Quỷ Hô Bắt Quỷ

Q.1 - Chương 13 - Sự Lựa Chọn

/598


Ngày thứ ba sau khi cuộc thi nhập học diễn ra, Vương Hủ nhận được giấy báo trúng tuyển. Tuy phải vượt qua kỳ thi này bằng cách quay cóp nhưng hắn vẫn cảm thấy vui mừng, cũng không biết hắn vui mừng vì được học tại một trường học tiên tiến bậc nhất hay là vì một cô gái nào đó.

Đương nhiên Miêu Gia đã nhìn thấy vẻ mặt này. Vì vậy, hắn cố tình tạt một gáo nước lạnh ngay lúc Vương Hủ vui vẻ nhất.

Thượng Linh Tuyết, năm nay mười chín tuổi. Trước khi tốt nghiệp cấp ba vẫn một mực học tại trường của giáo hội. Ha ha, ngươi cứ yên tâm đi... Nàng không phải là nữ tu sĩ. Nhưng nàng lại là đứa con duy nhất của Thượng Vệ Quốc, mà Thượng Vệ Quốc hiện đang là đại ca đứng đầu ngành buôn bán đồ cổ trong cả nước. Hồi còn trẻ, người này từng đi lính và đảm nhận chức vị cán bộ cấp trung đoàn, tuy nhiên hắn đột ngột bị quân đội xóa tên vào hai mươi năm trước, nguyên nhân không rõ. Chỉ là bây giờ, nhiều vị lãnh đạo và tư lệnh quân đội trong thành phố S đều coi hắn là anh em. Công việc làm ăn phát đạt đến bực này cũng không tránh khỏi tầng quan hệ trên. Miêu Gia vừa nhìn vào laptop vừa thì thầm.

Vương Hủ, vốn đang nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ đến ngẩn ngơ, nghe hắn nói thế thì bỗng hỏi bâng quơ: Chuyện này có liên quan gì đến ta?

Ầy! Vất vả lắm ta mới tra ra bối cảnh gia đình người tình bé bỏng của ngươi. Ấy vậy mà ngươi cũng không dám nói chỉ một lời cảm ơn. Miêu Gia nở nụ cười rất đê tiện.

Nhưng lần này Vương Hủ không hề biểu lộ bất cứ xúc cảm nào, đoạn nói: Ta không phải thằng đần, ý ngươi muốn nói thân phận của ta với nàng khác nhau, tốt nhất nên biết khó mà lui chứ gì? Thú thật là ta không có suy nghĩ đó với nàng, ngươi cũng đừng nói đến chuyện này nữa.

Ồ, thế thì tốt. Giờ chúng ta bàn việc chính cái đã. Miêu Gia thấy khuôn mặt uể oải của Vương Hủ nên chẳng còn hứng trêu chọc hắn: Ta định dạy ngươi vài phương pháp tác chiến thực tế để đối phó với quỷ hồn.

Vương Hủ nói: Ngươi đưa một cây dao găm cho ta làm vũ khí cũng được mà?

Không được, ngươi nên biết tình trạng của mình rất đặc thù. Người khác muốn chính thức gia nhập Thú Quỷ Giới thì linh thức đã thức tỉnh đến một trình độ không kém, ngoài ra còn phải có năng lực chiến đấu để người dẫn dắt có thể thông qua đó đồng ý đề nghị gia nhập. Nhưng ngươi lại là chủ nhân do Phục Ma Thiên tuyển chọn, cho nên vấn đề khác không cần nói đến nữa, bây giờ ta sẽ dạy ngươi cách không cần dùng đạo cụ mà vẫn dựa vào sức mạnh của bản thân để tác chiến với quỷ hồn.

Này... Chẳng phải ngươi nói lần này chỉ việc xem phim hay thôi sao? Hay thằng Nanh Bạc là hàng giả?

Có một số chuyện ta không thể nói rõ. Lúc nói những lời này, mặt của Miêu Gia bị khuất sang một bên. Động tác này làm Vương Hủ cảm thấy rất nguy hiểm.

Ta chắc chắn rằng ngươi đang cố ý che giấu điều gì đó mà chưa nói ra... Chuyện này rất nghiêm trọng đấy, có phải ngươi muốn chơi xỏ ta không?

Chỉ là một chút chuyện mà thôi. À, ngươi hãy xem một vài ảnh chụp này đã. Thứ này ta có được từ một người bạn trong cục cảnh sát đó. Miêu Gia ném một phong thư cho Vương Hủ.

Vừa mở ra, Vương Hủ suýt ói cả bữa cơm đêm qua ra ngoài.

Đây là bức ảnh một nhóm người chết bất thình lình, bên cạnh ảnh chụp còn có hồ sơ và báo cáo khám nghiệm tử thi. Tổng số người chết là năm người, gồm ba nam hai nữ. Hai nam hai nữ trong số đó chết trong nước, biểu lộ trên khuôn mặt rất kinh khủng, đôi mắt cũng không trợn lên mà nhìn chằm chằm xuống phía dưới, dường như khi chết họ bị thứ gì đó kéo xuống nước vậy, điều đáng ngạc nhiên là người này đang nở nụ cười. Kiểu chết này vốn đã làm người xem dựng đứng cả tóc gáy, nhưng ánh mắt hoảng sợ, nụ cười mỉm chi và làn da trắng bệch vì ngâm trong nước phối hợp với nhau càng tăng thêm tính chất kinh tởm của bức ảnh.

Đến người cuối cùng thì thảm rồi, kẻ này gọi là Nhạc Trấn, thân thể bị bẻ làm đôi. Có thể thấy nhiều đốt ngón tay của hắn đã biến dạng, khuôn mặt giờ là một miếng thịt nhão. Dường như từng có một người khổng lồ cầm hai chân hắn và sử dụng như côn nhị khúc, rồi thì vứt bỏ khi đã nát bấy.

Miêu Gia lại châm thuốc một điếu thuốc rồi nói: Nhạc Trấn, ngoại hiệu Trấn Hồn Chung. Luyện công phu Thiết Bố Sam từ nhỏ, năng lực linh hồn là Bất Động Như Sơn, ảo thuật của loài lệ quỷ và công kích của quỷ hồn không có tác dụng với hắn. Người này bắt quỷ đã nhiều năm, có thể xem là một nhân vật có tiếng tăm ở thành phố S...

Chưa nói hết, Vương Hủ đã rống lên: Móa! Chẳng phải ngươi nói mình quản lí thành phố này rất tốt sao? Giờ đến cao thủ Thiết Bố Sam còn bị đánh thành cái bao tải rách, ngươi muốn giết ta à!

Thế nên ta muốn dạy ngươi cách vận dụng năng lực linh hồn của mình, có lẽ sẽ chẳng giúp được Tề Băng, nhưng tự bảo vệ mình cũng được rồi.

Ta không đi! Tường Dực cái con mẹ nó chứ, ta về làm nhà làm trạch nam còn hay hơn!

Thái độ của Miêu Gia trở nên nghiêm túc đến lạ thường: Làm nghề này phải có giác ngộ hy sinh vì người khác. Một mình Tề Băng dư sức tự bảo vệ mình nhưng chưa hẳn có thể đảm bảo không có người chết. Những học sinh kia đều là người vô tội, bọn họ hoàn toàn không biết mình là vật hi sinh của oan hồn. Còn ngươi, khi có cơ hội ngăn cản nhưng lại cố tình thờ ơ, điều này chẳng khác nào chính ngươi đích thân lấy mạng bọn họ.

Vương Hủ bị lập luận vừa logic vừa bá đạo của Miêu Gia dọa đến hết hồn, trong phút chốc chẳng thể nói ra lời. Miêu Gia rít một hơi thuốc lá rồi nói tiếp: Có nhớ lúc ta vừa gặp ngươi đã nói người có linh thức trong thành phố này không nhiều lắm không? Tính ra nhân khẩu lưu động của thành phố này hơn mười triệu người, người có linh thức khoảng trăm người, cách nhau cả vạn lần. Nói thế cũng chưa hẳn rằng hễ có linh thức là trở thành người săn quỷ. Nếu không muốn làm nghề này nữa, ngươi cứ việc rời khỏi văn phòng thám tử... Coi như ta nhìn lầm người đi. Nói xong, Miêu Gia bước ra mở cửa rồi nhìn Vương Hủ.

Vương Hủ nhìn hắn khoảng hai phút rồi thở dài, sau đó bước đến trước cửa... Hắn cũng không hề bước ra ngoài, mà chỉ đóng cửa lại mà thôi.

----o0o-----

Lúc này, Miêu Gia đang ngồi trước bàn làm việc. Vì đưa lưng về phía Vương Hủ, chắc Vương Hủ khó có thể hình dung được nụ cười cực kỳ bỉ ổi của hắn...

Vương Hủ ngồi đối diện Miêu Gia, lại thở dài rồi nói: Ta quyết định cống hiến quãng đời còn lại để bảo vệ hòa bình thế giới.

Miêu Gia gật đầu, hắn biết giờ đây Vương Hủ đã chính thức quyết định làm việc này vì người khác, do đó bắt đầu giải thích: Đầu tiên, linh hồn của ngươi có một sức mạnh của riêng mình. Sức mạnh này có thể biểu hiện qua các hình thái...

Này... Không phải ngươi đang muốn nói đến Trảm Phách Đao đấy chứ. Nói cho ngươi biết, đây là ăn cắp bản quyền đó!

(Trảm Phách Đao xuất xứ từ manga lừng danh Bleach , những tử thần trong truyện này có khả năng thiết lập vũ khí từ năng lực của mình. Chỉ là Miêu Gia làm bộ chối bỏ điều này)

Những lời này lại bị Miêu Gia làm lơ.

Trước kia ta bị người khác gọi là Ripper là vì ta có thể dùng linh hồn để tạo ra dao giải phẫu để sát thương cơ thể dạng linh hồn. Mà điều ngươi cần làm lúc này là khai quật năng lực linh hồn của mình.

À, có thử máu hay không? Có đau hay không? Mặc dù không hề có hiệu quả đối với Miêu Gia nhưng Vương Hủ vẫn rất nỗ lực.

Có một phương pháp rất đơn giản, đó là ngươi tự đi hỏi linh hồn của mình.

Ặc, hỏi cái giống gì? Hỏi Trảm Nguyệt đại thúc sao? Này, rõ ràng ngươi đã ăn cắp bản quyền! Ê, hãy nghe lời ta nói!

Miêu Gia tìm kiếm trong ngăn kéo cả buổi mới tìm được một chiếc bình sứ. Sau khi mở chiếc bình, một thứ mùi lạ khó hình dung xuất hiện. Lúc này, Miêu Gia lấy một viên thuốc màu tím, dạng hạt từ trong bình ra và định nhét vào trong miệng Vương Hủ. Còn Vương Hủ, dù nhiều lần cố giãy dụa để tránh né, nhưng cuối cùng cũng kết thúc trong thất bại.

Thứ này là thuốc nội thị thông thường trong Thú Quỷ Giới. Nó có chức năng đưa ngươi nhập vào trạng trái thôi miên, sau đó ngươi có thể đối thoại với tiềm thức của mình. Cho dù nhiều chuyện mình không biết nhưng có lẽ bản ngã sẽ trả lời được cũng không biết chừng... Miêu Gia chưa nói hết câu thì Vương Hủ đã ngất đi.

Có cảm tưởng như Vương Hủ đang lọt vào trong một không gian vũ trụ, tất cả những thứ ở đây đều như đã từng thấy qua. Khi ghé vào một số hành tinh trong không gian này, những hình ảnh trước kia trong ký ức của hắn chợt hiện lên, cùng với đó là cảm giác mê muội cứ như rơi vào một vực sâu không thấy đáy.

Đợi đến lúc Vương Hủ bình tĩnh lại thì cũng là lúc hắn nhìn thấy một người có tướng mạo y hệt hắn. Vương Hủ kia có mái tóc dài màu xám, đôi mắt đỏ như máu và ánh mắt cứ như một cái lỗ đen muốn hút hết linh hồn của con người.

Người này đáng sợ cỡ nào? Khi mà chỉ cần đến gần, Vương Hủ đã có cảm giác bất lực khi tính mạng của mình bị người khác nắm giữ. Nhưng dáng vẻ của người này lại rất cô độc, đìu hiu... Đến độ hơi thở của hắn cũng đủ làm người khác đau thương, làm người khác không nhịn được mà phải đến gần... dù chỉ là để thăm hỏi một cách ân cần.

Sự tồn tại của một bản ngã đầy mâu thuẫn đó đã gánh vác tất đau thương và phong ấn mọi sức mạnh của Vương Hủ. Mà giờ phút này, chưa chờ Vương Hủ mở miệng, thì người này đã mở miệng trước:

Ta biết vấn đề của ngươi và cũng sẽ nói cho ngươi biết những chuyện có thể nói, nghe xong ngươi hãy quay về.


/598

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status