Bên hồ nhân tạo có ba bóng lưng đàn ông, bọn họ lén lút tụ tập với nhau để tiến hành một đoạn đối thoại không thể cho ai biết. Hai người trong bọn là Vương Hủ và Tề Băng...
"Yến Ly, nữ, sinh viên năm ba của trường Tường Dực, chuyên ngành tâm lý học, trưởng câu lạc bộ kịch, phó hội trưởng hội học sinh, có thông tin nói rằng chỉ số IQ hơn 140, là mỹ nữ có IQ cao hiếm thấy. Những người theo đuổi chủ yếu là sinh viên lớp trên, đương nhiên lớp dưới cũng có. Bối cảnh gia đình vô cùng bí ẩn, chỉ biết là nàng mồ côi cha, lớn lên cùng mẹ nên lấy họ mẹ. Đây là một trong số ít những người tuyệt đối không nên đắc tội tại Tường Dực."
Người đang nói chuyện nhìn qua rất bình thường, thuộc loại người nếu bị ném vào trong đám đông thì sẽ biến mất. Chỉ có điều hắn đang đeo kính râm giữa trời mát nên khá nổi bật.
"Ừm, bạn học Cao Kiếm đây không hổ danh là Bách Hiểu Sinh của trường Tường Dực." Lúc nói những lời này, trên mặt Vương Hủ không hề có chút bội phục.
"Quá khen! Quá khen! Ta chỉ lăn lộn kiếm cơm thôi." Cao Kiếm nói năng khách khí mười phần.
Trái đất hình tròn, đầu người cũng tròn, cho nên đối nhân xử thế phải khéo đưa đẩy. Cao Kiếm rất am hiểu đạo lý này. Với tư cách là một trong số ít học sinh bình thường ở trường Tường Dực, cha mẹ thuộc tầng lớp nhân viên làm công ăn lương, hắn có thể thi đậu vào đây đều nhờ vào thực học. Tuy nhiên, hắn khác xa loại mọt sách chỉ biết cắm đầu học ở chỗ biết tận dụng tài năng để mang lại lợi ích cho mình.
Trên đời này có những người từ bảy tuổi đến ba mươi tuổi chưa thoát khỏi việc học, sau đó ra khỏi trường với một đống bằng cấp. Nhưng đến khi nhận việc, họ gặp khó khăn trong giao tiếp.
Cao Kiếm thì hoàn toàn ngược lại, hắn là nhà ngoại giao trời sinh. Cho dù mù chữ thì hắn cũng có thể dùng tiếng phổ thông lưu loát và ý nghĩ nhanh nhạy để lừa gạt người khác, huống chi là đủ sức thi đậu vào một trường chuyên ngành cao cấp như Tường Dực.
Cho nên Cao Kiếm không chờ đợi được. Chỉ trong một năm, hắn thành lập một mạng lưới tình báo khổng lồ có thể tra rõ từ tin tức đến tin đồn, từ hiệu trưởng đến bà cô quét rác trong trường Tường Dực. Chỉ cần bạn trả tiền, Cao Kiếm sẽ cung cấp tin tức bạn muốn, mặc kệ là chiều cao của anh chàng đẹp trai này hay là số đo ba vòng của cô nàng đẹp gái kia...
Hôm nay, Tề Băng cố ý hẹn hắn ra đây để hỏi xem Vương Hủ sẽ gặp bất trắc thế nào.
"Nếu ta bị ghi tên vào sổ tay bên người nàng thì sao hả?"
"Cái gì?"
Cao Kiếm mở to mắt, sợ hãi đến mức kêu thành tiếng.
Đầu óc hắn nhanh chóng xoay chuyển, trong mắt hiện lên vô số hình ảnh: "Căn cứ số liệu thống kê chính xác, tính từ lúc ta nhập học Tường Dực đến nay là một năm, chỉ có năm người chọc giận Yến Ly và bị nàng nhớ tên. Hai người trong số đó bị đuổi học, hai người tinh thần thất thường, còn một người khác..."
Khóe miệng Vương Hủ bắt đầu co giật: "Móa! Không lẽ ghê gớm đến thế, người còn lại tự sát phải không?"
"Không, hắn muốn liều mạng với Yến Ly nhưng bị thương ngược lại, sau đó không biết tại sao bị xử tội mưu sát không thành, bây giờ còn đang ở trong tù..."
Vương Hủ nuốt nước miếng: "Có khoa trương không vậy?"
Tề Băng nói: "Ta nói với ngươi rồi, khoa trương vậy đấy."
Vương Hủ lại hỏi: "Nàng dùng thủ đoạn gì?"
Cao Kiếm hạ kính râm xuống rồi nói: "Lợi dụng nhược điểm và sự mù quáng trong lòng người, sử dụng biện pháp chơi đùa tàn độc thích hợp, hơn nữa hành động của nàng hoàn toàn hợp pháp."
"Có lợi hại đến thế không?" Bây giờ Vương Hủ chỉ có thể nói nhảm, bởi trong lòng hắn không tin có người làm được chuyện này ngoài Miêu Gia.
"Lợi hại thế đấy! Thật ra "Sổ tay của Yến Ly" là một trong bảy truyền thuyết lớn ở trường Tường Dực. Ngoại trừ việc ghi tên và ý tưởng trả thù, công năng chủ yếu của nó là thu thập tình báo. Tuy ta được mọi người xưng tụng là Bách Hiểu Sinh của trường Tường Dực nhưng tình báo của ta chỉ có thể xếp thứ hai, đứng đầu chính là Yến Ly.
Quan hệ của nàng ở hội học sinh rất rắc rối và phức tạp. Gần như tất cả mỹ nữ lẫn khủng long của trường đều có quan hệ tốt với nàng, vì vậy nguồn tình báo càng trở nên toàn diện hơn cả. Vì tin tức đàn ông chảy mồ hôi và xương máu để có được đều dễ dàng rơi vào tay phụ nữ mà không cần phải tốn nhiều công sức..."
Vương Hủ nhìn sang Tề Băng: "Ta hiểu câu cuối."
Cao Kiếm nói tiếp: "Chuyện ta gặp các ngươi ngày hôm nay có thể sẽ bị nàng biết được, nơi này không thích hợp ở lâu, ta khuyên các ngươi nhanh chóng rời khỏi thì hơn. Hy vọng các ngươi không bán rẻ ta, tạm biệt!"
Hắn nói xong thì đi ngay, không hề chần chờ chút nào.
Tề Băng hỏi sau lưng hắn: "Ta chưa trả phí tình báo!"
Cao Kiếm tháo kính râm xuống, sau đó quay đầu nhìn Vương Hủ với ánh mắt của ngày tận thế: "Ngươi sắp gặp bất hạnh lớn, ta có đạo nghĩa giang hồ nên lần này cung cấp tin miễn phí."
Vương Hủ nói: "Ta đáng thương đến thế sao?"
Thật ra là có. Trong mắt người ngoài, kẻ vừa bị hoa khôi của trường đá đít giờ lại lọt vào sổ đen của Yến Ly, phỏng chừng cũng sắp đến mức suy sụp tinh thần.
Nhưng nếu Cao Kiếm biết Vương Hủ bị người ta xóa đi trí nhớ thì có lẽ sẽ ngửa mặt lên trời rồi thở dài: "Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão, nhân gian chính đạo thị thương tang."
(Ý là: Trời cao có tình cảm thì sẽ già đi, nhân gian theo lẽ đó nên đầy đau thương)
Vương Hủ khốn khổ vẫn chưa biết ở bên kia trái đất vẫn còn một thế lực đáng sợ đang theo dõi hắn.
...
Nước Mỹ, Seattle.
Nơi đây có các bác sĩ khoa thần kinh và khoa ngoại tim mạch tốt nhất trên thế giới. Hôm nay, bọn họ cùng tụ tập lại để tiến hành một cuộc phẫu thuật dài hai mươi tiếng đồng hồ.
Bọn họ chưa từng thấy qua căn bệnh này. Thân thể người bệnh có năng lực tự phục hồi kinh người, điều này giải thích vì sao hắn bị thương đáng sợ nhưng vẫn có thể sống được. Thuốc mê hoàn toàn vô hiệu với hắn, hơn nữa cơ thể gần như biến hóa liên tục trong khi giải phẫu, nhiều khi phải dùng dụng cụ phẫu thuật kéo các khối thịt mới tái tạo để các bác sĩ phải cắt bỏ các mô, chữa trị tế bào thần kinh.
Điều khiến người ta khiếp sợ là người đàn ông này ở trạng thái tỉnh táo mà vẫn bình tĩnh cho giải phẫu. Cứ như thể hắn là người ngoài nhìn người khác động dao trên cơ thể mình không bằng. Tuy tố chất của bác sĩ tốt đến mấy nhưng cũng bị dọa không thôi.
Sau khi cuộc phẫu thuật kết thúc, phòng bệnh bị cách ly hoàn toàn, một nửa bệnh viện xuất hiện bảo vệ mặc quần áo màu đen. Viện trưởng cũng cảm thấy như mất đi quyền lực. Đối phương lấy ra văn kiện khẩn cấp sáu, ngay đến tổng thống Mỹ cũng chỉ có cấp năm, cho nên có thể lấy vấn đề an ninh quốc gia để làm gì thì làm.
Tất nhiên nhóm người này không phải tổ chức Men in Black, cũng không đến đây vì mục tiêu cao thượng là bảo vệ địa cầu trước với người ngoài hành tinh, bọn họ là một tổ chức tội phạm tên là "Tử Dạ".
"Thượng úy Phàn Trung, ngài đã tới rồi. Tư lệnh Đinh đang đợi ngài."
Phàn Trung sửa lại cà vạt và âu phục rồi gõ cửa phòng bệnh.
"Vào đi."
"Huấn luyện viên, học trò đã tới."
Tư lệnh Đinh có cơ bắp rắn chắc và gương mặt cương nghị, để tóc kiểu húi cua, trông rất giỏi giang và mạnh mẽ. Cho dù trên người đang cắm đầy ống nối và máy móc, Phàn Trung vẫn biết người đàn ông trước mặt mình vô cùng nguy hiểm.
"Có phải báo cáo qua điện thoại của ngươi nói rằng đã điều tra kỹ người săn quỷ làm thất bại hành động Tô Châu lần trước?"
"Đúng vậy, đây là tư liệu của bọn họ." Phàn Trung đưa hai phần tài liệu, mặt trên có đính kèm hình ảnh.
Tư lệnh Đinh chỉ nhìn lướt qua.
"Những người có siêu năng lực thì mua danh chuộc tiếng, sống trong cộng đồng mà không màn thế sự. Người săn quỷ thì thích xen vào việc của người khác, cho rằng mình là chúa cứu thế. Hừ! Nói cho cùng đều chỉ là phế vật, đàn ông thì phải kiến công lập nghiệp và đứng trên đỉnh cao của thời đại, đỉnh cao của thế giới!"
Hắn đứng lên, toàn bộ ống nối trên người bị kéo đứt.
Nhìn qua Phàn Trung, hắn nói: "Lần này, ngươi sẽ cùng ta đến Trung Quốc. Ta muốn cho bọn người này biết kết cục khi đối địch với Tử Dạ."
"Vâng, huấn luyện viên!" Phàn Trung đứng nghiêm rồi hô to. Hắn biết lúc này tâm trạng của gã họ Đinh không tốt. Một khi người này nổi giận thì sẽ giết chóc lung tung nên mọi cử động không được xảy ra bất cứ sơ xuất nào.
"Được rồi, không được để lại tư liệu của ta ở bệnh viện này."
Phàn Trung thử thăm dò: "Có cần..."
Hình như hắn dùng mắt để xin chỉ thị gì đó.
"Không cần."
Vừa nói, tư lệnh Đinh vừa mở cửa.
Ở bên ngoài, thủ hạ đã chuẩn bị xong quần áo và vật dụng hàng ngày và đứng đợi ở đó. Hắn khoác bộ âu phục lên người rồi nói: "Lần này thực nghiệm thất bại, máu của quỷ ăn xác không tương thích với ta, cuối cùng tự tan vỡ. Biểu hiện của các bác sĩ ở đây không tệ, đều là nhân tài cả. Vì đề phòng sau này xảy ra tình huống tương tự nên mạng của bọn chúng vẫn còn giá trị."
Phàn Trung gật đầu: "Học trò hiểu, chuyện giải quyết hậu quả hãy để học trò lo liệu."
Tư lệnh Đinh phất tay, sau đó rời khỏi tầm mắt của Phàn Trung.
Phàn Trung thở phào nhẹ nhõm.
Đứng một mình trong hành lang, hắn nở nụ cười lạnh lẽo: "Người có siêu năng lực cũng được, người có năng lực linh hồn cũng được, để coi ai trong các ngươi có thể chiến thắng quái vật này đây? Ha ha! Ha ha ha ha!"
"Yến Ly, nữ, sinh viên năm ba của trường Tường Dực, chuyên ngành tâm lý học, trưởng câu lạc bộ kịch, phó hội trưởng hội học sinh, có thông tin nói rằng chỉ số IQ hơn 140, là mỹ nữ có IQ cao hiếm thấy. Những người theo đuổi chủ yếu là sinh viên lớp trên, đương nhiên lớp dưới cũng có. Bối cảnh gia đình vô cùng bí ẩn, chỉ biết là nàng mồ côi cha, lớn lên cùng mẹ nên lấy họ mẹ. Đây là một trong số ít những người tuyệt đối không nên đắc tội tại Tường Dực."
Người đang nói chuyện nhìn qua rất bình thường, thuộc loại người nếu bị ném vào trong đám đông thì sẽ biến mất. Chỉ có điều hắn đang đeo kính râm giữa trời mát nên khá nổi bật.
"Ừm, bạn học Cao Kiếm đây không hổ danh là Bách Hiểu Sinh của trường Tường Dực." Lúc nói những lời này, trên mặt Vương Hủ không hề có chút bội phục.
"Quá khen! Quá khen! Ta chỉ lăn lộn kiếm cơm thôi." Cao Kiếm nói năng khách khí mười phần.
Trái đất hình tròn, đầu người cũng tròn, cho nên đối nhân xử thế phải khéo đưa đẩy. Cao Kiếm rất am hiểu đạo lý này. Với tư cách là một trong số ít học sinh bình thường ở trường Tường Dực, cha mẹ thuộc tầng lớp nhân viên làm công ăn lương, hắn có thể thi đậu vào đây đều nhờ vào thực học. Tuy nhiên, hắn khác xa loại mọt sách chỉ biết cắm đầu học ở chỗ biết tận dụng tài năng để mang lại lợi ích cho mình.
Trên đời này có những người từ bảy tuổi đến ba mươi tuổi chưa thoát khỏi việc học, sau đó ra khỏi trường với một đống bằng cấp. Nhưng đến khi nhận việc, họ gặp khó khăn trong giao tiếp.
Cao Kiếm thì hoàn toàn ngược lại, hắn là nhà ngoại giao trời sinh. Cho dù mù chữ thì hắn cũng có thể dùng tiếng phổ thông lưu loát và ý nghĩ nhanh nhạy để lừa gạt người khác, huống chi là đủ sức thi đậu vào một trường chuyên ngành cao cấp như Tường Dực.
Cho nên Cao Kiếm không chờ đợi được. Chỉ trong một năm, hắn thành lập một mạng lưới tình báo khổng lồ có thể tra rõ từ tin tức đến tin đồn, từ hiệu trưởng đến bà cô quét rác trong trường Tường Dực. Chỉ cần bạn trả tiền, Cao Kiếm sẽ cung cấp tin tức bạn muốn, mặc kệ là chiều cao của anh chàng đẹp trai này hay là số đo ba vòng của cô nàng đẹp gái kia...
Hôm nay, Tề Băng cố ý hẹn hắn ra đây để hỏi xem Vương Hủ sẽ gặp bất trắc thế nào.
"Nếu ta bị ghi tên vào sổ tay bên người nàng thì sao hả?"
"Cái gì?"
Cao Kiếm mở to mắt, sợ hãi đến mức kêu thành tiếng.
Đầu óc hắn nhanh chóng xoay chuyển, trong mắt hiện lên vô số hình ảnh: "Căn cứ số liệu thống kê chính xác, tính từ lúc ta nhập học Tường Dực đến nay là một năm, chỉ có năm người chọc giận Yến Ly và bị nàng nhớ tên. Hai người trong số đó bị đuổi học, hai người tinh thần thất thường, còn một người khác..."
Khóe miệng Vương Hủ bắt đầu co giật: "Móa! Không lẽ ghê gớm đến thế, người còn lại tự sát phải không?"
"Không, hắn muốn liều mạng với Yến Ly nhưng bị thương ngược lại, sau đó không biết tại sao bị xử tội mưu sát không thành, bây giờ còn đang ở trong tù..."
Vương Hủ nuốt nước miếng: "Có khoa trương không vậy?"
Tề Băng nói: "Ta nói với ngươi rồi, khoa trương vậy đấy."
Vương Hủ lại hỏi: "Nàng dùng thủ đoạn gì?"
Cao Kiếm hạ kính râm xuống rồi nói: "Lợi dụng nhược điểm và sự mù quáng trong lòng người, sử dụng biện pháp chơi đùa tàn độc thích hợp, hơn nữa hành động của nàng hoàn toàn hợp pháp."
"Có lợi hại đến thế không?" Bây giờ Vương Hủ chỉ có thể nói nhảm, bởi trong lòng hắn không tin có người làm được chuyện này ngoài Miêu Gia.
"Lợi hại thế đấy! Thật ra "Sổ tay của Yến Ly" là một trong bảy truyền thuyết lớn ở trường Tường Dực. Ngoại trừ việc ghi tên và ý tưởng trả thù, công năng chủ yếu của nó là thu thập tình báo. Tuy ta được mọi người xưng tụng là Bách Hiểu Sinh của trường Tường Dực nhưng tình báo của ta chỉ có thể xếp thứ hai, đứng đầu chính là Yến Ly.
Quan hệ của nàng ở hội học sinh rất rắc rối và phức tạp. Gần như tất cả mỹ nữ lẫn khủng long của trường đều có quan hệ tốt với nàng, vì vậy nguồn tình báo càng trở nên toàn diện hơn cả. Vì tin tức đàn ông chảy mồ hôi và xương máu để có được đều dễ dàng rơi vào tay phụ nữ mà không cần phải tốn nhiều công sức..."
Vương Hủ nhìn sang Tề Băng: "Ta hiểu câu cuối."
Cao Kiếm nói tiếp: "Chuyện ta gặp các ngươi ngày hôm nay có thể sẽ bị nàng biết được, nơi này không thích hợp ở lâu, ta khuyên các ngươi nhanh chóng rời khỏi thì hơn. Hy vọng các ngươi không bán rẻ ta, tạm biệt!"
Hắn nói xong thì đi ngay, không hề chần chờ chút nào.
Tề Băng hỏi sau lưng hắn: "Ta chưa trả phí tình báo!"
Cao Kiếm tháo kính râm xuống, sau đó quay đầu nhìn Vương Hủ với ánh mắt của ngày tận thế: "Ngươi sắp gặp bất hạnh lớn, ta có đạo nghĩa giang hồ nên lần này cung cấp tin miễn phí."
Vương Hủ nói: "Ta đáng thương đến thế sao?"
Thật ra là có. Trong mắt người ngoài, kẻ vừa bị hoa khôi của trường đá đít giờ lại lọt vào sổ đen của Yến Ly, phỏng chừng cũng sắp đến mức suy sụp tinh thần.
Nhưng nếu Cao Kiếm biết Vương Hủ bị người ta xóa đi trí nhớ thì có lẽ sẽ ngửa mặt lên trời rồi thở dài: "Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão, nhân gian chính đạo thị thương tang."
(Ý là: Trời cao có tình cảm thì sẽ già đi, nhân gian theo lẽ đó nên đầy đau thương)
Vương Hủ khốn khổ vẫn chưa biết ở bên kia trái đất vẫn còn một thế lực đáng sợ đang theo dõi hắn.
...
Nước Mỹ, Seattle.
Nơi đây có các bác sĩ khoa thần kinh và khoa ngoại tim mạch tốt nhất trên thế giới. Hôm nay, bọn họ cùng tụ tập lại để tiến hành một cuộc phẫu thuật dài hai mươi tiếng đồng hồ.
Bọn họ chưa từng thấy qua căn bệnh này. Thân thể người bệnh có năng lực tự phục hồi kinh người, điều này giải thích vì sao hắn bị thương đáng sợ nhưng vẫn có thể sống được. Thuốc mê hoàn toàn vô hiệu với hắn, hơn nữa cơ thể gần như biến hóa liên tục trong khi giải phẫu, nhiều khi phải dùng dụng cụ phẫu thuật kéo các khối thịt mới tái tạo để các bác sĩ phải cắt bỏ các mô, chữa trị tế bào thần kinh.
Điều khiến người ta khiếp sợ là người đàn ông này ở trạng thái tỉnh táo mà vẫn bình tĩnh cho giải phẫu. Cứ như thể hắn là người ngoài nhìn người khác động dao trên cơ thể mình không bằng. Tuy tố chất của bác sĩ tốt đến mấy nhưng cũng bị dọa không thôi.
Sau khi cuộc phẫu thuật kết thúc, phòng bệnh bị cách ly hoàn toàn, một nửa bệnh viện xuất hiện bảo vệ mặc quần áo màu đen. Viện trưởng cũng cảm thấy như mất đi quyền lực. Đối phương lấy ra văn kiện khẩn cấp sáu, ngay đến tổng thống Mỹ cũng chỉ có cấp năm, cho nên có thể lấy vấn đề an ninh quốc gia để làm gì thì làm.
Tất nhiên nhóm người này không phải tổ chức Men in Black, cũng không đến đây vì mục tiêu cao thượng là bảo vệ địa cầu trước với người ngoài hành tinh, bọn họ là một tổ chức tội phạm tên là "Tử Dạ".
"Thượng úy Phàn Trung, ngài đã tới rồi. Tư lệnh Đinh đang đợi ngài."
Phàn Trung sửa lại cà vạt và âu phục rồi gõ cửa phòng bệnh.
"Vào đi."
"Huấn luyện viên, học trò đã tới."
Tư lệnh Đinh có cơ bắp rắn chắc và gương mặt cương nghị, để tóc kiểu húi cua, trông rất giỏi giang và mạnh mẽ. Cho dù trên người đang cắm đầy ống nối và máy móc, Phàn Trung vẫn biết người đàn ông trước mặt mình vô cùng nguy hiểm.
"Có phải báo cáo qua điện thoại của ngươi nói rằng đã điều tra kỹ người săn quỷ làm thất bại hành động Tô Châu lần trước?"
"Đúng vậy, đây là tư liệu của bọn họ." Phàn Trung đưa hai phần tài liệu, mặt trên có đính kèm hình ảnh.
Tư lệnh Đinh chỉ nhìn lướt qua.
"Những người có siêu năng lực thì mua danh chuộc tiếng, sống trong cộng đồng mà không màn thế sự. Người săn quỷ thì thích xen vào việc của người khác, cho rằng mình là chúa cứu thế. Hừ! Nói cho cùng đều chỉ là phế vật, đàn ông thì phải kiến công lập nghiệp và đứng trên đỉnh cao của thời đại, đỉnh cao của thế giới!"
Hắn đứng lên, toàn bộ ống nối trên người bị kéo đứt.
Nhìn qua Phàn Trung, hắn nói: "Lần này, ngươi sẽ cùng ta đến Trung Quốc. Ta muốn cho bọn người này biết kết cục khi đối địch với Tử Dạ."
"Vâng, huấn luyện viên!" Phàn Trung đứng nghiêm rồi hô to. Hắn biết lúc này tâm trạng của gã họ Đinh không tốt. Một khi người này nổi giận thì sẽ giết chóc lung tung nên mọi cử động không được xảy ra bất cứ sơ xuất nào.
"Được rồi, không được để lại tư liệu của ta ở bệnh viện này."
Phàn Trung thử thăm dò: "Có cần..."
Hình như hắn dùng mắt để xin chỉ thị gì đó.
"Không cần."
Vừa nói, tư lệnh Đinh vừa mở cửa.
Ở bên ngoài, thủ hạ đã chuẩn bị xong quần áo và vật dụng hàng ngày và đứng đợi ở đó. Hắn khoác bộ âu phục lên người rồi nói: "Lần này thực nghiệm thất bại, máu của quỷ ăn xác không tương thích với ta, cuối cùng tự tan vỡ. Biểu hiện của các bác sĩ ở đây không tệ, đều là nhân tài cả. Vì đề phòng sau này xảy ra tình huống tương tự nên mạng của bọn chúng vẫn còn giá trị."
Phàn Trung gật đầu: "Học trò hiểu, chuyện giải quyết hậu quả hãy để học trò lo liệu."
Tư lệnh Đinh phất tay, sau đó rời khỏi tầm mắt của Phàn Trung.
Phàn Trung thở phào nhẹ nhõm.
Đứng một mình trong hành lang, hắn nở nụ cười lạnh lẽo: "Người có siêu năng lực cũng được, người có năng lực linh hồn cũng được, để coi ai trong các ngươi có thể chiến thắng quái vật này đây? Ha ha! Ha ha ha ha!"
/598
|