”Thưa ngài, ngài đang làm gì vậy?”
Một giọng nói cất lên.
Vương Hủ nhìn lại thì thấy một chú cảnh sát.
“Ồ, ta đi ngắm cảnh.”
“Lúc này, ở bờ sông?”
Chú cảnh sát nhìn Vương Hủ từ trên xuống dưới bằng ánh mắt nghi ngờ:
“Ngài có thể xuất trình chứng minh thư chứ?”
Không cần phải suy nghĩ, Vương Hủ cũng biết rằng ngọn dèn dầu màu xanh lá cây quá nổi bật trên tay mình đã đưa vị cảnh sát này đến đây. Hắn bèn lấy giấy tờ ra rồi giao cho cảnh sát. Đối phương liền cầm đèn kiểm tra một cách cẩn thận.
Một lát sau, cảnh sát trả lại giấy tờ cho hắn.
“Cảm ơn ngài đã hợp tác. Thưa ngài, dù ngài đang làm gì đi nữa thì ta cũng khuyên ngài hãy tránh xa con sông này. Vì không đủ ánh sáng nên gần đây đã xảy ra vài vụ người đi đường rơi xuống sông.”
Vương Hủ thầm nghĩ: Ta đến đây chính là vì chuyện đó cơ mà.
“Vâng, ta đi ngay đây.”
Hắn trả lời.
Chú cảnh sát sửa lại vành nón của mình, huơ tay về phía Vương Hủ rồi rời khỏi. Vương Hủ nhìn bóng lưng khuất dần cho đến khi ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu không soi tới được nữa, kế đó mới thở dài một hơi.
Không ngờ hắn vừa thư giãn được ba giây thì giọng nói của tay cảnh sát lại vang lên sau lưng.
“Ồ, thưa ngài, sao ngài vẫn còn ở đó?”
Vương Hủ quay đầu lại với vẻ mặt khó hiểu.
“Này, chẳng phải ngươi vừa mới đi về hướng kia hay sao?”
Vừa nói, hắn vừa chỉ ra sau lưng.
Tay cảnh sát liền cắt lời bằng chất giọng hơi tức giận:
“Ngài nói gì vậy? Ta đã rời khỏi được mười lăm phút rồi đấy. Thôi nào, làm sao ngài có thể đến trước ta được?”
Nhìn lại phương hướng vừa nãy thêm lần nữa, Vương Hủ nhỏ giọng nói:
“Hắn ta đi dọc theo bờ đê khoảng mười lăm phút rồi xuất hiện ở bên này, thế mà mình chỉ vừa trải qua vài giây. Là do thời gian và không gian bị nhiễu hay do quỷ cảnh đây?”
Tay cảnh sát không hiểu tiếng Trung, bèn hỏi tiếp:
“Thưa ngài, ngài đang làm gì ở đây? Có muốn ta tiễn ngài hay không?”
Vương Hủ bỗng nhếch miệng cười:
“Ngươi diễn giống lắm, tiếc rằng không lừa được ta.”
“Ngài nói gì vậy?”
“Ngươi cố ý biến thành tay cảnh sát kia và đến đây nói vài câu để khiến ta sợ hãi trước điều kỳ lạ đang xảy ra, từ đó đồng ý đi với ngươi.”
“Có phải ngài điên rồi hay không?”
“Hừ! Nếu bây giờ ta chạy dọc theo bờ sông thì liền đuổi kịp tay cảnh sát vừa nãy. Ngươi sẽ hết đất diễn ngay thôi.”
Tay cảnh sát không nói gì nữa, vội quay đầu bỏ chạy. Tốc độ cũng như phản ứng của Vương Hủ hơn xa người bình thường rất nhiều nên dễ dàng đuổi kịp và chặn đầu đối phương. Lúc này, hắn chộp lấy vai người kia rồi nói:
“Ta không cần biết ngươi là cái gì, hãy mau bó tay chịu trói đi.”
Một chuyện nằm ngoài dự tính bỗng xảy ra.
Bàn tay của hắn truyền đến cảm giác ướt sũng. Tay cảnh sát giãy giụa khỏi sự khống chế dễ dàng như một con cá chạch, rồi nhảy ngay xuống sông.
Dùng linh thức lần theo dấu vết của tay cảnh sát, Vương Hủ phát hiện đối phương vẫn di chuyển với tốc độ cao dù đang ở trong lòng sông. Đây không phải là tốc độ bơi lội mà con người có thể đạt đến được.
Vương Hủ chẳng hề vội vàng, thầm niệm vài câu thần chú rồi mới nhảy xuống.
Ngọn đèn dầu màu xanh biếc vẫn còn ở trên tay Vương Hủ. Mặc dù xuống đến tận đáy sông nhưng nó vẫn không tắt. Thần chú chia tách nước mà hắn mới học được tỏ ra vô cùng công hiệu, có thể khiến quần áo không dính nước.
Tuy nhiên, hắn cảm thấy việc Miêu Gia kêu mình mang theo ngọn đèn mới thật sự là một điều trói buộc. Ngoại trừ dẫn cảnh sát đến thì nó chẳng có tác dụng nào khác. Hắn cũng không thể để nó ở trên bờ, bởi vì tay cảnh sát mà quay lại thì sẽ kêu thuyền vớt xác của mình lên mất.
Khoảng năm phút sau, luồng linh thức đang trốn chạy phía trước bỗng dừng lại rồi rẽ đến một chỗ khá cao. Nơi này khiến Vương Hủ phải tốn gấp ba thời gian mới tới được, dù gì hắn cũng chẳng biết kiểu bơi nào khác ngoài bơi chó. Nếu không dùng thần chú tách nước và bế khí thì chỉ cần quăng hắn xuống hồ bơi thôi là đủ chết chìm rồi.
Ở đáy sông, Vương Hủ tìm thấy một miệng cống thoát nước. Tay cảnh sát vừa chuyển hướng ở đây. Hắn không ngại bẩn mà liền bơi vào.
Đầu đoạn ống khá hẹp, mãi đến hơn hai mươi mét sau mới rộng hơn đôi chút. Vương Hủ nhận thấy đường cống đang hướng lên trên, càng bơi càng thấy mực nước thấp đi, được thêm một đoạn nữa thì có thể đi bộ bình thường.
Mực nước thấp dần từ ngực đến thắt lưng, rồi dần xuống tới đầu gối. Vương Hủ bỏ thần chú, cầm đèn dầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Cống thoát nước rất bẩn thỉu. Những vật dơ bẩn bốc lên mùi tanh gay mũi. Trên dòng nước đục ngầu vẫn còn lơ lửng bã thực vật, rác sinh hoạt và vài thứ chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy rùng mình.
Áp sát linh thức của người nọ, Vương Hủ cảm thấy đối phương đang ở ngay chỗ rẽ phía trước. Vì ngọn đèn màu xanh làm vị trí của hắn bại lộ nên Vương Hủ bèn đi thẳng qua đó, cùng lúc đề phòng công kích có thể đến bất cứ lúc nào.
Vừa đi qua chỗ rẽ kia, đang đợi “chú cảnh sát” xuất hiện trước mắt thêm lần nữa, hắn giật mình nhận ra ở phía trước không phải là người... mà là mỹ nhân ngư –– thứ chỉ xuất hiện trong những câu chuyện cổ tích!
Nàng đang co ro trong góc. Đôi tay cầm vài thứ đưa vào miệng. Vẻ ngoài của con nhân ngư này khá chênh lệnh so với hình tượng mà quần chúng đồn đại.
Mái tóc màu vang đỏ được thay bằng mái đầu bù xù dơ bẩn, rủ xuống như một đám tảo biển lộn xộn. Chúng dài đến thắt lưng, vừa đủ để che đi khuôn mặt và nửa thân trên, chỉ lộ ra hai bờ vai dơ bẩn đến mức chuyển sang màu đen, ngoài ra có thể thấy được vài vết lở loét đang bọng mủ.
Nửa người dưới và đuôi cá còn thê thảm hơn nữa. Tất cả vảy cá đều biến màu trắng xám, nhiều chỗ tróc đến tận thịt. Đối với loài cá thì mất một lớp vảy đau đớn như con người mất nguyên móng tay vậy. Khó có thể tưởng tượng ra con nhân ngư trước mắt đang phải gánh chịu đau đớn đến mức độ nào.
Vương Hủ đến gần thì thấy nó đang gặm một miếng bánh mì mốc meo. Mỹ nhân ngư cũng ngẩng đầu lên nhìn Vương Hủ. Khuôn mặt nó thảm thương hết sức. Các vết thương gần thối rữa khiến cho mặt mày bị biến dạng hoàn toàn.
Nàng đang khóc. Trong cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn như đàn ông: Ta... chỉ đói bụng. Xin... đừng giết ta... van xin ngài...
Vương Hủ chẳng hề biết đó có phải là khổ nhục kế hay không. Nhìn sang bên cạnh, hắn nhận ra đống xác người chỉ còn lại khung xương sườn.
Xem ra thực đơn của ngươi có hẳn một bữa tiệc thịt người.
Vương Hủ lạnh lùng nói.
Nàng bụm mặt khóc thảm thương, trông giống như khó chịu nhưng không nói được thành lời.
Thanh kiếm ngắn phủ lửa đen xuất hiện trên tay Vương Hủ, chỉ cần vung kiếm lên là nhiệm vụ tối nay kết thúc.
Nhưng hắn do dự.
Trước mắt bỗng hiện lên một kẻ khác. Đó là người sói bị chém cụt hai tay: Hà Gia Mục.
Đối mặt với số phận tàn khốc, nếu ngươi chọn sinh tồn thì phải trả một cái giá rất đắt.
“Có lẽ cái chết là con đường duy nhất để giải thoát cho ngươi.”
Nói rồi, Vương Hủ giơ kiếm lên.
Một giọng nói cất lên.
Vương Hủ nhìn lại thì thấy một chú cảnh sát.
“Ồ, ta đi ngắm cảnh.”
“Lúc này, ở bờ sông?”
Chú cảnh sát nhìn Vương Hủ từ trên xuống dưới bằng ánh mắt nghi ngờ:
“Ngài có thể xuất trình chứng minh thư chứ?”
Không cần phải suy nghĩ, Vương Hủ cũng biết rằng ngọn dèn dầu màu xanh lá cây quá nổi bật trên tay mình đã đưa vị cảnh sát này đến đây. Hắn bèn lấy giấy tờ ra rồi giao cho cảnh sát. Đối phương liền cầm đèn kiểm tra một cách cẩn thận.
Một lát sau, cảnh sát trả lại giấy tờ cho hắn.
“Cảm ơn ngài đã hợp tác. Thưa ngài, dù ngài đang làm gì đi nữa thì ta cũng khuyên ngài hãy tránh xa con sông này. Vì không đủ ánh sáng nên gần đây đã xảy ra vài vụ người đi đường rơi xuống sông.”
Vương Hủ thầm nghĩ: Ta đến đây chính là vì chuyện đó cơ mà.
“Vâng, ta đi ngay đây.”
Hắn trả lời.
Chú cảnh sát sửa lại vành nón của mình, huơ tay về phía Vương Hủ rồi rời khỏi. Vương Hủ nhìn bóng lưng khuất dần cho đến khi ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu không soi tới được nữa, kế đó mới thở dài một hơi.
Không ngờ hắn vừa thư giãn được ba giây thì giọng nói của tay cảnh sát lại vang lên sau lưng.
“Ồ, thưa ngài, sao ngài vẫn còn ở đó?”
Vương Hủ quay đầu lại với vẻ mặt khó hiểu.
“Này, chẳng phải ngươi vừa mới đi về hướng kia hay sao?”
Vừa nói, hắn vừa chỉ ra sau lưng.
Tay cảnh sát liền cắt lời bằng chất giọng hơi tức giận:
“Ngài nói gì vậy? Ta đã rời khỏi được mười lăm phút rồi đấy. Thôi nào, làm sao ngài có thể đến trước ta được?”
Nhìn lại phương hướng vừa nãy thêm lần nữa, Vương Hủ nhỏ giọng nói:
“Hắn ta đi dọc theo bờ đê khoảng mười lăm phút rồi xuất hiện ở bên này, thế mà mình chỉ vừa trải qua vài giây. Là do thời gian và không gian bị nhiễu hay do quỷ cảnh đây?”
Tay cảnh sát không hiểu tiếng Trung, bèn hỏi tiếp:
“Thưa ngài, ngài đang làm gì ở đây? Có muốn ta tiễn ngài hay không?”
Vương Hủ bỗng nhếch miệng cười:
“Ngươi diễn giống lắm, tiếc rằng không lừa được ta.”
“Ngài nói gì vậy?”
“Ngươi cố ý biến thành tay cảnh sát kia và đến đây nói vài câu để khiến ta sợ hãi trước điều kỳ lạ đang xảy ra, từ đó đồng ý đi với ngươi.”
“Có phải ngài điên rồi hay không?”
“Hừ! Nếu bây giờ ta chạy dọc theo bờ sông thì liền đuổi kịp tay cảnh sát vừa nãy. Ngươi sẽ hết đất diễn ngay thôi.”
Tay cảnh sát không nói gì nữa, vội quay đầu bỏ chạy. Tốc độ cũng như phản ứng của Vương Hủ hơn xa người bình thường rất nhiều nên dễ dàng đuổi kịp và chặn đầu đối phương. Lúc này, hắn chộp lấy vai người kia rồi nói:
“Ta không cần biết ngươi là cái gì, hãy mau bó tay chịu trói đi.”
Một chuyện nằm ngoài dự tính bỗng xảy ra.
Bàn tay của hắn truyền đến cảm giác ướt sũng. Tay cảnh sát giãy giụa khỏi sự khống chế dễ dàng như một con cá chạch, rồi nhảy ngay xuống sông.
Dùng linh thức lần theo dấu vết của tay cảnh sát, Vương Hủ phát hiện đối phương vẫn di chuyển với tốc độ cao dù đang ở trong lòng sông. Đây không phải là tốc độ bơi lội mà con người có thể đạt đến được.
Vương Hủ chẳng hề vội vàng, thầm niệm vài câu thần chú rồi mới nhảy xuống.
Ngọn đèn dầu màu xanh biếc vẫn còn ở trên tay Vương Hủ. Mặc dù xuống đến tận đáy sông nhưng nó vẫn không tắt. Thần chú chia tách nước mà hắn mới học được tỏ ra vô cùng công hiệu, có thể khiến quần áo không dính nước.
Tuy nhiên, hắn cảm thấy việc Miêu Gia kêu mình mang theo ngọn đèn mới thật sự là một điều trói buộc. Ngoại trừ dẫn cảnh sát đến thì nó chẳng có tác dụng nào khác. Hắn cũng không thể để nó ở trên bờ, bởi vì tay cảnh sát mà quay lại thì sẽ kêu thuyền vớt xác của mình lên mất.
Khoảng năm phút sau, luồng linh thức đang trốn chạy phía trước bỗng dừng lại rồi rẽ đến một chỗ khá cao. Nơi này khiến Vương Hủ phải tốn gấp ba thời gian mới tới được, dù gì hắn cũng chẳng biết kiểu bơi nào khác ngoài bơi chó. Nếu không dùng thần chú tách nước và bế khí thì chỉ cần quăng hắn xuống hồ bơi thôi là đủ chết chìm rồi.
Ở đáy sông, Vương Hủ tìm thấy một miệng cống thoát nước. Tay cảnh sát vừa chuyển hướng ở đây. Hắn không ngại bẩn mà liền bơi vào.
Đầu đoạn ống khá hẹp, mãi đến hơn hai mươi mét sau mới rộng hơn đôi chút. Vương Hủ nhận thấy đường cống đang hướng lên trên, càng bơi càng thấy mực nước thấp đi, được thêm một đoạn nữa thì có thể đi bộ bình thường.
Mực nước thấp dần từ ngực đến thắt lưng, rồi dần xuống tới đầu gối. Vương Hủ bỏ thần chú, cầm đèn dầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Cống thoát nước rất bẩn thỉu. Những vật dơ bẩn bốc lên mùi tanh gay mũi. Trên dòng nước đục ngầu vẫn còn lơ lửng bã thực vật, rác sinh hoạt và vài thứ chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy rùng mình.
Áp sát linh thức của người nọ, Vương Hủ cảm thấy đối phương đang ở ngay chỗ rẽ phía trước. Vì ngọn đèn màu xanh làm vị trí của hắn bại lộ nên Vương Hủ bèn đi thẳng qua đó, cùng lúc đề phòng công kích có thể đến bất cứ lúc nào.
Vừa đi qua chỗ rẽ kia, đang đợi “chú cảnh sát” xuất hiện trước mắt thêm lần nữa, hắn giật mình nhận ra ở phía trước không phải là người... mà là mỹ nhân ngư –– thứ chỉ xuất hiện trong những câu chuyện cổ tích!
Nàng đang co ro trong góc. Đôi tay cầm vài thứ đưa vào miệng. Vẻ ngoài của con nhân ngư này khá chênh lệnh so với hình tượng mà quần chúng đồn đại.
Mái tóc màu vang đỏ được thay bằng mái đầu bù xù dơ bẩn, rủ xuống như một đám tảo biển lộn xộn. Chúng dài đến thắt lưng, vừa đủ để che đi khuôn mặt và nửa thân trên, chỉ lộ ra hai bờ vai dơ bẩn đến mức chuyển sang màu đen, ngoài ra có thể thấy được vài vết lở loét đang bọng mủ.
Nửa người dưới và đuôi cá còn thê thảm hơn nữa. Tất cả vảy cá đều biến màu trắng xám, nhiều chỗ tróc đến tận thịt. Đối với loài cá thì mất một lớp vảy đau đớn như con người mất nguyên móng tay vậy. Khó có thể tưởng tượng ra con nhân ngư trước mắt đang phải gánh chịu đau đớn đến mức độ nào.
Vương Hủ đến gần thì thấy nó đang gặm một miếng bánh mì mốc meo. Mỹ nhân ngư cũng ngẩng đầu lên nhìn Vương Hủ. Khuôn mặt nó thảm thương hết sức. Các vết thương gần thối rữa khiến cho mặt mày bị biến dạng hoàn toàn.
Nàng đang khóc. Trong cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn như đàn ông: Ta... chỉ đói bụng. Xin... đừng giết ta... van xin ngài...
Vương Hủ chẳng hề biết đó có phải là khổ nhục kế hay không. Nhìn sang bên cạnh, hắn nhận ra đống xác người chỉ còn lại khung xương sườn.
Xem ra thực đơn của ngươi có hẳn một bữa tiệc thịt người.
Vương Hủ lạnh lùng nói.
Nàng bụm mặt khóc thảm thương, trông giống như khó chịu nhưng không nói được thành lời.
Thanh kiếm ngắn phủ lửa đen xuất hiện trên tay Vương Hủ, chỉ cần vung kiếm lên là nhiệm vụ tối nay kết thúc.
Nhưng hắn do dự.
Trước mắt bỗng hiện lên một kẻ khác. Đó là người sói bị chém cụt hai tay: Hà Gia Mục.
Đối mặt với số phận tàn khốc, nếu ngươi chọn sinh tồn thì phải trả một cái giá rất đắt.
“Có lẽ cái chết là con đường duy nhất để giải thoát cho ngươi.”
Nói rồi, Vương Hủ giơ kiếm lên.
/598
|