dù là bởi vì Angela, chúng ta lần này không truy cứu việc cũ, đã xem như thiên đại khoan dung, như thế nào có thể cho một kẻ không chút phẩm đức có được quang vinh đó, đảm nhiệm chức vụ trọng yếu vương quốc truyền lệnh quan này?
- Đúng thế, Alexander bệ hạ, ngài không thể dùng người không khách quan a!
- Phản đối phản đối phản đối. . .
Trong lúc nhất thời thanh âm phản đối hết đợt này đến đợt khác, nghị sự đại sảnh trở nên lộn xộn, Tôn Phi cũng thật không ngờ sẽ có cục diện như thế phát sinh, hắn tỉnh bơ quét mắt một lần, kinh ngạc phát hiện ngồi ở đại sảnh phía tây đám người Brooke cùng Pearce lúc này lại không nói một câu, về phần nhiệt náo hung hăng nhất lại là hơn mười gương mặt xa lạ ngồi ở nghị sự đại điện mặt đông, mười mấy người này đều là lần đầu tiên xuất hiện ở trước mặt Tôn Phi, bọn hắn y phục hoa lệ, trên đầu đội nón khảm bảo thạch, tinh lực mười phần, mặt mùi trơn bóng, lúc nói chuyện dõng dạc, vỗ bộ ngực, một bộ dáng tự cho là cao quý chính nghĩa.
- Bọn hắn là ai?
Tôn Phi quay đầu thấp giọng hỏi thị vệ quan Torres đứng phía sau.
Thanh niên tóc vàng nghe vậy, nhanh chóng cúi đầu thấp giọng hồi đấp:
- Bệ hạ, sáu người đầu đội ngân quan (mũ màu bạch) phía trước nhất, đều là quý tộc trong thành, mà năm gã y phục hoa lệ phía sau là những thương nhân giàu có nhất vương quốc. Trước đó, dựa theo truyền thống vương quốc, những người này sắm vị trí tương đối trọng yếu trong quốc vương hội nghị, thậm chí có thể thay đổi quyết định của quốc vương.
Thì ra là thế.
Tôn Phi gật gật đầu, nhiều ít minh bạch một ít.
Mặc kệ tại tiền thế hay là dị giới, không một quốc gia nào không có một ít chính khách ba hoa khoác lác, bọn hắn chiếm cứ lấy đại lượng của cải xã hội, hưởng thụ đặc quyền vượt xa người thường, không hề vẻ xấu hổ chiếm cứ công lao cùng quang vinh quân đội, đùa bỡn quyền thế, mưu mô tính toán, cắt xén dân ý, lật trái chính nghĩa cùng vinh quang, kỳ thật cũng là vì theo đuổi ham muốn cá nhân của mình.
Mà giờ khắc này, diện mạo cái đám gọi là quý tộc cùng đại thương nhân trong nghị sự đại sảnh, cũng không có gì sai biệt.
Phát hiện như vậy, khiến Tôn Phi không thể không lại một lần nữa cảm thán, nguyên lai những đời quốc vương tiền nhiện quả thật đủ ủy khuất, lại có thể để đám thương nhân tai to mặt lớn ngu xuẩn trục lợi cũng có thể xuất hiện ở quốc vương nghị sự đại sảnh, ở trong đại điện cãi lộn như là giữa chợ. . . Xem ra Hương Ba Thành cái gọi là quốc vương cùng vương quốc, thật chẳng khác gì Sơn tặc Đại Vương, giống y như phán đoán của mình phía trước, thậm chí còn không bằng thôn trưởng một cái sơn thôn ở nơi tây bắc xa xôi trong tiền thế. . . Tôn Phi phát hiện, muốn tạo lập một cái quốc gia lý tưởng như trong suy nghĩ của mình, còn phải đi từ từ một đoạn đường rất dài a.
- Im lặng, đừng cãi vã nữa, ngươi, trước tiên báo danh đi, quý tộc tiên sinh.
Tôn Phi phất phất tay, cao giọng cắt đứt trận võ mồm như ong vỡ tổ, đưa tay chỉ vào trung niên nam nhân đầu đội ngân quan đứng đầu hỏi.
- Louis, bệ hạ, thần là Louis tử tước.
Ngân quan trung niên nhân đi lên phía trước từng bước, nhẹ nhàng xoay người cúi đầu, hành một lễ theo tiêu chuẩn quý tộc, sau đó thần thái bên trong mang theo kiêu ngạo hồi đáp.
- À, Louis. . . Tử tước?
Tôn Phi cảm thấy được đầu lưỡi như líu lại, về cách thức phân chia địa vị tây phương, hắn không rõ ràng lắm, bất quá cái này cũng không gây trở ngại hắn hỏi câu tiếp:
- Tử tước tiên sinh, nếu Best thúc thúc không thích hợp, ngươi cảm thấy được có ai có thể thích hợp đẩm nhiệm chức vụ này đây?
- Alexander bệ hạ, trước tiên phải nói, không phải là không biết khiêm tốn, nhưng thần kiên định cho rằng, chính mình là lựa chọn thích hợp nhất. . .
Louis tử tước vỗ vỗ bộ ngực, kiêu ngạo mà nói:
- Thần là quý tộc có huyết thống thuần túy nhất Hương Ba Thành, cha của thần thậm chí từng được Hoàng đế Zenit đế quốc triệu kiến, gia tộc của thần có một lịch sử vô cùng huy hoàng. . . Cho nên, để cho thần làm tân nhiệm truyền lệnh quan, tuyệt đối chọn lựa thích hợp nhất.
Hắn còn chưa nói hết lời, mấy quý tộc cùng đại thương nhân phía sau đã sôi nổi đứng lên, lớn tiếng phụ hoạ, tỏ vẻ đồng ý.
Ngược lại đám người Brooke cùng Pearce, trên mặt lộ ra thần sắc khinh thường.
Tôn Phi dở khóc dở cười lắc đầu, hắn làm sao không rõ chuyện này kỳ thật chính là một lần tranh giành quyền lợi chốn cung đình, bất quá đám chính khách trước mắt biểu hiện quá mức ngu xuẩn, cho nên mới xuất hiện một màn làm kẻ khác dở khóc dở cười, chán ghét nhìn Louis tử tước đang dương dương đắc ý giảng thuật quang vinh quý tộc của chính mình, Tôn Phi đột nhiên mở miệng nói:
- Được rồi, Louis tử. . . Ách, tử tước các hạ, ta chỉ hỏi một vấn đề, chỉ cần câu trả lời của ngươi có thể làm cho ta vừa lòng, như vậy liền để ngươi làm vương quốc tân nhiệm truyền lệnh quan!
Louis mừng rỡ, hắn tin tưởng tràn đầy hồi đáp:
- Bệ hạ, xin người cứ việc hỏi, thần dám đánh cuộc, ở phương diện xử lý chính sự, không ai thích hợp hơn thần.
- Tốt lắm, ta hỏi ngươi, thời điểm toàn bộ binh lính cùng bình dân đều đổ máu chiến đấu vì Hương Ba Thành, ngươi —— đang —— ở —— đâu?
Tôn Phi ngồi trên vương tọa, không chút nào che dấu thần sắc châm chọc của mình, gằn từng tiếng hỏi.
- Thần. . .
Louis tử tước ngây ngẩn cả người.
- Ha ha ha. . . Lúc chúng ta cùng Alexander bệ hạ cùng nhau đổ máu chiến đấu, tử tước đại nhân nhất định đang run rẩy kêu rên trốn trong đũng quần nữ nhân, ha ha. . .
Tráng hán tóc đen Drogba tính cách ngay thẳng rốt cục nhịn không được đứng dậy, nói châm chọc, nhất thời, Brooke cùng nhóm đại lực sĩ ngồi ở đại điện phía tây ồn ào cười to lên.
- Các ngươi. . . Đám binh lính dơ bẩn cũng dám càn quấy. . . Sao các ngươi dám xuất hiện ở quốc vương đại sảnh?
Louis tử tước nhất thời khuôn mặt đỏ lên, đỏ mặt tía tai tức giận giải thích:
- Quý tộc được miễn đối với chiến đấu mộ binh. . . Làm quý tộc thuần túy nhất Hương Ba Thành, ta đương nhiên không có khả năng giống lũ nông phu tầm thường các ngươi, đi làm cái sự tình nhàm chán chém chém giết giết.
- Sự tình nhàm chán chém chém giết giết?
Tôn Phi nghe vậy, sắc mặt nhất thời lạnh xuống, cả giận nói:
- Tốt lắm, chuyện này dừng ở đây, Louis tử tước, câu trả lời của ngươi khiến cho ta phi thường phi thường không hài lòng, cho nên thật xin lỗi, ngươi không thể có được chức vị truyền lệnh quan. . . Còn nữa, tử tước các hạ, coi chừng cái miệng của ngươi, những binh lính càn quấy ngươi nói chính là những anh hùng đã bảo vệ cả vương quốc đó, nếu ta còn nghe được ngươi vũ nhục những anh hùng Hương Ba Thành đó, thì toàn bộ cái ngươi cho là vinh quang quý tộc ta sẽ tịch thu lại toàn bộ, điều này không hay ho gì đâu.
Nói tới đây, trong mắt Tôn Phi đã là khó có thể che dấu sát khí.
Louis ngẩn người, rốt cục không dám nói cái gì nữa.
Tôn Phi lúc này mới quay đầu tiếp tục nói với cha vợ của mình:
- Best thúc thúc, chuyện tình sửa sang lại những văn kiện này xin làm phiền ngài, ha ha, vừa rồi vị Louis tử tước này thật ra nhắc nhở ta, ta hiện tại chính thức tuyên bố, từ hôm nay trở đi, ngài chính là tân nhiệm truyền lệnh quan của Hương Ba Thành vương quốc.
Lúc này Best đã thoát khỏi khiếp sợ ban đầu mà bình tĩnh trở lại, trực tiếp nhận mệnh, không chút chối từ, phong độ nhẹ nhàng cúi đầu tỏ vẻ nhận.
- Hừ, bệ hạ, ta phản đối, ngài không thể như vậy, đây là dùng người không khách quan. . . Nếu để một kẻ tiểu nhân làm tân nhiệm truyền lệnh quan, chính là sẽ hủy diệt Hương Ba Thành.
Giữa đám thương nhân tai to mặt lớn, có một gã phì nộn sau khi chứng kiến ánh mắt của Louis tử tước, lấy hết dũng khí đứng dậy, vẻ mặt không phục lớn tiếng phản bác nói.
Tôn Phi nhất thời muốn bốc hỏa.
Thời điểm chiến đấu đổ máu, một đám nhát gan đầu rúc vào trong đũng quần, thế nhưng khi thắng lợi tới lại mặt dày đứng ra muốn chia một phần bánh ngọt, nếu cứ biết điều mà im lìm nấp đi còn không sao, lại cứ không biết sống chết mà bày ra bọ dạng nói năng lý lẽ hùng hồn, Tôn Phi hận nhất chính là loại tiểu nhân giả dạng Thánh Nhân này, khiến trong lòng hắn đột nhiên nhớ tới một vài chính khách hai mặt kiếp trước, khiến trong lòng chợt bùng lửa giận, nhịn không được, vỗ mạnh vương tọa rồi đứng phắt dậy, không hề để ý tới phong độ quốc vương, giơ ngón tay chỉ thẳng mặt tên heo mập kia mắng:
- Tiên sư! Mẹ nó, lão tử chính là dùng người không khách quan đấy, rồi sao? Ngươi quản nổi chắc? Sau này trong cung điện của ta, không cho phép xuất hiện loại người ngu xuẩn thế này. . . Vệ binh đâu? Đem đám đầu heo không có tư cách này vứt ra ngoài cho ta!
Lời Tôn Phi vừa dứt, lập tức có hơn mười binh sĩ mặc bì giáp xông tới, như lang như hổ đem mấy gã thương nhân mập mạp kia ném ra ngoài. Hít một mảnh lãnh khí cùng mang theo ánh mắt khó tin, sáu gã quý tộc còn lại nhìn nhau thất sắc, đứng chôn chân vẻ mặt xấu hổ, cuối cùng vô thanh vô tức len lén ngồi về chỗ của mình.
Tôn Phi lần ngồi lại vương tọa.
Tầm mắt của hắn đảo qua, không có một kẻ nào dám đối diện cùng ánh mắt của hắn.
Cảm thụ được hệ thống vương quyền xuống dốc đến tình trạng hỏng bét hiện tại, Tôn Phi lại một lần nữa quyết tâm xây dựng lại hệ thống hành chính cùng chế độ quân đội của vương quốc, nếu vận mệnh đã đưa mình trở thành quốc vương, muốn mình liên hệ gắt gao với những người trước mắt này, Tôn Phi không thể không cố gắng phấn đấu, thay đổi hiện trạng, bảo vệ hết thảy những gì mình quý trọng.
Nghĩ đến đây, Tôn Phi biết, bệnh càng nặng thì cần toa thuốc càng quý, xem ra nhất định phải mau chóng xuất được toa thuốc.
Hắn tâm niệm vừa động, mở ra “thánh kỵ sĩ hình thức”, một cỗ khí tức cao quý quang minh chính đại từ trên người hắn phát ra, Tôn Phi đứng ở phía trước vương tọa nhìn xuống, thần sắc kiên định, làm người không thể nghi ngờ nói:
- Lấy danh nghĩa quốc vương Hương Ba Thành, , ta tuyên bố, mười ngày sau, ta muốn thay đổi quyền lợi hoàng thất, cải cách hệ thống hành chính cùng chế độ quân đội của Hương Ba Thành, từ hôm nay trở đi, toàn bộ lễ tiết cùng liên quan giữa hành chính cùng quân sự đều bị hủy bỏ, cả vương quốc tiến vào kỳ hạn mười ngày điều chỉnh hậu chiến, trong lúc đó, công việc hành chính cùng quân sự trong vương quốc lần lượt do tân nhiệm truyền lệnh quan Best thúc thúc và Gordon - Brooke toàn quyền phụ trách, trong các ngươi, nếu ai có ý tưởng gì, có thể hướng Best cùng Brooke hồi báo, bọn hắn sẽ chuyển cho ta.
Uy nghiêm lẫm nhiên của quốc vương hòa cùng khí độ cao quý của thánh kỵ sĩ, hai loại khí chất cao cao tại thượng trong nháy mắt hợp làm một, thanh âm của Tôn Phi vang vọng trong đại điện, không người nào dám phản bác, ai nấy đều cúi đầu thần phục, nhóm quý tộc vốn không cam lòng giờ chỉ còn mồ hôi lạnh ròng ròng không dám lên tiếng, dưới bầu không khí này, bọn hắn thậm chí sản sinh ra một loại ảo giác, đó hết thảy ngay từ đầu nên là như thế.
Đây chính là chỗ tốt của “thánh kỵ sĩ hình thức”, có thể ở trong lúc bất tri bất giác tăng cường sức thuyết phục, sức cuốn hút cùng uy nghiêm của Tôn Phi, , làm cho đối thủ bất tri bất giác thần phục hắn; đây cũng là cách sử dụng mới nhất mà Tôn Phi nghĩ ra.
Thông qua quyết nghị đầu tiên này, kế tiếp hội nghị được tiến hành hoàn toàn thuận lợi.
Tại lúc sắp kết thúc, một trong “Lưỡng đại cự đầu” mới nổi ở quân sự và chính trị - Brooke đột nhiên đứng lên, nhắc tới một việc khác:
- Bệ hạ, thần muốn nhắc ngài một việc phi thường trọng yếu, đó là chỉ còn nửa năm nữa, kỳ luyện võ tác chiến tranh thứ hạng của các nước phụ thuộc Zenit đế quốc sẽ bắt đầu, muốn ở lần này lấy được thành tích tốt, chúng ta phải bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ đi.
Brooke vừa nói xong, trong đại sảnh mọi người một đám không ngớt đồng ý, không khí nóng lên, Drogba đứng dậy, vỗ mạnh lên bộ ngực của mình, lớn tiếng hô to:
- Lần này, chúng ta nhất định sẽ vượt qua đối thủ cũ Hắc Thạch Thành, thăng lên nước phụ thuộc cấp năm.
Tôn Phi lấy làm kỳ, hỏi:
- Kỳ luyện tập võ nghệ tác chiến của nước phụ thuộc? Ách, đó là làm gì?
Với việc sau khi Alexander bệ hạ khôi phục bình thường luôn quên mất sự tình trước kia, tất cả đã quá quen, không còn ai cho đó là chuyện quái dị, Brooke kiên nhẫn giải thích nói:
- Bệ hạ, luyện tập võ nghệ tác chiến là do nước quân chủ Zenit đế quốc tổ chức để kiểm tra thực lực của các nước phụ thuộc, toàn bộ các nước phụ thuộc đều phải tham gia, nếu trong chiến đấu biểu hiện xuất sắc, liền có cơ hội đề cao địa vị Hương Ba Thành, thăng cấp thành nước phụ thuộc cấp năm, đối với chúng ta đi nói, là một cơ hội phi thường tốt.
- Thăng cấp lên nước phụ thuộc cấp năm? Có chỗ tốt gì sao?
- Đương nhiên, bệ hạ, Hương Ba Thành bây giờ là nước phụ thuộc cấp sáu trong Zenit đế quốc, trong toàn bộ các nước phụ thuộc chính là xếp cuối cùng, sự trợ giúp từ Zenit đế quốc cũng rất hạn chế, nếu chúng ta nắm được cơ hội lần này thăng lên cấp năm, chẳng những có thể có thêm nhiều hơn vật lực cùng tài lực chi viện, còn có thể được phép mở rộng dân cư cùng số lượng quân đội trong thành, hơn nữa còn có thêm đất đai, thậm chí có thể được ban thưởng tinh cấp đấu khí bí tịch, những thứ này sẽ giúp Hương Ba Thành tăng cường thực lực thật lớn!
Tôn Phi lần đầu tiên nghe chuyện như vậy, hắn không khỏi hỏi:
- Chẳng lẽ hiện tại số lượng dân cư cùng quân đội trong Hương Ba Thành có hạn chế sao? Còn nữa, ngươi vừa nói đất đai cùng đấu khí bí tịch, đây là có chuyện gì.
- Bệ hạ, dựa theo luật của Zenit đế quốc, nước phụ thuộc cấp sáu nhiều nhất chỉ có thể có mười ngàn cư dân, số lượng quân đội không được vượt quá năm trăm, số tòa thành quốc vương được sở hữu không quá một tòa, số đất đai không quá năm trăm hécta, nếu cố tình vượt những con số này, nhẹ thì sẽ bị đế quốc cưỡng chế đoạt lại, nặng thì mạo phạm đến luật pháp của đế quốc, sẽ phải chịu chế tài xử phạt nghiêm khắc từ nước quân chủ. Hơn nữa, nước cấp sáu chỉ có thể có được nhị tinh đấu khí bí tịch, nghiêm cấm lưu thông bí tịch vượt quá nhị tinh, nếu làm trái hậu quả sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Brooke kiên nhẫn giải thích nói:
- Mà một khi thăng cấp lên nước phụ thuộc cấp năm, điều kiện liền phóng khoáng gấp đôi, thực lực Hương Ba Thành chắc chắn sẽ tăng tưởng vượt bậc. . . Hơn nữa, nếu có thể tăng lên cấp bốn, ba, hay hai, thì phần thưởng sẽ càng hậu hĩnh.
- Đây là cái quy định chó má gì thế, chẳng lẽ Zenit đế quốc không hy vọng nước phụ thuộc mình cường đại sao?
Tôn Phi trong lúc nhất thời khó có thể lý giải.
- Azeroth đại lục truyền lưu một câu ngạn ngữ từ xưa: chó săn quá mức hung ác, có thể sẽ cắn đứt yết hầu chủ nhân. Đối với nước quân chủ mà nói, bọn họ nhất định cam đoan địa vị thống trị của mình sẽ không phải chịu người một nhà uy hiếp, cho nên chỉ cần thực lực tổng thể không bị suy yếu, thì thực lực mỗi một nước phụ thuộc đều bị hạn chế nghiêm khắc.
Tôn Phi chuẩn bị ở mấy ngày nay hảo hảo tìm hiểu một chút về hiện trạng vương quốc.
Hội nghị tiếp tục tiến hành.
Tràng diện này không hề giống với rất nhiều cổ đại vương triều trên phim truyền hình kiếp trước, Hoàng Đế vào triều uy nghiêm tối thượng, mà hoàn toàn tương phản, trong nghị sự đại sảnh không khí phi thường sôi động, phía dưới vương tọa, trên mặt đất có một ao đá nhỏ, nước róc rách chảy ra từ trong hòn giả sơn, làn nước có từng đầu cá cảnh xinh đẹp nhẹ nhàng bơi lội, hai bên mặt ao là những chiếc ghế bằng đá được đặt chỉnh tề, trên mặt phủ một lớp da thú mềm mại, những người tham gia hội nghị thoải mái ngồi trên ghế mà trò chuyện, mỗi người đều có thể không thông qua vương quốc đồng ý, trực tiếp đứng lên phát biểu quan điểm của mình, thậm chí tùy thời còn có thể vì xuất hiện quan điểm trái ngược mà cãi vã.
Một tràng diện vi diệu đầy tính tự do dân chủ lan tràn trong đại điện.
Bởi hiện giờ Alexander đã khôi phục trí lực người bình thường, lần đầu tiên chính thức lấy thân phận quốc vương triệu tập hội nghị hậu chiến, cho nên những người có địa vị trong Hương Ba Thành đều tìm cơ hội tới dự hội nghị, ở phương diện quân đội trừ bỏ Brooke ở ngoài, Pearce, Drogba, Barak cùng hai mươi hai dũng sĩ cũng nhận được chỗ ngồi chính thức. “Những người lãnh đạo” lớn nhỏ của Hương Ba Thành này nói năng tùy tiện thoải mái, còn thật sự nói được những kiến nghị trọng tâm, một số ít đã sớm chuẩn bị da thú giống như giấy kiếp trước mà viết xuống thiên đại văn tự trình lên, đặc biệt là năm sáu lão gia gia râu tóc bạc phơ đức cao vọng trọng , như làm ảo thuật móc từ trên người ra một đại đội vải tơ chi chít chữ, toàn bộ là lời kiến nghị tới Tôn Phi, khiến Tôn Phi một trận nhức đầu.
Một đống lớn kiến nghị, hơn nữa bởi vì lúc trước truyền lệnh quan Barzel nhân lúc Alexander nhược trí mà loạn đả triều chính, lúc này Hương Ba Thành đã muốn tích lũy một khối lượng công việc khổng lồ cần quốc vương xử lý, trong lúc nhất thời Tôn Phi quả thực sắp bị cái đồng bùng nhùng này đè chết, nhìn số văn kiện như núi trước mắt, Tôn Phi cảm thấy được đầu óc của mình cũng bắt đầu đau, hắn lấy tay day nhẹ huyệt thái dương, thống khổ lắc đầu.
Chứng kiến bộ dạng này của Tôn Phi, mãnh nam đầu bạc Pearce cùng mấy mãng hán kia trực tiếp cười toét miệng, một bộ sung sướng khi thấy người gặp họa.
Lão soái ca Best trên mặt cũng lộ ra ý vị thâm trường tươi cười.
Tôn Phi tức giận, bất quá hắn đột nhiên trong lòng vừa động, nảy ra ý hay, đúng lý hợp tình nói với cha vợ tương lai:
- Best thúc thúc, ta còn không có trưởng thành, một chút kinh nghiệm cũng không có, làm trưởng bối, ngài nên giúp đỡ ta, hắc hắc, nếu không như vậy đi, ngài trước tiên đem toàn bộ số văn kiện này sửa sang phân loại, sau đó phân biệt đưa ra ý kiến xử lý, cuối cùng ta sẽ duyệt lại, ngài xem được không?
Nghe được Tôn Phi nói, Best nhất thời ngây ngẩn cả người.
Có lẽ bản thâ Tôn Phi cũng không có ý thức được, những công việc hắn vừa nói, kỳ thật trước kia đều do truyền lệnh quan đầy dã tâm Barzel phụ trách chưởng quản xử lý, một câu mệnh lệnh này, tương đương chính là đem đại quyền phương diện vương quốc hành chính hoàn toàn phó thác cho Best. . . Nói cách khác, từ hôm nay trở đi, Best trở thành tân nhậm truyền lệnh quan Hương Ba Thành, một việc trọng đại bất thình lình như vậy, làm cho cáo già Best cũng có chút không biết phải làm sao.
Best không kịp phản ứng, trong đại sảnh những người khác cũng không ngờ rằng sẽ phát sinh loại sự tình này.
Trong lúc nhất thời, không khí cả nghị sự đại sảnh trở nên có chút điểm quỷ dị.
Sau ba bốn giây yên tĩnh. . .
- Bệ hạ, ta phản đối!
Rốt cục có người đứng dậy.
- Alexander bệ hạ, ta cũng phản đối. . .
Có người lập tức phụ hoạ.
- Đúng thế. . . Alexander bệ hạ, Best là một tiểu nhân phản đồ đê tiện vô sỉ, nửa tháng trước còn cuốn theo toàn bộ tài sản vương thất, cho dù là bởi vì Angela, chúng ta lần này không truy cứu việc cũ, đã xem như thiên đại khoan dung, như thế nào có thể cho một kẻ không chút phẩm đức có được quang vinh đó, đảm nhiệm chức vụ trọng yếu vương quốc truyền lệnh quan này?
- Đúng thế, Alexander bệ hạ, ngài không thể dùng người không khách quan a!
- Phản đối phản đối phản đối. . .
Trong lúc nhất thời thanh âm phản đối hết đợt này đến đợt khác, nghị sự đại sảnh trở nên lộn xộn, Tôn Phi cũng thật không ngờ sẽ có cục diện như thế phát sinh, hắn tỉnh bơ quét mắt một lần, kinh ngạc phát hiện ngồi ở đại sảnh phía tây đám người Brooke cùng Pearce lúc này lại không nói một câu, về phần nhiệt náo hung hăng nhất lại là hơn mười gương mặt xa lạ ngồi ở nghị sự đại điện mặt đông, mười mấy người này đều là lần đầu tiên xuất hiện ở trước mặt Tôn Phi, bọn hắn y phục hoa lệ, trên đầu đội nón khảm bảo thạch, tinh lực mười phần, mặt mùi trơn bóng, lúc nói chuyện dõng dạc, vỗ bộ ngực, một bộ dáng tự cho là cao quý chính nghĩa.
- Bọn hắn là ai?
Tôn Phi quay đầu thấp giọng hỏi thị vệ quan Torres đứng phía sau.
Thanh niên tóc vàng nghe vậy, nhanh chóng cúi đầu thấp giọng hồi đấp:
- Bệ hạ, sáu người đầu đội ngân quan (mũ màu bạch) phía trước nhất, đều là quý tộc trong thành, mà năm gã y phục hoa lệ phía sau là những thương nhân giàu có nhất vương quốc. Trước đó, dựa theo truyền thống vương quốc, những người này sắm vị trí tương đối trọng yếu trong quốc vương hội nghị, thậm chí có thể thay đổi quyết định của quốc vương.
Thì ra là thế.
Tôn Phi gật gật đầu, nhiều ít minh bạch một ít.
Mặc kệ tại tiền thế hay là dị giới, không một quốc gia nào không có một ít chính khách ba hoa khoác lác, bọn hắn chiếm cứ lấy đại lượng của cải xã hội, hưởng thụ đặc quyền vượt xa người thường, không hề vẻ xấu hổ chiếm cứ công lao cùng quang vinh quân đội, đùa bỡn quyền thế, mưu mô tính toán, cắt xén dân ý, lật trái chính nghĩa cùng vinh quang, kỳ thật cũng là vì theo đuổi ham muốn cá nhân của mình.
Mà giờ khắc này, diện mạo cái đám gọi là quý tộc cùng đại thương nhân trong nghị sự đại sảnh, cũng không có gì sai biệt.
Phát hiện như vậy, khiến Tôn Phi không thể không lại một lần nữa cảm thán, nguyên lai những đời quốc vương tiền nhiện quả thật đủ ủy khuất, lại có thể để đám thương nhân tai to mặt lớn ngu xuẩn trục lợi cũng có thể xuất hiện ở quốc vương nghị sự đại sảnh, ở trong đại điện cãi lộn như là giữa chợ. . . Xem ra Hương Ba Thành cái gọi là quốc vương cùng vương quốc, thật chẳng khác gì Sơn tặc Đại Vương, giống y như phán đoán của mình phía trước, thậm chí còn không bằng thôn trưởng một cái sơn thôn ở nơi tây bắc xa xôi trong tiền thế. . . Tôn Phi phát hiện, muốn tạo lập một cái quốc gia lý tưởng như trong suy nghĩ của mình, còn phải đi từ từ một đoạn đường rất dài a.
- Im lặng, đừng cãi vã nữa, ngươi, trước tiên báo danh đi, quý tộc tiên sinh.
Tôn Phi phất phất tay, cao giọng cắt đứt trận võ mồm như ong vỡ tổ, đưa tay chỉ vào trung niên nam nhân đầu đội ngân quan đứng đầu hỏi.
- Louis, bệ hạ, thần là Louis tử tước.
Ngân quan trung niên nhân đi lên phía trước từng bước, nhẹ nhàng xoay người cúi đầu, hành một lễ theo tiêu chuẩn quý tộc, sau đó thần thái bên trong mang theo kiêu ngạo hồi đáp.
- À, Louis. . . Tử tước?
Tôn Phi cảm thấy được đầu lưỡi như líu lại, về cách thức phân chia địa vị tây phương, hắn không rõ ràng lắm, bất quá cái này cũng không gây trở ngại hắn hỏi câu tiếp:
- Tử tước tiên sinh, nếu Best thúc thúc không thích hợp, ngươi cảm thấy được có ai có thể thích hợp đẩm nhiệm chức vụ này đây?
- Alexander bệ hạ, trước tiên phải nói, không phải là không biết khiêm tốn, nhưng thần kiên định cho rằng, chính mình là lựa chọn thích hợp nhất. . .
Louis tử tước vỗ vỗ bộ ngực, kiêu ngạo mà nói:
- Thần là quý tộc có huyết thống thuần túy nhất Hương Ba Thành, cha của thần thậm chí từng được Hoàng đế Zenit đế quốc triệu kiến, gia tộc của thần có một lịch sử vô cùng huy hoàng. . . Cho nên, để cho thần làm tân nhiệm truyền lệnh quan, tuyệt đối chọn lựa thích hợp nhất.
Hắn còn chưa nói hết lời, mấy quý tộc cùng đại thương nhân phía sau đã sôi nổi đứng lên, lớn tiếng phụ hoạ, tỏ vẻ đồng ý.
Ngược lại đám người Brooke cùng Pearce, trên mặt lộ ra thần sắc khinh thường.
Tôn Phi dở khóc dở cười lắc đầu, hắn làm sao không rõ chuyện này kỳ thật chính là một lần tranh giành quyền lợi chốn cung đình, bất quá đám chính khách trước mắt biểu hiện quá mức ngu xuẩn, cho nên mới xuất hiện một màn làm kẻ khác dở khóc dở cười, chán ghét nhìn Louis tử tước đang dương dương đắc ý giảng thuật quang vinh quý tộc của chính mình, Tôn Phi đột nhiên mở miệng nói:
- Được rồi, Louis tử. . . Ách, tử tước các hạ, ta chỉ hỏi một vấn đề, chỉ cần câu trả lời của ngươi có thể làm cho ta vừa lòng, như vậy liền để ngươi làm vương quốc tân nhiệm truyền lệnh quan!
Louis mừng rỡ, hắn tin tưởng tràn đầy hồi đáp:
- Bệ hạ, xin người cứ việc hỏi, thần dám đánh cuộc, ở phương diện xử lý chính sự, không ai thích hợp hơn thần.
- Tốt lắm, ta hỏi ngươi, thời điểm toàn bộ binh lính cùng bình dân đều đổ máu chiến đấu vì Hương Ba Thành, ngươi —— đang —— ở —— đâu?
Tôn Phi ngồi trên vương tọa, không chút nào che dấu thần sắc châm chọc của mình, gằn từng tiếng hỏi.
- Thần. . .
Louis tử tước ngây ngẩn cả người.
- Ha ha ha. . . Lúc chúng ta cùng Alexander bệ hạ cùng nhau đổ máu chiến đấu, tử tước đại nhân nhất định đang run rẩy kêu rên trốn trong đũng quần nữ nhân, ha ha. . .
Tráng hán tóc đen Drogba tính cách ngay thẳng rốt cục nhịn không được đứng dậy, nói châm chọc, nhất thời, Brooke cùng nhóm đại lực sĩ ngồi ở đại điện phía tây ồn ào cười to lên.
- Các ngươi. . . Đám binh lính dơ bẩn cũng dám càn quấy. . . Sao các ngươi dám xuất hiện ở quốc vương đại sảnh?
Louis tử tước nhất thời khuôn mặt đỏ lên, đỏ mặt tía tai tức giận giải thích:
- Quý tộc được miễn đối với chiến đấu mộ binh. . . Làm quý tộc thuần túy nhất Hương Ba Thành, ta đương nhiên không có khả năng giống lũ nông phu tầm thường các ngươi, đi làm cái sự tình nhàm chán chém chém giết giết.
- Sự tình nhàm chán chém chém giết giết?
Tôn Phi nghe vậy, sắc mặt nhất thời lạnh xuống, cả giận nói:
- Tốt lắm, chuyện này dừng ở đây, Louis tử tước, câu trả lời của ngươi khiến cho ta phi thường phi thường không hài lòng, cho nên thật xin lỗi, ngươi không thể có được chức vị truyền lệnh quan. . . Còn nữa, tử tước các hạ, coi chừng cái miệng của ngươi, những binh lính càn quấy ngươi nói chính là những anh hùng đã bảo vệ cả vương quốc đó, nếu ta còn nghe được ngươi vũ nhục những anh hùng Hương Ba Thành đó, thì toàn bộ cái ngươi cho là vinh quang quý tộc ta sẽ tịch thu lại toàn bộ, điều này không hay ho gì đâu.
Nói tới đây, trong mắt Tôn Phi đã là khó có thể che dấu sát khí.
Louis ngẩn người, rốt cục không dám nói cái gì nữa.
Tôn Phi lúc này mới quay đầu tiếp tục nói với cha vợ của mình:
- Best thúc thúc, chuyện tình sửa sang lại những văn kiện này xin làm phiền ngài, ha ha, vừa rồi vị Louis tử tước này thật ra nhắc nhở ta, ta hiện tại chính thức tuyên bố, từ hôm nay trở đi, ngài chính là tân nhiệm truyền lệnh quan của Hương Ba Thành vương quốc.
Lúc này Best đã thoát khỏi khiếp sợ ban đầu mà bình tĩnh trở lại, trực tiếp nhận mệnh, không chút chối từ, phong độ nhẹ nhàng cúi đầu tỏ vẻ nhận.
- Hừ, bệ hạ, ta phản đối, ngài không thể như vậy, đây là dùng người không khách quan. . . Nếu để một kẻ tiểu nhân làm tân nhiệm truyền lệnh quan, chính là sẽ hủy diệt Hương Ba Thành.
Giữa đám thương nhân tai to mặt lớn, có một gã phì nộn sau khi chứng kiến ánh mắt của Louis tử tước, lấy hết dũng khí đứng dậy, vẻ mặt không phục lớn tiếng phản bác nói.
Tôn Phi nhất thời muốn bốc hỏa.
Thời điểm chiến đấu đổ máu, một đám nhát gan đầu rúc vào trong đũng quần, thế nhưng khi thắng lợi tới lại mặt dày đứng ra muốn chia một phần bánh ngọt, nếu cứ biết điều mà im lìm nấp đi còn không sao, lại cứ không biết sống chết mà bày ra bọ dạng nói năng lý lẽ hùng hồn, Tôn Phi hận nhất chính là loại tiểu nhân giả dạng Thánh Nhân này, khiến trong lòng hắn đột nhiên nhớ tới một vài chính khách hai mặt kiếp trước, khiến trong lòng chợt bùng lửa giận, nhịn không được, vỗ mạnh vương tọa rồi đứng phắt dậy, không hề để ý tới phong độ quốc vương, giơ ngón tay chỉ thẳng mặt tên heo mập kia mắng:
- Tiên sư! Mẹ nó, lão tử chính là dùng người không khách quan đấy, rồi sao? Ngươi quản nổi chắc? Sau này trong cung điện của ta, không cho phép xuất hiện loại người ngu xuẩn thế này. . . Vệ binh đâu? Đem đám đầu heo không có tư cách này vứt ra ngoài cho ta!
Lời Tôn Phi vừa dứt, lập tức có hơn mười binh sĩ mặc bì giáp xông tới, như lang như hổ đem mấy gã thương nhân mập mạp kia ném ra ngoài. Hít một mảnh lãnh khí cùng mang theo ánh mắt khó tin, sáu gã quý tộc còn lại nhìn nhau thất sắc, đứng chôn chân vẻ mặt xấu hổ, cuối cùng vô thanh vô tức len lén ngồi về chỗ của mình.
Tôn Phi lần ngồi lại vương tọa.
Tầm mắt của hắn đảo qua, không có một kẻ nào dám đối diện cùng ánh mắt của hắn.
Cảm thụ được hệ thống vương quyền xuống dốc đến tình trạng hỏng bét hiện tại, Tôn Phi lại một lần nữa quyết tâm xây dựng lại hệ thống hành chính cùng chế độ quân đội của vương quốc, nếu vận mệnh đã đưa mình trở thành quốc vương, muốn mình liên hệ gắt gao với những người trước mắt này, Tôn Phi không thể không cố gắng phấn đấu, thay đổi hiện trạng, bảo vệ hết thảy những gì mình quý trọng.
Nghĩ đến đây, Tôn Phi biết, bệnh càng nặng thì cần toa thuốc càng quý, xem ra nhất định phải mau chóng xuất được toa thuốc.
Hắn tâm niệm vừa động, mở ra “thánh kỵ sĩ hình thức”, một cỗ khí tức cao quý quang minh chính đại từ trên người hắn phát ra, Tôn Phi đứng ở phía trước vương tọa nhìn xuống, thần sắc kiên định, làm người không thể nghi ngờ nói:
- Lấy danh nghĩa quốc vương Hương Ba Thành, , ta tuyên bố, mười ngày sau, ta muốn thay đổi quyền lợi hoàng thất, cải cách hệ thống hành chính cùng chế độ quân đội của Hương Ba Thành, từ hôm nay trở đi, toàn bộ lễ tiết cùng liên quan giữa hành chính cùng quân sự đều bị hủy bỏ, cả vương quốc tiến vào kỳ hạn mười ngày điều chỉnh hậu chiến, trong lúc đó, công việc hành chính cùng quân sự trong vương quốc lần lượt do tân nhiệm truyền lệnh quan Best thúc thúc và Gordon - Brooke toàn quyền phụ trách, trong các ngươi, nếu ai có ý tưởng gì, có thể hướng Best cùng Brooke hồi báo, bọn hắn sẽ chuyển cho ta.
Uy nghiêm lẫm nhiên của quốc vương hòa cùng khí độ cao quý của thánh kỵ sĩ, hai loại khí chất cao cao tại thượng trong nháy mắt hợp làm một, thanh âm của Tôn Phi vang vọng trong đại điện, không người nào dám phản bác, ai nấy đều cúi đầu thần phục, nhóm quý tộc vốn không cam lòng giờ chỉ còn mồ hôi lạnh ròng ròng không dám lên tiếng, dưới bầu không khí này, bọn hắn thậm chí sản sinh ra một loại ảo giác, đó hết thảy ngay từ đầu nên là như thế.
Đây chính là chỗ tốt của “thánh kỵ sĩ hình thức”, có thể ở trong lúc bất tri bất giác tăng cường sức thuyết phục, sức cuốn hút cùng uy nghiêm của Tôn Phi, , làm cho đối thủ bất tri bất giác thần phục hắn; đây cũng là cách sử dụng mới nhất mà Tôn Phi nghĩ ra.
Thông qua quyết nghị đầu tiên này, kế tiếp hội nghị được tiến hành hoàn toàn thuận lợi.
Tại lúc sắp kết thúc, một trong “Lưỡng đại cự đầu” mới nổi ở quân sự và chính trị - Brooke đột nhiên đứng lên, nhắc tới một việc khác:
- Bệ hạ, thần muốn nhắc ngài một việc phi thường trọng yếu, đó là chỉ còn nửa năm nữa, kỳ luyện võ tác chiến tranh thứ hạng của các nước phụ thuộc Zenit đế quốc sẽ bắt đầu, muốn ở lần này lấy được thành tích tốt, chúng ta phải bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ đi.
Brooke vừa nói xong, trong đại sảnh mọi người một đám không ngớt đồng ý, không khí nóng lên, Drogba đứng dậy, vỗ mạnh lên bộ ngực của mình, lớn tiếng hô to:
- Lần này, chúng ta nhất định sẽ vượt qua đối thủ cũ Hắc Thạch Thành, thăng lên nước phụ thuộc cấp năm.
Tôn Phi lấy làm kỳ, hỏi:
- Kỳ luyện tập võ nghệ tác chiến của nước phụ thuộc? Ách, đó là làm gì?
Với việc sau khi Alexander bệ hạ khôi phục bình thường luôn quên mất sự tình trước kia, tất cả đã quá quen, không còn ai cho đó là chuyện quái dị, Brooke kiên nhẫn giải thích nói:
- Bệ hạ, luyện tập võ nghệ tác chiến là do nước quân chủ Zenit đế quốc tổ chức để kiểm tra thực lực của các nước phụ thuộc, toàn bộ các nước phụ thuộc đều phải tham gia, nếu trong chiến đấu biểu hiện xuất sắc, liền có cơ hội đề cao địa vị Hương Ba Thành, thăng cấp thành nước phụ thuộc cấp năm, đối với chúng ta đi nói, là một cơ hội phi thường tốt.
- Thăng cấp lên nước phụ thuộc cấp năm? Có chỗ tốt gì sao?
- Đương nhiên, bệ hạ, Hương Ba Thành bây giờ là nước phụ thuộc cấp sáu trong Zenit đế quốc, trong toàn bộ các nước phụ thuộc chính là xếp cuối cùng, sự trợ giúp từ Zenit đế quốc cũng rất hạn chế, nếu chúng ta nắm được cơ hội lần này thăng lên cấp năm, chẳng những có thể có thêm nhiều hơn vật lực cùng tài lực chi viện, còn có thể được phép mở rộng dân cư cùng số lượng quân đội trong thành, hơn nữa còn có thêm đất đai, thậm chí có thể được ban thưởng tinh cấp đấu khí bí tịch, những thứ này sẽ giúp Hương Ba Thành tăng cường thực lực thật lớn!
Tôn Phi lần đầu tiên nghe chuyện như vậy, hắn không khỏi hỏi:
- Chẳng lẽ hiện tại số lượng dân cư cùng quân đội trong Hương Ba Thành có hạn chế sao? Còn nữa, ngươi vừa nói đất đai cùng đấu khí bí tịch, đây là có chuyện gì.
- Bệ hạ, dựa theo luật của Zenit đế quốc, nước phụ thuộc cấp sáu nhiều nhất chỉ có thể có mười ngàn cư dân, số lượng quân đội không được vượt quá năm trăm, số tòa thành quốc vương được sở hữu không quá một tòa, số đất đai không quá năm trăm hécta, nếu cố tình vượt những con số này, nhẹ thì sẽ bị đế quốc cưỡng chế đoạt lại, nặng thì mạo phạm đến luật pháp của đế quốc, sẽ phải chịu chế tài xử phạt nghiêm khắc từ nước quân chủ. Hơn nữa, nước cấp sáu chỉ có thể có được nhị tinh đấu khí bí tịch, nghiêm cấm lưu thông bí tịch vượt quá nhị tinh, nếu làm trái hậu quả sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Brooke kiên nhẫn giải thích nói:
- Mà một khi thăng cấp lên nước phụ thuộc cấp năm, điều kiện liền phóng khoáng gấp đôi, thực lực Hương Ba Thành chắc chắn sẽ tăng tưởng vượt bậc. . . Hơn nữa, nếu có thể tăng lên cấp bốn, ba, hay hai, thì phần thưởng sẽ càng hậu hĩnh.
- Đây là cái quy định chó má gì thế, chẳng lẽ Zenit đế quốc không hy vọng nước phụ thuộc mình cường đại sao?
Tôn Phi trong lúc nhất thời khó có thể lý giải.
- Azeroth đại lục truyền lưu một câu ngạn ngữ từ xưa: chó săn quá mức hung ác, có thể sẽ cắn đứt yết hầu chủ nhân. Đối với nước quân chủ mà nói, bọn họ nhất định cam đoan địa vị thống trị của mình sẽ không phải chịu người một nhà uy hiếp, cho nên chỉ cần thực lực tổng thể không bị suy yếu, thì thực lực mỗi một nước phụ thuộc đều bị hạn chế nghiêm khắc.
/344
|