Edit và beta: meomeoemlameo.
Cảm giác lạnh lẽo tê dại lan từ môi đến trái tim, rồi đi thẳng từ trái tim lên đại não, khiến cô hoàn toàn mất đi lý trí.
Mãi đến khi đỉnh đầu vang lên giọng nói khàn khàn và thong thả của anh: “Em, đang làm gì đấy?”
Mình đang làm gì?
Vờ lờ mình đang làm gì?
Vờ lờ mình điên rồi sao?
Vờ lờ mình đã khinh nhờn tiên tử, nhất định sẽ bị trời phạt!!!
Thịnh Kiều tỉnh táo lại ngay lập tức, đầu óc không còn ầm ĩ nữa, dây cũng nối lại rồi, lý trí trở về, mặt cô đỏ ửng lên. Cô đột nhiên đẩy phắt Hoắc Hi ra, đứng dậy bỏ chạy. Chạy đến toilet, cô khóa trái cửa, vặn vòi nước vốc nước lạnh hắt lên mặt mình, nhìn chính mình trong gương, cô che miệng im lặng hét lên.
Toi rồi, cô toi rồi, cô hoàn toàn toi rồi. Tình cảm của cô không còn thuần túy nữa, cô lại còn dám giỡn cợt idol. Nói nhẹ thì là giỡn cợt, nói nặng thì là quấy rối tình dục đấy!
Về sau Hoắc Hi sẽ nghĩ thế nào về cô đây? Cô còn mặt mũi nào đối mặt với các chị em trong group chat nữa đây? Cô đã phạm vào sai lầm lớn rồi, huhuhuhu cô có tội.
Cửa toilet bị gõ vang, Thịnh Kiều khiếp sợ, cả người đều căng thẳng, ngoài cửa truyền đến giọng nói trầm thấp của Hoắc Hi: “Em trốn ở bên trong làm gì? Ra đây.”
Huhuhuhuhuhuhu idol muốn xử tội cô đây, anh ấy sẽ không báo cảnh sát là mình quấy rối tình dục chứ? Mẹ ơi con sai rồi.
Cô che miệng không dám cử động chút nào, lại thêm mấy tiếng gõ cửa nữa, Hoắc Hi nghiến răng nghiến lợi, “Thịnh Kiều, lăn ra đây cho anh!”
Huhuhuhuhuhu……
Cô cứng người dịch dần về phía cửa, vẫn không dám mở cửa, dán người vào cửa kính thì thầm với anh: “Hoắc Hi em xin lỗi, em không cố ý mà, chắc em bị ma ám đó! Em mất trí rồi! Anh coi như bị muỗi cắn một cái được không ạ? Về sau em cũng không dám nữa!”
Ngoài cửa rất lâu không nói gì.
Cô khụt khịt mũi, “Về sau em sẽ tăng sức đề kháng với mị lực của anh ạ, nhất định không tái phạm sai lầm hôm nay nữa. Em có tội, em sai rồi, xin anh tha thứ cho em, coi như không xảy ra chuyện gì được không ạ? Hức.”
Hoắc Hi: “……”
Đệt.
Sau một lúc lâu, cô nghe thấy anh nói: “Thôi.”
Thôi? Nghĩa là không so đo với cô nữa à?
Thịnh Kiều: “Hoắc Hi, anh tốt quá, anh thật rộng lượng!”
Hoắc Hi: “Có thể ra ngoài chưa?”
Cô cười cực kì đáng khinh mở cửa ra, nhìn thấy người đứng ngoài cửa vẫn hơi trầm mặt, cô rụt vai lại, lại ngẩng đầu cười he he hai cái với anh. Ánh mắt cô đảo qua yết hầu mới nãy cô vừa hôn lên, trên mặt tức khắc lại đỏ lựng lên, cô vội cúi đầu xấu hổ lao về phía phòng bếp.
“Anh ăn xong rồi ạ? Để em rửa bát cho.”
Ai dè Hoắc Hi đã thu dọn sạch sẽ.
Hức, đều tại ảnh chụp quá mê người, cô chẳng nghe thấy chút động tĩnh nào nên mới phạm phải sai lầm chết người như thế.
Cô đứng ở trong phòng bếp dong dong dài dài, không dám ra ngoài. Hoắc Hi nhắn tin cho Tiểu Đản kêu cậu ta tới đón mình, lại đi đến cửa phòng bếp, mặt mày vô cảm nói: “Hai hôm nữa phải chụp ảnh tạo hình, bên đoàn phim chuẩn bị công bố công khai, em chuẩn bị một chút nhé.”
“Dạ dạ dạ, được ạ!”
Cô không dám quay đầu lại, làm bộ đứng lau chùi kệ bếp.
Hoắc Hi nhìn chằm chằm bóng dáng của cô, quả thực vừa tức vừa buồn cười. Anh lắc đầu, xoay người ngồi trở lại phòng khách, tùy tay bật TV. Thịnh Kiều nghe thấy tiếng TV, mới rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Mãi cho đến Tiểu Đản tới nơi, Hoắc Hi chuẩn bị đi, cô mới chầm chậm đi ra từ trong phòng bếp, đứng ở ngưỡng cửa nhỏ giọng nói: “Đi đường cẩn thận nha, Hoắc Hi.”
Anh đeo giày xong, quay đầu lại nhìn cô một cái, định nói gì, cuối cùng lại chẳng nói gì cả, chỉ gật đầu: “Anh biết rồi, em đi ngủ sớm một chút đi.”
Anh kéo cửa đi ra ngoài.
Cửa phòng chậm rãi khép lại, cạch một tiếng nhỏ. Năm giây sau, Thịnh Kiều đặt mông ngồi dưới đất, đấm mặt đất hét lên.
Hoắc Hi còn đang đợi thang máy: “…………”
Cái cô ngốc này.
…
Đêm khuya tĩnh lặng, cô rửa mặt xong thì ngồi trở lại trước máy tính, sửa nốt mấy tấm ảnh còn lại. Sau đó cô chọn mấy tấm tinh xảo nhất gửi cho official account của Studio Hoắc Hi, còn lại thì up lên tài khoản của Phúc Sở Ỷ.
Club Hi Quang sôi nổi nói:
—— Hàng nhà A Phúc, toàn là hàng tuyển!
—— không ngờ A Phúc ngồi giữa biển đỏ mà vẫn phát huy ổn định như cũ! Không hổ là vợ của hoàng đế!
—— ngẫm lại dáng vẻ A Phúc bơ vơ không nơi nương tựa run bần bật giữa biển đỏ mà còn muốn nỗ lực chụp ảnh tiếp ứng mà em buồn cười quá ha ha ha ha.
—— bởi vì có A Phúc, bởi vì em thấy hoa vàng trên biển đỏ nên trận tiếp ứng tối nay chúng ta thắng!
—— liếm ảnh đi các chị em, vờ lờ đêm nay sẹc xy vch!
—— tui đã chết đi chết lại rất nhiều lần tại chỗ.
……
Sau đó một lúc, official account của Studio Hoắc Hi cũng up ảnh hoạt động tối nay lên, viết một đoạn caption để tổng kết. Club Hi Quang nhìn vào, ý, sao mấy bức này nhìn quen thế nhỉ?
Phong cách retouch cá nhân của Phúc Sở Ỷ quá mãnh liệt, vừa nhìn đã biết là hàng qua tay cô rồi.
Hi Quang ban đầu hoài nghi studio ăn cắp ảnh, vừa chất vấn vừa đi inbox cho Phúc Sở Ỷ, sau đó Phúc Sở Ỷ lại post bài lên Weibo giải thích, ảnh này đã trao quyền cho studio up, mọi người mới an tâm đi share liếm bình luận.
Ý thức bản quyền của các chị em trong giới fan đúng là mạnh mẽ thật.
Thư Tình còn tag cô trong group chat nhóm tiếp ứng: A Phúc, cậu trâu bò vãi! Đến studio cũng tìm cậu để xin ảnh tuyên truyền!
Không biết mình có vận cứt chó gì mới hốt được một bạn trùm sò chỉnh ảnh thế này.
Thịnh Kiều áy náy nói chuyện phiếm mấy câu với mọi người, rốt cuộc trèo lên giường đi ngủ, kết quả cứ nhắm mắt lại là cô lại tưởng tượng đến cảnh mình hôn lên yết hầu của Hoắc Hi. Cô tựa như người ngoài cuộc, vô cùng đau đớn quan sát sai lầm đáng xấu hổ của mình.
Cứ hổ thẹn lăn qua lộn lại mãi, đến tận sau nửa đêm cô mới ngủ được, sáng sớm hôm sau cô đã bị cuộc gọi của Bối Minh Phàm đánh thức.
Chiều mai chụp ảnh tạo hình, anh ta muốn đưa cô đi cắt tóc trước.
Bối Minh Phàm biết rất nhiều nữ nghệ sĩ để tóc dài, đặc biệt mái tóc quăn dài vừa đen vừa dày của Thịnh Kiều, khiến cho cô đẹp lên biết bao nhiêu, “Đội tóc giả nhìn chung vẫn khó coi lắm, để tóc ngắn nhìn tự nhiên hơn, nữ cảnh sát không thể để tóc dài bay bay được, cô yên tâm, nuôi lại là dài ra ngay ấy mà!”
Thịnh Kiều tỏ vẻ mình không có ý kiến gì.
Phương Bạch lái xe tới đón cô, đưa cô tới studio tạo hình tư nhân của Chu Khản. Việc cắt tóc vẫn do Chu Khản phụ trách, cậu ta là stylist vừa trang điểm vừa làm tóc được, lại đi theo Thịnh Kiều lâu như vậy, đã rất quen thuộc với tạo hình và khí chất của cô.
Cô ngồi xuống trước gương, Chu Khản nắm mái tóc dài của cô, cắt xoẹt một phát ở giữa đã. Thịnh Kiều dù nói không để ý nhưng khóe miệng vẫn hơi run lên, âm thầm ca thán cho mái tóc dài của mình trong lòng.
Tóc dài rơi xuống đất, Chu Khản bắt đầu sửa sang lại một chút, Thịnh Kiều nhìn chính mình trong gương, cảm thấy hơi lạ lẫm.
Hai tiếng sau, Chu Khản rốt cuộc đứng thẳng dậy, mời Bối Minh Phàm và Phương Bạch tới xem.
Thịnh Kiều đã cắt thành tóc ngắn, kém ngọt ngào hơn một tẹo nhưng lại phóng khoáng hơn một chút, không còn mái tóc dài che lấp, càng thêm vẻ vai thon eo nhỏ, mái tóc ngắn càng tôn lên gương mặt trái xoan xinh đẹp tinh tế, nhìn vào là cảm thấy khó quên.
Bối Minh Phàm không thể hài lòng hơn, quả nhiên là người đẹp, để kiểu đầu gì cũng hold được. Anh ta lấy di động của mình ra chụp mấy tấm, chụp lấy vai Thịnh Kiều dường như cổ vũ: “Thay thêm đồng phục cảnh sát hình sự nữa là đẹp nhất cả phim trường ngay!”
Ngày hôm sau đoàn người tới nơi chụp ảnh tạo hình.
Đoàn làm phim “Không Sợ” đã sớm thành lập xong, đạo diễn là Vương Hâm, người được mênh danh là “Đạo diễn vàng trong làng phim tình cảm” trong nước. Ngoài ra còn có một phó đạo diễn rất giỏi về các bộ phim điều tra tội phạm, biên kịch cũng là biên kịch nổi danh trong nghề. Nói tóm lại, đây là một bộ phim chế tác lớn, theo cách nói của Bối Minh Phàm thì là ngôi sao đang hot.
Thịnh Kiều chào hỏi từng nhân viên công tác, thầy phục trang thấy mái tóc ngắn của cô, còn dựng ngón tay cái: “Không tồi.”
Đầu tiên họ đưa cô đi thay một bộ đồng phục cảnh sát hình sự, lúc cô đi ra từ phòng thay đồ, mọi người đều oa một tiếng. Không hổ với cái gọi là “sức cuốn hút từ đồng phục”, mặc vào là thấy khí chất ngay.
Thầy trang điểm lại bắt đầu trang điểm, kéo dài chân mày cho cô, đánh khối sống mũi, cường điệu xương hàm, khiến cho gương mặt cô đầy vẻ mạnh mẽ.
Đang trang điểm thì nhóm của Hoắc Hi cũng tới.
Anh chỉ dẫn theo một trợ lý và một stylist, trang phục cũng tự mang đi. Lúc anh đẩy cửa tiến vào, nhân viên công tác trong cả phòng đều đứng lên chào hỏi anh. Anh cười đáp lại từng người, tính cách cực nice, ánh mắt chuyển về phía Thịnh Kiều đang ngồi trước bàn trang điểm. Anh nhìn xuyên qua gương, thấy mái tóc ngắn thoải mái tươi mát của cô, đôi lông mày mạnh mẽ, và cả dáng người thẳng tắp dưới bộ quân trang.
Đôi mắt anh hơi sâu thẳm hơn, phát hiện ánh mắt hơi lảng tránh của cô, anh cười cười, đi vào phòng thay đồ của mình để thay quần áo.
Thịnh Kiều đã hơi xoắn quẩy trong lòng từ lúc anh tiến vào, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, càng không dám nhìn vào yết hầu anh. Cô nuốt nước miếng rất nhiều lần, chuyên viên trang điểm dừng lại hỏi: “Tiểu Kiều, em khát nước à? Muốn uống nước không?”
“Không…… Không cần ạ……”
Vừa mới nói xong, Hoắc Hi thay xong quần áo đã đi tới.
Thịnh Kiều chỉ nhìn thoáng qua: “………………”
Vờ lờ thanh máu lại cạn rồi muốn chết muốn chết muốn chết.
Anh mặc một bộ tây trang tối màu, vai rộng eo hẹp, trên mũi đeo một cặp kính gọng vàng, vừa đi vừa cài cúc áo ở cổ tay. Tóc anh còn chưa chải, khi anh nghiêng đầu tóc quẹt bên khóe mắt, đôi mắt kia vừa thâm vừa trầm, đến cả sợi tóc cũng tỏa ra hơi thở cấm dục.
Vờ lờ trái tim cô hoảng hốt, chộn rộn hoảng loạn cực kì, chắc sắp đứt cước tới nơi!
Chuyên viên trang điểm cầm bông dặm phấn kỳ quái đánh phấn lên má cô: “Tiểu Kiều, sao mặt em đỏ thế? Để anh che đi một chút.”
Hoắc Hi nghe thấy lời này, nghiêng đầu nhìn cô một cái, xuyên qua chiếc gương, ánh mắt hai người chạm vào nhau, anh cong môi cười cười với cô.
Thịnh Kiều: “………………”
Ai tới cứu cứu cô cái, cô sắp không ổn rồi.
Hoắc Hi bắt đầu trang điểm, chuyên viên trang điểm cũng do anh tự mang đến. Nhân vật anh đóng không cần trang phục phải làm riêng, trước kia anh đã bàn với đoàn phim tự dùng trang phục của mình rồi.
Bên Thịnh Kiều đã xử lý xong, cô vào lều chụp trước, khóe mắt cô không dám quét tới phía Hoắc Hi mà vội vã đi theo nhân viên công tác bỏ đi.
Đầu tiên họ chụp mấy tấm cô cầm mũ cảnh sát cúi chào, đoàn phim còn mời cảnh sát thật tới hỗ trợ dạy cô tạo dáng, chụp xong tổ đạo cụ lại đưa cho cô một khẩu súng để chụp dáng cầm súng.
Nhiếp ảnh gia ôm camera nói: “Ay, đúng rồi, động tác đúng rồi, ánh mắt, ánh mắt lạnh nhạt thêm một chút, sắc bén thêm một tẹo, tưởng tượng đối diện cô là một tên tội phạm cùng hung cực ác, cô muốn xử lý hắn. Đúng, đúng, tay nâng thêm lên một chút, đầu nghiêng sang trái một tí, chuẩn rồi.”
Hoắc Hi đã đi tới cửa, lại dừng bước chân.
Tiểu Đản hỏi: “Không đi vào ạ?”
Anh cúi đầu xốc cổ tay áo: “Chờ một chút.”
Sợ mình mà bước vào, người nào đó sẽ tước vũ khí đầu hàng ngay mất.
Cảm giác lạnh lẽo tê dại lan từ môi đến trái tim, rồi đi thẳng từ trái tim lên đại não, khiến cô hoàn toàn mất đi lý trí.
Mãi đến khi đỉnh đầu vang lên giọng nói khàn khàn và thong thả của anh: “Em, đang làm gì đấy?”
Mình đang làm gì?
Vờ lờ mình đang làm gì?
Vờ lờ mình điên rồi sao?
Vờ lờ mình đã khinh nhờn tiên tử, nhất định sẽ bị trời phạt!!!
Thịnh Kiều tỉnh táo lại ngay lập tức, đầu óc không còn ầm ĩ nữa, dây cũng nối lại rồi, lý trí trở về, mặt cô đỏ ửng lên. Cô đột nhiên đẩy phắt Hoắc Hi ra, đứng dậy bỏ chạy. Chạy đến toilet, cô khóa trái cửa, vặn vòi nước vốc nước lạnh hắt lên mặt mình, nhìn chính mình trong gương, cô che miệng im lặng hét lên.
Toi rồi, cô toi rồi, cô hoàn toàn toi rồi. Tình cảm của cô không còn thuần túy nữa, cô lại còn dám giỡn cợt idol. Nói nhẹ thì là giỡn cợt, nói nặng thì là quấy rối tình dục đấy!
Về sau Hoắc Hi sẽ nghĩ thế nào về cô đây? Cô còn mặt mũi nào đối mặt với các chị em trong group chat nữa đây? Cô đã phạm vào sai lầm lớn rồi, huhuhuhu cô có tội.
Cửa toilet bị gõ vang, Thịnh Kiều khiếp sợ, cả người đều căng thẳng, ngoài cửa truyền đến giọng nói trầm thấp của Hoắc Hi: “Em trốn ở bên trong làm gì? Ra đây.”
Huhuhuhuhuhuhu idol muốn xử tội cô đây, anh ấy sẽ không báo cảnh sát là mình quấy rối tình dục chứ? Mẹ ơi con sai rồi.
Cô che miệng không dám cử động chút nào, lại thêm mấy tiếng gõ cửa nữa, Hoắc Hi nghiến răng nghiến lợi, “Thịnh Kiều, lăn ra đây cho anh!”
Huhuhuhuhuhu……
Cô cứng người dịch dần về phía cửa, vẫn không dám mở cửa, dán người vào cửa kính thì thầm với anh: “Hoắc Hi em xin lỗi, em không cố ý mà, chắc em bị ma ám đó! Em mất trí rồi! Anh coi như bị muỗi cắn một cái được không ạ? Về sau em cũng không dám nữa!”
Ngoài cửa rất lâu không nói gì.
Cô khụt khịt mũi, “Về sau em sẽ tăng sức đề kháng với mị lực của anh ạ, nhất định không tái phạm sai lầm hôm nay nữa. Em có tội, em sai rồi, xin anh tha thứ cho em, coi như không xảy ra chuyện gì được không ạ? Hức.”
Hoắc Hi: “……”
Đệt.
Sau một lúc lâu, cô nghe thấy anh nói: “Thôi.”
Thôi? Nghĩa là không so đo với cô nữa à?
Thịnh Kiều: “Hoắc Hi, anh tốt quá, anh thật rộng lượng!”
Hoắc Hi: “Có thể ra ngoài chưa?”
Cô cười cực kì đáng khinh mở cửa ra, nhìn thấy người đứng ngoài cửa vẫn hơi trầm mặt, cô rụt vai lại, lại ngẩng đầu cười he he hai cái với anh. Ánh mắt cô đảo qua yết hầu mới nãy cô vừa hôn lên, trên mặt tức khắc lại đỏ lựng lên, cô vội cúi đầu xấu hổ lao về phía phòng bếp.
“Anh ăn xong rồi ạ? Để em rửa bát cho.”
Ai dè Hoắc Hi đã thu dọn sạch sẽ.
Hức, đều tại ảnh chụp quá mê người, cô chẳng nghe thấy chút động tĩnh nào nên mới phạm phải sai lầm chết người như thế.
Cô đứng ở trong phòng bếp dong dong dài dài, không dám ra ngoài. Hoắc Hi nhắn tin cho Tiểu Đản kêu cậu ta tới đón mình, lại đi đến cửa phòng bếp, mặt mày vô cảm nói: “Hai hôm nữa phải chụp ảnh tạo hình, bên đoàn phim chuẩn bị công bố công khai, em chuẩn bị một chút nhé.”
“Dạ dạ dạ, được ạ!”
Cô không dám quay đầu lại, làm bộ đứng lau chùi kệ bếp.
Hoắc Hi nhìn chằm chằm bóng dáng của cô, quả thực vừa tức vừa buồn cười. Anh lắc đầu, xoay người ngồi trở lại phòng khách, tùy tay bật TV. Thịnh Kiều nghe thấy tiếng TV, mới rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Mãi cho đến Tiểu Đản tới nơi, Hoắc Hi chuẩn bị đi, cô mới chầm chậm đi ra từ trong phòng bếp, đứng ở ngưỡng cửa nhỏ giọng nói: “Đi đường cẩn thận nha, Hoắc Hi.”
Anh đeo giày xong, quay đầu lại nhìn cô một cái, định nói gì, cuối cùng lại chẳng nói gì cả, chỉ gật đầu: “Anh biết rồi, em đi ngủ sớm một chút đi.”
Anh kéo cửa đi ra ngoài.
Cửa phòng chậm rãi khép lại, cạch một tiếng nhỏ. Năm giây sau, Thịnh Kiều đặt mông ngồi dưới đất, đấm mặt đất hét lên.
Hoắc Hi còn đang đợi thang máy: “…………”
Cái cô ngốc này.
…
Đêm khuya tĩnh lặng, cô rửa mặt xong thì ngồi trở lại trước máy tính, sửa nốt mấy tấm ảnh còn lại. Sau đó cô chọn mấy tấm tinh xảo nhất gửi cho official account của Studio Hoắc Hi, còn lại thì up lên tài khoản của Phúc Sở Ỷ.
Club Hi Quang sôi nổi nói:
—— Hàng nhà A Phúc, toàn là hàng tuyển!
—— không ngờ A Phúc ngồi giữa biển đỏ mà vẫn phát huy ổn định như cũ! Không hổ là vợ của hoàng đế!
—— ngẫm lại dáng vẻ A Phúc bơ vơ không nơi nương tựa run bần bật giữa biển đỏ mà còn muốn nỗ lực chụp ảnh tiếp ứng mà em buồn cười quá ha ha ha ha.
—— bởi vì có A Phúc, bởi vì em thấy hoa vàng trên biển đỏ nên trận tiếp ứng tối nay chúng ta thắng!
—— liếm ảnh đi các chị em, vờ lờ đêm nay sẹc xy vch!
—— tui đã chết đi chết lại rất nhiều lần tại chỗ.
……
Sau đó một lúc, official account của Studio Hoắc Hi cũng up ảnh hoạt động tối nay lên, viết một đoạn caption để tổng kết. Club Hi Quang nhìn vào, ý, sao mấy bức này nhìn quen thế nhỉ?
Phong cách retouch cá nhân của Phúc Sở Ỷ quá mãnh liệt, vừa nhìn đã biết là hàng qua tay cô rồi.
Hi Quang ban đầu hoài nghi studio ăn cắp ảnh, vừa chất vấn vừa đi inbox cho Phúc Sở Ỷ, sau đó Phúc Sở Ỷ lại post bài lên Weibo giải thích, ảnh này đã trao quyền cho studio up, mọi người mới an tâm đi share liếm bình luận.
Ý thức bản quyền của các chị em trong giới fan đúng là mạnh mẽ thật.
Thư Tình còn tag cô trong group chat nhóm tiếp ứng: A Phúc, cậu trâu bò vãi! Đến studio cũng tìm cậu để xin ảnh tuyên truyền!
Không biết mình có vận cứt chó gì mới hốt được một bạn trùm sò chỉnh ảnh thế này.
Thịnh Kiều áy náy nói chuyện phiếm mấy câu với mọi người, rốt cuộc trèo lên giường đi ngủ, kết quả cứ nhắm mắt lại là cô lại tưởng tượng đến cảnh mình hôn lên yết hầu của Hoắc Hi. Cô tựa như người ngoài cuộc, vô cùng đau đớn quan sát sai lầm đáng xấu hổ của mình.
Cứ hổ thẹn lăn qua lộn lại mãi, đến tận sau nửa đêm cô mới ngủ được, sáng sớm hôm sau cô đã bị cuộc gọi của Bối Minh Phàm đánh thức.
Chiều mai chụp ảnh tạo hình, anh ta muốn đưa cô đi cắt tóc trước.
Bối Minh Phàm biết rất nhiều nữ nghệ sĩ để tóc dài, đặc biệt mái tóc quăn dài vừa đen vừa dày của Thịnh Kiều, khiến cho cô đẹp lên biết bao nhiêu, “Đội tóc giả nhìn chung vẫn khó coi lắm, để tóc ngắn nhìn tự nhiên hơn, nữ cảnh sát không thể để tóc dài bay bay được, cô yên tâm, nuôi lại là dài ra ngay ấy mà!”
Thịnh Kiều tỏ vẻ mình không có ý kiến gì.
Phương Bạch lái xe tới đón cô, đưa cô tới studio tạo hình tư nhân của Chu Khản. Việc cắt tóc vẫn do Chu Khản phụ trách, cậu ta là stylist vừa trang điểm vừa làm tóc được, lại đi theo Thịnh Kiều lâu như vậy, đã rất quen thuộc với tạo hình và khí chất của cô.
Cô ngồi xuống trước gương, Chu Khản nắm mái tóc dài của cô, cắt xoẹt một phát ở giữa đã. Thịnh Kiều dù nói không để ý nhưng khóe miệng vẫn hơi run lên, âm thầm ca thán cho mái tóc dài của mình trong lòng.
Tóc dài rơi xuống đất, Chu Khản bắt đầu sửa sang lại một chút, Thịnh Kiều nhìn chính mình trong gương, cảm thấy hơi lạ lẫm.
Hai tiếng sau, Chu Khản rốt cuộc đứng thẳng dậy, mời Bối Minh Phàm và Phương Bạch tới xem.
Thịnh Kiều đã cắt thành tóc ngắn, kém ngọt ngào hơn một tẹo nhưng lại phóng khoáng hơn một chút, không còn mái tóc dài che lấp, càng thêm vẻ vai thon eo nhỏ, mái tóc ngắn càng tôn lên gương mặt trái xoan xinh đẹp tinh tế, nhìn vào là cảm thấy khó quên.
Bối Minh Phàm không thể hài lòng hơn, quả nhiên là người đẹp, để kiểu đầu gì cũng hold được. Anh ta lấy di động của mình ra chụp mấy tấm, chụp lấy vai Thịnh Kiều dường như cổ vũ: “Thay thêm đồng phục cảnh sát hình sự nữa là đẹp nhất cả phim trường ngay!”
Ngày hôm sau đoàn người tới nơi chụp ảnh tạo hình.
Đoàn làm phim “Không Sợ” đã sớm thành lập xong, đạo diễn là Vương Hâm, người được mênh danh là “Đạo diễn vàng trong làng phim tình cảm” trong nước. Ngoài ra còn có một phó đạo diễn rất giỏi về các bộ phim điều tra tội phạm, biên kịch cũng là biên kịch nổi danh trong nghề. Nói tóm lại, đây là một bộ phim chế tác lớn, theo cách nói của Bối Minh Phàm thì là ngôi sao đang hot.
Thịnh Kiều chào hỏi từng nhân viên công tác, thầy phục trang thấy mái tóc ngắn của cô, còn dựng ngón tay cái: “Không tồi.”
Đầu tiên họ đưa cô đi thay một bộ đồng phục cảnh sát hình sự, lúc cô đi ra từ phòng thay đồ, mọi người đều oa một tiếng. Không hổ với cái gọi là “sức cuốn hút từ đồng phục”, mặc vào là thấy khí chất ngay.
Thầy trang điểm lại bắt đầu trang điểm, kéo dài chân mày cho cô, đánh khối sống mũi, cường điệu xương hàm, khiến cho gương mặt cô đầy vẻ mạnh mẽ.
Đang trang điểm thì nhóm của Hoắc Hi cũng tới.
Anh chỉ dẫn theo một trợ lý và một stylist, trang phục cũng tự mang đi. Lúc anh đẩy cửa tiến vào, nhân viên công tác trong cả phòng đều đứng lên chào hỏi anh. Anh cười đáp lại từng người, tính cách cực nice, ánh mắt chuyển về phía Thịnh Kiều đang ngồi trước bàn trang điểm. Anh nhìn xuyên qua gương, thấy mái tóc ngắn thoải mái tươi mát của cô, đôi lông mày mạnh mẽ, và cả dáng người thẳng tắp dưới bộ quân trang.
Đôi mắt anh hơi sâu thẳm hơn, phát hiện ánh mắt hơi lảng tránh của cô, anh cười cười, đi vào phòng thay đồ của mình để thay quần áo.
Thịnh Kiều đã hơi xoắn quẩy trong lòng từ lúc anh tiến vào, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, càng không dám nhìn vào yết hầu anh. Cô nuốt nước miếng rất nhiều lần, chuyên viên trang điểm dừng lại hỏi: “Tiểu Kiều, em khát nước à? Muốn uống nước không?”
“Không…… Không cần ạ……”
Vừa mới nói xong, Hoắc Hi thay xong quần áo đã đi tới.
Thịnh Kiều chỉ nhìn thoáng qua: “………………”
Vờ lờ thanh máu lại cạn rồi muốn chết muốn chết muốn chết.
Anh mặc một bộ tây trang tối màu, vai rộng eo hẹp, trên mũi đeo một cặp kính gọng vàng, vừa đi vừa cài cúc áo ở cổ tay. Tóc anh còn chưa chải, khi anh nghiêng đầu tóc quẹt bên khóe mắt, đôi mắt kia vừa thâm vừa trầm, đến cả sợi tóc cũng tỏa ra hơi thở cấm dục.
Vờ lờ trái tim cô hoảng hốt, chộn rộn hoảng loạn cực kì, chắc sắp đứt cước tới nơi!
Chuyên viên trang điểm cầm bông dặm phấn kỳ quái đánh phấn lên má cô: “Tiểu Kiều, sao mặt em đỏ thế? Để anh che đi một chút.”
Hoắc Hi nghe thấy lời này, nghiêng đầu nhìn cô một cái, xuyên qua chiếc gương, ánh mắt hai người chạm vào nhau, anh cong môi cười cười với cô.
Thịnh Kiều: “………………”
Ai tới cứu cứu cô cái, cô sắp không ổn rồi.
Hoắc Hi bắt đầu trang điểm, chuyên viên trang điểm cũng do anh tự mang đến. Nhân vật anh đóng không cần trang phục phải làm riêng, trước kia anh đã bàn với đoàn phim tự dùng trang phục của mình rồi.
Bên Thịnh Kiều đã xử lý xong, cô vào lều chụp trước, khóe mắt cô không dám quét tới phía Hoắc Hi mà vội vã đi theo nhân viên công tác bỏ đi.
Đầu tiên họ chụp mấy tấm cô cầm mũ cảnh sát cúi chào, đoàn phim còn mời cảnh sát thật tới hỗ trợ dạy cô tạo dáng, chụp xong tổ đạo cụ lại đưa cho cô một khẩu súng để chụp dáng cầm súng.
Nhiếp ảnh gia ôm camera nói: “Ay, đúng rồi, động tác đúng rồi, ánh mắt, ánh mắt lạnh nhạt thêm một chút, sắc bén thêm một tẹo, tưởng tượng đối diện cô là một tên tội phạm cùng hung cực ác, cô muốn xử lý hắn. Đúng, đúng, tay nâng thêm lên một chút, đầu nghiêng sang trái một tí, chuẩn rồi.”
Hoắc Hi đã đi tới cửa, lại dừng bước chân.
Tiểu Đản hỏi: “Không đi vào ạ?”
Anh cúi đầu xốc cổ tay áo: “Chờ một chút.”
Sợ mình mà bước vào, người nào đó sẽ tước vũ khí đầu hàng ngay mất.
/167
|