Editor: Kim Phượng
“Ngươi quá ngu ngốc.”
Giọng nói của hắn khàn khàn mà từ tính, chậm rãi rơi vào trong đại điện an tĩnh, tựa như một viên đá rơi trên mặt hồ gợi lên một gợn sóng.
Sắc mặt Mộ Vô Song lặp tức thay đổi, gắt gao siết tay, trong mắt đẹp xẹt qua một tia âm độc.
Người nam nhân này lại dám vũ nhục nàng như thế? Nếu nàng ngốc vậy trên đời này cũng không có người thông minh!
“Ngươi nói ta ngốc?” Mộ Vô Song đột ngột cười lạnh, “Nếu ta ngốc, Vân Lạc Phong thông minh hơn ta, vì sao lại không được Thái tử yêu thích? Ngược lại Thái tử lựa chọn ta?”
Nam nhân trầm mặc một lát, đúng sự thật trả lời nói: “Hắn cũng ngốc.”
Lời nói của Vân Tiêu vĩnh viễn đơn giản nhưng dễ hiểu, ngươi vĩnh viễn cũng đừng hy vọng nam tử lãnh khốc tiếc chữ như vàng này sẽ nhiều lời với ngươi!
“Không sai, Vân Tiêu, ngươi nói rất đúng, hai cái ngu xuẩn này thật đúng là trời sinh một đôi, bọn họ nếu không kết hợp thật xin lỗi ông trời!” Vân Lạc Phong lười biếng dựa lưng vào ghế, khóe môi giơ lên một nụ cười tà mị, ánh mắt nàng cười như không cười chuyển hướng về phía Vân Tiêu bên cạnh, làm trò nói, “Sau này nếu ngươi muốn nhìn, nhìn một mình ta đủ rồi, để tránh có một số người da mặt dày cho rằng ngươi coi trọng ả.”
Khi nói lời này, con ngươi tà khí của Vân Lạc Phong liếc về phía khuôn mặt lạnh băng của Mộ Vô Song, ý cười trong mắt càng sâu.
Nhưng nàng vừa dứt lời lại khơi lên một hồi sóng to gió lớn trong đại điện, tất cả mọi người dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Vân Lạc Phong và Vân Tiêu, ánh mắt kia giống như là đang xem một hồi bát quái.
Đã sớm nghe nói Vân Lạc Phong yêu thích mỹ nam, chẳng những theo đuổi Thái tử nhiều năm, còn cường đoạt nam nhân trước mặt mọi người, không nghĩ tới hiện giờ nàng ngay cả thị vệ của chính mình cũng không buông tha?
Vân Lạc cảm nhận được những ánh mắt kinh ngạc đó, mặt già có chút xấu hổ, hung hăng trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong.
Nha đầu thúi này lại dám không coi ai ra gì ve vãn đánh yêu với Vân Tiêu, nếu truyền ra ngoài bảo mặt già của mình nên giấu chỗ nào đây?
"Được.” Sau khi Vân Tiêu nghe lời nói của Vân Lạc Phong, nghiêm túc gật gật đầu, có lẽ hắn sợ Vân Lạc Phong sẽ hiểu lầm, nghiêm trang giải thích, “Ta nghe nói da mặt nàng ta rất dày cho nên vừa rồi ta muốn nhìn thử xem nàng ta và tường thành cái nào dày hơn, quả nhiên, ta vẫn cảm thấy nàng ta dày hơn.”
Biểu tình nghiêm túc của nam nhân kia giống như là đang tự thuật một sự thật, làm người ta không thể hoài nghi mỗi một chữ trong lời nói của hắn.
Đây cũng là đoạn lời nói dài nhất từ trước đến nay hắn từng nói, nhưng lại dùng để bình phán Mộ Vô Song!
Đây có tính là vinh hạnh của Mộ Vô Song không?
“Vân Lạc Phong!”
Dù Mộ Vô Song có tu dưỡng tốt tới đâu cũng bị lời này của Vân Tiêu làm ngực không ngừng phập phồng, tức giận nói: “Ngươi quản tốt người của ngươi! Nếu ngươi không quản giáo, ta cũng không ngại lao lực!”
Vân Lạc Phong nghiêng nghiêng liếc mắt nhìn nàng ta một cái, chậm rãi từ trên chỗ ngồi đứng lên, trong nụ cười tà mị lộ ra một chút cuồng ngạo: “Người của ta còn không tới phiên ngươi quản giáo! Mộ Hành Cừu, Mộ Vô Song, Mộ gia các ngươi thiếu nợ máu, Vân Lạc Phong ta nhất định sẽ đòi lại từng chút!”
Phủ Thừa tướng nợ Vân gia bọn họ quá nhiều! Nếu không phải Mộ Hành Cừu, cha mẹ của thân thể này cũng sẽ không tuổi còn trẻ đã mất, chỉ để lại Vân Lạc Phong năm đó còn nhỏ tuổi.
“Vân Lạc Phong!” Ánh mắt Mộ Hành Cừu đầy phẫn nộ, “Không sai, cha mẹ ngươi chết xác thật là có một chút liên quan tới Mộ gia ta, nhưng ta đã xin lỗi, ngươi còn muốn như thế nào? Hơn nữa, ngươi chưa nghe qua câu này sao, Diêm Vương muốn ngươi canh ba chết, ai dám giữ ngươi đến canh năm? Nếu mạng của cha mẹ ngươi không nên tuyệt, dù cho ta có tiết lộ tình báo, bọn họ cũng không chết được! Đúng là Diêm Vương muốn thu bọn họ, bọn họ mới có thể ngã xuống!”
“Ngươi quá ngu ngốc.”
Giọng nói của hắn khàn khàn mà từ tính, chậm rãi rơi vào trong đại điện an tĩnh, tựa như một viên đá rơi trên mặt hồ gợi lên một gợn sóng.
Sắc mặt Mộ Vô Song lặp tức thay đổi, gắt gao siết tay, trong mắt đẹp xẹt qua một tia âm độc.
Người nam nhân này lại dám vũ nhục nàng như thế? Nếu nàng ngốc vậy trên đời này cũng không có người thông minh!
“Ngươi nói ta ngốc?” Mộ Vô Song đột ngột cười lạnh, “Nếu ta ngốc, Vân Lạc Phong thông minh hơn ta, vì sao lại không được Thái tử yêu thích? Ngược lại Thái tử lựa chọn ta?”
Nam nhân trầm mặc một lát, đúng sự thật trả lời nói: “Hắn cũng ngốc.”
Lời nói của Vân Tiêu vĩnh viễn đơn giản nhưng dễ hiểu, ngươi vĩnh viễn cũng đừng hy vọng nam tử lãnh khốc tiếc chữ như vàng này sẽ nhiều lời với ngươi!
“Không sai, Vân Tiêu, ngươi nói rất đúng, hai cái ngu xuẩn này thật đúng là trời sinh một đôi, bọn họ nếu không kết hợp thật xin lỗi ông trời!” Vân Lạc Phong lười biếng dựa lưng vào ghế, khóe môi giơ lên một nụ cười tà mị, ánh mắt nàng cười như không cười chuyển hướng về phía Vân Tiêu bên cạnh, làm trò nói, “Sau này nếu ngươi muốn nhìn, nhìn một mình ta đủ rồi, để tránh có một số người da mặt dày cho rằng ngươi coi trọng ả.”
Khi nói lời này, con ngươi tà khí của Vân Lạc Phong liếc về phía khuôn mặt lạnh băng của Mộ Vô Song, ý cười trong mắt càng sâu.
Nhưng nàng vừa dứt lời lại khơi lên một hồi sóng to gió lớn trong đại điện, tất cả mọi người dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Vân Lạc Phong và Vân Tiêu, ánh mắt kia giống như là đang xem một hồi bát quái.
Đã sớm nghe nói Vân Lạc Phong yêu thích mỹ nam, chẳng những theo đuổi Thái tử nhiều năm, còn cường đoạt nam nhân trước mặt mọi người, không nghĩ tới hiện giờ nàng ngay cả thị vệ của chính mình cũng không buông tha?
Vân Lạc cảm nhận được những ánh mắt kinh ngạc đó, mặt già có chút xấu hổ, hung hăng trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong.
Nha đầu thúi này lại dám không coi ai ra gì ve vãn đánh yêu với Vân Tiêu, nếu truyền ra ngoài bảo mặt già của mình nên giấu chỗ nào đây?
"Được.” Sau khi Vân Tiêu nghe lời nói của Vân Lạc Phong, nghiêm túc gật gật đầu, có lẽ hắn sợ Vân Lạc Phong sẽ hiểu lầm, nghiêm trang giải thích, “Ta nghe nói da mặt nàng ta rất dày cho nên vừa rồi ta muốn nhìn thử xem nàng ta và tường thành cái nào dày hơn, quả nhiên, ta vẫn cảm thấy nàng ta dày hơn.”
Biểu tình nghiêm túc của nam nhân kia giống như là đang tự thuật một sự thật, làm người ta không thể hoài nghi mỗi một chữ trong lời nói của hắn.
Đây cũng là đoạn lời nói dài nhất từ trước đến nay hắn từng nói, nhưng lại dùng để bình phán Mộ Vô Song!
Đây có tính là vinh hạnh của Mộ Vô Song không?
“Vân Lạc Phong!”
Dù Mộ Vô Song có tu dưỡng tốt tới đâu cũng bị lời này của Vân Tiêu làm ngực không ngừng phập phồng, tức giận nói: “Ngươi quản tốt người của ngươi! Nếu ngươi không quản giáo, ta cũng không ngại lao lực!”
Vân Lạc Phong nghiêng nghiêng liếc mắt nhìn nàng ta một cái, chậm rãi từ trên chỗ ngồi đứng lên, trong nụ cười tà mị lộ ra một chút cuồng ngạo: “Người của ta còn không tới phiên ngươi quản giáo! Mộ Hành Cừu, Mộ Vô Song, Mộ gia các ngươi thiếu nợ máu, Vân Lạc Phong ta nhất định sẽ đòi lại từng chút!”
Phủ Thừa tướng nợ Vân gia bọn họ quá nhiều! Nếu không phải Mộ Hành Cừu, cha mẹ của thân thể này cũng sẽ không tuổi còn trẻ đã mất, chỉ để lại Vân Lạc Phong năm đó còn nhỏ tuổi.
“Vân Lạc Phong!” Ánh mắt Mộ Hành Cừu đầy phẫn nộ, “Không sai, cha mẹ ngươi chết xác thật là có một chút liên quan tới Mộ gia ta, nhưng ta đã xin lỗi, ngươi còn muốn như thế nào? Hơn nữa, ngươi chưa nghe qua câu này sao, Diêm Vương muốn ngươi canh ba chết, ai dám giữ ngươi đến canh năm? Nếu mạng của cha mẹ ngươi không nên tuyệt, dù cho ta có tiết lộ tình báo, bọn họ cũng không chết được! Đúng là Diêm Vương muốn thu bọn họ, bọn họ mới có thể ngã xuống!”
/2169
|