Edit và beta: meomeoemlameo.
Bà Thịnh từ khi được Thịnh Kiều đón về nhà, trên cơ bản đều chưa ra khỏi nhà ngoại trừ hằng ngày ra siêu thị mua chút rau cỏ. Thành phố lớn trời xa đất lạ, nhà lầu cao tầng san sát bốn phía, hàng xóm bị ngăn cách nhau bằng một cánh cửa phòng trộm, Thịnh Kiều cứ lúc nào bận là bà chẳng có ai để nói chuyện cùng cả.
Trước kia bà ở trấn nhỏ, có hàng xóm láng giềng vô cùng náo nhiệt, lúc ở viện điều dưỡng, cũng có bạn chung phòng bệnh nói chuyện phiếm vui đùa, bây giờ đúng là chỉ có mỗi bà vò võ một mình.
Trước đó không lâu Thịnh Kiều phát hiện bà buồn bực, cô không nói hai lời đăng kí cho bà vào trung tâm văn thể cho người già gì gì đó, bà ngồi xe bus dưới nhà đi hai trạm là tới, thế bà mới biết hóa ra còn có nơi như vậy.
Bà đeo chân giả nên chân cẳng không thuận tiện, không tham gia được mấy thứ như nhảy quảng trường khiêu vũ đôi, nhưng ở trung tâm văn thể cầm kỳ thư họa mọi thứ đều có. Thịnh Kiều đi chung với bà mấy lần, bà thật ra rất hứng thú với cờ vây, theo học với thầy giáo lớp cờ vây như một đứa trẻ vậy, cuộc sống rốt cuộc cũng thêm nhiều niềm vui, cũng quen được không ít bạn cờ.
Ngày hôm qua bà còn đi theo lớp cờ vây tới thành phố bên cạnh tham gia giải đấu giao lưu cờ vây giữa các cụ, phải ngày mai mới trở về. Trước khi đi bà còn nấu cơm đầy đủ cho Thịnh Kiều để trong tủ lạnh, để cô tự hâm lên mà ăn.
Từ sau khi về nước Hoắc Hi vẫn chưa lại nhà cô, thứ nhất là còn chưa chuẩn bị tốt tin thần gặp phụ huynh, thứ hai là công việc quả thật rất bận, những lịch trình đẩy đi để học tập nửa năm gần như đã xếp thành núi cao. Trước lúc diễn tập ngày hôm qua, hai người đều ước chừng chưa lén gặp riêng nhau nửa tháng rồi.
Bữa tối là do nhà đài thống nhất phát hồi chiều, bây giờ đã gần 12 giờ, Thịnh Kiều cảm thấy mình hơi đói, nghiêng đầu hỏi anh: “Hoắc Hi, anh có đói bụng không?”
Anh nắm lấy tay lái, “Có hơi đói.”
Thịnh Kiều hỏi: “Vậy chúng mình ăn bữa khuya đi? Anh muốn ăn cái gì?”
Hoắc Hi nói: “Mì trộn tương.”
Cô phì cười, “Sao anh lại yêu sâu sắc mì trộn tương như vậy chứ?”
Hoắc Hi cười một cái, “Tay nghề của em tốt.”
Muốn ăn món em tự tay nấu cho anh, nhưng lại không đành lòng khiến em phiền toái, cho nên lần nào cũng lựa chọn món mì trộn tương đơn giản nhất.
Thịnh Kiều được khen, mặt mày nở nang có tí tự hào: “Vậy được rồi, chúng ta về nhà ăn!”
Vì thế xe chạy thẳng đến nhà cô, Hoắc Hi mặc áo khoác cẩn thận, cô lại đội mũ thêm cho anh, tự mình lấy khẩu trang ra đeo. Vừa xuống xe, không khí lạnh nháy mắt dán lên phần da thịt lộ ra, đông lạnh khiến người ta run rẩy. Hoắc Hi khóa kỹ xe, duỗi tay tới ôm cô, ai dè Thịnh Kiều nhảy vọt một cái ra xa.
Cái tay đang vươn ra của Hoắc Hi khựng lại giữa không trung, cô lắp bắp nói: “Lỡ như bị chụp đến thì không hay đâu…… A, thang máy tới rồi!”
Hoắc Hi: “…………”
Vào thang máy, Hoắc Hi nhìn bàn tay nhỏ bị đông lạnh đến đỏ bừng đang xoa vào nhau của cô, muốn dắt tay cô che cho cô, lại bị cô né tránh rất nhanh, còn cười nhẹ chỉ camera theo dõi trong thang máy, quả thực khiến anh tức gần chết.
Ra khỏi thang máy, họ mở cửa vào nhà. Thịnh Kiều còn chưa kịp bật đèn ở ngưỡng cửa, đã bị Hoắc Hi ôm eo ấn lên ván cửa. Anh hôn mạnh lên môi cô, thấp giọng uy hiếp: “Em lại trốn à.”
Cả người anh dán lên, ép lấy cô thật chặt, mang theo dục vọng của rất nhiều ngày chưa thân cận. Đôi tay Thịnh Kiều ôm lấy cái eo thon chắc của anh theo bản năng, nhỏ giọng làm nũng: “Không khen thưởng em, lại còn hung dữ với em.”
“Muốn khen thưởng cái gì?” Anh cười nhẹ hôn lên môi cô, “Như vậy à?” Lại hôn một chút, “Như vậy à?”
Thịnh Kiều quả thực bị anh thả thính tới mức không chống đỡ nổi nữa, hơi thở đều bắt đầu dồn dập. Trong bóng đêm đột nhiên truyền đến tiếng cửa phòng mở lạch cạch. Hai người đều còn chưa phản ứng kịp, ngay sau đó, đèn phòng khách sáng lên.
Bà Thịnh còn buồn ngủ đứng ở cửa phòng ngủ, lúc nhìn thấy hai người đang ôm nhau đứng trước ngưỡng cửa, cơn buồn ngủ của bà tức khắc bay biến, bà trợn mắt há hốc mồm.
Thịnh Kiều: “!!!!”
Hoắc Hi: “…………”
A a a a a a a mẹ ơi không phải mẹ sang thành phố kế bên rồi sao mẹ làm gì ở đây vậy!!!
Lực trên eo cô buông lỏng, Hoắc Hi buông cô ra, lại còn có tâm tư sửa góc áo thay cô, sau đó xoay người lịch sự mỉm cười: “Cháu chào bác gái, lần đầu gặp mặt, cháu hơi thất lễ ạ.”
Thịnh Kiều:??????
Anh nói em nghe làm sao anh có thể làm như gió thoảng mây trôi như không có gì xảy ra vậy chứ? Chân em mềm nhũn đến độ sắp đứng không yên đây nè!!!
Bà Thịnh: “………… Chào cháu chào cháu.” Vẻ mặt bà vô cùng phức tạp, nhìn thấy gương mặt đỏ ửng ướt át đến độ chảy máu được của con gái, bà vừa buồn cười vừa xấu hổ, hồi lâu mới bình tĩnh lại được, nở một nụ cười thân thiết: “Cháu tên là Tiểu Hi nhỉ?”
Hoắc Hi kéo bàn tay còn đang run lên của Thịnh Kiều, đi đến phòng khách, “Đúng ạ, cháu tên là Hoắc Hi.”
Thịnh Kiều rốt cuộc cũng rặn ra được một câu: “Mẹ…… Không phải mẹ sang thành phố bên cạnh dự giải đấu giao lưu sao ạ?”
Bà Thịnh: “………… Lịch cũ của cuộc thi hủy bỏ rồi, sửa đến cuối tuần. Hôm nay mẹ ở nhà chờ xem tiệc tối của con, quên không nói cho con.”
Thịnh Kiều khóc không ra nước mắt.
Bà Thịnh muốn để không khí không xấu hổ như vậy nữa: “Tiểu Hi uống nước không? Có đói không cháu?”
Hoắc Hi tiếp tục mỉm cười lịch sự: “Không ạ, cháu cảm ơn bác gái, cháu chỉ đưa em về thôi, cháu đi ngay đây ạ.”
Bà Thịnh nói: “Cũng đúng cũng đúng, sắp 12 giờ rồi, vậy bác cũng không giữ cháu lại nữa, lần sau lại đến chơi nhà nhé, bác sẽ làm món ngon đãi cháu.”
Hoắc Hi gật gật đầu, “Dạ, vậy cháu đi đây, cháu chào bác gái ạ.” Anh lại quay đầu nhìn Thịnh Kiều còn chưa bình tĩnh lại, xoa xoa đầu cô, “Anh đi đây, em đi ngủ sớm một chút nhé.”
Bà Thịnh tiễn anh tới tận cửa thang máy, chờ thang máy đóng cửa đi xuống, bà mới quay người về.
Thịnh Kiều đã chạy đến buồng vệ sinh, bên trong có tiếng nước xôn xao vang lên. Bà Thịnh đứng ở ngoài cửa nén cười nói: “Kiều Kiều, mẹ trở về ngủ nhé? Con rửa mặt xong rồi đi ngủ sớm một chút, đừng nghịch di động.”
Giọng nói ngượng ngùng của Thịnh Kiều truyền ra từ bên trong: “Mẹ đi ngủ đi, con biết rồi ạ.”
Bà Thịnh ừ một cái, đang định xoay người, lại dừng một chút rồi nói: “Kiều Kiều, mẹ chưa nhìn thấy gì cả, yên tâm đi.”
Thịnh Kiều: “…………”
A a a a a a xin hỏi trên thế giới này còn có chuyện gì xấu hổ hơn bị mẹ nhìn thấy mình với bạn trai hôn nhau không!
Mãi đến khi xác nhận Bà Thịnh đã về phòng mình khóa cửa lại, Thịnh Kiều mới cọ tới cọ lui đi ra, về phòng ngủ nằm lên giường, túm chăn im lặng gào lên.
Ngủ không thể nổi nữa, cô tính toán thời gian Hoắc Hi về đến nhà để nhắn tin cho anh: Về đến nhà chưa anh?
Qua mấy phút cô mới nhận được tin đáp lại của anh: Vừa đến, sao em còn chưa ngủ?
Thịnh Kiều: Huhuhu xấu hổ quá, tại anh hết đấy!
Hoắc Hi: Ừ, trách anh, lần sau sang nhà anh nhé.
Thịnh Kiều:…………
Tại sao những lời này! Lại đậm đà hương vị quyến rũ vậy chứ! A a a em không có ý này đâu mà!
Hoắc Hi đại khái cũng đoán được bây giờ cô đang mặt đỏ tai hồng, không trêu cô nữa, anh mỉm cười gửi tin nhắn thoại qua: “Ngoan, ngủ đi.”
Thịnh Kiều còn chưa từ bỏ ý định: Phần thưởng của em đâu?
Hoắc Hi: Lần sau anh bù cho em.
Lúc này cô mới cảm thấy mỹ mãn mà đi ngủ.
……
Cuối năm hoạt động nhiều, chỉ riêng thảm đỏ đã phải đi ba cái, “Chạy để giữ mạng” đạt được giải thưởng gameshow nổi tiếng nhất cộng đồng mạng, số vote của Thịnh Kiều tuy rằng cũng rất nhiều, nhưng rốt cuộc không thể nào so nổi với lưu lượng hàng đầu, cuối cùng Thẩm Tuyển Ý thắng được giải Vua sĩ khí của gameshow.
Nhưng thứ khiến người ta chờ mong nhất, vẫn là lễ trao giải Kim Thị tổ chức mỗi năm một lần.
Danh sách đề cử của Giải thưởng Kim Thị đã sớm được công bố rộng rãi trên mạng, thị trường phim truyền hình năm nay tương đối tiêu điều so với năm rồi, nhưng các tác phẩm được đề cử vẫn có hơn mười bộ.
“Không Sợ” cũng nằm trong đó.
Từ hồi lâu về trước đạo diễn Vương đã từng nói, muốn đưa “Không Sợ” đi lấy giải, bất kể là fan hay toàn tổ nhân viên công tác đều tràn ngập chờ mong và tin tưởng.
Hiện giờ bất kể là đối thủ hay antifan lúc cà khịa Thịnh Kiều, cũng không còn nói tác phẩm tiêu biểu của cô là “Chạy để giữ mạng” nữa. “Không Sợ” đã trở thành tác phẩm trực tiếp và hữu lực nhất của cô, nếu như có thể nhận được Nữ chính xuất sắc nhất trong giải Kim Thị thì quá tốt rồi.
Đương nhiên đây cũng chỉ là chuyện fan nghĩ mà thôi, những người được đề cử giải Nữ chính xuất sắc nhất lần này, chẳng những có tiểu hoa cùng thời Phó Vũ Mặc, còn có mấy tiền bối có sức ảnh hưởng lớn ra mắt đã nhiều nằm, cái danh Thị hậu này cũng không phải dễ lấy như vậy.
Trong giải Kim Thị có tiết mục đi thảm đỏ, Thịnh Kiều nhận được thư mời là phải nắm tay bước trên thảm đỏ với Hoắc Hi. Hai người trước mắt là cặp đôi nam nữ chính được cộng đồng mạng hò hét nhiều nhất, ban tổ chức chắc chắn sẽ sắp xếp hai người họ đi chung để lấy đề tài và nhiệt độ.
Thịnh Kiều lo sợ bất an, vụng trộm cầm tài khoản của Phúc Sở Ỷ đi dạo một vòng Super Topic, thấy chuyện cô và Hoắc Hi cùng nhau bước trên thảm đỏ hình như cũng không khiến Hi Quang phản đối quá nhiều.
Cũng đúng, rốt cuộc phim truyền hình gameshow đều quay chung với nhau, cảnh hôn cũng có, còn xoắn gì một cái thảm đỏ nữa?
Sức thừa nhận của Hi Quang đã tăng mạnh từng bước một.
Lúc này Thịnh Kiều mới yên tâm.
Chờ tới hôm diễn ra lễ trao giải Kim Thị, Bối Minh Phàm đưa cô tới phòng tạo hình tư nhân của Chu Khản để làm tạo hình. Lễ phục và trang sức đã có nhà tài trợ cung cấp từ trước, đã gửi đồ chỉnh sửa lại theo số đo của cô sang, tới nơi chỉ cần thay luôn là được.
Lễ phục lần này là một bộ váy lụa màu trắng được thêu thủ công, những bông hoa nhỏ vụn được thêu từ trước ngực kéo dài một đường đến chân váy, sau lưng xẻ chữ V, lộ ra xương bướm xinh đẹp của cô.
Chu Khản dùng ren sa màu trắng buộc lỏng tóc cô ở sau lưng, hai bên má thả hai lọn tóc dài mềm mại, trong sự thanh lệ lại có vẻ quyến rũ. Chân váy rũ xuống che khuất mu bàn chân cô, chỉ có khi đi mới lộ ra mũi giày đính kim cương.
Hồi xưa Thịnh Kiều chẳng có ý kiến gì với tạo hình thảm đỏ của mình, lần này bởi vì phải đi chung với Hoắc Hi, cô sợ mình không đọ được mỹ mạo của anh, bèn hỏi Chu Khản: “Trang điểm thế này có nhạt quá không? Son môi đổi màu khác được không? Chị đeo cái vòng cổ to hơn chóe hơn nhé?”
Chu Khản: “Xin chị đừng nghi ngờ năng lực nghiệp vụ của em!”
Thịnh Kiều: “……” Cô lại quay đầu hỏi Đinh Giản và Phương Bạch: “Đẹp không?”
Đinh Giản: “Tiên nữ hạ phàm!”
Phương Bạch: “Đẹp nhất cả trường quay!”
Bối Minh Phàm: “Nào, nhìn gương đi, phải tin tưởng vào diện mạo của chính mình một chút chứ.”
Không bao lâu sau, xe tới đón của Hoắc Hi đã đến. Bối Minh Phàm đang đưa cô xuống cầu thang, Hoắc Hi đã đẩy cửa đi vào. Anh ngước lên nhìn cô gái mặc lễ phục trắng trên lầu, đôi mắt luôn nhất quán thờ ơ trong khoảnh khắc bỗng hóa dịu dàng.
Anh mặc một bộ comple tối màu, vai rộng eo hẹp, dường như tồn tại để làm giá treo quần áo vậy. Thịnh Kiều tuy rằng đã nhìn quen tạo hình mặc tây trang của anh trong “Không Sợ”, nhưng mỗi khi nhìn thấy vẫn sẽ bị hơi thở cấm dục toàn thân của anh cuốn hút.
Cô cầm đuôi váy bước lên hai bước, chỉ còn hai bước cuối cùng, Hoắc Hi cũng đã gần chạy tới trước mặt cô. Cô làm tư thế muốn nhảy, Hoắc Hi quả nhiên mở rộng hai tay. Chờ cô nhẹ nhàng nhảy lên, anh ổn định vững chắc đón được cô, ôm cô vào trong ngực.
Bối Minh Phàm ở phía sau:……………… Không nhìn thấy!!!
Cô ôm cổ anh cười một tràng, Hoắc Hi mới buông cô xuống, sửa sợi tóc đang rũ trên mặt thay cô, dắt tay cô đi ra ngoài.
Bối Minh Phàm: “Buông ra! Hoắc Hi cậu buông ra cho tôi! Tôi nói cho cô cậu hay bên ngoài có paparazzi đang canh me đấy!”
Thịnh Kiều vừa nghe lời này, bèn rút vội tay ra, Hoắc Hi hơi không vui, nhưng cũng không làm gì thêm nữa.
Đoàn người lên xe bảo mẫu, chờ xe xuất phát, Bối Minh Phàm ở hàng ghế trước xoay người lại nghiêm túc dặn dò: “Tí nữa bước trên thảm đỏ phải đi quy củ vào cho tôi, không được dắt tay! Không được nhìn nhau! Không được ôm eo!”
Hoắc Hi: “Thế còn đi cùng nhau làm gì nữa, chẳng bằng đi riêng.”
Bối Minh Phàm: “????”
Thịnh Kiều vội hoà giải: “Được rồi được rồi được rồi, tí nữa em sẽ kéo cánh tay anh ấy, bảo đảm không giở trò!”
Bối Minh Phàm hừ một tiếng.
Anh ta nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, thấy Hoắc Hi dắt tay Thịnh Kiều, còn hôn hôn trán cô. Mà cái đứa nhát như cáy hết nước hết cái nhà mình thì xấu hổ đến mức đỏ bừng hết cả mặt lên.
Mẹ nó! Cái thằng hồ ly tinh này!
Xe chạy thẳng tới hiện trường tổ chức tiệc tối, còn chưa tới lúc họ đi vào, xe xếp hàng ở đằng sau, chờ đến số của họ thì sẽ chạy thẳng đến lối vào, xuống xe là đi luôn.
Thịnh Kiều ghé vào cửa sổ, đôi tay che trên xương lông mày nhìn ra bên ngoài. Bốn phía đều là phóng viên và fan, người đang trên thảm đỏ lúc này chính là Phó Vũ Mặc.
Bối Minh Phàm cũng thấy được, ngồi đằng trước nói: “Hai tác phẩm của cô ta đều vào được danh sách đề cử, thua tiền bối thì không quan trọng, thua cô ta thì cô phải làm tốt tâm lý bị dìm hàng đi nhé.”
Đối thủ từ trước đến nay đều là kiểu dìm nhau tới dìm nhau lui, hai người đồng thời được vào danh sách đề cử, nếu cả hai cùng trượt giải thì thôi, chứ một trong hai được giải, thì kẻ thua chắc chắn sẽ bị fan của đối phương dìm cho một năm cũng không lật mình nổi.
Thịnh Kiều đó giờ cũng không để ý lắm có được giải hay không, giờ phút này nghe Bối Minh Phàm nói như vậy, cô vẫn lo lắng sốt ruột mà buông tiếng thở dài.
Hoắc Hi duỗi tay ôm lấy cô, không để cô xem nữa, thấp giọng nói: “Đừng lo chuyện họ.”
Xe dừng đại khái mười phút, đã sắp đến lượt họ, Chu Khản quay về phía sau dặm lớp trang điểm cho họ. Người điều hành ở đằng trước đang vẫy tay, xe chậm rãi tiến lên, dừng ở cửa vào thảm đỏ.
Giọng nói của host vang lên: “Người tiếp theo bước lên thảm đỏ rất tuyệt vời. Đây là một couple trong phim được cộng đồng mạng tung hô cực kì mạnh mẽ. Trong năm nay, mỗi người họ đều đạt được thành tựu phi phàm trong lĩnh vực của mình. Chúng ta cùng hoan nghênh, Hoắc Hi! Thịnh Kiều!”
Fan Kiều và Hi Quang trong hiện trường cùng đồng thời thét chói tai, ngay sau đó cửa xe bảo mẫu mở ra, Hoắc Hi mặc tây trang đi xuống xe trước, anh cài cúc áo comple, ga lăng đưa tay ra. Một bàn tay tinh tế trắng nõn vươn ra, được anh nửa cầm lấy, Thịnh Kiều khom lưng đi xuống.
Hoắc Hi nắm tay cô đặt lên cánh tay mình, Thịnh Kiều thừa cơ vịn lấy cánh tay anh, hai người giẫm lên thảm đỏ đi về phía trước, mỉm cười chào hỏi truyền thông và fan ở hai bên.
Tuy rằng đã đi qua rất nhiều lần thảm đỏ, nhưng giờ phút này kéo tay Hoắc Hi, Thịnh Kiều vẫn hơi lo lắng.
Cô nghe thấy fan ở hiện trường không ngừng gọi tên của cô và Hoắc Hi, thậm chí còn thấy được có người giơ lightboard của Couple Thắng Lợi. Hai người đi đi dừng dừng, để truyền thông khắp nơi có thể chụp ảnh, không khí trong hiện trường đang rất nóng.
Lúc đi đến chiếc bục ở giữa, Hoắc Hi cẩn thận nhấc chân váy giúp cô để ngừa cô sẩy chân, đi lên bục chủ trì. Từng người ký tên của mình xong, nhân viên công tác đưa lên hai chiếc microphone, host nói: “Hai vị, đầu tiên hãy chào hỏi bạn bè ở hiện trường và khán giả trước TV một cái nào.”
Hoắc Hi mở miệng trước: “Chúc mọi người buổi tối tốt lành.”
Thịnh Kiều không biết nói gì, bèn lặp lại: “Chúc mọi người buổi tối tốt lành.”
Host: “Hết rồi à?”
Hoắc Hi: “Hết rồi.”
Thịnh Kiều: “Hết rồi.”
Host cười giảng hòa: “Tiểu Kiều cô là máy nhép sao?”
Thịnh Kiều nói: “Lạnh quá, tư duy của em bị đông cứng rồi.”
Host nói: “Đúng vậy, nữ minh tinh của chúng ta đều rất thiệt trong thời tiết này, váy lễ phục lại quá khó giữ ấm. Chẳng như Hoắc Hi, bộ tây trang này nhìn có vẻ rất ấm áp.”
Hoắc Hi cười hạ: “Đúng vậy, cho nên để mọi người không bị đông lạnh nữa, chúng tôi liền đi vào trước.”
Host vốn đang muốn tám thêm mấy câu với họ, rốt cuộc nhiệt độ của hai người này khi chung một khung hình rất cao, ai dè một câu của Hoắc Hi làm cô ta chẳng có cách nào nói tiếp, chỉ có thể rằng: “Tốt, chúc hai vị đêm nay đều có thể lấy được thành tích lý tưởng.”
Hoắc Hi đưa microphone cho nhân viên công tác, dắt tay Thịnh Kiều xuống bục. Ngón tay chạm nhau, bàn tay nhỏ của cô lạnh đến mức không chút độ ấm, anh nhíu mày rất khẽ, bao chặt tay cô trong tay mình, nện bước nhanh hơn đi nốt phần thảm đỏ còn lại.
Hai người đi vào trong phòng, nhiệt độ không khí cuối cùng tăng lên một chút, nhưng Thịnh Kiều vẫn rét run, được Hoắc Hi nắm tay cả quãng đường ngồi xuống vị trí.
Xung quanh đều là nghệ sĩ, họ gật đầu chào hỏi lẫn nhau, Thịnh Kiều xoa xoa cánh tay xoa xoa tay, lại che che mặt, Hoắc Hi nghiêng đầu hỏi cô: “Còn lạnh không?”
Thịnh Kiều thấy anh dường như định cởi áo khoác phủ thêm cho cô, vội lắc đầu: “Không lạnh!”
Anh biết cô lo lắng, cho dù đau lòng, tóm lại vẫn không làm chuyện khiến cô không thoải mái. Nghệ sĩ lục tục vào phòng, hiện trường náo nhiệt vô cùng, những đề tài trên mạng có liên quan đến lễ trao giải Kim Thị cũng không ngừng được kéo lên.
Ngoại trừ thảo luận thị đế thị hậu sắp sửa về nhà ai, còn có chú ý tạo hình thảm đỏ của các nghệ sĩ. Ai đẹp át người, ai đắc tội stylist, ảnh thảm đỏ bay khắp Internet.
Mãi đến khi Hoắc Hi và Thịnh Kiều đi vào, sắc đẹp và tạo hình của hai người đều rất xịn, đặc biệt là Thịnh Kiều mặc váy lụa trắng như tuyết, tuy rằng trang điểm nền nã đơn giản, nhưng nhẹ nhàng thoát tục, tuyệt đối có thể đứng trong top 3 thảm đỏ tối nay.
Thuyền Thắng Lợi quả thực muốn điên rồi.
Các chị em! Nhìn bộ lễ phục này, có giống áo cưới không?!
Vờ lờ???
Tây trang đi cùng áo cưới, tay trong tay bước trên thảm đỏ, kết hôn chính thức nè!!!
Hôm nay chính là ngày kỷ niệm kết hôn của vợ chồng Thắng Lợi!!!
Trong phim kết hôn một lần, ngoài đời kết hôn một lần, thuyền này đáng chèo quá rồi!!!
Người qua đường ban đầu còn không cảm thấy cặp này xứng đôi bao nhiêu, rốt cuộc phim truyền hình là phim truyền hình, có cả bối cảnh và cốt truyện, ngoài đời sao mà so được. Kết quả thảm đỏ tối nay lộ ra, đứng chung so sánh với nhau, hức, thật sự xứng quá ấy chứ!
Nghe thấy Thịnh Kiều nói lạnh, anh liền không để host dẫn chuyện gì nữa, nắm tay Thịnh Kiều đi luôn, đoạn thảm đỏ còn lại đi nhanh như có sói đuổi.
Hức, ngửi được cái mùi chua lòm của tình yêu đây nè.
Người qua đường hóng drama không sợ bố con nhà nào, fan only hai bên đương nhiên là kiên quyết phủ định, sôi nổi cấu xé các chú cờ hó chèo thuyền, lại thành một trận hỗn chiến.
Thời gian trôi dần, phần thảm đỏ rốt cuộc kết thúc, tiệc tối chính thức bắt đầu. Đoạn mở đầu hai host dùng song ngữ, tuyên bố mở màn giới thiệu khách mời đặc biệt. Sau khi tiến hành một loạt thủ tục chính thức, lại có nghệ sĩ lên ca hát biểu diễn, mất hơn mười phút, cuối cùng tiến vào phân đoạn trao giải.
Khách mời trao giải là lão tiền bối trong giới phim ảnh, giải thưởng được trao đầu tiên là giải Phim truyền hình có chất lượng tốt nhất năm. Thịnh Kiều dựng lỗ tai nghe, Hoắc Hi ghé sát vào thì thầm: “Loại giải thưởng này thường được trao cho phim thuộc thế hệ cha mẹ.”
Dứt lời, tên phim đoạt giải mà khách mời trao giải tuyên bố quả nhiên là một bộ phim niên đại.
Cô vỗ tay theo cả trường quay, trong lòng bắt đầu hơi chờ mong “Không Sợ” có thể đạt giải.
Giải thưởng trao từng cái từng cái một, chậm rãi đến các giải quan trọng. Thịnh Kiều cũng bắt đầu lo lắng hơn, giải thưởng quan trọng đầu tiên chính là giải Phim truyền hình nổi tiếng nhất năm.
Giải thưởng này tượng trưng cho danh tiếng, độ lưu hành, ratings, là một trong những giải thưởng quan trọng nhất của phim truyền hình. Có năm bộ phim truyền hình được đề cử, trong đó có “Không Sợ”.
Thịnh Kiều siết nắm tay nhìn chằm khách mời trao giải trên sân khấu không chớp mắt, mãi đến khi hai chữ “Không Sợ” thốt ra khỏi miệng anh ta, nắm tay cô mới buông lỏng, bắt đầu kích động vỗ tay.
Có mở đầu, về sau liền không lo lắng như vậy nữa, “Không Sợ” ngay sau đó lại nhận được giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất, giải nhạc phim xuất sắc nhất, có thể nói là giành hết sự nổi bật.
Đến nửa đoạn sau, giải Nam chính xuất sắc nhất và Nữ chính xuất sắc nhất được vạn chúng chờ mong cũng sắp công bố. Hai giải thưởng này, chính là thị đế thị hậu mà cư dân mạng gọi chung. Tháo được chiếc vòng nguyệt quế này, đó là sự khẳng định chắc chắn sức mạnh và địa vị.
Giải được công bố trước là Nam chính xuất sắc nhất, trên màn hình lớn chiếu những cái tên được đề cử theo thứ tự, khi xuất hiện “Hoắc Hi”, lòng bàn tay Thịnh Kiều vỗ đến đỏ cả tên.
Hoắc Hi đứng ở đỉnh cao lưu lượng hàng đầu nhiều năm như vậy, đã sớm bị cư dân mạng dán nhãn lưu lượng. Tuy rằng mấy năm nay anh vẫn luôn tiến bộ, kỹ thuật diễn trong phim truyền hình cũng rất đáng thưởng thức, nhưng vẫn còn kém một chút nữa mới xoay chuyển được địa vị của mọi người dành cho anh.
Tối nay là cơ hội tốt nhất.
Lưng Thịnh Kiều đã căng thẳng đến cứng đờ, hai tay siết lại để trên đầu gối, đến môi cũng mím chặt. Khách mời trao giải vẫn còn làm ra vẻ thần bí trên sân khấu, mỗi lần đọc một cái tên, máy quay sẽ quay về phía người được nhắc đến, đến lượt Hoắc Hi, Thịnh Kiều ở bên cạnh tất nhiên cũng vào ống kính.
Cư dân mạng xem live stream nói: Ha ha ha ha sao trông cô ta còn lo lắng hơn cả Hoắc Hi thế!
Rốt cuộc, khách mời trao giải cũng đọc ra cái tên kia: “Người đạt được giải Nam chính xuất sắc nhất năm chính là, người sắm vai Hứa Lục Sinh trong “Không Sợ”, Hoắc Hi!”
Cả trường quay vỗ tay như sấm dậy, fan ngồi trước live stream thét chói tai. Trong đầu Thịnh Kiều như thể đoàng một tiếng, có một đóa pháo hoa nổ tung.
Cô che miệng lại, nước mắt suýt thì chảy ra.
Là idol cô đó, là người mà cô đã làm bạn cả quãng đường suốt bảy năm.
Từ lúc bắt đầu là một trainee đứng trên sân khấu không hề có màn ảnh, đến một lưu lượng phải nhận hết mỉa mai, rồi cuối cùng là một lưu lượng hàng đầu đã được công nhận năng lực sân khấu, tới ngày hôm nay là thị đế.
Anh bước từng bước một, người ngoài chỉ nhìn thấy ánh sáng, chỉ có chính anh và fan mới biết tất cả những gian nan anh đeo trên lưng.
Anh chưa bao giờ làm fan thất vọng.
Anh hoàn toàn xứng đáng.
Anh là vị vua của cuộc đời cô.
Bà Thịnh từ khi được Thịnh Kiều đón về nhà, trên cơ bản đều chưa ra khỏi nhà ngoại trừ hằng ngày ra siêu thị mua chút rau cỏ. Thành phố lớn trời xa đất lạ, nhà lầu cao tầng san sát bốn phía, hàng xóm bị ngăn cách nhau bằng một cánh cửa phòng trộm, Thịnh Kiều cứ lúc nào bận là bà chẳng có ai để nói chuyện cùng cả.
Trước kia bà ở trấn nhỏ, có hàng xóm láng giềng vô cùng náo nhiệt, lúc ở viện điều dưỡng, cũng có bạn chung phòng bệnh nói chuyện phiếm vui đùa, bây giờ đúng là chỉ có mỗi bà vò võ một mình.
Trước đó không lâu Thịnh Kiều phát hiện bà buồn bực, cô không nói hai lời đăng kí cho bà vào trung tâm văn thể cho người già gì gì đó, bà ngồi xe bus dưới nhà đi hai trạm là tới, thế bà mới biết hóa ra còn có nơi như vậy.
Bà đeo chân giả nên chân cẳng không thuận tiện, không tham gia được mấy thứ như nhảy quảng trường khiêu vũ đôi, nhưng ở trung tâm văn thể cầm kỳ thư họa mọi thứ đều có. Thịnh Kiều đi chung với bà mấy lần, bà thật ra rất hứng thú với cờ vây, theo học với thầy giáo lớp cờ vây như một đứa trẻ vậy, cuộc sống rốt cuộc cũng thêm nhiều niềm vui, cũng quen được không ít bạn cờ.
Ngày hôm qua bà còn đi theo lớp cờ vây tới thành phố bên cạnh tham gia giải đấu giao lưu cờ vây giữa các cụ, phải ngày mai mới trở về. Trước khi đi bà còn nấu cơm đầy đủ cho Thịnh Kiều để trong tủ lạnh, để cô tự hâm lên mà ăn.
Từ sau khi về nước Hoắc Hi vẫn chưa lại nhà cô, thứ nhất là còn chưa chuẩn bị tốt tin thần gặp phụ huynh, thứ hai là công việc quả thật rất bận, những lịch trình đẩy đi để học tập nửa năm gần như đã xếp thành núi cao. Trước lúc diễn tập ngày hôm qua, hai người đều ước chừng chưa lén gặp riêng nhau nửa tháng rồi.
Bữa tối là do nhà đài thống nhất phát hồi chiều, bây giờ đã gần 12 giờ, Thịnh Kiều cảm thấy mình hơi đói, nghiêng đầu hỏi anh: “Hoắc Hi, anh có đói bụng không?”
Anh nắm lấy tay lái, “Có hơi đói.”
Thịnh Kiều hỏi: “Vậy chúng mình ăn bữa khuya đi? Anh muốn ăn cái gì?”
Hoắc Hi nói: “Mì trộn tương.”
Cô phì cười, “Sao anh lại yêu sâu sắc mì trộn tương như vậy chứ?”
Hoắc Hi cười một cái, “Tay nghề của em tốt.”
Muốn ăn món em tự tay nấu cho anh, nhưng lại không đành lòng khiến em phiền toái, cho nên lần nào cũng lựa chọn món mì trộn tương đơn giản nhất.
Thịnh Kiều được khen, mặt mày nở nang có tí tự hào: “Vậy được rồi, chúng ta về nhà ăn!”
Vì thế xe chạy thẳng đến nhà cô, Hoắc Hi mặc áo khoác cẩn thận, cô lại đội mũ thêm cho anh, tự mình lấy khẩu trang ra đeo. Vừa xuống xe, không khí lạnh nháy mắt dán lên phần da thịt lộ ra, đông lạnh khiến người ta run rẩy. Hoắc Hi khóa kỹ xe, duỗi tay tới ôm cô, ai dè Thịnh Kiều nhảy vọt một cái ra xa.
Cái tay đang vươn ra của Hoắc Hi khựng lại giữa không trung, cô lắp bắp nói: “Lỡ như bị chụp đến thì không hay đâu…… A, thang máy tới rồi!”
Hoắc Hi: “…………”
Vào thang máy, Hoắc Hi nhìn bàn tay nhỏ bị đông lạnh đến đỏ bừng đang xoa vào nhau của cô, muốn dắt tay cô che cho cô, lại bị cô né tránh rất nhanh, còn cười nhẹ chỉ camera theo dõi trong thang máy, quả thực khiến anh tức gần chết.
Ra khỏi thang máy, họ mở cửa vào nhà. Thịnh Kiều còn chưa kịp bật đèn ở ngưỡng cửa, đã bị Hoắc Hi ôm eo ấn lên ván cửa. Anh hôn mạnh lên môi cô, thấp giọng uy hiếp: “Em lại trốn à.”
Cả người anh dán lên, ép lấy cô thật chặt, mang theo dục vọng của rất nhiều ngày chưa thân cận. Đôi tay Thịnh Kiều ôm lấy cái eo thon chắc của anh theo bản năng, nhỏ giọng làm nũng: “Không khen thưởng em, lại còn hung dữ với em.”
“Muốn khen thưởng cái gì?” Anh cười nhẹ hôn lên môi cô, “Như vậy à?” Lại hôn một chút, “Như vậy à?”
Thịnh Kiều quả thực bị anh thả thính tới mức không chống đỡ nổi nữa, hơi thở đều bắt đầu dồn dập. Trong bóng đêm đột nhiên truyền đến tiếng cửa phòng mở lạch cạch. Hai người đều còn chưa phản ứng kịp, ngay sau đó, đèn phòng khách sáng lên.
Bà Thịnh còn buồn ngủ đứng ở cửa phòng ngủ, lúc nhìn thấy hai người đang ôm nhau đứng trước ngưỡng cửa, cơn buồn ngủ của bà tức khắc bay biến, bà trợn mắt há hốc mồm.
Thịnh Kiều: “!!!!”
Hoắc Hi: “…………”
A a a a a a a mẹ ơi không phải mẹ sang thành phố kế bên rồi sao mẹ làm gì ở đây vậy!!!
Lực trên eo cô buông lỏng, Hoắc Hi buông cô ra, lại còn có tâm tư sửa góc áo thay cô, sau đó xoay người lịch sự mỉm cười: “Cháu chào bác gái, lần đầu gặp mặt, cháu hơi thất lễ ạ.”
Thịnh Kiều:??????
Anh nói em nghe làm sao anh có thể làm như gió thoảng mây trôi như không có gì xảy ra vậy chứ? Chân em mềm nhũn đến độ sắp đứng không yên đây nè!!!
Bà Thịnh: “………… Chào cháu chào cháu.” Vẻ mặt bà vô cùng phức tạp, nhìn thấy gương mặt đỏ ửng ướt át đến độ chảy máu được của con gái, bà vừa buồn cười vừa xấu hổ, hồi lâu mới bình tĩnh lại được, nở một nụ cười thân thiết: “Cháu tên là Tiểu Hi nhỉ?”
Hoắc Hi kéo bàn tay còn đang run lên của Thịnh Kiều, đi đến phòng khách, “Đúng ạ, cháu tên là Hoắc Hi.”
Thịnh Kiều rốt cuộc cũng rặn ra được một câu: “Mẹ…… Không phải mẹ sang thành phố bên cạnh dự giải đấu giao lưu sao ạ?”
Bà Thịnh: “………… Lịch cũ của cuộc thi hủy bỏ rồi, sửa đến cuối tuần. Hôm nay mẹ ở nhà chờ xem tiệc tối của con, quên không nói cho con.”
Thịnh Kiều khóc không ra nước mắt.
Bà Thịnh muốn để không khí không xấu hổ như vậy nữa: “Tiểu Hi uống nước không? Có đói không cháu?”
Hoắc Hi tiếp tục mỉm cười lịch sự: “Không ạ, cháu cảm ơn bác gái, cháu chỉ đưa em về thôi, cháu đi ngay đây ạ.”
Bà Thịnh nói: “Cũng đúng cũng đúng, sắp 12 giờ rồi, vậy bác cũng không giữ cháu lại nữa, lần sau lại đến chơi nhà nhé, bác sẽ làm món ngon đãi cháu.”
Hoắc Hi gật gật đầu, “Dạ, vậy cháu đi đây, cháu chào bác gái ạ.” Anh lại quay đầu nhìn Thịnh Kiều còn chưa bình tĩnh lại, xoa xoa đầu cô, “Anh đi đây, em đi ngủ sớm một chút nhé.”
Bà Thịnh tiễn anh tới tận cửa thang máy, chờ thang máy đóng cửa đi xuống, bà mới quay người về.
Thịnh Kiều đã chạy đến buồng vệ sinh, bên trong có tiếng nước xôn xao vang lên. Bà Thịnh đứng ở ngoài cửa nén cười nói: “Kiều Kiều, mẹ trở về ngủ nhé? Con rửa mặt xong rồi đi ngủ sớm một chút, đừng nghịch di động.”
Giọng nói ngượng ngùng của Thịnh Kiều truyền ra từ bên trong: “Mẹ đi ngủ đi, con biết rồi ạ.”
Bà Thịnh ừ một cái, đang định xoay người, lại dừng một chút rồi nói: “Kiều Kiều, mẹ chưa nhìn thấy gì cả, yên tâm đi.”
Thịnh Kiều: “…………”
A a a a a a xin hỏi trên thế giới này còn có chuyện gì xấu hổ hơn bị mẹ nhìn thấy mình với bạn trai hôn nhau không!
Mãi đến khi xác nhận Bà Thịnh đã về phòng mình khóa cửa lại, Thịnh Kiều mới cọ tới cọ lui đi ra, về phòng ngủ nằm lên giường, túm chăn im lặng gào lên.
Ngủ không thể nổi nữa, cô tính toán thời gian Hoắc Hi về đến nhà để nhắn tin cho anh: Về đến nhà chưa anh?
Qua mấy phút cô mới nhận được tin đáp lại của anh: Vừa đến, sao em còn chưa ngủ?
Thịnh Kiều: Huhuhu xấu hổ quá, tại anh hết đấy!
Hoắc Hi: Ừ, trách anh, lần sau sang nhà anh nhé.
Thịnh Kiều:…………
Tại sao những lời này! Lại đậm đà hương vị quyến rũ vậy chứ! A a a em không có ý này đâu mà!
Hoắc Hi đại khái cũng đoán được bây giờ cô đang mặt đỏ tai hồng, không trêu cô nữa, anh mỉm cười gửi tin nhắn thoại qua: “Ngoan, ngủ đi.”
Thịnh Kiều còn chưa từ bỏ ý định: Phần thưởng của em đâu?
Hoắc Hi: Lần sau anh bù cho em.
Lúc này cô mới cảm thấy mỹ mãn mà đi ngủ.
……
Cuối năm hoạt động nhiều, chỉ riêng thảm đỏ đã phải đi ba cái, “Chạy để giữ mạng” đạt được giải thưởng gameshow nổi tiếng nhất cộng đồng mạng, số vote của Thịnh Kiều tuy rằng cũng rất nhiều, nhưng rốt cuộc không thể nào so nổi với lưu lượng hàng đầu, cuối cùng Thẩm Tuyển Ý thắng được giải Vua sĩ khí của gameshow.
Nhưng thứ khiến người ta chờ mong nhất, vẫn là lễ trao giải Kim Thị tổ chức mỗi năm một lần.
Danh sách đề cử của Giải thưởng Kim Thị đã sớm được công bố rộng rãi trên mạng, thị trường phim truyền hình năm nay tương đối tiêu điều so với năm rồi, nhưng các tác phẩm được đề cử vẫn có hơn mười bộ.
“Không Sợ” cũng nằm trong đó.
Từ hồi lâu về trước đạo diễn Vương đã từng nói, muốn đưa “Không Sợ” đi lấy giải, bất kể là fan hay toàn tổ nhân viên công tác đều tràn ngập chờ mong và tin tưởng.
Hiện giờ bất kể là đối thủ hay antifan lúc cà khịa Thịnh Kiều, cũng không còn nói tác phẩm tiêu biểu của cô là “Chạy để giữ mạng” nữa. “Không Sợ” đã trở thành tác phẩm trực tiếp và hữu lực nhất của cô, nếu như có thể nhận được Nữ chính xuất sắc nhất trong giải Kim Thị thì quá tốt rồi.
Đương nhiên đây cũng chỉ là chuyện fan nghĩ mà thôi, những người được đề cử giải Nữ chính xuất sắc nhất lần này, chẳng những có tiểu hoa cùng thời Phó Vũ Mặc, còn có mấy tiền bối có sức ảnh hưởng lớn ra mắt đã nhiều nằm, cái danh Thị hậu này cũng không phải dễ lấy như vậy.
Trong giải Kim Thị có tiết mục đi thảm đỏ, Thịnh Kiều nhận được thư mời là phải nắm tay bước trên thảm đỏ với Hoắc Hi. Hai người trước mắt là cặp đôi nam nữ chính được cộng đồng mạng hò hét nhiều nhất, ban tổ chức chắc chắn sẽ sắp xếp hai người họ đi chung để lấy đề tài và nhiệt độ.
Thịnh Kiều lo sợ bất an, vụng trộm cầm tài khoản của Phúc Sở Ỷ đi dạo một vòng Super Topic, thấy chuyện cô và Hoắc Hi cùng nhau bước trên thảm đỏ hình như cũng không khiến Hi Quang phản đối quá nhiều.
Cũng đúng, rốt cuộc phim truyền hình gameshow đều quay chung với nhau, cảnh hôn cũng có, còn xoắn gì một cái thảm đỏ nữa?
Sức thừa nhận của Hi Quang đã tăng mạnh từng bước một.
Lúc này Thịnh Kiều mới yên tâm.
Chờ tới hôm diễn ra lễ trao giải Kim Thị, Bối Minh Phàm đưa cô tới phòng tạo hình tư nhân của Chu Khản để làm tạo hình. Lễ phục và trang sức đã có nhà tài trợ cung cấp từ trước, đã gửi đồ chỉnh sửa lại theo số đo của cô sang, tới nơi chỉ cần thay luôn là được.
Lễ phục lần này là một bộ váy lụa màu trắng được thêu thủ công, những bông hoa nhỏ vụn được thêu từ trước ngực kéo dài một đường đến chân váy, sau lưng xẻ chữ V, lộ ra xương bướm xinh đẹp của cô.
Chu Khản dùng ren sa màu trắng buộc lỏng tóc cô ở sau lưng, hai bên má thả hai lọn tóc dài mềm mại, trong sự thanh lệ lại có vẻ quyến rũ. Chân váy rũ xuống che khuất mu bàn chân cô, chỉ có khi đi mới lộ ra mũi giày đính kim cương.
Hồi xưa Thịnh Kiều chẳng có ý kiến gì với tạo hình thảm đỏ của mình, lần này bởi vì phải đi chung với Hoắc Hi, cô sợ mình không đọ được mỹ mạo của anh, bèn hỏi Chu Khản: “Trang điểm thế này có nhạt quá không? Son môi đổi màu khác được không? Chị đeo cái vòng cổ to hơn chóe hơn nhé?”
Chu Khản: “Xin chị đừng nghi ngờ năng lực nghiệp vụ của em!”
Thịnh Kiều: “……” Cô lại quay đầu hỏi Đinh Giản và Phương Bạch: “Đẹp không?”
Đinh Giản: “Tiên nữ hạ phàm!”
Phương Bạch: “Đẹp nhất cả trường quay!”
Bối Minh Phàm: “Nào, nhìn gương đi, phải tin tưởng vào diện mạo của chính mình một chút chứ.”
Không bao lâu sau, xe tới đón của Hoắc Hi đã đến. Bối Minh Phàm đang đưa cô xuống cầu thang, Hoắc Hi đã đẩy cửa đi vào. Anh ngước lên nhìn cô gái mặc lễ phục trắng trên lầu, đôi mắt luôn nhất quán thờ ơ trong khoảnh khắc bỗng hóa dịu dàng.
Anh mặc một bộ comple tối màu, vai rộng eo hẹp, dường như tồn tại để làm giá treo quần áo vậy. Thịnh Kiều tuy rằng đã nhìn quen tạo hình mặc tây trang của anh trong “Không Sợ”, nhưng mỗi khi nhìn thấy vẫn sẽ bị hơi thở cấm dục toàn thân của anh cuốn hút.
Cô cầm đuôi váy bước lên hai bước, chỉ còn hai bước cuối cùng, Hoắc Hi cũng đã gần chạy tới trước mặt cô. Cô làm tư thế muốn nhảy, Hoắc Hi quả nhiên mở rộng hai tay. Chờ cô nhẹ nhàng nhảy lên, anh ổn định vững chắc đón được cô, ôm cô vào trong ngực.
Bối Minh Phàm ở phía sau:……………… Không nhìn thấy!!!
Cô ôm cổ anh cười một tràng, Hoắc Hi mới buông cô xuống, sửa sợi tóc đang rũ trên mặt thay cô, dắt tay cô đi ra ngoài.
Bối Minh Phàm: “Buông ra! Hoắc Hi cậu buông ra cho tôi! Tôi nói cho cô cậu hay bên ngoài có paparazzi đang canh me đấy!”
Thịnh Kiều vừa nghe lời này, bèn rút vội tay ra, Hoắc Hi hơi không vui, nhưng cũng không làm gì thêm nữa.
Đoàn người lên xe bảo mẫu, chờ xe xuất phát, Bối Minh Phàm ở hàng ghế trước xoay người lại nghiêm túc dặn dò: “Tí nữa bước trên thảm đỏ phải đi quy củ vào cho tôi, không được dắt tay! Không được nhìn nhau! Không được ôm eo!”
Hoắc Hi: “Thế còn đi cùng nhau làm gì nữa, chẳng bằng đi riêng.”
Bối Minh Phàm: “????”
Thịnh Kiều vội hoà giải: “Được rồi được rồi được rồi, tí nữa em sẽ kéo cánh tay anh ấy, bảo đảm không giở trò!”
Bối Minh Phàm hừ một tiếng.
Anh ta nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, thấy Hoắc Hi dắt tay Thịnh Kiều, còn hôn hôn trán cô. Mà cái đứa nhát như cáy hết nước hết cái nhà mình thì xấu hổ đến mức đỏ bừng hết cả mặt lên.
Mẹ nó! Cái thằng hồ ly tinh này!
Xe chạy thẳng tới hiện trường tổ chức tiệc tối, còn chưa tới lúc họ đi vào, xe xếp hàng ở đằng sau, chờ đến số của họ thì sẽ chạy thẳng đến lối vào, xuống xe là đi luôn.
Thịnh Kiều ghé vào cửa sổ, đôi tay che trên xương lông mày nhìn ra bên ngoài. Bốn phía đều là phóng viên và fan, người đang trên thảm đỏ lúc này chính là Phó Vũ Mặc.
Bối Minh Phàm cũng thấy được, ngồi đằng trước nói: “Hai tác phẩm của cô ta đều vào được danh sách đề cử, thua tiền bối thì không quan trọng, thua cô ta thì cô phải làm tốt tâm lý bị dìm hàng đi nhé.”
Đối thủ từ trước đến nay đều là kiểu dìm nhau tới dìm nhau lui, hai người đồng thời được vào danh sách đề cử, nếu cả hai cùng trượt giải thì thôi, chứ một trong hai được giải, thì kẻ thua chắc chắn sẽ bị fan của đối phương dìm cho một năm cũng không lật mình nổi.
Thịnh Kiều đó giờ cũng không để ý lắm có được giải hay không, giờ phút này nghe Bối Minh Phàm nói như vậy, cô vẫn lo lắng sốt ruột mà buông tiếng thở dài.
Hoắc Hi duỗi tay ôm lấy cô, không để cô xem nữa, thấp giọng nói: “Đừng lo chuyện họ.”
Xe dừng đại khái mười phút, đã sắp đến lượt họ, Chu Khản quay về phía sau dặm lớp trang điểm cho họ. Người điều hành ở đằng trước đang vẫy tay, xe chậm rãi tiến lên, dừng ở cửa vào thảm đỏ.
Giọng nói của host vang lên: “Người tiếp theo bước lên thảm đỏ rất tuyệt vời. Đây là một couple trong phim được cộng đồng mạng tung hô cực kì mạnh mẽ. Trong năm nay, mỗi người họ đều đạt được thành tựu phi phàm trong lĩnh vực của mình. Chúng ta cùng hoan nghênh, Hoắc Hi! Thịnh Kiều!”
Fan Kiều và Hi Quang trong hiện trường cùng đồng thời thét chói tai, ngay sau đó cửa xe bảo mẫu mở ra, Hoắc Hi mặc tây trang đi xuống xe trước, anh cài cúc áo comple, ga lăng đưa tay ra. Một bàn tay tinh tế trắng nõn vươn ra, được anh nửa cầm lấy, Thịnh Kiều khom lưng đi xuống.
Hoắc Hi nắm tay cô đặt lên cánh tay mình, Thịnh Kiều thừa cơ vịn lấy cánh tay anh, hai người giẫm lên thảm đỏ đi về phía trước, mỉm cười chào hỏi truyền thông và fan ở hai bên.
Tuy rằng đã đi qua rất nhiều lần thảm đỏ, nhưng giờ phút này kéo tay Hoắc Hi, Thịnh Kiều vẫn hơi lo lắng.
Cô nghe thấy fan ở hiện trường không ngừng gọi tên của cô và Hoắc Hi, thậm chí còn thấy được có người giơ lightboard của Couple Thắng Lợi. Hai người đi đi dừng dừng, để truyền thông khắp nơi có thể chụp ảnh, không khí trong hiện trường đang rất nóng.
Lúc đi đến chiếc bục ở giữa, Hoắc Hi cẩn thận nhấc chân váy giúp cô để ngừa cô sẩy chân, đi lên bục chủ trì. Từng người ký tên của mình xong, nhân viên công tác đưa lên hai chiếc microphone, host nói: “Hai vị, đầu tiên hãy chào hỏi bạn bè ở hiện trường và khán giả trước TV một cái nào.”
Hoắc Hi mở miệng trước: “Chúc mọi người buổi tối tốt lành.”
Thịnh Kiều không biết nói gì, bèn lặp lại: “Chúc mọi người buổi tối tốt lành.”
Host: “Hết rồi à?”
Hoắc Hi: “Hết rồi.”
Thịnh Kiều: “Hết rồi.”
Host cười giảng hòa: “Tiểu Kiều cô là máy nhép sao?”
Thịnh Kiều nói: “Lạnh quá, tư duy của em bị đông cứng rồi.”
Host nói: “Đúng vậy, nữ minh tinh của chúng ta đều rất thiệt trong thời tiết này, váy lễ phục lại quá khó giữ ấm. Chẳng như Hoắc Hi, bộ tây trang này nhìn có vẻ rất ấm áp.”
Hoắc Hi cười hạ: “Đúng vậy, cho nên để mọi người không bị đông lạnh nữa, chúng tôi liền đi vào trước.”
Host vốn đang muốn tám thêm mấy câu với họ, rốt cuộc nhiệt độ của hai người này khi chung một khung hình rất cao, ai dè một câu của Hoắc Hi làm cô ta chẳng có cách nào nói tiếp, chỉ có thể rằng: “Tốt, chúc hai vị đêm nay đều có thể lấy được thành tích lý tưởng.”
Hoắc Hi đưa microphone cho nhân viên công tác, dắt tay Thịnh Kiều xuống bục. Ngón tay chạm nhau, bàn tay nhỏ của cô lạnh đến mức không chút độ ấm, anh nhíu mày rất khẽ, bao chặt tay cô trong tay mình, nện bước nhanh hơn đi nốt phần thảm đỏ còn lại.
Hai người đi vào trong phòng, nhiệt độ không khí cuối cùng tăng lên một chút, nhưng Thịnh Kiều vẫn rét run, được Hoắc Hi nắm tay cả quãng đường ngồi xuống vị trí.
Xung quanh đều là nghệ sĩ, họ gật đầu chào hỏi lẫn nhau, Thịnh Kiều xoa xoa cánh tay xoa xoa tay, lại che che mặt, Hoắc Hi nghiêng đầu hỏi cô: “Còn lạnh không?”
Thịnh Kiều thấy anh dường như định cởi áo khoác phủ thêm cho cô, vội lắc đầu: “Không lạnh!”
Anh biết cô lo lắng, cho dù đau lòng, tóm lại vẫn không làm chuyện khiến cô không thoải mái. Nghệ sĩ lục tục vào phòng, hiện trường náo nhiệt vô cùng, những đề tài trên mạng có liên quan đến lễ trao giải Kim Thị cũng không ngừng được kéo lên.
Ngoại trừ thảo luận thị đế thị hậu sắp sửa về nhà ai, còn có chú ý tạo hình thảm đỏ của các nghệ sĩ. Ai đẹp át người, ai đắc tội stylist, ảnh thảm đỏ bay khắp Internet.
Mãi đến khi Hoắc Hi và Thịnh Kiều đi vào, sắc đẹp và tạo hình của hai người đều rất xịn, đặc biệt là Thịnh Kiều mặc váy lụa trắng như tuyết, tuy rằng trang điểm nền nã đơn giản, nhưng nhẹ nhàng thoát tục, tuyệt đối có thể đứng trong top 3 thảm đỏ tối nay.
Thuyền Thắng Lợi quả thực muốn điên rồi.
Các chị em! Nhìn bộ lễ phục này, có giống áo cưới không?!
Vờ lờ???
Tây trang đi cùng áo cưới, tay trong tay bước trên thảm đỏ, kết hôn chính thức nè!!!
Hôm nay chính là ngày kỷ niệm kết hôn của vợ chồng Thắng Lợi!!!
Trong phim kết hôn một lần, ngoài đời kết hôn một lần, thuyền này đáng chèo quá rồi!!!
Người qua đường ban đầu còn không cảm thấy cặp này xứng đôi bao nhiêu, rốt cuộc phim truyền hình là phim truyền hình, có cả bối cảnh và cốt truyện, ngoài đời sao mà so được. Kết quả thảm đỏ tối nay lộ ra, đứng chung so sánh với nhau, hức, thật sự xứng quá ấy chứ!
Nghe thấy Thịnh Kiều nói lạnh, anh liền không để host dẫn chuyện gì nữa, nắm tay Thịnh Kiều đi luôn, đoạn thảm đỏ còn lại đi nhanh như có sói đuổi.
Hức, ngửi được cái mùi chua lòm của tình yêu đây nè.
Người qua đường hóng drama không sợ bố con nhà nào, fan only hai bên đương nhiên là kiên quyết phủ định, sôi nổi cấu xé các chú cờ hó chèo thuyền, lại thành một trận hỗn chiến.
Thời gian trôi dần, phần thảm đỏ rốt cuộc kết thúc, tiệc tối chính thức bắt đầu. Đoạn mở đầu hai host dùng song ngữ, tuyên bố mở màn giới thiệu khách mời đặc biệt. Sau khi tiến hành một loạt thủ tục chính thức, lại có nghệ sĩ lên ca hát biểu diễn, mất hơn mười phút, cuối cùng tiến vào phân đoạn trao giải.
Khách mời trao giải là lão tiền bối trong giới phim ảnh, giải thưởng được trao đầu tiên là giải Phim truyền hình có chất lượng tốt nhất năm. Thịnh Kiều dựng lỗ tai nghe, Hoắc Hi ghé sát vào thì thầm: “Loại giải thưởng này thường được trao cho phim thuộc thế hệ cha mẹ.”
Dứt lời, tên phim đoạt giải mà khách mời trao giải tuyên bố quả nhiên là một bộ phim niên đại.
Cô vỗ tay theo cả trường quay, trong lòng bắt đầu hơi chờ mong “Không Sợ” có thể đạt giải.
Giải thưởng trao từng cái từng cái một, chậm rãi đến các giải quan trọng. Thịnh Kiều cũng bắt đầu lo lắng hơn, giải thưởng quan trọng đầu tiên chính là giải Phim truyền hình nổi tiếng nhất năm.
Giải thưởng này tượng trưng cho danh tiếng, độ lưu hành, ratings, là một trong những giải thưởng quan trọng nhất của phim truyền hình. Có năm bộ phim truyền hình được đề cử, trong đó có “Không Sợ”.
Thịnh Kiều siết nắm tay nhìn chằm khách mời trao giải trên sân khấu không chớp mắt, mãi đến khi hai chữ “Không Sợ” thốt ra khỏi miệng anh ta, nắm tay cô mới buông lỏng, bắt đầu kích động vỗ tay.
Có mở đầu, về sau liền không lo lắng như vậy nữa, “Không Sợ” ngay sau đó lại nhận được giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất, giải nhạc phim xuất sắc nhất, có thể nói là giành hết sự nổi bật.
Đến nửa đoạn sau, giải Nam chính xuất sắc nhất và Nữ chính xuất sắc nhất được vạn chúng chờ mong cũng sắp công bố. Hai giải thưởng này, chính là thị đế thị hậu mà cư dân mạng gọi chung. Tháo được chiếc vòng nguyệt quế này, đó là sự khẳng định chắc chắn sức mạnh và địa vị.
Giải được công bố trước là Nam chính xuất sắc nhất, trên màn hình lớn chiếu những cái tên được đề cử theo thứ tự, khi xuất hiện “Hoắc Hi”, lòng bàn tay Thịnh Kiều vỗ đến đỏ cả tên.
Hoắc Hi đứng ở đỉnh cao lưu lượng hàng đầu nhiều năm như vậy, đã sớm bị cư dân mạng dán nhãn lưu lượng. Tuy rằng mấy năm nay anh vẫn luôn tiến bộ, kỹ thuật diễn trong phim truyền hình cũng rất đáng thưởng thức, nhưng vẫn còn kém một chút nữa mới xoay chuyển được địa vị của mọi người dành cho anh.
Tối nay là cơ hội tốt nhất.
Lưng Thịnh Kiều đã căng thẳng đến cứng đờ, hai tay siết lại để trên đầu gối, đến môi cũng mím chặt. Khách mời trao giải vẫn còn làm ra vẻ thần bí trên sân khấu, mỗi lần đọc một cái tên, máy quay sẽ quay về phía người được nhắc đến, đến lượt Hoắc Hi, Thịnh Kiều ở bên cạnh tất nhiên cũng vào ống kính.
Cư dân mạng xem live stream nói: Ha ha ha ha sao trông cô ta còn lo lắng hơn cả Hoắc Hi thế!
Rốt cuộc, khách mời trao giải cũng đọc ra cái tên kia: “Người đạt được giải Nam chính xuất sắc nhất năm chính là, người sắm vai Hứa Lục Sinh trong “Không Sợ”, Hoắc Hi!”
Cả trường quay vỗ tay như sấm dậy, fan ngồi trước live stream thét chói tai. Trong đầu Thịnh Kiều như thể đoàng một tiếng, có một đóa pháo hoa nổ tung.
Cô che miệng lại, nước mắt suýt thì chảy ra.
Là idol cô đó, là người mà cô đã làm bạn cả quãng đường suốt bảy năm.
Từ lúc bắt đầu là một trainee đứng trên sân khấu không hề có màn ảnh, đến một lưu lượng phải nhận hết mỉa mai, rồi cuối cùng là một lưu lượng hàng đầu đã được công nhận năng lực sân khấu, tới ngày hôm nay là thị đế.
Anh bước từng bước một, người ngoài chỉ nhìn thấy ánh sáng, chỉ có chính anh và fan mới biết tất cả những gian nan anh đeo trên lưng.
Anh chưa bao giờ làm fan thất vọng.
Anh hoàn toàn xứng đáng.
Anh là vị vua của cuộc đời cô.
/167
|