[Qủy Dị Tạp Đàm Hệ Liệt] - Đệ Nhị Thoại - Long Quyết
Chương 44 - Đệ Nhị Thoại - Long Quyết - Chương 44
/88
|
Không được làm hại Ngao Triệu của hắn! Dù là thần cũng vậy là ma cũng thế, bất kể là ai cũng không cho phép tổn thương Ngao Triệu của hắn!
“Buông Ngao Triệu ra ─” Theo thân thể dần bị nhuộm đỏ của Ngao Triệu, hai mắt Quân Ngọc Hàm cũng giống như bị máu tươi nhuộm thẫm, đỏ ngầu trừng mắt nhìn Trừng Ác thần, sự tức giận vô cùng tận từ trong lòng bộc phát ra, tràn ngập khắp người, theo sự dâng lên của cơn tức, trong cơ thể như có một luồng sức mạnh khổng lồ không hề nghe theo sự khống chế của hắn, giống như con ngựa thoát cương không ngừng phát ra ngoài cơ thể, ở bên ngoài tạo thành từng vệt sáng kinh người. Hắn đột nhiên nhảy lên, bay lên giữa không trung, phẫn nộ chằm chằm nhìn Trừng Ác thần.
Hắn chỉ là phàm thai sao lại có được pháp lực mạnh mẽ như vậy?! Hào quang không ngừng bắn ra này lại khiến cho Trừng Ác thần chưa từng sợ hãi cũng phải kinh sợ rồi! Hơn nữa pháp lực này ─ pháp lực này làm hắn cảm thấy thật quen thuộc, không khỏi khiến hắn nhớ lại một vị tôn giả không thể nghĩ đến ─ Thiên Đế, người thống trị tối cao trong Thiên giới hiện giờ! Nhưng Quân Ngọc Hàm trước mắt này chưa thoát khỏi phàm thai, sao có thể có quan hệ với Thiên Đế được?
Quân Ngọc Hàm càng căm tức nhìn hắn, không thèm trả lời vấn đề của hắn, chợt từ hai tay hóa ra hai thanh quang đao, bỗng nhiên chém xuống, nhất thời chặt đứt sợi xích sắt thô to trong tay Trừng Ác thần, như mũi tên lao đến, ôm lấy Ngao Triệu vì mất đi lực kéo mà rơi xuống.
Mà đối mặt với Ngao Triệu, tất cả khí thế sắc nhọn của hắn đều thu lại, vẻ mặt trở nên nhu hòa, thật cẩn thận đặt y xuống đất, nhìn thấy y cả khuôn mặt giống như bạch ngọc trong suốt không có một chút vệt huyết sắc, y phục trên người đều bị xé nát, thiết liên thô to vô tình đâm xuyên qua hai vai y, hòa trộn với máu thịt, thấy vậy tim hắn phảng phất như bị xích sắt đâm xuyên qua vậy! Giây phút này trong đầu hắn chỉ có một ý niệm duy nhất ─ bất kể là thần hay ma, phàm là tổn thương đến Ngao Triệu, quyết không tha thứ! Hắn phải khiến cho kẻ dám làm tăng thêm vết thương trên người Ngao Triệu phải hoàn trả gấp bội!
Không để ý đến Trừng Ác thần đang ngẩn người, khẽ nói với Ngao Triệu: “Chịu đựng một chút, ta giúp ngươi lấy khóa sắt ra…”
“Bảo vệ hài tử…” Thần trí của Ngao Triệu đã không còn được rõ ràng nữa, trong mơ mơ hồ hồ nghe thấy giọng nói dịu dàng của Quân Ngọc Hàm, chợt vươn tay tóm lấy y phục của hắn, lo lắng nỉ non, “Bảo vệ hài tử… Bảo vệ hài tử…”
Trong lòng Quân Ngọc Hàm không khỏi nổi lên cơn chua sót, ánh mắt thoáng có chút mơ hồ, một tay đặt lên bụng của Ngao Triệu, chậm rãi truyền chân khí vào trong người y, ôn nhu an ủi: “Không sao cả… Hài tử không có việc gì…”
Lời nói dịu dàng không ngừng bên tai giống như dòng thanh tuyền xoa dịu trái tim lo lắng của Ngao Triệu, bàn tay nắm chặt lấy Quân Ngọc Hàm từ từ thả ra, cảm nhận được hơi ấm không ngừng trên bụng, đôi môi trắng bệch của y thoáng cong lên.
Thấy Ngao Triệu đã hơi thả lỏng, Quân Ngọc Hàm lại đưa ánh mắt lên khóa sắt trên đầu vai của Ngao Triệu, thần kinh của hắn lại căng thẳng, run rẩy vươn tay chạm lên, hắn mặc dù không nỡ để cho Ngao Triệu chịu khổ, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, hắn nhất định phải nhanh chóng lấy khóa sắt này ra mới được! Nhắm mắt lại thật chặt, hạ quyết tâm, thình lình kéo sợi xích sắt kia, ra sức lôi ra ngoài.
“A ─” Xích sắt đi vào thế nào thì đi ra thế đó, mà trong lúc lôi ra còn ma sát lên vết thương vẫn đang chảy máu, đau đớn kia còn hơn cả lúc bị xuyên vào! Một lần nữa gặp phải cơn đau thấu xương này, Ngao Triệu lại phát ra tiếng hét thảm thiết, bàn tay mới vừa nới lỏng đột ngột lại tóm lấy y phục của Quân Ngọc Hàm, sức lực lớn đến mức xé nát bộ y phục! Khiến cho Quân Ngọc Hàm chỉ cảm thấy như có một thanh kiếm cùn không ngừng mài lên trái tim của mình!
Trừng Ác thần vẫn khó tin trừng mắt nhìn sợi xích sắt trong tay mình. Sao lại có thể vậy được?! Đây chính là xà linh được chú nhập từ huyền thiết ngàn năm mà chế tạo thành xích sắt, ngay cả thần khí trên trời cũng khó mà cắt đứt, hôm nay lại bị một người phàm dùng tay chặt đứt! Đây tuyệt đối không phải là người bình thường! Cảm thấy ánh mắt sắc bén của Quân Ngọc Hàm, hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Quân Ngọc Hàm dường như hoàn toàn biến thành một người khác, mà đối với ánh mắt uy nghiêm lạnh như băng kia hắn lại càng hoảng hốt ─ đây rõ ràng chính là đôi mắt của Thiên Đế! “Ngươi ─” đến tột cùng là có quan hệ gì với Thiên Đế!
Hắn chợt nhíu mày lại, cần thận quan sát kỹ Quân Ngọc Hàm, người này tuyệt đối không phải là Thiên Đế, hoặc là hóa thân của Thiên Đế, nếu không Thiên Đế sẽ không phái mình xuống đuổi giết bọn họ! Mà Thiên Đế vô cùng có khả năng là không biết đến sự tồn tại của người này! Chuyện này quá mức kỳ quái, hắn phải lập tức trở về Thiên Đình bẩm báo mới được!
Xoay người định rời đi, lại nghe thấy Quân Ngọc Hàm quát to: “Chạy đi đâu!”
Một cú tung người, đột ngột chặn lại phía trước Trừng Ác thần, hai tay chợt tụ lực sinh ra một đôi quang đao, sinh sinh xuyên qua hai vai của Trừng Ác thần ─ hắn muốn bắt người này phải hoàn trả cho Ngao Triệu! Trừng Ác thần nhất thời không tránh kịp, “A” một tiếng kêu đau, quang đao nhất thời khảm vào bên trong vai của hắn, theo hai tay của Quân Ngọc Hàm kéo lại, dòng suối đỏ lập tức phun ra, đầu vai nhất thời sinh ra hai lỗ thủng không nhỏ!
“Ô ─” Trừng Ác thần không chống đỡ được, ngã xuống đất, nhưng Quân Ngọc Hàm không hề có ý định bỏ qua cho hắn, đuổi sát theo, quang đao lập tức ngăn trên cổ họng của Trừng Ác thần, khiến cho trái tim như thiết thạch của hắn cũng phải run rẩy, kinh hãi nói: “Ngươi ─ ngươi có biết thí thần là tội ác tày trời, phải rơi vào địa ngục A Tỳ hay không!”
Quân Ngọc Hàm nhưng mặt không thay đổi trừng hắn, hoàn toàn không để ý đến lời nói của hắn, giương đao quang trong tay lên, mắt thấy sắp sửa đâm xuyên qua lồng ngực của Trừng Ác thần ─ mà trong một thoáng khi ánh sáng lạnh treo giữa không trung kia, hắn đột nhiên cảm thấy chân khí trong cơ thể tự chém giết lẫn nhau, một trận đánh sâu vào trong tim mạch của hắn, chấn động đến cả người hắn cũng trở nên chết lặng!
“Buông Ngao Triệu ra ─” Theo thân thể dần bị nhuộm đỏ của Ngao Triệu, hai mắt Quân Ngọc Hàm cũng giống như bị máu tươi nhuộm thẫm, đỏ ngầu trừng mắt nhìn Trừng Ác thần, sự tức giận vô cùng tận từ trong lòng bộc phát ra, tràn ngập khắp người, theo sự dâng lên của cơn tức, trong cơ thể như có một luồng sức mạnh khổng lồ không hề nghe theo sự khống chế của hắn, giống như con ngựa thoát cương không ngừng phát ra ngoài cơ thể, ở bên ngoài tạo thành từng vệt sáng kinh người. Hắn đột nhiên nhảy lên, bay lên giữa không trung, phẫn nộ chằm chằm nhìn Trừng Ác thần.
Hắn chỉ là phàm thai sao lại có được pháp lực mạnh mẽ như vậy?! Hào quang không ngừng bắn ra này lại khiến cho Trừng Ác thần chưa từng sợ hãi cũng phải kinh sợ rồi! Hơn nữa pháp lực này ─ pháp lực này làm hắn cảm thấy thật quen thuộc, không khỏi khiến hắn nhớ lại một vị tôn giả không thể nghĩ đến ─ Thiên Đế, người thống trị tối cao trong Thiên giới hiện giờ! Nhưng Quân Ngọc Hàm trước mắt này chưa thoát khỏi phàm thai, sao có thể có quan hệ với Thiên Đế được?
Quân Ngọc Hàm càng căm tức nhìn hắn, không thèm trả lời vấn đề của hắn, chợt từ hai tay hóa ra hai thanh quang đao, bỗng nhiên chém xuống, nhất thời chặt đứt sợi xích sắt thô to trong tay Trừng Ác thần, như mũi tên lao đến, ôm lấy Ngao Triệu vì mất đi lực kéo mà rơi xuống.
Mà đối mặt với Ngao Triệu, tất cả khí thế sắc nhọn của hắn đều thu lại, vẻ mặt trở nên nhu hòa, thật cẩn thận đặt y xuống đất, nhìn thấy y cả khuôn mặt giống như bạch ngọc trong suốt không có một chút vệt huyết sắc, y phục trên người đều bị xé nát, thiết liên thô to vô tình đâm xuyên qua hai vai y, hòa trộn với máu thịt, thấy vậy tim hắn phảng phất như bị xích sắt đâm xuyên qua vậy! Giây phút này trong đầu hắn chỉ có một ý niệm duy nhất ─ bất kể là thần hay ma, phàm là tổn thương đến Ngao Triệu, quyết không tha thứ! Hắn phải khiến cho kẻ dám làm tăng thêm vết thương trên người Ngao Triệu phải hoàn trả gấp bội!
Không để ý đến Trừng Ác thần đang ngẩn người, khẽ nói với Ngao Triệu: “Chịu đựng một chút, ta giúp ngươi lấy khóa sắt ra…”
“Bảo vệ hài tử…” Thần trí của Ngao Triệu đã không còn được rõ ràng nữa, trong mơ mơ hồ hồ nghe thấy giọng nói dịu dàng của Quân Ngọc Hàm, chợt vươn tay tóm lấy y phục của hắn, lo lắng nỉ non, “Bảo vệ hài tử… Bảo vệ hài tử…”
Trong lòng Quân Ngọc Hàm không khỏi nổi lên cơn chua sót, ánh mắt thoáng có chút mơ hồ, một tay đặt lên bụng của Ngao Triệu, chậm rãi truyền chân khí vào trong người y, ôn nhu an ủi: “Không sao cả… Hài tử không có việc gì…”
Lời nói dịu dàng không ngừng bên tai giống như dòng thanh tuyền xoa dịu trái tim lo lắng của Ngao Triệu, bàn tay nắm chặt lấy Quân Ngọc Hàm từ từ thả ra, cảm nhận được hơi ấm không ngừng trên bụng, đôi môi trắng bệch của y thoáng cong lên.
Thấy Ngao Triệu đã hơi thả lỏng, Quân Ngọc Hàm lại đưa ánh mắt lên khóa sắt trên đầu vai của Ngao Triệu, thần kinh của hắn lại căng thẳng, run rẩy vươn tay chạm lên, hắn mặc dù không nỡ để cho Ngao Triệu chịu khổ, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, hắn nhất định phải nhanh chóng lấy khóa sắt này ra mới được! Nhắm mắt lại thật chặt, hạ quyết tâm, thình lình kéo sợi xích sắt kia, ra sức lôi ra ngoài.
“A ─” Xích sắt đi vào thế nào thì đi ra thế đó, mà trong lúc lôi ra còn ma sát lên vết thương vẫn đang chảy máu, đau đớn kia còn hơn cả lúc bị xuyên vào! Một lần nữa gặp phải cơn đau thấu xương này, Ngao Triệu lại phát ra tiếng hét thảm thiết, bàn tay mới vừa nới lỏng đột ngột lại tóm lấy y phục của Quân Ngọc Hàm, sức lực lớn đến mức xé nát bộ y phục! Khiến cho Quân Ngọc Hàm chỉ cảm thấy như có một thanh kiếm cùn không ngừng mài lên trái tim của mình!
Trừng Ác thần vẫn khó tin trừng mắt nhìn sợi xích sắt trong tay mình. Sao lại có thể vậy được?! Đây chính là xà linh được chú nhập từ huyền thiết ngàn năm mà chế tạo thành xích sắt, ngay cả thần khí trên trời cũng khó mà cắt đứt, hôm nay lại bị một người phàm dùng tay chặt đứt! Đây tuyệt đối không phải là người bình thường! Cảm thấy ánh mắt sắc bén của Quân Ngọc Hàm, hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Quân Ngọc Hàm dường như hoàn toàn biến thành một người khác, mà đối với ánh mắt uy nghiêm lạnh như băng kia hắn lại càng hoảng hốt ─ đây rõ ràng chính là đôi mắt của Thiên Đế! “Ngươi ─” đến tột cùng là có quan hệ gì với Thiên Đế!
Hắn chợt nhíu mày lại, cần thận quan sát kỹ Quân Ngọc Hàm, người này tuyệt đối không phải là Thiên Đế, hoặc là hóa thân của Thiên Đế, nếu không Thiên Đế sẽ không phái mình xuống đuổi giết bọn họ! Mà Thiên Đế vô cùng có khả năng là không biết đến sự tồn tại của người này! Chuyện này quá mức kỳ quái, hắn phải lập tức trở về Thiên Đình bẩm báo mới được!
Xoay người định rời đi, lại nghe thấy Quân Ngọc Hàm quát to: “Chạy đi đâu!”
Một cú tung người, đột ngột chặn lại phía trước Trừng Ác thần, hai tay chợt tụ lực sinh ra một đôi quang đao, sinh sinh xuyên qua hai vai của Trừng Ác thần ─ hắn muốn bắt người này phải hoàn trả cho Ngao Triệu! Trừng Ác thần nhất thời không tránh kịp, “A” một tiếng kêu đau, quang đao nhất thời khảm vào bên trong vai của hắn, theo hai tay của Quân Ngọc Hàm kéo lại, dòng suối đỏ lập tức phun ra, đầu vai nhất thời sinh ra hai lỗ thủng không nhỏ!
“Ô ─” Trừng Ác thần không chống đỡ được, ngã xuống đất, nhưng Quân Ngọc Hàm không hề có ý định bỏ qua cho hắn, đuổi sát theo, quang đao lập tức ngăn trên cổ họng của Trừng Ác thần, khiến cho trái tim như thiết thạch của hắn cũng phải run rẩy, kinh hãi nói: “Ngươi ─ ngươi có biết thí thần là tội ác tày trời, phải rơi vào địa ngục A Tỳ hay không!”
Quân Ngọc Hàm nhưng mặt không thay đổi trừng hắn, hoàn toàn không để ý đến lời nói của hắn, giương đao quang trong tay lên, mắt thấy sắp sửa đâm xuyên qua lồng ngực của Trừng Ác thần ─ mà trong một thoáng khi ánh sáng lạnh treo giữa không trung kia, hắn đột nhiên cảm thấy chân khí trong cơ thể tự chém giết lẫn nhau, một trận đánh sâu vào trong tim mạch của hắn, chấn động đến cả người hắn cũng trở nên chết lặng!
/88
|