Edit và beta: meomeoemlameo.
Chú chó vàng ngoài nhà lại sủa gâu gâu, gió đêm phất qua cành cây, vang lên những tiếng sàn sạt.
Cơ thể trong lòng ngực vừa thơm vừa mềm, cánh tay anh căng ra tới mức cứng đờ, sợ làm đau cô, anh hôn lên tóc cô, lại hôn lên vành tai cô. Thịnh Kiều dán trong ngực anh, nghe thấy tiếng tim đập dữ dội.
Cô duỗi tay ấn lên ngực anh, nhỏ giọng nói: “Hoắc Hi, tim anh đập nhanh quá.”
Anh lại càng căng người lên, nhưng không thể áp được dục vọng nữa. Thịnh Kiều cảm giác được ngay, tức khắc không dám động nữa, chỉ nghe thấy hơi thở trên đỉnh đầu ngày càng thô nặng, nhưng lại không có động tác tiếp theo.
Cô có thể cảm nhận được sự kìm nén của anh từ cơ thể căng chặt và hơi thở nặng nề. Từ trước đến nay cô đều không nỡ khiến anh khó chịu, bèn nhịn sự thẹn thùng nói: “Hoắc Hi…… em, có thể……”
Anh cười nhẹ một tiếng, bàn tay vỗ về đầu cô, nhẹ nhàng sờ sờ: “Điều kiện nơi này không thuận tiện. Ngoan, ngủ đi, anh không sao đâu.”
Thịnh Kiều rụt cái tay ôm eo anh về, “Vậy em ngủ ở bên trong, không dựa gần anh quá.”
Anh túm cô trở về ngay, còn ôm cô sát hơn vừa nãy, thấp giọng: “Cứ ngủ thế này đi, anh muốn ôm em.”
Cô lại ôm anh lần nữa. Cách một tầng vải dệt hơi mỏng, cô cảm nhận được phần thịt nơi cơ bụng anh càng cứng hơn. Anh gầy đi một ít, nhưng dáng người lại càng đẹp. Cô không nhịn được sờ sờ một lúc.
Dục vọng Hoắc Hi vất vả lắm mới áp xuống được lại ngẩng cao.
Giọng anh khàn khàn lại bất đắc dĩ: “Em cố ý tới trừng phạt anh à?”
Thịnh Kiều đỏ mặt lên, chậm rãi lấy bàn tay nhỏ ra, không dám sờ loạn nữa. Chôn trong ngực anh một lúc, cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, hừ một tiếng, “Đúng là tới trừng phạt anh đấy. Chuyện quần áo là làm sao? Chuyện tai tiếng là thế nào?”
Hoắc Hi cười một tiếng, cúi đầu cắn môi cô, “Em chạy tới từ ngàn dặm xa xôi chỉ vì cái này thôi à?”
Cô đáp lại nụ hôn của anh, giọng cô bị chặn lại bởi môi lưỡi anh: “Không phải…… Chỉ là em nhớ anh quá thôi……”
Anh không nhịn được nữa, một tay ôm eo cô để cô nằm ngửa ra, xoay người áp lên, điên cuồng cướp lấy môi cô.
Cô bị anh hôn tới mức đã sớm tước vũ khí đầu hàng, ý loạn tình mê vô cùng. Người cô bỗng nhẹ đi, Hoắc Hi nhảy xuống giường, ném xuống một câu “Anh đi tắm rửa” rồi ra ngoài.
Thịnh Kiều một mình nằm ngơ ngác trên giường, thở hổn hển, sau một lúc lâu, cô túm góc chăn đá chân im lặng hét lên.
Thật quá đáng!! Cô cũng muốn tắm rửa!!
Nửa giờ sau Hoắc Hi mới trở về, cánh tay vừa cứng rắn vừa lạnh băng. Lúc anh ôm Thịnh Kiều cô liền run rẩy, hỏi anh: “Sao nước tắm lạnh thế anh?”
Anh lầm bầm: “Lạnh mới hữu dụng.”
Lần này Thịnh Kiều thật sự không dám lộn xộn, nhỏ giọng nói: “Không tốt cho sức khỏe đâu, anh đừng hôn em nữa.”
Anh quả nhiên không hôn nữa, chỉ ôm cô, cằm gác lên đỉnh đầu cô, thấp giọng nói: “Chỉ có một lần. Hôm đó đối diễn trên đỉnh núi, cô ta mặc quá ít, anh bảo cô ta chạy về mặc thêm áo đi, cô ta nói cô ta lười chạy. Trợ lý cũng không theo kịp, lúc đối diễn phải tiếp xúc thân thể, anh mới đưa cô ta áo khoác.”
Thật ra cô căn bản không thèm để ý.
Hoắc Hi là dạng người gì, cô rõ ràng hơn ai hết.
Nhưng nghe anh kiên nhẫn giải thích, trong lòng vẫn ngọt ngào, cô làm bộ nói: “Áo đâu? Em phải ném nó đi!”
Hoắc Hi cười: “Ném rồi.”
Tin từ nhà gái đương nhiên sẽ nói quá lên, phim trường đều biết, cứ diễn xong một cái là Hoắc Hi sẽ biến trở về lưu lượng hàng đầu thờ ơ ít nói, lịch sự xa cách, trong ánh mắt chưa bao giờ dư lại bao nhiêu cảm xúc.
Cho nên Tần Phán mới mắng anh là đồ uống phải tuyệt tình diệt dục đan.
Ngón tay anh như có như không phất qua mái tóc đen mềm mại của cô, “Sao em lại tìm tới đây? Đạo diễn Vương sắp xếp à?”
Thịnh Kiều đắc ý dào dạt: “Đúng rồi, em còn bảo đạo diễn Vương là đừng nói cho anh, tặng anh một niềm vui bất ngờ đấy.”
Thảo nào đêm nay thầy lại thúc giục anh xuống núi, anh lại nợ thầy một ân tình lớn mà không biết rồi.
Hoắc Hi hôn một cái lên đỉnh đầu cô: “Ngày mai anh xin nghỉ, chơi với em một hôm nhé. Phim sắp đóng máy rồi, anh sẽ sớm trở về thôi.”
Thịnh Kiều vui vẻ lên tiếng, anh thấp giọng cười: “Ngủ đi.”
Trước kia anh rõ ràng là một người rất để ý hoàn cảnh, chỉ cần trong phòng có thêm một người đã không ngủ được, chứ đừng nói đến trên giường có thêm một người. Nhưng hôm nay ôm cô trong ngực, anh lại ngon giấc hơn bất kì lần nào trước đây.
Ngày hôm sau anh ngủ tới lúc tự tỉnh thì thôi, trời mùa hè trong núi rất trong xanh, nhưng đã 8-9 giờ, ánh nắng xiên qua cửa sổ rọi khắp phòng, cực kì chói mắt.
Ngày hôm qua Thịnh Kiều lặn lội đường xa vô cùng mệt nhọc, vẫn còn ghé vào ngực Hoắc Hi chưa tỉnh. Anh thật cẩn thận nâng đầu cô để lên gối, đứng dậy đi ra ngoài gọi điện thoại xin nghỉ với Đạo diễn Vương.
Đầu bên kia thật ra rất thấu hiểu, nghe cái là đồng ý liền.
Tiểu Đản đang đeo dép lê ngồi xổm cạnh mương nước đánh răng, nghe anh gọi điện thoại, cậu ta tò mò hỏi với cái miệng toàn là bọt: “Sao lại xin nghỉ ạ? Vậy hôm nay chúng ta đi đâu ạ?”
Hoắc Hi: “Chú thích đi đâu thì đi.”
Tiểu Đản: “???”
Sau đó cậu ta liền thấy cửa phòng của Hoắc Hi bị đẩy ra, Thịnh Kiều dụi mắt đi ra.
Tiểu Đản: “…………”
Ấu kầy, giờ thì cậu ta đã hiểu tại sao nửa đêm hôm qua ông chủ còn đi tắm rửa.
Đinh Giản cũng dậy rồi, đoàn người thu dọn xong, sau khi ăn món cháo gạo kê hộ nông dân nấu làm bữa sáng, Tiểu Đản và Đinh Giản lấy bừa một cái cớ rồi chạy mất.
Thịnh Kiều hứng thú bừng bừng hỏi: “Chúng mình đi đâu chơi ạ?”
Hoắc Hi nói: “Phong cảnh trong núi đẹp lắm, muốn đi ngắm không?”
Vì thế Thịnh Kiều bỏ chút trái cây và đồ ăn vặt vào balo nhỏ, được Hoắc Hi nắm tay đưa đi du sơn ngoạn thủy.
Chỗ mà đạo diễn Vương tìm rất là xa xôi, trong núi chưa từng bị khai phá, chỉ có mấy nhà nông ở bên sườn núi. Dân cư thưa thớt, cây cao che trời, rõ ràng là mùa hè nóng bức, nhưng gió núi lại mát lạnh, còn có một con suối nhỏ róc rách không biết chảy ra từ đâu.
Thịnh Kiều rất ít khi tới chỗ thế này, ngay cả trước kia, lúc đi du lịch cô cũng toàn đi đến những cảnh quan văn hóa. Cô thích cuộc sống đô thị náo nhiệt, hiện giờ mới cảm nhận được sự thanh u trong núi cũng là một cảnh đẹp.
Đầu này đi chơi nhàn nhã tự tại, đầu kia chỗ phim trường đã sớm khua chiêng gõ mõ bắt đầu một ngày quay chụp mới.
Tới gần giữa trưa, Tần Phán vẫn chưa nhìn thấy Hoắc Hi đâu, bèn đi hỏi đạo diễn Vương: “Đạo diễn, Hoắc Hi đâu ạ?”
Đạo diễn Vương nói: “Hôm nay nó xin nghỉ.”
Tần Phán sửng sốt, “Vậy buổi chiều cháu quay thế nào ạ?”
Đạo diễn Vương nhìn cô ta một cái: “Không có Hoắc Hi thì cô không quay được à? Buổi chiều quay bù cảnh đơn của cô.”
Tần Phán giẫm phải cái đinh, trong lòng phiền não cực kì, rầu rĩ đi trở về, ngồi trong lều chơi di động một lát, đột nhiên gọi trợ lý: “Em xuống núi đi, xem thử Hoắc Hi đang làm gì.”
Trợ lý tuy rằng khó hiểu, nhưng cũng biết cái tính nói một là một nói hai phải hai của cô ta, bèn gật đầu đi.
Xe lại chạy thẳng xuống nhà nông dân ở eo núi, ngoại trừ chú chó vàng thấy người là gâu thì không thấy bóng dáng ai khác cả. Trợ lý lại tìm một vòng xung quanh, nhìn thấy chủ nhà đang đào hố ở sân sau, vội đi qua hỏi: “Ông ơi, ông có thấy nam diễn viên đẹp trai nhất của đoàn cháu không ạ? Tối hôm qua anh ấy về đây ạ.”
Ông cụ đang đào hố bằng cuốc, ngậm một điếu thuốc nói bập bõm: “Hặn đi ra ngoại rội.”
Trợ lý vẻ mặt hoang mang: “Cái gì ạ?”
Ông cụ cầm điếu thuốc, gõ gõ lên cái cuốc: “Hặn đi ra ngoại vợi một cô gại rội.”
Trợ lý suy nghĩ hồi lâu, mới rốt cuộc hiểu được: “Ông đang nói, anh ấy đi ra ngoài với một cô gái ạ?”
Ông cụ gật gật đầu, tiếp tục đào đất.
Trợ lý lại hỏi: “Cô gái thế nào ạ?”
Ông cụ sốt ruột nhìn cô ta một cái: “Bây phiền quạ hầy.”
Trợ lý: “…………”
Cứu mạng, không hiểu gì cả.
Cô ta năn nỉ ỉ ôi ở mãi, rốt cuộc rút điện thoại ra, trực tiếp tìm các nữ nghệ sĩ trong nước. Trang web nhảy ra một đống ảnh chụp các sao nữ, cô ta lật từng tấm cho ông cụ xem: “Là cô này ạ? Hay là cô này?”
Ông cụ hôm nay định đào cho xong hố, bị cô ta cuốn lấy không thể nào làm nổi, tức giận cực kì, đang định nạt cô ta đi ra xa một chút, đằng sau đột nhiên có giọng nói lạnh lùng truyền tới: “Cô ở đây làm gì?”
Trợ lý vừa quay đầu lại, mới phát hiện là trợ lý Tiểu Đản của Hoắc Hi.
Cô ta vội cất điện thoại đi, cười cười: “Không có gì, hỏi thăm cụ ông tí thôi.”
Tiểu Đản hồ nghi nhìn cô ta hai cái, thấy ánh mắt cô ta cứ chăm chú nhìn đằng sau mình, cậu ta cười lạnh: “Tìm cái gì đấy?”
Trợ lý chớp chớp mắt, “Anh Hoắc Hi đâu? Hôm nay tôi không thấy anh ấy?”
Tiểu Đản hừ lạnh: “Liên quan gì đến cô?”
Trợ lý biết trợ lý bên cạnh Hoắc Hi này còn dữ hơn cả Hoắc Hi, ngại ngùng mỉm cười không nói gì nữa. Cô ta còn định đi vào bên trong, Tiểu Đản tức giận nói: “Cô còn không đi đi, muốn làm gì nữa?”
Trợ lý nói: “Tôi đi vào nghỉ ngơi một chút.”
Tiểu Đản: “Phòng của cô ở nhà nông dân chỗ ngã ba kia cơ mà, muốn nghỉ thì về phòng mình mà nghỉ.”
Trợ lý bị cậu ta mắng cho đến mức mặt hết xanh lại trắng, cô ta cắn răng nhìn cậu, căm giận quay đầu bỏ đi. Tiểu Đản nhìn cô ta chằm chằm, thấy cô ta đi xa, mới gọi điện thoại cho Hoắc Hi.
“Hình như Tần Phán phái trợ lý của cô ta xuống núi rồi, không biết muốn điều tra cái gì đấy ạ.”
Hoắc Hi lệnh cho cậu ta trong điện thoại: “Kiều Kiều không mang hành lý gì, chú bảo Đinh Giản thu dọn một chút, qua đầm núi bên này tìm bọn anh.”
Mới nãy cậu ta và Đinh Giản cùng nhau trở về, nhìn thấy trợ lý kia từ đằng xa, cậu ta bảo Đinh Giản vào phòng trước để tránh bị nhìn thấy. Cúp điện thoại xong trở lại phòng, cậu ta thuật lại lời Hoắc Hi. Hai người dọn dẹp một chút, xách túi rời khỏi nhà dân.
Khi trợ lý của Tần Phán chưa từ bỏ ý định vụng trộm chạy vè, chỉ nhìn thấy một bóng dáng tóc ngắn đã đi xa.
Cô ta gọi điện cho Tần Phán, “Chủ nhà dân nói, Hoắc Hi đi ra ngoài với một cô gái.”
Tần Phán ở đầu bên kia cả kinh hồi lâu không nói nên lời, vội vàng hỏi: “Ai đấy?”
Trợ lý nói: “Không biết, em cũng chưa thấy anh ấy đâu đã bị trợ lý của anh ta đuổi đi.”
Tần Phán cắn răng: “Hóa ra là đi với tình nhân à.”
Cô ta tưởng tượng tới dáng vẻ thờ ơ xa cách của Hoắc Hi đối với cô ta lúc trên phim trường, vốn tưởng anh đối với ai cũng thế, trong lòng cô ta còn dễ chịu chút. Ai ngờ bây giờ anh còn biết xin nghỉ để đưa cái con ả kia đi chơi, cô ta cảm thấy tức đến nghẹn cả ngực, lên không được hạ không xong, thật là khiến cô ta khó chịu muốn chết.
Trợ lý hỏi rất cẩn thận: “Vậy em cứ về đã nhé?”
Tần Phán dừng một chút mới nói: “Em đi liên hệ anh Tạ chút đi.”
……
…
Tài xế hôm qua đưa Thịnh Kiều vào núi lại lái xe tới đón cô, trong lòng cô luyến tiếc vạn phần, nhưng cũng hết cách.
Bây giờ Hoắc Hi thân ở đoàn phim, lỡ như thật sự tuôn ra tai tiếng yêu đương, anh cũng không tiện xử lý, chỉ có thể tiễn cô đi trước. Thấy cô cố nén sự lưu luyến, còn ngước mắt cười với anh, anh đau lòng vô cùng, cúi đầu hôn hôn cô, dịu dàng nói: “Còn hơn mười ngày nữa sẽ đóng máy, anh sẽ về nhanh thôi.”
Cô gật gật đầu.
Xa xa đã nghe thấy tiếng xe, cuối cùng Hoắc Hi ôm cô một chút, đi theo Tiểu Đản rời đi. Anh đi mãi đến chỗ quẹo ở đường núi mới dừng lại, xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy xe đã đỗ cạnh cô.
Cô nâng bước lên xe, lại quay đầu nhìn về phía anh, dường như phát hiện tầm mắt của anh, cô cười thật tươi, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay.
Tiểu Đản thở dài: “Tình xưa nếu mãi còn yêu, cầu chi sớm sớm chiều chiều bên nhau.”
Chờ xe quay đầu rời đi, Hoắc Hi xoay người đi tiếp. Khi trở lại nhà dân, đầu tiên anh gọi cho tài xế lái xe xuống, đưa họ trở lại phim trường trên núi.
Hoắc Hi vừa xuống xe, nhân viên công tác ở phim trường liền cảm thấy có gì sai sai ngay. Tuy rằng khí chất quanh người anh trước kia thờ ơ, nhưng chung quy vẫn nhu hòa, nhưng sát khí lạnh như băng không thèm che giấu hôm nay là thế nào vậy?
Tần Phán vừa quay đầu đã thấy Hoắc Hi như thế, trong lòng biết hơn phân nửa là có liên quan đến mình rồi. Lúc đối diễn cô ta nơm nớp lo sợ, kết quả diễn hỏng đến 7 lần. Hoắc Hi lần đầu tiên nổi sùng.
Tần Phán tức giận đến mức bật khóc.
Hoắc Hi cũng chẳng thèm liếc cô ta một cái, đi vào lều.
Gần tới tối, trên mạng đột nhiên có một tin được tuôn ra ——【 Hoắc Hi lén gặp một cô gái bí ẩn trên phim trường 】.
Tin này khuếch đại mấy lần chuyện tối qua anh xuống núi, hôm nay lại xin nghỉ, còn đính kèm một tấm ảnh chụp bóng dáng mơ hồ không rõ.
Club Hi Quang nhìn hồi lâu, không phải tấm ảnh này chụp trợ lý Tiểu Đản của idol nhà mình sao?
Đản à, sao cưng lại giả mạo ông chủ vậy?
Studio của Hoắc Hi cũng rất không khách khí, trực tiếp cà khịa lại luôn: 【 Xin các vị diễn viên tập trung vào chuyện của mình, đóng phim cho tử tế, nếu rảnh thế thì nên nghiên cứu kỹ thuật diễn đi. Mỗi một cảnh mà diễn hỏng bảy lần, ông chủ thật sự rất vất vả. 】
Bài này cà khịa ai, rõ ràng quá rồi còn gì.
Ái chà, cái con little bitch này, lại là chuyện do mụ làm à?
Club Hi Quang giận không ngăn nổi nữa, nhào hết lên quây, xâu xé bắt ekip của Tần Phán mau xóa cái tin này đi.
Tiểu Đản bưng di động líu lưỡi.
Ông chủ rất tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng.
Bảo vệ vợ mình kinh quá rồi.
[HẾT CHƯƠNG 137]
Tiểu Đản đọc hai câu cuối bài thơ Thước Kiều Tiên của Tần Quán.
Tiêm vân lộng xảo,
Phi tinh truyền hận,
Ngân Hán điều điều ám độ.
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng,
Tiện thắng khước nhân gian vô số.
Nhu tình tự thuỷ,
Giai kỳ như mộng,
Nhẫn cố Thước kiều quy lộ!
Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì,
Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ?
Bản dịch thơ của Hải Thế Nguyễn:
Âm thầm quá bước ngân hà
Sao bay gửi hận mây hoa khoe màu.
Gió vàng sương ngọc tìm nhau
Đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng.
Nhu tình mộng đẹp tương phùng
Ngậm ngùi chả nỡ ngoảnh trông thước kiều.
Tình xưa nếu mãi còn yêu
Cầu chi sớm sớm chiều chiều bên nhau.
Chú chó vàng ngoài nhà lại sủa gâu gâu, gió đêm phất qua cành cây, vang lên những tiếng sàn sạt.
Cơ thể trong lòng ngực vừa thơm vừa mềm, cánh tay anh căng ra tới mức cứng đờ, sợ làm đau cô, anh hôn lên tóc cô, lại hôn lên vành tai cô. Thịnh Kiều dán trong ngực anh, nghe thấy tiếng tim đập dữ dội.
Cô duỗi tay ấn lên ngực anh, nhỏ giọng nói: “Hoắc Hi, tim anh đập nhanh quá.”
Anh lại càng căng người lên, nhưng không thể áp được dục vọng nữa. Thịnh Kiều cảm giác được ngay, tức khắc không dám động nữa, chỉ nghe thấy hơi thở trên đỉnh đầu ngày càng thô nặng, nhưng lại không có động tác tiếp theo.
Cô có thể cảm nhận được sự kìm nén của anh từ cơ thể căng chặt và hơi thở nặng nề. Từ trước đến nay cô đều không nỡ khiến anh khó chịu, bèn nhịn sự thẹn thùng nói: “Hoắc Hi…… em, có thể……”
Anh cười nhẹ một tiếng, bàn tay vỗ về đầu cô, nhẹ nhàng sờ sờ: “Điều kiện nơi này không thuận tiện. Ngoan, ngủ đi, anh không sao đâu.”
Thịnh Kiều rụt cái tay ôm eo anh về, “Vậy em ngủ ở bên trong, không dựa gần anh quá.”
Anh túm cô trở về ngay, còn ôm cô sát hơn vừa nãy, thấp giọng: “Cứ ngủ thế này đi, anh muốn ôm em.”
Cô lại ôm anh lần nữa. Cách một tầng vải dệt hơi mỏng, cô cảm nhận được phần thịt nơi cơ bụng anh càng cứng hơn. Anh gầy đi một ít, nhưng dáng người lại càng đẹp. Cô không nhịn được sờ sờ một lúc.
Dục vọng Hoắc Hi vất vả lắm mới áp xuống được lại ngẩng cao.
Giọng anh khàn khàn lại bất đắc dĩ: “Em cố ý tới trừng phạt anh à?”
Thịnh Kiều đỏ mặt lên, chậm rãi lấy bàn tay nhỏ ra, không dám sờ loạn nữa. Chôn trong ngực anh một lúc, cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, hừ một tiếng, “Đúng là tới trừng phạt anh đấy. Chuyện quần áo là làm sao? Chuyện tai tiếng là thế nào?”
Hoắc Hi cười một tiếng, cúi đầu cắn môi cô, “Em chạy tới từ ngàn dặm xa xôi chỉ vì cái này thôi à?”
Cô đáp lại nụ hôn của anh, giọng cô bị chặn lại bởi môi lưỡi anh: “Không phải…… Chỉ là em nhớ anh quá thôi……”
Anh không nhịn được nữa, một tay ôm eo cô để cô nằm ngửa ra, xoay người áp lên, điên cuồng cướp lấy môi cô.
Cô bị anh hôn tới mức đã sớm tước vũ khí đầu hàng, ý loạn tình mê vô cùng. Người cô bỗng nhẹ đi, Hoắc Hi nhảy xuống giường, ném xuống một câu “Anh đi tắm rửa” rồi ra ngoài.
Thịnh Kiều một mình nằm ngơ ngác trên giường, thở hổn hển, sau một lúc lâu, cô túm góc chăn đá chân im lặng hét lên.
Thật quá đáng!! Cô cũng muốn tắm rửa!!
Nửa giờ sau Hoắc Hi mới trở về, cánh tay vừa cứng rắn vừa lạnh băng. Lúc anh ôm Thịnh Kiều cô liền run rẩy, hỏi anh: “Sao nước tắm lạnh thế anh?”
Anh lầm bầm: “Lạnh mới hữu dụng.”
Lần này Thịnh Kiều thật sự không dám lộn xộn, nhỏ giọng nói: “Không tốt cho sức khỏe đâu, anh đừng hôn em nữa.”
Anh quả nhiên không hôn nữa, chỉ ôm cô, cằm gác lên đỉnh đầu cô, thấp giọng nói: “Chỉ có một lần. Hôm đó đối diễn trên đỉnh núi, cô ta mặc quá ít, anh bảo cô ta chạy về mặc thêm áo đi, cô ta nói cô ta lười chạy. Trợ lý cũng không theo kịp, lúc đối diễn phải tiếp xúc thân thể, anh mới đưa cô ta áo khoác.”
Thật ra cô căn bản không thèm để ý.
Hoắc Hi là dạng người gì, cô rõ ràng hơn ai hết.
Nhưng nghe anh kiên nhẫn giải thích, trong lòng vẫn ngọt ngào, cô làm bộ nói: “Áo đâu? Em phải ném nó đi!”
Hoắc Hi cười: “Ném rồi.”
Tin từ nhà gái đương nhiên sẽ nói quá lên, phim trường đều biết, cứ diễn xong một cái là Hoắc Hi sẽ biến trở về lưu lượng hàng đầu thờ ơ ít nói, lịch sự xa cách, trong ánh mắt chưa bao giờ dư lại bao nhiêu cảm xúc.
Cho nên Tần Phán mới mắng anh là đồ uống phải tuyệt tình diệt dục đan.
Ngón tay anh như có như không phất qua mái tóc đen mềm mại của cô, “Sao em lại tìm tới đây? Đạo diễn Vương sắp xếp à?”
Thịnh Kiều đắc ý dào dạt: “Đúng rồi, em còn bảo đạo diễn Vương là đừng nói cho anh, tặng anh một niềm vui bất ngờ đấy.”
Thảo nào đêm nay thầy lại thúc giục anh xuống núi, anh lại nợ thầy một ân tình lớn mà không biết rồi.
Hoắc Hi hôn một cái lên đỉnh đầu cô: “Ngày mai anh xin nghỉ, chơi với em một hôm nhé. Phim sắp đóng máy rồi, anh sẽ sớm trở về thôi.”
Thịnh Kiều vui vẻ lên tiếng, anh thấp giọng cười: “Ngủ đi.”
Trước kia anh rõ ràng là một người rất để ý hoàn cảnh, chỉ cần trong phòng có thêm một người đã không ngủ được, chứ đừng nói đến trên giường có thêm một người. Nhưng hôm nay ôm cô trong ngực, anh lại ngon giấc hơn bất kì lần nào trước đây.
Ngày hôm sau anh ngủ tới lúc tự tỉnh thì thôi, trời mùa hè trong núi rất trong xanh, nhưng đã 8-9 giờ, ánh nắng xiên qua cửa sổ rọi khắp phòng, cực kì chói mắt.
Ngày hôm qua Thịnh Kiều lặn lội đường xa vô cùng mệt nhọc, vẫn còn ghé vào ngực Hoắc Hi chưa tỉnh. Anh thật cẩn thận nâng đầu cô để lên gối, đứng dậy đi ra ngoài gọi điện thoại xin nghỉ với Đạo diễn Vương.
Đầu bên kia thật ra rất thấu hiểu, nghe cái là đồng ý liền.
Tiểu Đản đang đeo dép lê ngồi xổm cạnh mương nước đánh răng, nghe anh gọi điện thoại, cậu ta tò mò hỏi với cái miệng toàn là bọt: “Sao lại xin nghỉ ạ? Vậy hôm nay chúng ta đi đâu ạ?”
Hoắc Hi: “Chú thích đi đâu thì đi.”
Tiểu Đản: “???”
Sau đó cậu ta liền thấy cửa phòng của Hoắc Hi bị đẩy ra, Thịnh Kiều dụi mắt đi ra.
Tiểu Đản: “…………”
Ấu kầy, giờ thì cậu ta đã hiểu tại sao nửa đêm hôm qua ông chủ còn đi tắm rửa.
Đinh Giản cũng dậy rồi, đoàn người thu dọn xong, sau khi ăn món cháo gạo kê hộ nông dân nấu làm bữa sáng, Tiểu Đản và Đinh Giản lấy bừa một cái cớ rồi chạy mất.
Thịnh Kiều hứng thú bừng bừng hỏi: “Chúng mình đi đâu chơi ạ?”
Hoắc Hi nói: “Phong cảnh trong núi đẹp lắm, muốn đi ngắm không?”
Vì thế Thịnh Kiều bỏ chút trái cây và đồ ăn vặt vào balo nhỏ, được Hoắc Hi nắm tay đưa đi du sơn ngoạn thủy.
Chỗ mà đạo diễn Vương tìm rất là xa xôi, trong núi chưa từng bị khai phá, chỉ có mấy nhà nông ở bên sườn núi. Dân cư thưa thớt, cây cao che trời, rõ ràng là mùa hè nóng bức, nhưng gió núi lại mát lạnh, còn có một con suối nhỏ róc rách không biết chảy ra từ đâu.
Thịnh Kiều rất ít khi tới chỗ thế này, ngay cả trước kia, lúc đi du lịch cô cũng toàn đi đến những cảnh quan văn hóa. Cô thích cuộc sống đô thị náo nhiệt, hiện giờ mới cảm nhận được sự thanh u trong núi cũng là một cảnh đẹp.
Đầu này đi chơi nhàn nhã tự tại, đầu kia chỗ phim trường đã sớm khua chiêng gõ mõ bắt đầu một ngày quay chụp mới.
Tới gần giữa trưa, Tần Phán vẫn chưa nhìn thấy Hoắc Hi đâu, bèn đi hỏi đạo diễn Vương: “Đạo diễn, Hoắc Hi đâu ạ?”
Đạo diễn Vương nói: “Hôm nay nó xin nghỉ.”
Tần Phán sửng sốt, “Vậy buổi chiều cháu quay thế nào ạ?”
Đạo diễn Vương nhìn cô ta một cái: “Không có Hoắc Hi thì cô không quay được à? Buổi chiều quay bù cảnh đơn của cô.”
Tần Phán giẫm phải cái đinh, trong lòng phiền não cực kì, rầu rĩ đi trở về, ngồi trong lều chơi di động một lát, đột nhiên gọi trợ lý: “Em xuống núi đi, xem thử Hoắc Hi đang làm gì.”
Trợ lý tuy rằng khó hiểu, nhưng cũng biết cái tính nói một là một nói hai phải hai của cô ta, bèn gật đầu đi.
Xe lại chạy thẳng xuống nhà nông dân ở eo núi, ngoại trừ chú chó vàng thấy người là gâu thì không thấy bóng dáng ai khác cả. Trợ lý lại tìm một vòng xung quanh, nhìn thấy chủ nhà đang đào hố ở sân sau, vội đi qua hỏi: “Ông ơi, ông có thấy nam diễn viên đẹp trai nhất của đoàn cháu không ạ? Tối hôm qua anh ấy về đây ạ.”
Ông cụ đang đào hố bằng cuốc, ngậm một điếu thuốc nói bập bõm: “Hặn đi ra ngoại rội.”
Trợ lý vẻ mặt hoang mang: “Cái gì ạ?”
Ông cụ cầm điếu thuốc, gõ gõ lên cái cuốc: “Hặn đi ra ngoại vợi một cô gại rội.”
Trợ lý suy nghĩ hồi lâu, mới rốt cuộc hiểu được: “Ông đang nói, anh ấy đi ra ngoài với một cô gái ạ?”
Ông cụ gật gật đầu, tiếp tục đào đất.
Trợ lý lại hỏi: “Cô gái thế nào ạ?”
Ông cụ sốt ruột nhìn cô ta một cái: “Bây phiền quạ hầy.”
Trợ lý: “…………”
Cứu mạng, không hiểu gì cả.
Cô ta năn nỉ ỉ ôi ở mãi, rốt cuộc rút điện thoại ra, trực tiếp tìm các nữ nghệ sĩ trong nước. Trang web nhảy ra một đống ảnh chụp các sao nữ, cô ta lật từng tấm cho ông cụ xem: “Là cô này ạ? Hay là cô này?”
Ông cụ hôm nay định đào cho xong hố, bị cô ta cuốn lấy không thể nào làm nổi, tức giận cực kì, đang định nạt cô ta đi ra xa một chút, đằng sau đột nhiên có giọng nói lạnh lùng truyền tới: “Cô ở đây làm gì?”
Trợ lý vừa quay đầu lại, mới phát hiện là trợ lý Tiểu Đản của Hoắc Hi.
Cô ta vội cất điện thoại đi, cười cười: “Không có gì, hỏi thăm cụ ông tí thôi.”
Tiểu Đản hồ nghi nhìn cô ta hai cái, thấy ánh mắt cô ta cứ chăm chú nhìn đằng sau mình, cậu ta cười lạnh: “Tìm cái gì đấy?”
Trợ lý chớp chớp mắt, “Anh Hoắc Hi đâu? Hôm nay tôi không thấy anh ấy?”
Tiểu Đản hừ lạnh: “Liên quan gì đến cô?”
Trợ lý biết trợ lý bên cạnh Hoắc Hi này còn dữ hơn cả Hoắc Hi, ngại ngùng mỉm cười không nói gì nữa. Cô ta còn định đi vào bên trong, Tiểu Đản tức giận nói: “Cô còn không đi đi, muốn làm gì nữa?”
Trợ lý nói: “Tôi đi vào nghỉ ngơi một chút.”
Tiểu Đản: “Phòng của cô ở nhà nông dân chỗ ngã ba kia cơ mà, muốn nghỉ thì về phòng mình mà nghỉ.”
Trợ lý bị cậu ta mắng cho đến mức mặt hết xanh lại trắng, cô ta cắn răng nhìn cậu, căm giận quay đầu bỏ đi. Tiểu Đản nhìn cô ta chằm chằm, thấy cô ta đi xa, mới gọi điện thoại cho Hoắc Hi.
“Hình như Tần Phán phái trợ lý của cô ta xuống núi rồi, không biết muốn điều tra cái gì đấy ạ.”
Hoắc Hi lệnh cho cậu ta trong điện thoại: “Kiều Kiều không mang hành lý gì, chú bảo Đinh Giản thu dọn một chút, qua đầm núi bên này tìm bọn anh.”
Mới nãy cậu ta và Đinh Giản cùng nhau trở về, nhìn thấy trợ lý kia từ đằng xa, cậu ta bảo Đinh Giản vào phòng trước để tránh bị nhìn thấy. Cúp điện thoại xong trở lại phòng, cậu ta thuật lại lời Hoắc Hi. Hai người dọn dẹp một chút, xách túi rời khỏi nhà dân.
Khi trợ lý của Tần Phán chưa từ bỏ ý định vụng trộm chạy vè, chỉ nhìn thấy một bóng dáng tóc ngắn đã đi xa.
Cô ta gọi điện cho Tần Phán, “Chủ nhà dân nói, Hoắc Hi đi ra ngoài với một cô gái.”
Tần Phán ở đầu bên kia cả kinh hồi lâu không nói nên lời, vội vàng hỏi: “Ai đấy?”
Trợ lý nói: “Không biết, em cũng chưa thấy anh ấy đâu đã bị trợ lý của anh ta đuổi đi.”
Tần Phán cắn răng: “Hóa ra là đi với tình nhân à.”
Cô ta tưởng tượng tới dáng vẻ thờ ơ xa cách của Hoắc Hi đối với cô ta lúc trên phim trường, vốn tưởng anh đối với ai cũng thế, trong lòng cô ta còn dễ chịu chút. Ai ngờ bây giờ anh còn biết xin nghỉ để đưa cái con ả kia đi chơi, cô ta cảm thấy tức đến nghẹn cả ngực, lên không được hạ không xong, thật là khiến cô ta khó chịu muốn chết.
Trợ lý hỏi rất cẩn thận: “Vậy em cứ về đã nhé?”
Tần Phán dừng một chút mới nói: “Em đi liên hệ anh Tạ chút đi.”
……
…
Tài xế hôm qua đưa Thịnh Kiều vào núi lại lái xe tới đón cô, trong lòng cô luyến tiếc vạn phần, nhưng cũng hết cách.
Bây giờ Hoắc Hi thân ở đoàn phim, lỡ như thật sự tuôn ra tai tiếng yêu đương, anh cũng không tiện xử lý, chỉ có thể tiễn cô đi trước. Thấy cô cố nén sự lưu luyến, còn ngước mắt cười với anh, anh đau lòng vô cùng, cúi đầu hôn hôn cô, dịu dàng nói: “Còn hơn mười ngày nữa sẽ đóng máy, anh sẽ về nhanh thôi.”
Cô gật gật đầu.
Xa xa đã nghe thấy tiếng xe, cuối cùng Hoắc Hi ôm cô một chút, đi theo Tiểu Đản rời đi. Anh đi mãi đến chỗ quẹo ở đường núi mới dừng lại, xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy xe đã đỗ cạnh cô.
Cô nâng bước lên xe, lại quay đầu nhìn về phía anh, dường như phát hiện tầm mắt của anh, cô cười thật tươi, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay.
Tiểu Đản thở dài: “Tình xưa nếu mãi còn yêu, cầu chi sớm sớm chiều chiều bên nhau.”
Chờ xe quay đầu rời đi, Hoắc Hi xoay người đi tiếp. Khi trở lại nhà dân, đầu tiên anh gọi cho tài xế lái xe xuống, đưa họ trở lại phim trường trên núi.
Hoắc Hi vừa xuống xe, nhân viên công tác ở phim trường liền cảm thấy có gì sai sai ngay. Tuy rằng khí chất quanh người anh trước kia thờ ơ, nhưng chung quy vẫn nhu hòa, nhưng sát khí lạnh như băng không thèm che giấu hôm nay là thế nào vậy?
Tần Phán vừa quay đầu đã thấy Hoắc Hi như thế, trong lòng biết hơn phân nửa là có liên quan đến mình rồi. Lúc đối diễn cô ta nơm nớp lo sợ, kết quả diễn hỏng đến 7 lần. Hoắc Hi lần đầu tiên nổi sùng.
Tần Phán tức giận đến mức bật khóc.
Hoắc Hi cũng chẳng thèm liếc cô ta một cái, đi vào lều.
Gần tới tối, trên mạng đột nhiên có một tin được tuôn ra ——【 Hoắc Hi lén gặp một cô gái bí ẩn trên phim trường 】.
Tin này khuếch đại mấy lần chuyện tối qua anh xuống núi, hôm nay lại xin nghỉ, còn đính kèm một tấm ảnh chụp bóng dáng mơ hồ không rõ.
Club Hi Quang nhìn hồi lâu, không phải tấm ảnh này chụp trợ lý Tiểu Đản của idol nhà mình sao?
Đản à, sao cưng lại giả mạo ông chủ vậy?
Studio của Hoắc Hi cũng rất không khách khí, trực tiếp cà khịa lại luôn: 【 Xin các vị diễn viên tập trung vào chuyện của mình, đóng phim cho tử tế, nếu rảnh thế thì nên nghiên cứu kỹ thuật diễn đi. Mỗi một cảnh mà diễn hỏng bảy lần, ông chủ thật sự rất vất vả. 】
Bài này cà khịa ai, rõ ràng quá rồi còn gì.
Ái chà, cái con little bitch này, lại là chuyện do mụ làm à?
Club Hi Quang giận không ngăn nổi nữa, nhào hết lên quây, xâu xé bắt ekip của Tần Phán mau xóa cái tin này đi.
Tiểu Đản bưng di động líu lưỡi.
Ông chủ rất tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng.
Bảo vệ vợ mình kinh quá rồi.
[HẾT CHƯƠNG 137]
Tiểu Đản đọc hai câu cuối bài thơ Thước Kiều Tiên của Tần Quán.
Tiêm vân lộng xảo,
Phi tinh truyền hận,
Ngân Hán điều điều ám độ.
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng,
Tiện thắng khước nhân gian vô số.
Nhu tình tự thuỷ,
Giai kỳ như mộng,
Nhẫn cố Thước kiều quy lộ!
Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì,
Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ?
Bản dịch thơ của Hải Thế Nguyễn:
Âm thầm quá bước ngân hà
Sao bay gửi hận mây hoa khoe màu.
Gió vàng sương ngọc tìm nhau
Đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng.
Nhu tình mộng đẹp tương phùng
Ngậm ngùi chả nỡ ngoảnh trông thước kiều.
Tình xưa nếu mãi còn yêu
Cầu chi sớm sớm chiều chiều bên nhau.
/167
|