Hôm nay, Vương Hủ có một hành động khiến mọi người vô cùng kinh hãi. Hắn không gục mặt xuống bàn ngủ trong tiết đầu tiên của buổi sáng nữa, thay vào đó là chống tay lên cằm một cách trầm tư.
Giáo viên bấy giờ cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, nghĩ thầm: Thằng ôn này lúc trước tinh thần không ổn định nên xin nghỉ dài hạn, thế mà bây giờ vừa đi học lại đã thay đổi tính nết thành một sinh viên chăm chú nghe giảng? Đúng là một chuyện khó tin.
Chẳng qua Vương Hủ đã bị hiểu lầm. Nguyên nhân khiến hắn không ngủ trong lớp chỉ có một —— hắn đang mang nhiệm vụ trên người.
Lúc này, trong tay Vương Hủ là danh sách tử thần, cứ cách vài phút là hắn lại ngó qua một lần. Nếu có cái tên nào bị gạch mất thì phải nhớ kỹ thời điểm cho bằng được.
Theo điều tra của Miêu Gia, trước lúc xảy ra một số vụ thương vong lớn trong thành phố S thì đều có nhân chứng chính mắt nhìn thấy một quyển sách nhỏ tại hiện trường. Song, việc này thực sự quá tà dị . Cho dù phía cảnh sát thu thập được lời khai về nó nhưng không cho rằng đó là manh mối quan trọng.
Do đó, Miêu Gia cho rằng nếu không để trong tay người thân cận thì rất có thể bản danh sách tử thần sẽ không cánh mà bay. Thế là công việc này rơi xuống đầu Vương Hủ. Thật ra, việc Vương Hủ cần phải làm là ghi nhớ thời gian tử vong của từng người, cho nên từ nửa đêm hôm qua hắn vẫn chưa chợp mắt.
Lại nói những chuyện Miêu Gia làm trong khoảng thời gian đó chẳng hề đơn giản một chút nào. Mỗi một cái tên đã chết đều được hắn điều tra kỹ càng bằng mạng lưới quan hệ rộng lớn. Hắn dự định điều tra về thân phận và nguyên nhân chết của khoảng 200 người chết trong vòng 24 giờ qua, từ đó xác định phạm vi, mục tiêu và đối tượng của danh sách tử thần cũng như quy luật chung.
Tuy Vương Hủ liên tục phàn nàn nhưng hắn không cách nào làm được những công việc của Miêu Gia, vì vậy đành phải ngoan ngoãn tuân theo. Nhưng Vương Hủ lại không để ý đến chuyện... không chỗ nào là không có âm mưu của Miêu Gia. Theo một góc độ nào đó, Vương Hủ đã lại trở thành một vật thí nghiệm, nội dung thí nghiệm là: Nơi có sự cố thương vong lớn sẽ xuất hiện danh sách tử thần, nơi xuất hiện danh sách tử thần sẽ diễn ra sự cố thương vong lớn.
Vương Hủ không hề biết Miêu Gia đang muốn biến tính mạng của toàn bộ sinh viên và giáo viên trường Tường Dực trở thành chuột bạch, bao gồm cả mình. Tuy ngồi trầm tư từ nửa đêm qua đến giờ nhưng hắn chưa thấy một cái tên nào trong danh sách bị gạch trong suốt mười giờ qua.
Lần ở hộp đêm cũng như vậy. Khi đó trời cũng đã tối, chưa có cái tên nào bị gạch đi, thế mà toàn bộ tên được viết trên mười ba trang đều là nạn nhân của vụ nổ.
Chẳng lẽ những người có tên trong mười trang này cũng sẽ chết ở cùng một nơi?
Vương Hủ suy nghĩ.
Khi đó, hắn và Miêu Gia đang đi điều tra một vụ khác. Đúng lúc xe của bọn hắn đi ngang qua hộp đêm Bạch Phượng Hoàng, Vương Hủ giật mình nhìn thấy vô số hồn ma hiện lên trước mắt, giống như lần nhìn thấy trên người tên lừa đảo xuyên lục địa Terry. Đó chính là lời cầu khẩn theo bản năng trước khi chết từ những linh hồn nhỏ yếu.
Thế là cả hai xuống xe và đi vào hộp đêm để xem chuyện gì xảy ra. Để tiện làm việc, Miêu Gia còn lấy ra hai tờ giấy phép cảnh sát giữa hơn chục giấy tờ giả mạo khác. Điều khiến Vương Hủ giật mình là những giấy tờ giả mạo kia còn có tên của hắn, thậm chí là cả của Elbert.
Người có năng lực linh hồn không phải là lính cứu hỏa. Điều đầu tiên bọn họ muốn điều tra là xem coi trước mắt có hiện tượng kỳ quái hay không. Ngờ đâu, khi bọn hắn dùng linh thức phát hiện thấy thứ ngoài ý muốn thì cũng là lúc vụ nổ xảy ra.
Lạ là ở chỗ, mặc dù Vương Hủ và Miêu Gia cứu sống không ít người nhưng sau khi xem lại danh sách thì không một ai có tên trong đó thoát chết.
Từ đây có thể suy ra, việc Vương Hủ và Miêu Gia can thiệp đã nằm trong tính toán của bản danh sách.
Tất nhiên một món đồ như vậy đã vượt ra khỏi phạm trù pháp bảo của nhân loại. Nếu dựa theo lý luận kinh điển của ngài thám tử lừng danh Sherlock Holmes thì: Sau khi đã loại bỏ những gì không thể thì cái còn lại, dù vô lý đến đâu, cũng vẫn là sự thật.
Bởi vậy, Miêu Gia cho rằng đây chính là 'danh sách tử thần'. Việc này đã được chứng minh vào 12 giờ đêm hôm qua.
Vương Hủ ngắt mạch suy nghĩ. Danh sách trước mắt vẫn còn y nguyên, dám chừng hai trăm người trong danh sách tạm thời vẫn còn khỏe mạnh.
Xem qua một lúc, Vương Hủ đột nhiên nở nụ cười. Trong đầu hắn đang tưởng tượng rằng nếu thật sự có tử thần thì công việc mỗi ngày chắc là phải cầm danh sách chạy tới chạy lui, sau đó xác nhận mỗi người đều chết đúng giờ chăng?
Này, tuy ta không biết sao ngươi lại cười nhưng ta khuyên ngươi nên dừng lại đi. Tay giáo viên kia đã nhìn biểu cảm của ngươi cả tiết rồi. Hình như hắn là sợ ngươi rút hai khẩu súng tiểu liên ra và điên cuồng bắn phá lớp học. Ta lo rằng ngươi sẽ khiến bệnh tim của hắn tái phát mất thôi.
Mặt mày Tề Băng vẫn không có lấy một chút cảm xúc, mắt nhìn thẳng về phía trước, môi cũng chẳng hề mấp máy. Tuy nhiên, những lời nói này được truyền đến tai Vương Hủ với âm lượng rất nhỏ.
Vương Hủ quay lại nhìn hắn: Gần đây linh lực của ngươi mạnh lên rồi.
Yên tâm, ta không bằng ngươi được.
Đúng vậy.
Buổi chiều, Vương Hủ vẫn tham gia sinh hoạt câu lạc bộ kịch đúng giờ. Nhưng hễ rảnh rỗi hắn lại giở bản danh sách trong túi ra xem có gì thay đổi không. Tất nhiên, ngày bình thường hắn cũng rất lập dị nên những người không quen thân sẽ chẳng tò mò hỏi xem đó là cái gì.
Gần đây, thái độ của Hoa Triển Vân đã hòa hoãn hơn. Có vẻ như hắn dần tin tưởng vào những lời nói trước đây của Vương Hủ. Trong nửa tháng qua, bất kể từ góc độ nào Yến Ly cũng đối xử với Vương Hủ như bạn bè bình thường. Mặc cho hai người có lúc cùng đi ra ngoài, song chẳng bao giờ thấy có những cử chỉ thân mật trước mặt người khác. Những lời đồn đại dần dần lặng đi mất.
Thế nhưng, trường học là nơi không lúc nào yên tĩnh. Tin tức lớn nhất trong ngày hôm nay của trường Tường Dực là Thượng Linh Tuyết đã tạm nghỉ học. Vô số tin tức, phỏng đoán tràn ngập khắp trường. Đến cuối cùng, người cười tít mắt tất nhiên là Cao Kiếm, bởi lẽ con dân Tường Dực tỏ ra rất hiếu kỳ đối với sự biến mất của vị mỹ nữ này.
Chỉ là Cao Kiếm không còn cười lâu được nữa. Tai nạn xảy đến thường là không báo trước. Hắn chẳng hề biết sinh mạng của mình sẽ kết thúc ngay hôm nay, mà địa điểm lại chính là sân khấu kịch.
Giáo viên bấy giờ cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, nghĩ thầm: Thằng ôn này lúc trước tinh thần không ổn định nên xin nghỉ dài hạn, thế mà bây giờ vừa đi học lại đã thay đổi tính nết thành một sinh viên chăm chú nghe giảng? Đúng là một chuyện khó tin.
Chẳng qua Vương Hủ đã bị hiểu lầm. Nguyên nhân khiến hắn không ngủ trong lớp chỉ có một —— hắn đang mang nhiệm vụ trên người.
Lúc này, trong tay Vương Hủ là danh sách tử thần, cứ cách vài phút là hắn lại ngó qua một lần. Nếu có cái tên nào bị gạch mất thì phải nhớ kỹ thời điểm cho bằng được.
Theo điều tra của Miêu Gia, trước lúc xảy ra một số vụ thương vong lớn trong thành phố S thì đều có nhân chứng chính mắt nhìn thấy một quyển sách nhỏ tại hiện trường. Song, việc này thực sự quá tà dị . Cho dù phía cảnh sát thu thập được lời khai về nó nhưng không cho rằng đó là manh mối quan trọng.
Do đó, Miêu Gia cho rằng nếu không để trong tay người thân cận thì rất có thể bản danh sách tử thần sẽ không cánh mà bay. Thế là công việc này rơi xuống đầu Vương Hủ. Thật ra, việc Vương Hủ cần phải làm là ghi nhớ thời gian tử vong của từng người, cho nên từ nửa đêm hôm qua hắn vẫn chưa chợp mắt.
Lại nói những chuyện Miêu Gia làm trong khoảng thời gian đó chẳng hề đơn giản một chút nào. Mỗi một cái tên đã chết đều được hắn điều tra kỹ càng bằng mạng lưới quan hệ rộng lớn. Hắn dự định điều tra về thân phận và nguyên nhân chết của khoảng 200 người chết trong vòng 24 giờ qua, từ đó xác định phạm vi, mục tiêu và đối tượng của danh sách tử thần cũng như quy luật chung.
Tuy Vương Hủ liên tục phàn nàn nhưng hắn không cách nào làm được những công việc của Miêu Gia, vì vậy đành phải ngoan ngoãn tuân theo. Nhưng Vương Hủ lại không để ý đến chuyện... không chỗ nào là không có âm mưu của Miêu Gia. Theo một góc độ nào đó, Vương Hủ đã lại trở thành một vật thí nghiệm, nội dung thí nghiệm là: Nơi có sự cố thương vong lớn sẽ xuất hiện danh sách tử thần, nơi xuất hiện danh sách tử thần sẽ diễn ra sự cố thương vong lớn.
Vương Hủ không hề biết Miêu Gia đang muốn biến tính mạng của toàn bộ sinh viên và giáo viên trường Tường Dực trở thành chuột bạch, bao gồm cả mình. Tuy ngồi trầm tư từ nửa đêm qua đến giờ nhưng hắn chưa thấy một cái tên nào trong danh sách bị gạch trong suốt mười giờ qua.
Lần ở hộp đêm cũng như vậy. Khi đó trời cũng đã tối, chưa có cái tên nào bị gạch đi, thế mà toàn bộ tên được viết trên mười ba trang đều là nạn nhân của vụ nổ.
Chẳng lẽ những người có tên trong mười trang này cũng sẽ chết ở cùng một nơi?
Vương Hủ suy nghĩ.
Khi đó, hắn và Miêu Gia đang đi điều tra một vụ khác. Đúng lúc xe của bọn hắn đi ngang qua hộp đêm Bạch Phượng Hoàng, Vương Hủ giật mình nhìn thấy vô số hồn ma hiện lên trước mắt, giống như lần nhìn thấy trên người tên lừa đảo xuyên lục địa Terry. Đó chính là lời cầu khẩn theo bản năng trước khi chết từ những linh hồn nhỏ yếu.
Thế là cả hai xuống xe và đi vào hộp đêm để xem chuyện gì xảy ra. Để tiện làm việc, Miêu Gia còn lấy ra hai tờ giấy phép cảnh sát giữa hơn chục giấy tờ giả mạo khác. Điều khiến Vương Hủ giật mình là những giấy tờ giả mạo kia còn có tên của hắn, thậm chí là cả của Elbert.
Người có năng lực linh hồn không phải là lính cứu hỏa. Điều đầu tiên bọn họ muốn điều tra là xem coi trước mắt có hiện tượng kỳ quái hay không. Ngờ đâu, khi bọn hắn dùng linh thức phát hiện thấy thứ ngoài ý muốn thì cũng là lúc vụ nổ xảy ra.
Lạ là ở chỗ, mặc dù Vương Hủ và Miêu Gia cứu sống không ít người nhưng sau khi xem lại danh sách thì không một ai có tên trong đó thoát chết.
Từ đây có thể suy ra, việc Vương Hủ và Miêu Gia can thiệp đã nằm trong tính toán của bản danh sách.
Tất nhiên một món đồ như vậy đã vượt ra khỏi phạm trù pháp bảo của nhân loại. Nếu dựa theo lý luận kinh điển của ngài thám tử lừng danh Sherlock Holmes thì: Sau khi đã loại bỏ những gì không thể thì cái còn lại, dù vô lý đến đâu, cũng vẫn là sự thật.
Bởi vậy, Miêu Gia cho rằng đây chính là 'danh sách tử thần'. Việc này đã được chứng minh vào 12 giờ đêm hôm qua.
Vương Hủ ngắt mạch suy nghĩ. Danh sách trước mắt vẫn còn y nguyên, dám chừng hai trăm người trong danh sách tạm thời vẫn còn khỏe mạnh.
Xem qua một lúc, Vương Hủ đột nhiên nở nụ cười. Trong đầu hắn đang tưởng tượng rằng nếu thật sự có tử thần thì công việc mỗi ngày chắc là phải cầm danh sách chạy tới chạy lui, sau đó xác nhận mỗi người đều chết đúng giờ chăng?
Này, tuy ta không biết sao ngươi lại cười nhưng ta khuyên ngươi nên dừng lại đi. Tay giáo viên kia đã nhìn biểu cảm của ngươi cả tiết rồi. Hình như hắn là sợ ngươi rút hai khẩu súng tiểu liên ra và điên cuồng bắn phá lớp học. Ta lo rằng ngươi sẽ khiến bệnh tim của hắn tái phát mất thôi.
Mặt mày Tề Băng vẫn không có lấy một chút cảm xúc, mắt nhìn thẳng về phía trước, môi cũng chẳng hề mấp máy. Tuy nhiên, những lời nói này được truyền đến tai Vương Hủ với âm lượng rất nhỏ.
Vương Hủ quay lại nhìn hắn: Gần đây linh lực của ngươi mạnh lên rồi.
Yên tâm, ta không bằng ngươi được.
Đúng vậy.
Buổi chiều, Vương Hủ vẫn tham gia sinh hoạt câu lạc bộ kịch đúng giờ. Nhưng hễ rảnh rỗi hắn lại giở bản danh sách trong túi ra xem có gì thay đổi không. Tất nhiên, ngày bình thường hắn cũng rất lập dị nên những người không quen thân sẽ chẳng tò mò hỏi xem đó là cái gì.
Gần đây, thái độ của Hoa Triển Vân đã hòa hoãn hơn. Có vẻ như hắn dần tin tưởng vào những lời nói trước đây của Vương Hủ. Trong nửa tháng qua, bất kể từ góc độ nào Yến Ly cũng đối xử với Vương Hủ như bạn bè bình thường. Mặc cho hai người có lúc cùng đi ra ngoài, song chẳng bao giờ thấy có những cử chỉ thân mật trước mặt người khác. Những lời đồn đại dần dần lặng đi mất.
Thế nhưng, trường học là nơi không lúc nào yên tĩnh. Tin tức lớn nhất trong ngày hôm nay của trường Tường Dực là Thượng Linh Tuyết đã tạm nghỉ học. Vô số tin tức, phỏng đoán tràn ngập khắp trường. Đến cuối cùng, người cười tít mắt tất nhiên là Cao Kiếm, bởi lẽ con dân Tường Dực tỏ ra rất hiếu kỳ đối với sự biến mất của vị mỹ nữ này.
Chỉ là Cao Kiếm không còn cười lâu được nữa. Tai nạn xảy đến thường là không báo trước. Hắn chẳng hề biết sinh mạng của mình sẽ kết thúc ngay hôm nay, mà địa điểm lại chính là sân khấu kịch.
/598
|