Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
“Vô tội ư?”
Ninh lão hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt thản nhiên nở nụ cười mỉa mai: "Ta nghe nói hơn nửa năm trước, hoàng tộc các ngươi vu cáo hãm hại Vân nha đầu, tuyên bố rằng nàng cưỡng đoạt mỹ nam ngay trên đường, làm nàng và Thái tử phải giải trừ hôn ước, nhưng ta lại điều tra ra được kẻ cố tình hãm hại nàng chính là người vô tội trong miệng ngươi - Mộ Vô Song!"
Lời của lão giả tựa như bàn cân nặng nề, hung hăng nện vào lòng Mộ Quý phi, bà ta khiếp sợ trợn to mắt, thề thốt phủ nhận: "Chuyện này không thể nào! Vô Song có tâm địa thiện lương, tuyệt đối không làm ra chuyện hèn hạ như thế!"
Cho dù Mộ Quý phi nói ra miệng như vậy nhưng trong lòng lại không rõ ngọn nguồn gì cả, có lẽ người đời chẳng hiểu rõ tính cách thật sự của Mộ Vô Song, nhưng bà ta lại hiểu rất rõ! Với tính cách ấy, nhất định là Mộ Vô Song làm ra loại chuyện này.
“Người đâu!”
Cao Đồ quyết tâm, lạnh giọng ra lệnh: “Mau đưa Mộ Vô Song tới gặp trẫm!"
“Bệ hạ!” Mộ Quý phi thất thanh kêu lên, bà ta nắm chặt nắm tay: "Vô Song sẽ không làm ra chuyện này đâu, tất cả đều là vu cáo hãm hại!"
Nếu thanh danh của Mộ Vô Song bị hủy sẽ cực kỳ bất lợi cho Mộ gia, bà tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra!
“Ái phi, nàng mệt rồi, xuống dưới nghỉ ngơi đi."
Cao Đồ trông thấy sắc mặt trắng bệch của Mộ Quý phi, hắn thản nhiên mở miệng, hiển nhiên, hắn đã cảm thấy bất mãn nhiều lần vì Mộ Quý phi nói năng lỗ mãng rồi.
Tuy Mộ Quý phi thật sự nhận được sự sủng ái của hắn, nhưng hắn sẽ không vì một nữ nhân mà đắc tội với Y Các!
Có Vinh lão ở đây, lần này Mộ gia cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo!
Thân mình Mộ Quý phi run lên, bà ta ỷ vào việc trước đó Cao Đồ yêu thương mình nên mới muốn mở miệng cầu tình cho Mộ Vô Song, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, giọng nói uy nghiêm của nam nhân kia lại vang lên một lần nữa.
“Người đâu, đưa Quý phi đi, không có mệnh lệnh của trẫm, không cho phép nàng ấy bước ra khỏi tẩm cung một bước."
Nghe thấy thế, hai gã hộ vệ hai bên cung điện liền đứng dậy, cung kính chắp tay nói: “Tuân chỉ!”
Thân mình Mộ Quý phi mềm nhũn đi, suýt chút nữa đã ngã xuống, bà ta cương quyết chống đỡ thân thể, không cam lòng mà hành lễ với Cao Đồ, khom lưng nói: “Thần thiếp cáo lui.”
Đôi mắt đẹp của bà ta hàm chứa những giọt lệ điềm đạm đáng yêu, lúc ngẩng đầu không kìm được mà nhìn về phía Cao Đồ một lần nữa, thấy hắn không có bất kỳ phản ứng nào, bà ta đành đi theo hai gã thị vệ ra khỏi đại điện...
“Vinh lão, trẫm đã sai người đưa Mộ Vô Song tới, mong Vinh lão chờ thêm một lát."
Cao Đồ khẽ mỉm cười, giọng điệu cũng không còn sắc bén như trước, ngược lại mang theo ý tứ lấy lòng.
Vinh lão hừ một tiếng, cũng không để ý tới việc Cao Đồ bày tỏ ý tốt, ông kiêu ngạo quay đầu sang một bên, bắt đầu trò chuyện với Ninh lão.
“Người thì già đi, chân cẳng đúng là bất tiện thật, không giống như một số kẻ chỉ biết ngồi, không biết nhường chỗ ngồi cho lão nhân gia."
Giọng nói của lão giả lộ ra sự bất mãn, chân mày ông hơi nhăn lại khiến Cao Đồ chợt phản ứng kịp, nghiêm mặt quát lớn Vân Lạc Phong: "Vân Lạc Phong, ngươi còn không mau nhường ghế dựa của ngươi cho Vinh lão?"
Khắp đại điện này chỉ có hắn và Vân Lạc Phong ngồi! Vì thế, Cao Đồ nhận định rằng người trong miệng của Vinh lão chính là Vân Lạc Phong.
Nghe vậy, Vân Lạc Phong nhếch khóe môi, ánh mắt tà mị quét qua Cao Đồ, cười như không cười và nói: "Ngươi chắc chắn rằng Vinh lão bảo ta nhường chỗ ư?"
“Không phải ngươi còn có thể là ai?” Vẻ mặt Cao Đồ kiên quyết, nghiêm khắc nói lời khiển trách: "Vân Lạc Phong, cho dù ngươi có ân cứu mang với người Y Các, nhưng rốt cuộc Vinh lão vẫn có thân phận ở chỗ này, ngươi cần phải tôn trọng ông ấy, không thể ép lấy ân báo đáp! Huống hồ, Vinh lão vì ngươi mới tiến cung, đáng lý ra ngươi phải nhường chỗ của mình cho ông ấy!"
“Vô tội ư?”
Ninh lão hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt thản nhiên nở nụ cười mỉa mai: "Ta nghe nói hơn nửa năm trước, hoàng tộc các ngươi vu cáo hãm hại Vân nha đầu, tuyên bố rằng nàng cưỡng đoạt mỹ nam ngay trên đường, làm nàng và Thái tử phải giải trừ hôn ước, nhưng ta lại điều tra ra được kẻ cố tình hãm hại nàng chính là người vô tội trong miệng ngươi - Mộ Vô Song!"
Lời của lão giả tựa như bàn cân nặng nề, hung hăng nện vào lòng Mộ Quý phi, bà ta khiếp sợ trợn to mắt, thề thốt phủ nhận: "Chuyện này không thể nào! Vô Song có tâm địa thiện lương, tuyệt đối không làm ra chuyện hèn hạ như thế!"
Cho dù Mộ Quý phi nói ra miệng như vậy nhưng trong lòng lại không rõ ngọn nguồn gì cả, có lẽ người đời chẳng hiểu rõ tính cách thật sự của Mộ Vô Song, nhưng bà ta lại hiểu rất rõ! Với tính cách ấy, nhất định là Mộ Vô Song làm ra loại chuyện này.
“Người đâu!”
Cao Đồ quyết tâm, lạnh giọng ra lệnh: “Mau đưa Mộ Vô Song tới gặp trẫm!"
“Bệ hạ!” Mộ Quý phi thất thanh kêu lên, bà ta nắm chặt nắm tay: "Vô Song sẽ không làm ra chuyện này đâu, tất cả đều là vu cáo hãm hại!"
Nếu thanh danh của Mộ Vô Song bị hủy sẽ cực kỳ bất lợi cho Mộ gia, bà tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra!
“Ái phi, nàng mệt rồi, xuống dưới nghỉ ngơi đi."
Cao Đồ trông thấy sắc mặt trắng bệch của Mộ Quý phi, hắn thản nhiên mở miệng, hiển nhiên, hắn đã cảm thấy bất mãn nhiều lần vì Mộ Quý phi nói năng lỗ mãng rồi.
Tuy Mộ Quý phi thật sự nhận được sự sủng ái của hắn, nhưng hắn sẽ không vì một nữ nhân mà đắc tội với Y Các!
Có Vinh lão ở đây, lần này Mộ gia cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo!
Thân mình Mộ Quý phi run lên, bà ta ỷ vào việc trước đó Cao Đồ yêu thương mình nên mới muốn mở miệng cầu tình cho Mộ Vô Song, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, giọng nói uy nghiêm của nam nhân kia lại vang lên một lần nữa.
“Người đâu, đưa Quý phi đi, không có mệnh lệnh của trẫm, không cho phép nàng ấy bước ra khỏi tẩm cung một bước."
Nghe thấy thế, hai gã hộ vệ hai bên cung điện liền đứng dậy, cung kính chắp tay nói: “Tuân chỉ!”
Thân mình Mộ Quý phi mềm nhũn đi, suýt chút nữa đã ngã xuống, bà ta cương quyết chống đỡ thân thể, không cam lòng mà hành lễ với Cao Đồ, khom lưng nói: “Thần thiếp cáo lui.”
Đôi mắt đẹp của bà ta hàm chứa những giọt lệ điềm đạm đáng yêu, lúc ngẩng đầu không kìm được mà nhìn về phía Cao Đồ một lần nữa, thấy hắn không có bất kỳ phản ứng nào, bà ta đành đi theo hai gã thị vệ ra khỏi đại điện...
“Vinh lão, trẫm đã sai người đưa Mộ Vô Song tới, mong Vinh lão chờ thêm một lát."
Cao Đồ khẽ mỉm cười, giọng điệu cũng không còn sắc bén như trước, ngược lại mang theo ý tứ lấy lòng.
Vinh lão hừ một tiếng, cũng không để ý tới việc Cao Đồ bày tỏ ý tốt, ông kiêu ngạo quay đầu sang một bên, bắt đầu trò chuyện với Ninh lão.
“Người thì già đi, chân cẳng đúng là bất tiện thật, không giống như một số kẻ chỉ biết ngồi, không biết nhường chỗ ngồi cho lão nhân gia."
Giọng nói của lão giả lộ ra sự bất mãn, chân mày ông hơi nhăn lại khiến Cao Đồ chợt phản ứng kịp, nghiêm mặt quát lớn Vân Lạc Phong: "Vân Lạc Phong, ngươi còn không mau nhường ghế dựa của ngươi cho Vinh lão?"
Khắp đại điện này chỉ có hắn và Vân Lạc Phong ngồi! Vì thế, Cao Đồ nhận định rằng người trong miệng của Vinh lão chính là Vân Lạc Phong.
Nghe vậy, Vân Lạc Phong nhếch khóe môi, ánh mắt tà mị quét qua Cao Đồ, cười như không cười và nói: "Ngươi chắc chắn rằng Vinh lão bảo ta nhường chỗ ư?"
“Không phải ngươi còn có thể là ai?” Vẻ mặt Cao Đồ kiên quyết, nghiêm khắc nói lời khiển trách: "Vân Lạc Phong, cho dù ngươi có ân cứu mang với người Y Các, nhưng rốt cuộc Vinh lão vẫn có thân phận ở chỗ này, ngươi cần phải tôn trọng ông ấy, không thể ép lấy ân báo đáp! Huống hồ, Vinh lão vì ngươi mới tiến cung, đáng lý ra ngươi phải nhường chỗ của mình cho ông ấy!"
/2169
|