Edit: Sahara
Chiến tranh xác thật là tàn khốc!
Thế nhưng, việc này không có nghĩa là Vân Lạc Phong sẽ trơ mắt mà nhìn thủ hạ của mình vì chiến đấu mà chết! Tuy không thể hoàn toàn tránh hết thương vong, nhưng có thể tận lực giảm đến mức thấp nhất!
"Sư phụ, làm vậy có tác dụng gì?" Lâm Nhược Bạch chớp chớp mắt, cô bé không hiểu, liền nghiêng đầu hỏi Vân Lạc Phong.
"Con không cần hỏi nhiều, cứ đưa cho người bị thương là được! Đây chính là nhiệm vụ mà hôm nay ta giao cho con! Khi nào đánh xong thì con gọi ta dậy, bây giờ ta ngủ một lát đây!"
Sau khi phân phó nhiệm vụ cho Lâm Nhược Bạch xong thì Vân Lạc Phong liền tìm một chỗ tương đối yên tĩnh mà ngồi xuống. Cô lười biếng dựa lưng vào một cây cột lớn bằng gỗ, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Tất cả mọi người đang có mặt đều ngây ngẩn cả người, ngay cả người của thế lực hai bên đang chiến đấu cũng không tự chủ được mà quay đầu lại nhìn về phía Vân Lạc Phong.
Cô ta.... Ngủ rồi?
Dưới tình huống thế này, mà cô ta còn có thể ngủ?
Nên mắng cô ta lười.... Hay là vô tâm đây?
Tuy nhiên, rất nhanh thì người của Bắc Đẩu Bang và Thiên Võ Các đều thu hồi tầm mắt lại, bắt đầu lao vào chém giết.
Mộ Dung Bắc không yên tâm về Vân Lạc Phong, cho nên phái vài bang chúng đến để bảo vệ cho Vân Lạc Phong. Đáng tiếc, mấy bang chúng trong bang vừa đến gần Vân Lạc Phong thì lại bị Lâm Nhược Bạch đuổi đi.
"Đi đánh nhau đi! Đừng quấy rầy sư phụ ta nghỉ ngơi! Cho dù sư phụ có ngủ thì cũng không ai có thể làm người bị thương được đâu!"
Bên cạnh sư phụ còn có Trà Sữa bảo vệ kia kìa!
Cô bé đã từng tận mắt chứng kiến cảnh mà Trà Sữa chiến đấu cùng với các linh thú khác. Đừng thấy Trà Sữa nhỏ bé xíu xiu như thế mà lầm. Kỳ thực, con chuột nhỏ kia còn hung tàn hơn bất cứ người nào ở đây!
Dưới sự bảo vệ của Trà Sữa mà dám động đến sư phụ nhà cô bé, chính là đồng nghĩa với việc tự tìm con đường chết!
Do Lâm Nhược Bạch là đồ đệ của Vân Lạc Phong, cho nên đối với lời của cô bé, mọi người trong bang đều rất tin tưởng nghe theo. Vì vậy bọn họ không ở lại làm nhiệm vụ bảo vệ Vân Lạc Phong nữa, mà lập tức quay trở về hàng ngũ chiến đấu, tiếp tục chém giết với người của Thiên Võ Các.
Thật ra Vân Lạc Phong không hề ngủ, mà là để linh hồn của mình tiến vào không gian thần điển, chẳng qua khi người bên ngoài nhìn vào, thì trông Vân Lạc Phong giống như là đang ngủ mà thôi.
Dưới bầu trời biến ảo màu xanh trong không gian thần điển, Tiểu Mạch liếc mắt một cái thì đã thấy được Vân Lạc Phong, liền vô cùng hưng phấn, hai cái chân ngắn ngủn lạch bạch nhào về phía Vân Lạc Phong.
"Chủ nhân, sao người lại tới đây?"
"Ta tới xem thử xem cái hạt giống kia trồng như thế nào rồi?"
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng mỉm cười, tầm mắt từ từ chuyển hướng về phía dược điền.
"Tiểu Mạch, rốt cuộc thì cái hạt giống kia có lai lịch gì? Tại sao ngươi một hai bắt ta phải giành được nó tới tay?"
"Việc này...." Tiểu Mạch hơi nhíu mày: "ta rời khỏi phiếm đại lục này cũng đã được một khoản thời gian rất dài rồi, bây giờ mới quay lại lần nữa cho nên những thông tin mà ta biết được cũng không được đầy đủ lắm, nói thật thì ta cũng không biết đây là hạt giống của loài cây gì? Chỉ có thể đợi nó nẩy mầm rồi ta mới biết được công dụng của nó!"
"Nẩy mầm?...... Mất bao lâu?"
"Không biết?" Tiểu Mạch lắc lắc đầu: "có lẽ một năm, nhưng cũng có thể phải mất đến hai ba năm! Tình hình cụ thể ta vẫn không dám chắc được! Nhưng mà chủ nhân, ta tin tưởng, chỉ cần kiên nhẫn thì nó nhất định sẽ nẩy mầm!"
Hai mắt của Tiểu Mạch như phát sáng lên.
Ở Hội Đấu Giá ngày đó, thời điểm khi nhìn thấy cái hạt giống này, trong lòng Tiểu Mạch liền có một linh cảm, bằng mọi giá phải lấy được cái hạt giống này!
Nếu không, sau này nhất định sẽ hối hận!
Đây cũng là lý do mà ngày đó Tiểu Mạch hối thúc Vân Lạc Phong phải mua cho bằng được hạt giống này về.
"Tiểu Mạch, nếu hạt giống này có biến hóa thì gì lập tức báo ngay cho ta biết! Ta vẫn còn có việc, nên phải rời khỏi không gian thần điển trước đây!"
Nghe Vân Lạc Phong nói xong, trong ánh mắt của Tiểu Mạch lại có chút không nỡ: "chủ nhân, mỗi lần người đến cũng không dễ dàng gì, chi bằng ở lại thêm một chút đi!"
Nhìn thoáng qua vẻ mặt không nỡ kia của Tiểu Mạch, Vân Lạc Phong như cười như không mà nói: "nếu ngươi không nỡ xa ta, thì cùng theo ta ra ngoài chơi vài canh giờ là được thôi mà!"
"Chuyện này.... Vẫn là bỏ đi!" Tiểu Mạch rùng mình một cái, cười gượng hai tiếng: "tiểu ma nữ kia quá bạo lực, ta muốn cách cô ta xa một chút, tránh cho một ngày nào đó cô ta ngứa tay lại lôi ta ra đánh một trận!"
Chiến tranh xác thật là tàn khốc!
Thế nhưng, việc này không có nghĩa là Vân Lạc Phong sẽ trơ mắt mà nhìn thủ hạ của mình vì chiến đấu mà chết! Tuy không thể hoàn toàn tránh hết thương vong, nhưng có thể tận lực giảm đến mức thấp nhất!
"Sư phụ, làm vậy có tác dụng gì?" Lâm Nhược Bạch chớp chớp mắt, cô bé không hiểu, liền nghiêng đầu hỏi Vân Lạc Phong.
"Con không cần hỏi nhiều, cứ đưa cho người bị thương là được! Đây chính là nhiệm vụ mà hôm nay ta giao cho con! Khi nào đánh xong thì con gọi ta dậy, bây giờ ta ngủ một lát đây!"
Sau khi phân phó nhiệm vụ cho Lâm Nhược Bạch xong thì Vân Lạc Phong liền tìm một chỗ tương đối yên tĩnh mà ngồi xuống. Cô lười biếng dựa lưng vào một cây cột lớn bằng gỗ, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Tất cả mọi người đang có mặt đều ngây ngẩn cả người, ngay cả người của thế lực hai bên đang chiến đấu cũng không tự chủ được mà quay đầu lại nhìn về phía Vân Lạc Phong.
Cô ta.... Ngủ rồi?
Dưới tình huống thế này, mà cô ta còn có thể ngủ?
Nên mắng cô ta lười.... Hay là vô tâm đây?
Tuy nhiên, rất nhanh thì người của Bắc Đẩu Bang và Thiên Võ Các đều thu hồi tầm mắt lại, bắt đầu lao vào chém giết.
Mộ Dung Bắc không yên tâm về Vân Lạc Phong, cho nên phái vài bang chúng đến để bảo vệ cho Vân Lạc Phong. Đáng tiếc, mấy bang chúng trong bang vừa đến gần Vân Lạc Phong thì lại bị Lâm Nhược Bạch đuổi đi.
"Đi đánh nhau đi! Đừng quấy rầy sư phụ ta nghỉ ngơi! Cho dù sư phụ có ngủ thì cũng không ai có thể làm người bị thương được đâu!"
Bên cạnh sư phụ còn có Trà Sữa bảo vệ kia kìa!
Cô bé đã từng tận mắt chứng kiến cảnh mà Trà Sữa chiến đấu cùng với các linh thú khác. Đừng thấy Trà Sữa nhỏ bé xíu xiu như thế mà lầm. Kỳ thực, con chuột nhỏ kia còn hung tàn hơn bất cứ người nào ở đây!
Dưới sự bảo vệ của Trà Sữa mà dám động đến sư phụ nhà cô bé, chính là đồng nghĩa với việc tự tìm con đường chết!
Do Lâm Nhược Bạch là đồ đệ của Vân Lạc Phong, cho nên đối với lời của cô bé, mọi người trong bang đều rất tin tưởng nghe theo. Vì vậy bọn họ không ở lại làm nhiệm vụ bảo vệ Vân Lạc Phong nữa, mà lập tức quay trở về hàng ngũ chiến đấu, tiếp tục chém giết với người của Thiên Võ Các.
Thật ra Vân Lạc Phong không hề ngủ, mà là để linh hồn của mình tiến vào không gian thần điển, chẳng qua khi người bên ngoài nhìn vào, thì trông Vân Lạc Phong giống như là đang ngủ mà thôi.
Dưới bầu trời biến ảo màu xanh trong không gian thần điển, Tiểu Mạch liếc mắt một cái thì đã thấy được Vân Lạc Phong, liền vô cùng hưng phấn, hai cái chân ngắn ngủn lạch bạch nhào về phía Vân Lạc Phong.
"Chủ nhân, sao người lại tới đây?"
"Ta tới xem thử xem cái hạt giống kia trồng như thế nào rồi?"
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng mỉm cười, tầm mắt từ từ chuyển hướng về phía dược điền.
"Tiểu Mạch, rốt cuộc thì cái hạt giống kia có lai lịch gì? Tại sao ngươi một hai bắt ta phải giành được nó tới tay?"
"Việc này...." Tiểu Mạch hơi nhíu mày: "ta rời khỏi phiếm đại lục này cũng đã được một khoản thời gian rất dài rồi, bây giờ mới quay lại lần nữa cho nên những thông tin mà ta biết được cũng không được đầy đủ lắm, nói thật thì ta cũng không biết đây là hạt giống của loài cây gì? Chỉ có thể đợi nó nẩy mầm rồi ta mới biết được công dụng của nó!"
"Nẩy mầm?...... Mất bao lâu?"
"Không biết?" Tiểu Mạch lắc lắc đầu: "có lẽ một năm, nhưng cũng có thể phải mất đến hai ba năm! Tình hình cụ thể ta vẫn không dám chắc được! Nhưng mà chủ nhân, ta tin tưởng, chỉ cần kiên nhẫn thì nó nhất định sẽ nẩy mầm!"
Hai mắt của Tiểu Mạch như phát sáng lên.
Ở Hội Đấu Giá ngày đó, thời điểm khi nhìn thấy cái hạt giống này, trong lòng Tiểu Mạch liền có một linh cảm, bằng mọi giá phải lấy được cái hạt giống này!
Nếu không, sau này nhất định sẽ hối hận!
Đây cũng là lý do mà ngày đó Tiểu Mạch hối thúc Vân Lạc Phong phải mua cho bằng được hạt giống này về.
"Tiểu Mạch, nếu hạt giống này có biến hóa thì gì lập tức báo ngay cho ta biết! Ta vẫn còn có việc, nên phải rời khỏi không gian thần điển trước đây!"
Nghe Vân Lạc Phong nói xong, trong ánh mắt của Tiểu Mạch lại có chút không nỡ: "chủ nhân, mỗi lần người đến cũng không dễ dàng gì, chi bằng ở lại thêm một chút đi!"
Nhìn thoáng qua vẻ mặt không nỡ kia của Tiểu Mạch, Vân Lạc Phong như cười như không mà nói: "nếu ngươi không nỡ xa ta, thì cùng theo ta ra ngoài chơi vài canh giờ là được thôi mà!"
"Chuyện này.... Vẫn là bỏ đi!" Tiểu Mạch rùng mình một cái, cười gượng hai tiếng: "tiểu ma nữ kia quá bạo lực, ta muốn cách cô ta xa một chút, tránh cho một ngày nào đó cô ta ngứa tay lại lôi ta ra đánh một trận!"
/2169
|