Thu đi đông tới. Dường như trong nháy mắt lá đã rụng hết. Cuồng phong gào thét mấy ngày, cuốn bụi bay mù mịt. Từ ngày Tử Kinh gặp chuyện không may trên núi đến nay đã qua gần một tháng.
Buổi sáng hôm đó, các pháp sư trong thôn lo lắng nhìn cô rời đi, nhưng cô lại không hề lo lắng, bởi vì Dạ Ảnh sẽ chờ cô ở đấy.
Gần ra khỏi thôn, cô đã nhìn thấy hắn. Hắn mặc áo tơi, ẩn thân trong rừng, cùng cô lên núi, trên đầu đội chiếc mũ mới cô cho hắn. Khi tới khúc quẹo, thôn làng đã khuất, hắn lập tức nhảy ra.
“Ta bế nàng lên núi được không?” Thấy sắc mặt cô hơi tái, hắn không nhịn được hỏi.
“Huynh chắc chắn?” Trên lưng hắn có vết thương, tuy giờ chỉ còn sẹo nhưng vẫn cô lo hắn vẫn chưa khỏi hẳn.
“Ừ.” Hắn gật đầu.
“Vai của huynh hết đau chưa?” Cô hỏi.
“Không đau.” Hắn nói chắc như đinh đóng cột: “Thật đó, hơn nữa ta bế nàng đi nhanh hơn.”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, cô mỉm cười, không từ chối nữa. “Ừ, được rồi, làm phiền huynh.”
Hắn hài lòng nhếch miệng cười, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng bế cô lên, đển cô ngồi trên cánh tay phải rắn chắc của hắn, sau đó dùng tay trái cẩn thận ôm ngang hông cô.
Tử Kinh tựa vào ngực hắn, cầm lấy bờ vai hắn.
Khi hắn đứng lên, cô mới phát hiện hắn thật sự đã trở lên rất cao lớn và cường tráng.
Tuy rằng phải bế cô nhưng hắn có vẻ vô cùng thoải mái, giống như cô chỉ là một bó hoa vậy.
“Ta đi nhé.” Hắn nói.
“Được.”
Hắn ôm cô nhảy vút lên đến trăm thước, cô hoảng sợ, nhưng hắn ôm cô rất vững, cô không lo hắn sẽ làm cô rơi xuống đất nhưng vẫn căng thẳng ôm chặt cổ hắn.
Hắn nhảy như bay trên sườn núi, nhảy mấy lần đã đến giữa sườn núi, giống như chỉ trong nháy mắt hắn đã mang cô tới bìa rừng.
Gió gào thét bên tai cô, cô quay đầu nhìn má nửa bên mặt hắn trong gió, kinh ngạc không thôi.
Ngày đó, hắn ôm cô chạy xuống núi mất một khắc, nhưng bây giờ chỉ trong chốc lát hắn đã mang cô vào rừng, sau đó đi đến nơi thờ phụng. Đến bãi cỏ, Dạ Ảnh cẩn thận đặt cô xuống. Bình minh còn chưa tan. Nắng sớm chiếu xuyên qua lá cây. Tử Kinh ngẩng đầu, sững sờ nhìn hắn cao lớn lại cường tráng đứng thẳng người dậy, không thốt được nên lời.
Thấy cô không nói gì, hắn lo lắng cúi đầu, rầu rĩ nhìn cô.
“Ta chạy quá nhanh sao? Vết thương của nàng đau à?”
Nhìn khuôn mặt lo lắng của hắn, một suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu.
Ngày đó hắn chạy, chứ không nhảy giống như ngày hôm nay.
Cô há miệng, bỗng hiểu được, ngày đó hắn chạy là sợ nhảy thế này, lực rung quá mạnh động tới vết thương, làm cô chảy máu nhanh hơn.
Nên hắn thà chịu đựng để ánh sáng mặt trời đốt cháy đau đớn, cẩn thận che chở cho cô, chạy xuống núi, cũng không muốn mạo hiểm nhảy xuống núi. Cho dù vậy có thể rút ngắn thời gian hắn bị phơi dưới ánh mặt trời, có thể khiến hắn bớt đau đớn.
“Tử Kinh?” Trong mắt hắn có bất an. “Nàng có sao không?”
“Ta không sao.” Cô lắc đầu, cong khóe môi, nhìn hắn nói, “Ta chỉ đột nhiên phát hiện một chuyện.”
“Chuyện gì?” Hắn tò mò hỏi.
“Huynh thật đẹp trai.” Cô mỉm cười.
Hắn sửng sốt, mặt lập tức đỏ bừng lên. Cô bật cười, xoay người dỡ giỏ trúc sau lưng xuống, quỳ trước tảng đá, lấy hộp bên trong ra để lên bàn đá trống không trong hang động. Khi cô đứng lên, khuôn mặt ngăm đen của hắn vẫn còn hơi đỏ.
Tử Kinh cười nhìn hắn, “Trước đây ta vẫn muốn tới một nơi, huynh đưa ta đi được không?”
“Nàng muốn đi đâu?”
“Đỉnh núi.”
Hắn ngồi xuống, cẩn thận ôm lấy cô.
Tử Kinh ôm cổ hắn, để hắn bế cô nhảy vọt lên.
Ngọn núi này rất cao, hắn mất một lúc mới xuyên qua được tầng tầng biển mây, leo đến đỉnh núi.
Nơi ấy có một gốc cây khổng lồ đứng sừng sững.
“Huynh có thể đưa ta lên không?” Cô chỉ vào một cành khô trên cây đại thụ, nhìn hắn nói: “Ta muốn lên xem.”
Hắn gật đầu, nhảy một cái đã bắt được cành khô vững chắc, đặt cô ngồi lên.
Dạ Ảnh để cô dựa vào thân cây, còn mình thì ngồi bên cạnh cô, đề phòng cô bị ngã.
Cô ngồi trên cành cây vững chắc phóng tầm mắt ra xa. Trước mặt là dãy núi trùng trùng, biển mây trắng ầm ầm sóng dậy. Ngôi làng dưới chân núi đã bị mây mù che phủ. Xa xa, mặt trời từ từ mọc lên ở phía đông. Biển mây như đang cuộn sóng dưới chân cô.
Đã rất lâu rồi hắn chưa được ngắm mặt trời mọc.
Nếu là trước đây, hắn sẽ rất sợ, nhưng cả người hắn đã được che kín, nón trên đầu cũng che hết ánh sáng mặt trời.
Màu vàng của ánh dương chậm rãi ló ra từ mây và núi, chiếu sáng vạn vật, đầu tiên là màu cam vàng óng, sau đó là bảy sắc màu. Dường như trong nháy mắt, vạn vật tỉnh giấc.
“Rất đẹp phải không?”
Hắn quay đầu rũ mắt, chỉ thấy cô cầm tay hắn, nhìn hắn mỉm cười.
“Phải”. Hắn cầm tay cô, khàn khàn đáp: “Rất đẹp.”
Cô vui vẻ mỉm cười.
Sau đó hắn nhận ra, cô muốn lên đây là để cho hắn xem.
Ánh mặt trời chiếu xuống người cô, nhìn cô dịu dàng mỉm cười, hắn biết, bất kể tương lai có xảy ra chuyện gì, hắn mãi mãi sẽ không quên được nụ cười này.
Tuyết rơi. Mặt đất bị bao phủ bởi một màu trắng xóa. Hắn từ trong bóng tối bò ra ngoài hang thì mới chợt phát hiện trên đất có tuyết đọng. Mấy ngày qua, hắn chăm chỉ đi tới đi lui giữa hai nơi, mang cô lên núi, xuống núi, khoảng thời gian lén lút này vừa an nhàn vừa ấm áp.
Mỗi khi rời khỏi cô về với bóng tối âm u ẩm ướt đều làm hắn cảm thấy chán nản và đau khổ, nhưng hắn sợ nếu hắn không mang đồ hiến tế về sẽ khiến Ô Liệp đích thân lên lấy.
Chỉ cần cô còn là người giữ cửa, hắn tuyệt đối không thể mạo hiểm để Ô Liệp nhìn thấy cô.
Đúng như hắn đoán, trời vẫn còn âm u.
Hắn cầm cái bao chứa tất cả tài sản của mình, trong đêm đen chạy đến suối nước nóng, sau đó nhảy xuống nước, dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa sạch sẽ.
Có nhiều lúc hắn muốn nói cho cô biết, hắn đi ra từ trong hang động kia.
Cô không cần phải cực khổ lên núi, hắn có thể giúp cô mang đồ cúng về.
Thế nhưng hắn muốn ở bên cô nhiều hơn.
Hắn muốn cùng cô ở trong rừng, ăn đồ cô nấu, nghe cô kể những chuyện cô nghe từ người khác. Hắn muốn ở mãi bên cạnh cô. Khát vọng này không kêu gào, khuếch tán trong lòng hắn. Hắn muốn cùng cô cao chạy xa bay. Đó là suy nghĩ to gan, ích kỉ và ti tiện.
Trước đây, rời hang động khiến hắn sợ hãi. Nhưng sau này hắn phát hiện, những yêu ma kia không quan tâm đến hắn như hắn tưởng.
Hắn vốn lo mình càng ngày càng cường tráng sẽ bị các yêu quái khác phát hiện, nhưng sự thật chứng minh là hắn suy nghĩ quá nhiều, yêu ma vốn không để thứ thấp bé như hắn vào mắt.
Hắn có đứng thẳng lưng cũng chỉ cao bằng nửa Ô Liệp.
Hắn gầy hay béo, đối với bọn chúng mà nói không có gì khác cả.
Đúng vậy, nếu như hắn mất tích quá lâu, Ô Liệp sẽ cho hắn một trận, nhưng chỉ trong trường hợp Ô Liệp nhận ra sự vắng mặt của hắn.
Sự tồn tại của nữ pháp sư kia giống như mê dược làm đám yêu ma mê muội, chúng luôn nghĩ đến cô ta.
Mấy ngày trước, hắn về muộn, hắn cứ tưởng mình sẽ bị đánh một trận tơi bời, hắn thậm chí còn chuẩn bị sẵn một túi thức ăn của con người, định mượn cớ tìm thức ăn cho nữ pháp sư kia.
Nhưng Ô Liệp không có ở đó, tên quỷ ti tiện kia đang bận lấy lòng đại nhân, mong sao tới ngày trăng tròn được xếp phía trước, được ăn thêm tí thịt, uống thêm ít máu.
Hơn trăm yêu quái bắt nạt hắn vốn đã quên sự tồn tại của hắn. Giây phút đó, hắn phát hiện mình có thể chạy trốn. Hắn có thể cùng Tử Kinh cao chạy xa bay đến thâm sơn xa xôi, sống yên ổn qua ngày. Bọn chúng phải mất một thời gian mới phát hiện hắn biến mất, bọn chúng bị kết giới ngăn cản, không thể ra khỏi nơi này. Chỉ cần hắn đủ cẩn thận, hắn có thể mang cô rời đi, trốn đi rất xa, chạy tới nơi hồn thể của bọn chúng không thể tới.
Lúc đó, hắn và cô sẽ an toàn.
An toàn và tự do.
Vừa nghĩ ra chuyện này, hắn gần như không kiềm chế được muốn chạy lên mặt đất, xuống núi tìm Tử Kinh, thuyết phục cô chạy trốn cùng hắn.
Nhưng hắn nén niềm vui sướng và xúc động đang dâng trào trong lồng ngực xuống.
Hắn tiếp tục công việc trong tay, dọn lớp bụi dày trên đất, lau sàn, bị yêu quái coi thường hắn sai bảo, bị yêu hắn nhìn hắn không thuận mắt đánh đập.
Cho dù bị đánh đến vỡ đầu máu chạy, hắn vẫn không phản kháng.
Cố nén hưng phấn, hắn lẳng lặng chờ đợi, đợi đến ngày trăng tròn.
Qua mấy lần kinh nghiệm, hắn biết chỉ cần đến trăng tròn, sẽ không ai để ý đến sự vắng mặt của hắn.
Bọn chúng điên cuồng vì nữ pháp sư.
‘Van ngươi, thả ta đi, ta là bạn của Tử Kinh!’
‘Xin ngươi thả ta!’
Tiếng cầu xin của cô ta vang vọng trong đầu hắn, nghĩ đến cô gái bị nhốt ở cửa Thương Khung, trong lòng hắn đột nhiên bất an. Hắn trồi lên từ giữa dòng suối, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Tầng mây dày đặc bị gió thổi tan, mặt trăng sắp tròn treo trên đỉnh đầu.
‘Xin ngươi…’
Hắn dùng sức vẩy nước trên người, cũng vẩy đi gương mặt tái nhợt kia.
Không!
Cô gái kia không liên quan tới hắn.
Hắn trải qua bao nhiêu vất vả mới bò ra khỏi vực sâu không đáy.
Không dễ gì mới thoát khỏi bóng tối đáng sợ.
Hắn thân mình còn lo chưa xong, hắn không bao giờ…. Trở về nơi đó nữa.
Mấy trăm năm qua, hắn đã quên chính bản thân, hắn chờ rất lâu, mới chờ được bọn chúng quên hắn.
Không ai có thể khiến hắn trở lại nơi kinh khủng kia.
Hắn bơi vào bờ, trèo lên bờ, mặc áo tơi, đội mũ, đeo bao tay.
Đêm nay là trăng tròn.
Hắn đã sớm tính toán, bây giờ hắn xuống núi tìm Tử Kinh, nếu cô đồng ý, hắn sẽ lập tức mang cô đi.
Bọn chúng sau khi điên cuồng phải ngủ ít nhất ba ngày.
Ba ngày sau, hắn đã mang cô chạy ra khỏi phạm vi bọn chúng có thể tới.
Buổi sáng hôm đó, các pháp sư trong thôn lo lắng nhìn cô rời đi, nhưng cô lại không hề lo lắng, bởi vì Dạ Ảnh sẽ chờ cô ở đấy.
Gần ra khỏi thôn, cô đã nhìn thấy hắn. Hắn mặc áo tơi, ẩn thân trong rừng, cùng cô lên núi, trên đầu đội chiếc mũ mới cô cho hắn. Khi tới khúc quẹo, thôn làng đã khuất, hắn lập tức nhảy ra.
“Ta bế nàng lên núi được không?” Thấy sắc mặt cô hơi tái, hắn không nhịn được hỏi.
“Huynh chắc chắn?” Trên lưng hắn có vết thương, tuy giờ chỉ còn sẹo nhưng vẫn cô lo hắn vẫn chưa khỏi hẳn.
“Ừ.” Hắn gật đầu.
“Vai của huynh hết đau chưa?” Cô hỏi.
“Không đau.” Hắn nói chắc như đinh đóng cột: “Thật đó, hơn nữa ta bế nàng đi nhanh hơn.”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, cô mỉm cười, không từ chối nữa. “Ừ, được rồi, làm phiền huynh.”
Hắn hài lòng nhếch miệng cười, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng bế cô lên, đển cô ngồi trên cánh tay phải rắn chắc của hắn, sau đó dùng tay trái cẩn thận ôm ngang hông cô.
Tử Kinh tựa vào ngực hắn, cầm lấy bờ vai hắn.
Khi hắn đứng lên, cô mới phát hiện hắn thật sự đã trở lên rất cao lớn và cường tráng.
Tuy rằng phải bế cô nhưng hắn có vẻ vô cùng thoải mái, giống như cô chỉ là một bó hoa vậy.
“Ta đi nhé.” Hắn nói.
“Được.”
Hắn ôm cô nhảy vút lên đến trăm thước, cô hoảng sợ, nhưng hắn ôm cô rất vững, cô không lo hắn sẽ làm cô rơi xuống đất nhưng vẫn căng thẳng ôm chặt cổ hắn.
Hắn nhảy như bay trên sườn núi, nhảy mấy lần đã đến giữa sườn núi, giống như chỉ trong nháy mắt hắn đã mang cô tới bìa rừng.
Gió gào thét bên tai cô, cô quay đầu nhìn má nửa bên mặt hắn trong gió, kinh ngạc không thôi.
Ngày đó, hắn ôm cô chạy xuống núi mất một khắc, nhưng bây giờ chỉ trong chốc lát hắn đã mang cô vào rừng, sau đó đi đến nơi thờ phụng. Đến bãi cỏ, Dạ Ảnh cẩn thận đặt cô xuống. Bình minh còn chưa tan. Nắng sớm chiếu xuyên qua lá cây. Tử Kinh ngẩng đầu, sững sờ nhìn hắn cao lớn lại cường tráng đứng thẳng người dậy, không thốt được nên lời.
Thấy cô không nói gì, hắn lo lắng cúi đầu, rầu rĩ nhìn cô.
“Ta chạy quá nhanh sao? Vết thương của nàng đau à?”
Nhìn khuôn mặt lo lắng của hắn, một suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu.
Ngày đó hắn chạy, chứ không nhảy giống như ngày hôm nay.
Cô há miệng, bỗng hiểu được, ngày đó hắn chạy là sợ nhảy thế này, lực rung quá mạnh động tới vết thương, làm cô chảy máu nhanh hơn.
Nên hắn thà chịu đựng để ánh sáng mặt trời đốt cháy đau đớn, cẩn thận che chở cho cô, chạy xuống núi, cũng không muốn mạo hiểm nhảy xuống núi. Cho dù vậy có thể rút ngắn thời gian hắn bị phơi dưới ánh mặt trời, có thể khiến hắn bớt đau đớn.
“Tử Kinh?” Trong mắt hắn có bất an. “Nàng có sao không?”
“Ta không sao.” Cô lắc đầu, cong khóe môi, nhìn hắn nói, “Ta chỉ đột nhiên phát hiện một chuyện.”
“Chuyện gì?” Hắn tò mò hỏi.
“Huynh thật đẹp trai.” Cô mỉm cười.
Hắn sửng sốt, mặt lập tức đỏ bừng lên. Cô bật cười, xoay người dỡ giỏ trúc sau lưng xuống, quỳ trước tảng đá, lấy hộp bên trong ra để lên bàn đá trống không trong hang động. Khi cô đứng lên, khuôn mặt ngăm đen của hắn vẫn còn hơi đỏ.
Tử Kinh cười nhìn hắn, “Trước đây ta vẫn muốn tới một nơi, huynh đưa ta đi được không?”
“Nàng muốn đi đâu?”
“Đỉnh núi.”
Hắn ngồi xuống, cẩn thận ôm lấy cô.
Tử Kinh ôm cổ hắn, để hắn bế cô nhảy vọt lên.
Ngọn núi này rất cao, hắn mất một lúc mới xuyên qua được tầng tầng biển mây, leo đến đỉnh núi.
Nơi ấy có một gốc cây khổng lồ đứng sừng sững.
“Huynh có thể đưa ta lên không?” Cô chỉ vào một cành khô trên cây đại thụ, nhìn hắn nói: “Ta muốn lên xem.”
Hắn gật đầu, nhảy một cái đã bắt được cành khô vững chắc, đặt cô ngồi lên.
Dạ Ảnh để cô dựa vào thân cây, còn mình thì ngồi bên cạnh cô, đề phòng cô bị ngã.
Cô ngồi trên cành cây vững chắc phóng tầm mắt ra xa. Trước mặt là dãy núi trùng trùng, biển mây trắng ầm ầm sóng dậy. Ngôi làng dưới chân núi đã bị mây mù che phủ. Xa xa, mặt trời từ từ mọc lên ở phía đông. Biển mây như đang cuộn sóng dưới chân cô.
Đã rất lâu rồi hắn chưa được ngắm mặt trời mọc.
Nếu là trước đây, hắn sẽ rất sợ, nhưng cả người hắn đã được che kín, nón trên đầu cũng che hết ánh sáng mặt trời.
Màu vàng của ánh dương chậm rãi ló ra từ mây và núi, chiếu sáng vạn vật, đầu tiên là màu cam vàng óng, sau đó là bảy sắc màu. Dường như trong nháy mắt, vạn vật tỉnh giấc.
“Rất đẹp phải không?”
Hắn quay đầu rũ mắt, chỉ thấy cô cầm tay hắn, nhìn hắn mỉm cười.
“Phải”. Hắn cầm tay cô, khàn khàn đáp: “Rất đẹp.”
Cô vui vẻ mỉm cười.
Sau đó hắn nhận ra, cô muốn lên đây là để cho hắn xem.
Ánh mặt trời chiếu xuống người cô, nhìn cô dịu dàng mỉm cười, hắn biết, bất kể tương lai có xảy ra chuyện gì, hắn mãi mãi sẽ không quên được nụ cười này.
Tuyết rơi. Mặt đất bị bao phủ bởi một màu trắng xóa. Hắn từ trong bóng tối bò ra ngoài hang thì mới chợt phát hiện trên đất có tuyết đọng. Mấy ngày qua, hắn chăm chỉ đi tới đi lui giữa hai nơi, mang cô lên núi, xuống núi, khoảng thời gian lén lút này vừa an nhàn vừa ấm áp.
Mỗi khi rời khỏi cô về với bóng tối âm u ẩm ướt đều làm hắn cảm thấy chán nản và đau khổ, nhưng hắn sợ nếu hắn không mang đồ hiến tế về sẽ khiến Ô Liệp đích thân lên lấy.
Chỉ cần cô còn là người giữ cửa, hắn tuyệt đối không thể mạo hiểm để Ô Liệp nhìn thấy cô.
Đúng như hắn đoán, trời vẫn còn âm u.
Hắn cầm cái bao chứa tất cả tài sản của mình, trong đêm đen chạy đến suối nước nóng, sau đó nhảy xuống nước, dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa sạch sẽ.
Có nhiều lúc hắn muốn nói cho cô biết, hắn đi ra từ trong hang động kia.
Cô không cần phải cực khổ lên núi, hắn có thể giúp cô mang đồ cúng về.
Thế nhưng hắn muốn ở bên cô nhiều hơn.
Hắn muốn cùng cô ở trong rừng, ăn đồ cô nấu, nghe cô kể những chuyện cô nghe từ người khác. Hắn muốn ở mãi bên cạnh cô. Khát vọng này không kêu gào, khuếch tán trong lòng hắn. Hắn muốn cùng cô cao chạy xa bay. Đó là suy nghĩ to gan, ích kỉ và ti tiện.
Trước đây, rời hang động khiến hắn sợ hãi. Nhưng sau này hắn phát hiện, những yêu ma kia không quan tâm đến hắn như hắn tưởng.
Hắn vốn lo mình càng ngày càng cường tráng sẽ bị các yêu quái khác phát hiện, nhưng sự thật chứng minh là hắn suy nghĩ quá nhiều, yêu ma vốn không để thứ thấp bé như hắn vào mắt.
Hắn có đứng thẳng lưng cũng chỉ cao bằng nửa Ô Liệp.
Hắn gầy hay béo, đối với bọn chúng mà nói không có gì khác cả.
Đúng vậy, nếu như hắn mất tích quá lâu, Ô Liệp sẽ cho hắn một trận, nhưng chỉ trong trường hợp Ô Liệp nhận ra sự vắng mặt của hắn.
Sự tồn tại của nữ pháp sư kia giống như mê dược làm đám yêu ma mê muội, chúng luôn nghĩ đến cô ta.
Mấy ngày trước, hắn về muộn, hắn cứ tưởng mình sẽ bị đánh một trận tơi bời, hắn thậm chí còn chuẩn bị sẵn một túi thức ăn của con người, định mượn cớ tìm thức ăn cho nữ pháp sư kia.
Nhưng Ô Liệp không có ở đó, tên quỷ ti tiện kia đang bận lấy lòng đại nhân, mong sao tới ngày trăng tròn được xếp phía trước, được ăn thêm tí thịt, uống thêm ít máu.
Hơn trăm yêu quái bắt nạt hắn vốn đã quên sự tồn tại của hắn. Giây phút đó, hắn phát hiện mình có thể chạy trốn. Hắn có thể cùng Tử Kinh cao chạy xa bay đến thâm sơn xa xôi, sống yên ổn qua ngày. Bọn chúng phải mất một thời gian mới phát hiện hắn biến mất, bọn chúng bị kết giới ngăn cản, không thể ra khỏi nơi này. Chỉ cần hắn đủ cẩn thận, hắn có thể mang cô rời đi, trốn đi rất xa, chạy tới nơi hồn thể của bọn chúng không thể tới.
Lúc đó, hắn và cô sẽ an toàn.
An toàn và tự do.
Vừa nghĩ ra chuyện này, hắn gần như không kiềm chế được muốn chạy lên mặt đất, xuống núi tìm Tử Kinh, thuyết phục cô chạy trốn cùng hắn.
Nhưng hắn nén niềm vui sướng và xúc động đang dâng trào trong lồng ngực xuống.
Hắn tiếp tục công việc trong tay, dọn lớp bụi dày trên đất, lau sàn, bị yêu quái coi thường hắn sai bảo, bị yêu hắn nhìn hắn không thuận mắt đánh đập.
Cho dù bị đánh đến vỡ đầu máu chạy, hắn vẫn không phản kháng.
Cố nén hưng phấn, hắn lẳng lặng chờ đợi, đợi đến ngày trăng tròn.
Qua mấy lần kinh nghiệm, hắn biết chỉ cần đến trăng tròn, sẽ không ai để ý đến sự vắng mặt của hắn.
Bọn chúng điên cuồng vì nữ pháp sư.
‘Van ngươi, thả ta đi, ta là bạn của Tử Kinh!’
‘Xin ngươi thả ta!’
Tiếng cầu xin của cô ta vang vọng trong đầu hắn, nghĩ đến cô gái bị nhốt ở cửa Thương Khung, trong lòng hắn đột nhiên bất an. Hắn trồi lên từ giữa dòng suối, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Tầng mây dày đặc bị gió thổi tan, mặt trăng sắp tròn treo trên đỉnh đầu.
‘Xin ngươi…’
Hắn dùng sức vẩy nước trên người, cũng vẩy đi gương mặt tái nhợt kia.
Không!
Cô gái kia không liên quan tới hắn.
Hắn trải qua bao nhiêu vất vả mới bò ra khỏi vực sâu không đáy.
Không dễ gì mới thoát khỏi bóng tối đáng sợ.
Hắn thân mình còn lo chưa xong, hắn không bao giờ…. Trở về nơi đó nữa.
Mấy trăm năm qua, hắn đã quên chính bản thân, hắn chờ rất lâu, mới chờ được bọn chúng quên hắn.
Không ai có thể khiến hắn trở lại nơi kinh khủng kia.
Hắn bơi vào bờ, trèo lên bờ, mặc áo tơi, đội mũ, đeo bao tay.
Đêm nay là trăng tròn.
Hắn đã sớm tính toán, bây giờ hắn xuống núi tìm Tử Kinh, nếu cô đồng ý, hắn sẽ lập tức mang cô đi.
Bọn chúng sau khi điên cuồng phải ngủ ít nhất ba ngày.
Ba ngày sau, hắn đã mang cô chạy ra khỏi phạm vi bọn chúng có thể tới.
/43
|