Edit + Beta: Dực
Kết quả, Mặc Tiểu Cơ thất vọng phát hiện ở bên trong chỉ có một bộ đồ màu trắng cổ xưa, còn có một thanh chủy thủ lộng lẫy, thanh chủy thủ đó nạm đầy đá quý ngũ sắc khiến mắt Mặc Tiểu Cơ sáng lên, Mặc Tiểu Cơ định cầm thanh chủy thủ lên xem một chút, xem…đá quý này có phải là thật không, đã bị Hách Liên Dục kinh hoảng kéo ra.
Nhớ lúc đó, ngay cả mặt Hách Liên Dục cũng trắng bệch ra như bạch ngọc, dùng sức kéo Mặc Tiểu Cơ ra phía sau nhà anh, nhìn tứ phía, dùng sức thở hắt ra một hơi, hai tròng mắt đen nhánh mê hoặc, rất nghiêm túc nói với Mặc Tiểu Cơ “Ngàn vạn lần đừng để bà nội em biết là em đã mở cái rương đó ra, em phải nói với bà nội là em ở nhà anh suốt, chưa có rời khỏi.”
Mặc Tiểu Cơ chưa bao giờ thấy Hách Liên Dục nghiêm túc như vậy, cô lặng lẽ gật đầu. Bởi vì khuôn mặt sợ hãi của Hách Liên Dục, Mặc Tiểu Cơ giữ bí mật này, đây cũng là bí mật lớn nhất của hai người.
Trong khi đó, Mặc Tiểu Cơ nghĩ, nếu như bà nội biết chuyện cô mở cái rương, thì sẽ thế nào.
Cô có hỏi Hách Liên Dục, con người đẹp đẽ của Hách Liên Dục gần như trở nên ảm đạm trong nháy mắt, hắn chỉ nói mỗi một câu “Bà sẽ giết em!”
Sau đó Hách Liên Dục gắt gao ôm Mặc Tiểu Cơ, nói rất nhỏ, giọng như đang cầu xin “Tin anh đi, Tiểu Cơ, đừng nói cho bà em, cũng đừng nói cho bà chúng ta thường gặp mặt, nghe anh đi, rồi sau này em sẽ hiểu, nhưng bây giờ đừng hỏi anh vì sao. Bởi vì ngay cả anh cũng không biết giải thích cho em thế nào. Nhưng, anh chỉ muốn nói cho em biết, giết người là một chuyện rất nhẹ nhàng.”
Có lẽ Hách Liên Dục phát hiện ra ngữ khí của mình làm Mặc Tiểu Cơ hoảng sợ, liền động viên cô “Yên tâm! Anh sẽ không để bất cứ ai làm em tổn thương!”
Mà Mặc TIểu Cơ cũng chỉ biết ngơ ngác nhìn Hách Liên Dục, cô cho rằng anh Dục bị choáng, đây không phải xã hội đen độc ác, đây là thế kỷ 21 tươi sáng.
Suy nghĩ nhẹ nhàng của Mặc Tiểu Cơ lại trở lại.
Trên bàn vuông đặt hai cái đĩa to đựng cái gì đó đen sì sì, Mặc Tiểu Cơ cố gắng mở to hai mắt cũng không nhìn ra nó là cái gì, điều này khiến Mặc Tiểu Cơ chán vô cùng, không biết ăn cơm vào rồi có ói ra không.
Kết quả, Mặc Tiểu Cơ thất vọng phát hiện ở bên trong chỉ có một bộ đồ màu trắng cổ xưa, còn có một thanh chủy thủ lộng lẫy, thanh chủy thủ đó nạm đầy đá quý ngũ sắc khiến mắt Mặc Tiểu Cơ sáng lên, Mặc Tiểu Cơ định cầm thanh chủy thủ lên xem một chút, xem…đá quý này có phải là thật không, đã bị Hách Liên Dục kinh hoảng kéo ra.
Nhớ lúc đó, ngay cả mặt Hách Liên Dục cũng trắng bệch ra như bạch ngọc, dùng sức kéo Mặc Tiểu Cơ ra phía sau nhà anh, nhìn tứ phía, dùng sức thở hắt ra một hơi, hai tròng mắt đen nhánh mê hoặc, rất nghiêm túc nói với Mặc Tiểu Cơ “Ngàn vạn lần đừng để bà nội em biết là em đã mở cái rương đó ra, em phải nói với bà nội là em ở nhà anh suốt, chưa có rời khỏi.”
Mặc Tiểu Cơ chưa bao giờ thấy Hách Liên Dục nghiêm túc như vậy, cô lặng lẽ gật đầu. Bởi vì khuôn mặt sợ hãi của Hách Liên Dục, Mặc Tiểu Cơ giữ bí mật này, đây cũng là bí mật lớn nhất của hai người.
Trong khi đó, Mặc Tiểu Cơ nghĩ, nếu như bà nội biết chuyện cô mở cái rương, thì sẽ thế nào.
Cô có hỏi Hách Liên Dục, con người đẹp đẽ của Hách Liên Dục gần như trở nên ảm đạm trong nháy mắt, hắn chỉ nói mỗi một câu “Bà sẽ giết em!”
Sau đó Hách Liên Dục gắt gao ôm Mặc Tiểu Cơ, nói rất nhỏ, giọng như đang cầu xin “Tin anh đi, Tiểu Cơ, đừng nói cho bà em, cũng đừng nói cho bà chúng ta thường gặp mặt, nghe anh đi, rồi sau này em sẽ hiểu, nhưng bây giờ đừng hỏi anh vì sao. Bởi vì ngay cả anh cũng không biết giải thích cho em thế nào. Nhưng, anh chỉ muốn nói cho em biết, giết người là một chuyện rất nhẹ nhàng.”
Có lẽ Hách Liên Dục phát hiện ra ngữ khí của mình làm Mặc Tiểu Cơ hoảng sợ, liền động viên cô “Yên tâm! Anh sẽ không để bất cứ ai làm em tổn thương!”
Mà Mặc TIểu Cơ cũng chỉ biết ngơ ngác nhìn Hách Liên Dục, cô cho rằng anh Dục bị choáng, đây không phải xã hội đen độc ác, đây là thế kỷ 21 tươi sáng.
Suy nghĩ nhẹ nhàng của Mặc Tiểu Cơ lại trở lại.
Trên bàn vuông đặt hai cái đĩa to đựng cái gì đó đen sì sì, Mặc Tiểu Cơ cố gắng mở to hai mắt cũng không nhìn ra nó là cái gì, điều này khiến Mặc Tiểu Cơ chán vô cùng, không biết ăn cơm vào rồi có ói ra không.
/64
|