"Ngươi... ngươi là ai?"
"Chủ thượng đừng sợ hãi, thuộc hạ đến để đón ngài." Hồng Vũ nói năng với thái độ hết sức cung kính.
Nhưng điều đó không làm Thượng Linh Tuyết bớt sợ hãi: "Ngươi là ai? Ta không nhận ra ngươi..."
"Chủ thượng, sau khi ngài chuyển sinh thì tất cả ký ức đều đã ngủ say. Chỉ cần tổng đường chủ giải phong ấn cho ngài thì ký ức của ngài sẽ trở lại, xin hãy đi theo thuộc hạ."
"Ta... ta không biết ngươi đang nói gì..."
Thượng Linh Tuyết muốn chạy nhưng không rõ nàng đã bước vào quỷ cảnh từ lúc nào. Mà nàng nào biết quỷ cảnh là gì, chỉ thấy xung quanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hơn nữa càng đi đến trung tâm thành phố thì càng cảm thấy áp lực. Nàng đi mãi cho đến khi một cô gái mặc sườn xám, đeo mặt nạ màu trắng đột ngột xuất hiện và nói những lời khó hiểu với mình.
"Vậy... thuộc hạ đành phải đắc tội." Hồng Vũ biến mất trong mắt Thượng Linh Tuyết. Người kia chỉ cảm thấy trước mắt bỗng tối sầm, kế đến liền mất đi tri giác.
...
"Chích Viêm Phù Đồ!"
Cùng tiếng quát lớn của Tất Hiếu Nghĩa, một bảo tháp cao trăm mét từ trên trời rơi xuống. Chỉ có điều nó không phải là Linh Lung Bảo Tháp của Lý Tịnh, mà là lợi khí giết người được làm từ dung nham nóng chảy.
Bảo tháp này xoay tròn về phía đám quỷ. Những hồn ma chưa đạt linh thể hợp nhất chỉ cần đụng vào thì sẽ bị đốt cháy, sau cùng hét thảm rồi biến thành một đống tro tàn.
"Lão Tất chịu bỏ sức dữ nghen." Lúc này, Gia Cát Tham tỏ ra khá thong thả.
"Nếu chúng ta không khởi động gân cốt thì lão Dư sẽ không vui đâu..." Lục Tranh đến bên cạnh tiếp lời.
"Vậy thì ra tay đi!" Gia Cát Tham vung tay áo một cái: "Thiên Địa Phược Chỉ!"
Khóe miệng Lục Tranh nở một nụ cười hiếm hoi: "Vạn Nhận Nhược Hải!"
Hai người này đồng thời xuất chiêu, linh lực tràn trề như cơn lốc cuốn đến. Những hồn ma thực lực kha khá cũng nhìn ra manh mối nên cố gắng trổ tài chạy trốn, chỉ là phạm vi của chiêu này quá lớn.
Hồn ma trong phạm vi một cây số bắt đầu ngã từ trên không xuống. Ngoại trừ một bộ phận có thể kiên trì ở lại trên không, số khác đều rơi thẳng xuống đất. Bọn này không thể cử động do bị một sức hút lớn tới mức không thể hình dung kéo xuống, hệt như Ngộ Không lão đệ không cẩn thận chạm vào công tắc trọng lực gấp 100 lần vậy.
Nếu bọn chúng chỉ bị sức hút to lớn của Thiên Địa Phược Chỉ ép xuống đất thì chưa đến mức thân tử hồn diệt ngay lập tức, nhưng tiếp đó còn một chiêu không dễ chịu đang đợi chúng.
Mũi dao tinh thể màu hổ phách chui ra khỏi mặt đất như măng sau mưa, số lượng càng lúc càng nhiều, li chi lít chít đầy mặt đất. Hồn ma rơi xuống đất lập tức bị vạn lưỡi dao xuyên qua người, tình cảnh thảm thiết không thôi.
Trong lúc những hồn ma chưa rơi xuống và rơi xuống chậm cảm thấy may mắn, những lưỡi dao kia nhanh chóng mọc dài ra rồi khuếch mạnh mẽ như tế bào ung thư. Chỉ chớp mắt, một "ngọn núi kim" chui ra khỏi mặt đất, trên đó điểm xuyết vô số thi thể nát vụn.
Vương Hủ chém giết từng hồn ma bằng thanh kiếm ngắn màu đen. Hắn chỉ đi dạo bên ngoài cuộc chiến, sau đó tìm một số hồn ma hết sức yếu ớt để xuống tay. Bấy giờ, thấy kỳ cảnh ghê gớm được hai vị Phược Thiên Nhận Hải chế tạo, mặt mũi hắn co rúm lại: "Móa! Với hiệu suất này thì cho dù ba vạn cũng không sợ giết không hết..."
"Vương Hủ." Có người vỗ vai hắn.
"Ai vậy!!" Vương Hủ hoảng hốt nhảy lùi một bước, sau đó rút kiếm định chém.
Khương Nho trợn mắt: "Vương Hủ, ta sắp rơi vào trạng thái yếu ớt nên ngươi phải phụ trách việc bảo vệ ta."
"Này! Ngươi biết Nê Bồ Tát sang sông là gì không?"
(Vương Hủ muốn nói đến câu nói "Nê Bồ Tát quá hà, tự thân nan bảo", tạm dịch: Bồ Tát bằng đất sét qua sông, khó giữ nổi thân mình.)
Khương Nho cắt lời: "Chuyện này rất quan trọng, xin nhờ ngươi!"
Vương Hủ bất lực nói: "Được, được... ta sẽ cố gắng hết sức..."
Rõ ràng sắc mặt Khương Nho kém hẳn, cứ như người bệnh hết cách cứu chữa đang phải chịu đựng sự đau khổ mà người khác không thể tưởng tượng được.
Lúc này, trong lòng hắn cầu khẩn: "Vương Hủ! Nếu ta có thể thay đổi vận mệnh thì ngươi có thể sống sót! Ngươi chắc chắn phải sống sót!"
...
Cùng lúc đó, hai chị em nhà họ Thủy theo Miêu Gia đến một nơi khác trong thành phố.
"Chu nhị đường chủ, Thẩm tứ đường chủ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, có thể nói là nghe danh không bằng gặp mặt..." Miêu Gia chào hỏi ngọt xớt.
"Ngươi bao nhiêu tuổi mà dám ra mặt khiêu chiến? Để hai Thập Điện Diêm Vương đằng sau nói chuyện với ta!" Tuy thực lực của Chu Tồn Hằng không tới đâu nhưng sự kiêu ngạo của người này không hề thua kém Chung Thanh Dương.
Thủy Vân Cô bước lên một bước: "Không ngờ ngươi dám nói chuyện như vậy anh rể ta! Ta..."
"Bình tĩnh! Phải bình tĩnh! Chúng ta không đến đây để đánh nhau." Miêu Gia ngăn hắn lại.
"Hừ! Xem ra Thập Điện Diêm Vương đến thế là cùng, không dám đấu với ta một trận. Ha ha ha ha!" Chu Tồn Hằng đắc ý cười to.
Đúng với câu "thượng bất chính, hạ tắc loạn", mấy trăm hồn ma đi theo hắn đa số là thủ hạ thân tín và cũng là cao thủ vỗ mông ngựa đệ nhất. Kẻ chủ thực lực tầm thường, bọn chúng cũng ở đó cười nói ầm ĩ, nào biết mình cách hồn phi phách tán không xa.
(Thượng bất chính, hạ tắc loạn: Trên không nghiêm, dưới sẽ loạn)
"Hôm nay, ta đến đây chủ yếu để xem coi một hồn ma linh thể hợp nhất thuộc loại mạnh mẽ có chết bởi một chiêu trong tình huống không phòng bị hay không?" Miêu Gia cười đắc ý.
Nụ cười của Chu Tồn Hằng cứng lại trên mặt. Vào thời khắc cuối cùng, có thể hắn hiểu ra điều gì đó từ câu nói này. Nói có thể là vì đầu hắn đã rời khỏi thân thể...
Sự im lặng chết chóc phủ xuống, đến Thủy Ánh Dao cũng không tin vào cảnh tượng trước mắt mình. Những hồn ma của Mặc Lĩnh càng không dám tin.
"Tứ… tứ đường chủ… ngươi… ngươi…" Không biết ai run rẩy nói ra câu này.
"Ha ha ha! Không hiểu sao?" Giọng nói như bị mắc xương cá vang lên. Người đó gỡ mặt nạ của mình ra, một khuôn mặt rữa nát xuất hiện trước mặt mọi người. Kế đó, khuôn mặt bắt đầu biến dạng thành một người khác, chất giọng cũng rõ ràng hơn.
"Ta không phải họ Thẩm và không phải là quỷ. Ta là Diêm Vương đến bắt hồn phách của các ngươi, Đô Thị Vương!" Bấy giờ, Hoàng Du mới là người đắc ý nhất ở đây. Kiếp sống nằm vùng của hắn cuối cùng cũng kết thúc, nhiệm vụ Dư An giao cho hắn khiến hắn mệt ngất ngư, phải sống cuộc sống nửa người nửa quỷ mấy năm nay.
Không lâu sau khi Miêu Gia biết tin tức Triệu Ma Trận từ chỗ Gia Cát Tham, hắn chủ động liên hệ với Miêu Gia để truyền tin tức liên quan tới Triệu Ma Trận và tình hình nội bộ của Mặc Lĩnh. Mà giờ này khắc này, hắn đã ra đòn trí mạng nên không cần phải che giấu thân phận nữa. Bây giờ, việc hắn phải làm nằm trong khâu khiến người ta sảng khoái nhất. Đó là sau khi bắn lén một phát sau lưng thì nói câu: "Xin lỗi, ta là kẻ nằm vùng!"
(Hoàng Du nằm vùng với cái tên Thẩm Vĩnh Nhân. Cái tên này nhại lại tên của Trần Vĩnh Nhân - nhân vật chính trong phim nằm vùng nổi tiếng Vô gian đạo, do Lương Triều Vỹ thủ vai.)
"Yên tâm! Ta đã nói chúng ta không đến đây để đánh nhau." Miêu Gia nhìn những khuôn mặt hoảng sợ xen lẫn khó tin rồi nói.
Khi cả bọn cho rằng bốn vị này nổi lòng từ bi, hạ thủ lưu tình, Miêu Gia lại nói: "Đây không phải là đánh nhau, mà là đồ sát..."
...
"Tống Đế Vương, xem ra ngươi đã già rồi. Thiên tư là thứ có hạn, giới hạn của ngươi chỉ đến vậy mà thôi. Trừ phi ngươi trở thành quỷ, bằng không không thể thắng ta đâu!" Chung Thanh Dương đã chiếm thượng phong trong thế trận tấn công và phòng thủ trước Dư An.
Dư An không có lời gì để nói. Lão mưu lược hơn người và thực lực đứng hàng số một, số hai trong Thập Điện Diêm Vương, nhưng vẫn chỉ là người. Mà con người thì sẽ có giới hạn của mình, đó là điều được định đoạt từ khi sinh ra. Chính vì vậy, linh thức của lão không thể nào đạt đến đỉnh cao, cũng như không thể thắng Chung Thanh Dương đã tu luyện trăm năm ở Âm Dương Giới.
Những Thập Điện Diêm Vương khác đang rơi vào trận chiến gay go. Tuy người săn quỷ không ít nhưng hồn ma đông hơn cả. Cho dù Thập Điện Diêm Vương một lần có thể giết rất nhiều, khổ nỗi người khác chưa chắc đã làm được, thậm chí một số nhân vật lợi hại có thể giết một đống người săn quỷ, khiến nhiều người săn quỷ còn lại phải quan tâm bảo vệ đồng đội bị thương, thành ra chênh lệnh về chiến lực vẫn rất lớn.
"Cho dù ở đây ngươi chiếm thượng phong nhưng binh lực của những đường chủ khác thua xa ngươi. Chờ bọn chúng bị đánh phá từng cái một thì ngươi sẽ bại khi những người săn quỷ khác tụ tập! Hơn nữa, Triệu Ma Trận mà ngươi theo đuổi không thể nào hoàn thành được!"
"Hừ! Ha ha ha... ha ha ha ha!” Chung Thanh Dương cười to: "Chu Tồn Hằng chỉ là một con chó mà thôi. Ta cho hắn làm nhị đường chủ vì con chó này rất nghe lời. Một con chó nghe lời vẫn tốt hơn một con sói không nghe lời.
Cừu Vũ là một con sói không nghe lời. Hắn và Chu Tồn Hằng đều là những con cờ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào. Còn gã họ Thẩm, ta hoàn toàn không tin tưởng hắn nên hắn cũng là một kẻ có thể bị bất cứ ai thay thế. Ta chỉ có thể dựa dẫm vào Hồng Vũ nhưng nàng không hề tham gia vào đại đội tiến công, e rằng nàng đã làm xong nhiệm vụ quan trọng nhất rồi...
Cho nên không gì có thể ngăn cản Mặc Lĩnh của bọn ta! Mặc Lĩnh là thế lực mạnh nhất trong ba thế lực lớn ở Âm Dương Giới! Hãy mau chuẩn bị nghênh đón thời khắc vị vua đến nhân gian đi thôi!"
"Chủ thượng đừng sợ hãi, thuộc hạ đến để đón ngài." Hồng Vũ nói năng với thái độ hết sức cung kính.
Nhưng điều đó không làm Thượng Linh Tuyết bớt sợ hãi: "Ngươi là ai? Ta không nhận ra ngươi..."
"Chủ thượng, sau khi ngài chuyển sinh thì tất cả ký ức đều đã ngủ say. Chỉ cần tổng đường chủ giải phong ấn cho ngài thì ký ức của ngài sẽ trở lại, xin hãy đi theo thuộc hạ."
"Ta... ta không biết ngươi đang nói gì..."
Thượng Linh Tuyết muốn chạy nhưng không rõ nàng đã bước vào quỷ cảnh từ lúc nào. Mà nàng nào biết quỷ cảnh là gì, chỉ thấy xung quanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hơn nữa càng đi đến trung tâm thành phố thì càng cảm thấy áp lực. Nàng đi mãi cho đến khi một cô gái mặc sườn xám, đeo mặt nạ màu trắng đột ngột xuất hiện và nói những lời khó hiểu với mình.
"Vậy... thuộc hạ đành phải đắc tội." Hồng Vũ biến mất trong mắt Thượng Linh Tuyết. Người kia chỉ cảm thấy trước mắt bỗng tối sầm, kế đến liền mất đi tri giác.
...
"Chích Viêm Phù Đồ!"
Cùng tiếng quát lớn của Tất Hiếu Nghĩa, một bảo tháp cao trăm mét từ trên trời rơi xuống. Chỉ có điều nó không phải là Linh Lung Bảo Tháp của Lý Tịnh, mà là lợi khí giết người được làm từ dung nham nóng chảy.
Bảo tháp này xoay tròn về phía đám quỷ. Những hồn ma chưa đạt linh thể hợp nhất chỉ cần đụng vào thì sẽ bị đốt cháy, sau cùng hét thảm rồi biến thành một đống tro tàn.
"Lão Tất chịu bỏ sức dữ nghen." Lúc này, Gia Cát Tham tỏ ra khá thong thả.
"Nếu chúng ta không khởi động gân cốt thì lão Dư sẽ không vui đâu..." Lục Tranh đến bên cạnh tiếp lời.
"Vậy thì ra tay đi!" Gia Cát Tham vung tay áo một cái: "Thiên Địa Phược Chỉ!"
Khóe miệng Lục Tranh nở một nụ cười hiếm hoi: "Vạn Nhận Nhược Hải!"
Hai người này đồng thời xuất chiêu, linh lực tràn trề như cơn lốc cuốn đến. Những hồn ma thực lực kha khá cũng nhìn ra manh mối nên cố gắng trổ tài chạy trốn, chỉ là phạm vi của chiêu này quá lớn.
Hồn ma trong phạm vi một cây số bắt đầu ngã từ trên không xuống. Ngoại trừ một bộ phận có thể kiên trì ở lại trên không, số khác đều rơi thẳng xuống đất. Bọn này không thể cử động do bị một sức hút lớn tới mức không thể hình dung kéo xuống, hệt như Ngộ Không lão đệ không cẩn thận chạm vào công tắc trọng lực gấp 100 lần vậy.
Nếu bọn chúng chỉ bị sức hút to lớn của Thiên Địa Phược Chỉ ép xuống đất thì chưa đến mức thân tử hồn diệt ngay lập tức, nhưng tiếp đó còn một chiêu không dễ chịu đang đợi chúng.
Mũi dao tinh thể màu hổ phách chui ra khỏi mặt đất như măng sau mưa, số lượng càng lúc càng nhiều, li chi lít chít đầy mặt đất. Hồn ma rơi xuống đất lập tức bị vạn lưỡi dao xuyên qua người, tình cảnh thảm thiết không thôi.
Trong lúc những hồn ma chưa rơi xuống và rơi xuống chậm cảm thấy may mắn, những lưỡi dao kia nhanh chóng mọc dài ra rồi khuếch mạnh mẽ như tế bào ung thư. Chỉ chớp mắt, một "ngọn núi kim" chui ra khỏi mặt đất, trên đó điểm xuyết vô số thi thể nát vụn.
Vương Hủ chém giết từng hồn ma bằng thanh kiếm ngắn màu đen. Hắn chỉ đi dạo bên ngoài cuộc chiến, sau đó tìm một số hồn ma hết sức yếu ớt để xuống tay. Bấy giờ, thấy kỳ cảnh ghê gớm được hai vị Phược Thiên Nhận Hải chế tạo, mặt mũi hắn co rúm lại: "Móa! Với hiệu suất này thì cho dù ba vạn cũng không sợ giết không hết..."
"Vương Hủ." Có người vỗ vai hắn.
"Ai vậy!!" Vương Hủ hoảng hốt nhảy lùi một bước, sau đó rút kiếm định chém.
Khương Nho trợn mắt: "Vương Hủ, ta sắp rơi vào trạng thái yếu ớt nên ngươi phải phụ trách việc bảo vệ ta."
"Này! Ngươi biết Nê Bồ Tát sang sông là gì không?"
(Vương Hủ muốn nói đến câu nói "Nê Bồ Tát quá hà, tự thân nan bảo", tạm dịch: Bồ Tát bằng đất sét qua sông, khó giữ nổi thân mình.)
Khương Nho cắt lời: "Chuyện này rất quan trọng, xin nhờ ngươi!"
Vương Hủ bất lực nói: "Được, được... ta sẽ cố gắng hết sức..."
Rõ ràng sắc mặt Khương Nho kém hẳn, cứ như người bệnh hết cách cứu chữa đang phải chịu đựng sự đau khổ mà người khác không thể tưởng tượng được.
Lúc này, trong lòng hắn cầu khẩn: "Vương Hủ! Nếu ta có thể thay đổi vận mệnh thì ngươi có thể sống sót! Ngươi chắc chắn phải sống sót!"
...
Cùng lúc đó, hai chị em nhà họ Thủy theo Miêu Gia đến một nơi khác trong thành phố.
"Chu nhị đường chủ, Thẩm tứ đường chủ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, có thể nói là nghe danh không bằng gặp mặt..." Miêu Gia chào hỏi ngọt xớt.
"Ngươi bao nhiêu tuổi mà dám ra mặt khiêu chiến? Để hai Thập Điện Diêm Vương đằng sau nói chuyện với ta!" Tuy thực lực của Chu Tồn Hằng không tới đâu nhưng sự kiêu ngạo của người này không hề thua kém Chung Thanh Dương.
Thủy Vân Cô bước lên một bước: "Không ngờ ngươi dám nói chuyện như vậy anh rể ta! Ta..."
"Bình tĩnh! Phải bình tĩnh! Chúng ta không đến đây để đánh nhau." Miêu Gia ngăn hắn lại.
"Hừ! Xem ra Thập Điện Diêm Vương đến thế là cùng, không dám đấu với ta một trận. Ha ha ha ha!" Chu Tồn Hằng đắc ý cười to.
Đúng với câu "thượng bất chính, hạ tắc loạn", mấy trăm hồn ma đi theo hắn đa số là thủ hạ thân tín và cũng là cao thủ vỗ mông ngựa đệ nhất. Kẻ chủ thực lực tầm thường, bọn chúng cũng ở đó cười nói ầm ĩ, nào biết mình cách hồn phi phách tán không xa.
(Thượng bất chính, hạ tắc loạn: Trên không nghiêm, dưới sẽ loạn)
"Hôm nay, ta đến đây chủ yếu để xem coi một hồn ma linh thể hợp nhất thuộc loại mạnh mẽ có chết bởi một chiêu trong tình huống không phòng bị hay không?" Miêu Gia cười đắc ý.
Nụ cười của Chu Tồn Hằng cứng lại trên mặt. Vào thời khắc cuối cùng, có thể hắn hiểu ra điều gì đó từ câu nói này. Nói có thể là vì đầu hắn đã rời khỏi thân thể...
Sự im lặng chết chóc phủ xuống, đến Thủy Ánh Dao cũng không tin vào cảnh tượng trước mắt mình. Những hồn ma của Mặc Lĩnh càng không dám tin.
"Tứ… tứ đường chủ… ngươi… ngươi…" Không biết ai run rẩy nói ra câu này.
"Ha ha ha! Không hiểu sao?" Giọng nói như bị mắc xương cá vang lên. Người đó gỡ mặt nạ của mình ra, một khuôn mặt rữa nát xuất hiện trước mặt mọi người. Kế đó, khuôn mặt bắt đầu biến dạng thành một người khác, chất giọng cũng rõ ràng hơn.
"Ta không phải họ Thẩm và không phải là quỷ. Ta là Diêm Vương đến bắt hồn phách của các ngươi, Đô Thị Vương!" Bấy giờ, Hoàng Du mới là người đắc ý nhất ở đây. Kiếp sống nằm vùng của hắn cuối cùng cũng kết thúc, nhiệm vụ Dư An giao cho hắn khiến hắn mệt ngất ngư, phải sống cuộc sống nửa người nửa quỷ mấy năm nay.
Không lâu sau khi Miêu Gia biết tin tức Triệu Ma Trận từ chỗ Gia Cát Tham, hắn chủ động liên hệ với Miêu Gia để truyền tin tức liên quan tới Triệu Ma Trận và tình hình nội bộ của Mặc Lĩnh. Mà giờ này khắc này, hắn đã ra đòn trí mạng nên không cần phải che giấu thân phận nữa. Bây giờ, việc hắn phải làm nằm trong khâu khiến người ta sảng khoái nhất. Đó là sau khi bắn lén một phát sau lưng thì nói câu: "Xin lỗi, ta là kẻ nằm vùng!"
(Hoàng Du nằm vùng với cái tên Thẩm Vĩnh Nhân. Cái tên này nhại lại tên của Trần Vĩnh Nhân - nhân vật chính trong phim nằm vùng nổi tiếng Vô gian đạo, do Lương Triều Vỹ thủ vai.)
"Yên tâm! Ta đã nói chúng ta không đến đây để đánh nhau." Miêu Gia nhìn những khuôn mặt hoảng sợ xen lẫn khó tin rồi nói.
Khi cả bọn cho rằng bốn vị này nổi lòng từ bi, hạ thủ lưu tình, Miêu Gia lại nói: "Đây không phải là đánh nhau, mà là đồ sát..."
...
"Tống Đế Vương, xem ra ngươi đã già rồi. Thiên tư là thứ có hạn, giới hạn của ngươi chỉ đến vậy mà thôi. Trừ phi ngươi trở thành quỷ, bằng không không thể thắng ta đâu!" Chung Thanh Dương đã chiếm thượng phong trong thế trận tấn công và phòng thủ trước Dư An.
Dư An không có lời gì để nói. Lão mưu lược hơn người và thực lực đứng hàng số một, số hai trong Thập Điện Diêm Vương, nhưng vẫn chỉ là người. Mà con người thì sẽ có giới hạn của mình, đó là điều được định đoạt từ khi sinh ra. Chính vì vậy, linh thức của lão không thể nào đạt đến đỉnh cao, cũng như không thể thắng Chung Thanh Dương đã tu luyện trăm năm ở Âm Dương Giới.
Những Thập Điện Diêm Vương khác đang rơi vào trận chiến gay go. Tuy người săn quỷ không ít nhưng hồn ma đông hơn cả. Cho dù Thập Điện Diêm Vương một lần có thể giết rất nhiều, khổ nỗi người khác chưa chắc đã làm được, thậm chí một số nhân vật lợi hại có thể giết một đống người săn quỷ, khiến nhiều người săn quỷ còn lại phải quan tâm bảo vệ đồng đội bị thương, thành ra chênh lệnh về chiến lực vẫn rất lớn.
"Cho dù ở đây ngươi chiếm thượng phong nhưng binh lực của những đường chủ khác thua xa ngươi. Chờ bọn chúng bị đánh phá từng cái một thì ngươi sẽ bại khi những người săn quỷ khác tụ tập! Hơn nữa, Triệu Ma Trận mà ngươi theo đuổi không thể nào hoàn thành được!"
"Hừ! Ha ha ha... ha ha ha ha!” Chung Thanh Dương cười to: "Chu Tồn Hằng chỉ là một con chó mà thôi. Ta cho hắn làm nhị đường chủ vì con chó này rất nghe lời. Một con chó nghe lời vẫn tốt hơn một con sói không nghe lời.
Cừu Vũ là một con sói không nghe lời. Hắn và Chu Tồn Hằng đều là những con cờ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào. Còn gã họ Thẩm, ta hoàn toàn không tin tưởng hắn nên hắn cũng là một kẻ có thể bị bất cứ ai thay thế. Ta chỉ có thể dựa dẫm vào Hồng Vũ nhưng nàng không hề tham gia vào đại đội tiến công, e rằng nàng đã làm xong nhiệm vụ quan trọng nhất rồi...
Cho nên không gì có thể ngăn cản Mặc Lĩnh của bọn ta! Mặc Lĩnh là thế lực mạnh nhất trong ba thế lực lớn ở Âm Dương Giới! Hãy mau chuẩn bị nghênh đón thời khắc vị vua đến nhân gian đi thôi!"
/598
|