Edit: Sahara
______
Phảng phất như không nghe thấy những lời nói châm chọc kia, Vân Lạc Phong lẳng lặng bước tới bên cạnh tên thiếu niên kia, từ trên cao nhìn xuống hắn.
"Ngươi có biết, ở trước mặt ta mà dám giả bệnh thì sẽ có kết cục gì không?"
Khuôn mặt của tên thiếu niên kia đột ngột biến sắc, đáy mắt hắn ta xẹt qua một tia âm trầm: "Lam Hoành trưởng lão cũng đã đích thân chẩn đoán cho thân thể của ta, hơn nữa còn xác nhận là thân thể ta thật sự có bệnh, đã tới nước này rồi, mà ngươi vẫn cứ khăng khăng là ta giả bệnh hay sao?"
Những người khác lại tiếp tục sôi nổi bàn tán, ánh mắt nhìn Vân Lạc Phong lúc này càng thêm khinh thường không thôi.
"Nữ nhân này đúng là không biết xấu hổ là gì mà? Chẳng lẽ Y Sư Hiệp Hội mà lại giở trò bịp bợm hay sao? Rõ ràng là bản lĩnh của cô ta chẳng tới đâu, cho nên muốn trốn tránh trách nhiệm đây mà!"
Thần sắc Vinh lão lúc này đã nôn nóng lắm rồi, ông không ngừng đưa mắt ra hiệu cho Vân Lạc Phong, sau đó, ông vừa định đứng lên nói gì đó, thì ngay trong lúc này, Vân Lạc Phong lại chợt có hành động, cắt ngang dự định ban đầu của ông.
Rầm!!
Vân Lạc Phong nắm chặt lấy cánh tay của tên thiếu niên kia, lôi hắn ta ra khỏi cán, tiếp theo liền ném mạnh hắn xuống đất, nhấc một chân dẫm lên trên người hắn ta, gương mặt cô lúc này ngập tràn sự ngông cuồng ngạo mạn.
"Ngươi muốn làm gì hả?" thiếu niên kia tức giận rống lên một tiếng, không ngừng vùng vẫy muốn đứng lên, hai mắt chứa đầy phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong không chớp mắt.
Mọi người đều sợ đến ngây người, ai nấy cũng đều không có nghĩ tới, Vân Lạc Phong lại dám ở ngay trong Đại Hội Y Sư mà trực tiếp động thủ với một người bệnh, hoàn toàn không biết kiêng kỵ là gì.
Lâm Nhã Đình hơi hơi nhíu mày, hướng về phía nam nhân bên cạnh mà cho hắn một ánh mắt. Nam nhân kia ngay lập tức hiểu được ý của Lâm Nhã Đình, tức thì liền đứng dậy, thần sắc trên mặt sắc bén tựa như kiếm.
"Vân Lạc Phong, ngươi thật to gan! Bản thân ngươi vô năng, lại còn dám động thủ đả thương người? Đúng là càn rỡ vô cùng! Loại người không biết y đức như ngươi, làm sao xứng đáng nhận lấy hai chữ y sư? Mặt khác, là người nào cho ngươi thiệp mời, cư nhiên để loại người như ngươi tham gia khảo nghiệm?"
Vân Lạc Phong quét mắt nhìn người nam nhân kia, trong mắt cô chứa đầy sự cuồng ngạo không kiềm chế được. Cái nhìn này giống như đang nói hắn ta chỉ là một tên hề nhảy nhót, cô ngay cả nói cũng lười nói với hắn ta.
"Thu Bình!"
Thời điểm này, Lâm Nhã Đình lại đột nhiên đứng dậy, làm bộ làm tịch mà nói: "thiệp mời của Vân Lạc Phong là do Y Các đưa, nhưng cũng đã được ta cho phép! Bởi vì nhìn vào biểu hiện ở bên ngoài của Vân Lạc Phong, xác thực là cô ấy có đủ tư cách để tham gia Đại Hội Y Sư!"
"Nhã Đình sư tỷ! Kia chẳng qua chỉ là một ít lời đồn đại ở tục giới mà thôi! Mà lời đồn thì vốn không thể tin được! Nói không chừng là do cô ta đã bỏ ngân lượng ra thuê những người kia, để bọn họ giúp cô ta ở khắp nơi thổi phồng bản thân mình. Đệ thấy cô ta vốn không hề có cái bản lĩnh gì lớn như lời đồn cả!" Thu Bình khẽ cười khẩy một tiếng đầy trào phúng, híp híp con mắt lại mà nhìn về phía Vân Lạc Phong.
"Còn nữa, Nhã Đình sư tỷ, chẳng lẽ tỷ đã quên mất trước đó cô ta đã đối xử với tỷ thế nào hay sao? Tỷ tốt bụng dẫn theo thanh chủ Y Thành đến xin lỗi với cô ta, cô ta chẳng những cự tuyệt lời xin lỗi của tỷ, mà còn mở miệng sỉ nhục tỷ nữa. Hiện tại, sao tỷ vẫn còn muốn nói tốt thay cho cô ta kia chứ!"
Thu Bình cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong.
Loại chuyện kẻ xướng người họa thế này, hắn cùng Lâm Nhã Đình đã làm không ít rồi. Những năm gần đây, hắn luôn luôn giúp Lâm Nhã Đình nói ra lời nói trong nội tâm của cô ta, tiếp đó, Lâm Nhã Đình lại đứng ra đóng vai trò người tốt.
Dù vậy, thì bất cứ chuyện gì mà hắn làm cho Lâm Nhã Đình, cũng đều là hắn cam tâm tình nguyện.
Lâm Nhã Đình lại làm ra vẻ thất vọng, lắc lắc đầu: "ta đã nói với đệ rồi, làm người thì phải biết lấy ơn báo oán, sao đệ mãi vẫn không chịu hiểu? Huống hồ, chuyện năm đó quả thật là do Y Thành đã làm sai, xin lỗi là chuyện đương nhiên. Quan trọng nhất là, ta thấy được Vân Lạc Phong là một nhân tài đáng để bồi dưỡng, cho dù hôm nay cô ấy khảo nghiệm thất bại, thì ta vẫn muốn chiêu mộ cô ấy về bên cạnh!"
______
Phảng phất như không nghe thấy những lời nói châm chọc kia, Vân Lạc Phong lẳng lặng bước tới bên cạnh tên thiếu niên kia, từ trên cao nhìn xuống hắn.
"Ngươi có biết, ở trước mặt ta mà dám giả bệnh thì sẽ có kết cục gì không?"
Khuôn mặt của tên thiếu niên kia đột ngột biến sắc, đáy mắt hắn ta xẹt qua một tia âm trầm: "Lam Hoành trưởng lão cũng đã đích thân chẩn đoán cho thân thể của ta, hơn nữa còn xác nhận là thân thể ta thật sự có bệnh, đã tới nước này rồi, mà ngươi vẫn cứ khăng khăng là ta giả bệnh hay sao?"
Những người khác lại tiếp tục sôi nổi bàn tán, ánh mắt nhìn Vân Lạc Phong lúc này càng thêm khinh thường không thôi.
"Nữ nhân này đúng là không biết xấu hổ là gì mà? Chẳng lẽ Y Sư Hiệp Hội mà lại giở trò bịp bợm hay sao? Rõ ràng là bản lĩnh của cô ta chẳng tới đâu, cho nên muốn trốn tránh trách nhiệm đây mà!"
Thần sắc Vinh lão lúc này đã nôn nóng lắm rồi, ông không ngừng đưa mắt ra hiệu cho Vân Lạc Phong, sau đó, ông vừa định đứng lên nói gì đó, thì ngay trong lúc này, Vân Lạc Phong lại chợt có hành động, cắt ngang dự định ban đầu của ông.
Rầm!!
Vân Lạc Phong nắm chặt lấy cánh tay của tên thiếu niên kia, lôi hắn ta ra khỏi cán, tiếp theo liền ném mạnh hắn xuống đất, nhấc một chân dẫm lên trên người hắn ta, gương mặt cô lúc này ngập tràn sự ngông cuồng ngạo mạn.
"Ngươi muốn làm gì hả?" thiếu niên kia tức giận rống lên một tiếng, không ngừng vùng vẫy muốn đứng lên, hai mắt chứa đầy phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong không chớp mắt.
Mọi người đều sợ đến ngây người, ai nấy cũng đều không có nghĩ tới, Vân Lạc Phong lại dám ở ngay trong Đại Hội Y Sư mà trực tiếp động thủ với một người bệnh, hoàn toàn không biết kiêng kỵ là gì.
Lâm Nhã Đình hơi hơi nhíu mày, hướng về phía nam nhân bên cạnh mà cho hắn một ánh mắt. Nam nhân kia ngay lập tức hiểu được ý của Lâm Nhã Đình, tức thì liền đứng dậy, thần sắc trên mặt sắc bén tựa như kiếm.
"Vân Lạc Phong, ngươi thật to gan! Bản thân ngươi vô năng, lại còn dám động thủ đả thương người? Đúng là càn rỡ vô cùng! Loại người không biết y đức như ngươi, làm sao xứng đáng nhận lấy hai chữ y sư? Mặt khác, là người nào cho ngươi thiệp mời, cư nhiên để loại người như ngươi tham gia khảo nghiệm?"
Vân Lạc Phong quét mắt nhìn người nam nhân kia, trong mắt cô chứa đầy sự cuồng ngạo không kiềm chế được. Cái nhìn này giống như đang nói hắn ta chỉ là một tên hề nhảy nhót, cô ngay cả nói cũng lười nói với hắn ta.
"Thu Bình!"
Thời điểm này, Lâm Nhã Đình lại đột nhiên đứng dậy, làm bộ làm tịch mà nói: "thiệp mời của Vân Lạc Phong là do Y Các đưa, nhưng cũng đã được ta cho phép! Bởi vì nhìn vào biểu hiện ở bên ngoài của Vân Lạc Phong, xác thực là cô ấy có đủ tư cách để tham gia Đại Hội Y Sư!"
"Nhã Đình sư tỷ! Kia chẳng qua chỉ là một ít lời đồn đại ở tục giới mà thôi! Mà lời đồn thì vốn không thể tin được! Nói không chừng là do cô ta đã bỏ ngân lượng ra thuê những người kia, để bọn họ giúp cô ta ở khắp nơi thổi phồng bản thân mình. Đệ thấy cô ta vốn không hề có cái bản lĩnh gì lớn như lời đồn cả!" Thu Bình khẽ cười khẩy một tiếng đầy trào phúng, híp híp con mắt lại mà nhìn về phía Vân Lạc Phong.
"Còn nữa, Nhã Đình sư tỷ, chẳng lẽ tỷ đã quên mất trước đó cô ta đã đối xử với tỷ thế nào hay sao? Tỷ tốt bụng dẫn theo thanh chủ Y Thành đến xin lỗi với cô ta, cô ta chẳng những cự tuyệt lời xin lỗi của tỷ, mà còn mở miệng sỉ nhục tỷ nữa. Hiện tại, sao tỷ vẫn còn muốn nói tốt thay cho cô ta kia chứ!"
Thu Bình cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong.
Loại chuyện kẻ xướng người họa thế này, hắn cùng Lâm Nhã Đình đã làm không ít rồi. Những năm gần đây, hắn luôn luôn giúp Lâm Nhã Đình nói ra lời nói trong nội tâm của cô ta, tiếp đó, Lâm Nhã Đình lại đứng ra đóng vai trò người tốt.
Dù vậy, thì bất cứ chuyện gì mà hắn làm cho Lâm Nhã Đình, cũng đều là hắn cam tâm tình nguyện.
Lâm Nhã Đình lại làm ra vẻ thất vọng, lắc lắc đầu: "ta đã nói với đệ rồi, làm người thì phải biết lấy ơn báo oán, sao đệ mãi vẫn không chịu hiểu? Huống hồ, chuyện năm đó quả thật là do Y Thành đã làm sai, xin lỗi là chuyện đương nhiên. Quan trọng nhất là, ta thấy được Vân Lạc Phong là một nhân tài đáng để bồi dưỡng, cho dù hôm nay cô ấy khảo nghiệm thất bại, thì ta vẫn muốn chiêu mộ cô ấy về bên cạnh!"
/2169
|