Mặc Tiểu Cơ đau khổ nhắm mắt lại chờ đợi cái chết, chờ đợi đôi tay lạnh như băng kia bóp chặt cổ họng nàng, chờ đợi khoảnh khắc không còn sống trong nỗi sợ hãi nữa.
Đôi tay lạnh như băng kia giống như trong tưởng tượng của Mặc Tiểu Cơ, tiếp tục siết chặt, khiến cho nàng không thể thở, khiến cho hai bàn tay nàng không còn sức giãy dụa.
Mặc Tiểu Cơ cảm thấy ánh sáng lóe lên trước mắt mình, giống như một thiên đường. Thì ra, Mặc Tiểu Cơ nàng cũng có tư cách bước lên thiên đường.
Đôi tay quỷ dị trên cổ nàng lại đột nhiên buông lỏng ra, không khí tràn vào đột ngột khiến cho Mặc Tiểu Cơ ho khan không dứt.
Mặc Tiểu Cơ khó tin mở mắt ra, bản thân mình vẫn còn ở trong rừng, vẫn chưa chết.
Nàng không biết vì sao thứ kia không giết mình, đến khi ngẩng đầu thì nàng lại không thể tin nhìn mọi thứ trước mắt.
Một ngôi miếu đắm chìm trong ánh sáng lấp lánh, vững vàng đứng trước mặt Mặc Tiểu Cơ, một bậc thang thật dài hướng lên cánh cổng sáng loáng.
Mặc Tiểu Cơ vui mừng hô lên một tiếng, dùng sức chạy về phía chiếc cổng.
Trong lòng Mặc Tiểu Cơ vui sướng vạn phần.
Nàng chạy… chạy… chạy…
Chạy trên bậc thang cả nửa ngày, Mặc Tiểu Cơ trợn tròn mắt.
Tuy bậc thang kia rất dài, Mặc Tiểu Cơ dùng hết sức lực bình sinh thì dù có mười bậc thang như vậy cũng đã chạy hết, nhưng bây giờ nàng vẫn chỉ đứng ở giữa đường.
Mặc Tiểu Cơ dừng lại, trợn tròn mắt, nhấc lên một bước. Nàng chớp chớp mắt, lại bước thêm một bước, khiến cho nàng cảm thấy kỳ lạ chính là không có bất kỳ sự thay đổi nào.
“Hừ! Chẳng lẽ một cái bậc thang mà cũng có khả năng tu thành tiên sao? Quá lắm thì cũng chỉ là thuật Bát Quái Ngũ Hành mà thôi!” Mặc Tiểu Cơ khinh thường nhổ nước bọt.
Ngụm nước bọt kia vừa mới nhổ ra, Mặc Tiểu Cơ liền hận không thể tự cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Thế nhưng nàng lại đột nhiên xuất hiện trước cánh cửa lớn lấp lánh ánh sáng kia. Mặc Tiểu Cơ vô cùng sung sướng, bật thang bảo bối này không biết được làm ra như thế nào.
Nàng vừa định đẩy cửa, không ngờ xẹt một tiếng, Mặc Tiểu Cơ đáng thương lại bị ném đến bậc thứ nhất của cầu thang.
Đôi tay lạnh như băng kia giống như trong tưởng tượng của Mặc Tiểu Cơ, tiếp tục siết chặt, khiến cho nàng không thể thở, khiến cho hai bàn tay nàng không còn sức giãy dụa.
Mặc Tiểu Cơ cảm thấy ánh sáng lóe lên trước mắt mình, giống như một thiên đường. Thì ra, Mặc Tiểu Cơ nàng cũng có tư cách bước lên thiên đường.
Đôi tay quỷ dị trên cổ nàng lại đột nhiên buông lỏng ra, không khí tràn vào đột ngột khiến cho Mặc Tiểu Cơ ho khan không dứt.
Mặc Tiểu Cơ khó tin mở mắt ra, bản thân mình vẫn còn ở trong rừng, vẫn chưa chết.
Nàng không biết vì sao thứ kia không giết mình, đến khi ngẩng đầu thì nàng lại không thể tin nhìn mọi thứ trước mắt.
Một ngôi miếu đắm chìm trong ánh sáng lấp lánh, vững vàng đứng trước mặt Mặc Tiểu Cơ, một bậc thang thật dài hướng lên cánh cổng sáng loáng.
Mặc Tiểu Cơ vui mừng hô lên một tiếng, dùng sức chạy về phía chiếc cổng.
Trong lòng Mặc Tiểu Cơ vui sướng vạn phần.
Nàng chạy… chạy… chạy…
Chạy trên bậc thang cả nửa ngày, Mặc Tiểu Cơ trợn tròn mắt.
Tuy bậc thang kia rất dài, Mặc Tiểu Cơ dùng hết sức lực bình sinh thì dù có mười bậc thang như vậy cũng đã chạy hết, nhưng bây giờ nàng vẫn chỉ đứng ở giữa đường.
Mặc Tiểu Cơ dừng lại, trợn tròn mắt, nhấc lên một bước. Nàng chớp chớp mắt, lại bước thêm một bước, khiến cho nàng cảm thấy kỳ lạ chính là không có bất kỳ sự thay đổi nào.
“Hừ! Chẳng lẽ một cái bậc thang mà cũng có khả năng tu thành tiên sao? Quá lắm thì cũng chỉ là thuật Bát Quái Ngũ Hành mà thôi!” Mặc Tiểu Cơ khinh thường nhổ nước bọt.
Ngụm nước bọt kia vừa mới nhổ ra, Mặc Tiểu Cơ liền hận không thể tự cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Thế nhưng nàng lại đột nhiên xuất hiện trước cánh cửa lớn lấp lánh ánh sáng kia. Mặc Tiểu Cơ vô cùng sung sướng, bật thang bảo bối này không biết được làm ra như thế nào.
Nàng vừa định đẩy cửa, không ngờ xẹt một tiếng, Mặc Tiểu Cơ đáng thương lại bị ném đến bậc thứ nhất của cầu thang.
/64
|