Miêu Gia vẫn dựa vào cột điện. Từ khi cuộc chiến bắt đầu, hắn đã sử dụng đạo thuật trong Y Cổ Thiên để hồi phục thể lực và linh lực của mình. Tuy vậy, xuyên không là hành động ngược với lẽ trời nên không thể khống chế được thương tổn trên cơ thể cũng như trong linh hồn.Hắn sợ hãi khi nhận ra năng lực linh hồn của mình chẳng khác nào biến mất hoàn toàn. Các thủ đoạn hồi phục vết thương bằng cách giảm tuổi thọ đều không dùng được nữa. Chưa kể, thể lực rơi vào trạng thái gần như hư thoát, chỉ mới giơ tay thôi mà đã gây nên cảm giác đau đớn dữ dội.
Điều làm Miêu Gia buồn bực nhất chính là tiếng ong ong cộng hưởng trong não khiến đầu choáng, mắt hoa. Vì sự tập trung bị ảnh hưởng lớn nên không thể suy nghĩ được gì.
“Chẳng lẽ là sự trừng phạt của thời không? Đúng là đồ vật do con người chế tạo không thể đánh đồng với mấy món thần khí như Côn Luân Kính và Chân Thần Ma Phương. Tổn thương của mình nặng hơn dự kiến rất nhiều...”
Hết cách, hắn bèn than thở rồi nhíu mày thật chặt để giảm bớt cơn đau đến từ huyệt Thái Dương.
“Trông ngươi có vẻ rảnh rỗi quá ha.”
Giọng nói của Đoạn Phi vọng tới từ trong làn sương mù.
Miêu Gia thay đổi sắc mặt, ngẩng đầu nhìn sang thì thấy Đoạn Phi dính máu khắp người, thở hổn hển đến gần mình.
“Sao lại về đây? Vương Hủ đâu?”
Đoạn Phi thở dài để lấy hơi nói chuyện:
“Đừng lo, đây không phải máu của ta và cũng chẳng phải máu của Vương Hủ.”
Hắn đi đến bên cạnh Miêu Gia rồi dừng lại:
“Có một thằng cha đeo kính nhờ ta gửi lời cho ngươi...”
...
Hô hấp của Lâm Hiểu Sương dần dần trở nên rối loạn. So với lần trước, Gia Cát Duy cứ như người khác. Các mặt thể thuật, linh lực, đạo pháp đều tăng mạnh đến mức khiến nàng không khỏi nghi hoặc. Chẳng lẽ Gia Cát Duy lần trước bị seckill là do che dấu thực lực?
Song, hỏi thăm mấy chuyện như thế chỉ phí công mà thôi. Tất cả đều cần sự thật và thực lực để nói chuyện! Lâm Hiểu Sương cũng chẳng phải loại người nhiều chuyện. Vả lại, nàng biết rằng ngay cả khi đối phương nói cho mình biết nguyên nhân thì chưa chắc cuộc chiến sẽ thay đổi vì vậy.
Đối với người theo mỗi một hệ võ đấu, việc đánh lâu dài rất bất lợi vì thể lực và linh lực hao hụt cùng một lúc. Nếu nàng không thể tốc chiến tốc thắng thì lập tức trở nên bị động, khó lật ngược tình thế.
Hình như Gia Cát Duy đã biết được điều đó. Hắn một mực dùng Âm Chướng để phòng ngự chứ không nóng nảy tranh hơn thua. Dựa theo kết quả của việc sử dụng Âm Khiếu để đối đầu với đối phương vào lần trước, hắn đã hành động không thể hợp lý hơn được nữa.
“Sợ đầu sợ đuôi, không đánh không trốn, ngươi có phải là đàn ông hay không?”
Giọng điệu của Lâm Hiểu Sương lạnh lẽo vô cùng nhưng trong mắt lại ngập tràn lửa giận.
Thường ngày, Gia Cát Duy là một con người khiêm tốn, tư duy cũng rất sáng suốt. Tuy biết đây là phép khích tướng nhưng hắn vẫn lễ phép trả lời:
“Vâng, xin lỗi.”
Câu trả lời tưởng chừng như lạc đề trên nếu nằm trong miệng Vương Hủ thì sẽ có phiên bản như sau:
“Ông đây thích làm vậy đấy! Tính sao hả? Có gan thì ngươi tới đây cắn ta đi!”
Duy Tử dựa theo sự khiêm tốn nhận sai và phương châm không biết hối cải để cù cưa với Lâm Hiểu Sương. Cùng lúc đó, người kia cũng không còn biết làm thế nào nữa.
Đây là sự khác biệt giữa người săn quỷ và người biên giới. Phần lớn người biên giới đều giống với cái bọn Vương Hủ và Miêu Gia. Bọn họ không có gia thế, không được học theo đường lối có sẵn, tri thức về pháp bảo v.v... và không muốn gia nhập giới săn quỷ. Do đó, ngoài việc học thành tài nhờ năng lực linh hồn và võ thuật thì họ phải tự tìm cơ hội học hỏi những tri thức khác.
Với những người biên giới lấy “lợi ích” làm chuẩn mực cơ sở, mặc dù tự do nhờ không bị trói buộc bởi “đạo đức” và “trách nhiệm” nhưng làm sao bái sư học nghệ được chứ? Cho là được thì lấy gì làm điều kiện đây? Người ta đâu phải ông nội của ngươi? Mắc mớ gì phải dạy không công? Kêu một tiếng sư phụ cũng không có cơm mà ăn. Nếu thực lực yếu kém thì phải đặt điều kiện khiến người ta cảm thấy hứng thú cái đã. Một khi bản thân có chip đánh bạc là thần khí gia truyền. Lẽ nào ngươi không sợ ngươi ta cướp lấy hay sao? Việc gì người ta phải tốn công sức dạy dỗ cơ chứ?
Dựa theo cơ sở thiếu lòng tin như vậy, quan hệ thầy trò rất hiếm thấy giữa những người biên giới, nhiều nhất chỉ là đồng bọn và không hoàn toàn tin tưởng nhau.
Điều này dẫn đến một hiện tượng kỳ quặc: Bọn họ có thể dùng quỷ tệ để học được một vài tuyệt chiêu từ Âm Dương giới, hoặc giúp nhau mua bán thuật pháp được viết trên giấy, nhưng chẳng có mấy hiểu biết về tri thức đạo pháp căn bản.
Lâm Hiểu Sương là một ví dụ điển hình. Hễ nàng gặp phải cái bọn “học sinh xuất sắc” như Gia Cát Duy và bị đẩy đến giai đoạn giằng co thì thủ đoạn chiến đấu trở thành nhược điểm trí mạng.
Tuy vậy, người chuyên về một lĩnh vực luôn có sở trường riêng của mình, đó là...
“Chỉ là người phụ trách của một thành phố mà ngươi cứ tưởng rằng mình là Thập Điện Diêm Vương chắc? Cho dù ta hết cách thì đừng nghĩ rằng ta không làm gì được ngươi?”
Lâm Hiểu Sương giơ đao ngang người rồi chậm rãi cứa lòng bàn tay trái lên lưỡi đao. Trên thân đao sáng lóa dần dần xuất hiện một đường máu đỏ tươi.
Chữ khắc đen huyền hiện lên trên lưỡi đao, càng lúc càng nhiều rồi bao trùm cả thanh đao.
Lâm Hiểu Sương giơ thanh đao đã hóa thành màu đen lên. Bấy giờ, trong mắt nàng chỉ có đối thủ, trong lòng không suy nghĩ gì khác. Tâm, kỹ, thể đều đạt đến cảnh giới tốt nhất để ra đòn sát thủ.
Đây là cách học sinh thiên khoa (1) Lâm Hiểu Sương đối đầu với học sinh xuất sắc Gia Cát Duy: Dùng tuyệt chiêu mạnh nhất của mình để ép đối phương phân rõ thắng bại.
Song, nàng không biết Gia Cát Duy đang chờ đợi điều đó! Đúng vào lúc Lâm Hiểu Sương vừa mới đuổi giết, hắn đã nghĩ ra phương pháp đáp trả. Chỉ cần hắn không hành động theo tình cảm như lần xông lên đối đầu trước đây thì sẽ có cơ hội thắng.
“Ngươi mạnh hơn nhưng người thắng... là ta!”
Gia Cát Duy không phòng ngự nữa. Hắn dồn tất cả linh lực xuống dưới chân rồi lao thẳng vào Lâm Hiểu Sương.
Chiêu cuối đang chờ để được tung ra nên không thể thu lại được. Lâm Hiểu Sương biết rằng nhược điểm lớn nhất của mình đã bị khám phá. Nàng rất dở trong việc mặt chiến đấu ở cự lỵ ngắn!
Gia Cát Duy đợi sơ hở lớn vào thời điểm nàng tung chiêu hết sức và chưa kịp thu tay lại! Đối với một kẻ thua thiệt hẳn về thể thuật thì đây là cơ hội duy nhất để tiếp cận Lâm Hiểu Sương. Tất cả cố gắng nãy giờ đều là vì khoảnh khắc này!
Đao khí màu đen chém xuống nhưng ánh sáng trắng lại ánh lên trong mắt. Hóa ra, thứ màu tinh khiết nhất trên đời không phải màu trắng, mà là sắc thái tận cùng của màu đen.
Tuy nhiên, Sương Hống vẫn chưa tung ra hết uy lực. Lưỡi đao mới đi được nửa đường thì không tài nào đi xuống bằng hết. Thân đao đang dính sâu vào vai trái của Gia Cát Duy và đã chặt đứt xương quai xanh. Cùng lúc đó, mạch môn (2) trên hai tay của Lâm Hiểu Sương bị Gia Cát Duy nắm chặt.
Nàng ngẩng đầu nhìn người săn quỷ trước mặt. Mặc dù máu đang chảy như suối nhưng ánh mắt của hắn vẫn vậy, không hề sợ sệt.
Vũ khí của Lâm Hiểu Sương đã biến mất. Nàng biết rằng thanh đao ấy giờ đây đã trở nên vô dụng.
“Ngươi biết được nhược điểm của ta vào lúc nào?”
Gia Cát Duy ho sặc sụa.
“À, không mất nhiều thời gian cho lắm. Từ độ dài của thanh đao, cách vung đao và cách ngươi giữ khoảng cách có thể nhìn thấy điều đó. Song, điều khiến ta vững tin là do lối tấn công như chuồn chuồn chạm nước, một đòn rồi chạy... hoặc dùng đao khí tấn công từ xa... khụ...”
Máu từ khóe miệng chảy xuống.
“Không giống những người dùng đao kiếm khác, ngươi chưa từng áp sát đối phương, không sử dụng đòn chém rất hữu dụng ở cự ly gần. Vào lần đầu tiên gặp nhau, ngươi dùng đơn chưởng đánh bay Vương Hủ để đẩy hắn ra xa. Đến khi chém ta... ngươi thừa sức phá Âm Khiếu để áp sát ta nhưng vẫn chọn cách giữ nguyên vị trí...”
Lâm Hiểu Sương vẫn lạnh lùng như trước:
“Coi bộ lúc trước ta đã quá coi thường ngươi.”
“Khụ... khụ...”
Khuôn mặt của Gia Cát Duy trở nên trắng bệt.
“Hừ, không phải bây giờ vẫn vậy sao?”
“Nếu ngươi đã biết vậy thì buông tay ra và giết chết ta đi!”
Gia Cát Duy trả lời:
“Ta nói rồi, ta là người thắng trong trận đấu này!”
Lâm Hiểu Sương nhìn chằm chằm vào hắn:
“Vì sao ngươi lại cố chấp đến vậy? Khi áp sát ta thì ngươi thừa biết rằng ta không giỏi đánh nhau cự ly gần, vậy mà không chịu giết ta. Trình độ linh thể hợp nhất của ngươi cũng thua xa ta, vết thương cũ trên vai trái vẫn chưa lành, đánh tiếp thì chỉ có con đường chết!”
Gia Cát Duy thoải mái cười cợt:
“Ta làm gì ngươi cũng hiểu nhưng bản thân ta lại không thể hiểu được ngươi. Quách Tịnh Thiên là hồn ma, Dụ Hinh là bán yêu; còn Bùi Nguyên, Sài Hưng và Lạc Ảnh đều bị cải tạo, chỉ có ngươi... là người bình thường. Ngươi có thể trốn đi, tại sao...”
“Ngươi nói nhiều quá...”
Lâm Hiểu Sương cắt lời:
“Mỗi người đều có con đường riêng của mình. Nếu ngươi đã muốn chết...”
Lâm Hiểu Sương không thể nói hết lời vì Gia Cát Duy đã thả lỏng tay, ôm chầm lấy nàng và dùng hết toàn bộ linh lực để khởi động linh bạo.
Gia Cát Duy tấn công bằng âm thanh nhưng linh bạo của hắn không có tiếng động, thậm chí không gây nên chút gợn sóng nào.
Thực lực càng mạnh thì khoảng cách sử dụng linh bạo càng xa. Còn linh bạo cự ly xa thì uy lực sẽ giảm đi đáng kể. Gia Cát Duy dùng bản thân làm vật dẫn. Chiêu thức đốt cháy linh hồn của hắn chẳng khác nào người tu tiên tự hủy nguyên thần. Khi tất cả linh lực tụ lại trong một phạm vi rất nhỏ và phóng ra thì uy lực vô cùng đáng sợ.
Sau khi linh lực tản ra, Lâm Hiểu Sương vẫn đứng đó. Ở dưới chân, Gia Cát Duy đã ngừng thở.
Trên khuôn mặt xinh đẹp đang tái nhợt đã xuất hiện một vài biểu lộ. Thấy khuôn mặt yên bình của cái gã đang nằm trên mặt đất, nàng hơi giận rồi nói:
“Tự cho mình thông minh... nếu ta sợ cận chiến... thì dễ gì để ngươi thành công. Trước nay, ta chỉ sợ người khác đụng chạm mà thôi. Cái thằng ôn nhà ngươi...”
Nói đến đây, Lâm Hiểu Sương không nhịn được nên đã ói ra một vũng máu.
Nàng ôm ngực, nhíu mày thật chặt nhưng loạng choạng, không tài nào đứng vững rồi ngã bệt xuống đất.
-----o Chú thích o-----
(1) Học sinh thiên khoa (thiên khoa sinh): Kiểu học sinh này chỉ giỏi một hoặc vài môn học nhưng tệ hại trong những môn còn lại.
(2) Mạch môn: Là vị trí để thường dùng để bắt mạch trên tay.
Điều làm Miêu Gia buồn bực nhất chính là tiếng ong ong cộng hưởng trong não khiến đầu choáng, mắt hoa. Vì sự tập trung bị ảnh hưởng lớn nên không thể suy nghĩ được gì.
“Chẳng lẽ là sự trừng phạt của thời không? Đúng là đồ vật do con người chế tạo không thể đánh đồng với mấy món thần khí như Côn Luân Kính và Chân Thần Ma Phương. Tổn thương của mình nặng hơn dự kiến rất nhiều...”
Hết cách, hắn bèn than thở rồi nhíu mày thật chặt để giảm bớt cơn đau đến từ huyệt Thái Dương.
“Trông ngươi có vẻ rảnh rỗi quá ha.”
Giọng nói của Đoạn Phi vọng tới từ trong làn sương mù.
Miêu Gia thay đổi sắc mặt, ngẩng đầu nhìn sang thì thấy Đoạn Phi dính máu khắp người, thở hổn hển đến gần mình.
“Sao lại về đây? Vương Hủ đâu?”
Đoạn Phi thở dài để lấy hơi nói chuyện:
“Đừng lo, đây không phải máu của ta và cũng chẳng phải máu của Vương Hủ.”
Hắn đi đến bên cạnh Miêu Gia rồi dừng lại:
“Có một thằng cha đeo kính nhờ ta gửi lời cho ngươi...”
...
Hô hấp của Lâm Hiểu Sương dần dần trở nên rối loạn. So với lần trước, Gia Cát Duy cứ như người khác. Các mặt thể thuật, linh lực, đạo pháp đều tăng mạnh đến mức khiến nàng không khỏi nghi hoặc. Chẳng lẽ Gia Cát Duy lần trước bị seckill là do che dấu thực lực?
Song, hỏi thăm mấy chuyện như thế chỉ phí công mà thôi. Tất cả đều cần sự thật và thực lực để nói chuyện! Lâm Hiểu Sương cũng chẳng phải loại người nhiều chuyện. Vả lại, nàng biết rằng ngay cả khi đối phương nói cho mình biết nguyên nhân thì chưa chắc cuộc chiến sẽ thay đổi vì vậy.
Đối với người theo mỗi một hệ võ đấu, việc đánh lâu dài rất bất lợi vì thể lực và linh lực hao hụt cùng một lúc. Nếu nàng không thể tốc chiến tốc thắng thì lập tức trở nên bị động, khó lật ngược tình thế.
Hình như Gia Cát Duy đã biết được điều đó. Hắn một mực dùng Âm Chướng để phòng ngự chứ không nóng nảy tranh hơn thua. Dựa theo kết quả của việc sử dụng Âm Khiếu để đối đầu với đối phương vào lần trước, hắn đã hành động không thể hợp lý hơn được nữa.
“Sợ đầu sợ đuôi, không đánh không trốn, ngươi có phải là đàn ông hay không?”
Giọng điệu của Lâm Hiểu Sương lạnh lẽo vô cùng nhưng trong mắt lại ngập tràn lửa giận.
Thường ngày, Gia Cát Duy là một con người khiêm tốn, tư duy cũng rất sáng suốt. Tuy biết đây là phép khích tướng nhưng hắn vẫn lễ phép trả lời:
“Vâng, xin lỗi.”
Câu trả lời tưởng chừng như lạc đề trên nếu nằm trong miệng Vương Hủ thì sẽ có phiên bản như sau:
“Ông đây thích làm vậy đấy! Tính sao hả? Có gan thì ngươi tới đây cắn ta đi!”
Duy Tử dựa theo sự khiêm tốn nhận sai và phương châm không biết hối cải để cù cưa với Lâm Hiểu Sương. Cùng lúc đó, người kia cũng không còn biết làm thế nào nữa.
Đây là sự khác biệt giữa người săn quỷ và người biên giới. Phần lớn người biên giới đều giống với cái bọn Vương Hủ và Miêu Gia. Bọn họ không có gia thế, không được học theo đường lối có sẵn, tri thức về pháp bảo v.v... và không muốn gia nhập giới săn quỷ. Do đó, ngoài việc học thành tài nhờ năng lực linh hồn và võ thuật thì họ phải tự tìm cơ hội học hỏi những tri thức khác.
Với những người biên giới lấy “lợi ích” làm chuẩn mực cơ sở, mặc dù tự do nhờ không bị trói buộc bởi “đạo đức” và “trách nhiệm” nhưng làm sao bái sư học nghệ được chứ? Cho là được thì lấy gì làm điều kiện đây? Người ta đâu phải ông nội của ngươi? Mắc mớ gì phải dạy không công? Kêu một tiếng sư phụ cũng không có cơm mà ăn. Nếu thực lực yếu kém thì phải đặt điều kiện khiến người ta cảm thấy hứng thú cái đã. Một khi bản thân có chip đánh bạc là thần khí gia truyền. Lẽ nào ngươi không sợ ngươi ta cướp lấy hay sao? Việc gì người ta phải tốn công sức dạy dỗ cơ chứ?
Dựa theo cơ sở thiếu lòng tin như vậy, quan hệ thầy trò rất hiếm thấy giữa những người biên giới, nhiều nhất chỉ là đồng bọn và không hoàn toàn tin tưởng nhau.
Điều này dẫn đến một hiện tượng kỳ quặc: Bọn họ có thể dùng quỷ tệ để học được một vài tuyệt chiêu từ Âm Dương giới, hoặc giúp nhau mua bán thuật pháp được viết trên giấy, nhưng chẳng có mấy hiểu biết về tri thức đạo pháp căn bản.
Lâm Hiểu Sương là một ví dụ điển hình. Hễ nàng gặp phải cái bọn “học sinh xuất sắc” như Gia Cát Duy và bị đẩy đến giai đoạn giằng co thì thủ đoạn chiến đấu trở thành nhược điểm trí mạng.
Tuy vậy, người chuyên về một lĩnh vực luôn có sở trường riêng của mình, đó là...
“Chỉ là người phụ trách của một thành phố mà ngươi cứ tưởng rằng mình là Thập Điện Diêm Vương chắc? Cho dù ta hết cách thì đừng nghĩ rằng ta không làm gì được ngươi?”
Lâm Hiểu Sương giơ đao ngang người rồi chậm rãi cứa lòng bàn tay trái lên lưỡi đao. Trên thân đao sáng lóa dần dần xuất hiện một đường máu đỏ tươi.
Chữ khắc đen huyền hiện lên trên lưỡi đao, càng lúc càng nhiều rồi bao trùm cả thanh đao.
Lâm Hiểu Sương giơ thanh đao đã hóa thành màu đen lên. Bấy giờ, trong mắt nàng chỉ có đối thủ, trong lòng không suy nghĩ gì khác. Tâm, kỹ, thể đều đạt đến cảnh giới tốt nhất để ra đòn sát thủ.
Đây là cách học sinh thiên khoa (1) Lâm Hiểu Sương đối đầu với học sinh xuất sắc Gia Cát Duy: Dùng tuyệt chiêu mạnh nhất của mình để ép đối phương phân rõ thắng bại.
Song, nàng không biết Gia Cát Duy đang chờ đợi điều đó! Đúng vào lúc Lâm Hiểu Sương vừa mới đuổi giết, hắn đã nghĩ ra phương pháp đáp trả. Chỉ cần hắn không hành động theo tình cảm như lần xông lên đối đầu trước đây thì sẽ có cơ hội thắng.
“Ngươi mạnh hơn nhưng người thắng... là ta!”
Gia Cát Duy không phòng ngự nữa. Hắn dồn tất cả linh lực xuống dưới chân rồi lao thẳng vào Lâm Hiểu Sương.
Chiêu cuối đang chờ để được tung ra nên không thể thu lại được. Lâm Hiểu Sương biết rằng nhược điểm lớn nhất của mình đã bị khám phá. Nàng rất dở trong việc mặt chiến đấu ở cự lỵ ngắn!
Gia Cát Duy đợi sơ hở lớn vào thời điểm nàng tung chiêu hết sức và chưa kịp thu tay lại! Đối với một kẻ thua thiệt hẳn về thể thuật thì đây là cơ hội duy nhất để tiếp cận Lâm Hiểu Sương. Tất cả cố gắng nãy giờ đều là vì khoảnh khắc này!
Đao khí màu đen chém xuống nhưng ánh sáng trắng lại ánh lên trong mắt. Hóa ra, thứ màu tinh khiết nhất trên đời không phải màu trắng, mà là sắc thái tận cùng của màu đen.
Tuy nhiên, Sương Hống vẫn chưa tung ra hết uy lực. Lưỡi đao mới đi được nửa đường thì không tài nào đi xuống bằng hết. Thân đao đang dính sâu vào vai trái của Gia Cát Duy và đã chặt đứt xương quai xanh. Cùng lúc đó, mạch môn (2) trên hai tay của Lâm Hiểu Sương bị Gia Cát Duy nắm chặt.
Nàng ngẩng đầu nhìn người săn quỷ trước mặt. Mặc dù máu đang chảy như suối nhưng ánh mắt của hắn vẫn vậy, không hề sợ sệt.
Vũ khí của Lâm Hiểu Sương đã biến mất. Nàng biết rằng thanh đao ấy giờ đây đã trở nên vô dụng.
“Ngươi biết được nhược điểm của ta vào lúc nào?”
Gia Cát Duy ho sặc sụa.
“À, không mất nhiều thời gian cho lắm. Từ độ dài của thanh đao, cách vung đao và cách ngươi giữ khoảng cách có thể nhìn thấy điều đó. Song, điều khiến ta vững tin là do lối tấn công như chuồn chuồn chạm nước, một đòn rồi chạy... hoặc dùng đao khí tấn công từ xa... khụ...”
Máu từ khóe miệng chảy xuống.
“Không giống những người dùng đao kiếm khác, ngươi chưa từng áp sát đối phương, không sử dụng đòn chém rất hữu dụng ở cự ly gần. Vào lần đầu tiên gặp nhau, ngươi dùng đơn chưởng đánh bay Vương Hủ để đẩy hắn ra xa. Đến khi chém ta... ngươi thừa sức phá Âm Khiếu để áp sát ta nhưng vẫn chọn cách giữ nguyên vị trí...”
Lâm Hiểu Sương vẫn lạnh lùng như trước:
“Coi bộ lúc trước ta đã quá coi thường ngươi.”
“Khụ... khụ...”
Khuôn mặt của Gia Cát Duy trở nên trắng bệt.
“Hừ, không phải bây giờ vẫn vậy sao?”
“Nếu ngươi đã biết vậy thì buông tay ra và giết chết ta đi!”
Gia Cát Duy trả lời:
“Ta nói rồi, ta là người thắng trong trận đấu này!”
Lâm Hiểu Sương nhìn chằm chằm vào hắn:
“Vì sao ngươi lại cố chấp đến vậy? Khi áp sát ta thì ngươi thừa biết rằng ta không giỏi đánh nhau cự ly gần, vậy mà không chịu giết ta. Trình độ linh thể hợp nhất của ngươi cũng thua xa ta, vết thương cũ trên vai trái vẫn chưa lành, đánh tiếp thì chỉ có con đường chết!”
Gia Cát Duy thoải mái cười cợt:
“Ta làm gì ngươi cũng hiểu nhưng bản thân ta lại không thể hiểu được ngươi. Quách Tịnh Thiên là hồn ma, Dụ Hinh là bán yêu; còn Bùi Nguyên, Sài Hưng và Lạc Ảnh đều bị cải tạo, chỉ có ngươi... là người bình thường. Ngươi có thể trốn đi, tại sao...”
“Ngươi nói nhiều quá...”
Lâm Hiểu Sương cắt lời:
“Mỗi người đều có con đường riêng của mình. Nếu ngươi đã muốn chết...”
Lâm Hiểu Sương không thể nói hết lời vì Gia Cát Duy đã thả lỏng tay, ôm chầm lấy nàng và dùng hết toàn bộ linh lực để khởi động linh bạo.
Gia Cát Duy tấn công bằng âm thanh nhưng linh bạo của hắn không có tiếng động, thậm chí không gây nên chút gợn sóng nào.
Thực lực càng mạnh thì khoảng cách sử dụng linh bạo càng xa. Còn linh bạo cự ly xa thì uy lực sẽ giảm đi đáng kể. Gia Cát Duy dùng bản thân làm vật dẫn. Chiêu thức đốt cháy linh hồn của hắn chẳng khác nào người tu tiên tự hủy nguyên thần. Khi tất cả linh lực tụ lại trong một phạm vi rất nhỏ và phóng ra thì uy lực vô cùng đáng sợ.
Sau khi linh lực tản ra, Lâm Hiểu Sương vẫn đứng đó. Ở dưới chân, Gia Cát Duy đã ngừng thở.
Trên khuôn mặt xinh đẹp đang tái nhợt đã xuất hiện một vài biểu lộ. Thấy khuôn mặt yên bình của cái gã đang nằm trên mặt đất, nàng hơi giận rồi nói:
“Tự cho mình thông minh... nếu ta sợ cận chiến... thì dễ gì để ngươi thành công. Trước nay, ta chỉ sợ người khác đụng chạm mà thôi. Cái thằng ôn nhà ngươi...”
Nói đến đây, Lâm Hiểu Sương không nhịn được nên đã ói ra một vũng máu.
Nàng ôm ngực, nhíu mày thật chặt nhưng loạng choạng, không tài nào đứng vững rồi ngã bệt xuống đất.
-----o Chú thích o-----
(1) Học sinh thiên khoa (thiên khoa sinh): Kiểu học sinh này chỉ giỏi một hoặc vài môn học nhưng tệ hại trong những môn còn lại.
(2) Mạch môn: Là vị trí để thường dùng để bắt mạch trên tay.
/598
|