Trên mặt nước phản chiếu khuôn mặt. Nó hết nhìn trái lại nhìn phải, sau lưng không có ai cả, chỉ có cô đang nhóm lửa. Cô bảo nó đi múc nước để nấu canh; nó thích uống canh.
Nó lại nhìn mặt nước, gương mặt đó đối diện với nó.
Cũng lo sợ, nghi hoặc, bất an như nó.
Nó nghiêng đầu.
Hắn cũng nghiêng đầu.
Nó nhíu mày.
Hắn cũng nhíu theo.
Đó là nó. Hắn là nó. Nó hoảng sợ lùi ra phía sau, hắn cũng như vậy. Khuôn mặt hoảng sợ, vẻ mặt kinh hãi. Là nó.
Nó sững sờ nhìn chằm chằm hắn, hắn cũng sững sờ nhìn lại nó.
Là hắn.
Khuôn mặt đó có chút quen thuộc, lại hơi khác.
“Dạ Ảnh?”
Nó quay đầu nhìn cô.
“Sao vậy?” Cô tò mò hỏi.
Nó hốt hoảng lắc đầu, cầm ống trúc to như cánh tay khuấy tan khuôn mặt trong nước kia, khuấy tan hắn.
Ống trúc nhanh chóng đầy nước, nó quay đầu chạy lại chỗ cô.
Nhưng khuôn mặt đó in sâu vào trong đầu, mãi mà không biến mất.
Nó hơi lo lắng, kể cả ăn no xong vẫn chưa yên lòng.
Nó hoảng sợ, bất giác quay lại bờ suối.
Mặt nước lăn tăn phản xạ ánh sáng mặt trời, khiến nó cảm thấy hơi ấm, nhưng không tổn thương nó.
Nước suối không giống ánh sáng trên người cô, ánh sáng phản xạ lại không quá chói mắt. Nó ngồi xổm bên bờ suối, cúi đầu nhìn gương mặt có hơi mơ trong nước. Trước đây tắm nó chưa bao giờ chú ý đến bóng trong nước, cho tới hôm nay. Nó nhận ra khuôn mặt này. Rất lâu trước đây, nó từng thấy khuôn mặt này, khi đó, gương mặt này không gầy như vậy, cũng không xấu như vậy.
Đó là khuôn mặt của nó.
Mặt của hắn.
“Dạ Ảnh, cậu có sao không?”
Nó ngẩng đầu, thấy cô cũng đi tới từ lúc nào chẳng hay. Cô đang lo lắng nhìn nó.
Nó cúi đầu xuống, bóng cô ở trong nước chạm tay lên vai nó, nhẹ nhàng hỏi.
“Xảy ra chuyện gì sao?”
Tay cô ấm áp như thường, nó vươn tay chỉ khuôn mặt quen thuộc trong nước, nhỏ giọng khàn khàn nói: “Đó là ta… “
Tử Kinh hơi sửng sốt, cô nhìn mặt nước, thấy bóng của nó và cô.
Tầm mắt ưu thương của nó chạm tới tầm mắt cô ở trong nước.
“Đó là ta.”
Nó nói lại lần nữa, giọng rất nhỏ như đang nói một bí mật.
“Ừ, là cậu.” Cô nhìn nó trong nước, gật đầu. Nó ngẩng đầu nhìn cô, sợ hãi hỏi: “Ta không phải là rác rưởi sao?”
Cô ngẩn ra, nhìn nó ngửa đầu ngây ngô có vẻ thấp thỏm bất an, đột nhiên hiểu vì sao trước đây nó nhát gan như vậy, bởi vì… Nó cảm thấy mình là rác rưởi. Tim cô bỗng thắt lại.
Cô đè nén nước mặt chực trào ra, nhìn nó, dịu dàng nhưng kiên định nói.
“Không, cậu không phải rác rưởi.”
“Thật sao?” Nó ngập ngừng hỏi.
“Thật.” Cô gật đầu, cam đoan với nó, “Cậu không phải là rác rưởi, tuyệt đối không phải.”
Nó nở nụ cười khẽ ngượng ngùng.
Nụ cười ấy không hiểu sao khiến cô muốn khóc.
Cô không khóc, cô kìm chế được, nhưng cô giang hai tay cho nó một cái ôm.
Ta là hắn. Không phải nó. Cho dù về tới hang động, về với bóng tối, hắn vẫn vui vẻ đến mức muốn khoa tay múa chân. Mày không phải là rác rưởi, tuyệt đối không phải! Cô nhất định là người quan tâm hắn nhất trên thế giới này. Chỉ cần nghĩ tới cô, dường như cả việc lau sàn, quét bụi cũng không khổ như vậy. Tử Kinh.
Cô nói cô tên Tử Kinh.
Hắn nhớ kỹ.
Bất giác hắn cười ngây ngô.
Hắn nhớ, đó là tên một loài hoa.
Loài hoa này màu hồng nhạt, cánh hoa mềm mại như cánh bướm, dường như có thể vỗ cánh bay lên bất cứ lúc nào.
Rất lâu trước đây, hắn đã từng nhìn thấy loài hoa này đương lúc nở rộ, hắn gần như đã quên.
Nhưng gần đây, trí nhớ khi xưa bắt đầu xuất hiện từng ít một.
Hắn dần dần nhớ lại từng đoạn từng đoạn ký ức ngắt quãng, ký ức khi còn ở nhân gian.
Một đóa hoa, một đám mây, vài gương mặt mơ hồ.
Lướt qua trong chớp mắt.
Có lúc những kí ức vụn vặt này khiến hắn sợ hãi, phẫn nộ, nhưng hắn không nhớ rõ, chỉ là chút cảm xúc phẫn nộ còn sót lại.
Hắn không thích nhớ lại quá khứ, cho nên hắn tiếp tục mặc kệ chúng như xưa nay hắn vẫn làm, để mình chuyên tâm vào mình cô mà thôi. Tử Kinh. Tử Kinh dịu dàng hiền lành, Tử Kinh nấu cơm cho hắn ăn. Hắn nhắm mắt lại nhớ đến cô, hắn chỉ cần nhớ cô là được rồi, hắn muốn khắc ghi cô ở trong lòng.
“Rác rưởi!”
Hai chữ xóa tan khuôn mặt xinh đẹp của cô, nó sợ hãi mở mắt nhìn chủ nhân đi tới.
“Đi lấy một chậu nước rửa chân tới đây!”
Nó vội vàng đi múc nước, quỳ xuống bên giường, cởi giày rồi rửa chân cho chủ nhân.
Bàn chân to của chủ nhân mới rửa được một nửa, chủ nhân bỗng nheo mắt, cúi đầu ngửi nó.
“Rác rưởi, người thờ phụng lần này hình như rất thơm.”
Nó túa mồ hôi lạnh, tim đập điên cuồng.
Hai trăm năm trước từng có người thờ phụng bị Xích Vĩ đại nhân mê hoặc, kéo vào hang, bị ăn sạch cả da lẫn xương.
Nó biết, chủ nhân trước đây cũng đã từng ăn người thờ cúng.
“Ta… ta không biết…” Nó cúi đầu, liếm đôi môi khô khốc, ấp úng nói: “Ta chưa thấy bao giờ… Lúc ta tới, con người… Con người đã đi rồi…”
Trước khi nó tới đây, chủ nhân phụ trách đi lấy đồ cúng. Vì tiếp xúc với ánh mặt trời và thầy cúng có thể bị thương nên không có yêu quái nào muốn làm. Đối với yêu ma mà nói, loài người thấp hèn chỉ có hai loại. Thơm và thối. Thơm ăn ngon, thối khó ăn, nhưng có còn hơn không. Ngăn cản bọn họ chỉ có cánh cửa vô hình các thầy cúng và pháp sư tạo nên mà thôi.
Nó có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng độc ác của chủ nhân quét qua cổ và đầu nó.
Không phải sợ, không phải sợ, nó rụt người, hoảng sợ tự nhủ.
Trước khi trở về nó đã làm bẩn mình, lăn một vòng trong đống rác, tất cả đồ cô cho nó nó đều giấu trong rừng.
Nó đã che giấu hết mùi của cô, chủ nhân sẽ không biết.
Ngay cả vậy ánh nhìn lạnh như băng vẫn khiến nó như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
“Hừ.” Ô Liệp hừ lạnh. “Ngươi quá trưa mới đi lấy?”
“Mặt, trời, mặt trời quá…” Nó run rẩy nói: “Ta.. ta sẽ bị bỏng…”
“Đồ vô dụng.” Hắn hừ một tiếng khinh thường, đạp nó một phát. “Bưng nước xéo xa một chút, đừng chướng mắt ta!”
Chậu nước rửa chân bẩn thỉu bắn tung tóe, văng lên mặt nó, nhưng nó không quan tâm, chỉ vội vàng bưng chậu nước chạy đi.
Đổ chậu nước vào khe nước, nó cảm thấy nhẹ nhõm vì vừa thoát chết, nó gần như muốn ngồi xuống nôn ra. Không sao, không sao… Nó cất chậu gỗ xong, cuộn mình trong góc phòng âm u, ôm gối, cố nén cảm giác buồn nôn.
Nó nhất định phải cẩn thận, cẩn thận.
Không, không phải nó, là hắn.
Hắn không phải rác rưởi, không phải rác rưởi.
Hắn nhất định phải cẩn thận, cẩn thận, cẩn thận hơn, mới có thể bảo vệ cô, mới không để cô bị phát hiện, không để cô bị ăn thịt.
Cậu không phải là rác rưởi.
Hắn nhắm mắt lại, nhớ đến cô.
Giọng nói của cô an ủi hắn, cam đoan với hắn.
Tuyệt đối không phải.
Đúng, không phải, ta không phải.
Ta là hắn, không phải là nó.
Ta không phải rác rưởi, không phải.
Nước mắt lặng lẽ chảy xuống khóe mắt.
Hắn ở trong bóng tối lạnh giá, giả vờ như cô vẫn ôm hắn. Cái ôm ấm áp đủ để hắn vượt qua mùa đông khắc nghiệt nhất. Hắn ôm chặt đầu gối, ôm chặt mỗi câu chữ cô nói, ôm chặt ánh lửa ấm áp duy nhất còn sót lại trong cuộc đời u ám thối nát của hắn. Sau đó, hắn trát càng nhiều bùn lên người, hắn sẽ khiến mình càng bẩn thỉu, chỉ cần có thể bảo vệ cô, dù phải nằm trong đống rác hắn cũng cam nguyện.
Chỉ cần có thể bảo vệ cô…
Nó lại nhìn mặt nước, gương mặt đó đối diện với nó.
Cũng lo sợ, nghi hoặc, bất an như nó.
Nó nghiêng đầu.
Hắn cũng nghiêng đầu.
Nó nhíu mày.
Hắn cũng nhíu theo.
Đó là nó. Hắn là nó. Nó hoảng sợ lùi ra phía sau, hắn cũng như vậy. Khuôn mặt hoảng sợ, vẻ mặt kinh hãi. Là nó.
Nó sững sờ nhìn chằm chằm hắn, hắn cũng sững sờ nhìn lại nó.
Là hắn.
Khuôn mặt đó có chút quen thuộc, lại hơi khác.
“Dạ Ảnh?”
Nó quay đầu nhìn cô.
“Sao vậy?” Cô tò mò hỏi.
Nó hốt hoảng lắc đầu, cầm ống trúc to như cánh tay khuấy tan khuôn mặt trong nước kia, khuấy tan hắn.
Ống trúc nhanh chóng đầy nước, nó quay đầu chạy lại chỗ cô.
Nhưng khuôn mặt đó in sâu vào trong đầu, mãi mà không biến mất.
Nó hơi lo lắng, kể cả ăn no xong vẫn chưa yên lòng.
Nó hoảng sợ, bất giác quay lại bờ suối.
Mặt nước lăn tăn phản xạ ánh sáng mặt trời, khiến nó cảm thấy hơi ấm, nhưng không tổn thương nó.
Nước suối không giống ánh sáng trên người cô, ánh sáng phản xạ lại không quá chói mắt. Nó ngồi xổm bên bờ suối, cúi đầu nhìn gương mặt có hơi mơ trong nước. Trước đây tắm nó chưa bao giờ chú ý đến bóng trong nước, cho tới hôm nay. Nó nhận ra khuôn mặt này. Rất lâu trước đây, nó từng thấy khuôn mặt này, khi đó, gương mặt này không gầy như vậy, cũng không xấu như vậy.
Đó là khuôn mặt của nó.
Mặt của hắn.
“Dạ Ảnh, cậu có sao không?”
Nó ngẩng đầu, thấy cô cũng đi tới từ lúc nào chẳng hay. Cô đang lo lắng nhìn nó.
Nó cúi đầu xuống, bóng cô ở trong nước chạm tay lên vai nó, nhẹ nhàng hỏi.
“Xảy ra chuyện gì sao?”
Tay cô ấm áp như thường, nó vươn tay chỉ khuôn mặt quen thuộc trong nước, nhỏ giọng khàn khàn nói: “Đó là ta… “
Tử Kinh hơi sửng sốt, cô nhìn mặt nước, thấy bóng của nó và cô.
Tầm mắt ưu thương của nó chạm tới tầm mắt cô ở trong nước.
“Đó là ta.”
Nó nói lại lần nữa, giọng rất nhỏ như đang nói một bí mật.
“Ừ, là cậu.” Cô nhìn nó trong nước, gật đầu. Nó ngẩng đầu nhìn cô, sợ hãi hỏi: “Ta không phải là rác rưởi sao?”
Cô ngẩn ra, nhìn nó ngửa đầu ngây ngô có vẻ thấp thỏm bất an, đột nhiên hiểu vì sao trước đây nó nhát gan như vậy, bởi vì… Nó cảm thấy mình là rác rưởi. Tim cô bỗng thắt lại.
Cô đè nén nước mặt chực trào ra, nhìn nó, dịu dàng nhưng kiên định nói.
“Không, cậu không phải rác rưởi.”
“Thật sao?” Nó ngập ngừng hỏi.
“Thật.” Cô gật đầu, cam đoan với nó, “Cậu không phải là rác rưởi, tuyệt đối không phải.”
Nó nở nụ cười khẽ ngượng ngùng.
Nụ cười ấy không hiểu sao khiến cô muốn khóc.
Cô không khóc, cô kìm chế được, nhưng cô giang hai tay cho nó một cái ôm.
Ta là hắn. Không phải nó. Cho dù về tới hang động, về với bóng tối, hắn vẫn vui vẻ đến mức muốn khoa tay múa chân. Mày không phải là rác rưởi, tuyệt đối không phải! Cô nhất định là người quan tâm hắn nhất trên thế giới này. Chỉ cần nghĩ tới cô, dường như cả việc lau sàn, quét bụi cũng không khổ như vậy. Tử Kinh.
Cô nói cô tên Tử Kinh.
Hắn nhớ kỹ.
Bất giác hắn cười ngây ngô.
Hắn nhớ, đó là tên một loài hoa.
Loài hoa này màu hồng nhạt, cánh hoa mềm mại như cánh bướm, dường như có thể vỗ cánh bay lên bất cứ lúc nào.
Rất lâu trước đây, hắn đã từng nhìn thấy loài hoa này đương lúc nở rộ, hắn gần như đã quên.
Nhưng gần đây, trí nhớ khi xưa bắt đầu xuất hiện từng ít một.
Hắn dần dần nhớ lại từng đoạn từng đoạn ký ức ngắt quãng, ký ức khi còn ở nhân gian.
Một đóa hoa, một đám mây, vài gương mặt mơ hồ.
Lướt qua trong chớp mắt.
Có lúc những kí ức vụn vặt này khiến hắn sợ hãi, phẫn nộ, nhưng hắn không nhớ rõ, chỉ là chút cảm xúc phẫn nộ còn sót lại.
Hắn không thích nhớ lại quá khứ, cho nên hắn tiếp tục mặc kệ chúng như xưa nay hắn vẫn làm, để mình chuyên tâm vào mình cô mà thôi. Tử Kinh. Tử Kinh dịu dàng hiền lành, Tử Kinh nấu cơm cho hắn ăn. Hắn nhắm mắt lại nhớ đến cô, hắn chỉ cần nhớ cô là được rồi, hắn muốn khắc ghi cô ở trong lòng.
“Rác rưởi!”
Hai chữ xóa tan khuôn mặt xinh đẹp của cô, nó sợ hãi mở mắt nhìn chủ nhân đi tới.
“Đi lấy một chậu nước rửa chân tới đây!”
Nó vội vàng đi múc nước, quỳ xuống bên giường, cởi giày rồi rửa chân cho chủ nhân.
Bàn chân to của chủ nhân mới rửa được một nửa, chủ nhân bỗng nheo mắt, cúi đầu ngửi nó.
“Rác rưởi, người thờ phụng lần này hình như rất thơm.”
Nó túa mồ hôi lạnh, tim đập điên cuồng.
Hai trăm năm trước từng có người thờ phụng bị Xích Vĩ đại nhân mê hoặc, kéo vào hang, bị ăn sạch cả da lẫn xương.
Nó biết, chủ nhân trước đây cũng đã từng ăn người thờ cúng.
“Ta… ta không biết…” Nó cúi đầu, liếm đôi môi khô khốc, ấp úng nói: “Ta chưa thấy bao giờ… Lúc ta tới, con người… Con người đã đi rồi…”
Trước khi nó tới đây, chủ nhân phụ trách đi lấy đồ cúng. Vì tiếp xúc với ánh mặt trời và thầy cúng có thể bị thương nên không có yêu quái nào muốn làm. Đối với yêu ma mà nói, loài người thấp hèn chỉ có hai loại. Thơm và thối. Thơm ăn ngon, thối khó ăn, nhưng có còn hơn không. Ngăn cản bọn họ chỉ có cánh cửa vô hình các thầy cúng và pháp sư tạo nên mà thôi.
Nó có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng độc ác của chủ nhân quét qua cổ và đầu nó.
Không phải sợ, không phải sợ, nó rụt người, hoảng sợ tự nhủ.
Trước khi trở về nó đã làm bẩn mình, lăn một vòng trong đống rác, tất cả đồ cô cho nó nó đều giấu trong rừng.
Nó đã che giấu hết mùi của cô, chủ nhân sẽ không biết.
Ngay cả vậy ánh nhìn lạnh như băng vẫn khiến nó như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
“Hừ.” Ô Liệp hừ lạnh. “Ngươi quá trưa mới đi lấy?”
“Mặt, trời, mặt trời quá…” Nó run rẩy nói: “Ta.. ta sẽ bị bỏng…”
“Đồ vô dụng.” Hắn hừ một tiếng khinh thường, đạp nó một phát. “Bưng nước xéo xa một chút, đừng chướng mắt ta!”
Chậu nước rửa chân bẩn thỉu bắn tung tóe, văng lên mặt nó, nhưng nó không quan tâm, chỉ vội vàng bưng chậu nước chạy đi.
Đổ chậu nước vào khe nước, nó cảm thấy nhẹ nhõm vì vừa thoát chết, nó gần như muốn ngồi xuống nôn ra. Không sao, không sao… Nó cất chậu gỗ xong, cuộn mình trong góc phòng âm u, ôm gối, cố nén cảm giác buồn nôn.
Nó nhất định phải cẩn thận, cẩn thận.
Không, không phải nó, là hắn.
Hắn không phải rác rưởi, không phải rác rưởi.
Hắn nhất định phải cẩn thận, cẩn thận, cẩn thận hơn, mới có thể bảo vệ cô, mới không để cô bị phát hiện, không để cô bị ăn thịt.
Cậu không phải là rác rưởi.
Hắn nhắm mắt lại, nhớ đến cô.
Giọng nói của cô an ủi hắn, cam đoan với hắn.
Tuyệt đối không phải.
Đúng, không phải, ta không phải.
Ta là hắn, không phải là nó.
Ta không phải rác rưởi, không phải.
Nước mắt lặng lẽ chảy xuống khóe mắt.
Hắn ở trong bóng tối lạnh giá, giả vờ như cô vẫn ôm hắn. Cái ôm ấm áp đủ để hắn vượt qua mùa đông khắc nghiệt nhất. Hắn ôm chặt đầu gối, ôm chặt mỗi câu chữ cô nói, ôm chặt ánh lửa ấm áp duy nhất còn sót lại trong cuộc đời u ám thối nát của hắn. Sau đó, hắn trát càng nhiều bùn lên người, hắn sẽ khiến mình càng bẩn thỉu, chỉ cần có thể bảo vệ cô, dù phải nằm trong đống rác hắn cũng cam nguyện.
Chỉ cần có thể bảo vệ cô…
/43
|