Quỷ Hành Thiên Hạ

Chương 124: Đoạn tuyến đãi tục (đầu mối đã đứt chờ được nối tiếp)

/189


Thức Ngọc đại hội kết thúc trong bầukhông khí căng thẳng cao độ, Triệu Trinh vốn không phải kẻ lãng phí phôtrương, cho nên không giữ quần thần lại đãi tiệc, sai người bắn một ítpháo hoa, để các nam nữ trẻ tuổi trong phủ Khai Phong ngắm pháo hoa, vui chơi một đêm.

Bên này đèn đuốc huy hoàng náo nhiệt phồn hoa, bên kia lại lại sóng ngầm mãnh liệt, đặc biệt là trong phủ thái sư.

Thái sư mượn một cái “nhân tiện”, mờihuynh muội Tiết Ích Hành dùng cơm, ngoài ra còn gọi Bàng Dục và BaoDuyên theo cùng. Bao Duyên cầm ly ngồi cạnh Bàng Dục nhìn hắn gỡ cua,đột nhiên thắc mắc, tại sao mình đường đường là nhị công tử của phủ Khai Phong, lại cùng ăn cua với hai con lớn nhỏ nức tiếng này?

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nấp trong chỗ khuất, Triệu Phổ điều động một đội ảnh vệ lớn, phụ trách theo dõi.

Trước khi Tiết Ích Hành đến, đã có người của Song Điểu Hội tìm đến hắn, bảo hắn nhất định phải xin thái sư choxem mảnh ngọc còn lại, Tiết Ích Hành thầm hiểu… Quả nhiên mục đích làthế.

Qua ba tuần rượu, thái sư bắt đầu lớntiếng khoe khoang, lúc thì chinh chiến trên lưng ngựa, từng cứu mạngtiên hoàng, lúc thì nói mình còn học vấn hơn tên Bao Hắc Tử kia.

Bạch Ngọc Đường trốn trong chỗ tối nghe, sửng sốt một lúc, hỏi Triển Chiêu: “Có thật không?”

Triển Chiêu cau mũi: “Lão gia tử mượnrượu làm càn, nhân lúc đại nhân không có ở đây khoe khoang một chút, xem sau này đại nhân thu thập hắn thế nào!”

Bạch Ngọc Đường bất lực lắc đầu.

Ngay khi ấy, Tử Ảnh nhảy xuống sau lưng hai người, “Đến rồi!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường giật mình, điều chỉnh tinh thần, chờ bước hành động cuối cùng.

Quả nhiên, không bao lâu sau, rất nhiềuảnh vệ cảm giác được biến động, trên mái nhà đã có bóng đen di chuyển,xem ra đối phương đã hơi sốt ruột.Mà Tiết Ích Hành cũng đã phối đúnglúc, đề xuất mong được xem mảnh ngọc còn lại mà thái sư cất giữ.

Thái sư cũng vờ như đã uống say, đắc ýphẩy tay, ý bảo , không vấn đề! Sau đó sai người đến thư phòng phía saulấy một hộp gấm ra.

.



.

Lúc này, trong hoàng cung rất im ắng.

Hôm nay thái hậu xem ngọc rất vui lòng,hơn nữa, hôm nay còn gặp rất nhiều cô nương, trong đó khuê nữ nhà Phương lão quốc công Phương Xảo Xảo, có vẻ thông minh nhu thuận, hiểu lễnghĩa, thái hậu rất thích. Liền bảo lão quốc công để khuê nữ lại, bồichuyện cùng thái hậu một lúc.

Thái hậu giữ người lại, mục đích rất rõràng, là đã nhìn trúng muốn tìm hiểu thêm một chút, để nói với hoàngthương. Lão quốc công nhỏ giọng dặn dò nhi nữ vài câu, rồi dẫn người rangoài cung chờ.

Bàng phi ngồi trong phòng mình, nàng tavừa rửa mặt chải đầu xong, đang xem cây trâm ngọc Hỉ Nhi mang tới, nóilà hoàng thượng bảo mang đến.

Bàng phi cài thử, thấy thích, cười rất tươi.

Vì cả ngày hôm qua người lớn trong phủKhai Phong đều bận rộn, cho nên Tiểu Tứ Tử bị để lại trong cung ở chỗBàng phi một đêm, Tiêu Lương đang luyện công trong sân, Thạch Đầu vàTiễn Tử đang ngủ gật một bên.

Tiểu Tứ Tử đẩy nhẹ nôi Hương Hương, chọc tiểu công chúa cười, Tiểu Hương Hương đã nhận được mặt người, thấy Tiểu Tứ Tử là cười ngây ngô.

“Tiểu Tứ Tử, có đói không?” Bàng phi vừa chải đầu vừa hỏi Tiểu Tứ Tử: “Bảo trù phòng mang chút điểm tâm đến?”

Bản thân Tiểu Tứ Tử thì không đói, nhưng lo cho Tiêu Lương luyện công xong sẽ đói bụng, Bàng phi thấy thế, cườilắc đầu, bảo Hỉ Nhi đi lấy điểm tâm đến.

Hỉ Nhi đi rồi, Bàng phi đi đến cạnh Tiểu Tứ Tử, cả hai cùng chơi với Hương Hương.

Đột nhiên Tiêu Lương bên ngoài hô lên: “Ai đó?”

Bên cạnh Bàng phi cũng có vài người theo bảo vệ, Triệu Trinh ra lệnh cho vài cao thủ đại nội bảo vệ ngày đêm.Các cao thủ ấy đều kinh ngạc nhìn Tiêu Lương trong sân, tiểu hài nhinày, tuổi nhỏ nội lực lại rất cao!

Khả năng nghe này của Tiêu Lương, là nhờ các ảnh vệ luyện ra cho.

Triệu Phổ đã sắp xếp, mỗi ngày để TiêuLương giữ bốn trang giấy, Tiểu Tứ Tử cũng giữ bốn trang, tám ảnh vệ mỗingày ra sức trộm giấy. Nếu bị trộm mất một tờ, Tiêu Lương và Tiểu Tứ Tửphải tách ra một canh giờ. Mục đích để luyện tính cảnh giác cho TiêuLương, đến nay, Tiêu Lương đã cảnh giác đến độ có thể bắt muỗi cho TiểuTứ Tử.

Nghe tiếng Tiêu Lương hô lên, hai nữ tửtừ bên ngoài đi vào. Người đi trước rất nhã nhặn, mặc y phục trắng. Tuykhông được tuyệt sắc khuynh thành như Bàng phi, nhưng cũng thanh tú hơnngười, phía sau là một nha hoàn, đứng lại bên ngoài cửa, rất có phéptắc.

Bàng phi hơi sửng sốt, dường như có chút ấn tượng, hẳn là một trong các cô nương khi nãy.

“Phương Xảo Xảo bái kiến nương nương.”

Cô nương kia tự báo tên họ hành lễ vớiBàng phi, Bàng phi hiểu ra, là khuê nữ nhà Phương quốc công, có thểthấy… Người này vừa ý thái hậu.

Bàng phi thở nhẹ một hơi, đứng dậy, cười đón nàng ta vào.

Phương Xảo Xảo vào phòng, nhìn thấy hai con trảo ly cực lớn, giật nảy người.

“Chúng không cắn người.” Tiểu Tứ Tử vội kéo đuôi Thạch Đầu và Tiễn Tử, lôi lôi ra sau.

Tiễn Tử ngoan ngoãn chạy về, Thạch Đầukhịt mũi ngửi ngửi Phương Xảo Xảo, có vẻ thích mùi trên người nàng ta,giống mùi thứ gì ăn ngon.

Tiểu Tứ Tử thở dài, Thạch Đầu bị mìnhchiều hư rồi, chẳng nghe lời chút nào, liềm túm lấy đuôi nó, lôi ra phía sau, có như vậy Thạch Đầu mới miễn cưỡng chịu quay vào. [một cục béo lôi một cục béo khác :)) ]

Bàng phi mời Phương Xảo Xảo ngồi xuống,hai người bắt đầu trò chuyện, khi ấy, Hỉ Nhi bưng điểm tâm vui vẻ chạyvề, thấy có người, hơi ngạc nhiên, do dự một chút, dùng mắt ra hiệu vớiBàng phi, nó vừa thấy hoàng thượng bên ngoài, có lẽ sắp đến đây.

Bàng phi không phản ứng, nếu Phương XảoXảo đến đây, nhất định là thái hậu bảo nàng ta đến. Bây giờ hoàng thượng tự mình đến, ai lại không biết, nếu Phương Xảo Xảo không gặp được hoàng thượng, thái hậu sẽ đoán là do mình ngăn trở, sẽ không vui.

Quả nhiên, không bao lâu sau Triệu Trinh đến, vào cửa thấy Phương Xảo Xảo, cũng sửng sốt, trong lòng thầm hiểu,có lẽ là thái hậu chờ tôn tử sốt ruột, nhìn trúng người này.

Tiểu Tứ Tử nghịch nghịch Hương Hươngđang buồn ngủ, cảm thấy bầu không khí rất kì dị, ba người ngồi một lúc,Triệu Trinh đi trước, nói còn có chuyện phải xử lý.

Triệu Trinh vừa đi là Phương Xảo Xảo bắt đầu khóc, hỏi Bàng phi, có phải là mình nói gì khiến Triệu Trinh không vui không.

Bàng phi thấy nàng ta nói khóc là khóc,thầm than trong lòng, cô nương này không đơn giản, có chút mưu mô, saunày có lẽ sẽ phiền toái.

An ủi nàng ta vài câu, Phương Xảo Xảo đã đứng lên quay về.

.

.

Chờ người đi rồi, Bàng phi hơi nhíu mày, đi đến nôi bế Hương Hương lên ngồi xuống giường, vừa ru vừa ngẩn người.

Tiểu Tứ Tử chạy đến hỏi: “Bàn di di, làm sao vậy?”

Bàng phi đưa tay xoa đầu Tiểu Tứ Tử: “Ừm… Cảm thấy hơi kì lạ.”

“Đúng vậy!” Tiểu Tứ Tử cũng gật đầu: “Tỷ tỷ khi nãy rất lạ.”

Bàng phi híp mắt, thấy Tiểu Tứ Tử gọimình là di di, gọi Phương Xảo Xảo là tỷ tỷ, có thể thấy tuổi mình lớnhơn! Càng nghĩ càng bực, nhéo mũi Tiểu Tứ Tử: “Ta và nàng ta ai đẹp?”

Tiểu Tứ Tử không cần nghĩ đã thành thật trả lời: “Di di.”

Tâm trạng Bàng phi lại vui vẻ lên, định đi ngủ sớm.

Tiểu Tứ Tử vừa định đến biệt viện vớiTiêu Lương, chợt thấy Thạch Đầu và Tiễn Tử chui dưới gầm bàn, không biết đang làm gì, nhích tới nhích lui như đang đào hang.

“Thạch Đầu!” Tiểu Tứ Tử vội chạy đến ôm Thạch Đầu kéo ra ngoài: “Không được đào lỗ!”

Tiêu Lương cũng chạy đến, nhưng lại thấy Thạch Đầu và Tiễn Tử không phải đang đào lỗ, mà đang nhìn chằm chằm vào một vật trắng trên mặt đất.

“Cận Nhi, thứ gì kia?” Tiêu Lương thấy thứ đó nhúc nhích được, hơi tò mò.

“Nha! Có phải là sâu không, thật ghêquá.” Hỉ Nhi nhìn thấy, cầm que đồng dùng để gạn sáp chọc chọc. Độtnhiên… Thứ trắng trắng mềm mềm kia mở bung ra… Trở thành một đám sâu nhỏ dài lúc nhúc.

“Chít chít!” Thạch Đầu lập tức kêu lên,Tiễn Tử cũng đến gần, thấy hai chúng nó lắc đầu thè lưỡi như định ăn,Tiểu Tứ Tử vội ngăn lại: “Không được!”

“A!” Nha hoàn Hỉ Nhi thấy rõ mấy con sâu kinh tởm kia, thét lên.

Tiếng nàng ta thét quá vang, làm Hương Hương giật mình khóc lên, Bàng phi vội dỗ dành.

Nói đến cũng vừa khéo, Triệu Trinh vàothấy Phương Xảo Xảo ở đó thì không ngồi lâu, bây giờ nghe nói đã đi rồi, liền quay lại, muốn bế Hương Hương.

Vừa đến cửa viện, nghe tiếng thét củanha hoàn Hỉ Nhi, các ảnh vệ cũng “xoạt” một cái đồng loạt xuất hiệntrong sân, không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Có chuyện gì?” Triệu Trinh chạy vào.

Thấy Bàng phi bế Hương Hương và Hỉ Nhicùng cúi người nhìn xuống gầm bàn, Tiêu Lương phụ trách giữ Tiễn Tử vàThạch Đầu đang hưng phấn lại, Tiểu Tứ Tử ngồi dưới bàn, đang gạt thứ gìđó vào một chiếc bình sứ trắng, dường như là sâu.

“Đây là thứ gì?” Triệu Trinh vừa đi đếngần nhìn thử đã nhíu mày, nghĩ thầm Bàng phi trước nay thích sạch sẽ, có Hương Hương rồi thì trong phòng không được có một hạt bụi, đám hạ nhânkia làm việc thế nào, sau lại có nhiều sâu như vậy?!

Tiểu Tứ Tử quay đầu lại, nhíu mày đưa ngón trỏ lên với Triệu Trinh: “Hư!”

Triệu Trinh ngẩn người, ngoan ngoãnkhông lên tiếng, khó hiểu nhìn. Lại thấy đám sâu trên mặt đất dường nhưnghe được tiếng, bò đến chỗ mình, Tiểu Tứ Tử bắt tất cả vào bình, sau đó đóng nút, cầm lấy đèn cầy trên bàn, nhiễu một vòng quanh miệng bình,sau đó bảo Tiêu Lương lấy hỏa tập ra châm lửa, đốt hết những nơi sâu đãbò qua.

Thấy Tiểu Tứ Tử nghiêm túc như thế,Triệu Trinh nhịn không được nhíu mày, ý thức được có thể đã xảy rachuyện, liền hỏi: “Tiểu Tứ Tử, đó là thứ gì?”

“Khạp Thụy Cổ.” Tiểu Tứ Tử trả lời: “Tên ghi chép trong sách là Thạch Não Cổ.” [khạp thụy: buồn ngủ]

“Cổ trùng?” Sắc mặt Triệu Trinh phát lạnh: “Từ đâu đến?”

Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, nhìn Thạch Đầu.

Thạch Đầu vẫy đuôi liên tục, thứ trảo ly thích ăn nhất là cổ trùng, sâu độc các loại.

“Cận Nhi, có khi nào là vị Phương cô nương khi nãy?” Tiêu Lương hỏi: “Khi nãy Thạch Đầu thấy nàng ta thì ngửi mãi không ngừng.”

Tiểu Tứ Tử nghe vậy cũng gật đầu: “Nếu là người đó thả cổ trùng, thì thật ác độc!”

“Thứ cổ trùng này để làm gì?” Triệu Trinh hỏi.

“Thạch Não Cổ còn gọi là Khạp Thụy Cổ,loại cổ trùng này rất ngốc, không biết gì hết, nhưng có thể nghe được âm thanh. Ban ngày chúng nó sẽ chui vào những nơi tối, đến đêm thì nghe âm thanh mà ra. Khi người ta ngủ, thường sẽ có tiếng ngáy. Chúng nó sẽ bòtheo âm thanh, chui vào mũi và miệng hoặc tai người, nói chung cuối cùng sẽ chui vào não. Một khi trúng Thạch Não Cổ, người sẽ trở nên ngốc nhưtảng đá không nhúc nhích… Cho nên tên là Thạch Não Cổ.”

Bàng phi hít sâu một hơi, ôm chặt lấyHương Hương, cả người nổi đầy da gà, nhìn đâu cũng như thấy sâu. Vội bảo Hỉ Nhi mang chăn nệm đi đốt.

Triệu Trinh cũng giật mình, nếu chẳng may bò vào não Hương Hương thì sao? Vội hỏi: “Bảo đảm trong phòng này không còn nữa chứ?”

Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn Thạch Đầu và TiễnTử bên cạnh, thấy chúng nó đều thờ ơ liếm lông, liền gật đầu: “Không còn nữa, có Thạch Đầu và Tiễn Tử ở đây, có cũng chạy rồi.” Vừa nói vừa tìmtìm trong túi tiền nhỏ, lấy một tập ghi chép ra. Gần đây bảo bối theoCông Tôn học cổ độc, vừa lúc mấy ngày trước học đến Thạch Não Cổ, liềnviết đơn thuốc dựa theo sách, bảo Hỉ Nhi dùng một cân Lưu Hoàng, năm cân Bạch Thố cùng đun với nhau, xông phòng.

“Phương Xảo Xảo đang ở đâu?” Triệu Trinh hỏi ảnh vệ bên ngoài.

“Ở chỗ thái hậu.”

Triệu Trinh lạnh mặt: “Nữ nhân này lòng dạ độc ác, không thể lưu.”

“Hoàng thượng, dù sao nàng ta cũng là nữ nhi của Phương Quốc Công, điều tra rõ ràng đã.” Bàng phi lên tiếng nhắc nhở.

Triệu Trinh gật đầu, hỏi Tiểu Tứ Tử: “Chẳng may nàng ta hạ cổ hại thái hậu thì sao?”

Tiểu Tứ Tử tính thời gian, cười híp mắt: “Không hạ được! Bây giờ là giờ tuất, cha đang ở chỗ thái hậu, nếu thậtlà người đó hạ độc, nhất định cha sẽ phát hiện.”

Triệu Trinh lập tức nhớ ra, hôm nay thái hậu đi nhiều, chân đau, quả thật có nhờ Công Tôn tiên sinh châm cứu,tiên sinh đã nói, tốt nhất là trước khi đi ngủ, cho nên hẹn giờ tuất.

Ngay khi đó, Trần Ban Ban vội vàng chạy vào, nói nhỏ mấy câu bên tai Triệu Trinh.

Sắc mặt Triệu Trinh sầm xuống, lạnhgiọng nói: “Quả nhiên đã bị Công Tôn tiên sinh bắt quả tang! Buồn cười,đã muốn hại thê nhi ta lại còn dám hại thái hậu!”

“Hoàng thượng, thái hậu rất giận dữ.” Trần Ban Ban nhắc: “Có khi nào có liên quan đến Phương quốc công?”

Triệu Trinh gật đầu, hạ lệnh bắt hết lại, sau đó bảo Bàng phi nghỉ ngơi sớm, bản thân đến cung thái hậu xem thử.

Bàng phi vừa lo lắng vừa bất an, hỏi đi hỏi lại Tiểu Tứ Tử: “Thật sự không còn sâu nữa sao?”

Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm gật đầu, vỗ đầuThạch Đầu, Bàng phi chợt nghĩ, hay là khuyên Triệu Trinh mang vài contrảo ly về để trong cung, thật hữu dụng quá!

.



.

Một nơi khác, Bàng thái sư vờ say rượu, bảo người mang hộp gấm ra, cho Tiết Ích Hành xem.

Thật ra mảnh ngọc này không phải ngọc,mà là lưu ly, hơn nữa là thứ thái sư bảo người chế tạo cấp tốc. Vừa khéo tương phản với Lưu Hạc Linh, lúc tối trời, nhìn từ xa quả thật rấtgiống.

Triển Chiêu vỗ vỗ Bạch Ngọc Đường, ý bảo… Dường như người trên mái nhà bắt đầu hành động rồi.

Bạch Ngọc Đường bật cười, chờ không nổi nữa rồi!

Có điều… Hẳn là sẽ không cứ như vậy mà ra tay chứ, còn rất nhiều người.

Mọi người kiên nhẫn chờ, đến khuya, tiệc rượu đã tàn, Bàng Cát nhiệt tình giữ huynh muội Tiết Ích Hành lại Bàngphủ qua đêm. Bao Duyên muốn về phủ Khai Phong, Bàng Dục kéo hắn một cái: “Về làm gì, đến chỗ ta ngủ.”

Bao Duyên trề môi, bị Bàng Dục kéo về phòng chơi tiếp.

Bàng Cát hát rì rầm, như đã say thật,vừa để bát nương tử nhà mình đỡ về phòng nghỉ ngơi, vừa ôm hộp gấm, bátnương tử là do Đại Ảnh cải trang.

Chờ mãi mới dàn xếp ổn thỏa, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã chờ đến đau lưng nhức eo.

Bạch Ngọc Đường đưa tay bóp vai giúp hắn, Triển Chiêu rụt cổ: “Đừng sờ lung tung!”

Bạch Ngọc Đường bật cười: “Không phải mèo con đều phải xoa cổ sao, chỉ cần chạm đến là ngoan ngoãn.”

Triển Chiêu lườm một cái, vừa định nói gì đó, chợt trong phòng có tiếng bước chân nhè nhẹ, hai người nhìn nhau, đến rồi!

Quả nhiên, vài bóng đen lao vút vào biệt viện của Bàng Cát, đến cửa, thì nghe được tiếng ngáy bên trong.

Một người đẩy cửa phòng, các bóng đenvọt vào, nhìn chăm chăm cái hộp gấm. Nhưng khi mở ra xem… Lại có tiếng“Lách cách”, khói trắng phụt ra, bọn chúng vội vàng che mũi, biết là đãsập bẫy.

Định chạy ra ngoài, thì bị Triển ChiêuBạch Ngọc Đường đón đầu, các ảnh vệ bắt gọn đám hắc y nhân, Triển Chiêuvà Bạch Ngọc Đường đối phó với các thích khách, không cần nói đến.

Quả nhiên, đám người đó chính là ba lãođầu giả làm quan viên Tây Lĩnh hôm nay, đương nhiên, không già như thế,lúc đó chỉ là cải trang.

.

.

Bắt được cả trộm lẫn của rồi thì manghết vào cung cho Triệu Trinh, Triệu Trinh ngồi trong thư phòng, bên cạnh là thái hậu khó gặp, trên đầu cắm đầy châm, xem ra là bốc hỏa. Công Tôn bên cạnh liên tục nói với bà, không được tức giận, bốc hỏa không tốtcho mắt.

Thái hậu liều mạng kiềm chế, nhưng đâuphải nói không giận là không giận, suýt nữa hại chết Bàng phi và tôn nữ, còn hại chính mình!

Trước long án, Phương quốc công và Phương Xảo Xảo đang quỳ, Phương Xảo Xảo hoảng sợ khóc không ngớt.

Triển Chiêu chẳng hiểu gì, nhìn nhìnBạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường âm thầm ngáp một cái, ý như nói, đừngcó lo chuyện nhà hoàng đế, rắc rối, về ngủ vẫn tốt hơn, vụ án này cũngsắp kết thúc rồi.

Bao Chửng cũng đã đến, Triệu Trinh vừahỏi, Phương quốc công đã chỉ vào các hắc y nhân đóng giả quan viên, nóilà bị bọn họ lợi dụng điểm yếu và chia rẽ. Bọn chúng đưa cổ trùng chohắn, nói có thể khiến Bàng phi biến thành kẻ ngu ngốc, như thế chắc chắn hoàng thượng sẽ lạnh nhạt với nàng ta. Thứ hạ cho thái hậu thì khôngphải Thạch Não Cổ, là một loại cổ độc khác còn thâm độc hơn. Có thểkhiến thái hậu nghe lệnh bọn chúng, như thế thì ngày Phương Xảo Xảo trởthành hoàng hậu không còn xa nữa… Nhưng không ngờ, mưu sự tại nhân,thành sự tại thiên, bị Công Tôn và Tiểu Tứ Tử vạch trần.

Trên người ba quan viên giả kia, đều cóhình xăm Song Điểu Hội, còn có thẻ bài, chỉ tiếc Triệu Trinh vừa địnhhỏi đến nguồn gốc của cổ độc và người đứng phía sau, ba kẻ đó lại cắnlưỡi tự sát.

Cứ như vậy, vụ án Lưu Hạc Linh đã đượcphá, nhưng manh mối về Song Điểu Hội lại đứt. Song Điểu Hội thần bí này, thật sự là tổ chức ám sát như lời bọn Mục Tam và Tứ Diệp Giáo nói sao?

Triệu Trinh cho Bao Chửng toàn quyền xử lý, tiếp tục điều tra hành tung của Song Điểu Hội, Bao Chửng nhận lệnh.

Triệu Trinh lại luận công ban thưởng cho mọi người, không cách chức Tiết Ích Hành, còn tha tội cho cha hắn,nhưng những giáo chúng tham gia hãm hại Nguyệt Hòa phu nhân và các lãothần có can dự vào chuyện ngày trước thì lại không may mắn như vậy, ítnhiều đều bị truy cứu, tuy không công khai chuyện khi đó, nhưng quả thật Triệu Trinh đã công bằng đến mức tối đa. Rốt cuộc hắn cũng không quađược ải của Bao Chửng và chính mình, chọn bừa một cách chấp pháp coi như công bằng, Lạc Hâm phu nhân xem hành hình xong thì dẫn năm tỷ muội đitha phương.

.

.

Không lâu sau, không khí náo nhiệt củaThức Ngọc đại hội lắng xuống, phủ Khai Phong lại yên bình, lại qua vàingày, kì thi Hương đã sắp đến rồi.

Biểu hiện của Bao Duyên lần này rất tốt, lại thêm một câu của Triệu Trinh, Bao Chửng đành phải để hài tử thamgia thi, thế là hắn bắt đầu vùi đầu ôn bài.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng rảnh rỗi, cả ngày không có việc gì làm, bưng chén rượu ngồi chờ cây hồnghạnh lỳ lợm ra hoa, nhưng chờ mãi chờ mãi, đến lúc nụ hoa hấp hé nở… Thì vụ án mới lại đến rồi.


/189

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status