Lại bảy ngày nữa trôi qua, Tiêu Cẩm Vinh vẫn hành động theo chu kì cũ. Mục tiêu lần này của hắn là một bệnh viện.
Mặc dù sự việc Liễu Khuynh Nhược xuất hiện lần trước khiến hắn nảy sinh nhiều nghi vấn, thậm chí còn là nỗi sợ hãi đối với Chân Thần Ma Phương, nhưng hắn không thể kìm nén được nghĩa vụ hoàn thành sự nghiệp phục sinh vĩ đại của Sodom.
Thật ra bản thân Tiêu Cẩm Vinh cũng dần dần nhận ra chuyện này không phải do hắn không muốn ngừng lại, mà là không thể. Nếu như nói lúc đầu là tín ngưỡng mơ hồ và dục vọng muốn trở thành thần sai khiến hắn thì giờ đây, mục đích hành động của hắn chỉ có một - hắn là con rối của Sodom.
“Sư phụ, tại sao chúng ta không tới gần hơn một chút vậy?”
Lúc này, Thủy Vân Cô đang quan sát bằng linh thị tại lầu cao nhất của một tòa nhà cách bệnh viện khoảng năm con phố.
Dư An vẫn đứng bên cạnh hắn với bộ dạng vững như Thái Sơn:
“Đây đã là khoảng cách gần nhất rồi. Nếu lại gần hơn nữa thì chúng ta có thể sẽ khiến hắn chú ý.”
“Nhưng ta thấy thực lực của gã Tiêu Cẩm Vinh này cũng bình thường thôi mà? Nếu ẩn dấu linh thức thì ít nhất chúng ta có thể tiếp cận trong phạm vi năm mươi mét chứ?”
Tiết Linh lắc đầu:
“Có điểm này ngươi không biết. Đây là khoảng cách mà ta đã thử nghiệm nhiều lần rồi mới rút ra được kết luận. Mấy ngày trước, sau khi điều tra ra người này, ta lập tức chạy qua theo dõi hắn. Vì không dám đánh rắn động cỏ nên ta đã nấp rất kỹ. Tuy nhiên, phản ứng của hắn khi ấy rất lạ. Mặc dù không nhận ra vị trí của ta nhưng lại giống như phát hiện có người đang theo dõi, vì thế trở nên cảnh giác hơn. Qua vài lần như vậy, ta đã tìm ra khoảng cách không khiến hắn phát hiện.”
Dường như Thủy Vân Cô vẫn còn có vấn đề cần phải suy nghĩ:
“Thật là kì quái...”
Dư An cười nói:
“Nếu tính đến sự tồn tại của Chân Thần Ma Phương thì cũng dễ hiểu thôi. Ta nghĩ rằng món bảo vật đó có năng lực biết được mối nguy hiểm đang đến gần, sau đó cảnh báo cho người nắm giữ nó. Bởi vậy, năng lực này hẳn phải chịu hạn chế về mặt cự li, cũng như có thể giải thích được nguyên nhân vì sao Tiêu Cẩm Vinh biết mình bị theo dõi nhưng không thể tìm ra vị trí của Tiết Linh.
Thủy Vân Cô nói tiếp:
“Ta hiểu rồi! Chính vì nguyên nhân đó mà chúng ta mới chọn ngày hôm nay để ra tay. Lúc hắn dùng Ma Phương để dời linh hồn đi chỗ khác cũng là lúc lực chú ý bị phân tán, chúng ta có thể nhân cơ hội tiếp cận và tóm gọn.”
Dư An nói:
“Tạm thời kế hoạch là vậy, tuy nhiên có thể sẽ thay đổi. Ta để ý rất kỹ tin tức mà Vincent cung cấp, chỉ thấy hắn nói người dời linh hồn là Tiêu Cẩm Vinh, còn lại đều kể về Chân Thần Ma Phương. Hắn thậm chí còn không nói rằng Ma Phương hiện đang ở trong tay Tiêu Cẩm Vinh, cũng như sự liên quan giữa việc dời linh hồn và Ma Phương.”
Tiết Linh ngắt lời:
“Nhưng ta nhớ tiền bối nói rằng mỗi một câu nói của Vincent đều có ý nghĩa.”
Dư An nói tiếp:
“Phải, chính điều đó khiến ta lo lắng. Hắn không hề nói nhảm, lại còn biết những gì chúng ta đã biết. Do đó, lúc cung cấp tin tức, hắn đã tính toán luôn cả sự liên tưởng, suy luận và phán đoán của chúng ta vào bên trong.
Hắn trực tiếp đưa ra mục tiêu là Tiêu Cẩm Vinh, cùng với đó là một đống chuyện về Ma Phương và Sodom. Vì thế, chúng ta không cần lời giải thích nào cũng sẽ tự động liên hệ hai điều trên với nhau, cho rằng Tiêu Cẩm Vinh dùng Ma Phương để dời hồn. Mặc dù không rõ chi tiết nhưng mục đích cuối cùng của mọi chuyện chắc chắn có liên quan tới Sodom, có thể mục tiêu là triệu hồi vị ‘thần’ này chẳng hạn.”
Thủy Vân Cô nói:
“Ta cũng nghĩ vậy, chẳng lẽ không đúng sao?”
“Haiz, tất nhiên là đúng rồi, đừng quên ta đã nói rằng hắn đã tính đến những suy đoán của chúng ta. Vì thế nếu suy nghĩ theo hướng này thì sẽ ra được kết luận chính xác.”
Dư An nói đến đây liền ngừng lại, trong lòng thầm nghĩ: Thế nhưng thằng cha Vincent này có một cái tật xấu là thích giấu giếm một vài chi tiết then chốt, sau đó thử coi người ta có phát hiện được hay không.
“Hình như bắt đầu rồi.”
Tiết Linh nhìn về phía đằng xa với vẻ mặt rất tập trung. Tiếng nói của nàng đã kéo suy nghĩ của Dư An trở về.
Lão cũng tỏ ra nghiêm túc hơn:
“Chuẩn bị tiếp cận nơi đó với tốc độ tối đa, sử dụng toàn lực, không cần che dấu linh thức, nhất định phải áp sát hắn trong thời gian ngắn nhất. Một khi đến gần... hắn sẽ không có cơ hội chạy trốn.”
“Vâng!”
“Biết rồi!”
Tiết Linh và Thủy Vân Cô vốn đã chuẩn bị từ lâu, chỉ chờ đợi lúc này.
Cùng lúc đó, trên tầng cao nhất của bệnh viện, Ma Phương trong tay Tiêu Cẩm Vinh tỏa ra một thứ ánh sáng màu vàng nhạt. Nó tự động di chuyển đến giữa không trung. Màu sắc trên sáu mặt biến hóa hỗn loạn.
Tiêu Cẩm Vinh bắt đầu sử dụng năng lực dời linh hồn. Toàn bộ du hồn ở khu vực xung quanh bệnh viện đều bị một sức mạnh vô hình lôi kéo. Trong tích tắc, mấy trăm hồn phách liền lao về phía Ma Phương, giống như có một vòng xoáy linh khí được sinh ra.
Đột nhiên, Tiêu Cẩm Vinh giật mình, dừng hành động của mình ngay lập tức. Hắn cầm lấy Ma Phương trên không trung rồi quay đầu bỏ chạy. Động tác bay nhảy của hắn cực nhanh. Cho dù Ninja Rùa nhìn thấy cũng phải chắp tay chịu thua, có thể nói là hình như tật phong, thế như thiểm điện .
Lúc ba người Thủy Vân Cô tới sân thượng của bệnh viện thì chỗ này đã trống không.
“Chuyện gì đã xảy ra? Hắn vừa mới khởi động linh thức, làm sao có thể biến mất nhanh như vậy được?
Dư An nhìn xung quanh, sắc mặt trở nên ảm đạm:
“Ta hiểu rồi...”
Thủy Vân Cô hỏi:
“Hiểu gì cơ?”
“Chúng ta đều nghĩ rằng Tiêu Cẩm Vinh điều khiển Ma Phương để hấp thụ linh hồn. Tuy nhiên, sự thực là người tiến hành dời linh hồn chỉ là bản thân Tiêu Cẩm Vinh mà thôi. Hắn sử dụng năng lực linh hồn để thực hiện điều này, Chân Thần Ma Phương chỉ phụ trách hấp thu và tiếp nhận. Vì vậy, sự giám sát xung quanh vẫn tồn tại.
Khi ba người chúng ta tới gần chỗ này, có thể Tiêu Cẩm Vinh đã nhận được tín hiệu của Ma Phương nên liền thoát đi.
Đây chính là tình huống xấu nhất, bởi vì lần này chúng ta đã đánh rắn động cỏ. Hắn sẽ nhận ra việc mình bị bại lộ. Nếu hắn rời khỏi thành phố và hành động cẩn thận hơn thì chúng ta rất khó để tìm ra hắn lần nữa.”
Nghe giải thích xong, Tiết Linh nghĩ thầm: Nói như thế, trực giác của ta lúc trước là chính xác. Quả nhiên hắn đã dùng năng lực linh hồn...
“Chắc chắn Vincent biết được chuyện này, nhưng hắn không nói ra vì vẫn nằm trong phạm vi có thể tính toán ra được. Hắn muốn khiến ta tự nhận ra...”
Cảm giác của Dư An lúc này là có người cho lão một đề bài về trí thông minh. Lão làm ra một đáp án nhưng bản chất của đề bài lại đột nhiên thay đổi.
“Vậy bây giờ phải làm sao?”
Thủy Vân Cô hỏi.
“Bây giờ ấy hả, không thể làm gì khác hơn là để ta nhắc nhở các ngươi một chút.”
Một giọng nói xa lạ vọng tới.
Ba người không hề biết có người tới gần nên kinh ngạc quay đầu lại. Thế là cả bọn liền thấy một thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi. Cảm giác đầu tiên về người này là hắn vô cùng đáng yêu, có một khuôn mặt trẻ thơ. Tuy mắt mũi miệng để riêng không phải là xuất chúng nhưng gộp chung với nhau lại trở nên hài hòa. Cùng với nụ cười ấm áp và ánh mắt hồn nhiên hơn cả trẻ con, nếu chờ thêm vài năm thì hắn sẽ trở thành một chàng đẹp trai, còn nếu là nữ thì sẽ là lolita hàng đầu. Tiếc rằng những giả thiết này không được thành lập vì dáng vẻ của hắn không bao giờ thay đổi nữa.
“Chào mọi người, ta là Sid. Sư phụ của ta, Vincent, bảo ta nhắn gửi vài lời cho Dư An tiên sinh.”
Cách nói chuyện của hắn rất lễ phép, không hèn mọn như Woody, cũng không cao ngạo như Vincent.
“Sư phụ?”
Thần sắc của Dư An có hơi kỳ lạ: “Vincent mà cũng thu đệ tử à?”
“À, đúng vậy. Ta xin vào chuyện chính.”
Không ngờ hắn lại lấy hẳn một tờ giấy từ trong túi ra.
“Đây là nguyên văn của sư phụ ta: Bạn học Dư An, nếu như Sid xuất hiện ở trước mặt ngươi thì chứng tỏ ngươi đã làm hỏng chuyện rồi. Không thể không nói rằng ta rất thất vọng. Cứ tưởng rằng trải qua mấy chục năm đủ khiến ngươi chín chắn hơn một chút, tiếc thật...
Ta đành phải nhắc nhở ngươi thêm một chút vậy, có điều tối đa chỉ dừng lại ở nhắc nhở thôi nhé, ta không được phép tham gia quá nhiều. Chắc ngươi cũng không để ta tự đi bắt Tiêu Cẩm Vinh giúp các ngươi đâu ha? Tất nhiên, nếu ngươi hoàn toàn phá hỏng chuyện này qua việc để Sodom tái hiện trên thế gian, thế thì tình huống can thiệp trực tiếp làm sản sinh ra ‘Nghiệp’ sẽ không tồn tại nữa, khi đó ta có thể giúp ngươi. Thế nhưng, lòng tự tôn của ngươi sẽ không cho phép tình huống đó xảy ra.
Vì thế, hãy nghe cho kỹ. Đầu tiên là khoảng cách bảy ngày, các ngươi sẽ biết cách sử dụng nó. Thứ hai là phương pháp tiếp cận, tiêu chuẩn nguy hiểm của Ma Phương là thực lực mạnh mẽ, ý định không thân thiện, một khi biết rồi thì các ngươi tự đi mà tìm cách. Thứ ba, ta viết đến đây thì quyết định bổ sung thêm cho nhắc nhở thứ hai: Bên cạnh ngươi có hai con quỷ nhỏ sở hữu năng lực linh hồn rất lợi hại, hãy sử dụng thật tốt.
À, nói đến đây, ta nghĩ rằng mặc dù ngươi giả vờ bình tĩnh nhưng thực ra đang tức muốn bể phổi. Nếu bây giờ ngươi bỗng nhiên quyết định buông tay mặc kệ thì ta có thể hiểu được. .
Sau khi Sid đọc xong đoạn văn này, huyệt thái dương của Dư An cũng nổi gân xanh ...
Thủy Vân Cô suy nghĩ một chút:
“Đoạn cuối cùng là để người ta tức giận, sau đó dùng phép khích tướng phải không? Quả là có nhiều ý đồ à nha.”
Sid nói:
“Được rồi, nhiệm vụ của ta đã xong. Xin tạm biệt.”
Dư An mở miệng nói:
“Chờ đã...”
Sid liền phun ra một câu:
“Sư phụ nói nếu Dư An muốn truyền lời thì ta không cần phải nghe gì cả. Nếu không phải mắng chửi thì là đe dọa, hoặc kêu gào vô nghĩa mà thôi.”
Nói xong, hắn đột ngột biến mất, để lại một Tống Đế Vương đang tức giận đến hộc máu.
Mặc dù sự việc Liễu Khuynh Nhược xuất hiện lần trước khiến hắn nảy sinh nhiều nghi vấn, thậm chí còn là nỗi sợ hãi đối với Chân Thần Ma Phương, nhưng hắn không thể kìm nén được nghĩa vụ hoàn thành sự nghiệp phục sinh vĩ đại của Sodom.
Thật ra bản thân Tiêu Cẩm Vinh cũng dần dần nhận ra chuyện này không phải do hắn không muốn ngừng lại, mà là không thể. Nếu như nói lúc đầu là tín ngưỡng mơ hồ và dục vọng muốn trở thành thần sai khiến hắn thì giờ đây, mục đích hành động của hắn chỉ có một - hắn là con rối của Sodom.
“Sư phụ, tại sao chúng ta không tới gần hơn một chút vậy?”
Lúc này, Thủy Vân Cô đang quan sát bằng linh thị tại lầu cao nhất của một tòa nhà cách bệnh viện khoảng năm con phố.
Dư An vẫn đứng bên cạnh hắn với bộ dạng vững như Thái Sơn:
“Đây đã là khoảng cách gần nhất rồi. Nếu lại gần hơn nữa thì chúng ta có thể sẽ khiến hắn chú ý.”
“Nhưng ta thấy thực lực của gã Tiêu Cẩm Vinh này cũng bình thường thôi mà? Nếu ẩn dấu linh thức thì ít nhất chúng ta có thể tiếp cận trong phạm vi năm mươi mét chứ?”
Tiết Linh lắc đầu:
“Có điểm này ngươi không biết. Đây là khoảng cách mà ta đã thử nghiệm nhiều lần rồi mới rút ra được kết luận. Mấy ngày trước, sau khi điều tra ra người này, ta lập tức chạy qua theo dõi hắn. Vì không dám đánh rắn động cỏ nên ta đã nấp rất kỹ. Tuy nhiên, phản ứng của hắn khi ấy rất lạ. Mặc dù không nhận ra vị trí của ta nhưng lại giống như phát hiện có người đang theo dõi, vì thế trở nên cảnh giác hơn. Qua vài lần như vậy, ta đã tìm ra khoảng cách không khiến hắn phát hiện.”
Dường như Thủy Vân Cô vẫn còn có vấn đề cần phải suy nghĩ:
“Thật là kì quái...”
Dư An cười nói:
“Nếu tính đến sự tồn tại của Chân Thần Ma Phương thì cũng dễ hiểu thôi. Ta nghĩ rằng món bảo vật đó có năng lực biết được mối nguy hiểm đang đến gần, sau đó cảnh báo cho người nắm giữ nó. Bởi vậy, năng lực này hẳn phải chịu hạn chế về mặt cự li, cũng như có thể giải thích được nguyên nhân vì sao Tiêu Cẩm Vinh biết mình bị theo dõi nhưng không thể tìm ra vị trí của Tiết Linh.
Thủy Vân Cô nói tiếp:
“Ta hiểu rồi! Chính vì nguyên nhân đó mà chúng ta mới chọn ngày hôm nay để ra tay. Lúc hắn dùng Ma Phương để dời linh hồn đi chỗ khác cũng là lúc lực chú ý bị phân tán, chúng ta có thể nhân cơ hội tiếp cận và tóm gọn.”
Dư An nói:
“Tạm thời kế hoạch là vậy, tuy nhiên có thể sẽ thay đổi. Ta để ý rất kỹ tin tức mà Vincent cung cấp, chỉ thấy hắn nói người dời linh hồn là Tiêu Cẩm Vinh, còn lại đều kể về Chân Thần Ma Phương. Hắn thậm chí còn không nói rằng Ma Phương hiện đang ở trong tay Tiêu Cẩm Vinh, cũng như sự liên quan giữa việc dời linh hồn và Ma Phương.”
Tiết Linh ngắt lời:
“Nhưng ta nhớ tiền bối nói rằng mỗi một câu nói của Vincent đều có ý nghĩa.”
Dư An nói tiếp:
“Phải, chính điều đó khiến ta lo lắng. Hắn không hề nói nhảm, lại còn biết những gì chúng ta đã biết. Do đó, lúc cung cấp tin tức, hắn đã tính toán luôn cả sự liên tưởng, suy luận và phán đoán của chúng ta vào bên trong.
Hắn trực tiếp đưa ra mục tiêu là Tiêu Cẩm Vinh, cùng với đó là một đống chuyện về Ma Phương và Sodom. Vì thế, chúng ta không cần lời giải thích nào cũng sẽ tự động liên hệ hai điều trên với nhau, cho rằng Tiêu Cẩm Vinh dùng Ma Phương để dời hồn. Mặc dù không rõ chi tiết nhưng mục đích cuối cùng của mọi chuyện chắc chắn có liên quan tới Sodom, có thể mục tiêu là triệu hồi vị ‘thần’ này chẳng hạn.”
Thủy Vân Cô nói:
“Ta cũng nghĩ vậy, chẳng lẽ không đúng sao?”
“Haiz, tất nhiên là đúng rồi, đừng quên ta đã nói rằng hắn đã tính đến những suy đoán của chúng ta. Vì thế nếu suy nghĩ theo hướng này thì sẽ ra được kết luận chính xác.”
Dư An nói đến đây liền ngừng lại, trong lòng thầm nghĩ: Thế nhưng thằng cha Vincent này có một cái tật xấu là thích giấu giếm một vài chi tiết then chốt, sau đó thử coi người ta có phát hiện được hay không.
“Hình như bắt đầu rồi.”
Tiết Linh nhìn về phía đằng xa với vẻ mặt rất tập trung. Tiếng nói của nàng đã kéo suy nghĩ của Dư An trở về.
Lão cũng tỏ ra nghiêm túc hơn:
“Chuẩn bị tiếp cận nơi đó với tốc độ tối đa, sử dụng toàn lực, không cần che dấu linh thức, nhất định phải áp sát hắn trong thời gian ngắn nhất. Một khi đến gần... hắn sẽ không có cơ hội chạy trốn.”
“Vâng!”
“Biết rồi!”
Tiết Linh và Thủy Vân Cô vốn đã chuẩn bị từ lâu, chỉ chờ đợi lúc này.
Cùng lúc đó, trên tầng cao nhất của bệnh viện, Ma Phương trong tay Tiêu Cẩm Vinh tỏa ra một thứ ánh sáng màu vàng nhạt. Nó tự động di chuyển đến giữa không trung. Màu sắc trên sáu mặt biến hóa hỗn loạn.
Tiêu Cẩm Vinh bắt đầu sử dụng năng lực dời linh hồn. Toàn bộ du hồn ở khu vực xung quanh bệnh viện đều bị một sức mạnh vô hình lôi kéo. Trong tích tắc, mấy trăm hồn phách liền lao về phía Ma Phương, giống như có một vòng xoáy linh khí được sinh ra.
Đột nhiên, Tiêu Cẩm Vinh giật mình, dừng hành động của mình ngay lập tức. Hắn cầm lấy Ma Phương trên không trung rồi quay đầu bỏ chạy. Động tác bay nhảy của hắn cực nhanh. Cho dù Ninja Rùa nhìn thấy cũng phải chắp tay chịu thua, có thể nói là hình như tật phong, thế như thiểm điện .
Lúc ba người Thủy Vân Cô tới sân thượng của bệnh viện thì chỗ này đã trống không.
“Chuyện gì đã xảy ra? Hắn vừa mới khởi động linh thức, làm sao có thể biến mất nhanh như vậy được?
Dư An nhìn xung quanh, sắc mặt trở nên ảm đạm:
“Ta hiểu rồi...”
Thủy Vân Cô hỏi:
“Hiểu gì cơ?”
“Chúng ta đều nghĩ rằng Tiêu Cẩm Vinh điều khiển Ma Phương để hấp thụ linh hồn. Tuy nhiên, sự thực là người tiến hành dời linh hồn chỉ là bản thân Tiêu Cẩm Vinh mà thôi. Hắn sử dụng năng lực linh hồn để thực hiện điều này, Chân Thần Ma Phương chỉ phụ trách hấp thu và tiếp nhận. Vì vậy, sự giám sát xung quanh vẫn tồn tại.
Khi ba người chúng ta tới gần chỗ này, có thể Tiêu Cẩm Vinh đã nhận được tín hiệu của Ma Phương nên liền thoát đi.
Đây chính là tình huống xấu nhất, bởi vì lần này chúng ta đã đánh rắn động cỏ. Hắn sẽ nhận ra việc mình bị bại lộ. Nếu hắn rời khỏi thành phố và hành động cẩn thận hơn thì chúng ta rất khó để tìm ra hắn lần nữa.”
Nghe giải thích xong, Tiết Linh nghĩ thầm: Nói như thế, trực giác của ta lúc trước là chính xác. Quả nhiên hắn đã dùng năng lực linh hồn...
“Chắc chắn Vincent biết được chuyện này, nhưng hắn không nói ra vì vẫn nằm trong phạm vi có thể tính toán ra được. Hắn muốn khiến ta tự nhận ra...”
Cảm giác của Dư An lúc này là có người cho lão một đề bài về trí thông minh. Lão làm ra một đáp án nhưng bản chất của đề bài lại đột nhiên thay đổi.
“Vậy bây giờ phải làm sao?”
Thủy Vân Cô hỏi.
“Bây giờ ấy hả, không thể làm gì khác hơn là để ta nhắc nhở các ngươi một chút.”
Một giọng nói xa lạ vọng tới.
Ba người không hề biết có người tới gần nên kinh ngạc quay đầu lại. Thế là cả bọn liền thấy một thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi. Cảm giác đầu tiên về người này là hắn vô cùng đáng yêu, có một khuôn mặt trẻ thơ. Tuy mắt mũi miệng để riêng không phải là xuất chúng nhưng gộp chung với nhau lại trở nên hài hòa. Cùng với nụ cười ấm áp và ánh mắt hồn nhiên hơn cả trẻ con, nếu chờ thêm vài năm thì hắn sẽ trở thành một chàng đẹp trai, còn nếu là nữ thì sẽ là lolita hàng đầu. Tiếc rằng những giả thiết này không được thành lập vì dáng vẻ của hắn không bao giờ thay đổi nữa.
“Chào mọi người, ta là Sid. Sư phụ của ta, Vincent, bảo ta nhắn gửi vài lời cho Dư An tiên sinh.”
Cách nói chuyện của hắn rất lễ phép, không hèn mọn như Woody, cũng không cao ngạo như Vincent.
“Sư phụ?”
Thần sắc của Dư An có hơi kỳ lạ: “Vincent mà cũng thu đệ tử à?”
“À, đúng vậy. Ta xin vào chuyện chính.”
Không ngờ hắn lại lấy hẳn một tờ giấy từ trong túi ra.
“Đây là nguyên văn của sư phụ ta: Bạn học Dư An, nếu như Sid xuất hiện ở trước mặt ngươi thì chứng tỏ ngươi đã làm hỏng chuyện rồi. Không thể không nói rằng ta rất thất vọng. Cứ tưởng rằng trải qua mấy chục năm đủ khiến ngươi chín chắn hơn một chút, tiếc thật...
Ta đành phải nhắc nhở ngươi thêm một chút vậy, có điều tối đa chỉ dừng lại ở nhắc nhở thôi nhé, ta không được phép tham gia quá nhiều. Chắc ngươi cũng không để ta tự đi bắt Tiêu Cẩm Vinh giúp các ngươi đâu ha? Tất nhiên, nếu ngươi hoàn toàn phá hỏng chuyện này qua việc để Sodom tái hiện trên thế gian, thế thì tình huống can thiệp trực tiếp làm sản sinh ra ‘Nghiệp’ sẽ không tồn tại nữa, khi đó ta có thể giúp ngươi. Thế nhưng, lòng tự tôn của ngươi sẽ không cho phép tình huống đó xảy ra.
Vì thế, hãy nghe cho kỹ. Đầu tiên là khoảng cách bảy ngày, các ngươi sẽ biết cách sử dụng nó. Thứ hai là phương pháp tiếp cận, tiêu chuẩn nguy hiểm của Ma Phương là thực lực mạnh mẽ, ý định không thân thiện, một khi biết rồi thì các ngươi tự đi mà tìm cách. Thứ ba, ta viết đến đây thì quyết định bổ sung thêm cho nhắc nhở thứ hai: Bên cạnh ngươi có hai con quỷ nhỏ sở hữu năng lực linh hồn rất lợi hại, hãy sử dụng thật tốt.
À, nói đến đây, ta nghĩ rằng mặc dù ngươi giả vờ bình tĩnh nhưng thực ra đang tức muốn bể phổi. Nếu bây giờ ngươi bỗng nhiên quyết định buông tay mặc kệ thì ta có thể hiểu được. .
Sau khi Sid đọc xong đoạn văn này, huyệt thái dương của Dư An cũng nổi gân xanh ...
Thủy Vân Cô suy nghĩ một chút:
“Đoạn cuối cùng là để người ta tức giận, sau đó dùng phép khích tướng phải không? Quả là có nhiều ý đồ à nha.”
Sid nói:
“Được rồi, nhiệm vụ của ta đã xong. Xin tạm biệt.”
Dư An mở miệng nói:
“Chờ đã...”
Sid liền phun ra một câu:
“Sư phụ nói nếu Dư An muốn truyền lời thì ta không cần phải nghe gì cả. Nếu không phải mắng chửi thì là đe dọa, hoặc kêu gào vô nghĩa mà thôi.”
Nói xong, hắn đột ngột biến mất, để lại một Tống Đế Vương đang tức giận đến hộc máu.
/598
|