Dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn quỷ, mệt như con chó, ăn như nếm cứt.
Đó là những lời tự đánh giá về cuộc sống trước mắt của Vương Hủ...
Tuy tú bà nói rằng cho Vương Hủ làm kỹ nam để trả nợ nhưng thật ra hắn chỉ được làm một gã quy nô cấp thấp mà thôi. Đấy là chưa nói đến việc đầu năm nay kẻ mê trai vẫn hiếm hoi như phượng mao lân giác. Mặt khác, cho dù có làm “vịt” thì chẳng mấy ai để ý đến thứ gầy đét như Vương Hủ.
Bởi vậy, Vương Hủ đành dựa vào thành quả lao động để trả bữa cơm quỵt kia.
Thế nhưng, chuyện hắn nợ tú bà bao nhiêu và bao lâu có thể trả hết nợ thì thật là phức tạp. Theo logic của lão Hà, Vương Hủ ăn (đồ thừa), uống (canh thừa), ở lầu Túy Tinh (kho củi) đều hao tốn tài nguyên của mụ ta. Ngay trong lúc giá trị lao động sinh ra, số nợ của Vương Hủ cũng tăng thêm. Đong qua đếm lại, chẳng biết đến ngày tháng năm nào hắn mới có thể trả hết bữa cơm nợ.
Nói lý không lại, Vương Hủ bèn cảm thán: “Cái mụ già này còn đen tối hơn cả Miêu Gia.”
Có câu “khổ sở không thể trách cha mẹ, xui xẻo không thể thù xã hội”, Vương Hủ cũng không muốn chạy trốn vì bản thân chẳng còn chỗ nào để đi. Làm quy nô bưng trà rót nước, trải giường xếp chăn tốt xấu gì vẫn có cơm ăn, vì vậy, hắn đã thích ứng với hoàn cảnh này.
...
Mồng tám tháng chạp, trời đông giá rét, tuyết rơi toán loạn. Có người vội vàng đi cúng tế tổ tiên, có người ở nhà uống cháo và cũng có người đến kỹ viện ở chốn phố hoa.
Vương Hủ ở lầu Túy Tinh đã được một tháng. Trong một tháng này, hắn phát hiện Yến Ly một mực theo dõi mình. Hoặc nói, Yến Ly theo dõi tất cả những người có giá trị, mà loại người này ở lầu Túy Tinh thì không sao kể hết.
Căn cứ theo phân tích của Vương Hủ, Yến Ly chắc hẳn là nữ gián điệp của một tổ chức trong thế giới này. Hơn nữa, tổ chức của nàng nằm ở phía đối lập với triều đình, còn về nhiệm vụ thì rõ ràng là thu thập tình báo ở một nơi hết sức đặc thù như kỹ viện.
Mỗi khi trời tối, Vương Hủ đều có thể nhìn thấy “nữ hiệp bán nghệ chứ không bán thân” bay tới bay lui trên nóc nhà. Người ta ở trong phòng làm "chuyện đó", nàng cũng đi nghe lén, thậm chí là vạch ngói ra nhìn lén. Lại nói quan viên triều đình, công tử vương tôn cũng thực ti tiện, ở ngoài không được để lộ bí mật nên đều rò rỉ ra trong kỹ viện. Ừ thì khoe khoang cũng tốt, vô tình để lộ cũng tốt, tất cả đều lọt vào tai của nữ điệp viên trên nóc nhà.
Bạn muốn hỏi tại sao Vương Hủ lại biết nhiều như vậy chứ gì? Đơn giản thôi, hắn hiếu kỳ nên cũng làm chuyện giống như Yến Ly.
Trong một tháng qua, Yến Ly không chỉ một lần nghĩ đến chuyện giết Vương Hủ để diệt khẩu, thế nhưng đều thất thủ. Thằng ôn này trông điên điên khùng khùng nhưng nhạy bén hơn cả loài khỉ, lần nào cũng biến nguy thành an.
Thời gian trôi qua, nàng bèn tạm thời bỏ qua ý định này. Dù sao Vương Hủ chẳng làm chuyện gì bất lợi với mình.
Đêm nay, Yến Ly đến Vọng Tinh các ở tầng cao nhất lầu Túy Tinh như mọi hôm. Giờ này mỗi đêm là lúc những gã thư sinh ra vẻ đạo mạo, kẻ học đòi văn vẻ hoặc thiếu gia có tiền có thế tụ tập nghe Yến Nhi cô nương tài sắc song tuyệt xướng lên mấy khúc.
Chỉ thấy nàng nhẹ nhàng bước tới sau rèm, trên mặt không cười mà dùng đôi mắt mèo con để dụ dỗ tất cả mọi gã trai ở đây.
Chạm nhẹ vào dây đàn một cái, gõ một nhịp phách, hát hết một khúc Hoàng Kim Lũ.
Người nghe hát ngây dại cả ra. Mặc dù lời ca của Yến Nhi đã ngừng từ lâu nhưng cả bọn vẫn ngơ ngác tại chỗ, cứ như vẫn còn chìm trong ý cảnh vừa rồi. Chừng nửa ngày sau, có mấy gã mặc đồ thư sinh lấy lại tinh thần, sau đó dùng hết sở học bình sinh khen ngợi tài nữ nhằm chiếm lấy nụ cười của hồng nhan.
Vậy mà Yến Ly chẳng hề cười, nàng đã trải qua một tháng không cười. Tuy một tháng trước nàng cũng chỉ cười giả lả nhưng bây giờ nàng chẳng thể cười nổi nữa.
Đó là vì một người...
Giờ phút này, Vương Hủ đang ngủ gà ngủ gật ở một cây cột hẻo lánh. Kể từ một tháng trước, ngày nào hắn cũng xuất hiện ở vị trí đó. Trước khi Yến Ly xuất hiện, hắn bưng trà rót nước, chào hỏi khách khứa. Đến lúc Yến Ly vừa ra tới, tốt lắm, hắn được nghỉ ngơi rồi.
Chuyện này vốn dĩ không đáng nhắc tới bởi vì khách khứa chẳng thèm để ý, tiểu nha hoàn đệm nhạc cũng chẳng thừa hơi đi quan tâm, trong khi đám quy nô đi ngơ ngẩn nhìn Yến Nhi đến chảy nước miếng.
Nhưng Yến Ly lại để ý hết lần này đến lần khác. Phần nào đó có lẽ là do lòng tự trọng rất mạnh của phụ nữ. Mặc dù nàng ở thanh lâu nhưng trong lòng vẫn cao ngạo, quý phái, không chấp nhận bị lờ đi. Vì vậy, hành động của Vương Hủ chính là một kiểu sỉ nhục.
Một tháng là khoảng thời gian đủ dài để ép một con người vào cảnh khốn cùng, thế là Yến Ly không thèm nhịn nữa.
Vào canh hai, Vương Hủ đang ngáy o o trên bó củi thì có người mở cửa kho.
Bước chân của người này rất nhẹ, hiển nhiên là một cao thủ. Nàng chậm rãi đến gần Vương Hủ như một bóng ma trong đêm, hơi thở cũng chẳng hề phát ra âm thanh.
"Ngươi có thầy phiền hay không? Ba lần bảy lượt đều như vậy cả. Ta nói cho ngươi biết ngươi không giết nổi ta đâu."
Vương Hủ vẫn nằm tại chỗ, thậm chí không hề mở mắt. Chỉ có điều giọng nói của hắn lại không giống như đang nói mớ.
Yến Ly dừng bước: "Tối nay, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
Vương Hủ thở dài, xoay người ngồi dậy: "Hỏi đi."
"Rốt cuộc ngươi là người phương nào?"
Vương Hủ nghĩ ngợi rồi nói: "Ta nói ta không phải là kẻ địch của ngươi thì ngươi có thể yên tâm không?"
"Vậy chuyện một tháng trước là như thế nào? Ngươi giải thích đi, cả chuyện ngươi biết tên thật của ta nữa."
“Ừm, ăn quỵt là thật, còn những chuyện khác... à... ta đến từ một nơi rất xa. Ở quê hương, ta có một người bạn cũng tên là Yến Ly, trông rất giống ngươi. Khi đó là ta nhận lầm người.”
“Ngươi cho rằng ta sẽ tin lời giải thích này sao?”
“Ta hy vọng ngươi tin ta bởi tất cả đều là sự thật.”
“Tốt, ta tạm thời tin những lời ngươi nói là sự thật. Còn một vấn đề cuối, vì sao ngươi cố ý đối nghịch với ta?”
Vương Hủ không hiểu câu hỏi này lắm: “Ta đối nghịch với ngươi ở chỗ nào?”
Giọng nói của Yến Ly nghe có vẻ hùng hồn lắm: “Mỗi đêm, khi thấy ta đàn hát, ngươi đều kiếm nơi hẻo lánh để ngủ. Điều đó chứng tỏ bài hát của ta rất khó nghe.”
Nghe xong, Vương Hủ bật cười ha hả. Trông cứ như hắn chưa từng gặp qua chuyện đáng cười đến như vậy: “A ha ha, phụ nữ... thật là khờ mà.”
Yến Ly vẫn xụ mặt: “Có gì đáng cười chứ?”
“Tất cả đàn ông trên dưới lầu Túy Tinh đều coi Yến Nhi cô nương là tiên nữ hạ phạm, còn ngươi lại coi chúng là cọng rơm mảnh rác. Đến khi một kẻ không thèm để ngươi vào mắt xuất hiện thì ngươi bỗng chốc nổi giận, thế có buồn cười hay không?”
Yến Ly giận quá hóa cười: “Ha ha, ngươi nói đúng lắm. Ta thật ngốc, lẽ ra không nên hỏi ngươi chuyện này. Ngươi chỉ là thùng cơm thì làm sao hiểu cái gì là thưởng thức. Vì loại người như ngươi mà coi nhẹ mình đều là do tự ta bốc đồng.”
Nói rồi, nàng quay mặt bỏ đi.
"Chậm đã!" Vương Hủ gọi với theo: "Ngươi nói ta không biết thưởng thức à?"
Hắn nhảy xuống khỏi đống củi chồng chất, thuận tay nhặt lấy mấy thanh gỗ vụn và ném vào lò lửa bên cạnh.
Kho củi dần trở nên ấm áp và sáng sủa hơn. Vương Hủ đóng cửa lại, trở lại chỗ ngồi hạng nhất của hắn (đống củi chất chồng): “Ngươi có biết cái gì là nghệ thuật hay không? Nghệ thuật là sang hèn cùng hưởng! Là một người nghệ sĩ, ngươi có thể lựa chọn người được quyền thưởng thức hay sao? Nếu ngươi không thể đứng chinh phục người ta thì dứt khoát nằm trên giường chinh phục bọn họ cho rồi, vậy thì dễ hơn nhiều.”
"Ngươi!"
Yến Ly giận đỏ cả mặt nhưng không tài nào phản bác được. Logic lưu manh của Vương Hủ một lần nữa phát huy công dụng của nó.
Vương Hủ vắt chéo chân: “Ta không biết thưởng thức ư? Vậy ngươi cho rằng đám công tử kia thì biết thưởng thức à? Hay là ngươi muốn ta nói ra những chuyện rõ ràng trước mắt?”
“Hừ! Ngươi không có chuyện gì không nói được hay sao?”
Câu hỏi của Yến Ly rất khá. Đáp án là không.
Vương Hủ trả lời: “A, ta cho ví dụ thì ngươi sẽ hiểu thôi. Ví dụ như... ngươi yêu ta.”
"Phi! Ai yêu ngươi chứ?!"
Vương Hủ lấy tay vỗ trán mình: “Tốt, tốt, tốt... Vậy đổi ví dụ khác... ví dụ ta yêu ngươi.”
“Vô sỉ...” Yến Ly nhẹ giọng bình luận, coi bộ nàng có thể chấp nhận giả thiết này.
Vương Hủ không nhịn được mà nói: “Ngươi có thôi đi không? Ta nói ngươi béo thì ngươi cũng tức giận mà. Đến chừng nào ngươi mới chịu nghe ta giải thích cơ chứ?”
Yến Ly hừ một tiếng, không cắt lời hắn nữa.
Vương Hủ nói tiếp: “Lại ví dụ, ta yêu ngươi và muốn dùng cơ thể của ngươi để dập tắt lửa tình hừng hực trong lòng ta.”
Bốp!
Vương Hủ trúng một cái bạt tai.
Hắn thở dài một hơi: “Được rồi, trên thực tế ta chẳng hề ở trong tình cảnh này, tạm thời dùng ‘mong nhớ ngày đêm, cuộc sống trầy trật’ để hình dung là đủ.”
Là một người theo đuổi, ta phải khiến cho ngươi chú ý. Bằng cách nào bây giờ? Tất nhiên hợp ý nhau là một cách rất tốt. Thế là đêm nào ta cũng đến nghe ngươi hát, mặc kệ ngươi hát ra sao thì ta vẫn khen ngợi ngươi. Những lời chi, hồ, giả, dã của bọn đọc sách kia thật ra đều muốn nói thầm là: Ta là fan hâm mộ của ngươi, hy vọng ngươi thân thiết với ta hơn nữa.”
"Fan hâm mộ là gì?"
“À, đó là cách nói ở quê hương của ta, kiểu như là là người ái mộ vậy.”
“Ý ngươi là dù ta hát thế nào không quan trọng, mặc kệ ta làm gì thì họ cũng nói ta tốt?”
Vương Hủ gật đầu: “Đúng vậy, những kẻ này vẻ ngoài tỏ ra nhã nhặn nhưng trong lòng xấu xa vô cùng. Bọn họ ngụy trang chỉ là để không ai biết mục đích cuối cùng.”
Yến Ly cắn môi: “Hừ, vậy kẻ không thèm nhìn ta là ngươi mới thật sự là chính nhân quân tử, tâm như mặt nước phẳng lặng?”
"Quá khen." Vương Hủ dõng dạc nói.
“Nói nhiều như vậy nhưng ý của ngươi chỉ là ta hát tệ nên ngươi không muốn nghe phải không?”
"Không phải vậy."
Vương Hủ khẩn khoản trả lời: "Ý của ta là bài hát của Yến Nhi không tệ nhưng còn lâu mới khiến ngươi ta yêu thích."
Bộ ngực của Yến Ly trở nên phập phồng. Nàng bèn hít sâu để tiếp tục dòng suy nghĩ. Là một người thông minh, nàng biết lời nói của gã điên trước mắt là sự thật.
Trên đời này có nhiều chuyện rõ rành rành nhưng bản thân chúng ta không chấp nhận được thì lại là một chuyện khác...
Hai người im lặng thật lâu, vẫn là Yến Ly mở miệng trước: "Ta tin ngươi không phải là kẻ địch của ta, có lẽ... chúng ta nên làm bạn."
Đó là những lời tự đánh giá về cuộc sống trước mắt của Vương Hủ...
Tuy tú bà nói rằng cho Vương Hủ làm kỹ nam để trả nợ nhưng thật ra hắn chỉ được làm một gã quy nô cấp thấp mà thôi. Đấy là chưa nói đến việc đầu năm nay kẻ mê trai vẫn hiếm hoi như phượng mao lân giác. Mặt khác, cho dù có làm “vịt” thì chẳng mấy ai để ý đến thứ gầy đét như Vương Hủ.
Bởi vậy, Vương Hủ đành dựa vào thành quả lao động để trả bữa cơm quỵt kia.
Thế nhưng, chuyện hắn nợ tú bà bao nhiêu và bao lâu có thể trả hết nợ thì thật là phức tạp. Theo logic của lão Hà, Vương Hủ ăn (đồ thừa), uống (canh thừa), ở lầu Túy Tinh (kho củi) đều hao tốn tài nguyên của mụ ta. Ngay trong lúc giá trị lao động sinh ra, số nợ của Vương Hủ cũng tăng thêm. Đong qua đếm lại, chẳng biết đến ngày tháng năm nào hắn mới có thể trả hết bữa cơm nợ.
Nói lý không lại, Vương Hủ bèn cảm thán: “Cái mụ già này còn đen tối hơn cả Miêu Gia.”
Có câu “khổ sở không thể trách cha mẹ, xui xẻo không thể thù xã hội”, Vương Hủ cũng không muốn chạy trốn vì bản thân chẳng còn chỗ nào để đi. Làm quy nô bưng trà rót nước, trải giường xếp chăn tốt xấu gì vẫn có cơm ăn, vì vậy, hắn đã thích ứng với hoàn cảnh này.
...
Mồng tám tháng chạp, trời đông giá rét, tuyết rơi toán loạn. Có người vội vàng đi cúng tế tổ tiên, có người ở nhà uống cháo và cũng có người đến kỹ viện ở chốn phố hoa.
Vương Hủ ở lầu Túy Tinh đã được một tháng. Trong một tháng này, hắn phát hiện Yến Ly một mực theo dõi mình. Hoặc nói, Yến Ly theo dõi tất cả những người có giá trị, mà loại người này ở lầu Túy Tinh thì không sao kể hết.
Căn cứ theo phân tích của Vương Hủ, Yến Ly chắc hẳn là nữ gián điệp của một tổ chức trong thế giới này. Hơn nữa, tổ chức của nàng nằm ở phía đối lập với triều đình, còn về nhiệm vụ thì rõ ràng là thu thập tình báo ở một nơi hết sức đặc thù như kỹ viện.
Mỗi khi trời tối, Vương Hủ đều có thể nhìn thấy “nữ hiệp bán nghệ chứ không bán thân” bay tới bay lui trên nóc nhà. Người ta ở trong phòng làm "chuyện đó", nàng cũng đi nghe lén, thậm chí là vạch ngói ra nhìn lén. Lại nói quan viên triều đình, công tử vương tôn cũng thực ti tiện, ở ngoài không được để lộ bí mật nên đều rò rỉ ra trong kỹ viện. Ừ thì khoe khoang cũng tốt, vô tình để lộ cũng tốt, tất cả đều lọt vào tai của nữ điệp viên trên nóc nhà.
Bạn muốn hỏi tại sao Vương Hủ lại biết nhiều như vậy chứ gì? Đơn giản thôi, hắn hiếu kỳ nên cũng làm chuyện giống như Yến Ly.
Trong một tháng qua, Yến Ly không chỉ một lần nghĩ đến chuyện giết Vương Hủ để diệt khẩu, thế nhưng đều thất thủ. Thằng ôn này trông điên điên khùng khùng nhưng nhạy bén hơn cả loài khỉ, lần nào cũng biến nguy thành an.
Thời gian trôi qua, nàng bèn tạm thời bỏ qua ý định này. Dù sao Vương Hủ chẳng làm chuyện gì bất lợi với mình.
Đêm nay, Yến Ly đến Vọng Tinh các ở tầng cao nhất lầu Túy Tinh như mọi hôm. Giờ này mỗi đêm là lúc những gã thư sinh ra vẻ đạo mạo, kẻ học đòi văn vẻ hoặc thiếu gia có tiền có thế tụ tập nghe Yến Nhi cô nương tài sắc song tuyệt xướng lên mấy khúc.
Chỉ thấy nàng nhẹ nhàng bước tới sau rèm, trên mặt không cười mà dùng đôi mắt mèo con để dụ dỗ tất cả mọi gã trai ở đây.
Chạm nhẹ vào dây đàn một cái, gõ một nhịp phách, hát hết một khúc Hoàng Kim Lũ.
Người nghe hát ngây dại cả ra. Mặc dù lời ca của Yến Nhi đã ngừng từ lâu nhưng cả bọn vẫn ngơ ngác tại chỗ, cứ như vẫn còn chìm trong ý cảnh vừa rồi. Chừng nửa ngày sau, có mấy gã mặc đồ thư sinh lấy lại tinh thần, sau đó dùng hết sở học bình sinh khen ngợi tài nữ nhằm chiếm lấy nụ cười của hồng nhan.
Vậy mà Yến Ly chẳng hề cười, nàng đã trải qua một tháng không cười. Tuy một tháng trước nàng cũng chỉ cười giả lả nhưng bây giờ nàng chẳng thể cười nổi nữa.
Đó là vì một người...
Giờ phút này, Vương Hủ đang ngủ gà ngủ gật ở một cây cột hẻo lánh. Kể từ một tháng trước, ngày nào hắn cũng xuất hiện ở vị trí đó. Trước khi Yến Ly xuất hiện, hắn bưng trà rót nước, chào hỏi khách khứa. Đến lúc Yến Ly vừa ra tới, tốt lắm, hắn được nghỉ ngơi rồi.
Chuyện này vốn dĩ không đáng nhắc tới bởi vì khách khứa chẳng thèm để ý, tiểu nha hoàn đệm nhạc cũng chẳng thừa hơi đi quan tâm, trong khi đám quy nô đi ngơ ngẩn nhìn Yến Nhi đến chảy nước miếng.
Nhưng Yến Ly lại để ý hết lần này đến lần khác. Phần nào đó có lẽ là do lòng tự trọng rất mạnh của phụ nữ. Mặc dù nàng ở thanh lâu nhưng trong lòng vẫn cao ngạo, quý phái, không chấp nhận bị lờ đi. Vì vậy, hành động của Vương Hủ chính là một kiểu sỉ nhục.
Một tháng là khoảng thời gian đủ dài để ép một con người vào cảnh khốn cùng, thế là Yến Ly không thèm nhịn nữa.
Vào canh hai, Vương Hủ đang ngáy o o trên bó củi thì có người mở cửa kho.
Bước chân của người này rất nhẹ, hiển nhiên là một cao thủ. Nàng chậm rãi đến gần Vương Hủ như một bóng ma trong đêm, hơi thở cũng chẳng hề phát ra âm thanh.
"Ngươi có thầy phiền hay không? Ba lần bảy lượt đều như vậy cả. Ta nói cho ngươi biết ngươi không giết nổi ta đâu."
Vương Hủ vẫn nằm tại chỗ, thậm chí không hề mở mắt. Chỉ có điều giọng nói của hắn lại không giống như đang nói mớ.
Yến Ly dừng bước: "Tối nay, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
Vương Hủ thở dài, xoay người ngồi dậy: "Hỏi đi."
"Rốt cuộc ngươi là người phương nào?"
Vương Hủ nghĩ ngợi rồi nói: "Ta nói ta không phải là kẻ địch của ngươi thì ngươi có thể yên tâm không?"
"Vậy chuyện một tháng trước là như thế nào? Ngươi giải thích đi, cả chuyện ngươi biết tên thật của ta nữa."
“Ừm, ăn quỵt là thật, còn những chuyện khác... à... ta đến từ một nơi rất xa. Ở quê hương, ta có một người bạn cũng tên là Yến Ly, trông rất giống ngươi. Khi đó là ta nhận lầm người.”
“Ngươi cho rằng ta sẽ tin lời giải thích này sao?”
“Ta hy vọng ngươi tin ta bởi tất cả đều là sự thật.”
“Tốt, ta tạm thời tin những lời ngươi nói là sự thật. Còn một vấn đề cuối, vì sao ngươi cố ý đối nghịch với ta?”
Vương Hủ không hiểu câu hỏi này lắm: “Ta đối nghịch với ngươi ở chỗ nào?”
Giọng nói của Yến Ly nghe có vẻ hùng hồn lắm: “Mỗi đêm, khi thấy ta đàn hát, ngươi đều kiếm nơi hẻo lánh để ngủ. Điều đó chứng tỏ bài hát của ta rất khó nghe.”
Nghe xong, Vương Hủ bật cười ha hả. Trông cứ như hắn chưa từng gặp qua chuyện đáng cười đến như vậy: “A ha ha, phụ nữ... thật là khờ mà.”
Yến Ly vẫn xụ mặt: “Có gì đáng cười chứ?”
“Tất cả đàn ông trên dưới lầu Túy Tinh đều coi Yến Nhi cô nương là tiên nữ hạ phạm, còn ngươi lại coi chúng là cọng rơm mảnh rác. Đến khi một kẻ không thèm để ngươi vào mắt xuất hiện thì ngươi bỗng chốc nổi giận, thế có buồn cười hay không?”
Yến Ly giận quá hóa cười: “Ha ha, ngươi nói đúng lắm. Ta thật ngốc, lẽ ra không nên hỏi ngươi chuyện này. Ngươi chỉ là thùng cơm thì làm sao hiểu cái gì là thưởng thức. Vì loại người như ngươi mà coi nhẹ mình đều là do tự ta bốc đồng.”
Nói rồi, nàng quay mặt bỏ đi.
"Chậm đã!" Vương Hủ gọi với theo: "Ngươi nói ta không biết thưởng thức à?"
Hắn nhảy xuống khỏi đống củi chồng chất, thuận tay nhặt lấy mấy thanh gỗ vụn và ném vào lò lửa bên cạnh.
Kho củi dần trở nên ấm áp và sáng sủa hơn. Vương Hủ đóng cửa lại, trở lại chỗ ngồi hạng nhất của hắn (đống củi chất chồng): “Ngươi có biết cái gì là nghệ thuật hay không? Nghệ thuật là sang hèn cùng hưởng! Là một người nghệ sĩ, ngươi có thể lựa chọn người được quyền thưởng thức hay sao? Nếu ngươi không thể đứng chinh phục người ta thì dứt khoát nằm trên giường chinh phục bọn họ cho rồi, vậy thì dễ hơn nhiều.”
"Ngươi!"
Yến Ly giận đỏ cả mặt nhưng không tài nào phản bác được. Logic lưu manh của Vương Hủ một lần nữa phát huy công dụng của nó.
Vương Hủ vắt chéo chân: “Ta không biết thưởng thức ư? Vậy ngươi cho rằng đám công tử kia thì biết thưởng thức à? Hay là ngươi muốn ta nói ra những chuyện rõ ràng trước mắt?”
“Hừ! Ngươi không có chuyện gì không nói được hay sao?”
Câu hỏi của Yến Ly rất khá. Đáp án là không.
Vương Hủ trả lời: “A, ta cho ví dụ thì ngươi sẽ hiểu thôi. Ví dụ như... ngươi yêu ta.”
"Phi! Ai yêu ngươi chứ?!"
Vương Hủ lấy tay vỗ trán mình: “Tốt, tốt, tốt... Vậy đổi ví dụ khác... ví dụ ta yêu ngươi.”
“Vô sỉ...” Yến Ly nhẹ giọng bình luận, coi bộ nàng có thể chấp nhận giả thiết này.
Vương Hủ không nhịn được mà nói: “Ngươi có thôi đi không? Ta nói ngươi béo thì ngươi cũng tức giận mà. Đến chừng nào ngươi mới chịu nghe ta giải thích cơ chứ?”
Yến Ly hừ một tiếng, không cắt lời hắn nữa.
Vương Hủ nói tiếp: “Lại ví dụ, ta yêu ngươi và muốn dùng cơ thể của ngươi để dập tắt lửa tình hừng hực trong lòng ta.”
Bốp!
Vương Hủ trúng một cái bạt tai.
Hắn thở dài một hơi: “Được rồi, trên thực tế ta chẳng hề ở trong tình cảnh này, tạm thời dùng ‘mong nhớ ngày đêm, cuộc sống trầy trật’ để hình dung là đủ.”
Là một người theo đuổi, ta phải khiến cho ngươi chú ý. Bằng cách nào bây giờ? Tất nhiên hợp ý nhau là một cách rất tốt. Thế là đêm nào ta cũng đến nghe ngươi hát, mặc kệ ngươi hát ra sao thì ta vẫn khen ngợi ngươi. Những lời chi, hồ, giả, dã của bọn đọc sách kia thật ra đều muốn nói thầm là: Ta là fan hâm mộ của ngươi, hy vọng ngươi thân thiết với ta hơn nữa.”
"Fan hâm mộ là gì?"
“À, đó là cách nói ở quê hương của ta, kiểu như là là người ái mộ vậy.”
“Ý ngươi là dù ta hát thế nào không quan trọng, mặc kệ ta làm gì thì họ cũng nói ta tốt?”
Vương Hủ gật đầu: “Đúng vậy, những kẻ này vẻ ngoài tỏ ra nhã nhặn nhưng trong lòng xấu xa vô cùng. Bọn họ ngụy trang chỉ là để không ai biết mục đích cuối cùng.”
Yến Ly cắn môi: “Hừ, vậy kẻ không thèm nhìn ta là ngươi mới thật sự là chính nhân quân tử, tâm như mặt nước phẳng lặng?”
"Quá khen." Vương Hủ dõng dạc nói.
“Nói nhiều như vậy nhưng ý của ngươi chỉ là ta hát tệ nên ngươi không muốn nghe phải không?”
"Không phải vậy."
Vương Hủ khẩn khoản trả lời: "Ý của ta là bài hát của Yến Nhi không tệ nhưng còn lâu mới khiến ngươi ta yêu thích."
Bộ ngực của Yến Ly trở nên phập phồng. Nàng bèn hít sâu để tiếp tục dòng suy nghĩ. Là một người thông minh, nàng biết lời nói của gã điên trước mắt là sự thật.
Trên đời này có nhiều chuyện rõ rành rành nhưng bản thân chúng ta không chấp nhận được thì lại là một chuyện khác...
Hai người im lặng thật lâu, vẫn là Yến Ly mở miệng trước: "Ta tin ngươi không phải là kẻ địch của ta, có lẽ... chúng ta nên làm bạn."
/598
|