Động tác của Lâm Hiểu Sương trôi qua ngay lập tức, nhìn bằng mắt thường thì khó thấy được tốc độ rút đao và thu đao.
Giữa nơi lặng yên không tiếng động, đao khí bay tới tứ tung cứ như gió quất vào mặt. Khi người ta cảm nhận được thì đã bị nó thổi trúng.
Nhưng Miêu Gia còn nhanh hơn. Chỉ cần một chiêu Minh Động, hắn đã chắn trước mọi người. Ánh sáng hồng trong tay dễ dàng đánh tan đao khí sắc bén trước mắt.
Hắn vẫy tay nói: Ngươi cũng lợi hại lắm.
Lâm Hiểu Sương không trả lời, tung tích cũng chẳng thấy. Trong khi Lạc Ảnh đã lẻn đi nhân lúc mọi người không chú ý đến.
Đoạn Phi nói: Thân thủ thật không đơn giản, chỉ mới vài giây mà trốn đi mất dạng.
Miêu Gia cười lạnh: Không sao đâu, mục đích của họ là tách chúng ta ra, sau đó để Liễu Khuynh Nhược tự tay bắt Vương Hủ. Có lẽ giờ họ đã thành công nên Lạc Ảnh mới rút đi, không cần phải đánh thêm nữa.
Nghe xong, Lưu Hàng cảm thấy có vấn đề: Lẽ nào ngay từ đầu ngươi cũng biết có chuyện như vậy, cho nên cố tình phân tổ để bán Vương Hủ đi?
Miêu Gia lạnh nhạt đáp: Có câu ‘không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, không bỏ con trai làm sao bắt được sói’.
Đoạn Phi lại hỏi: Ngươi không sợ hắn bị giết ư?
Ha ha! Làm gì có chuyện đó chứ? Ta có thể đoán ra việc bọn họ sắp làm với Vương Hủ. Cho đến khi có được đáp án, họ chắc chắn không giết hắn, tối đa là ngược đãi chút ít mà thôi.
Hơn nữa, cho dù họ ngược đãi thế nào đi nữa thì cũng không thể nào tìm ra đáp án. Tuy nó đang nằm trước mắt nhưng vĩnh viễn không tài nào thấy được.
...
Màn đêm lại buông xuống, Vương Hủ dần tỉnh dậy từ cơn mê. Hắn vừa đau đầu, vừa buồn nôn, tay chân đau nhức. Có điều không phải do say rượu, mà là do hắn nằm mấy tiếng trong một cái bụng cóc.
Vương Hủ lắc đầu cho tỉnh táo một chút. Đến đây, hắn đã nhìn thấy rõ cảnh vật bốn phía.
Bấy giờ, Vương Hủ đang ở trong một căn phòng nhỏ được làm từ gạch. Ngoại trừ chiếc giường đang nằm ra, trong phòng chỉ có thêm một cái bàn và chiếc đèn dầu bên trên. Ánh trăng chiếu xuyên qua cửa sổ bằng trúc vào phòng, soi sáng khuôn mặt đầy nghi ngờ của gã trạch nam.
Lúc này... chẳng lẽ mình xuyên việt tới thời cổ đại thật sao? Vương Hủ tự nhủ.
Nếu chỉ ngồi một chỗ thì không ai cho mình biết đáp án. Vì vậy, hắn quyết định đi ra ngoài.
Đẩy cửa ra, một cái vườn hoa đập vào mắt. Vương Hủ không biết loại vườn hoa này được thiết kế vào triều đại nào, càng không có hứng thưởng thức hoa cỏ. Chân bước trên con đường phủ đầy đá, hắn đi ngang qua hồ nước nhỏ trong vườn để tìm đến nơi ở của chủ nhà.
Càng đi, hắn càng nhận ra căn phòng mình vừa ở y hệt như kho củi ở lầu Túy Tinh ngày nào, chỉ khác ở chỗ căn phòng không nằm trong vườn hoa.
Đang lúc Vương Hủ bước nhanh tới, chợt nghe có tiếng người ngâm thơ: Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích, ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng.”
(Tạm dịch:
Lá xanh biêng biếc liền trời thẳm,
Nắng chiếu hoa sen lạ sắc hồng.)
Vương Hủ quay đầu lại, nhìn về phía phát ra giọng nói. Chỉ thấy trong cái đình nhỏ bên hồ có một gã mặc trường bào đen từ đầu tới chân đang đứng. Tuy Vương Hủ chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng nhưng nghe giọng thì có thể đoán được đó là đàn ông.
Nếu đối phương không nổi hứng thơ đột xuất mà ngâm câu nắng chiếu hoa sen vào nửa đêm, dám chừng chỉ là vì muốn gây chú ý với Vương Hủ.
Thế là Vương Hủ bèn rảo bước về phía người này.
Này huynh đài, ngươi quả thật là một tay cao thủ dâm tiện à nha!
Bóng đen kia vẫn đưa lưng về phía Vương Hủ: Hừ! Ngươi mà cũng hiểu thơ ư?
Vương Hủ khinh bỉ nói: Thơ gì khác ta không hiểu chứ hai câu thơ của ngươi thì dễ hiểu thôi. ‘Tiếp Thiên’ liên dạ vô cùng bức, ngạnh nhật ‘Hà Hoa’ biệt dạng hồng! Nói trắng ra là có một gã tên Tiếp Thiên và một phụ nữ tên Hà Hoa xảy ra một vài kinh nghiệm không mấy vui vẻ. Nghĩ lại cũng đúng, nếu ‘ngạnh nhật’ thì làm sao không ‘hóa hồng’ cho được.”
(Câu thơ gốc của Dương Vạn Lý là để chỉ vẻ đẹp của hoa sen dưới ánh nắng, trong khi câu thơ của Vương Hủ lại có nghĩa: (Chàng trai)Tiếp Thiên đang nửa đêm thấy nóng quá, bèn đè (cô gái) Hà Hoa đến chảy máu.)
Bóng đen quay đầu, để lộ bộ xương dưới lớp áo. Cái gã ngươi xương này đúng là Bùi Nguyên. Nếu mặt hắn còn da thịt thì e rằng đang run lẩy bẩy vì giận.
Ngươi... Bùi Nguyên không biết phải nói gì.
Vương Hủ chẳng lấy làm giật mình khi thấy bộ xương khô, lại còn dõng dạc nói tiếp: Xin ngươi đừng sùng bái ta. Từ nhỏ, ta đã tâm tư minh mẫn, vô cùng thông minh, linh khí bức người. Nếu ta sinh ra sớm hơn vài trăm năm thì đoạt lấy danh hiệu Trạng Nguyên cũng không phải là vấn đề gì.
Xương cằm của Bùi Nguyên đang run lẩy bẩy.
Thủ lĩnh nói khi ngươi tỉnh dậy thì ta phụ trách việc dẫn đường. Hiện nàng đang đợi ngươi trong căn phòng phía trước, hãy đi thẳng rồi quẹo phải...
Bùi Nguyên nói năng rất máy móc, bởi lẽ hắn muốn đặt dấu chấm hết cho cuộc đả kích tinh thần đến từ Vương Hủ.
À, vậy hẹn gặp lại. Nếu lần sau ngươi không hiểu văn thơ thì có thể tới nhờ ta dạy cho. Ta rất coi trọng ngươi đấy!
Nói xong đi mất.
Bùi Nguyên đứng ngơ ngác. Bộ mặt trơ xương như hóa thành chữ quýnh (囧).
Bước vào dãy nhà ở, Vương Hủ đi đến căn phòng cuối cùng ở bên phải, hắng giọng hỏi: Có ai ở đây không?
Vào đi.
Giọng phụ nữ từ trong vọng ra.
Vương Hủ xác định chủ của giọng nói là Liễu Khuynh Nhược, liền thôi khách sáo mà đẩy cửa vào.
Bỗng thấy Liễu Khuynh Nhược ngồi ở một bên bàn. Nàng mặc áo yếm xanh lá, bên ngoài là váy xếp dài màu xanh, lại đeo thêm một sợi vải mỏng quanh người. Bờ vai nàng như gọt, thắt lưng thon thả, hơi thở như lan, má lúm đồng tiền. Mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều khiến tâm hồn người ta rung động.
Hay cho một người đẹp cổ trang!
Trong lòng Vương Hủ không khỏi tấm tắc khen.
Có điều hắn nhanh chóng trở nên buồn bực, thầm nghĩ: Không đúng, cô ả này bắt mình về đây mà chưa giết, đợi đến đêm khuya lại dụ vào phòng... cô nam quả nữ ở chung một phòng... lẽ nào nàng có ý định đó với mình...
Ngồi đi.
Liễu Khuynh Nhược cắt đứt suy nghĩ của hắn.
Vương Hủ trợn mắt nhìn nàng, sau đó bước tới bàn đối diện, gắng sức kéo ghế ra thật xa khỏi Liễu Khuynh Nhược.
Đoạn nói: Ngươi... muốn thế nào...
Giữa nơi lặng yên không tiếng động, đao khí bay tới tứ tung cứ như gió quất vào mặt. Khi người ta cảm nhận được thì đã bị nó thổi trúng.
Nhưng Miêu Gia còn nhanh hơn. Chỉ cần một chiêu Minh Động, hắn đã chắn trước mọi người. Ánh sáng hồng trong tay dễ dàng đánh tan đao khí sắc bén trước mắt.
Hắn vẫy tay nói: Ngươi cũng lợi hại lắm.
Lâm Hiểu Sương không trả lời, tung tích cũng chẳng thấy. Trong khi Lạc Ảnh đã lẻn đi nhân lúc mọi người không chú ý đến.
Đoạn Phi nói: Thân thủ thật không đơn giản, chỉ mới vài giây mà trốn đi mất dạng.
Miêu Gia cười lạnh: Không sao đâu, mục đích của họ là tách chúng ta ra, sau đó để Liễu Khuynh Nhược tự tay bắt Vương Hủ. Có lẽ giờ họ đã thành công nên Lạc Ảnh mới rút đi, không cần phải đánh thêm nữa.
Nghe xong, Lưu Hàng cảm thấy có vấn đề: Lẽ nào ngay từ đầu ngươi cũng biết có chuyện như vậy, cho nên cố tình phân tổ để bán Vương Hủ đi?
Miêu Gia lạnh nhạt đáp: Có câu ‘không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, không bỏ con trai làm sao bắt được sói’.
Đoạn Phi lại hỏi: Ngươi không sợ hắn bị giết ư?
Ha ha! Làm gì có chuyện đó chứ? Ta có thể đoán ra việc bọn họ sắp làm với Vương Hủ. Cho đến khi có được đáp án, họ chắc chắn không giết hắn, tối đa là ngược đãi chút ít mà thôi.
Hơn nữa, cho dù họ ngược đãi thế nào đi nữa thì cũng không thể nào tìm ra đáp án. Tuy nó đang nằm trước mắt nhưng vĩnh viễn không tài nào thấy được.
...
Màn đêm lại buông xuống, Vương Hủ dần tỉnh dậy từ cơn mê. Hắn vừa đau đầu, vừa buồn nôn, tay chân đau nhức. Có điều không phải do say rượu, mà là do hắn nằm mấy tiếng trong một cái bụng cóc.
Vương Hủ lắc đầu cho tỉnh táo một chút. Đến đây, hắn đã nhìn thấy rõ cảnh vật bốn phía.
Bấy giờ, Vương Hủ đang ở trong một căn phòng nhỏ được làm từ gạch. Ngoại trừ chiếc giường đang nằm ra, trong phòng chỉ có thêm một cái bàn và chiếc đèn dầu bên trên. Ánh trăng chiếu xuyên qua cửa sổ bằng trúc vào phòng, soi sáng khuôn mặt đầy nghi ngờ của gã trạch nam.
Lúc này... chẳng lẽ mình xuyên việt tới thời cổ đại thật sao? Vương Hủ tự nhủ.
Nếu chỉ ngồi một chỗ thì không ai cho mình biết đáp án. Vì vậy, hắn quyết định đi ra ngoài.
Đẩy cửa ra, một cái vườn hoa đập vào mắt. Vương Hủ không biết loại vườn hoa này được thiết kế vào triều đại nào, càng không có hứng thưởng thức hoa cỏ. Chân bước trên con đường phủ đầy đá, hắn đi ngang qua hồ nước nhỏ trong vườn để tìm đến nơi ở của chủ nhà.
Càng đi, hắn càng nhận ra căn phòng mình vừa ở y hệt như kho củi ở lầu Túy Tinh ngày nào, chỉ khác ở chỗ căn phòng không nằm trong vườn hoa.
Đang lúc Vương Hủ bước nhanh tới, chợt nghe có tiếng người ngâm thơ: Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích, ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng.”
(Tạm dịch:
Lá xanh biêng biếc liền trời thẳm,
Nắng chiếu hoa sen lạ sắc hồng.)
Vương Hủ quay đầu lại, nhìn về phía phát ra giọng nói. Chỉ thấy trong cái đình nhỏ bên hồ có một gã mặc trường bào đen từ đầu tới chân đang đứng. Tuy Vương Hủ chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng nhưng nghe giọng thì có thể đoán được đó là đàn ông.
Nếu đối phương không nổi hứng thơ đột xuất mà ngâm câu nắng chiếu hoa sen vào nửa đêm, dám chừng chỉ là vì muốn gây chú ý với Vương Hủ.
Thế là Vương Hủ bèn rảo bước về phía người này.
Này huynh đài, ngươi quả thật là một tay cao thủ dâm tiện à nha!
Bóng đen kia vẫn đưa lưng về phía Vương Hủ: Hừ! Ngươi mà cũng hiểu thơ ư?
Vương Hủ khinh bỉ nói: Thơ gì khác ta không hiểu chứ hai câu thơ của ngươi thì dễ hiểu thôi. ‘Tiếp Thiên’ liên dạ vô cùng bức, ngạnh nhật ‘Hà Hoa’ biệt dạng hồng! Nói trắng ra là có một gã tên Tiếp Thiên và một phụ nữ tên Hà Hoa xảy ra một vài kinh nghiệm không mấy vui vẻ. Nghĩ lại cũng đúng, nếu ‘ngạnh nhật’ thì làm sao không ‘hóa hồng’ cho được.”
(Câu thơ gốc của Dương Vạn Lý là để chỉ vẻ đẹp của hoa sen dưới ánh nắng, trong khi câu thơ của Vương Hủ lại có nghĩa: (Chàng trai)Tiếp Thiên đang nửa đêm thấy nóng quá, bèn đè (cô gái) Hà Hoa đến chảy máu.)
Bóng đen quay đầu, để lộ bộ xương dưới lớp áo. Cái gã ngươi xương này đúng là Bùi Nguyên. Nếu mặt hắn còn da thịt thì e rằng đang run lẩy bẩy vì giận.
Ngươi... Bùi Nguyên không biết phải nói gì.
Vương Hủ chẳng lấy làm giật mình khi thấy bộ xương khô, lại còn dõng dạc nói tiếp: Xin ngươi đừng sùng bái ta. Từ nhỏ, ta đã tâm tư minh mẫn, vô cùng thông minh, linh khí bức người. Nếu ta sinh ra sớm hơn vài trăm năm thì đoạt lấy danh hiệu Trạng Nguyên cũng không phải là vấn đề gì.
Xương cằm của Bùi Nguyên đang run lẩy bẩy.
Thủ lĩnh nói khi ngươi tỉnh dậy thì ta phụ trách việc dẫn đường. Hiện nàng đang đợi ngươi trong căn phòng phía trước, hãy đi thẳng rồi quẹo phải...
Bùi Nguyên nói năng rất máy móc, bởi lẽ hắn muốn đặt dấu chấm hết cho cuộc đả kích tinh thần đến từ Vương Hủ.
À, vậy hẹn gặp lại. Nếu lần sau ngươi không hiểu văn thơ thì có thể tới nhờ ta dạy cho. Ta rất coi trọng ngươi đấy!
Nói xong đi mất.
Bùi Nguyên đứng ngơ ngác. Bộ mặt trơ xương như hóa thành chữ quýnh (囧).
Bước vào dãy nhà ở, Vương Hủ đi đến căn phòng cuối cùng ở bên phải, hắng giọng hỏi: Có ai ở đây không?
Vào đi.
Giọng phụ nữ từ trong vọng ra.
Vương Hủ xác định chủ của giọng nói là Liễu Khuynh Nhược, liền thôi khách sáo mà đẩy cửa vào.
Bỗng thấy Liễu Khuynh Nhược ngồi ở một bên bàn. Nàng mặc áo yếm xanh lá, bên ngoài là váy xếp dài màu xanh, lại đeo thêm một sợi vải mỏng quanh người. Bờ vai nàng như gọt, thắt lưng thon thả, hơi thở như lan, má lúm đồng tiền. Mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều khiến tâm hồn người ta rung động.
Hay cho một người đẹp cổ trang!
Trong lòng Vương Hủ không khỏi tấm tắc khen.
Có điều hắn nhanh chóng trở nên buồn bực, thầm nghĩ: Không đúng, cô ả này bắt mình về đây mà chưa giết, đợi đến đêm khuya lại dụ vào phòng... cô nam quả nữ ở chung một phòng... lẽ nào nàng có ý định đó với mình...
Ngồi đi.
Liễu Khuynh Nhược cắt đứt suy nghĩ của hắn.
Vương Hủ trợn mắt nhìn nàng, sau đó bước tới bàn đối diện, gắng sức kéo ghế ra thật xa khỏi Liễu Khuynh Nhược.
Đoạn nói: Ngươi... muốn thế nào...
/598
|