Thanh âm trầm thấp truyền tới từ trong bóng tối: "Con của ta, ngươi muốn đi đâu vậy?"
Ánh mắt Vương Hủ rất kiên định, không hề sợ hãi, hắn nhìn chằm chằm vào những bức tượng sáp, lên tiếng: "Ta biết rồi, ngươi đang ở trong đó. Ngươi là Manson đúng không?"
Manson không hiện thân, thanh âm của hắn lần nữa vang lên: "Con của ta. Để cô bé kia xuống đi, cái chết của nàng... Là cái giá. Mà ngươi... Có lẽ còn có thể sống lâu thêm một chút."
Đồng tử Vương Hủ lập tức co lại, lúc này hắn mới cảm thấy bộ ngực Yến Ly đã không còn yếu ớt phập phồng như lúc trước, tiếng thở đều đều bên tai hắn cũng không còn...
Chẳng hề quan tâm tới kẻ thù hay nguy hiểm trước mắt, Vương Hủ ôm Yến Ly vào ngực mình. Nàng đã sốt cao, nhưng thân nhiệt lại hạ thấp xuống đáng kể, chỉ trong một phút đồng hồ ngắn ngủi, dấu hiệu sinh mạng của nàng đã hết sức nhạt nhòa...
Trong ánh mắt Vương Hủ còn lưu lại một tia hi vọng."Tỉnh... Tỉnh lại đi... Yến Ly. Ngươi nghe thấy ta nói không? Yến nhi! Eleanor! Tỉnh! Tỉnh lại!"
"Không có tác dụng đâu, thân xác kia đã không có linh hồn rồi." Manson dùng thanh âm lãnh khốc, một lần nữa tuyên án tử với Yến Ly.
Vương Hủ coi như không nghe thấy lời Manson nói..., hắn đặt Yến Ly gối đầu lên vai mình: "Tỉnh lại... Yến Ly... Ngươi không thể chết... Ngươi xuất hiện trong cuộc đời của ta, chỉ vì ta mà trả giá tất cả, khiến ta yêu mến ngươi. Hiện tại ngươi lại rời bỏ ta, không thể... Ta không cho phép!"
Manson lúc này rốt cục cũng xuất hiện ở bên cạnh Vương Hủ, hắn ăn mặc như một cha sứ, nhưng mặt và tay hắn lộ ra chỉ có những mảnh thịt đã rữa và đám mạch máu đáng sợ. Hắn…không có da.
Manson vừa nói vừa chậm rãi bước đến gần: "Con của ta, vì sao ngươi không chịu đối mặt với sự thật? Buông nàng ra đi, ta sẽ lấy đi bộ da của nàng, nó sẽ là một tuyệt phẩm nghệ thuật trong tay ta."
"Ngươi." Thanh âm của Vương Hủ đột nhiên trở nên lạnh lùng, hắn hét lên một câu: "Cút cho ta."
Manson giật mình, hắn không thể bước về phía trước, giống như binh sĩ không thể làm trái mệnh lênh, chỉ có thể làm chấp hành mà thôi...
"Việc này là sao?" Manson hết sức kinh ngạc, mặc dù “chủ nhân" của hắn cũng không thể khống chế hắn như vậy. Vì vậy hắn thực sự làm theo như lời Vương Hủ nói, Manson dần lui vào trong bóng đêm, cho đến khí tức hoàn toàn biến mất.
Ánh mắt của Vương Hủ vẫn chưa hề rời khỏi Yến Ly, giống như một khi hắn nhìn về nơi khác, sẽ vĩnh viễn mất đi những thứ quan trọng vậy.
Vương Hủ khóc, hắn vốn không phải một kẻ khóc lóc. Mặc cho khổ sở đến mức nào, Vương Hủ cũng có thể tươi cười đối mặt, giữ lại nước mắt trong lòng của mình. Hắn chỉ muốn chia sẻ niềm vui với những người xung quanh, nhưng một mình nhận lấy tất cả bi thương. Chẳng biết từ lúc nào, hắn đã quên đi cái cảm giác những giọt nước mắt lăn dài trong hốc mắt, quên đi cảm giác giọt nước mắt trôi qua má, quên đi vị mặn chát trong dòng nước mắt.
Vương Hủ nâng mặt của Yến Ly lên, cúi đầu hôn nàng.
Trong khoảnh khắc đó, hắn dường như đã mất đi ý thức, một lần nữa phục hồi tinh thần lại... Hắn đi tới một không gian lạ lẫm, xung quanh tràn ngập những vầng sáng tươi đẹp, tĩnh lặng.
Linh hồn bắt đầu từ hư vô, cuối cùng cũng quay về hư vô. Nơi này chính là "Kết Cục" của vạn vật.
Vương Hủ cảm thấy mình đang trôi nổi giữa không trung, nhưng kỳ thật nơi này không phân ra trời hay đất, đổi một góc độ mà nói: Vương Hủ giống như một cái bóng trong nước vậy.
Có tiếng hít thở truyền đến bên tai Vương Hủ, ở một nơi yên ắng như vậy, tiếng hít thở nghe như sát bên tai vậy.
Vương Hủ quay đầu lại, hắn thấy Yến Ly.
Thân thể nàng như trẻ sơ sinh đang cuốn tròn, cánh tay ôm đầu gối, hai mắt nhắm nghiền.
Vương Hủ muốn gọi lên tên nàng, nhưng trong miệng hắn không phát ra được thanh âm nào cả. Hắn muốn vươn tay ra giữ chặt nàng, nhưng cũng không thể nhúc nhích, dù chỉ một chút.
Yến Ly cũng như trôi nổi giữa không gian, nàng lúc này cách Vương Hủ càng ngày càng xa, giống như đang chìm vào trong bóng tối sâu thẳm. Mà biểu lộ trên khuôn mặt nàng giống như đang mơ một giấc mơ hết sức hạnh phúc.
"Để cho nàng đi đi. Nàng ngủ rồi, nàng đã mệt..." Một thanh âm xuất hiện trong đầu của Vương Hủ, đây tựa như tiếng nói từ trong đáy lòng của hắn vậy.
Nhưng trong lòng của hắn vẫn còn một phần chờ mong, cùng một phần chấp nhất.
"Chẳng lẽ lão tử không muốn, cũng không được ư? !" Hắn cứ như vậy mà hô lên.
Tiếng hô của Vương Hủ vang vọng khắp không gian, mí mắt của Yến Ly như có chút rung động, nhưng nàng vẫn chưa tỉnh.
Vương Hủ bắt đầu di chuyển, hắn cố gắng tiến thật nhanh về phía Yến Ly. Hắn rốt cuộc hiểu rõ, ở đây chỉ có 'tâm' làm chủ, thân là phụ.
Nhưng tới khi Vương Hủ chỉ cách Yến Ly không đến một mét, một tầng chắn vô hình đột nhiên xuất hiện chặn hắn lại, tầng chắn này giống như một tầng nước. Vương Hủ mỗi lần vươn tay ra, sẽ làm tầng chắn rung động rất mạnh khiến hắn không thể xuyên qua, không cách nào đến được phía đối diện.
Khoảng cách giữa sống và chết, có lẽ cũng giống như vậy. Ngươi chỉ có thể nhìn được phía đối diện, nhưng không thể thoát khỏi sinh tử.
"Yến học tỷ..." Vương Hủ nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi rốt cuộc muốn ngủ tới khi nào..."
Hai tay của hắn lại muốn cố gắng xuyên qua tầng chắn, thế nhưng chỉ cần xuyên qua tầng chắn thì hắn cảm thấy như bị nham thạch nóng chảy thiêu đốt hết sức đau đớn, cả cánh tay cũng lập tức biến thành đỏ sậm.
"Ta sẽ không buông ! Cho nên ngươi cũng không thể buông!" Trán của Vương Hủ, mặt, cổ, thậm chí toàn bộ nửa người trên của hắn đều chật vật xuyên qua tầng chắn. Giờ phút này đau đớn trên người hắn không thể hình dung, đó chính là đau đớn từ trên chính linh hồn, giống như cả thân thể và nội tạng đều phải thừa nhận thống khổ.
Mí mắt Yến Ly bỗng nhúc nhích…nàng tỉnh. Cặp mắt mèo con khẽ chớp động hai cái, sau đó ánh nhìn về phía Vương Hủ trên người, trong mắt tràn đầy mê mang.
Nàng hỏi: "Ngươi... Là ai..."
"Ta kháo... Ta là cháu ngươi! Cô cô! Thím! Bà ngoại! Đừng có đùa nữa! Mau đưa tay cho ta!"
Khuôn mặt của Yến Ly vẫn tỏ vẻ nghi hoặc, nhưng nàng lại không tự giác đưa tay ra. Khi chạm vào ngón tay Vương Hủ, khuôn mặt e lệ còn như nổi lên một lớp phấn hồng.
Giờ phút này nàng không biết nam nhân toàn bộ thân trên đỏ sậm này là ai, thậm chí không biết trên đời này có phận chia nam nữ. Nhưng mỗi khi tới gần một phần linh hông này, nàng chỉ cảm thấy nhiều hơn một phần ôn hòa.
Vương Hủ rốt cục đem Yến Ly kéo ra khỏi tầng chắn, đem nàng ôm vào trong ngực mình. Hắn thở dài một hơi, chăm chú nhìn người mình đang ôm trong lòng, ánh mắt của hắn đầy ôn nhu, giống như một giây một phút cũng không muốn nàng rời khỏi mình...
Thất thần một chút, Vương Hủ đã xuất hiện trên mặt đất, môi của hắn vẫn còn chạm vào đầu môi của Yến Ly. Chỉ là giờ khắc này, thân thể Yến Ly hết sức nhu hòa.
Vương Hủ đã hôn xong nụ hôn này, cụ thể là trong bao lâu thì chính hắn cũng không rõ lắm. Về phần nguyên nhân chấm dứt... Là vì Yến Ly mở mắt, ánh mắt cũng không phải trong trạng thái say mê, mà là ánh mắt muốn giết người.
"Ngươi vừa làm gì đó?" Nàng đỏ mặt, hình như là thẹn quá hoá giận.
"Ài... Kỳ thật ta cũng không biết vừa xảy ra chuyện gì..." Vương Hủ nói chuyện bằng lương tâm.
Nhưng lọt vào tai người khác thì những lời này vô sỉ tới cực điểm...
"Ngươi cưỡng hiếp ta! Còn nói không biết mình đã làm nên trò gì? !"
"Dù sao đêm qua đã xem như đã đánh qua ba cửa rồi, bây giờ là quay lại đánh trộm cửa thứ hai. Ngươi cần gì phải kích động như vậy?"
Yến Ly nhất thời nghẹn lời: "Ngươi..."
Vương Hủ cũng không cho nàng nói thêm, lập tức cõng nàng lên lưng: "Tốt rồi, có chuyện gì chờ chúng ta tìm được những người khác rồi tính."
Yến Ly lúc này cũng chú ý tới đám tượng sáp đáng sợ bên cạnh mình, còn có cả rừng cây rậm rạp trước mắt.
"Cái rừng cây này là..."
Vương Hủ ngắt lời nàng: "Đột nhiên lớn hơn đúng không? Nếu ta biết rõ thì tốt rồi. Nhưng mà không sao cả, chỉ cần không phải vô cùng vô tận, ta có thể chạy được, ngươi phải ôm chặt ta nhé."
Yến Ly thấy Vương Hủ như vậy, giống như hắn muốn trực tiếp nhảy xuống vực sâu. Nhưng nàng cũng biết Vương Hủ hẳn là có thể thực hiện được, cho nên nàng không nói thêm gì nữa, chỉ là cố gắng dựa sát thân mình, ôm chặt lấy Vương Hủ.
"Đúng... Chính là như vậy. Nhanh hơn chút..." Vương Hủ có vẻ rất hạnh phúc, hai bàn tay hắn lập tức ôm chặt lấy hai mông của Yến Ly, rồi cố gắng mơn trớn một lần trên đó. Hắn cố gắng nghiêng mình về phía trước, để hai thứ cảm xúc 'quan trọng' trên lưng mình.
Yến Ly lập tức biết hắn muốn làm trò: "Đến lúc như thế này mà ngươi vẫn còn muốn làm bậy..." Nàng thò tay tóm lấy hai tai Vương Hủ.
"Ai đau đau... Được rồi... Không làm bậy nữa." Vương Hủ nói.
Hắn thở dốc một hơi, lên tiếng: "Yến học tỷ?"
"Sao?"
"Ngươi còn ở bên cạnh ta, thật tốt..."
Phòng tuyến yếu nhất trong lòng nàng lập tức sụp độ, tim nàng đập loạn như con nai nhỏ: "Nói cái gì đó?"
Vương Hủ không trả lời, hắn điều chỉnh hô hấp, trên mặt lại nở nụ cười có thêm vài phần bỉ ổi. Hắn nhìn cánh rừng trước mắt hô lớn: "Số hiệu 32E. Bắt đầu. Phóng!" Sau đó nhảy thẳng lên...
Tuy rất nguy hiểm, nhưng Yến Ly vẫn dùng một tay nắm chặt lấy lỗ tai của Vương Hủ...
Ánh mắt Vương Hủ rất kiên định, không hề sợ hãi, hắn nhìn chằm chằm vào những bức tượng sáp, lên tiếng: "Ta biết rồi, ngươi đang ở trong đó. Ngươi là Manson đúng không?"
Manson không hiện thân, thanh âm của hắn lần nữa vang lên: "Con của ta. Để cô bé kia xuống đi, cái chết của nàng... Là cái giá. Mà ngươi... Có lẽ còn có thể sống lâu thêm một chút."
Đồng tử Vương Hủ lập tức co lại, lúc này hắn mới cảm thấy bộ ngực Yến Ly đã không còn yếu ớt phập phồng như lúc trước, tiếng thở đều đều bên tai hắn cũng không còn...
Chẳng hề quan tâm tới kẻ thù hay nguy hiểm trước mắt, Vương Hủ ôm Yến Ly vào ngực mình. Nàng đã sốt cao, nhưng thân nhiệt lại hạ thấp xuống đáng kể, chỉ trong một phút đồng hồ ngắn ngủi, dấu hiệu sinh mạng của nàng đã hết sức nhạt nhòa...
Trong ánh mắt Vương Hủ còn lưu lại một tia hi vọng."Tỉnh... Tỉnh lại đi... Yến Ly. Ngươi nghe thấy ta nói không? Yến nhi! Eleanor! Tỉnh! Tỉnh lại!"
"Không có tác dụng đâu, thân xác kia đã không có linh hồn rồi." Manson dùng thanh âm lãnh khốc, một lần nữa tuyên án tử với Yến Ly.
Vương Hủ coi như không nghe thấy lời Manson nói..., hắn đặt Yến Ly gối đầu lên vai mình: "Tỉnh lại... Yến Ly... Ngươi không thể chết... Ngươi xuất hiện trong cuộc đời của ta, chỉ vì ta mà trả giá tất cả, khiến ta yêu mến ngươi. Hiện tại ngươi lại rời bỏ ta, không thể... Ta không cho phép!"
Manson lúc này rốt cục cũng xuất hiện ở bên cạnh Vương Hủ, hắn ăn mặc như một cha sứ, nhưng mặt và tay hắn lộ ra chỉ có những mảnh thịt đã rữa và đám mạch máu đáng sợ. Hắn…không có da.
Manson vừa nói vừa chậm rãi bước đến gần: "Con của ta, vì sao ngươi không chịu đối mặt với sự thật? Buông nàng ra đi, ta sẽ lấy đi bộ da của nàng, nó sẽ là một tuyệt phẩm nghệ thuật trong tay ta."
"Ngươi." Thanh âm của Vương Hủ đột nhiên trở nên lạnh lùng, hắn hét lên một câu: "Cút cho ta."
Manson giật mình, hắn không thể bước về phía trước, giống như binh sĩ không thể làm trái mệnh lênh, chỉ có thể làm chấp hành mà thôi...
"Việc này là sao?" Manson hết sức kinh ngạc, mặc dù “chủ nhân" của hắn cũng không thể khống chế hắn như vậy. Vì vậy hắn thực sự làm theo như lời Vương Hủ nói, Manson dần lui vào trong bóng đêm, cho đến khí tức hoàn toàn biến mất.
Ánh mắt của Vương Hủ vẫn chưa hề rời khỏi Yến Ly, giống như một khi hắn nhìn về nơi khác, sẽ vĩnh viễn mất đi những thứ quan trọng vậy.
Vương Hủ khóc, hắn vốn không phải một kẻ khóc lóc. Mặc cho khổ sở đến mức nào, Vương Hủ cũng có thể tươi cười đối mặt, giữ lại nước mắt trong lòng của mình. Hắn chỉ muốn chia sẻ niềm vui với những người xung quanh, nhưng một mình nhận lấy tất cả bi thương. Chẳng biết từ lúc nào, hắn đã quên đi cái cảm giác những giọt nước mắt lăn dài trong hốc mắt, quên đi cảm giác giọt nước mắt trôi qua má, quên đi vị mặn chát trong dòng nước mắt.
Vương Hủ nâng mặt của Yến Ly lên, cúi đầu hôn nàng.
Trong khoảnh khắc đó, hắn dường như đã mất đi ý thức, một lần nữa phục hồi tinh thần lại... Hắn đi tới một không gian lạ lẫm, xung quanh tràn ngập những vầng sáng tươi đẹp, tĩnh lặng.
Linh hồn bắt đầu từ hư vô, cuối cùng cũng quay về hư vô. Nơi này chính là "Kết Cục" của vạn vật.
Vương Hủ cảm thấy mình đang trôi nổi giữa không trung, nhưng kỳ thật nơi này không phân ra trời hay đất, đổi một góc độ mà nói: Vương Hủ giống như một cái bóng trong nước vậy.
Có tiếng hít thở truyền đến bên tai Vương Hủ, ở một nơi yên ắng như vậy, tiếng hít thở nghe như sát bên tai vậy.
Vương Hủ quay đầu lại, hắn thấy Yến Ly.
Thân thể nàng như trẻ sơ sinh đang cuốn tròn, cánh tay ôm đầu gối, hai mắt nhắm nghiền.
Vương Hủ muốn gọi lên tên nàng, nhưng trong miệng hắn không phát ra được thanh âm nào cả. Hắn muốn vươn tay ra giữ chặt nàng, nhưng cũng không thể nhúc nhích, dù chỉ một chút.
Yến Ly cũng như trôi nổi giữa không gian, nàng lúc này cách Vương Hủ càng ngày càng xa, giống như đang chìm vào trong bóng tối sâu thẳm. Mà biểu lộ trên khuôn mặt nàng giống như đang mơ một giấc mơ hết sức hạnh phúc.
"Để cho nàng đi đi. Nàng ngủ rồi, nàng đã mệt..." Một thanh âm xuất hiện trong đầu của Vương Hủ, đây tựa như tiếng nói từ trong đáy lòng của hắn vậy.
Nhưng trong lòng của hắn vẫn còn một phần chờ mong, cùng một phần chấp nhất.
"Chẳng lẽ lão tử không muốn, cũng không được ư? !" Hắn cứ như vậy mà hô lên.
Tiếng hô của Vương Hủ vang vọng khắp không gian, mí mắt của Yến Ly như có chút rung động, nhưng nàng vẫn chưa tỉnh.
Vương Hủ bắt đầu di chuyển, hắn cố gắng tiến thật nhanh về phía Yến Ly. Hắn rốt cuộc hiểu rõ, ở đây chỉ có 'tâm' làm chủ, thân là phụ.
Nhưng tới khi Vương Hủ chỉ cách Yến Ly không đến một mét, một tầng chắn vô hình đột nhiên xuất hiện chặn hắn lại, tầng chắn này giống như một tầng nước. Vương Hủ mỗi lần vươn tay ra, sẽ làm tầng chắn rung động rất mạnh khiến hắn không thể xuyên qua, không cách nào đến được phía đối diện.
Khoảng cách giữa sống và chết, có lẽ cũng giống như vậy. Ngươi chỉ có thể nhìn được phía đối diện, nhưng không thể thoát khỏi sinh tử.
"Yến học tỷ..." Vương Hủ nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi rốt cuộc muốn ngủ tới khi nào..."
Hai tay của hắn lại muốn cố gắng xuyên qua tầng chắn, thế nhưng chỉ cần xuyên qua tầng chắn thì hắn cảm thấy như bị nham thạch nóng chảy thiêu đốt hết sức đau đớn, cả cánh tay cũng lập tức biến thành đỏ sậm.
"Ta sẽ không buông ! Cho nên ngươi cũng không thể buông!" Trán của Vương Hủ, mặt, cổ, thậm chí toàn bộ nửa người trên của hắn đều chật vật xuyên qua tầng chắn. Giờ phút này đau đớn trên người hắn không thể hình dung, đó chính là đau đớn từ trên chính linh hồn, giống như cả thân thể và nội tạng đều phải thừa nhận thống khổ.
Mí mắt Yến Ly bỗng nhúc nhích…nàng tỉnh. Cặp mắt mèo con khẽ chớp động hai cái, sau đó ánh nhìn về phía Vương Hủ trên người, trong mắt tràn đầy mê mang.
Nàng hỏi: "Ngươi... Là ai..."
"Ta kháo... Ta là cháu ngươi! Cô cô! Thím! Bà ngoại! Đừng có đùa nữa! Mau đưa tay cho ta!"
Khuôn mặt của Yến Ly vẫn tỏ vẻ nghi hoặc, nhưng nàng lại không tự giác đưa tay ra. Khi chạm vào ngón tay Vương Hủ, khuôn mặt e lệ còn như nổi lên một lớp phấn hồng.
Giờ phút này nàng không biết nam nhân toàn bộ thân trên đỏ sậm này là ai, thậm chí không biết trên đời này có phận chia nam nữ. Nhưng mỗi khi tới gần một phần linh hông này, nàng chỉ cảm thấy nhiều hơn một phần ôn hòa.
Vương Hủ rốt cục đem Yến Ly kéo ra khỏi tầng chắn, đem nàng ôm vào trong ngực mình. Hắn thở dài một hơi, chăm chú nhìn người mình đang ôm trong lòng, ánh mắt của hắn đầy ôn nhu, giống như một giây một phút cũng không muốn nàng rời khỏi mình...
Thất thần một chút, Vương Hủ đã xuất hiện trên mặt đất, môi của hắn vẫn còn chạm vào đầu môi của Yến Ly. Chỉ là giờ khắc này, thân thể Yến Ly hết sức nhu hòa.
Vương Hủ đã hôn xong nụ hôn này, cụ thể là trong bao lâu thì chính hắn cũng không rõ lắm. Về phần nguyên nhân chấm dứt... Là vì Yến Ly mở mắt, ánh mắt cũng không phải trong trạng thái say mê, mà là ánh mắt muốn giết người.
"Ngươi vừa làm gì đó?" Nàng đỏ mặt, hình như là thẹn quá hoá giận.
"Ài... Kỳ thật ta cũng không biết vừa xảy ra chuyện gì..." Vương Hủ nói chuyện bằng lương tâm.
Nhưng lọt vào tai người khác thì những lời này vô sỉ tới cực điểm...
"Ngươi cưỡng hiếp ta! Còn nói không biết mình đã làm nên trò gì? !"
"Dù sao đêm qua đã xem như đã đánh qua ba cửa rồi, bây giờ là quay lại đánh trộm cửa thứ hai. Ngươi cần gì phải kích động như vậy?"
Yến Ly nhất thời nghẹn lời: "Ngươi..."
Vương Hủ cũng không cho nàng nói thêm, lập tức cõng nàng lên lưng: "Tốt rồi, có chuyện gì chờ chúng ta tìm được những người khác rồi tính."
Yến Ly lúc này cũng chú ý tới đám tượng sáp đáng sợ bên cạnh mình, còn có cả rừng cây rậm rạp trước mắt.
"Cái rừng cây này là..."
Vương Hủ ngắt lời nàng: "Đột nhiên lớn hơn đúng không? Nếu ta biết rõ thì tốt rồi. Nhưng mà không sao cả, chỉ cần không phải vô cùng vô tận, ta có thể chạy được, ngươi phải ôm chặt ta nhé."
Yến Ly thấy Vương Hủ như vậy, giống như hắn muốn trực tiếp nhảy xuống vực sâu. Nhưng nàng cũng biết Vương Hủ hẳn là có thể thực hiện được, cho nên nàng không nói thêm gì nữa, chỉ là cố gắng dựa sát thân mình, ôm chặt lấy Vương Hủ.
"Đúng... Chính là như vậy. Nhanh hơn chút..." Vương Hủ có vẻ rất hạnh phúc, hai bàn tay hắn lập tức ôm chặt lấy hai mông của Yến Ly, rồi cố gắng mơn trớn một lần trên đó. Hắn cố gắng nghiêng mình về phía trước, để hai thứ cảm xúc 'quan trọng' trên lưng mình.
Yến Ly lập tức biết hắn muốn làm trò: "Đến lúc như thế này mà ngươi vẫn còn muốn làm bậy..." Nàng thò tay tóm lấy hai tai Vương Hủ.
"Ai đau đau... Được rồi... Không làm bậy nữa." Vương Hủ nói.
Hắn thở dốc một hơi, lên tiếng: "Yến học tỷ?"
"Sao?"
"Ngươi còn ở bên cạnh ta, thật tốt..."
Phòng tuyến yếu nhất trong lòng nàng lập tức sụp độ, tim nàng đập loạn như con nai nhỏ: "Nói cái gì đó?"
Vương Hủ không trả lời, hắn điều chỉnh hô hấp, trên mặt lại nở nụ cười có thêm vài phần bỉ ổi. Hắn nhìn cánh rừng trước mắt hô lớn: "Số hiệu 32E. Bắt đầu. Phóng!" Sau đó nhảy thẳng lên...
Tuy rất nguy hiểm, nhưng Yến Ly vẫn dùng một tay nắm chặt lấy lỗ tai của Vương Hủ...
/598
|