Chương 32.1: hung hăng vả mặt!
“Tỷ tỷ sao ngươi có thể đoạt khăn che mặt của ta…”. Phượng Hàm Yên vội vàng dùng tay áo to rộng che lại gương mặt kia, đáng tiếc bị Hiên Viên Đông Thành thấy được, Phượng Hàm Yên vừa tức vừa hận, chỉ có thể tiếp tục giả bộ.
Tất cả mọi người chấn kinh rồi, trừ bỏ Phượng Thiên Tuyết.
Phượng Thiên Tuyết vội vàng nhảy dựng lên, đưa tấm khăn che mặt còn trong tay cho Phượng Hàm Yên, “Muội muội, ta không phải cố ý! Là chưởng phong người nọ quá lợi hại, ta mới không cẩn thận tháo xuống khăn che mặt của ngươi…”.
Giọng nói của Phượng Thiên Tuyết có chút áy náy, Hiên Viên Đông Thành đã đứng lên.
“Nhị tiểu thư, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi, bổn vương nhớ tới có một số việc, không quấy rầy nhị tiểu thư nữa!”.
Hiên Viên Đông Thành nói, lạnh lùng liếc mắt Phượng Thiên Tuyết một cái, vung tay áo bước nhanh rời đi.
Ha, tới cũng mau mà đi cũng mau!
Vừa thấy khuôn mặt của Phượng Hàm Yên, Hiên Viên Đông Thành không có hứng thú, tự nhiên cũng không lưu lại.
Phượng Thiên Tuyết âm thầm cười lạnh, Phượng Hàm Yên vẫn luôn muốn kéo nàng xuống nước, không có cửa đâu!
Lần này, Phượng Hàm Yên nhất định hận chết nàng đi?
Phượng Hàm Yên đeo khăn che mặt trở về, trong mắt chứa đầy nước mắt, “Hu hu, ta xấu mặt rồi …”.
Nàng cúi đầu khóc thút thít, hy vọng Trần Tĩnh Hiên một bên động tâm, vì nàng mà lộ diện.
Đáng tiếc Phượng Hàm Yên tính toán sai lầm, Trần Tĩnh Hiên chỉ là chán ghét nhìn lướt qua Phượng Hàm Yên, nhị tiểu thư thiên tài này, trước kia hết sức huênh hoang, đã được vô số nam nhân theo đuổi.
Chính là Trần Tĩnh Hiên cảm thấy nàng làm ra vẻ, dối trá!
“Muội muội, không phải ngươi sai, mặt ngươi sẽ khá lên chứ? Đúng rồi, không phải Thượng Quan Nguyên nói sẽ vì ngươi mời danh y sao, mời tới chưa?”.
Phượng Thiên Tuyết lạnh nhạt mà cong khóe môi, muốn đấu cùng nàng, thật là tìm chết!
“Không có…”. Phượng Hàm Yên bi ai mà liếc mắt nhìn Trần Tĩnh Hiên một cái, lại bi ai mà rũ mi mắt xuống.
Bộ dáng này, nam nhân đều sẽ động tâm.
Rốt cuộc nữ nhân như vậy, mới có thể kích thích ý muốn bảo hộ của nam nhân.
Đáng tiếc Trần Tĩnh Hiên chỉ cười lạnh một tiếng, “Thượng Quan Nguyên, loại phế vật nhưhắn cũng có thể mời thần y đến sao? Thôi bỏ đi.”.
“Trần công tử, cảm ơn ngươi!”. Phượng Thiên Tuyết nhìn về phía Trần Tĩnh Hiên, mỉm cười nói lời cảm tạ.
Trần Tĩnh Hiên nhiệt huyết chính trực, thật ra Phượng Thiên Tuyết nghe không ít lời đồn về hắn, cho nên đối với hắn cũng có một chút ấn tượng tốt.
“Không cần khách khí, về sau có kịch vui để xem, đừng quên ta là được, ta đi trước!”. Trần Tĩnh Hiên khẽ cười một tiếng, hai chân dùng một chút lực, nhảy lên đầu tườngđi mất.
Thấy Trần Tĩnh Hiên đi, cũng không bênh vực mình, trong lòng Phượng Hàm Yên thống hận vô cùng, lạnh lùng ngước mắt bắn thẳng đến Phượng Thiên Tuyết.
Phượng Thiên Tuyết nhướn mày, “Muội muội không cần làm ra vẻ, Trần Tĩnh Hiên không phải loại người dễ dàng bị mê hoặc. Bạch liên hoa như ngươi này, hắnchán ghét vô cùng. Được, bổn tiểu thư cũng không có thời gian xem ngươi diễn kịch, không có việc gì đừng tới phiền ta!”.
Dứt lời, nàng xoay người đi nhanh ra phía ngoài.
Phượng Hàm Yên khiếp sợ vô cùng nhìn bóng dáng Phượng Thiên Tuyết, hai tay nắm chặt.
Tiện nhân kia! Vậy mà nàng nhìn ra được… tâm tư của mình, thật đáng sợ!
Trước kia Phượng Thiên Tuyết, không phải vô cùng ngu dốt, vô cùng nhát gan sao? Như thế nào hiện tại…hoàn toàn biến thành người khác?
Phượng Hiểu Vũ tức giận hét lên, “Nha đầu lỗ mãng! Chờ xem, một ngày nào đó ta sẽ làm cho ngươi quỳ gối khóc trước mặt ta!”.
Phượng Hiểu Vũ hận không thể làm Phượng Thiên Tuyết biến mất ở trong sân, bởi vì mỗi một lần dùng bữa, bọn thị nữ đều sẽ nói với Phượng Hiểu Vũ, Phượng Thiên Tuyết cho người đoạt đi vài món đồ ăn của nàng.
Phượng Hiểu Vũ càng ngày càng thống hận Phượng Thiên Tuyết.
Biết được hôm nay Hiên Viên Đông Thành tới làm khách, cho nên cố ý diễn xuất một vở này.
/1938
|