Ngày hôm nay trôi qua rất nhanh. Đến ba giờ chiều Vương Hủ và Miêu Gia xuống máy bay, tìm khách sạn, cất hành lí, cứ vội vội vàng vàng như ngựa không dừng vó. Ngoảnh lại thì trời đã tối đen. Cho dù Ninh Phong và Hình Ngọ Dương lái xe đưa bọn họ đi nhưng hai người vẫn mệt gần chết.
William trực tiếp bị bọn họ ném lại tại khách sạn để chịu trách nhiệm thanh toán các loại chi phí. Trên đường đi, Hình Ngọ Dương hỏi bọn họ rốt cuộc William là ai. Hai người liền trả lời qua loa rằng hắn chỉ là một người bạn thông thường và lừa gạt được Hình Ngọ Dương. Mà trong lòng Ninh Phong lại hiểu hai vị này nếu không dùng thủ đoạn bắt cóc thì cũng là vơ vét, dù sao cũng không phải chuyện tốt lành gì...
Đến bảy giờ tối hôm đó, hai người đến trước cửa nhà họ Ninh. Tòa nhà trước mắt chỉ có thể dùng một từ "nhìn không thấu" để hình dung.
Bởi vì thứ xuất hiện trong tầm mắt bọn họ không còn là nhà, mà là một tòa núi.
"Ở đây đều là nhà của các ngươi sao?" Vương Hủ hỏi.
Ninh Phong nói như lẽ tất nhiên: "Đúng, sao vậy?"
Với loại người lấy "trạch nam" làm lẽ sống như Vương Hủ, rất khó có thể tưởng tượng một gia đình sao cần phải ở một nơi to lớn như vậy. Ở đây có núi có sông, nhà cửa san sát như rừng, phong cảnh như vẽ, phương tiện đầy đủ. Nếu nói là một làng du lịch có lẽ hắn sẽ tin.
Miêu Gia chỉ tỏ ra lơ đễnh. Nhà họ Ninh vốn làm trong ngành bất động sản và căn cơ ở Tô Châu rất vững chắc. Nếu muốn tìm hiểu lịch sử của bọn quyền thế này thì phải tra lại lịch sử từ vài trăm năm trước. Chính điều đó khiến gia đình bọn họ có rất nhiều thân thích, quản gia, người hầu, v.v... Quy mô cỡ này cũng không có gì đáng để ngạc nhiên.
Men theo đường mòn, coi như hai người được trang bị thêm kiến thức về cái gọi là "tài đại khí thô". Ở khắp xung quanh toàn là biệt thự kiểu kinh điển châu Âu, thường thường lại xuất hiện một kiến trúc kiểu cổ điển Trung Hoa làm cho người ngoài cảm thấy như sai loạn thời không. Những tòa nhà này không mấy phù hợp với cảnh sắc sông núi xinh đẹp bên ngoài nên tạo ra phong vị rất đặc biệt.
Trong lúc Vương Hủ và Miêu Gia tưởng tượng bữa tiệc tẩy trần tối nay lớn cỡ nào, Ninh Thiên Đức - gia chủ nhà họ Ninh và cũng là cha của Ninh Phong - đã xếp xong tiệc Hồng Môn chờ bọn họ tới...
Lại nói đến chuyện không ai biết hắn chuẩn bị những gì trong bữa cơm này. Dù sao vẫn không có ý tốt. Đương nhiên rồi, những trò như hạ độc hay bỏ thuốc xổ là chuyện hắn khinh thường, cho nên cùng lắm chỉ là mượn cơ hội lập uy hoặc khiến Vương Hủ và Miêu Gia xấu mặt.
Sở dĩ hắn làm vậy cũng có nguyên do riêng.
Đầu tiên, nhà họ Ninh có địa vị hết sức quan trọng trong giới săn quỷ ở Tô Châu và xưa nay đều có nhân tài tầng tầng lớp lớp, đồng đạo gặp người nhà họ Ninh ít nhiều phải nể mặt. Mà người phụ trách cao nhất thành phố với danh hiệu Thiên Phong cũng do người nhà họ Ninh đảm đương. Nói tới đây, vấn đề liền nổi lên mặt nước.
Thủy Ánh Dao là người thế nào? Nhà họ Thủy thần bí kia đã sớm sa sút nhiều năm trước. Tuy nói vài năm trở lại đây xuất hiện thiên tài hạng siêu như Thủy Vân Cô nhưng cũng thuộc loại con cháu đơn bạc, trông bộ dạng rất khó có ngày đông sơn tái khởi. Vốn tưởng Thủy Ánh Dao sống rất tốt ở thành phố S, sau khi Phó Định An chết mọi người đều nghĩ nàng sẽ tiếp nhiệm vị trí Miêu Gia. Nào ai biết đột nhiên nàng giết tới Tô Châu để tạo danh tiếng lớn. Mà trùng hợp là Thiên Phong tiền nhiệm hy sinh trong lúc nhiệm vụ, thế là Thủy Ánh Dao dựa vào thực lực như mặt trời ban trưa và công trạng tích lũy để tiếp nhiệm vị trí này, mới vài ngày trước còn lên làm Sở Giang Vương mới.
Không thể nghi ngờ gì nữa, một loạt sự kiện như vậy khiến ánh sáng trên đầu nhà họ Ninh tối tăm hẳn đi. Vậy mấy chuyện này nên trách ai?
Đáp án đã được miêu tả sinh động, đó là Miêu Gia.
Liên quan đến chuyện của Miêu Gia và Thủy Ánh Dao, trong giới săn quỷ tồn tại vô số lời đồn với nhiều phiên bản, trong đó lưu truyền rộng rãi nhất là phiên bản "bội tình bạc nghĩa". Quần chúng nhân dân ưa nhiều chuyện nên rất thích nghe ngóng những tin tức này.
Mà phiên bản được nhận định là "lời đồn chính thức" lại có liên quan đến sự kiện Phó Định An. Có vẻ Miêu Gia làm việc không đủ trượng nghĩa, dẫn đến việc Thủy Ánh Dao giận dữ bỏ đi.
Dù sao chỉ có vài người biết chân tướng, những người khác chỉ biết đoán mò trong mây mù, nhưng quan hệ mờ ám giữa hai người này lại là thứ chắc chắn có thật.
Nói tóm lại, Miêu Gia phải chịu trách nhiệm chính trong việc Thủy Ánh Dao đến Tô Châu cướp chén cơm của nhà họ Ninh.
Còn một lý do khác nữa. Trong lần Đánh Giá Lính Mới sáu năm trước, Đoạn Phi với tư cách người săn quỷ kiệt xuất nhất trong thế hệ tuổi trẻ của nhà họ Ninh, lấy thực lực vượt xa người săn quỷ cùng tuổi để đi tham gia cuộc thi. Kết quả ra sao? Hắn gặp một gã chưa hề nghe thấy tên tuổi là Ripper Cổ Trần, sau cùng còn thất bại thảm hại và dâng thành tựu cho người ta.
Tất cả mọi chuyện trên làm Ninh Thiên Đức nảy sinh bất mãn với Miêu Gia.
Với tư cách là gia chủ, trên vai Ninh Thiên Đức có trách nhiệm, tư tưởng có báo thù, trong lòng có áp lực, thành ra giải quyết một cách ổn thỏa sự khó chịu trong lòng cũng là chuyện tất yếu, thế là... tiệc Hồng Môn.
Khi Vương Hủ và Miêu Gia đi tới căn nhà chính xa hoa như một pháo đài nhỏ, cảnh tượng tráng lệ, nguy nga trước mắt thực sự làm bọn họ có cảm giác "được thương mà lo sợ".
Giữa phòng khách đặt một tháp Champagne. Đã có không ít người trong giới săn quỷ Tô Châu đến nơi, mọi người đều mặc đồ vest, thắt caravat hoặc tham dự với lễ phục. Dường như Ninh Phong không thích những nơi nhiều người hoặc có thể là vì trong lòng nàng biết cha nàng đang tính toán gì, cho nên nàng nhanh chóng tạm biệt.
Công tác giới thiệu Vương Hủ và Miêu Gia tất nhiên do Hình Ngọ Dương thực hiện, song hai người lại chào hỏi Ninh Thiên Đức chẳng mấy lễ phép. Vị gia chủ này hơn năm mươi tuổi, hình tượng to lớn, nho nhã lễ độ nhưng trước mặt bọn họ thì "mặt mũi" vẫn chưa đủ lớn.
Ninh Thiên Đức vạn lần không ngờ hai người này lại có thể hung hăng càn quấy đến thế. Tuy mình không thể tính là đức cao vọng trọng nhưng tốt xấu gì cũng thuộc dạng "rất có bối phận", thế nhưng bọn này lại không để vào mắt. Xem ra hôm nay không thể không dạy dỗ bọn này.
Dựa theo kế hoạch, bước đầu tiên là dựa vào cách ăn mặc của hai vị này. Thật ra Ninh Thiên Đức làm bữa tiệc long trọng như vậy, lại cố ý để khách mời ăn mặc chính thống chỉ với ý định làm Vương Hủ và Miêu Gia dễ bị chú ý một chút.
Từ sân bay vội vàng chạy tới, chắc chắn hai người không có thời gian thay lễ phục và sẽ trúng chiêu. Thế nhưng, Ninh Thiên Đức không nhận ra hai người họ bất kể làm gì cũng rất dễ bị chú ý...
Thế là hai cái gã ăn mặc vô cùng "nhàn nhã" sau màn chào hỏi liền nóng ruột nhào tới bàn ăn. Họ dùng rượu Champagne như nước súc miệng, nhai tôm hùm xem như kẹo sing gum.
Thật ra bọn họ không có ý bất kính với chủ nhà, bọn họ chỉ nghĩ đến chuyện ăn uống khi vừa vào nhà này mà thôi ăn thôi, thậm chí trong lòng còn cảm ơn lão Ninh vì đã mời khách ăn không uống không...
Hai người này cứ ăn như sói nuốt hồ vồ, hoàn toàn không quan tâm đến hình tượng nên muốn không gây chú ý cũng khó. Nhìn bọn họ ăn uống không bị cản trở, những người săn quỷ khác bỗng cảm thấy hành vi của mình quá văn nhã. Với lại mọi người ngày thường đều đánh đánh giết giết, giờ giả vờ làm người thượng lưu làm gì nữa chứ?
Thế nên chuyện ăn mặc không còn làm vấn đề, bởi vì hành vi không kiêng nể của Vương Hủ và Miêu Gia khiến chuyện nhỏ này bị bỏ qua...
Khóe miệng Ninh Thiên Đức giật giật hai cái. Hắn quyết định thực hiện bước thứ hai trong kế hoạch...
Tiếng chiếc thìa gõ vào ly rượu vang lên hấp dẫn tầm mắt mọi người, Ninh Thiên Đức đứng chính giữa phòng khách nói: "Hôm nay rất cảm ơn quý vị quang lâm hàn xá..."
Chỉ vài câu khách sáo như vậy nhưng vẫn phải nói, thậm chí cả khi nhà được trang hoàng xa hoa hơn nhà nữ hoàng nước Anh thì cũng phải nói là "hàn xá"...
Khi mọi người đang nghe mấy câu thừa, tiếng rột roạt của Vương Hủ và Miêu Gia truyền tới không ngớt. Các bằng hữu cẩn thận chú ý thì có thể thấy gân xanh trên đầu Ninh Thiên Đức đang run rẩy rất có lực...
Cuối cùng, hắn nói vào chuyện chính: "Bữa tiệc hôm nay chủ yếu là để tẩy trần cho hai vị đồng đạo đến từ thành phố S. Ta tin rằng mọi người đã từng nghe nói qua hai vị này. Họ chính là người phụ trách cao nhất của thành phố S: Miêu Gia. Cùng với đó là quán quân của cuộc thi Đánh Giá Lính Mới năm nay: Quỷ Cốc Tử Vương Hủ."
Câu này của hắn không được bao nhiêu hưởng ứng, bởi vì hai người này sớm đã thành tiêu điểm. Những người không biết bọn họ hỏi thăm người bên cạnh cũng đã biết.
"Hai vị này đều là cao thủ trẻ tuổi của giới săn quỷ. Có thể nói tiền đồ của họ không thể hạn lượng được. Người trẻ tuổi mà đã có thành tựu như vậy quả thật đã làm cho giới săn quỷ Tô Châu xấu hổ."
Câu này của hắn khiến hai người đối lập với cả giới săn quỷ Tô Châu, có thể nói là cực kỳ cay độc.
Nói đến đây, lại thấy Vương Hủ hét to một tiếng rồi xông lên siết cổ Miêu Gia, trong khi một tay khác giữ chặt tay của đối phương. Trên cánh tay đó là một chiếc đùi gà chấm muối trứng cá...
"Ta canh cả buổi sao lại để ngươi dễ dàng cướp được..." Mặt Vương Hủ đỏ rực, coi bộ hơi yếu thế hơn về mặt sức mạnh.
"Bởi vì ngươi quá ngây thơi... mới để cho ta cướp được..." Miêu Gia cố gắng đẩy đùi gà vào miệng...
Hai người họ ngã xuống đất, rồi lại đổi tư thế...
"Lão Ninh đang giới thiệu ngươi kìa... bây giờ không phải lúc ăn... ngươi không nên ra vẻ ta đây... mau đi chào hỏi mọi người đi... "
"Nhưng ta nghe thấy hắn đang giới thiệu ngươi... quán quân của Đánh Giá Lính Mới... bây giờ không phải lúc giành đùi gà với ta... ngươi mau mau qua đó đi..."
Lúc này nên nói không khí toàn trường thế nào đây? Đúng là xấu hổ đến toát mồ hôi...
Cùng thở chung không khí với hai gã như thế đã đủ để người ta xấu hổ đến toát mồ hôi rồi...
William trực tiếp bị bọn họ ném lại tại khách sạn để chịu trách nhiệm thanh toán các loại chi phí. Trên đường đi, Hình Ngọ Dương hỏi bọn họ rốt cuộc William là ai. Hai người liền trả lời qua loa rằng hắn chỉ là một người bạn thông thường và lừa gạt được Hình Ngọ Dương. Mà trong lòng Ninh Phong lại hiểu hai vị này nếu không dùng thủ đoạn bắt cóc thì cũng là vơ vét, dù sao cũng không phải chuyện tốt lành gì...
Đến bảy giờ tối hôm đó, hai người đến trước cửa nhà họ Ninh. Tòa nhà trước mắt chỉ có thể dùng một từ "nhìn không thấu" để hình dung.
Bởi vì thứ xuất hiện trong tầm mắt bọn họ không còn là nhà, mà là một tòa núi.
"Ở đây đều là nhà của các ngươi sao?" Vương Hủ hỏi.
Ninh Phong nói như lẽ tất nhiên: "Đúng, sao vậy?"
Với loại người lấy "trạch nam" làm lẽ sống như Vương Hủ, rất khó có thể tưởng tượng một gia đình sao cần phải ở một nơi to lớn như vậy. Ở đây có núi có sông, nhà cửa san sát như rừng, phong cảnh như vẽ, phương tiện đầy đủ. Nếu nói là một làng du lịch có lẽ hắn sẽ tin.
Miêu Gia chỉ tỏ ra lơ đễnh. Nhà họ Ninh vốn làm trong ngành bất động sản và căn cơ ở Tô Châu rất vững chắc. Nếu muốn tìm hiểu lịch sử của bọn quyền thế này thì phải tra lại lịch sử từ vài trăm năm trước. Chính điều đó khiến gia đình bọn họ có rất nhiều thân thích, quản gia, người hầu, v.v... Quy mô cỡ này cũng không có gì đáng để ngạc nhiên.
Men theo đường mòn, coi như hai người được trang bị thêm kiến thức về cái gọi là "tài đại khí thô". Ở khắp xung quanh toàn là biệt thự kiểu kinh điển châu Âu, thường thường lại xuất hiện một kiến trúc kiểu cổ điển Trung Hoa làm cho người ngoài cảm thấy như sai loạn thời không. Những tòa nhà này không mấy phù hợp với cảnh sắc sông núi xinh đẹp bên ngoài nên tạo ra phong vị rất đặc biệt.
Trong lúc Vương Hủ và Miêu Gia tưởng tượng bữa tiệc tẩy trần tối nay lớn cỡ nào, Ninh Thiên Đức - gia chủ nhà họ Ninh và cũng là cha của Ninh Phong - đã xếp xong tiệc Hồng Môn chờ bọn họ tới...
Lại nói đến chuyện không ai biết hắn chuẩn bị những gì trong bữa cơm này. Dù sao vẫn không có ý tốt. Đương nhiên rồi, những trò như hạ độc hay bỏ thuốc xổ là chuyện hắn khinh thường, cho nên cùng lắm chỉ là mượn cơ hội lập uy hoặc khiến Vương Hủ và Miêu Gia xấu mặt.
Sở dĩ hắn làm vậy cũng có nguyên do riêng.
Đầu tiên, nhà họ Ninh có địa vị hết sức quan trọng trong giới săn quỷ ở Tô Châu và xưa nay đều có nhân tài tầng tầng lớp lớp, đồng đạo gặp người nhà họ Ninh ít nhiều phải nể mặt. Mà người phụ trách cao nhất thành phố với danh hiệu Thiên Phong cũng do người nhà họ Ninh đảm đương. Nói tới đây, vấn đề liền nổi lên mặt nước.
Thủy Ánh Dao là người thế nào? Nhà họ Thủy thần bí kia đã sớm sa sút nhiều năm trước. Tuy nói vài năm trở lại đây xuất hiện thiên tài hạng siêu như Thủy Vân Cô nhưng cũng thuộc loại con cháu đơn bạc, trông bộ dạng rất khó có ngày đông sơn tái khởi. Vốn tưởng Thủy Ánh Dao sống rất tốt ở thành phố S, sau khi Phó Định An chết mọi người đều nghĩ nàng sẽ tiếp nhiệm vị trí Miêu Gia. Nào ai biết đột nhiên nàng giết tới Tô Châu để tạo danh tiếng lớn. Mà trùng hợp là Thiên Phong tiền nhiệm hy sinh trong lúc nhiệm vụ, thế là Thủy Ánh Dao dựa vào thực lực như mặt trời ban trưa và công trạng tích lũy để tiếp nhiệm vị trí này, mới vài ngày trước còn lên làm Sở Giang Vương mới.
Không thể nghi ngờ gì nữa, một loạt sự kiện như vậy khiến ánh sáng trên đầu nhà họ Ninh tối tăm hẳn đi. Vậy mấy chuyện này nên trách ai?
Đáp án đã được miêu tả sinh động, đó là Miêu Gia.
Liên quan đến chuyện của Miêu Gia và Thủy Ánh Dao, trong giới săn quỷ tồn tại vô số lời đồn với nhiều phiên bản, trong đó lưu truyền rộng rãi nhất là phiên bản "bội tình bạc nghĩa". Quần chúng nhân dân ưa nhiều chuyện nên rất thích nghe ngóng những tin tức này.
Mà phiên bản được nhận định là "lời đồn chính thức" lại có liên quan đến sự kiện Phó Định An. Có vẻ Miêu Gia làm việc không đủ trượng nghĩa, dẫn đến việc Thủy Ánh Dao giận dữ bỏ đi.
Dù sao chỉ có vài người biết chân tướng, những người khác chỉ biết đoán mò trong mây mù, nhưng quan hệ mờ ám giữa hai người này lại là thứ chắc chắn có thật.
Nói tóm lại, Miêu Gia phải chịu trách nhiệm chính trong việc Thủy Ánh Dao đến Tô Châu cướp chén cơm của nhà họ Ninh.
Còn một lý do khác nữa. Trong lần Đánh Giá Lính Mới sáu năm trước, Đoạn Phi với tư cách người săn quỷ kiệt xuất nhất trong thế hệ tuổi trẻ của nhà họ Ninh, lấy thực lực vượt xa người săn quỷ cùng tuổi để đi tham gia cuộc thi. Kết quả ra sao? Hắn gặp một gã chưa hề nghe thấy tên tuổi là Ripper Cổ Trần, sau cùng còn thất bại thảm hại và dâng thành tựu cho người ta.
Tất cả mọi chuyện trên làm Ninh Thiên Đức nảy sinh bất mãn với Miêu Gia.
Với tư cách là gia chủ, trên vai Ninh Thiên Đức có trách nhiệm, tư tưởng có báo thù, trong lòng có áp lực, thành ra giải quyết một cách ổn thỏa sự khó chịu trong lòng cũng là chuyện tất yếu, thế là... tiệc Hồng Môn.
Khi Vương Hủ và Miêu Gia đi tới căn nhà chính xa hoa như một pháo đài nhỏ, cảnh tượng tráng lệ, nguy nga trước mắt thực sự làm bọn họ có cảm giác "được thương mà lo sợ".
Giữa phòng khách đặt một tháp Champagne. Đã có không ít người trong giới săn quỷ Tô Châu đến nơi, mọi người đều mặc đồ vest, thắt caravat hoặc tham dự với lễ phục. Dường như Ninh Phong không thích những nơi nhiều người hoặc có thể là vì trong lòng nàng biết cha nàng đang tính toán gì, cho nên nàng nhanh chóng tạm biệt.
Công tác giới thiệu Vương Hủ và Miêu Gia tất nhiên do Hình Ngọ Dương thực hiện, song hai người lại chào hỏi Ninh Thiên Đức chẳng mấy lễ phép. Vị gia chủ này hơn năm mươi tuổi, hình tượng to lớn, nho nhã lễ độ nhưng trước mặt bọn họ thì "mặt mũi" vẫn chưa đủ lớn.
Ninh Thiên Đức vạn lần không ngờ hai người này lại có thể hung hăng càn quấy đến thế. Tuy mình không thể tính là đức cao vọng trọng nhưng tốt xấu gì cũng thuộc dạng "rất có bối phận", thế nhưng bọn này lại không để vào mắt. Xem ra hôm nay không thể không dạy dỗ bọn này.
Dựa theo kế hoạch, bước đầu tiên là dựa vào cách ăn mặc của hai vị này. Thật ra Ninh Thiên Đức làm bữa tiệc long trọng như vậy, lại cố ý để khách mời ăn mặc chính thống chỉ với ý định làm Vương Hủ và Miêu Gia dễ bị chú ý một chút.
Từ sân bay vội vàng chạy tới, chắc chắn hai người không có thời gian thay lễ phục và sẽ trúng chiêu. Thế nhưng, Ninh Thiên Đức không nhận ra hai người họ bất kể làm gì cũng rất dễ bị chú ý...
Thế là hai cái gã ăn mặc vô cùng "nhàn nhã" sau màn chào hỏi liền nóng ruột nhào tới bàn ăn. Họ dùng rượu Champagne như nước súc miệng, nhai tôm hùm xem như kẹo sing gum.
Thật ra bọn họ không có ý bất kính với chủ nhà, bọn họ chỉ nghĩ đến chuyện ăn uống khi vừa vào nhà này mà thôi ăn thôi, thậm chí trong lòng còn cảm ơn lão Ninh vì đã mời khách ăn không uống không...
Hai người này cứ ăn như sói nuốt hồ vồ, hoàn toàn không quan tâm đến hình tượng nên muốn không gây chú ý cũng khó. Nhìn bọn họ ăn uống không bị cản trở, những người săn quỷ khác bỗng cảm thấy hành vi của mình quá văn nhã. Với lại mọi người ngày thường đều đánh đánh giết giết, giờ giả vờ làm người thượng lưu làm gì nữa chứ?
Thế nên chuyện ăn mặc không còn làm vấn đề, bởi vì hành vi không kiêng nể của Vương Hủ và Miêu Gia khiến chuyện nhỏ này bị bỏ qua...
Khóe miệng Ninh Thiên Đức giật giật hai cái. Hắn quyết định thực hiện bước thứ hai trong kế hoạch...
Tiếng chiếc thìa gõ vào ly rượu vang lên hấp dẫn tầm mắt mọi người, Ninh Thiên Đức đứng chính giữa phòng khách nói: "Hôm nay rất cảm ơn quý vị quang lâm hàn xá..."
Chỉ vài câu khách sáo như vậy nhưng vẫn phải nói, thậm chí cả khi nhà được trang hoàng xa hoa hơn nhà nữ hoàng nước Anh thì cũng phải nói là "hàn xá"...
Khi mọi người đang nghe mấy câu thừa, tiếng rột roạt của Vương Hủ và Miêu Gia truyền tới không ngớt. Các bằng hữu cẩn thận chú ý thì có thể thấy gân xanh trên đầu Ninh Thiên Đức đang run rẩy rất có lực...
Cuối cùng, hắn nói vào chuyện chính: "Bữa tiệc hôm nay chủ yếu là để tẩy trần cho hai vị đồng đạo đến từ thành phố S. Ta tin rằng mọi người đã từng nghe nói qua hai vị này. Họ chính là người phụ trách cao nhất của thành phố S: Miêu Gia. Cùng với đó là quán quân của cuộc thi Đánh Giá Lính Mới năm nay: Quỷ Cốc Tử Vương Hủ."
Câu này của hắn không được bao nhiêu hưởng ứng, bởi vì hai người này sớm đã thành tiêu điểm. Những người không biết bọn họ hỏi thăm người bên cạnh cũng đã biết.
"Hai vị này đều là cao thủ trẻ tuổi của giới săn quỷ. Có thể nói tiền đồ của họ không thể hạn lượng được. Người trẻ tuổi mà đã có thành tựu như vậy quả thật đã làm cho giới săn quỷ Tô Châu xấu hổ."
Câu này của hắn khiến hai người đối lập với cả giới săn quỷ Tô Châu, có thể nói là cực kỳ cay độc.
Nói đến đây, lại thấy Vương Hủ hét to một tiếng rồi xông lên siết cổ Miêu Gia, trong khi một tay khác giữ chặt tay của đối phương. Trên cánh tay đó là một chiếc đùi gà chấm muối trứng cá...
"Ta canh cả buổi sao lại để ngươi dễ dàng cướp được..." Mặt Vương Hủ đỏ rực, coi bộ hơi yếu thế hơn về mặt sức mạnh.
"Bởi vì ngươi quá ngây thơi... mới để cho ta cướp được..." Miêu Gia cố gắng đẩy đùi gà vào miệng...
Hai người họ ngã xuống đất, rồi lại đổi tư thế...
"Lão Ninh đang giới thiệu ngươi kìa... bây giờ không phải lúc ăn... ngươi không nên ra vẻ ta đây... mau đi chào hỏi mọi người đi... "
"Nhưng ta nghe thấy hắn đang giới thiệu ngươi... quán quân của Đánh Giá Lính Mới... bây giờ không phải lúc giành đùi gà với ta... ngươi mau mau qua đó đi..."
Lúc này nên nói không khí toàn trường thế nào đây? Đúng là xấu hổ đến toát mồ hôi...
Cùng thở chung không khí với hai gã như thế đã đủ để người ta xấu hổ đến toát mồ hôi rồi...
/598
|