Bậc thang rung chuyển, dường như rất phẫn nộ.
Mặc Tiểu Cơ lại mắng đến nước bọt bay tứ tung. Lúc nãy nàng đứng trên bậc thang này, nó cứ giở thói ngang ngược, bây giờ nàng đã đứng trong cánh cửa, còn lâu mới sợ nó.
Ngay lúc Mặc Tiểu Cơ dương dương tự đắc, bậc thang lại cuốn thành một cái đuôi nhào về phía nàng như một cơn gió. Mặc Tiểu Cơ bị hù cho biến sắc, hận không thể nuốt luôn cả lưỡi mình. Nhìn xem, cái tật hay nói lung tung đã đắc tội với bậc thang biến thái này rồi.
“Được rồi, Mặc Kiếm!” Một âm thanh trong trẻo vang lên trong lúc nguy hiểm.
Một tiểu hòa thượng mặc quần áo màu xanh từ bên trong đi ra, bậc thang nghe thấy thanh âm của hắn liền trở lại nguyên trạng.
Mặc Tiểu Cơ thở mạnh một hơi, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tiểu hòa thượng nhìn thấy Mặc Tiểu Cơ đang hoảng sợ liền cười nói: “Thí chủ, ngươi là người đầu tiên có thể làm cho Mặc Kiếm tức giận, cũng là người đầu tiên khiến cho Mặc Kiếm chủ động đưa tới trước cửa, ngươi với Mặc Kiếm quả thật rất có duyên”
“Ta với cái bậc thang biến thái…” Vẻ mặt của Mặc Tiểu Cơ tràn đầy chán ghét chỉ tay về phía bậc thang, nói được một nửa nàng lại im lặng, hình ảnh trước mặt Mặc Tiểu Cơ khiến cho nàng phải thề, cả đời này nàng sẽ không chửi bậy người khác nữa.
Bậc thang biến thái kia thế nhưng… thế nhưng lại biến thành một con mãng xà to lớn màu đen.
Mặc Tiểu Cơ lập tức thay đổi thành vẻ mặt lấy lòng nhìn con mãng xà, người nào không biết Mặc Tiểu Cơ nàng sợ nhất chính là rắn.
Mãng xà màu đen thè chiếc lưỡi rắn dài ra, dần dần trườn về phía Mặc Tiểu Cơ.
“Ngươi xem, mãng xà này… rất đẹp trai nha!” Mặc Tiểu Cơ cười, nhưng cõi lòng đang cắn chặt răng run rẩy. Nàng vỗ vỗ tay, bộ dạng như rất sùng bái.
Tiểu hòa thượng kia chỉ mỉm cười nhìn Mặc Tiểu Cơ thao diễn, còn có một con mãng xà đang đi đến gần nàng.
Bây giờ ngay cả giả vờ mỉm cười, Mặc Tiểu Cơ cũng không làm được. Nàng dùng ánh mắt cầu cứu nhìn tiểu hòa thượng, nhưng tiểu hòa thượng lại giống như một người ngoài, không chút để ý đến ánh mắt cầu cứu của Mặc Tiểu Cơ.
Mặc Tiểu Cơ lại mắng đến nước bọt bay tứ tung. Lúc nãy nàng đứng trên bậc thang này, nó cứ giở thói ngang ngược, bây giờ nàng đã đứng trong cánh cửa, còn lâu mới sợ nó.
Ngay lúc Mặc Tiểu Cơ dương dương tự đắc, bậc thang lại cuốn thành một cái đuôi nhào về phía nàng như một cơn gió. Mặc Tiểu Cơ bị hù cho biến sắc, hận không thể nuốt luôn cả lưỡi mình. Nhìn xem, cái tật hay nói lung tung đã đắc tội với bậc thang biến thái này rồi.
“Được rồi, Mặc Kiếm!” Một âm thanh trong trẻo vang lên trong lúc nguy hiểm.
Một tiểu hòa thượng mặc quần áo màu xanh từ bên trong đi ra, bậc thang nghe thấy thanh âm của hắn liền trở lại nguyên trạng.
Mặc Tiểu Cơ thở mạnh một hơi, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tiểu hòa thượng nhìn thấy Mặc Tiểu Cơ đang hoảng sợ liền cười nói: “Thí chủ, ngươi là người đầu tiên có thể làm cho Mặc Kiếm tức giận, cũng là người đầu tiên khiến cho Mặc Kiếm chủ động đưa tới trước cửa, ngươi với Mặc Kiếm quả thật rất có duyên”
“Ta với cái bậc thang biến thái…” Vẻ mặt của Mặc Tiểu Cơ tràn đầy chán ghét chỉ tay về phía bậc thang, nói được một nửa nàng lại im lặng, hình ảnh trước mặt Mặc Tiểu Cơ khiến cho nàng phải thề, cả đời này nàng sẽ không chửi bậy người khác nữa.
Bậc thang biến thái kia thế nhưng… thế nhưng lại biến thành một con mãng xà to lớn màu đen.
Mặc Tiểu Cơ lập tức thay đổi thành vẻ mặt lấy lòng nhìn con mãng xà, người nào không biết Mặc Tiểu Cơ nàng sợ nhất chính là rắn.
Mãng xà màu đen thè chiếc lưỡi rắn dài ra, dần dần trườn về phía Mặc Tiểu Cơ.
“Ngươi xem, mãng xà này… rất đẹp trai nha!” Mặc Tiểu Cơ cười, nhưng cõi lòng đang cắn chặt răng run rẩy. Nàng vỗ vỗ tay, bộ dạng như rất sùng bái.
Tiểu hòa thượng kia chỉ mỉm cười nhìn Mặc Tiểu Cơ thao diễn, còn có một con mãng xà đang đi đến gần nàng.
Bây giờ ngay cả giả vờ mỉm cười, Mặc Tiểu Cơ cũng không làm được. Nàng dùng ánh mắt cầu cứu nhìn tiểu hòa thượng, nhưng tiểu hòa thượng lại giống như một người ngoài, không chút để ý đến ánh mắt cầu cứu của Mặc Tiểu Cơ.
/64
|