[Qủy Dị Tạp Đàm Hệ Liệt] - Đệ Nhị Thoại - Long Quyết
Chương 42 - Đệ Nhị Thoại - Long Quyết - Chương 42
/88
|
“Ngươi ─” Đột nhiên Thủy Đức Tinh Quân không thể tin quay đầu lại trừng nhìn Hỏa Đức Tinh Quân, chỉ là hắn vừa mới phát ra một tiếng “ngươi” liền “Rầm” một tiếng ngã trên mặt đất không nhúc nhích được. Thì ra không biết từ lúc nào, Hỏa Đức Tinh Quân đã âm thầm ra chiêu, nhân lúc Thủy Đức Tinh Quân chưa chuẩn bị, một chiêu đánh ra khiến hắn hôn mê.
Đối với biến hóa đột ngột xuất hiện, Ngao Triệu và Quân Ngọc Hàm cũng trợn mắt há hốc mồm, không hiểu gì nhìn Hỏa Đức Tinh Quân, đợi y cho bọn họ một lời giải thích. “Hỏa huynh, huynh…”
Hỏa Đức Tinh Quân đè nén xuống sự đố kị trong lòng, trừng mắt nhìn hai người, y và Ngao Triệu quen biết nhau đã mấy trăm năm, chưa từng thấy đối phương dễ chịu với ai như vậy, càng đừng nói đến chuyện ủy thân cho người khác! Hôm nay y chẳng những ủy thân cho Quân Ngọc Hàm, còn dùng thân thể dương tính dựng tử, tuy đã sớm biết được chuyện tình, nhưng khi y tận mắt nhìn thấy, y vẫn không thể nhịn được lửa giận trong lòng, y thật muốn một mồi lửa thiêu chết Quân Ngọc Hàm cho rồi! Nhưng y không thể cũng không có quyền này, bất luận là về tư hay là công! Y đều không hề có quyền này!
“Hỏa huynh, bất luận là thế nào, ta vẫn cám ơn huynh!” Ngao Triệu được Quân Ngọc Hàm đỡ dậy, nói lời cám ơn. Y và Hỏa Đức Tinh Quân mặc dù một là Địa tiên một là Thiên thần, từ xưa đến nay Thiên thần vốn xem thường Địa tiên, khinh thường lui tới chỗ Địa tiên, nhưng Hỏa Đức Tinh Quân lại không hề như vậy, quan hệ với y rất tốt còn kết bái làm huynh đệ, ở trong lòng y vẫn luôn kính ngưỡng Hỏa Đức Tinh Quân. Bất kể sự tương trợ này của đối phương có mục đích gì đi nữa, y vẫn cảm kích khôn cùng!
“Ngươi không cần nói tạ ơn, ta cũng chỉ là phụng mệnh hành sự, nếu Thiên Hậu có lệnh muốn ta giết các ngươi, ta cũng sẽ nghe theo giết không tha!” Lời nói của Hỏa Đức Tinh Quân không mang theo chút tình cảm nào, khom người nâng Thủy Đức Tinh Quân lên, liền đi về phía ngược với Ngao Triệu, đi được vài bước bỗng nhiên dừng lại, dừng một chút mới nói, “Ngao Triệu, hãy bảo trọng!”
“Dù có như thế nào, ta vẫn cảm kích Hỏa huynh vạn phần, trong lòng Ngao Triệu ta, Hỏa huynh vĩnh viễn là đại ca của ta!” Mặc dù Hỏa Đức Tinh Quân không nhìn thấy, Ngao Triệu vẫn khom người thật sâu bày tỏ cảm kích, nhưng lại không nhìn thấy vẻ mặt của Hỏa Đức Tinh Quân.
Hỏa Đức Tinh Quân nghe thấy y nói vậy cả người ngược lại trở nên cứng ngắc, y hung hăng nắm chặt tay lại. Ngao Triệu à Ngao Triệu! Ta thà rằng không làm đại ca của ngươi! Ngươi có biết mỗi khi ngươi xưng ta là đại ca, trong lòng ta đau đớn thế nào không!
Sáu trăm năm trước khi Ngao Triệu vừa mới nhậm chức Phần hà Long Vương, được Thiên Đế triệu kiến, một đuôi bạch long dù là Địa long nhưng vô cùng cao ngạo, thân thể bạc trắng đâm xuyên qua tế nhật kiền vân(1), khiến cho y đứng gần đó từ khi ấy đến giờ không thể quên được một mạt bạch sắc này. Biết rõ giữa bọn họ không thể nào có kết quả, y vẫn không thể khắc chế được mà tiếp cận đối phương. Vốn đánh đổi được một tiếng đại ca của người đó, y hẳn nên hài lòng rồi, ấy vậy mà trái lại trái tim của y càng thêm ê ẩm! Biết người đó phạm phải giới luật của Trời, y đau khổ vì người đó nỗ lực cầu tình giành giật bảo vệ một mạng của đối phương, vì thế còn bị Thiên Đế trừng phạt trong vòng một năm không được rời khỏi phủ đệ của mình. Mà đợi đến khi Thiên Hậu đến tìm y nói cho y biết người đó bây giờ nhưng lại thấy thân nam nhi mang nặng cốt nhục của người khác, sau nỗi khiếp sợ chính là ruột gan đứt thành từng khúc, nhưng có ai hiểu được đây?! Nếu sớm biết riêng có phương pháp này có thể cứu người đó một mạng, y cũng nguyện ý vứt bỏ tất cả mà bồi đối phương lưu lạc thiên nhai! Thật muốn nói cho Ngao Triệu biết, y cũng có thể không để ý đến Thiên điều, không để ý đến hậu quả, không màng đến tính mạng để bảo vệ đối phương, chỉ cầu trong lòng Ngao Triệu có một chút về mình! Chỉ là bây giờ tất cả đều đã quá muộn rồi…
(1) tế nhật: che lấp mặt trời; kiền vân: đâm xuyên qua bóng mây
Mà khi vừa nhìn thấy giữa y và Quân Ngọc Hàm tình ý tương nùng, đều vì nhau mà không màng đến tính mạng, giấc mộng của y hoàn toàn tan vỡ, trái tim của vỡ nát theo ─ Y thật hận! Hận trong lòng Ngao Triệu hoàn toàn không có mình! Hận Quân Ngọc Hàm lại dễ dàng chiếm được trái tim của Ngao Triệu mà y tha thiết mơ ước suốt sáu trăm năm! Càng hận bản thân ngay từ đầu trong lòng do dự không dám chọc giận thiên uy xuống phàm bảo vệ Ngao Triệu!
Nhiều lần tự hỏi vì sao lại nguyện ý nhận lấy nhiệm vụ mất đầu này, cho dù là theo lời của Thiên Hậu, Thiên giới sắp có một tràng kịch biến, nhưng bây giờ đương đạo vẫn là Thiên Đế, sự việc của tương lai có ai có thể biết được đây? Y bây giờ một khi bị bắt về Thiên Đình vẫn khó tránh khỏi cái chết, nhưng y vẫn không chút do dự tiếp nhận. Y thật sự có thể từ bỏ được đoạn nghiệt tình này không? Đáp án đã rất rõ ràng rồi!
Đưa mắt nhìn Hỏa Đức Tinh Quân rời đi, Ngao Triệu và Quân Ngọc Hàm tất nhiên không biết được phiền muộn trong lòng Hỏa Đức Tinh Quân, chỉ thở phào nhẹ nhõm, cuối cũng đã tránh thoát được khỏi một cuộc đấu sinh tử! Phải một lần nữa quay lại Lôi Công sơn sao? Cả hai nhìn nhau, nhưng ngay sau đó kiên định gật đầu, không giống như trước kia, lần này đến núi Lôi Công, trong lòng Ngao Triệu không hề có một chút do dự nào!
Đối với biến hóa đột ngột xuất hiện, Ngao Triệu và Quân Ngọc Hàm cũng trợn mắt há hốc mồm, không hiểu gì nhìn Hỏa Đức Tinh Quân, đợi y cho bọn họ một lời giải thích. “Hỏa huynh, huynh…”
Hỏa Đức Tinh Quân đè nén xuống sự đố kị trong lòng, trừng mắt nhìn hai người, y và Ngao Triệu quen biết nhau đã mấy trăm năm, chưa từng thấy đối phương dễ chịu với ai như vậy, càng đừng nói đến chuyện ủy thân cho người khác! Hôm nay y chẳng những ủy thân cho Quân Ngọc Hàm, còn dùng thân thể dương tính dựng tử, tuy đã sớm biết được chuyện tình, nhưng khi y tận mắt nhìn thấy, y vẫn không thể nhịn được lửa giận trong lòng, y thật muốn một mồi lửa thiêu chết Quân Ngọc Hàm cho rồi! Nhưng y không thể cũng không có quyền này, bất luận là về tư hay là công! Y đều không hề có quyền này!
“Hỏa huynh, bất luận là thế nào, ta vẫn cám ơn huynh!” Ngao Triệu được Quân Ngọc Hàm đỡ dậy, nói lời cám ơn. Y và Hỏa Đức Tinh Quân mặc dù một là Địa tiên một là Thiên thần, từ xưa đến nay Thiên thần vốn xem thường Địa tiên, khinh thường lui tới chỗ Địa tiên, nhưng Hỏa Đức Tinh Quân lại không hề như vậy, quan hệ với y rất tốt còn kết bái làm huynh đệ, ở trong lòng y vẫn luôn kính ngưỡng Hỏa Đức Tinh Quân. Bất kể sự tương trợ này của đối phương có mục đích gì đi nữa, y vẫn cảm kích khôn cùng!
“Ngươi không cần nói tạ ơn, ta cũng chỉ là phụng mệnh hành sự, nếu Thiên Hậu có lệnh muốn ta giết các ngươi, ta cũng sẽ nghe theo giết không tha!” Lời nói của Hỏa Đức Tinh Quân không mang theo chút tình cảm nào, khom người nâng Thủy Đức Tinh Quân lên, liền đi về phía ngược với Ngao Triệu, đi được vài bước bỗng nhiên dừng lại, dừng một chút mới nói, “Ngao Triệu, hãy bảo trọng!”
“Dù có như thế nào, ta vẫn cảm kích Hỏa huynh vạn phần, trong lòng Ngao Triệu ta, Hỏa huynh vĩnh viễn là đại ca của ta!” Mặc dù Hỏa Đức Tinh Quân không nhìn thấy, Ngao Triệu vẫn khom người thật sâu bày tỏ cảm kích, nhưng lại không nhìn thấy vẻ mặt của Hỏa Đức Tinh Quân.
Hỏa Đức Tinh Quân nghe thấy y nói vậy cả người ngược lại trở nên cứng ngắc, y hung hăng nắm chặt tay lại. Ngao Triệu à Ngao Triệu! Ta thà rằng không làm đại ca của ngươi! Ngươi có biết mỗi khi ngươi xưng ta là đại ca, trong lòng ta đau đớn thế nào không!
Sáu trăm năm trước khi Ngao Triệu vừa mới nhậm chức Phần hà Long Vương, được Thiên Đế triệu kiến, một đuôi bạch long dù là Địa long nhưng vô cùng cao ngạo, thân thể bạc trắng đâm xuyên qua tế nhật kiền vân(1), khiến cho y đứng gần đó từ khi ấy đến giờ không thể quên được một mạt bạch sắc này. Biết rõ giữa bọn họ không thể nào có kết quả, y vẫn không thể khắc chế được mà tiếp cận đối phương. Vốn đánh đổi được một tiếng đại ca của người đó, y hẳn nên hài lòng rồi, ấy vậy mà trái lại trái tim của y càng thêm ê ẩm! Biết người đó phạm phải giới luật của Trời, y đau khổ vì người đó nỗ lực cầu tình giành giật bảo vệ một mạng của đối phương, vì thế còn bị Thiên Đế trừng phạt trong vòng một năm không được rời khỏi phủ đệ của mình. Mà đợi đến khi Thiên Hậu đến tìm y nói cho y biết người đó bây giờ nhưng lại thấy thân nam nhi mang nặng cốt nhục của người khác, sau nỗi khiếp sợ chính là ruột gan đứt thành từng khúc, nhưng có ai hiểu được đây?! Nếu sớm biết riêng có phương pháp này có thể cứu người đó một mạng, y cũng nguyện ý vứt bỏ tất cả mà bồi đối phương lưu lạc thiên nhai! Thật muốn nói cho Ngao Triệu biết, y cũng có thể không để ý đến Thiên điều, không để ý đến hậu quả, không màng đến tính mạng để bảo vệ đối phương, chỉ cầu trong lòng Ngao Triệu có một chút về mình! Chỉ là bây giờ tất cả đều đã quá muộn rồi…
(1) tế nhật: che lấp mặt trời; kiền vân: đâm xuyên qua bóng mây
Mà khi vừa nhìn thấy giữa y và Quân Ngọc Hàm tình ý tương nùng, đều vì nhau mà không màng đến tính mạng, giấc mộng của y hoàn toàn tan vỡ, trái tim của vỡ nát theo ─ Y thật hận! Hận trong lòng Ngao Triệu hoàn toàn không có mình! Hận Quân Ngọc Hàm lại dễ dàng chiếm được trái tim của Ngao Triệu mà y tha thiết mơ ước suốt sáu trăm năm! Càng hận bản thân ngay từ đầu trong lòng do dự không dám chọc giận thiên uy xuống phàm bảo vệ Ngao Triệu!
Nhiều lần tự hỏi vì sao lại nguyện ý nhận lấy nhiệm vụ mất đầu này, cho dù là theo lời của Thiên Hậu, Thiên giới sắp có một tràng kịch biến, nhưng bây giờ đương đạo vẫn là Thiên Đế, sự việc của tương lai có ai có thể biết được đây? Y bây giờ một khi bị bắt về Thiên Đình vẫn khó tránh khỏi cái chết, nhưng y vẫn không chút do dự tiếp nhận. Y thật sự có thể từ bỏ được đoạn nghiệt tình này không? Đáp án đã rất rõ ràng rồi!
Đưa mắt nhìn Hỏa Đức Tinh Quân rời đi, Ngao Triệu và Quân Ngọc Hàm tất nhiên không biết được phiền muộn trong lòng Hỏa Đức Tinh Quân, chỉ thở phào nhẹ nhõm, cuối cũng đã tránh thoát được khỏi một cuộc đấu sinh tử! Phải một lần nữa quay lại Lôi Công sơn sao? Cả hai nhìn nhau, nhưng ngay sau đó kiên định gật đầu, không giống như trước kia, lần này đến núi Lôi Công, trong lòng Ngao Triệu không hề có một chút do dự nào!
/88
|