Quái công làm tê liệt công lực của đối phương này, không lạ gì đối với Hoàng Thượng Chí nữa, vì lần đầu tiên xông vào Liên Hoàn Thao đã bị Thiếu Giáo Chủ này làm tiêu mắt hết công lực, nhưng sau đó liền phục hồi lại như thường. Một lần nữa bị Quỉ Bảo Chủ Nhân đánh, mất hẳn chân khí, mặc dầu hồi ấy công lực chàng đã tăng lên gấp bội, mà suýt nữa đã mất mạng trong nhà đá và vừa mới thoát khỏi Quỉ Bảo lại gặp Huyết Sọ giả, y cũng một lần làm cho chàng thất điên bát đảo bởi quái công ấy, may không nhờ Ngô Tiểu My đến kịp chắc tính mạng an toàn dưới bàn tay của lão Huyết Sọ độc ác. Nhưng so với Huyết Sọ thật trong Bảo thì y kém xa mấy bực về công lực.
Bây giờ, gặp lại Thiếu Giáo Chủ Thiền Tề cũng quái chiêu ấy, nhưng chỉ làm cho chàng mất một vài thành công lực rồi lấy lại được bình thường ngay.
Điều đó chứng tỏ công lực của Thiếu Giáo Chủ Thiên Tề còn kém không đủ sức gây ảnh hưởng tai hại gì cho chàng cả. Nếu so về công lực thì Thiếu Giáo Chủ không, phải là đối thủ của chàng rồi.
Tuy biết địch không lại, Thiếu Giáo Chủ vẫn chưa chịu tẩu thoát, một phần vì uy tín của Thiên Tề Giáo, phần vì biết khó thoát, nếu đối thủ cố tình sát hại.
Nhưng nhờ sự liều lĩnh của Thiếu Giáo Chủ, mà lão hộ pháp áo vàng mới đủ sức tiếp nổi một chưởng của Thượng Chí.
Tức giận vô cùng, nên vừa lui một bước Thượng Chí liền vung tay phải phất một hồi mấy chưởng mạnh như vũ bão cuồn cuộn, bửa mạnh vào người Thiếu Giáo Chủ.
Đồng thời tả chưởng biến thành chỉ, xòe ra, búng mạnh, năm luồng chỉ lực xé gió, phát tiếng véo véo, phóng thẳng vào người lão hộ pháp áo vàng. Khí thế của hai đòn chỉ, chưởng dũng mãnh phi thường.
Thật khó tìm thấy một cao thủ giang hồ, vừa cùng một lúc dùng hai loại võ công đàn áp hai cường địch.
Bùng! Bùng! Hai tiếng chưởng lực chạm nhau, Thiếu Giáo Chủ tuy đã dùng toàn sức cố chận áp lực mạnh mẽ của đối phương, nhưng vẫn không sao chịu nổi. Hai luồng chưởng phong đánh bạt hẳn Thiếu Giáo Chủ ra ngoài vòng chiến, phải gắng gượng lắm mới đứng vững được ...
Trong lúc ấy lão hộ pháp áo vàng thấy chỉ lực phóng tới quá uy dũng, lão quên cả sĩ diện, liền lăn mình xuống đất mấy vòng mới tránh được năm luồng quái khí, mặt mũi lão tái xanh, đất bụi bám đầy cả râu tóc, mồ hôi đượm ướt cả mình.
Trong giây phút, đã đẩy lùi được Thiếu Giáo Chủ, Thượng Chí vội thâu chưởng lại, rồi vụt mạnh về phía hộ pháp áo vàng một chưởng nhanh như điện chớp. Mục đích của chàng muốn thanh toán gấp lão này, rồi mới diệt Thiền Tề Thiếu Giáo Chủ sau. Vì thế chưởng này chàng tụ tám thành công lực, nên mạnh mẽ vô cùng ...
Lão hộ pháp áo vàng mới vừa đứng dậy thì đã thấy chưởng phong áp tới rồi, lão không sao tránh đỡ kịp, chỉ vận sức chịu đựng ...
Một tiếng thét hãi hùng, lão áo vàng bị đánh văng ra ngoài mấy trượng, nằm bất động, ngực áo ướt đẫm máu, từ mép còn rỉ hai dòng huyết tím bầm, lòi mắt hẳn ra ngoài, trên nét mặt lộ vẻ kinh hoàng, như uất ức, hãi hùng ...
Chứng kiến cái chết quá thảm khốc của bộ hạ tín cẩn Thiếu Giáo Chủ điếng người, không còn kịp nghĩ gì nữa, vội quay mình định chạy ...
Nhưng vừa bước được hai bước thì đã thấy Thượng Chí đứng trước mặt mỉm cười lạnh lùng nhìn gã.
Lạnh toát người, Thiên Tề Thiếu Giáo Chủ kinh hãi lùi lại ba bước nhìn Thượng Chí trân trối, cất giọng run run:
- Lãnh Diện Nhân ... Ngươi ... muốn gì?
Thượng Chí cười khanh khách, khoanh tay trước ngực, nhìn Thiếu Giáo Chủ, rồi buông tiếng lạnh lùng:
- Ta muốn giết mi!
Nói xong lại cười ngất giọng cười vòi vọi lên tầng mây, như tán thán như oán trách.
Đột nhiên tiếng cười ngưng hẳn, mắt đỏ ngầu nhìn Thiếu Giáo Chủ, Thượng Chí cắn chặt đôi hàm răng, vung tay nhanh như chớp giật, đánh liền ba chiêu rút từ Ma Ma Chưởng Pháp khí thế quả hùng hậu phi thường ...
Biết không đủ sức tiếp chưởng, Thiếu Giáo Chủ vội dùng ngay thân pháp kỳ ảo tránh né, nhưng phải khó khổ lắm mới lọt khỏi vùng chưởng lực của Thượng Chí, chưởng phong không gặp sức kháng cự nào nên xoáy mạnh vào lòng đất thành ba lỗ thủng to tướng cát bụi mịt trời.
Không đánh trúng địch thủ, Thượng Chí giận vô cùng, gương mặt đã mất cả vẻ trang nhã mà lộ đầy vè chết chóc. Chàng lành lạnh nói:
- Thằng ranh kia, ta sẽ kết liễu mạng mi trong chiêu này!
Bị ép quá sức, không còn đường nào tẩu thoát, biết phen này khó bảo toàn tính mạng. Nhưng không lý xuôi tay chịu chết, nghĩ thế, bỗng hùng khí nổi lên, hét lớn một tiếng, Thiên Tề Thiếu Giáo Chủ phóng mình tới trước, quyết cùng Thượng Chí một trận sống còn ...
Khẽ lách mình, Thượng Chí dùng hơi mũi hừ một tiếng lạnh như tiền, rồi quát lớn:
- Trúng!
Toàn thân Thiếu Giáo Chủ bị chấn động mạnh, tứ chi rũ riệt không còn chút hơi sức, tay trái đã bị Thượng Chí bắt được, Mạch Môn bị kiềm chế, đồng thời Thiên Linh Huyệt cũng đã bị bàn tay chàng giữ chặt.
Thiếu Giáo Chủ kêu thảm não:
- Mạng ta đã hết rồi!
Kêu xong gã nhắm mắt chờ chết.
Tay đã chận được tử huyệt, Thượng Chí cần dùng sức một chút là địch thủ sẽ vỡ sọ chết ngay. Nhưng chưa vội, chàng nghĩ mình còn nhiều gút mắc cần được giải quyết, liền cất giọng lành lạnh:
- Thằng nhãi, nghe ta hỏi đây:
Thiên Tề Giáo với Quỉ Bảo có liên hệ gì với nhau chăng?
Thiếu Giáo Chủ bừng mắt nhìn Thượng Chí vừa lo sợ vừa oán ghét, gã hừ một tiếng quát lớn:
- Mi có muốn giết ta thì giết quách đi, đừng có lảm nhảm những chuyện không ăn nhập đâu đấy.
Thượng Chí thấy gã chết đến nơi mà còn ngang ngạnh thì không khỏi phục thầm liền quát lớn uy hiếp:
- Ta hỏi mi với lão Bảo Chủ có dính líu với nhau không? Nói mau! Đừng làm bộ điếc.
Thiếu Giáo Chủ trợn mắt nói lớn:
- Lấy bằng cớ gì mà mi hỏi thế?
- Vì mi và Quỉ Bảo Chủ Nhân đồng sử dụng quái công như nhau ...
Thiếu Giáo Chủ thoáng vẻ ngạc nhiên, nói:
- Thế à! Nhưng võ công trong thiên hạ tuy hằng hà sa số, nhưng cũng đồng một nguồn gốc cả, vậy tại sao lại bảo giống nhau được!
Thượng Chí cười gằn:
- Nói như thế thì võ công Thiên Tề Giáo và Quỉ Bảo đồng môn à?
- Không thể nói được!
Thượng Chí nói lành lạnh:
- Vậy thì tốt lắm, giờ mi hãy cầu nguyện đi rồi chết cho khỏe khoắn tâm hồn!
Trong khi ấy, đột nhiên một giọng con gái cất lên lanh lảnh:
- Hoàng Thượng Chí! Ta cấm người không được hại nó.
Chàng giật mình vội thu ngay lực đạo trở về, tiếng ấy nếu trễ một chớp mắt thì chắc mạng Thiếu Giáo Chủ đã chầu diêm vương rồi ...
Thượng Chí ngước mắt nhìn xem ai là người đã phát ra câu ấy, bỗng chàng giật mình, trân trối nhìn bóng trắng đã đứng sững cách chàng chừng một trượng từ hồi nào rồi. Không dừng được chàng liền buột miệng:
- Hữu Tâm Nhân!
Phải! Thiếu nữ đứng đấy chính là Hữu Tâm Nhân, người con gái có một hành tung rất bí mật, mà chàng chưa tìm ra chút ánh sáng về đời tư của nàng. Thượng Chí ngạc nhiên tự hỏi:
Sao nàng lại có ý ngăn cản ta giết gã này? ... Tuy nghĩ thế nhưng hỏi vội, liền nói:
- Chào cô nương, cô nương vẫn thường chứ?
Không biết gương mặt sau tấm vải trắng kia thay đổi ra sao, nhưng giọng nàng vẫn ngọt ngào:
- Vâng, nhờ trời ban phước nên chưa chết ạ!
Nghe nàng có vẻ khôi hài, Thượng Chí mỉm cười hỏi:
- Lúc nãy cô nương nói gì?
Hữu Tâm Nhân trở lại lạnh lùng:
- Tôi muốn khuyên người đừng hại gã ấy!
Thượng Chí thắc mắc hỏi:
- Sao lại lạ thế?
Tâm Nhân buông giọng bí mật:
- Sao lại lạ! Tôi nói thế để người khỏi phải hối hận về sau này bởi cái hành động hôm nay của người.
Câu nói mập mờ này khiến Thượng Chí vừa khó chịu vừa ngạc nhiên, chàng tự hỏi:
Tại sao giết Thiếu Giáo Chủ Thiên Tề mình phải hối hận về sau?
Thật vô lý! Nàng lấy gì mà quyết đoán thế? Mình và thằng nhãi này có liên hệ gì với nhau chăng?
Suy nghĩ một lát, chàng liền dịu giọng hỏi:
- Có phải cô nương muốn nói là mẹ của thằng ranh này ...
- Im ngay!
Hữu Tâm Nhân nạt lớn lấp miệng Thượng Chí khiến chàng không sao nói được hết ý ...
Thượng Chí tức giận vô cùng, nhưng vỉ nể tình nên không dám ương ngạnh, chậm rãi nói:
- Theo tôi nghĩ thì tốt nhất cô nương hãy nói toạc ra đi!
Hữu Tâm Nhân vẫn lạnh lùng muôn thuở, nàng hìu hìu nói:
- Người nên thả gã ra thì hơn!
Thượng Chí hậm hực:
- Tại sao lại phải thả chứ?
Hữu Tâm Nhân nghiêm nghị ra lệnh:
- Ta bảo thả nó ra! Nghe chưa?
Thượng Chí không nén được tức giận, chàng buông một chuỗi cười khanh khách, rồi lạnh lùng:
- Việc này ... tại hạ sợ phải trái lệnh cô nương mất! Xưa nay tại hạ ít thích ai uy hiếp mình lắm.
Hữu Tâm Nhân thấy chàng cương quyết như thế cũng không nao núng, liền hỏi gằn:
- Người nhất định muốn giết nó à?
- Thưa phải!
Thấy không sao lay chuyển được lòng Thượng Chí, nàng đưa ra quyết định sau cùng:
- Nếu thế thì người phải bước qua xác ta trước đã!
Thượng Chí giật mình kinh hãi, chàng không ngờ Hữu Tâm Nhân lại có quyết định nguy hiểm đến thế. Chàng nào ngán ai đâu, nhưng với nàng này vì ân nghĩa đậm đà nên không muốn ra tay đối địch.
Thượng Chí bất giác hỏi:
- Cô nương vì thằng nhãi này mà quyết đấu nhau cùng tại hạ à?
- Ừ! Phải đấy!
- Nhưng tại hạ không dám vô lễ cùng cô nương, vì tại hạ còn mang nặng thâm ân của mẹ cô nương mà ...
Hữu Tâm Nhân lạnh lùng:
- Khỏi cần nói chuyện đó nữa, người chỉ biết rằng, muốn giết nó thì phải giết ta trước đã. Còn việc ân oán kể như không thành vấn đề.
Thượng Chí ngạc nhiên vô cùng, muốn dò thử lòng nàng ra sao, liền nghiêm giọng, cương quyết nói:
- Cô nương nói chuyện viển vong thật, tại hạ chỉ cần vận sức là nhãi ranh này nghẻo ngay ...
Hữu Tam Nhân hốt hoảng, nạt lớn:
- Thượng Chí, ta cấm ngươi đấy, nếu người quyết hành động thế, ta và người chỉ có thể sống một người thôi!
Thượng Chí giật thót người, ngạc nhiên hỏi:
- Nghiêm trọng đến thế sao?
- Nói cho ngươi biết, không có lý do nào lay chuyển được quyết định ấy!
Thượng Chí điếng người, thấy khó xử vô cùng. Hồi giờ chàng là người ngang tàng không chịu thua ai, nay đối với Hữu Tâm Nhân chàng lại do dự.
Nếu muốn giết Thiếu Giáo Chủ thì dễ ợt và chắc chắn rằng Hữu Tâm Nhân không tài nào cứu được. Nhưng hậu quả sẽ ra sao?
Nàng là người dám nói dám làm lắm! Ta không thể làm khổ đến mẹ nàng được ...
Thượng Chí không hiểu nổi một thiên năng nào đã xúi nàng cản trở chàng giết Thiếu Giáo Chủ. Như chợt nghĩ ra Thượng Chí lẩm bẩm:
- Hay là nàng đã yêu gã này? Có thể lắm! Phải, có mãnh lực tình yêu mới khiến con người liều lĩnh thế thôi! ...
Thượng Chí tức bực vô cùng, chàng không ngờ thù địch nằm trong tay rồi mà giết không được. Oan gia Hữu Tam Nhân này đã đánh bạt cả mục đích của chàng, càng nghĩ càng hận, Thượng Chí không nói được lời nào, cứ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn ...
Hữu Tam Nhân lại nói:
- Thả nó ra!
Không khác gì một mệnh lệnh, tự nhiên Thượng Chí từ từ rút tay lại, chàng tức tối vô cùng khi nhìn thù địch nhởn nhơ trước mắt mà không làm gì được ...
Thiên Tề Thiếu Giáo Chủ mừng rỡ như được thoát khỏi bàn tay quỉ sứ vậy, gã vội quay lại, hướng về phía Hữu Tâm Nhân:
- Dư Thiếu Côn này Không bao giờ quên được công đức của ân nhân.
Giật mình đánh thót cả người, theo lời Thiếu Giáo Chủ thì Thiên Tề Giáo Chủ họ Dư rồi, Thượng Chí lẩm bẩm:
- Họ Dư, lạ quá! Ta chưa nghe bọn giang hồ nhắc tới bao giờ.
Trong khi ấy Hữu Tâm Nhân khỏa tay mấy lượt nói như ra lệnh:
- Dư Thiếu Giáo Chủ chớ đa lễ, người hãy đi đi!
Dư Thiếu Côn hỏi mau:
- Xin cô nương cho tại hạ biết phương danh?
- Hữu Tâm Nhân!
- Việc này tại hạ ...
Hữu Tâm Nhân cướp lời:
- Việc hôm nay người chớ nhớ làm gì cho phiền lòng người hãy đi đi!
Không dám cưỡng lại, Dư Thiếu Côn quay sang Thượng Chí, trừng mắt buông giọng lành lạnh:
- Lãnh Diện Nhân, núi xanh chưa mòn sông sâu chưa cạn, đất trời còn rộng ta và mi sẽ còn ngày tương ngộ, cái hận hôm nay mi sẽ trả bằng một giá rất đắt.
Thượng Chí cười khi dễ, rồi hừ một tiếng lạnh lùng:
- Dư Thiếu Côn, nể tình cô nương ta tha cho mi sống sót lần này, nhưng sau này gặp lại e khó thoát đấy. Còn mồ mả tiên sư này nếu sờn một tí thì cả Thiên Tề Giáo sẽ rửa bằng máu, mi hãy nhớ kỹ lời cảnh cáo của ta đấy nhé!
Dư Thiếu Côn hừ một tiếng, mặt hầm hầm:
- Đừng có ngông cuồng mà chết không có đất chôn, kỳ sau tái ngộ mi sẽ biết tay ta.
Dứt lời thân hình khẽ lay động, vụt một cái đã biến mất, bỏ lại đôi mắt lành lạnh nhìn theo của Thượng Chí.
Nhìn cho đến khi bóng địch thủ khuất hẳn sau rừng cây, Thượng Chí quay lại chằm chặp nhìn vào hai xác chết của hai hộ pháp áo vàng, chàng thở dài. Bao hận cừu chưa rửa xong mà tay đã đẫm đầy máu tanh rồi, biết sau này đời sẽ đưa chàng đi đến đâu nữa ...
Trong khi đó Hữu Tâm Nhân nhẹ nhàng bước tới mộ Ma Trung Chi Ma, ngó lướt qua mấy dòng chữ trên tảng đá, đột nhiên nàng đưa tay định xóa những chữ ấy ...
Thượng Chí bất giác giật mình, khẽ lách mình tiến sát người Hữu Tâm Nhân vung tay ra cản lại, đồng thời quát lớn:
- Cô nương muốn gì?
Hữu Tâm Nhân chậm rãi nói:
- Xóa tên Hoàng Thượng Chí!
Thượng Chí ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao?
Hữu Tâm Nhân cười khúc khích, nói:
- Người quên rằng Lãnh Diện Nhân Hoàng Thượng Chí đã chết từ lâu rồi sao? Trên giang hồ dường như không còn ai nhắc đến nữa, trừ người xây mộ của người là Đông Phương Huệ và Ngô Tiểu My ra. Thân phận hiện giờ của Hoàng Thượng Chí là Bệnh Thần truyền nhân của Ma Trung Chi Ma ...
Thượng Chí cười khanh khách ắt hẳn lời nói Hữu Tâm Nhân, rồi quay lại nhìn thẳng vào mắt nàng. Tâm Nhân vội xoay mặt không dám nhìn lại, nàng cảm thấy trong tia mắt ấy bộc lộ chí khí quật cường, oai dũng phi phàm.
Bỗng Thượng Chí nói:
- Đại trượng phu phải hành động quang minh chánh đại, cần gì lén lút dấu đầu đuôi như lũ chuột nhắt khiếp nhược ...
Biết khó lay chuyển lòng Thượng Chí, Tâm Nhân nói:
- Ngươi với Thiền Tề Giáo như lửa với nước, nay lại sát hại hai hộ pháp áo vàng của họ nữa, vậy Giáo phái đó nào chịu để yên cho người đâu, hậu quả này người ...
Thượng Chí khí khái nói:
- Tại hạ nào có sợ gì bọn chó Thiên Tề đấy?
Hữu Tâm Nhân nói thêm:
- Quả ngươi ngông cuồng thực, cao thủ của Thiên Tề Giáo nhiều như là rừng, lại là lãnh tụ các bang phái lớn nhỏ trong giang hồ, lực lượng của họ vô cùng hùng hậu, hơn nữa công lực của Giạo Chủ thực vô biên ...
Thượng Chí biết nàng có lý lo cho mình nên cảm động vô cùng, nhưng vẫn nói:
- Lòng tốt của cô nương tại hạ xin ghi vào tâm khảm, còn việc này nhất định Không thể theo lời cô nương được, tại hạ không muốn che đầu bịt mặt ...
Chàng định nói tiếp chợt nhớ đến Hữu Tâm Nhân đang bịt mặt, nên ngừng lại, sợ mất lòng con người bí mật ấy.
- Mẹ tôi đã tặng người tấm mặt nạ là có ý muốn người thay đổi gương mặt mà hành động và tất nhiên đã có thâm ý trong đó rồi!
Thượng Chí nghe nhắc đến Thất Hồn Nhân thì rúng động châu thân chàng đảo mắt nhìn Hữu Tâm Nhân bất giác hỏi:
- Chẳng hay người có ý gì vậy?
Cất giọng buồn buồn, nàng nói:
- Những chuyện này sau người sẽ rõ, bây giờ nói ra không ích gì, đó cũng là nỗi khổ của mẹ tôi xin người hiểu cho.
Thượng Chí đối với mẫu thân nàng rất kính nể, nhưng hành tung của người quá bí mật, không sao thấu hiểu nồi, nhiều khi chàng cũng bực mình về những vấn đề bí mật đó, nhưng lại bất lực, thầm phục sự kín đáo của mẹ con Thất Hồn Nhân.
Tay trỏ vào bia đá, Thượng Chí nói:
- Đệ tử lập bia đá cho sư phụ, mà không khắc tên mình vào là chuyện phi lý. Tại hạ xin trái ý cô nương lần này.
- Sau này khắc không được sao?
Thượng Chí cương quyết:
- Không, tại hạ nhất định không cho ai chạm đến bia đá này, kể cả cô nương nữa!
Hữu Tâm Nhân bị chấn động mạnh, rõ ràng Thượng Chí quyết ăn thua với nàng nếu nàng muốn xóa tên chàng trên bia đá đó. Nhưng Hữu Tâm Nhân lo âu vô cùng, nàng sợ rồi đây Thượng Chí không còn đất dung thân.
Đôi mắt dịu dàng nhìn Thượng Chí, nàng nói:
- Đây thuộc vùng cấm địa của giáo phái Thiên Tề, người không lo hài cốt lệnh sư bị xâm phạm sao?
Mắt lóe lên vần máu đỏ, toát ra ngoài những tia sát khí cực kỳ thâm độc, Thượng Chí trầm giọng gằn từng tiếng:
- Cô nương chớ lo, tại hạ đã cảnh cáo rồi, nếu mồ mả của tiên sư chỉ xây xát một tí thôi thì máu sẽ nhuộm Liên Hoàn Thao, thây sẽ chất thành núi, quyết không để sót lại một mống nào cả. Hoàng Thượng Chí này đã nói được thì làm được, cô nương cứ im đi.
Nghe giọng nói đầy chết chóc của Thượng Chí bất giác Hữu Tâm Nhân rùng mình, nàng nghĩ thật khó tin được con người trông tuấn nhã thế kia mà lòng lại chất chồng thù hận, sát khí tuyệt vời.
Hữu Tâm Nhân nhìn Thượng Chí nghiêm giọng:
- Người định làm cỏ Thiên Tề Giáo với sức lực một mình người à?
Thượng Chí trừng mắt, gằn giọng:
- Cô nương không tin sao? Được, cứ để thời gian sẽ trả lời cho cô nương rõ, xem lời tại hạ đã nói có khoác lác không thì biết.
Hữu Tâm Nhân im lặng, nàng đang nghĩ ngợi nhiều về lời nói của Thượng Chí:
- Có thể lắm! Chàng là người ngông cuồng có tiếng mà, hơn nữa võ công của chàng triển vọng thiên hạ đệ nhất dị nhân lắm!
Qua phút yên lặng, Hữu Tâm Nhân cất giọng buồn rầu:
- Hành động và tác phong của người làm mẫu thân tôi thất vọng.
Thượng Chí cười gượng gạo:
- Tại hạ biết lỗi mình đầy người, chỉ mong người rộng lượng dung thứ cho.
Thất vọng tột cùng Hữu Tâm Nhân xuôi tay, lùi lại một bước buông thõng một câu:
- Người cương quyết không chịu xóa tên à?
- Tại hạ không thể tuân lệnh được, cô nương về nói lại với thân mẫu:
tại hạ rất buồn vì không nghe lời người. Tại hạ tin người sẽ thông cảm với tại hạ điều này.
Biết vô phương ngăn chận tính ngang tàng của Thượng Chí. Nên đột nhiên Hữu Tâm Nhân hỏi:
- Lệnh sư Ma Trung Chi Ma là Đế Quân Ảo Ma Cung của Thiên Nam à?
Thượng Chí nghe nhắc đến sư phụ, chàng bùi ngùi đáp:
- Vâng, việc này không còn nghi ngờ gì nữa, vì gia sư đã để lại cả lệnh bài tín vật của Đế Quân Thiên Nam.
Hữu Tâm Nhân ngạc nhiên:
- Ồ! Nếu vậy người đương nhiên là Đế Quân của Ảo Ma Cung rồi.
- Thưa đúng vậy, gia sư ra lệnh như thế!
Bỗng Hữu Tâm Nhân xạ mắt, lắng tai, xem động tĩnh, rồi như biết chẳng có ai ẩn mình nghe trộm, nàng bước đến gần Thượng Chí.
Thượng Chí không khỏi ngạc nhiên về hành động bất thần của nàng, chàng nghi có lẽ nàng muốn nói với mình điều gì bí mật lắm, lòng hồi hộp chờ đợi.
Nhìn lại một lần nữa, có vẻ hài lòng, Hữu Tâm Nhân nói nhỏ vừa đủ hai người nghe:
- Người đã làm mất vật chí bảo chấn võ lâm rồi phải không?
Thượng Chí giật mình kinh hãi, nói:
- Quả đúng thế! Mà sao cô nương lại biết?
- Không phải mình tôi biết thôi đâu!
Thượng Chí lo lắng vô cùng, liền nói:
- Tại hạ có thể tìm lại báu vật ấy!
- Nhưng người không phải là địch thủ của hắn, việc tầm bảo vật đâu phải dễ.
- Thưa cô nương hắn chỉ là ...
- Phải! Đương nhiên hắn chính là Huyết Sọ giả!
Thượng Chí không ngờ nàng biết nhiều đến thế liền trả lời:
- Sự thắng, bại chưa biết được!
- Rõ ràng người không địch lại hắn, nếu địch lại sao lại mất báu vật?
- Phải, nhưng bây giờ khác, sau này khác!
Nghe Thượng Chí quá lạc quan, Hữu Tâm Nhân nói:
- Người tín chắc là sẽ thắng được hắn à?
- Biết đâu!
- Người chẳng bao giờ địch lại hắn đâu!
Biết nàng có ý khích mình, Thượng Chí tuy giận, nhưng vẫn lạnh lùng:
- Tại hạ khỏi cần nói nhiều, e cô nương lại cho tại hạ phách lối. Thời gian sẽ trả lời cho cô nương.
Giữa lúc ấy chợt có tiếng gió thoảng rất nhẹ, nhưng công lực của Thượng Chí rất cao nên phát giác ngay một bóng người vừa lướt qua cách chàng hai mươi trượng. Thân pháp của người ấy thực cao diệu, nếu không phải là chàng thì khó biết được sự xuất hiện ấy.
Đột nhiên Hữu Tâm Nhân hấp tấp nói:
- Tôi phải đi đây, mong tái ngộ!
Âm vang câu nói chưa kịp dứt, thì nàng đã vụt một cái mất dạng.
Thượng Chí ngạc nhiên vô cùng, chàng tự hỏi:
- Kẻ xuất hiện vừa rồi là ai mà thân pháp quá lẹ làng thế? Tại sao Hữu Tâm Nhân lại ra đi một cách đột ngột vậy? Lạ quá! ...
Không muốn suy nghĩ nhiều, liền nhắm hướng bóng người lúc nãy phóng đuổi theo, mục đích của Thượng Chí hy vọng vào đó, để truy tầm ra phần nào hành tung bí ẩn của mẹ con Thất Hồn Nhân, hầu giải bớt chúc nghi vấn cứ theo thời gian tăng dần trong lòng chàng.
Thượng Chí lẩm bẩm:
- Dường như khi nãy Hữu Tâm Nhân còn muốn nói cho ta một điều gì quan trọng lắm, ấy mà khi vừa phát giác được có người xuất hiện, nàng liền vụt ra đi, tại sao lại thế?
Hữu Tâm Nhân và người lạ kia có liên quan nhau chăng?
Thượng Chí nhất định cho rằng việc này có nhiều bí ẩn và rắc rối gì đây mà chàng chưa khám phá ra được.
Thượng Chí đem toàn lực thi triển thân pháp Di Ảnh Phù Quang thân hình chàng lướt nhẹ trên ngọn cỏ như làn khói lam nhẹ, nhanh như tên bắn.
Vược khỏi rừng cây, cả bầu trời quang đãng hiện ra dưới tầm mắt chàng, Thượng Chí chợt phát giác được một bóng người đang ngon trớn hướng về phía trái của rặng Cương Lĩnh.
Vội vàng đuổi theo trong chốc lát chàng đã vượt quá hai mươi dặm đường.
Trước mắt rặng Cương Lĩnh nằm ngạo nghễ choáng cả một góc trời, những ngọn núi nhọn hoắt như muốn chọc thủng tầng mây xanh, cảnh vật thực hùng vĩ lạ lùng.
Nhưng nào để ý đến cảnh sắc chung quanh, Thượng Chí đang phân vân tự hỏi:
không biết người là ai mà thấy dường như quen quen? Hơn nữa tại sao y lại đi về phía phần mộ của chàng?
Người đó dường như không để ý gì cả, cứ thẳng bước, y nào có ngờ đang bị Thượng Chí theo dõi, sau y hai mươi trượng.
Thượng Chí suýt kêu lên ngạc nhiên, nhưng giữ kịp, chàng đưa mắt nhìn người lạ ấy, thấy y đã đứng sững trước mộ chàng.
- Lạ thực! Thượng Chí lẩm bẩm.
Không dám coi thường, Thượng Chí nhảy lẹ vào sau tảng đá lớn, cách mộ độ mười trượng, mắt tò mò nhìn phía người lạ nọ.
Người đứng trước mộ chàng đúng là một cô gái, thân hình mảnh dẻ đều đặn, dáng dấp lanh lẹ. Bỗng cô gái quay đầu hướng về phía Thượng Chí, hoảng hồn Thượng Chí vội thụt đầu. Vừa lúc đó cô gái phát lên một chuỗi cười lanh lảnh như than trách, oán giận ai vậy ...
Thượng Chí bất giác giật mình không lẽ nàng đã phát giác được ta sao? Mà nàng là ai chứ? Tánh tò mò thúc giục, buộc Thượng Chí ló đầu ra nhìn ... Thượng Chí lại một phen kinh ngạc, thì ra cô gái ấy chính Ngô Tiểu My.
Thượng Chí khó nghĩ vô cùng, tại sao Ngô Tiểu My lại đến đây? Hay là ... Để xem thử nàng sẽ làm gì?
Nghĩ thế Thượng Chí dõi mắt không bỏ sót một cử động nào của nàng cả.
Ngô Tiểu My sững sờ đứng trước mộ Hoàng Thượng Chí, dường như đang suy nghĩ lung lắm, đột nhiên nàng vung tay lên bủa mạnh một chưởng xuống mộ ...
Hành động của nàng khiến Thượng Chí ngạc nhiên vô cùng nhưng chàng không muốn ngăn cản, vì mộ ấy đâu phải là nơi gởi xác chàng. Tuy nhiên lòng chàng bốc giận, chàng nghĩ:
nếu quả thực chàng đã chết chắt phen này bị đào mả lên rồi! Vô lý ...
Thượng Chí không sao nghĩ ra tại sao nàng lại có hành động bất nhân ấy ...
Trong lúc chưởng lực của Ngô Tiểu My vừa phát ra, đột nhiên có giọng con gái thét lớn bên tai:
- Ngừng tay ngay!
Ngô Tiểu My bị chấn động mạnh, vội thâu chưởng lại rồi khẽ lắc vai một cái đã lùi lại hơn năm bước ...
Trước mặt nàng bỗng xuất hiện một thiếu nữ đẹp vô cùng, nét xuân ngời ngợi, da mặt trắng muốt như bạch ngọc, đôi mắt đen lay láy, buồn buồn, đang giương to nhìn Ngô Tiểu My ...
Thượng Chí thót người, tim đập thình thịch, thiếu nữ này đã một lần cứu chàng thoát khỏi nhà đá trong Quỉ Bảo, nàng chính là Vị Vong Nhân. Không hiểu nàng tới đây làm gì? ...
Ngô Tiểu My nhìn chằm chặp vào thiếu nữ, tuy cùng phận gái mà nàng cũng phải nhìn nhận cô gái này đáng yêu vô cùng và dù không có ý so sánh nhưng nàng đã chịu kém sắc hơn cô này một bậc.
- Cô nương là ai? Ngô Tiểu My ngạc nhiên hỏi.
Cô gái lạnh lùng:
- Ngươi hãy báo phương danh trước đã!
Nghe giọng có vẽ hằn học, nhưng Tiểu My vẫn đáp:
- Tôi là Ngô Tiểu My, còn cô nương?
Không đổ ý đến câu hỏi, cô gái lập lại:
- Ngô Tiểu My?
- Phải!
- Tại sao ngươi định phá mộ này?
Thấy thái độ ăn nói của cô gái này có vẻ liếng khỉ quá, Ngô Tiểu My gốc giận, mày liễu dựng ngược, nói lớn:
- Ngươi chưa chịu nói tên ra kia mà?
Cô gái mỉm cười như nhận mình quá hấp tấp nàng nói:
- Cô nương gọi tôi là Vị Vong Nhân được rồi.
- Vị Vong Nhân?
- Ừ! Thì sao nào?
Ngô Tiểu My thoáng ngạc nhiên, hỏi:
- Vị Vong Nhân, người là một góa phụ à?
Gương mặt trắng như ngọc, chợt ửng hồng, Vị Vong Nhân nạt đùa:
- Cô nương ăn nói đường hoàng một chút!
Ngô Tiểu My lạnh lùng nói:
- Người tự nhận Vị Vong Nhân, chứ nào tôi có ngoa đâu?
Vị Vong Nhân cười lạt, đột nhiên giận dữ hỏi:
- Ta đã hỏi ngươi tại sao lại định hủy nấm mộ này? Sao chưa trả lời!
Ngô Tiểu My cười lành lạnh, đáp cộc lốc:
- Tôi muốn vậy, đã sao nào?
Buông chuỗi cười lanh lảnh, Vị Vong Nhân nói:
- Ngươi muốn ... ha ... ha ... Có phải người dưới mộ kia đã có tội gì với ngươi chăng?
Ngô Tiểu My tức giận vô cùng, nạt lớn:
- Phải, ngươi đoán đúng lắm!
Thượng Chí giật mình tự hỏi:
- Ta có làm điều gì mà nàng oán hận ta đến thế?
Vị Vong Nhân đột nhiên, hỏi:
- Chàng và ngươi vì sao lại oán cừu với nhau?
- Chàng? Chàng là ai?
Vị Vong Nhân hơi ngạc nhiên:
- Chàng là người đang nằm dưới mộ này, là Lãnh Diện Nhân Hoàng Thượng Chí!
Bộ ngươi không biết sao?
Ngô Tiểu My bỗng rú lên cười như điên, như dại, toàn thân rung động, lảo đảo như gần ngã vậy.
Thượng Chí núp kỹ sau tảng đá, mặt đổi sắc, hai mắt sững sờ như vô tri giác, người chàng bất động trông như pho tượng đồng, đầu óc mờ mịt không hiểu ất giáp gì cả.
Bây giờ, gặp lại Thiếu Giáo Chủ Thiền Tề cũng quái chiêu ấy, nhưng chỉ làm cho chàng mất một vài thành công lực rồi lấy lại được bình thường ngay.
Điều đó chứng tỏ công lực của Thiếu Giáo Chủ Thiên Tề còn kém không đủ sức gây ảnh hưởng tai hại gì cho chàng cả. Nếu so về công lực thì Thiếu Giáo Chủ không, phải là đối thủ của chàng rồi.
Tuy biết địch không lại, Thiếu Giáo Chủ vẫn chưa chịu tẩu thoát, một phần vì uy tín của Thiên Tề Giáo, phần vì biết khó thoát, nếu đối thủ cố tình sát hại.
Nhưng nhờ sự liều lĩnh của Thiếu Giáo Chủ, mà lão hộ pháp áo vàng mới đủ sức tiếp nổi một chưởng của Thượng Chí.
Tức giận vô cùng, nên vừa lui một bước Thượng Chí liền vung tay phải phất một hồi mấy chưởng mạnh như vũ bão cuồn cuộn, bửa mạnh vào người Thiếu Giáo Chủ.
Đồng thời tả chưởng biến thành chỉ, xòe ra, búng mạnh, năm luồng chỉ lực xé gió, phát tiếng véo véo, phóng thẳng vào người lão hộ pháp áo vàng. Khí thế của hai đòn chỉ, chưởng dũng mãnh phi thường.
Thật khó tìm thấy một cao thủ giang hồ, vừa cùng một lúc dùng hai loại võ công đàn áp hai cường địch.
Bùng! Bùng! Hai tiếng chưởng lực chạm nhau, Thiếu Giáo Chủ tuy đã dùng toàn sức cố chận áp lực mạnh mẽ của đối phương, nhưng vẫn không sao chịu nổi. Hai luồng chưởng phong đánh bạt hẳn Thiếu Giáo Chủ ra ngoài vòng chiến, phải gắng gượng lắm mới đứng vững được ...
Trong lúc ấy lão hộ pháp áo vàng thấy chỉ lực phóng tới quá uy dũng, lão quên cả sĩ diện, liền lăn mình xuống đất mấy vòng mới tránh được năm luồng quái khí, mặt mũi lão tái xanh, đất bụi bám đầy cả râu tóc, mồ hôi đượm ướt cả mình.
Trong giây phút, đã đẩy lùi được Thiếu Giáo Chủ, Thượng Chí vội thâu chưởng lại, rồi vụt mạnh về phía hộ pháp áo vàng một chưởng nhanh như điện chớp. Mục đích của chàng muốn thanh toán gấp lão này, rồi mới diệt Thiền Tề Thiếu Giáo Chủ sau. Vì thế chưởng này chàng tụ tám thành công lực, nên mạnh mẽ vô cùng ...
Lão hộ pháp áo vàng mới vừa đứng dậy thì đã thấy chưởng phong áp tới rồi, lão không sao tránh đỡ kịp, chỉ vận sức chịu đựng ...
Một tiếng thét hãi hùng, lão áo vàng bị đánh văng ra ngoài mấy trượng, nằm bất động, ngực áo ướt đẫm máu, từ mép còn rỉ hai dòng huyết tím bầm, lòi mắt hẳn ra ngoài, trên nét mặt lộ vẻ kinh hoàng, như uất ức, hãi hùng ...
Chứng kiến cái chết quá thảm khốc của bộ hạ tín cẩn Thiếu Giáo Chủ điếng người, không còn kịp nghĩ gì nữa, vội quay mình định chạy ...
Nhưng vừa bước được hai bước thì đã thấy Thượng Chí đứng trước mặt mỉm cười lạnh lùng nhìn gã.
Lạnh toát người, Thiên Tề Thiếu Giáo Chủ kinh hãi lùi lại ba bước nhìn Thượng Chí trân trối, cất giọng run run:
- Lãnh Diện Nhân ... Ngươi ... muốn gì?
Thượng Chí cười khanh khách, khoanh tay trước ngực, nhìn Thiếu Giáo Chủ, rồi buông tiếng lạnh lùng:
- Ta muốn giết mi!
Nói xong lại cười ngất giọng cười vòi vọi lên tầng mây, như tán thán như oán trách.
Đột nhiên tiếng cười ngưng hẳn, mắt đỏ ngầu nhìn Thiếu Giáo Chủ, Thượng Chí cắn chặt đôi hàm răng, vung tay nhanh như chớp giật, đánh liền ba chiêu rút từ Ma Ma Chưởng Pháp khí thế quả hùng hậu phi thường ...
Biết không đủ sức tiếp chưởng, Thiếu Giáo Chủ vội dùng ngay thân pháp kỳ ảo tránh né, nhưng phải khó khổ lắm mới lọt khỏi vùng chưởng lực của Thượng Chí, chưởng phong không gặp sức kháng cự nào nên xoáy mạnh vào lòng đất thành ba lỗ thủng to tướng cát bụi mịt trời.
Không đánh trúng địch thủ, Thượng Chí giận vô cùng, gương mặt đã mất cả vẻ trang nhã mà lộ đầy vè chết chóc. Chàng lành lạnh nói:
- Thằng ranh kia, ta sẽ kết liễu mạng mi trong chiêu này!
Bị ép quá sức, không còn đường nào tẩu thoát, biết phen này khó bảo toàn tính mạng. Nhưng không lý xuôi tay chịu chết, nghĩ thế, bỗng hùng khí nổi lên, hét lớn một tiếng, Thiên Tề Thiếu Giáo Chủ phóng mình tới trước, quyết cùng Thượng Chí một trận sống còn ...
Khẽ lách mình, Thượng Chí dùng hơi mũi hừ một tiếng lạnh như tiền, rồi quát lớn:
- Trúng!
Toàn thân Thiếu Giáo Chủ bị chấn động mạnh, tứ chi rũ riệt không còn chút hơi sức, tay trái đã bị Thượng Chí bắt được, Mạch Môn bị kiềm chế, đồng thời Thiên Linh Huyệt cũng đã bị bàn tay chàng giữ chặt.
Thiếu Giáo Chủ kêu thảm não:
- Mạng ta đã hết rồi!
Kêu xong gã nhắm mắt chờ chết.
Tay đã chận được tử huyệt, Thượng Chí cần dùng sức một chút là địch thủ sẽ vỡ sọ chết ngay. Nhưng chưa vội, chàng nghĩ mình còn nhiều gút mắc cần được giải quyết, liền cất giọng lành lạnh:
- Thằng nhãi, nghe ta hỏi đây:
Thiên Tề Giáo với Quỉ Bảo có liên hệ gì với nhau chăng?
Thiếu Giáo Chủ bừng mắt nhìn Thượng Chí vừa lo sợ vừa oán ghét, gã hừ một tiếng quát lớn:
- Mi có muốn giết ta thì giết quách đi, đừng có lảm nhảm những chuyện không ăn nhập đâu đấy.
Thượng Chí thấy gã chết đến nơi mà còn ngang ngạnh thì không khỏi phục thầm liền quát lớn uy hiếp:
- Ta hỏi mi với lão Bảo Chủ có dính líu với nhau không? Nói mau! Đừng làm bộ điếc.
Thiếu Giáo Chủ trợn mắt nói lớn:
- Lấy bằng cớ gì mà mi hỏi thế?
- Vì mi và Quỉ Bảo Chủ Nhân đồng sử dụng quái công như nhau ...
Thiếu Giáo Chủ thoáng vẻ ngạc nhiên, nói:
- Thế à! Nhưng võ công trong thiên hạ tuy hằng hà sa số, nhưng cũng đồng một nguồn gốc cả, vậy tại sao lại bảo giống nhau được!
Thượng Chí cười gằn:
- Nói như thế thì võ công Thiên Tề Giáo và Quỉ Bảo đồng môn à?
- Không thể nói được!
Thượng Chí nói lành lạnh:
- Vậy thì tốt lắm, giờ mi hãy cầu nguyện đi rồi chết cho khỏe khoắn tâm hồn!
Trong khi ấy, đột nhiên một giọng con gái cất lên lanh lảnh:
- Hoàng Thượng Chí! Ta cấm người không được hại nó.
Chàng giật mình vội thu ngay lực đạo trở về, tiếng ấy nếu trễ một chớp mắt thì chắc mạng Thiếu Giáo Chủ đã chầu diêm vương rồi ...
Thượng Chí ngước mắt nhìn xem ai là người đã phát ra câu ấy, bỗng chàng giật mình, trân trối nhìn bóng trắng đã đứng sững cách chàng chừng một trượng từ hồi nào rồi. Không dừng được chàng liền buột miệng:
- Hữu Tâm Nhân!
Phải! Thiếu nữ đứng đấy chính là Hữu Tâm Nhân, người con gái có một hành tung rất bí mật, mà chàng chưa tìm ra chút ánh sáng về đời tư của nàng. Thượng Chí ngạc nhiên tự hỏi:
Sao nàng lại có ý ngăn cản ta giết gã này? ... Tuy nghĩ thế nhưng hỏi vội, liền nói:
- Chào cô nương, cô nương vẫn thường chứ?
Không biết gương mặt sau tấm vải trắng kia thay đổi ra sao, nhưng giọng nàng vẫn ngọt ngào:
- Vâng, nhờ trời ban phước nên chưa chết ạ!
Nghe nàng có vẻ khôi hài, Thượng Chí mỉm cười hỏi:
- Lúc nãy cô nương nói gì?
Hữu Tâm Nhân trở lại lạnh lùng:
- Tôi muốn khuyên người đừng hại gã ấy!
Thượng Chí thắc mắc hỏi:
- Sao lại lạ thế?
Tâm Nhân buông giọng bí mật:
- Sao lại lạ! Tôi nói thế để người khỏi phải hối hận về sau này bởi cái hành động hôm nay của người.
Câu nói mập mờ này khiến Thượng Chí vừa khó chịu vừa ngạc nhiên, chàng tự hỏi:
Tại sao giết Thiếu Giáo Chủ Thiên Tề mình phải hối hận về sau?
Thật vô lý! Nàng lấy gì mà quyết đoán thế? Mình và thằng nhãi này có liên hệ gì với nhau chăng?
Suy nghĩ một lát, chàng liền dịu giọng hỏi:
- Có phải cô nương muốn nói là mẹ của thằng ranh này ...
- Im ngay!
Hữu Tâm Nhân nạt lớn lấp miệng Thượng Chí khiến chàng không sao nói được hết ý ...
Thượng Chí tức giận vô cùng, nhưng vỉ nể tình nên không dám ương ngạnh, chậm rãi nói:
- Theo tôi nghĩ thì tốt nhất cô nương hãy nói toạc ra đi!
Hữu Tâm Nhân vẫn lạnh lùng muôn thuở, nàng hìu hìu nói:
- Người nên thả gã ra thì hơn!
Thượng Chí hậm hực:
- Tại sao lại phải thả chứ?
Hữu Tâm Nhân nghiêm nghị ra lệnh:
- Ta bảo thả nó ra! Nghe chưa?
Thượng Chí không nén được tức giận, chàng buông một chuỗi cười khanh khách, rồi lạnh lùng:
- Việc này ... tại hạ sợ phải trái lệnh cô nương mất! Xưa nay tại hạ ít thích ai uy hiếp mình lắm.
Hữu Tâm Nhân thấy chàng cương quyết như thế cũng không nao núng, liền hỏi gằn:
- Người nhất định muốn giết nó à?
- Thưa phải!
Thấy không sao lay chuyển được lòng Thượng Chí, nàng đưa ra quyết định sau cùng:
- Nếu thế thì người phải bước qua xác ta trước đã!
Thượng Chí giật mình kinh hãi, chàng không ngờ Hữu Tâm Nhân lại có quyết định nguy hiểm đến thế. Chàng nào ngán ai đâu, nhưng với nàng này vì ân nghĩa đậm đà nên không muốn ra tay đối địch.
Thượng Chí bất giác hỏi:
- Cô nương vì thằng nhãi này mà quyết đấu nhau cùng tại hạ à?
- Ừ! Phải đấy!
- Nhưng tại hạ không dám vô lễ cùng cô nương, vì tại hạ còn mang nặng thâm ân của mẹ cô nương mà ...
Hữu Tâm Nhân lạnh lùng:
- Khỏi cần nói chuyện đó nữa, người chỉ biết rằng, muốn giết nó thì phải giết ta trước đã. Còn việc ân oán kể như không thành vấn đề.
Thượng Chí ngạc nhiên vô cùng, muốn dò thử lòng nàng ra sao, liền nghiêm giọng, cương quyết nói:
- Cô nương nói chuyện viển vong thật, tại hạ chỉ cần vận sức là nhãi ranh này nghẻo ngay ...
Hữu Tam Nhân hốt hoảng, nạt lớn:
- Thượng Chí, ta cấm ngươi đấy, nếu người quyết hành động thế, ta và người chỉ có thể sống một người thôi!
Thượng Chí giật thót người, ngạc nhiên hỏi:
- Nghiêm trọng đến thế sao?
- Nói cho ngươi biết, không có lý do nào lay chuyển được quyết định ấy!
Thượng Chí điếng người, thấy khó xử vô cùng. Hồi giờ chàng là người ngang tàng không chịu thua ai, nay đối với Hữu Tâm Nhân chàng lại do dự.
Nếu muốn giết Thiếu Giáo Chủ thì dễ ợt và chắc chắn rằng Hữu Tâm Nhân không tài nào cứu được. Nhưng hậu quả sẽ ra sao?
Nàng là người dám nói dám làm lắm! Ta không thể làm khổ đến mẹ nàng được ...
Thượng Chí không hiểu nổi một thiên năng nào đã xúi nàng cản trở chàng giết Thiếu Giáo Chủ. Như chợt nghĩ ra Thượng Chí lẩm bẩm:
- Hay là nàng đã yêu gã này? Có thể lắm! Phải, có mãnh lực tình yêu mới khiến con người liều lĩnh thế thôi! ...
Thượng Chí tức bực vô cùng, chàng không ngờ thù địch nằm trong tay rồi mà giết không được. Oan gia Hữu Tam Nhân này đã đánh bạt cả mục đích của chàng, càng nghĩ càng hận, Thượng Chí không nói được lời nào, cứ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn ...
Hữu Tam Nhân lại nói:
- Thả nó ra!
Không khác gì một mệnh lệnh, tự nhiên Thượng Chí từ từ rút tay lại, chàng tức tối vô cùng khi nhìn thù địch nhởn nhơ trước mắt mà không làm gì được ...
Thiên Tề Thiếu Giáo Chủ mừng rỡ như được thoát khỏi bàn tay quỉ sứ vậy, gã vội quay lại, hướng về phía Hữu Tâm Nhân:
- Dư Thiếu Côn này Không bao giờ quên được công đức của ân nhân.
Giật mình đánh thót cả người, theo lời Thiếu Giáo Chủ thì Thiên Tề Giáo Chủ họ Dư rồi, Thượng Chí lẩm bẩm:
- Họ Dư, lạ quá! Ta chưa nghe bọn giang hồ nhắc tới bao giờ.
Trong khi ấy Hữu Tâm Nhân khỏa tay mấy lượt nói như ra lệnh:
- Dư Thiếu Giáo Chủ chớ đa lễ, người hãy đi đi!
Dư Thiếu Côn hỏi mau:
- Xin cô nương cho tại hạ biết phương danh?
- Hữu Tâm Nhân!
- Việc này tại hạ ...
Hữu Tâm Nhân cướp lời:
- Việc hôm nay người chớ nhớ làm gì cho phiền lòng người hãy đi đi!
Không dám cưỡng lại, Dư Thiếu Côn quay sang Thượng Chí, trừng mắt buông giọng lành lạnh:
- Lãnh Diện Nhân, núi xanh chưa mòn sông sâu chưa cạn, đất trời còn rộng ta và mi sẽ còn ngày tương ngộ, cái hận hôm nay mi sẽ trả bằng một giá rất đắt.
Thượng Chí cười khi dễ, rồi hừ một tiếng lạnh lùng:
- Dư Thiếu Côn, nể tình cô nương ta tha cho mi sống sót lần này, nhưng sau này gặp lại e khó thoát đấy. Còn mồ mả tiên sư này nếu sờn một tí thì cả Thiên Tề Giáo sẽ rửa bằng máu, mi hãy nhớ kỹ lời cảnh cáo của ta đấy nhé!
Dư Thiếu Côn hừ một tiếng, mặt hầm hầm:
- Đừng có ngông cuồng mà chết không có đất chôn, kỳ sau tái ngộ mi sẽ biết tay ta.
Dứt lời thân hình khẽ lay động, vụt một cái đã biến mất, bỏ lại đôi mắt lành lạnh nhìn theo của Thượng Chí.
Nhìn cho đến khi bóng địch thủ khuất hẳn sau rừng cây, Thượng Chí quay lại chằm chặp nhìn vào hai xác chết của hai hộ pháp áo vàng, chàng thở dài. Bao hận cừu chưa rửa xong mà tay đã đẫm đầy máu tanh rồi, biết sau này đời sẽ đưa chàng đi đến đâu nữa ...
Trong khi đó Hữu Tâm Nhân nhẹ nhàng bước tới mộ Ma Trung Chi Ma, ngó lướt qua mấy dòng chữ trên tảng đá, đột nhiên nàng đưa tay định xóa những chữ ấy ...
Thượng Chí bất giác giật mình, khẽ lách mình tiến sát người Hữu Tâm Nhân vung tay ra cản lại, đồng thời quát lớn:
- Cô nương muốn gì?
Hữu Tâm Nhân chậm rãi nói:
- Xóa tên Hoàng Thượng Chí!
Thượng Chí ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao?
Hữu Tâm Nhân cười khúc khích, nói:
- Người quên rằng Lãnh Diện Nhân Hoàng Thượng Chí đã chết từ lâu rồi sao? Trên giang hồ dường như không còn ai nhắc đến nữa, trừ người xây mộ của người là Đông Phương Huệ và Ngô Tiểu My ra. Thân phận hiện giờ của Hoàng Thượng Chí là Bệnh Thần truyền nhân của Ma Trung Chi Ma ...
Thượng Chí cười khanh khách ắt hẳn lời nói Hữu Tâm Nhân, rồi quay lại nhìn thẳng vào mắt nàng. Tâm Nhân vội xoay mặt không dám nhìn lại, nàng cảm thấy trong tia mắt ấy bộc lộ chí khí quật cường, oai dũng phi phàm.
Bỗng Thượng Chí nói:
- Đại trượng phu phải hành động quang minh chánh đại, cần gì lén lút dấu đầu đuôi như lũ chuột nhắt khiếp nhược ...
Biết khó lay chuyển lòng Thượng Chí, Tâm Nhân nói:
- Ngươi với Thiền Tề Giáo như lửa với nước, nay lại sát hại hai hộ pháp áo vàng của họ nữa, vậy Giáo phái đó nào chịu để yên cho người đâu, hậu quả này người ...
Thượng Chí khí khái nói:
- Tại hạ nào có sợ gì bọn chó Thiên Tề đấy?
Hữu Tâm Nhân nói thêm:
- Quả ngươi ngông cuồng thực, cao thủ của Thiên Tề Giáo nhiều như là rừng, lại là lãnh tụ các bang phái lớn nhỏ trong giang hồ, lực lượng của họ vô cùng hùng hậu, hơn nữa công lực của Giạo Chủ thực vô biên ...
Thượng Chí biết nàng có lý lo cho mình nên cảm động vô cùng, nhưng vẫn nói:
- Lòng tốt của cô nương tại hạ xin ghi vào tâm khảm, còn việc này nhất định Không thể theo lời cô nương được, tại hạ không muốn che đầu bịt mặt ...
Chàng định nói tiếp chợt nhớ đến Hữu Tâm Nhân đang bịt mặt, nên ngừng lại, sợ mất lòng con người bí mật ấy.
- Mẹ tôi đã tặng người tấm mặt nạ là có ý muốn người thay đổi gương mặt mà hành động và tất nhiên đã có thâm ý trong đó rồi!
Thượng Chí nghe nhắc đến Thất Hồn Nhân thì rúng động châu thân chàng đảo mắt nhìn Hữu Tâm Nhân bất giác hỏi:
- Chẳng hay người có ý gì vậy?
Cất giọng buồn buồn, nàng nói:
- Những chuyện này sau người sẽ rõ, bây giờ nói ra không ích gì, đó cũng là nỗi khổ của mẹ tôi xin người hiểu cho.
Thượng Chí đối với mẫu thân nàng rất kính nể, nhưng hành tung của người quá bí mật, không sao thấu hiểu nồi, nhiều khi chàng cũng bực mình về những vấn đề bí mật đó, nhưng lại bất lực, thầm phục sự kín đáo của mẹ con Thất Hồn Nhân.
Tay trỏ vào bia đá, Thượng Chí nói:
- Đệ tử lập bia đá cho sư phụ, mà không khắc tên mình vào là chuyện phi lý. Tại hạ xin trái ý cô nương lần này.
- Sau này khắc không được sao?
Thượng Chí cương quyết:
- Không, tại hạ nhất định không cho ai chạm đến bia đá này, kể cả cô nương nữa!
Hữu Tâm Nhân bị chấn động mạnh, rõ ràng Thượng Chí quyết ăn thua với nàng nếu nàng muốn xóa tên chàng trên bia đá đó. Nhưng Hữu Tâm Nhân lo âu vô cùng, nàng sợ rồi đây Thượng Chí không còn đất dung thân.
Đôi mắt dịu dàng nhìn Thượng Chí, nàng nói:
- Đây thuộc vùng cấm địa của giáo phái Thiên Tề, người không lo hài cốt lệnh sư bị xâm phạm sao?
Mắt lóe lên vần máu đỏ, toát ra ngoài những tia sát khí cực kỳ thâm độc, Thượng Chí trầm giọng gằn từng tiếng:
- Cô nương chớ lo, tại hạ đã cảnh cáo rồi, nếu mồ mả của tiên sư chỉ xây xát một tí thôi thì máu sẽ nhuộm Liên Hoàn Thao, thây sẽ chất thành núi, quyết không để sót lại một mống nào cả. Hoàng Thượng Chí này đã nói được thì làm được, cô nương cứ im đi.
Nghe giọng nói đầy chết chóc của Thượng Chí bất giác Hữu Tâm Nhân rùng mình, nàng nghĩ thật khó tin được con người trông tuấn nhã thế kia mà lòng lại chất chồng thù hận, sát khí tuyệt vời.
Hữu Tâm Nhân nhìn Thượng Chí nghiêm giọng:
- Người định làm cỏ Thiên Tề Giáo với sức lực một mình người à?
Thượng Chí trừng mắt, gằn giọng:
- Cô nương không tin sao? Được, cứ để thời gian sẽ trả lời cho cô nương rõ, xem lời tại hạ đã nói có khoác lác không thì biết.
Hữu Tâm Nhân im lặng, nàng đang nghĩ ngợi nhiều về lời nói của Thượng Chí:
- Có thể lắm! Chàng là người ngông cuồng có tiếng mà, hơn nữa võ công của chàng triển vọng thiên hạ đệ nhất dị nhân lắm!
Qua phút yên lặng, Hữu Tâm Nhân cất giọng buồn rầu:
- Hành động và tác phong của người làm mẫu thân tôi thất vọng.
Thượng Chí cười gượng gạo:
- Tại hạ biết lỗi mình đầy người, chỉ mong người rộng lượng dung thứ cho.
Thất vọng tột cùng Hữu Tâm Nhân xuôi tay, lùi lại một bước buông thõng một câu:
- Người cương quyết không chịu xóa tên à?
- Tại hạ không thể tuân lệnh được, cô nương về nói lại với thân mẫu:
tại hạ rất buồn vì không nghe lời người. Tại hạ tin người sẽ thông cảm với tại hạ điều này.
Biết vô phương ngăn chận tính ngang tàng của Thượng Chí. Nên đột nhiên Hữu Tâm Nhân hỏi:
- Lệnh sư Ma Trung Chi Ma là Đế Quân Ảo Ma Cung của Thiên Nam à?
Thượng Chí nghe nhắc đến sư phụ, chàng bùi ngùi đáp:
- Vâng, việc này không còn nghi ngờ gì nữa, vì gia sư đã để lại cả lệnh bài tín vật của Đế Quân Thiên Nam.
Hữu Tâm Nhân ngạc nhiên:
- Ồ! Nếu vậy người đương nhiên là Đế Quân của Ảo Ma Cung rồi.
- Thưa đúng vậy, gia sư ra lệnh như thế!
Bỗng Hữu Tâm Nhân xạ mắt, lắng tai, xem động tĩnh, rồi như biết chẳng có ai ẩn mình nghe trộm, nàng bước đến gần Thượng Chí.
Thượng Chí không khỏi ngạc nhiên về hành động bất thần của nàng, chàng nghi có lẽ nàng muốn nói với mình điều gì bí mật lắm, lòng hồi hộp chờ đợi.
Nhìn lại một lần nữa, có vẻ hài lòng, Hữu Tâm Nhân nói nhỏ vừa đủ hai người nghe:
- Người đã làm mất vật chí bảo chấn võ lâm rồi phải không?
Thượng Chí giật mình kinh hãi, nói:
- Quả đúng thế! Mà sao cô nương lại biết?
- Không phải mình tôi biết thôi đâu!
Thượng Chí lo lắng vô cùng, liền nói:
- Tại hạ có thể tìm lại báu vật ấy!
- Nhưng người không phải là địch thủ của hắn, việc tầm bảo vật đâu phải dễ.
- Thưa cô nương hắn chỉ là ...
- Phải! Đương nhiên hắn chính là Huyết Sọ giả!
Thượng Chí không ngờ nàng biết nhiều đến thế liền trả lời:
- Sự thắng, bại chưa biết được!
- Rõ ràng người không địch lại hắn, nếu địch lại sao lại mất báu vật?
- Phải, nhưng bây giờ khác, sau này khác!
Nghe Thượng Chí quá lạc quan, Hữu Tâm Nhân nói:
- Người tín chắc là sẽ thắng được hắn à?
- Biết đâu!
- Người chẳng bao giờ địch lại hắn đâu!
Biết nàng có ý khích mình, Thượng Chí tuy giận, nhưng vẫn lạnh lùng:
- Tại hạ khỏi cần nói nhiều, e cô nương lại cho tại hạ phách lối. Thời gian sẽ trả lời cho cô nương.
Giữa lúc ấy chợt có tiếng gió thoảng rất nhẹ, nhưng công lực của Thượng Chí rất cao nên phát giác ngay một bóng người vừa lướt qua cách chàng hai mươi trượng. Thân pháp của người ấy thực cao diệu, nếu không phải là chàng thì khó biết được sự xuất hiện ấy.
Đột nhiên Hữu Tâm Nhân hấp tấp nói:
- Tôi phải đi đây, mong tái ngộ!
Âm vang câu nói chưa kịp dứt, thì nàng đã vụt một cái mất dạng.
Thượng Chí ngạc nhiên vô cùng, chàng tự hỏi:
- Kẻ xuất hiện vừa rồi là ai mà thân pháp quá lẹ làng thế? Tại sao Hữu Tâm Nhân lại ra đi một cách đột ngột vậy? Lạ quá! ...
Không muốn suy nghĩ nhiều, liền nhắm hướng bóng người lúc nãy phóng đuổi theo, mục đích của Thượng Chí hy vọng vào đó, để truy tầm ra phần nào hành tung bí ẩn của mẹ con Thất Hồn Nhân, hầu giải bớt chúc nghi vấn cứ theo thời gian tăng dần trong lòng chàng.
Thượng Chí lẩm bẩm:
- Dường như khi nãy Hữu Tâm Nhân còn muốn nói cho ta một điều gì quan trọng lắm, ấy mà khi vừa phát giác được có người xuất hiện, nàng liền vụt ra đi, tại sao lại thế?
Hữu Tâm Nhân và người lạ kia có liên quan nhau chăng?
Thượng Chí nhất định cho rằng việc này có nhiều bí ẩn và rắc rối gì đây mà chàng chưa khám phá ra được.
Thượng Chí đem toàn lực thi triển thân pháp Di Ảnh Phù Quang thân hình chàng lướt nhẹ trên ngọn cỏ như làn khói lam nhẹ, nhanh như tên bắn.
Vược khỏi rừng cây, cả bầu trời quang đãng hiện ra dưới tầm mắt chàng, Thượng Chí chợt phát giác được một bóng người đang ngon trớn hướng về phía trái của rặng Cương Lĩnh.
Vội vàng đuổi theo trong chốc lát chàng đã vượt quá hai mươi dặm đường.
Trước mắt rặng Cương Lĩnh nằm ngạo nghễ choáng cả một góc trời, những ngọn núi nhọn hoắt như muốn chọc thủng tầng mây xanh, cảnh vật thực hùng vĩ lạ lùng.
Nhưng nào để ý đến cảnh sắc chung quanh, Thượng Chí đang phân vân tự hỏi:
không biết người là ai mà thấy dường như quen quen? Hơn nữa tại sao y lại đi về phía phần mộ của chàng?
Người đó dường như không để ý gì cả, cứ thẳng bước, y nào có ngờ đang bị Thượng Chí theo dõi, sau y hai mươi trượng.
Thượng Chí suýt kêu lên ngạc nhiên, nhưng giữ kịp, chàng đưa mắt nhìn người lạ ấy, thấy y đã đứng sững trước mộ chàng.
- Lạ thực! Thượng Chí lẩm bẩm.
Không dám coi thường, Thượng Chí nhảy lẹ vào sau tảng đá lớn, cách mộ độ mười trượng, mắt tò mò nhìn phía người lạ nọ.
Người đứng trước mộ chàng đúng là một cô gái, thân hình mảnh dẻ đều đặn, dáng dấp lanh lẹ. Bỗng cô gái quay đầu hướng về phía Thượng Chí, hoảng hồn Thượng Chí vội thụt đầu. Vừa lúc đó cô gái phát lên một chuỗi cười lanh lảnh như than trách, oán giận ai vậy ...
Thượng Chí bất giác giật mình không lẽ nàng đã phát giác được ta sao? Mà nàng là ai chứ? Tánh tò mò thúc giục, buộc Thượng Chí ló đầu ra nhìn ... Thượng Chí lại một phen kinh ngạc, thì ra cô gái ấy chính Ngô Tiểu My.
Thượng Chí khó nghĩ vô cùng, tại sao Ngô Tiểu My lại đến đây? Hay là ... Để xem thử nàng sẽ làm gì?
Nghĩ thế Thượng Chí dõi mắt không bỏ sót một cử động nào của nàng cả.
Ngô Tiểu My sững sờ đứng trước mộ Hoàng Thượng Chí, dường như đang suy nghĩ lung lắm, đột nhiên nàng vung tay lên bủa mạnh một chưởng xuống mộ ...
Hành động của nàng khiến Thượng Chí ngạc nhiên vô cùng nhưng chàng không muốn ngăn cản, vì mộ ấy đâu phải là nơi gởi xác chàng. Tuy nhiên lòng chàng bốc giận, chàng nghĩ:
nếu quả thực chàng đã chết chắt phen này bị đào mả lên rồi! Vô lý ...
Thượng Chí không sao nghĩ ra tại sao nàng lại có hành động bất nhân ấy ...
Trong lúc chưởng lực của Ngô Tiểu My vừa phát ra, đột nhiên có giọng con gái thét lớn bên tai:
- Ngừng tay ngay!
Ngô Tiểu My bị chấn động mạnh, vội thâu chưởng lại rồi khẽ lắc vai một cái đã lùi lại hơn năm bước ...
Trước mặt nàng bỗng xuất hiện một thiếu nữ đẹp vô cùng, nét xuân ngời ngợi, da mặt trắng muốt như bạch ngọc, đôi mắt đen lay láy, buồn buồn, đang giương to nhìn Ngô Tiểu My ...
Thượng Chí thót người, tim đập thình thịch, thiếu nữ này đã một lần cứu chàng thoát khỏi nhà đá trong Quỉ Bảo, nàng chính là Vị Vong Nhân. Không hiểu nàng tới đây làm gì? ...
Ngô Tiểu My nhìn chằm chặp vào thiếu nữ, tuy cùng phận gái mà nàng cũng phải nhìn nhận cô gái này đáng yêu vô cùng và dù không có ý so sánh nhưng nàng đã chịu kém sắc hơn cô này một bậc.
- Cô nương là ai? Ngô Tiểu My ngạc nhiên hỏi.
Cô gái lạnh lùng:
- Ngươi hãy báo phương danh trước đã!
Nghe giọng có vẽ hằn học, nhưng Tiểu My vẫn đáp:
- Tôi là Ngô Tiểu My, còn cô nương?
Không đổ ý đến câu hỏi, cô gái lập lại:
- Ngô Tiểu My?
- Phải!
- Tại sao ngươi định phá mộ này?
Thấy thái độ ăn nói của cô gái này có vẻ liếng khỉ quá, Ngô Tiểu My gốc giận, mày liễu dựng ngược, nói lớn:
- Ngươi chưa chịu nói tên ra kia mà?
Cô gái mỉm cười như nhận mình quá hấp tấp nàng nói:
- Cô nương gọi tôi là Vị Vong Nhân được rồi.
- Vị Vong Nhân?
- Ừ! Thì sao nào?
Ngô Tiểu My thoáng ngạc nhiên, hỏi:
- Vị Vong Nhân, người là một góa phụ à?
Gương mặt trắng như ngọc, chợt ửng hồng, Vị Vong Nhân nạt đùa:
- Cô nương ăn nói đường hoàng một chút!
Ngô Tiểu My lạnh lùng nói:
- Người tự nhận Vị Vong Nhân, chứ nào tôi có ngoa đâu?
Vị Vong Nhân cười lạt, đột nhiên giận dữ hỏi:
- Ta đã hỏi ngươi tại sao lại định hủy nấm mộ này? Sao chưa trả lời!
Ngô Tiểu My cười lành lạnh, đáp cộc lốc:
- Tôi muốn vậy, đã sao nào?
Buông chuỗi cười lanh lảnh, Vị Vong Nhân nói:
- Ngươi muốn ... ha ... ha ... Có phải người dưới mộ kia đã có tội gì với ngươi chăng?
Ngô Tiểu My tức giận vô cùng, nạt lớn:
- Phải, ngươi đoán đúng lắm!
Thượng Chí giật mình tự hỏi:
- Ta có làm điều gì mà nàng oán hận ta đến thế?
Vị Vong Nhân đột nhiên, hỏi:
- Chàng và ngươi vì sao lại oán cừu với nhau?
- Chàng? Chàng là ai?
Vị Vong Nhân hơi ngạc nhiên:
- Chàng là người đang nằm dưới mộ này, là Lãnh Diện Nhân Hoàng Thượng Chí!
Bộ ngươi không biết sao?
Ngô Tiểu My bỗng rú lên cười như điên, như dại, toàn thân rung động, lảo đảo như gần ngã vậy.
Thượng Chí núp kỹ sau tảng đá, mặt đổi sắc, hai mắt sững sờ như vô tri giác, người chàng bất động trông như pho tượng đồng, đầu óc mờ mịt không hiểu ất giáp gì cả.
/104
|