Editor: Hàn Ánh Nguyệt =.=
Nói xong, thân thể Tiểu Mạch từ từ trở nên trong suốt dần, cho đến khi bị gió thổi tan.
"Tiểu thư."
khinh Yên vừa mới chạy tới, nhìn thấy trong toàn bộ đình viện, chỉ có một người Vân lạc Phong, Tiểu Mạch vừa bị nàng túm đi lại không biết ở chỗ nào rồi.
"Tiểu thư, tiểu thiếu gia ở đâu rồi?" Khinh Yên kinh ngạc chớp chớp mắt, "Không phải là bị người diệt khẩu rồi chứ?"
Vân Lạc Phong liếc nhìn Khinh Yên.
Cái nhìn này, khiến cho Kinh Yên sởn gai ốc, vội vàng giải thích nói: "Tiểu thư, ta chỉ là đùa một chút thôi, thật sự là đùa thôi, nhưng mà kỳ quái quá, tại sao không thấy tiểu thiếu gia nữa?"
"Nó có việc đi rồi, ngươi gọi Diệp Linh, chúng ta lập tức xuất phát."
"Vâng, tiểu thư."
Khinh Yên cũng không dám hỏi nhiều, cung kinh hồi đáp.
Việc cấp bách bây giờ, vẫn là đi cứu Chung Linh Nhi quan trọng hơn!
...
Lúc này, cách Long Nguyên quốc không xa ở trong một khách điếm, tiểu lão đầu thích ý phẩm nước trà, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn giống như hoa cúc thoáng hiện lên một nụ cười.
"Từ sau khi được thưởng thức linh trà của Vân nha đầu, miệng của ta kén chọn rất nhiều, ngoại trừ linh trà này, những loại trà khác cũng không hợp khẩu vị của ta nữa."
Tay Lâm Nhược chống cằm, nhàm chán hỏi: "Lão nhân, tới cùng là người muốn ta đi theo người đến nơi này làm cái gì? Có việc thì nhanh chóng hoàn thành đi, ta còn muốn trở về hầu hạ sư phụ."
"Đừng nóng vội, có một thứ, chỉ có thể chất của ngươi mới có thể lấy giúp ta được," Tiểu lão đầu thảnh thơi nhàn nhã nói, "Chờ đến khi ta lấy được dược liệu kia, ta sẽ chia cho sự phụ ngươi một nửa, coi như là trả thù lao khoảng thời gian này cho ngươi."
Lâm Nhược Bạch nhếch miệng nhỏ: "Ta đây là gì hả? Ta chỉ là một đầy tớ miễn phí thôi hả?"
"Tiểu Bạch, ta sẽ không dùng không ngươi, bây giờ, ngươi phải nhận được một thứ quý giá nhất, thứ đó còn trân quý hơn dược liệu."
Tiểu lão đầu quay đầu nhìn Lâm Nhược Bạch, đứng đắn nói.
Mắt Lâm Nhược Bạch sáng lên: "Đó là cái gì vậy?"
"Cái này à..." Tiểu lão đầu nhẹ nhàng vuốt râu dài, ha ha cười nói, "Đó chính là kinh nghiệm quý giá! Từ nhỏ ngươi đã trưởng thành ở núi Linh Thần, không tiếp xúc với mấy người, cũng chưa từng ra ngoài lịch lãm, lần này ta dẫn ngươi tới đây, ngươi có thể nhận được kinh nghiệm lịch lãm, cho nên thư ngươi có được chẳng phải là trân..."
Hai chữ trân quý này còn chưa nói ra miệng, Lâm Nhược Bạch đã tiện tay quơ lấy một ly trà, ném mạnh về phía lão nhân.
Ầm!
Một tiếng trầm đục, nháy mắt trên đầu tiểu lão đầu sưng lên một cục u, nước trà văng tung tóe lên toàn thân lão.
Lão bất đắc dĩ lắc đầu: "Người trẻ tuổi bây giờ, tính tình thật sự rất nổi nóng, lão nhân ta chỉ đùa một chút mà thôi, hà tất xem là thật?"
"Hừ!"
Lâm Nhược Bạch hừ lạnh một tiếng, quay đầu, không muốn liếc mắt nhìn lão thêm một cái.
"Được rồi, nha đầu Tiểu Bạch, lần này lão phu không so đo với ngươi, chúng ta nên đón tiếp khách nhân rồi."
Khách nhân?
Lâm Nhược Bạch sửng sốt một hồi, lúc quay đầu lại nhìn, cửa phòng bị đẩy ra, một nhóm người mặc một thân trường bào màu xanh xuất hiện ở trong phòng.
Trong mấy người đó, dẫn đầu là một vị nam nhân trung niên, hắn cúi đầu chắp tay, cung kính nói: "Thiên Nhai thúc thúc, cuối cùng ta cũng tìm được người rồi."
Tiểu lão đầu nhàn nhạt cười: "Lúc trước gặp phải hai người nhận loạn là thúc, bây giờ lại tới một người, như thế nào, đầu năm nay lưu hành nhận thân thích hả?"
Nam nhân trung niên xấu hổ cười hai tiếng: "Thiên Nhai thúc thúc, ta là người Thiên gia Thiên Huyền, theo bối phận, đúng ra ta phải gọi người một tiếng thúc thúc, lần này ta đến đây, là vì đón Thiên Nhai thúc về nhà."
"Từ trước đến nay lão phu chỉ một thân một mình, cũng không có kiểu gia tộc như thế này, mời các người vẫn là trở về đi, đừng ép ta xuất thủ!"
Nói xong, thân thể Tiểu Mạch từ từ trở nên trong suốt dần, cho đến khi bị gió thổi tan.
"Tiểu thư."
khinh Yên vừa mới chạy tới, nhìn thấy trong toàn bộ đình viện, chỉ có một người Vân lạc Phong, Tiểu Mạch vừa bị nàng túm đi lại không biết ở chỗ nào rồi.
"Tiểu thư, tiểu thiếu gia ở đâu rồi?" Khinh Yên kinh ngạc chớp chớp mắt, "Không phải là bị người diệt khẩu rồi chứ?"
Vân Lạc Phong liếc nhìn Khinh Yên.
Cái nhìn này, khiến cho Kinh Yên sởn gai ốc, vội vàng giải thích nói: "Tiểu thư, ta chỉ là đùa một chút thôi, thật sự là đùa thôi, nhưng mà kỳ quái quá, tại sao không thấy tiểu thiếu gia nữa?"
"Nó có việc đi rồi, ngươi gọi Diệp Linh, chúng ta lập tức xuất phát."
"Vâng, tiểu thư."
Khinh Yên cũng không dám hỏi nhiều, cung kinh hồi đáp.
Việc cấp bách bây giờ, vẫn là đi cứu Chung Linh Nhi quan trọng hơn!
...
Lúc này, cách Long Nguyên quốc không xa ở trong một khách điếm, tiểu lão đầu thích ý phẩm nước trà, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn giống như hoa cúc thoáng hiện lên một nụ cười.
"Từ sau khi được thưởng thức linh trà của Vân nha đầu, miệng của ta kén chọn rất nhiều, ngoại trừ linh trà này, những loại trà khác cũng không hợp khẩu vị của ta nữa."
Tay Lâm Nhược chống cằm, nhàm chán hỏi: "Lão nhân, tới cùng là người muốn ta đi theo người đến nơi này làm cái gì? Có việc thì nhanh chóng hoàn thành đi, ta còn muốn trở về hầu hạ sư phụ."
"Đừng nóng vội, có một thứ, chỉ có thể chất của ngươi mới có thể lấy giúp ta được," Tiểu lão đầu thảnh thơi nhàn nhã nói, "Chờ đến khi ta lấy được dược liệu kia, ta sẽ chia cho sự phụ ngươi một nửa, coi như là trả thù lao khoảng thời gian này cho ngươi."
Lâm Nhược Bạch nhếch miệng nhỏ: "Ta đây là gì hả? Ta chỉ là một đầy tớ miễn phí thôi hả?"
"Tiểu Bạch, ta sẽ không dùng không ngươi, bây giờ, ngươi phải nhận được một thứ quý giá nhất, thứ đó còn trân quý hơn dược liệu."
Tiểu lão đầu quay đầu nhìn Lâm Nhược Bạch, đứng đắn nói.
Mắt Lâm Nhược Bạch sáng lên: "Đó là cái gì vậy?"
"Cái này à..." Tiểu lão đầu nhẹ nhàng vuốt râu dài, ha ha cười nói, "Đó chính là kinh nghiệm quý giá! Từ nhỏ ngươi đã trưởng thành ở núi Linh Thần, không tiếp xúc với mấy người, cũng chưa từng ra ngoài lịch lãm, lần này ta dẫn ngươi tới đây, ngươi có thể nhận được kinh nghiệm lịch lãm, cho nên thư ngươi có được chẳng phải là trân..."
Hai chữ trân quý này còn chưa nói ra miệng, Lâm Nhược Bạch đã tiện tay quơ lấy một ly trà, ném mạnh về phía lão nhân.
Ầm!
Một tiếng trầm đục, nháy mắt trên đầu tiểu lão đầu sưng lên một cục u, nước trà văng tung tóe lên toàn thân lão.
Lão bất đắc dĩ lắc đầu: "Người trẻ tuổi bây giờ, tính tình thật sự rất nổi nóng, lão nhân ta chỉ đùa một chút mà thôi, hà tất xem là thật?"
"Hừ!"
Lâm Nhược Bạch hừ lạnh một tiếng, quay đầu, không muốn liếc mắt nhìn lão thêm một cái.
"Được rồi, nha đầu Tiểu Bạch, lần này lão phu không so đo với ngươi, chúng ta nên đón tiếp khách nhân rồi."
Khách nhân?
Lâm Nhược Bạch sửng sốt một hồi, lúc quay đầu lại nhìn, cửa phòng bị đẩy ra, một nhóm người mặc một thân trường bào màu xanh xuất hiện ở trong phòng.
Trong mấy người đó, dẫn đầu là một vị nam nhân trung niên, hắn cúi đầu chắp tay, cung kính nói: "Thiên Nhai thúc thúc, cuối cùng ta cũng tìm được người rồi."
Tiểu lão đầu nhàn nhạt cười: "Lúc trước gặp phải hai người nhận loạn là thúc, bây giờ lại tới một người, như thế nào, đầu năm nay lưu hành nhận thân thích hả?"
Nam nhân trung niên xấu hổ cười hai tiếng: "Thiên Nhai thúc thúc, ta là người Thiên gia Thiên Huyền, theo bối phận, đúng ra ta phải gọi người một tiếng thúc thúc, lần này ta đến đây, là vì đón Thiên Nhai thúc về nhà."
"Từ trước đến nay lão phu chỉ một thân một mình, cũng không có kiểu gia tộc như thế này, mời các người vẫn là trở về đi, đừng ép ta xuất thủ!"
/2169
|