Quách Trì đi đến bên cạnh sát thủ còn thoi thóp rồi hỏi hắn với vẻ lạnh nhạt: "Đã xảy ra chuyện gì? Ngoài ngươi còn ai sống sót không?"
Sát thủ nằm trên đất rõ ràng có dấu hiệu mất máu quá nhiều, môi tím rịm, hai mắt lồi ra, toàn thân không ngừng run rẩy như trải qua chuyện khủng bố trước nay chưa từng có.
"Người... mọi người... đều chết hết. Ta... ta cũng chết rồi..."
"Ngươi nói cái gì?" Quách Trì không hiểu nên hỏi lại.
"Ha ha ha ha! Ngươi không hiểu à?" Người kia vừa nói vừa cười điên cuồng, sau đó nhào về phía Quách Trì.
Mặc dù Quách Trì phản ứng không chậm nhưng trong phút chốc vẫn không tránh kịp, cho nên bị người kia cắn một cái vào cổ.
Ngay tức khắc, Phàn Trung đứng phía sau liền bước lên một bước dài, chụp vai trái người kia rồi kéo tới trật khớp. Nào ngờ người kia hình như không bị đau, vẫn điên cuồng nhắm cổ Quách Trì mà cắn.
Lúc này, hai mắt Quách Trì đầy vẻ hung bạo. Lại thấy bên eo lóe lên, một lưỡi dao quân dụng sắc bén đột ngột tập kích như lưỡi độc xà. Chỉ trong chớp mắt, đầu của kẻ đang cắn hắn lập tức lìa khỏi cổ, dễ chém cứ như làm từ đậu hủ.
Quách Trì chùi vết máu còn sót trên cổ, đẩy thi thể không đầu ra.
Hắn đứng lên, sắc mặt hơi khó coi: "Ngươi cảm thấy đây là thứ gì? Là độc khí khiến thần trí người thác loạn sao?"
Phàn Trung lắc đầu nói: "Từ khi bắt đầu, ta đã cảm thấy chuyện xảy ra ở đây rất có thể là chuyện mà khoa học không thể giải thích."
"Chẳng lẽ ngươi muốn nói ở đây có quỷ?"
"Với tình huống trước mắt thì chúng ta không thể không tin."
"Hừ! Người cũng được, quỷ cũng được, Tử Dạ không được phép thất bại."
Phàn Trung không nói tiếp, hai mắt hắn nhìn chằm chằm mảng máu thịt be bét trên cổ Quách Trì. Hắn thấy miệng vết thương càng lúc càng lớn, trong khe hở đó hình như có vô số dòi bọ đang bò ra. Hình ảnh này làm Phàn Trung buồn nôn muốn ói, nhưng trên đời này chỉ có ác hơn chứ không có ác nhất. Vết thương trên cổ Quách Trì dần dần xuất hiện răng, trông như hắn dư thêm một cái miệng, chẳng qua cái miệng này lại giống cái miệng đầy máu của dã thú.
Theo bản năng, tay Phàn Trung thò xuống eo và rút một thanh kiếm mềm ra khỏi dây lưng. Quách Trì thấy ánh mắt hắn không đúng nên vội vàng lùi lại, quát to: "Ngươi làm gì thế!"
Phàn Trung giật mình, ảo giác trước mắt biến mất. Hắn vội lùi lại vài bước, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng: "Cổ ngươi, vừa rồi cổ ngươi..."
Quách Trì nhíu mày nói: "Rốt cuộc ngươi đã thấy cái gì?"
Phàn Trung bình tĩnh nói: "Nếu chỗ này quả thật có khí độc làm người ta thác loạn thần trí thì có lẽ chúng ta đã bị ảnh hưởng. Còn nếu không, vậy thì..."
Quách Trì không muốn nghe kể ba cái chuyện quỷ quái đó: "Đừng nói nữa! Tóm lại chút nữa cẩn thận là được."
Hai người chìm trong im lặng, rồi cứ thế tiến về phía mục tiêu mà không nói không rằng.
Hành lang tối đen như vô tận cũng có điểm cuối, đó chính là phòng của Terry. Cánh cửa vẫn ở nơi đó, song bao tải ở cửa đã không còn, thứ còn lại chỉ là hơi lạnh trong không khí.
Quách Trì và Phàn Trung trao đổi ánh mắt. Bọn họ không định phá cửa vào, mà thử xoay tay nắm cửa.
Cửa mở ra, trong phòng cũng tối đen.
Mới không lâu trước đây, mười một tay sát thủ đã đi vào cánh cửa này, thế mà cuối cùng không ai còn sống trên cõi đời này...
...
Uống xong chai rượu thứ ba, Miêu Gia đứng dậy vặn eo: "Cũng vừa đủ, mới nãy hai người có linh thức mạnh nhất đã tiếp xúc hồn ma Đàm Hải. Bây giờ chúng ta ra ngoài dọn dẹp tàn cuộc thôi."
Vương Hủ tắt ti vi: "Làm xong chuyện này là được ngủ nướng rồi."
Terry hoảng hốt đứng lên: "Chờ đã, các người muốn ném ta lại sao?"
Vương Hủ lại đè hắn xuống: "Sợ cái gì, người muốn giết ngươi đều đã game over, con quỷ kia lại không hứng thú với ngươi."
Terry cảm thấy có đạo lý nên an tâm hơn một chút.
William hỏi: "Vậy bây giờ ta nên làm thế nào?"
Vương Hủ nói: "Về phòng ngủ chứ sao, chẳng lẽ ngươi muốn lên giường ta ỉa một đống nữa hả?"
Đối với chuyện tối hôm qua, Vương Hủ vẫn một mực canh cánh trong lòng nên William chỉ đành câm miệng bỏ đi.
Ba người lục tục đi ra phòng. Trước lúc đi, Miêu Gia ngoảnh lại nói với Terry: "Terry, ta nghĩ sau khi ta ra khỏi cánh cửa này thì ta sẽ không gặp lại ngươi lần nào nữa. Nhưng nếu như có một ngày chúng ta lại gặp nhau, ta hy vọng ngươi không còn lãng phí sinh mệnh vô ích."
Terry vừa gấp gáp gật đầu, vừa nhìn Miêu Gia đóng cửa. Câu nói này và chuyện hôm nay biến thành hai bước ngoặt trong cuộc đời hắn, nhờ đó cũng thay đổi cuộc đời sau này của hắn...
"Mấy người kia đi đâu hết rồi? Sao một chút dấu vết cũng không có, thi thể Đàm Hải ở đâu?" Vừa ra cửa, Vương Hủ tung một loạt câu hỏi.
Miêu Gia hỏi: "William, lá bùa hôm qua ta vẽ còn đó không?"
William thò tay vào trong ngực: "Có, ta luôn mang bên người."
"Ngươi hãy đi thang bộ về phòng mình, trên đường không nên ngoảnh lại, cho dù nghe thấy ta hoặc Vương Hủ gọi thì cũng đừng để ý. Mang lá bùa này trên người thì Đàm Hải sẽ không thể chạm ngươi, với lại những thứ ngươi thấy mới là "chân thực". Nếu thấy thi thể sát thủ trên đất thì ngươi đừng để ý, cứ bước qua. Đợi đến lúc về phòng thì khóa cửa đi ngủ, trời sáng là hết chuyện."
William liên tục gật đầu rồi bỏ đi theo lời Miêu Gia.
Miêu Gia chuyển qua nói với Vương Hủ: "Đàm Hải lợi hại hơn một chút so với tưởng tượng của ta, có điều hồn ma không có năng lực linh hồn chung quy chỉ có chút tiểu xảo mà thôi. Ta nghĩ bây giờ chắc chắn hắn đã nhập vào thi thể thối nát của mình và đang đùa giỡn với hai tên sát thủ của Tử Dạ."
Vương Hủ nhún nhún vai, bộ dạng sao cũng được: "Dù sao ngươi cũng là người dẫn đường, nên tiễn đến địa phủ thì đến địa phủ, nên tiễn đến đồn cảnh sát thì đến đồn cảnh sát, làm xong sớm thì ta còn có thể tranh thủ trời chưa sáng ngủ thêm một chút."
Miêu Gia đi trước dẫn đường, không nói thêm gì nữa.
...
Trong căn phòng tối đen, Phàn Trung bật lửa lên. Dưới ánh lửa yếu ớt, bọn họ nhìn thoáng qua tình trạng căn phòng.
Phàn Trung và Quách Trì phát hiện bản thân không còn ở trong phòng khách của khách sạn. Phòng khách rộng rãi trước mắt hình như là một phần của biệt thự nào đó, mọi thứ trong phòng đều có vẻ sạch sẽ ngăn nắp, cẩn thận tỉ mỉ, đồ dùng đều thống nhất màu tối, bày biện cũng có quy củ, cứ như hai người đang tham quan căn phòng mẫu.
Đèn bỗng sáng lên. Ánh sáng trắng chói mắt làm hai người trong khoảnh khắc không thể thích ứng được. Thế là bọn họ cầm vũ khí lên và chuẩn bị đón địch, nhưng lạ là không có công kích bất ngờ xảy ra.
"Hoan nghênh hai vị." Một người đàn ông mặc đồ tây, mang giày da đi xuống từ lầu hai, trong tay cầm một ly rượu mạnh.
"Ngươi là ai? Đây là đâu?" Phàn Trung hỏi.
"Ta là Đàm Hải, đây là nhà ta, thế nào? Hai vị tới tìm ta bàn chuyện làm ăn, nhưng đến tên của ta cũng không biết sao?"
Quách Trì không quen biết Đàm Hải, cũng không rõ trong hồ lô người này rốt cuộc bán thuốc gì. Hắn chỉ biết hành động lần này là giết chết Terry. Hễ là ai ngăn cản hắn thì đều phải chết.
"Chính ngươi đã giết người của bọn ta sao? Rốt cuộc ngươi dùng phương pháp gì để chế tạo ảo giác?" Quách Trì vừa nói vừa nâng cao dao quân dụng.
"Ảo giác? Rốt cuộc các ngươi đang nói cái gì? Còn nữa, vì sao các ngươi đều mang hung khí vậy? Chẳng lẽ các ngươi là cướp!" Đàm Hải vừa nói vừa tỏ vẻ kinh hoảng, ly rượu trong tay rơi xuống đất vỡ tan tành. Hắn lảo đảo chạy lên lầu hai.
"Ngươi coi người này có phải điên rồi hay không?" Phàn Trung nói nhỏ với Quách Trì.
Trên mặt Quách Trì lộ vẻ hung ác: "Mặc kệ hắn, đợi kề đao lên cổ rồi hẵng hỏi tiếp. Nếu hắn điên thật thì cứ tiễn hắn về trời."
"Hắn đang diễn vở nào vậy?" Một giọng nói không quen vang lên sau lưng bọn họ.
Một giọng khác đáp lời: "Ai biết được, có một số linh hồn bị trói buộc có oán khí rất nặng nên tư tưởng cũng bị thác loạn. Bọn họ có lúc tưởng mình là quỷ, có lúc lại tưởng mình là người sống, tóm lại sẽ rất nguy hiểm nếu người bình thường tiếp cận."
Phàn Trung và Quách Trì kinh hãi. Hai giọng này không biết khi nào đã đến sau lưng bọn họ, lực chú ý của hai người bị Đàm Hải hấp dẫn nên hoàn toàn không hề phòng bị.
Ngay lúc này, hai người xoay người giơ vũ khí. Phàn Trung nói: "Các ngươi là ai? Cùng một bọn với tên điên kia hay sao?"
Miêu Gia cười lạnh một tiếng: "Ta cảnh cáo các ngươi, không nên có thái độ quá hung hăng. Hôm nay nếu các ngươi may mắn thì sẽ được xử theo pháp luật, còn không thì sẽ phơi thây tại chỗ này."
Quách Trì không kiên nhẫn nên định ra tay khống chế hai người trước mắt. Nhưng Phàn Trung là người cẩn thận, hắn kéo bả vai Quách Trì rồi nói với Miêu Gia: "Nè anh bạn, rốt cuộc các ngươi thuộc băng nào?"
Còn chưa chờ Miêu Gia trả lời, Vương Hủ đã nhảy vào họng hắn: "Ngươi! Ánh mắt của ngươi quá hung hăng càn quấy!"
Thật ra hắn không muốn nhiều lời với bọn họ. Theo hắn thấy chuyện này rất dễ giải quyết, chỉ việc đánh gục toàn bộ rồi sau đó từ từ xử lý.
Trước mắt rõ ràng muốn xé rách mặt nạ nên Quách Trì và Phàn Trung cầm vũ khí xông lên, không nói gì thêm nữa.
Trong chớp mắt đó, ánh đèn trong phòng bỗng tắt lịm. Hai tiếng kêu đau đớn vang vọng...
Sát thủ nằm trên đất rõ ràng có dấu hiệu mất máu quá nhiều, môi tím rịm, hai mắt lồi ra, toàn thân không ngừng run rẩy như trải qua chuyện khủng bố trước nay chưa từng có.
"Người... mọi người... đều chết hết. Ta... ta cũng chết rồi..."
"Ngươi nói cái gì?" Quách Trì không hiểu nên hỏi lại.
"Ha ha ha ha! Ngươi không hiểu à?" Người kia vừa nói vừa cười điên cuồng, sau đó nhào về phía Quách Trì.
Mặc dù Quách Trì phản ứng không chậm nhưng trong phút chốc vẫn không tránh kịp, cho nên bị người kia cắn một cái vào cổ.
Ngay tức khắc, Phàn Trung đứng phía sau liền bước lên một bước dài, chụp vai trái người kia rồi kéo tới trật khớp. Nào ngờ người kia hình như không bị đau, vẫn điên cuồng nhắm cổ Quách Trì mà cắn.
Lúc này, hai mắt Quách Trì đầy vẻ hung bạo. Lại thấy bên eo lóe lên, một lưỡi dao quân dụng sắc bén đột ngột tập kích như lưỡi độc xà. Chỉ trong chớp mắt, đầu của kẻ đang cắn hắn lập tức lìa khỏi cổ, dễ chém cứ như làm từ đậu hủ.
Quách Trì chùi vết máu còn sót trên cổ, đẩy thi thể không đầu ra.
Hắn đứng lên, sắc mặt hơi khó coi: "Ngươi cảm thấy đây là thứ gì? Là độc khí khiến thần trí người thác loạn sao?"
Phàn Trung lắc đầu nói: "Từ khi bắt đầu, ta đã cảm thấy chuyện xảy ra ở đây rất có thể là chuyện mà khoa học không thể giải thích."
"Chẳng lẽ ngươi muốn nói ở đây có quỷ?"
"Với tình huống trước mắt thì chúng ta không thể không tin."
"Hừ! Người cũng được, quỷ cũng được, Tử Dạ không được phép thất bại."
Phàn Trung không nói tiếp, hai mắt hắn nhìn chằm chằm mảng máu thịt be bét trên cổ Quách Trì. Hắn thấy miệng vết thương càng lúc càng lớn, trong khe hở đó hình như có vô số dòi bọ đang bò ra. Hình ảnh này làm Phàn Trung buồn nôn muốn ói, nhưng trên đời này chỉ có ác hơn chứ không có ác nhất. Vết thương trên cổ Quách Trì dần dần xuất hiện răng, trông như hắn dư thêm một cái miệng, chẳng qua cái miệng này lại giống cái miệng đầy máu của dã thú.
Theo bản năng, tay Phàn Trung thò xuống eo và rút một thanh kiếm mềm ra khỏi dây lưng. Quách Trì thấy ánh mắt hắn không đúng nên vội vàng lùi lại, quát to: "Ngươi làm gì thế!"
Phàn Trung giật mình, ảo giác trước mắt biến mất. Hắn vội lùi lại vài bước, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng: "Cổ ngươi, vừa rồi cổ ngươi..."
Quách Trì nhíu mày nói: "Rốt cuộc ngươi đã thấy cái gì?"
Phàn Trung bình tĩnh nói: "Nếu chỗ này quả thật có khí độc làm người ta thác loạn thần trí thì có lẽ chúng ta đã bị ảnh hưởng. Còn nếu không, vậy thì..."
Quách Trì không muốn nghe kể ba cái chuyện quỷ quái đó: "Đừng nói nữa! Tóm lại chút nữa cẩn thận là được."
Hai người chìm trong im lặng, rồi cứ thế tiến về phía mục tiêu mà không nói không rằng.
Hành lang tối đen như vô tận cũng có điểm cuối, đó chính là phòng của Terry. Cánh cửa vẫn ở nơi đó, song bao tải ở cửa đã không còn, thứ còn lại chỉ là hơi lạnh trong không khí.
Quách Trì và Phàn Trung trao đổi ánh mắt. Bọn họ không định phá cửa vào, mà thử xoay tay nắm cửa.
Cửa mở ra, trong phòng cũng tối đen.
Mới không lâu trước đây, mười một tay sát thủ đã đi vào cánh cửa này, thế mà cuối cùng không ai còn sống trên cõi đời này...
...
Uống xong chai rượu thứ ba, Miêu Gia đứng dậy vặn eo: "Cũng vừa đủ, mới nãy hai người có linh thức mạnh nhất đã tiếp xúc hồn ma Đàm Hải. Bây giờ chúng ta ra ngoài dọn dẹp tàn cuộc thôi."
Vương Hủ tắt ti vi: "Làm xong chuyện này là được ngủ nướng rồi."
Terry hoảng hốt đứng lên: "Chờ đã, các người muốn ném ta lại sao?"
Vương Hủ lại đè hắn xuống: "Sợ cái gì, người muốn giết ngươi đều đã game over, con quỷ kia lại không hứng thú với ngươi."
Terry cảm thấy có đạo lý nên an tâm hơn một chút.
William hỏi: "Vậy bây giờ ta nên làm thế nào?"
Vương Hủ nói: "Về phòng ngủ chứ sao, chẳng lẽ ngươi muốn lên giường ta ỉa một đống nữa hả?"
Đối với chuyện tối hôm qua, Vương Hủ vẫn một mực canh cánh trong lòng nên William chỉ đành câm miệng bỏ đi.
Ba người lục tục đi ra phòng. Trước lúc đi, Miêu Gia ngoảnh lại nói với Terry: "Terry, ta nghĩ sau khi ta ra khỏi cánh cửa này thì ta sẽ không gặp lại ngươi lần nào nữa. Nhưng nếu như có một ngày chúng ta lại gặp nhau, ta hy vọng ngươi không còn lãng phí sinh mệnh vô ích."
Terry vừa gấp gáp gật đầu, vừa nhìn Miêu Gia đóng cửa. Câu nói này và chuyện hôm nay biến thành hai bước ngoặt trong cuộc đời hắn, nhờ đó cũng thay đổi cuộc đời sau này của hắn...
"Mấy người kia đi đâu hết rồi? Sao một chút dấu vết cũng không có, thi thể Đàm Hải ở đâu?" Vừa ra cửa, Vương Hủ tung một loạt câu hỏi.
Miêu Gia hỏi: "William, lá bùa hôm qua ta vẽ còn đó không?"
William thò tay vào trong ngực: "Có, ta luôn mang bên người."
"Ngươi hãy đi thang bộ về phòng mình, trên đường không nên ngoảnh lại, cho dù nghe thấy ta hoặc Vương Hủ gọi thì cũng đừng để ý. Mang lá bùa này trên người thì Đàm Hải sẽ không thể chạm ngươi, với lại những thứ ngươi thấy mới là "chân thực". Nếu thấy thi thể sát thủ trên đất thì ngươi đừng để ý, cứ bước qua. Đợi đến lúc về phòng thì khóa cửa đi ngủ, trời sáng là hết chuyện."
William liên tục gật đầu rồi bỏ đi theo lời Miêu Gia.
Miêu Gia chuyển qua nói với Vương Hủ: "Đàm Hải lợi hại hơn một chút so với tưởng tượng của ta, có điều hồn ma không có năng lực linh hồn chung quy chỉ có chút tiểu xảo mà thôi. Ta nghĩ bây giờ chắc chắn hắn đã nhập vào thi thể thối nát của mình và đang đùa giỡn với hai tên sát thủ của Tử Dạ."
Vương Hủ nhún nhún vai, bộ dạng sao cũng được: "Dù sao ngươi cũng là người dẫn đường, nên tiễn đến địa phủ thì đến địa phủ, nên tiễn đến đồn cảnh sát thì đến đồn cảnh sát, làm xong sớm thì ta còn có thể tranh thủ trời chưa sáng ngủ thêm một chút."
Miêu Gia đi trước dẫn đường, không nói thêm gì nữa.
...
Trong căn phòng tối đen, Phàn Trung bật lửa lên. Dưới ánh lửa yếu ớt, bọn họ nhìn thoáng qua tình trạng căn phòng.
Phàn Trung và Quách Trì phát hiện bản thân không còn ở trong phòng khách của khách sạn. Phòng khách rộng rãi trước mắt hình như là một phần của biệt thự nào đó, mọi thứ trong phòng đều có vẻ sạch sẽ ngăn nắp, cẩn thận tỉ mỉ, đồ dùng đều thống nhất màu tối, bày biện cũng có quy củ, cứ như hai người đang tham quan căn phòng mẫu.
Đèn bỗng sáng lên. Ánh sáng trắng chói mắt làm hai người trong khoảnh khắc không thể thích ứng được. Thế là bọn họ cầm vũ khí lên và chuẩn bị đón địch, nhưng lạ là không có công kích bất ngờ xảy ra.
"Hoan nghênh hai vị." Một người đàn ông mặc đồ tây, mang giày da đi xuống từ lầu hai, trong tay cầm một ly rượu mạnh.
"Ngươi là ai? Đây là đâu?" Phàn Trung hỏi.
"Ta là Đàm Hải, đây là nhà ta, thế nào? Hai vị tới tìm ta bàn chuyện làm ăn, nhưng đến tên của ta cũng không biết sao?"
Quách Trì không quen biết Đàm Hải, cũng không rõ trong hồ lô người này rốt cuộc bán thuốc gì. Hắn chỉ biết hành động lần này là giết chết Terry. Hễ là ai ngăn cản hắn thì đều phải chết.
"Chính ngươi đã giết người của bọn ta sao? Rốt cuộc ngươi dùng phương pháp gì để chế tạo ảo giác?" Quách Trì vừa nói vừa nâng cao dao quân dụng.
"Ảo giác? Rốt cuộc các ngươi đang nói cái gì? Còn nữa, vì sao các ngươi đều mang hung khí vậy? Chẳng lẽ các ngươi là cướp!" Đàm Hải vừa nói vừa tỏ vẻ kinh hoảng, ly rượu trong tay rơi xuống đất vỡ tan tành. Hắn lảo đảo chạy lên lầu hai.
"Ngươi coi người này có phải điên rồi hay không?" Phàn Trung nói nhỏ với Quách Trì.
Trên mặt Quách Trì lộ vẻ hung ác: "Mặc kệ hắn, đợi kề đao lên cổ rồi hẵng hỏi tiếp. Nếu hắn điên thật thì cứ tiễn hắn về trời."
"Hắn đang diễn vở nào vậy?" Một giọng nói không quen vang lên sau lưng bọn họ.
Một giọng khác đáp lời: "Ai biết được, có một số linh hồn bị trói buộc có oán khí rất nặng nên tư tưởng cũng bị thác loạn. Bọn họ có lúc tưởng mình là quỷ, có lúc lại tưởng mình là người sống, tóm lại sẽ rất nguy hiểm nếu người bình thường tiếp cận."
Phàn Trung và Quách Trì kinh hãi. Hai giọng này không biết khi nào đã đến sau lưng bọn họ, lực chú ý của hai người bị Đàm Hải hấp dẫn nên hoàn toàn không hề phòng bị.
Ngay lúc này, hai người xoay người giơ vũ khí. Phàn Trung nói: "Các ngươi là ai? Cùng một bọn với tên điên kia hay sao?"
Miêu Gia cười lạnh một tiếng: "Ta cảnh cáo các ngươi, không nên có thái độ quá hung hăng. Hôm nay nếu các ngươi may mắn thì sẽ được xử theo pháp luật, còn không thì sẽ phơi thây tại chỗ này."
Quách Trì không kiên nhẫn nên định ra tay khống chế hai người trước mắt. Nhưng Phàn Trung là người cẩn thận, hắn kéo bả vai Quách Trì rồi nói với Miêu Gia: "Nè anh bạn, rốt cuộc các ngươi thuộc băng nào?"
Còn chưa chờ Miêu Gia trả lời, Vương Hủ đã nhảy vào họng hắn: "Ngươi! Ánh mắt của ngươi quá hung hăng càn quấy!"
Thật ra hắn không muốn nhiều lời với bọn họ. Theo hắn thấy chuyện này rất dễ giải quyết, chỉ việc đánh gục toàn bộ rồi sau đó từ từ xử lý.
Trước mắt rõ ràng muốn xé rách mặt nạ nên Quách Trì và Phàn Trung cầm vũ khí xông lên, không nói gì thêm nữa.
Trong chớp mắt đó, ánh đèn trong phòng bỗng tắt lịm. Hai tiếng kêu đau đớn vang vọng...
/598
|