Vào lúc 8:20 ngày 6 tháng 9, từ bên ngoài vang vọng tiếng móng ngựa lóc cóc lạch cạch do bánh xe ma sát vào lề đường bằng đá, sau đó là tiếng chuông cửa được nhấn liên tục.Miêu Gia đang dựa vào ghế, bèn buông tách cà phê trên tay xuống:
Nghe có vẻ là xe ngựa.
Hắn vươn người một cái, liếc nhìn ngoài cửa sổ:
Ừm, một chiếc xe ngựa nhỏ vô cùng đáng yêu, ngoài ra còn có cặp ngựa rất xinh đẹp, giá của mỗi con ít nhất là một trăm năm mươi gi-ni (1). Xem ra chúng ta sắp đón một vị khách vô cùng giàu có trong vụ làm ăn đầu tiên rồi đây.”
Ở bên cạnh, Vương Hủ đang chơi bài poker một cách hết sức buồn tẻ:
“Làm sao ngươi biết người ta đến đây để ủy thác? Không phải hôm qua ngươi vừa nói trước khi tạo được mối quan hệ nhất định với hội thám tử tư thì một tháng tới chưa chắc có khách hàng đó sao?”
Miêu Gia làm biếng giải thích cho hắn biết tại sao suy luận ra người tới là khách hàng. Với lại, có nói hay không chẳng còn quan trọng nữa, vì phu nhân Hudson đã đi đến trước cửa. Sau vài tiếng gõ ngắn ngủi, bà chủ nhà đi vào cùng với một cái khay, bên trên là một tấm danh thiếp.
Có thể thấy cuộc viếng thăm đột ngột này khiến phu nhân Hudson không được vui cho lắm.
“Dưới lầu có một thân sĩ muốn gặp ngài.”
Miêu Gia trả lời:
“Xin hãy mời ông ấy lên đây.”
Hai phút sau, tiếng bước chân thong thả mà nặng nề vang lên trên các bậc thang. Âm thanh từ cầu thang đến hành lang, cuối cùng dừng lại trước cửa.
Một người đàn ông cao lớn đi dến. Ông ta rất cao, ít nhất 6 thước 6 tấc Anh (khoảng 1.98m), ngực rộng, tay chân rắn rỏi. Quần áo rất sang trọng, thậm chí có thể dùng từ lộng lẫy để hình dung.
Vạt áo có hai hàng cúc, tà áo viền da dê, trên vai khoác một chiếc áo màu xanh đậm lót tơ lụa màu hồng. Phần cổ áo có đeo một vật trang trí hình ngọn lửa, ở giữa khảm một viên ngọc lục bảo không nhỏ.
Ngoài ra, ông ta còn mang một đôi giày da cao đến bắp chân, cổ ống giày đệm da lông màu nâu đậm, khiến người khác có ấn tượng xa hoa theo kiểu kệch cỡm. Ở nước Anh, những kẻ ăn mặc như thế này ra đường thường bị những người có văn hóa của xã hội thượng lưu coi là hình mẫu dung tục điển hình .
“Vị nào là ngài Logan?”
Ông ta đưa mắt hỏi thăm Miêu Gia và Vương Hủ.
Miêu Gia đáp:
“Là ta, còn đây là ngài Atkinson (2), trợ thủ của ta.”
“Các ngươi là người Trung Quốc à?”
Ông không thể che dấu được sự kinh ngạc trên khuôn mặt của mình. Vào những năm này, cơ hội gặp người Trung Quốc ở London hầu như là bằng không. Đấy là chưa kể đến việc hai vị trước mặt không hề để tóc đuôi sam.
“Ta nghĩ vấn đề này không ảnh hưởng gì đến chuyện chúng ta sẽ nói tiếp theo đây. Ít nhất ta cho rằng tiếng Anh của mình không tệ lắm.”
Người đàn ông kia nhìn Vương Hủ rồi nói:
“Thưa ngài Logan, ta hy vọng rằng trợ thủ của ngài là một thanh niên đàng hoàng, cư xử thận trọng. Nếu không ta tình nguyện nói chuyện một mình với ngài.”
Vương Hủ nghĩ thầm:
“Cái gã này không sợ nhìn lầm, chỉ sợ hàng trở nên kém chất lượng. Nếu đặt ta vào giữa đám người, dù không được xem là kiểu chính trực hay thận trọng nhưng khi đứng bên cạnh loại người như Miêu Gia, vậy thì trình độ và mức giác ngộ của ta...”
Không biết Vương Hủ đang ngầm chế giễu mình, Miêu Gia trả lời:
“Ngài có thể yên tâm, khi làm việc, đặc biệt là đối với công tác bảo mật thông tin cá nhân của người ủy thác, ta có thể đảm bảo một trăm phần trăm. Ngài Atkinson đây giống như Boswell (3) của ta, có đạo đức nghề nghiệp và tính chuyên nghiệp rất cao.”
Sau khi cân nhắc một lúc lâu, người kia nói tiếp:
“Vậy được rồi. Trước tiên, ta phải nói rõ là vị quý tộc quyền quý phái ta đến đây không muốn tiết lộ thân phận thật. Vì vậy, mong các ngươi đừng hỏi...”
Miêu Gia trực tiếp cắt lời:
“Nói những lời vô ích chỉ làm lãng phí thời gian quý giá của ta mà thôi. Trước tiên xin trả lời vấn đề của ta: Ngươi là ai?”
Nghe xong câu này, Vương Hủ đang ngồi bên cạnh liền ngẩn người một chút. Vừa nãy, hắn ta còn nói được vài câu tiếng người cơ mà. Sao thoáng chốc liền trở mặt vậy?
Vẻ mặt của người đàn ông nọ thay đổi rõ ràng, lòng bàn tay toát ra mồ hôi.
“Ngài có ý gì? Ta đã đưa danh thiếp rồi... Ta là bá tước Von Crum...”
Lời còn chưa kịp nói hết, Miêu Gia búng tay một cái “tách”. Tấm danh thiếp bỗng xuất hiện trên tay hắn như có ma thuật. Kế đó, hắn vung tay ném danh thiếp vào trong lò sưởi...
“Ấy, coi chừng cháy, ta còn chưa coi mà.”
Người anh em đi ủy thác nhìn tấm danh thiếp từ khi nó ở trên tay Miêu Gia cho đến lúc bay vào lò sưởi. Hắn nhìn thấy rõ quá trình tấm danh thiếp cắm vào mặt đá ở bờ tường trong lò sưởi, sau đó chậm rãi hóa thành tro.
Miêu Gia đứng dậy, đi tới vỗ vai người nọ:
“Tấm danh thiếp này quá mới, chắc mới in trong hôm nay phải không? Ta không hứng thú với một cái tên giả đâu.”
Vương Hủ không bao giờ hoài nghi độ chính xác của suy luận này. Mới mấy hôm trước, Miêu Gia và Vương Hủ vừa tán gẫu với nhau về các phương pháp chế tạo và phân biệt các loại giấy tờ giả với mẫu là hộ chiếu giả của bọn họ. Miêu Gia còn kể chuyện mình đã dựa vào quá trình suy luận xuất sắc để tìm ra chỗ làm giả chuyên nghiệp ở London như thế nào. Sau đó, hắn còn giúp bọn người kia tiến bộ một khoảng lớn về nghiệp vụ. Vì phục sát đất nên người ta không dám mặt dày đòi tiền hắn...
Trở lại chuyện chính, người anh em của chúng ta dựng đứng người, kích động đến mức không kiềm chế được. Hắn ta đi đi lại lại trong phòng. Qua hơn một phút đấu tranh tư tưởng kịch liệt, hắn ngồi xuống với tâm thế gần như tuyệt vọng:
“Thưa ngài Logan, ngài lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của ta. Nếu như lúc trước có làm gì mạo phạm thì mong ngài hãy lượng thứ cho.”
Miêu Gia cũng ngồi xuống và khôi phục thái độ lễ phép:
“Đương nhiên rồi, mong ngài hãy trả lời vấn đề của ta trước đã, như thế ta mới có thể cống hiến hết sức lực.”
“Tốt, tên thật của ta là George Gwis, Gisborne Mond, Von Al Stein.”
Miêu Gia cười nhạt:
“Ha ha, là thành viên của hoàng tộc à...”
Von Al Stein trả lời:
“Haiz, từ lâu đã không còn nữa. Vào thế kỷ trước, vì một kẻ hoang dâm, trụy lạc mà gia tộc của ta đã bị trục xuất. Đến thời kì nhiếp chính, ông nội ta chỉ còn lại một gian nhà cũ được tổ tiên truyền lại và một vài mẫu ruộng không có lấy một ngọn cỏ. Ông chỉ uống rượu cho qua những ngày tháng hiu quạnh của một vương tôn.
Rồi cha ta đã thay đổi tất cả. Ông vay mượn tiền bạc từ một số họ hàng và gắng sức học để lấy bằng được học vị bác sĩ, sau đó đến Calcutta làm nghề y. Ông dựa vào y thuật và sự nhẫn nại vốn có của mình để có được cuộc sống giàu có, sau đó cưới mẹ của ta. Ông ngoại ta là thiếu tướng của một binh đoàn pháo binh Bangladesh đã mất sớm vì bệnh nhiệt đới. Vì vậy, sau khi kết hôn, cha liền mang mẹ ta quay về nước Anh và chuyển sang buôn bán.
Trên thực tế, tài năng của ông trên phương diện kinh doanh hình như còn xuất sắc hơn. Lúc ta còn nhỏ, gia đình ta đã là một trong những gia tộc giàu có nhất nước Anh, sản nghiệp trong nhà vượt khỏi biên giới của địa phương, trải rộng đến tận Berkshire ở phía bắc và Hampshire ở phía tây.
Ta nói nhiều như thế có thể khiến ngài cảm thấy dài dòng. Sự thật là ta chỉ muốn nói rằng cha rất coi trọng phẩm hạnh của con cái. Ông không muốn lặp lại những hành động của tổ tiên. Vì vậy, nếu ta làm những chuyện không thể tha thứ thì ông có thể bỏ quyền thừa kế của ta.”
Miêu Gia cười nói:
“Vậy... ủy thác của ngài có liên quan đến một vị nữ sĩ.”
Von Al Stein thở dài:
“Đúng vậy, chuyện là thế này: Vài năm trước, ta đã từng gặp một nữ sĩ tên là Irene Jones. Nàng tài mạo siêu quần, những người phụ nữ khác đều trở nên tầm thường khi so sánh với nàng. Tất cả những người đàn ông từng thấy nàng không có một ai không quỳ gối dưới váy của nàng, ta cũng không ngoại lệ...”
Miêu Gia chen miệng vào:
“Không cần phải kể chuyện giữa ngài và tình nhân cho ta biết. Ta nghĩ ngài cũng không muốn tiết lộ quá nhiều chuyện riêng tư đúng không? Giờ hãy nói thẳng cho ta biết việc của mình.”
Von Al Stein trả lời:
“Bọn ta xa nhau đã một thời gian nhưng nàng giữ lại một vài thứ bất lợi đối với quyền thừa kế di sản của ta. Đó là một phong thư, ta đã từng thử rất nhiều cách để nói chuyện với nàng nhưng nàng một mực không chịu trả. Sau này, ta còn tìm người đến nhà nàng đến ba lần để trộm nó về nhưng không tìm được.”
Miêu Gia hỏi:
“À, thì ra là vậy. Cho ta hỏi vài vấn đề, các ngươi có bí mật kết hôn hay không?”
“Không.”
“Và không có bất kì văn bản pháp lý nào chứng minh quan hệ của cả hai?”
“Không hề.”
“Chuyện đầu tiên ta không hiểu được, nếu là mấy bức thư tình linh linh thì nàng làm cách nào để chứng minh đó không phải là chứng cứ giả? Dù gì ngài cũng là người có địa vị nên không ít người muốn tống tiền.”
“Chữ trên bức thư là chữ của ta.”
“Phì! Bắt chước được.”
“Ta dùng giấy viết thư riêng của mình.”
“Có thể trộm.”
“Trong thư có con dấu của ta.”
“Làm giả mấy hồi.”
“Và có hình của ta nữa.”
“Nhờ người theo dõi rồi chụp lại.”
“Là hình chụp chung của ta và nàng ấy.”
“Xì, dùng photoshop.”
“Ngài nói gì.”
“À, nói lỡ, nói lỡ. Chờ tí, ảnh chụp chung... chẳng lẽ là... kiểu đó...”
Ánh mắt của Miêu Gia trở nên đen tối.
Nãy giờ Vương Hủ vẫn chơi bài ở cạnh bên, không mảy may để ý đến hai người. Đến lúc này, hắn mới dùng tiếng Trung châm biếm:
“Nếu có cơ hội thì hãy giới thiệu Quán Hy ca ca (4) cho hắn làm quen.”
Von Al Stein nói:
“Giờ ngài hiểu rồi chứ? Vì việc này ảnh hưởng rất lớn tới ta nên ta muốn nhờ ngài thông qua các phương pháp trinh thám để đoán xem nàng giấu đồ vật ở đâu, cách lấy như thế nào. Qua đó ta sẽ tìm người lấy cho bằng được.”
Miêu Gia cười lạnh:
“Chắc chắn ngài đã hạ mình đi đến một quán rượu nhỏ, dơ bẩn và hỏi thăm chủ quán về thám tư có ít tiếng tăm nhất London, sau đó mới tìm tới đây phải không?”
“Đúng vậy.”
Hắn bèn thừa nhận.
“Ngài ngụy trang thành một sứ giả, vờ thay mặt cấp trên hoặc bạn bè của mình tới nhờ giúp đỡ là để bọn ta không biết gì về chính chủ khi xong việc. Từ đó, ngài không cần phải lo lắng bí mật bị lộ.”
“Không sai.”
Hắn gật đầu.
Miêu Gia nhấp một ngụm cà phê:
“Ngài rất may mắn vì gặp được bọn ta. Nếu ngài tìm đến một người không nhận ra được những chi tiết trên thì chắc chắn sẽ chuốc lấy thất bại.”
Von Al Stein lấy khăn tay lau mồ hôi:
“Vậy ngài sẽ nhận ủy thác chứ, ngài Logan?”
Miêu Gia nói:
“Đương nhiên, nhưng ta không lấy thù lao mà muốn nhờ ngài giúp một chuyện.”
Von Al Stein suy nghĩ một chút rồi nói:
“Là chuyện gì?”
“Ha ha, chớ căng thẳng, chuyện này chỉ là một cái nhấc tay đối với ngài mà thôi.”
-----o Chú thích o-----
(1)Gi-ni: Từ tiếng Anh là guinea , là một đơn vị tiền tệ cũ của Anh, bằng 1.05 bảng Anh hiện nay. Đơn vị này vẫn còn được sử dụng khá nhiều trong lĩnh vực mua bán ngựa ở Anh ngày nay. Ở cuốn này, thời gian xảy ra câu chuyện đang ở năm 1888, lúc này đồng bảng Anh đã xuất hiện và thay thế cho đồng gi-ni, tuy nhiên gi-ni vẫn còn được sử dụng khá nhiều để chỉ một khối lượng tiền tệ trị giá 21 si-ling (trong khi một bảng Anh = 20 si-ling).
(2) Hộ chiếu của Vương Hủ sử dụng tên giả là Rowan Atkinson bởi bị đây là diễn viên hài kịch người Anh mà hắn thích nhất, Rowan Atkinson là người nổi tiếng với vai Mr. Bean.
(3) trợ thủ đắc lực của nhà văn nổi tiếng người Anh, Samuel Johnson.
(4) Trần Quán Hy là một diễn viên, ca sĩ Hong Kong, từng có một scandal rất lớn về lộ ảnh thân mật, giường chiếu với nhiều minh tinh nữ.
Nghe có vẻ là xe ngựa.
Hắn vươn người một cái, liếc nhìn ngoài cửa sổ:
Ừm, một chiếc xe ngựa nhỏ vô cùng đáng yêu, ngoài ra còn có cặp ngựa rất xinh đẹp, giá của mỗi con ít nhất là một trăm năm mươi gi-ni (1). Xem ra chúng ta sắp đón một vị khách vô cùng giàu có trong vụ làm ăn đầu tiên rồi đây.”
Ở bên cạnh, Vương Hủ đang chơi bài poker một cách hết sức buồn tẻ:
“Làm sao ngươi biết người ta đến đây để ủy thác? Không phải hôm qua ngươi vừa nói trước khi tạo được mối quan hệ nhất định với hội thám tử tư thì một tháng tới chưa chắc có khách hàng đó sao?”
Miêu Gia làm biếng giải thích cho hắn biết tại sao suy luận ra người tới là khách hàng. Với lại, có nói hay không chẳng còn quan trọng nữa, vì phu nhân Hudson đã đi đến trước cửa. Sau vài tiếng gõ ngắn ngủi, bà chủ nhà đi vào cùng với một cái khay, bên trên là một tấm danh thiếp.
Có thể thấy cuộc viếng thăm đột ngột này khiến phu nhân Hudson không được vui cho lắm.
“Dưới lầu có một thân sĩ muốn gặp ngài.”
Miêu Gia trả lời:
“Xin hãy mời ông ấy lên đây.”
Hai phút sau, tiếng bước chân thong thả mà nặng nề vang lên trên các bậc thang. Âm thanh từ cầu thang đến hành lang, cuối cùng dừng lại trước cửa.
Một người đàn ông cao lớn đi dến. Ông ta rất cao, ít nhất 6 thước 6 tấc Anh (khoảng 1.98m), ngực rộng, tay chân rắn rỏi. Quần áo rất sang trọng, thậm chí có thể dùng từ lộng lẫy để hình dung.
Vạt áo có hai hàng cúc, tà áo viền da dê, trên vai khoác một chiếc áo màu xanh đậm lót tơ lụa màu hồng. Phần cổ áo có đeo một vật trang trí hình ngọn lửa, ở giữa khảm một viên ngọc lục bảo không nhỏ.
Ngoài ra, ông ta còn mang một đôi giày da cao đến bắp chân, cổ ống giày đệm da lông màu nâu đậm, khiến người khác có ấn tượng xa hoa theo kiểu kệch cỡm. Ở nước Anh, những kẻ ăn mặc như thế này ra đường thường bị những người có văn hóa của xã hội thượng lưu coi là hình mẫu dung tục điển hình .
“Vị nào là ngài Logan?”
Ông ta đưa mắt hỏi thăm Miêu Gia và Vương Hủ.
Miêu Gia đáp:
“Là ta, còn đây là ngài Atkinson (2), trợ thủ của ta.”
“Các ngươi là người Trung Quốc à?”
Ông không thể che dấu được sự kinh ngạc trên khuôn mặt của mình. Vào những năm này, cơ hội gặp người Trung Quốc ở London hầu như là bằng không. Đấy là chưa kể đến việc hai vị trước mặt không hề để tóc đuôi sam.
“Ta nghĩ vấn đề này không ảnh hưởng gì đến chuyện chúng ta sẽ nói tiếp theo đây. Ít nhất ta cho rằng tiếng Anh của mình không tệ lắm.”
Người đàn ông kia nhìn Vương Hủ rồi nói:
“Thưa ngài Logan, ta hy vọng rằng trợ thủ của ngài là một thanh niên đàng hoàng, cư xử thận trọng. Nếu không ta tình nguyện nói chuyện một mình với ngài.”
Vương Hủ nghĩ thầm:
“Cái gã này không sợ nhìn lầm, chỉ sợ hàng trở nên kém chất lượng. Nếu đặt ta vào giữa đám người, dù không được xem là kiểu chính trực hay thận trọng nhưng khi đứng bên cạnh loại người như Miêu Gia, vậy thì trình độ và mức giác ngộ của ta...”
Không biết Vương Hủ đang ngầm chế giễu mình, Miêu Gia trả lời:
“Ngài có thể yên tâm, khi làm việc, đặc biệt là đối với công tác bảo mật thông tin cá nhân của người ủy thác, ta có thể đảm bảo một trăm phần trăm. Ngài Atkinson đây giống như Boswell (3) của ta, có đạo đức nghề nghiệp và tính chuyên nghiệp rất cao.”
Sau khi cân nhắc một lúc lâu, người kia nói tiếp:
“Vậy được rồi. Trước tiên, ta phải nói rõ là vị quý tộc quyền quý phái ta đến đây không muốn tiết lộ thân phận thật. Vì vậy, mong các ngươi đừng hỏi...”
Miêu Gia trực tiếp cắt lời:
“Nói những lời vô ích chỉ làm lãng phí thời gian quý giá của ta mà thôi. Trước tiên xin trả lời vấn đề của ta: Ngươi là ai?”
Nghe xong câu này, Vương Hủ đang ngồi bên cạnh liền ngẩn người một chút. Vừa nãy, hắn ta còn nói được vài câu tiếng người cơ mà. Sao thoáng chốc liền trở mặt vậy?
Vẻ mặt của người đàn ông nọ thay đổi rõ ràng, lòng bàn tay toát ra mồ hôi.
“Ngài có ý gì? Ta đã đưa danh thiếp rồi... Ta là bá tước Von Crum...”
Lời còn chưa kịp nói hết, Miêu Gia búng tay một cái “tách”. Tấm danh thiếp bỗng xuất hiện trên tay hắn như có ma thuật. Kế đó, hắn vung tay ném danh thiếp vào trong lò sưởi...
“Ấy, coi chừng cháy, ta còn chưa coi mà.”
Người anh em đi ủy thác nhìn tấm danh thiếp từ khi nó ở trên tay Miêu Gia cho đến lúc bay vào lò sưởi. Hắn nhìn thấy rõ quá trình tấm danh thiếp cắm vào mặt đá ở bờ tường trong lò sưởi, sau đó chậm rãi hóa thành tro.
Miêu Gia đứng dậy, đi tới vỗ vai người nọ:
“Tấm danh thiếp này quá mới, chắc mới in trong hôm nay phải không? Ta không hứng thú với một cái tên giả đâu.”
Vương Hủ không bao giờ hoài nghi độ chính xác của suy luận này. Mới mấy hôm trước, Miêu Gia và Vương Hủ vừa tán gẫu với nhau về các phương pháp chế tạo và phân biệt các loại giấy tờ giả với mẫu là hộ chiếu giả của bọn họ. Miêu Gia còn kể chuyện mình đã dựa vào quá trình suy luận xuất sắc để tìm ra chỗ làm giả chuyên nghiệp ở London như thế nào. Sau đó, hắn còn giúp bọn người kia tiến bộ một khoảng lớn về nghiệp vụ. Vì phục sát đất nên người ta không dám mặt dày đòi tiền hắn...
Trở lại chuyện chính, người anh em của chúng ta dựng đứng người, kích động đến mức không kiềm chế được. Hắn ta đi đi lại lại trong phòng. Qua hơn một phút đấu tranh tư tưởng kịch liệt, hắn ngồi xuống với tâm thế gần như tuyệt vọng:
“Thưa ngài Logan, ngài lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của ta. Nếu như lúc trước có làm gì mạo phạm thì mong ngài hãy lượng thứ cho.”
Miêu Gia cũng ngồi xuống và khôi phục thái độ lễ phép:
“Đương nhiên rồi, mong ngài hãy trả lời vấn đề của ta trước đã, như thế ta mới có thể cống hiến hết sức lực.”
“Tốt, tên thật của ta là George Gwis, Gisborne Mond, Von Al Stein.”
Miêu Gia cười nhạt:
“Ha ha, là thành viên của hoàng tộc à...”
Von Al Stein trả lời:
“Haiz, từ lâu đã không còn nữa. Vào thế kỷ trước, vì một kẻ hoang dâm, trụy lạc mà gia tộc của ta đã bị trục xuất. Đến thời kì nhiếp chính, ông nội ta chỉ còn lại một gian nhà cũ được tổ tiên truyền lại và một vài mẫu ruộng không có lấy một ngọn cỏ. Ông chỉ uống rượu cho qua những ngày tháng hiu quạnh của một vương tôn.
Rồi cha ta đã thay đổi tất cả. Ông vay mượn tiền bạc từ một số họ hàng và gắng sức học để lấy bằng được học vị bác sĩ, sau đó đến Calcutta làm nghề y. Ông dựa vào y thuật và sự nhẫn nại vốn có của mình để có được cuộc sống giàu có, sau đó cưới mẹ của ta. Ông ngoại ta là thiếu tướng của một binh đoàn pháo binh Bangladesh đã mất sớm vì bệnh nhiệt đới. Vì vậy, sau khi kết hôn, cha liền mang mẹ ta quay về nước Anh và chuyển sang buôn bán.
Trên thực tế, tài năng của ông trên phương diện kinh doanh hình như còn xuất sắc hơn. Lúc ta còn nhỏ, gia đình ta đã là một trong những gia tộc giàu có nhất nước Anh, sản nghiệp trong nhà vượt khỏi biên giới của địa phương, trải rộng đến tận Berkshire ở phía bắc và Hampshire ở phía tây.
Ta nói nhiều như thế có thể khiến ngài cảm thấy dài dòng. Sự thật là ta chỉ muốn nói rằng cha rất coi trọng phẩm hạnh của con cái. Ông không muốn lặp lại những hành động của tổ tiên. Vì vậy, nếu ta làm những chuyện không thể tha thứ thì ông có thể bỏ quyền thừa kế của ta.”
Miêu Gia cười nói:
“Vậy... ủy thác của ngài có liên quan đến một vị nữ sĩ.”
Von Al Stein thở dài:
“Đúng vậy, chuyện là thế này: Vài năm trước, ta đã từng gặp một nữ sĩ tên là Irene Jones. Nàng tài mạo siêu quần, những người phụ nữ khác đều trở nên tầm thường khi so sánh với nàng. Tất cả những người đàn ông từng thấy nàng không có một ai không quỳ gối dưới váy của nàng, ta cũng không ngoại lệ...”
Miêu Gia chen miệng vào:
“Không cần phải kể chuyện giữa ngài và tình nhân cho ta biết. Ta nghĩ ngài cũng không muốn tiết lộ quá nhiều chuyện riêng tư đúng không? Giờ hãy nói thẳng cho ta biết việc của mình.”
Von Al Stein trả lời:
“Bọn ta xa nhau đã một thời gian nhưng nàng giữ lại một vài thứ bất lợi đối với quyền thừa kế di sản của ta. Đó là một phong thư, ta đã từng thử rất nhiều cách để nói chuyện với nàng nhưng nàng một mực không chịu trả. Sau này, ta còn tìm người đến nhà nàng đến ba lần để trộm nó về nhưng không tìm được.”
Miêu Gia hỏi:
“À, thì ra là vậy. Cho ta hỏi vài vấn đề, các ngươi có bí mật kết hôn hay không?”
“Không.”
“Và không có bất kì văn bản pháp lý nào chứng minh quan hệ của cả hai?”
“Không hề.”
“Chuyện đầu tiên ta không hiểu được, nếu là mấy bức thư tình linh linh thì nàng làm cách nào để chứng minh đó không phải là chứng cứ giả? Dù gì ngài cũng là người có địa vị nên không ít người muốn tống tiền.”
“Chữ trên bức thư là chữ của ta.”
“Phì! Bắt chước được.”
“Ta dùng giấy viết thư riêng của mình.”
“Có thể trộm.”
“Trong thư có con dấu của ta.”
“Làm giả mấy hồi.”
“Và có hình của ta nữa.”
“Nhờ người theo dõi rồi chụp lại.”
“Là hình chụp chung của ta và nàng ấy.”
“Xì, dùng photoshop.”
“Ngài nói gì.”
“À, nói lỡ, nói lỡ. Chờ tí, ảnh chụp chung... chẳng lẽ là... kiểu đó...”
Ánh mắt của Miêu Gia trở nên đen tối.
Nãy giờ Vương Hủ vẫn chơi bài ở cạnh bên, không mảy may để ý đến hai người. Đến lúc này, hắn mới dùng tiếng Trung châm biếm:
“Nếu có cơ hội thì hãy giới thiệu Quán Hy ca ca (4) cho hắn làm quen.”
Von Al Stein nói:
“Giờ ngài hiểu rồi chứ? Vì việc này ảnh hưởng rất lớn tới ta nên ta muốn nhờ ngài thông qua các phương pháp trinh thám để đoán xem nàng giấu đồ vật ở đâu, cách lấy như thế nào. Qua đó ta sẽ tìm người lấy cho bằng được.”
Miêu Gia cười lạnh:
“Chắc chắn ngài đã hạ mình đi đến một quán rượu nhỏ, dơ bẩn và hỏi thăm chủ quán về thám tư có ít tiếng tăm nhất London, sau đó mới tìm tới đây phải không?”
“Đúng vậy.”
Hắn bèn thừa nhận.
“Ngài ngụy trang thành một sứ giả, vờ thay mặt cấp trên hoặc bạn bè của mình tới nhờ giúp đỡ là để bọn ta không biết gì về chính chủ khi xong việc. Từ đó, ngài không cần phải lo lắng bí mật bị lộ.”
“Không sai.”
Hắn gật đầu.
Miêu Gia nhấp một ngụm cà phê:
“Ngài rất may mắn vì gặp được bọn ta. Nếu ngài tìm đến một người không nhận ra được những chi tiết trên thì chắc chắn sẽ chuốc lấy thất bại.”
Von Al Stein lấy khăn tay lau mồ hôi:
“Vậy ngài sẽ nhận ủy thác chứ, ngài Logan?”
Miêu Gia nói:
“Đương nhiên, nhưng ta không lấy thù lao mà muốn nhờ ngài giúp một chuyện.”
Von Al Stein suy nghĩ một chút rồi nói:
“Là chuyện gì?”
“Ha ha, chớ căng thẳng, chuyện này chỉ là một cái nhấc tay đối với ngài mà thôi.”
-----o Chú thích o-----
(1)Gi-ni: Từ tiếng Anh là guinea , là một đơn vị tiền tệ cũ của Anh, bằng 1.05 bảng Anh hiện nay. Đơn vị này vẫn còn được sử dụng khá nhiều trong lĩnh vực mua bán ngựa ở Anh ngày nay. Ở cuốn này, thời gian xảy ra câu chuyện đang ở năm 1888, lúc này đồng bảng Anh đã xuất hiện và thay thế cho đồng gi-ni, tuy nhiên gi-ni vẫn còn được sử dụng khá nhiều để chỉ một khối lượng tiền tệ trị giá 21 si-ling (trong khi một bảng Anh = 20 si-ling).
(2) Hộ chiếu của Vương Hủ sử dụng tên giả là Rowan Atkinson bởi bị đây là diễn viên hài kịch người Anh mà hắn thích nhất, Rowan Atkinson là người nổi tiếng với vai Mr. Bean.
(3) trợ thủ đắc lực của nhà văn nổi tiếng người Anh, Samuel Johnson.
(4) Trần Quán Hy là một diễn viên, ca sĩ Hong Kong, từng có một scandal rất lớn về lộ ảnh thân mật, giường chiếu với nhiều minh tinh nữ.
/598
|