Đương nhiên Miêu Gia đã tính đến vấn đề này, thậm chí còn có đáp án.
“Dựa theo tình hình trước mắt, ta cho rằng chỉ những người sau đây mới có thể chống lại họ...”
Miêu Gia lại hớp một ngụm cà phê. Ai nấy đều tỏ ra khẩn trương.
Hắn nói tiếp: Vương Hủ, Tinh Long, Phụng Tiên, Thủy Vân Cô, Hoàng Du và Lưu Hàng.
Vương Hủ là người đầu tiên lên tiếng: Không thể nào! Ta cũng nằm trong số đó sao?
Miêu Gia trả lời: “Đây là danh sách trên lý thuyết, trong đó đã trừ ra một số người không thể xuất hiện, ví dụ như Quỷ Vương của Âm Dương Giới, Thượng Linh Tuyết đang mất tích hay người Saiyan trong manga.”
Tề Băng trầm tư nói: Vương Hủ có năng lực Chúa Tể, thực lực của Tinh Long và Phụng Tiên đều đạt đến đăng phong tạo cực, ngoài ra còn có hai Thập Điện Diêm Vương. Ta có thể hiểu lý do chọn những người này, nhưng tại sao ngươi lại cho rằng Lưu Hàng có thể đối đầu với Liễu Khuynh Nhược?
Lưu Hàng khó chịu nói: Này, ngươi là bại tướng dưới tay ta mà dám nói ra những lời như vậy hả.
Miêu Gia trả lời: Thật ra, ta nghĩ Lưu Hàng mới là người có nhiều khả năng đánh bại Liễu Khuynh Nhược.
Đoạn Phi nhớ tới điều gì: Là do Hào Long Đảm phải không?
Miêu Gia lắc đầu: Là do vận mệnh, Hào Long Đảm cũng chỉ là thứ tạo ra cơ hội mà thôi.
Ở đây chỉ có mỗi mình Lưu Hàng hiểu ý nghĩa của câu nói này. Hắn bỗng nhớ tới hôm nghe chuyện ở đảo hoang. Giết chết Nguyễn Đạt, có được Hào Long Đảm, mọi thứ chỉ là bước đệm để hắn thực hiện “sứ mệnh” nào đó trong tương lai.
Gia Cát Duy nói: Nếu cần thì ta sẽ mời gia sư đến hỗ trợ, tin rằng hắn cũng nghĩa bất dung từ.
Đoạn Phi nói: Không, mời Tần Quảng Vương đến không có nhiều tác dụng đâu, nhiều lắm là dọn dẹp cá tạp giống như bọn ta mà thôi.
Miêu Gia cười nói: Ngươi cũng hiểu rồi đấy .
Đoạn Phi nói: Dựa theo phân tích của ngươi, năng lực của Liễu Khuynh Nhược không phải thuộc hệ đặc thù mà là hệ biến hóa. Do đó, trong số những người được chọn có Diêm La Vương mạnh nhất về hệ đặc thù và Đô Thị Vương mạnh nhất về hệ biến hóa.
Trong khi đó, Tần Quảng Vương lại thuộc hệ điều khiển. Cho dù hắn đến trợ trận thì cũng chẳng tài nào uy hiếp được Liễu Khuynh Nhược.
Miêu Gia tỏ vẻ đồng tình: Đúng vậy, nếu Liễu Khuynh Nhược thuộc hệ đặc thù thì khoan hẵng nói tiếp; nhưng nếu nàng thuộc hệ biến hóa thì Hoàng Du chưa chắc sẽ thua, bởi vì 'Nghiệp Chuyển’ là tồn tại tiệm cận đỉnh cao của hệ biến hóa.
Vương Hủ cười nói: Các ngươi nói chuyện cứ như đã tính toán trước ấy. Chắc là bây giờ lão Hoàng và em vợ ngươi đang trên đường tới Thành Đô chứ gì?
Miêu Gia không hề phủ nhận: “Hoàng Du có thể tới vào ngày mai, còn Tiểu Cô phải chờ 'người kia' đưa ra câu trả lời thuyết phục.
...
Macao, khu Phong Thuận.
Thủy Vân Cô đi vào một tiệm tạp hóa.
Ông chủ là một cậu thanh niên, nhìn qua chừng hai mươi lăm tuổi, đeo nón che nắng, đầu tóc giấu dưới nón bù xù như rơm rạ. Hắn nằm trên chiếc ghế gãy, chân co lên, chẳng thèm để lại hình tượng cao nhân.
Có điều hắn đúng là một cao nhân, hơn nữa còn là một trong số những cao thủ mạnh nhất trên đời. Tên của hắn đã bị quên lãng từ lâu, mọi người thường gọi hắn là Tinh Long .
Thủy Vân Cô đi đến trước mặt hắn, cười nói: Vị tiền bối này...
Ấy! Ngươi đừng có gọi bậy!
Thái độ phục vụ của Tinh Long rất khó chấp nhận: Ta ở đây là để mở cửa buôn bán, không có gì tiền bối hậu bối gì hết. Ngươi muốn mua đồ thì cứ tự nhiên, muốn trả thù thì chờ ta dọn hàng rồi đến, còn muốn bái sư... thứ lỗi cho ta không thể tiễn xa!
Thủy Vân Cô dở khóc dở cười. Ngẩng đầu lên, hắn thấy trên tường có viết: Tạp hóa Tinh Long, làm ăn thịnh vượng và may mắn.
Nhưng cửa hàng lại chẳng hề có khách, thậm chí có thể giăng lưới bắt chim ở trước cửa. E rằng điều này có liên quan đến thái độ khó chịu của ông chủ.
Tinh Long tiền bối, thật ra ta tới tìm ngươi để nhờ hỗ trợ.
Tinh Long kéo nón lên, đánh giá lại vị Diêm La Vương trước mắt: Hỗ trợ ư?
Đúng, hỗ trợ.
Ha... Ha ha ha ha! Không lẽ ngươi muốn sai ta đi đánh nhau?
Thủy Vân Cô chẳng khác nào trẻ con, người ta hỏi cái gì hắn cũng trả lời hết: Đúng vậy, đúng vậy đó.
Đúng cái đầu ngươi ấy! Mắc mớ gì phải giúp ngươi? Ta là ông nội ngươi à? Với lại, thân thủ của ngươi mà còn đòi hỗ trợ gì nữa? Bộ muốn đi giết Quỷ Vương hay sao?!
Không phải là Quỷ Vương, mà là Liễu Khuynh Nhược.
Tinh Long suýt chút nữa ngã bổ ngào.
Rồi ngồi bật dậy nói: Liễu Khuynh Nhược?! Ngươi bị bệnh à? Ta còn muốn sống thêm vài năm nữa. Ngươi đừng quấy rầy ta nữa, đi mau, đi mau.
Nói xong, hắn liền đẩy Thủy Vân Cô ra khỏi tiệm.
Tiền bối, tại sao ngươi không chịu đi?
Tinh Long trợn mắt nói: Thằng ôn con nhà ngươi đần độn thế? Ngươi thử nói xem tại sao ta phải đi?
À, anh rể của ta nói ngươi nằm trong số ít người có khả năng đánh bại Liễu Khuynh Nhược, hơn nữa còn là người có thể động viên tới giúp.
Anh rể của ngươi là thằng ôn nào?
Hắn tên Cổ Trần, là Miêu Gia của thành phố S, rất nổi tiếng đó nha!
Đúng là Miêu Gia rất nổi tiếng, Tinh Long cũng từng nghe nói qua.
Là gã đó à? Mẹ nó, đệ tử của Phụng Tiên đây mà! Không ngờ lại dám dây vào ta cơ đấy! Cút! Cút mau cho ta! Bằng không ta đuổi đi đó!
Thủy Vân Cô vẫn mỉm cười: Tiền bối, có phải ngươi sợ hay không?
Ha ha! Khích tướng ta à? Một người đã hơn trăm tuổi như ta mà còn dính kế này sao? Đúng, ta sợ đấy! Thì sao nào? Người ta là Liễu Khuynh Nhược, mới hai mươi năm tuổi đã học xong ‘Thần Toán Thiên’, năng lực linh hồn đạt đến mức thông thần. Ta đã là gì chứ? Là một lão rùa đen rụt đầu thôi mà! Ngươi đã hài lòng chưa? Tranh thủ thời gian cút đi cho ta!
Thủy Vân Cô thấy cứng mềm cũng không làm gì được gã này, bèn thở dài một tiếng, chuẩn bị rời khỏi.
Đợi đã!
Ngay lúc này, hình như Tinh Long chợt nhớ ra chuyện gì nên cất tiếng gọi lại.
Tiền bối muốn đi ư?
Đương nhiên là không, ta chỉ có một vấn đề muốn hỏi ngươi.
Ồ, xin tiền bối cứ hỏi.
Thằng ôn nhà ngươi làm sao tìm thấy ta?
Thủy Vân Cô tỏ vẻ thần bí: Ta có thể tìm được rất nhiều người... Người này, người kia... Có lẽ tiền bối cũng muốn gặp vài người ấy chứ.
Hiểu ra ẩn ý, Tinh Long kích động nắm lấy cổ áo của Thủy Vân Cô: Chuyện này là thật ư!
Thật chứ, chỉ có điều nếu tiền bối nhờ cậy ta thì ta không thể làm không công.
Hừ, thằng ôn thúi tha kia, tốt nhất ngươi đừng có gạt ta.
Tinh Long nới lỏng tay.
Vậy, tiền bối...
Tinh Long nói tiếp: Ta sẽ theo ngươi đi gặp Liễu Khuynh Nhược!
“Dựa theo tình hình trước mắt, ta cho rằng chỉ những người sau đây mới có thể chống lại họ...”
Miêu Gia lại hớp một ngụm cà phê. Ai nấy đều tỏ ra khẩn trương.
Hắn nói tiếp: Vương Hủ, Tinh Long, Phụng Tiên, Thủy Vân Cô, Hoàng Du và Lưu Hàng.
Vương Hủ là người đầu tiên lên tiếng: Không thể nào! Ta cũng nằm trong số đó sao?
Miêu Gia trả lời: “Đây là danh sách trên lý thuyết, trong đó đã trừ ra một số người không thể xuất hiện, ví dụ như Quỷ Vương của Âm Dương Giới, Thượng Linh Tuyết đang mất tích hay người Saiyan trong manga.”
Tề Băng trầm tư nói: Vương Hủ có năng lực Chúa Tể, thực lực của Tinh Long và Phụng Tiên đều đạt đến đăng phong tạo cực, ngoài ra còn có hai Thập Điện Diêm Vương. Ta có thể hiểu lý do chọn những người này, nhưng tại sao ngươi lại cho rằng Lưu Hàng có thể đối đầu với Liễu Khuynh Nhược?
Lưu Hàng khó chịu nói: Này, ngươi là bại tướng dưới tay ta mà dám nói ra những lời như vậy hả.
Miêu Gia trả lời: Thật ra, ta nghĩ Lưu Hàng mới là người có nhiều khả năng đánh bại Liễu Khuynh Nhược.
Đoạn Phi nhớ tới điều gì: Là do Hào Long Đảm phải không?
Miêu Gia lắc đầu: Là do vận mệnh, Hào Long Đảm cũng chỉ là thứ tạo ra cơ hội mà thôi.
Ở đây chỉ có mỗi mình Lưu Hàng hiểu ý nghĩa của câu nói này. Hắn bỗng nhớ tới hôm nghe chuyện ở đảo hoang. Giết chết Nguyễn Đạt, có được Hào Long Đảm, mọi thứ chỉ là bước đệm để hắn thực hiện “sứ mệnh” nào đó trong tương lai.
Gia Cát Duy nói: Nếu cần thì ta sẽ mời gia sư đến hỗ trợ, tin rằng hắn cũng nghĩa bất dung từ.
Đoạn Phi nói: Không, mời Tần Quảng Vương đến không có nhiều tác dụng đâu, nhiều lắm là dọn dẹp cá tạp giống như bọn ta mà thôi.
Miêu Gia cười nói: Ngươi cũng hiểu rồi đấy .
Đoạn Phi nói: Dựa theo phân tích của ngươi, năng lực của Liễu Khuynh Nhược không phải thuộc hệ đặc thù mà là hệ biến hóa. Do đó, trong số những người được chọn có Diêm La Vương mạnh nhất về hệ đặc thù và Đô Thị Vương mạnh nhất về hệ biến hóa.
Trong khi đó, Tần Quảng Vương lại thuộc hệ điều khiển. Cho dù hắn đến trợ trận thì cũng chẳng tài nào uy hiếp được Liễu Khuynh Nhược.
Miêu Gia tỏ vẻ đồng tình: Đúng vậy, nếu Liễu Khuynh Nhược thuộc hệ đặc thù thì khoan hẵng nói tiếp; nhưng nếu nàng thuộc hệ biến hóa thì Hoàng Du chưa chắc sẽ thua, bởi vì 'Nghiệp Chuyển’ là tồn tại tiệm cận đỉnh cao của hệ biến hóa.
Vương Hủ cười nói: Các ngươi nói chuyện cứ như đã tính toán trước ấy. Chắc là bây giờ lão Hoàng và em vợ ngươi đang trên đường tới Thành Đô chứ gì?
Miêu Gia không hề phủ nhận: “Hoàng Du có thể tới vào ngày mai, còn Tiểu Cô phải chờ 'người kia' đưa ra câu trả lời thuyết phục.
...
Macao, khu Phong Thuận.
Thủy Vân Cô đi vào một tiệm tạp hóa.
Ông chủ là một cậu thanh niên, nhìn qua chừng hai mươi lăm tuổi, đeo nón che nắng, đầu tóc giấu dưới nón bù xù như rơm rạ. Hắn nằm trên chiếc ghế gãy, chân co lên, chẳng thèm để lại hình tượng cao nhân.
Có điều hắn đúng là một cao nhân, hơn nữa còn là một trong số những cao thủ mạnh nhất trên đời. Tên của hắn đã bị quên lãng từ lâu, mọi người thường gọi hắn là Tinh Long .
Thủy Vân Cô đi đến trước mặt hắn, cười nói: Vị tiền bối này...
Ấy! Ngươi đừng có gọi bậy!
Thái độ phục vụ của Tinh Long rất khó chấp nhận: Ta ở đây là để mở cửa buôn bán, không có gì tiền bối hậu bối gì hết. Ngươi muốn mua đồ thì cứ tự nhiên, muốn trả thù thì chờ ta dọn hàng rồi đến, còn muốn bái sư... thứ lỗi cho ta không thể tiễn xa!
Thủy Vân Cô dở khóc dở cười. Ngẩng đầu lên, hắn thấy trên tường có viết: Tạp hóa Tinh Long, làm ăn thịnh vượng và may mắn.
Nhưng cửa hàng lại chẳng hề có khách, thậm chí có thể giăng lưới bắt chim ở trước cửa. E rằng điều này có liên quan đến thái độ khó chịu của ông chủ.
Tinh Long tiền bối, thật ra ta tới tìm ngươi để nhờ hỗ trợ.
Tinh Long kéo nón lên, đánh giá lại vị Diêm La Vương trước mắt: Hỗ trợ ư?
Đúng, hỗ trợ.
Ha... Ha ha ha ha! Không lẽ ngươi muốn sai ta đi đánh nhau?
Thủy Vân Cô chẳng khác nào trẻ con, người ta hỏi cái gì hắn cũng trả lời hết: Đúng vậy, đúng vậy đó.
Đúng cái đầu ngươi ấy! Mắc mớ gì phải giúp ngươi? Ta là ông nội ngươi à? Với lại, thân thủ của ngươi mà còn đòi hỗ trợ gì nữa? Bộ muốn đi giết Quỷ Vương hay sao?!
Không phải là Quỷ Vương, mà là Liễu Khuynh Nhược.
Tinh Long suýt chút nữa ngã bổ ngào.
Rồi ngồi bật dậy nói: Liễu Khuynh Nhược?! Ngươi bị bệnh à? Ta còn muốn sống thêm vài năm nữa. Ngươi đừng quấy rầy ta nữa, đi mau, đi mau.
Nói xong, hắn liền đẩy Thủy Vân Cô ra khỏi tiệm.
Tiền bối, tại sao ngươi không chịu đi?
Tinh Long trợn mắt nói: Thằng ôn con nhà ngươi đần độn thế? Ngươi thử nói xem tại sao ta phải đi?
À, anh rể của ta nói ngươi nằm trong số ít người có khả năng đánh bại Liễu Khuynh Nhược, hơn nữa còn là người có thể động viên tới giúp.
Anh rể của ngươi là thằng ôn nào?
Hắn tên Cổ Trần, là Miêu Gia của thành phố S, rất nổi tiếng đó nha!
Đúng là Miêu Gia rất nổi tiếng, Tinh Long cũng từng nghe nói qua.
Là gã đó à? Mẹ nó, đệ tử của Phụng Tiên đây mà! Không ngờ lại dám dây vào ta cơ đấy! Cút! Cút mau cho ta! Bằng không ta đuổi đi đó!
Thủy Vân Cô vẫn mỉm cười: Tiền bối, có phải ngươi sợ hay không?
Ha ha! Khích tướng ta à? Một người đã hơn trăm tuổi như ta mà còn dính kế này sao? Đúng, ta sợ đấy! Thì sao nào? Người ta là Liễu Khuynh Nhược, mới hai mươi năm tuổi đã học xong ‘Thần Toán Thiên’, năng lực linh hồn đạt đến mức thông thần. Ta đã là gì chứ? Là một lão rùa đen rụt đầu thôi mà! Ngươi đã hài lòng chưa? Tranh thủ thời gian cút đi cho ta!
Thủy Vân Cô thấy cứng mềm cũng không làm gì được gã này, bèn thở dài một tiếng, chuẩn bị rời khỏi.
Đợi đã!
Ngay lúc này, hình như Tinh Long chợt nhớ ra chuyện gì nên cất tiếng gọi lại.
Tiền bối muốn đi ư?
Đương nhiên là không, ta chỉ có một vấn đề muốn hỏi ngươi.
Ồ, xin tiền bối cứ hỏi.
Thằng ôn nhà ngươi làm sao tìm thấy ta?
Thủy Vân Cô tỏ vẻ thần bí: Ta có thể tìm được rất nhiều người... Người này, người kia... Có lẽ tiền bối cũng muốn gặp vài người ấy chứ.
Hiểu ra ẩn ý, Tinh Long kích động nắm lấy cổ áo của Thủy Vân Cô: Chuyện này là thật ư!
Thật chứ, chỉ có điều nếu tiền bối nhờ cậy ta thì ta không thể làm không công.
Hừ, thằng ôn thúi tha kia, tốt nhất ngươi đừng có gạt ta.
Tinh Long nới lỏng tay.
Vậy, tiền bối...
Tinh Long nói tiếp: Ta sẽ theo ngươi đi gặp Liễu Khuynh Nhược!
/598
|