Derek đi về phía trước hai bước, sắc mặt thay đổi không ngừng. Vương Hủ chỉ đứng bất động, kỳ thực dây thần kinh của hắn đang căng như dây đàn, chuẩn bị tùy thời bị đánh úp.
Nhưng cuối cùng Derek cũng không ra tay, hắn đứng ở đó, giống như suy nghĩ. Một lát sau, hắn giống như đã đưa ra được quyết định, cười lạnh một tiếng, nói: "Hừ... Quả nhiên bây giờ ngươi không chịu hợp tác, vậy nên giết ngươi cũng chẳng giúp được gì. Các ngươi cứ từ từ chơi đùa với Manson đi." Hắn thốt ra những lời này khiến Vương Hủ cảm thấy vai mình nặng trĩu, suýt nữa làm Vương Hủ ngã rạp xuống đất.
Yến Ly nhìn về phía Derek nhưng không hề bị ảnh hưởng, chỉ là nàng cũng chú ý tới thần sắc khác thường của Vương Hủ,. Nàng lại giữ chặt vạt áo Vương Hủ thêm chút nữa.
Chỉ ngắn ngủn vài giây, Vương Hủ vẫn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận về những chuyện xảy ra, cảnh vật trước mắt hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Derek đã biến mất không biết tung tích, mà chỗ bọn họ đứng biến thành con đường nhỏ từ thị trấn Bodie tiến vào cánh rừng. Vương Hủ nắm lấy tay Yến Ly giống như đó là điều khiến hắn an tâm.
"Chúng ta thử tìm bọn họ trong thị trấn này xem." Hắn cũng không lo lắng về chuyện xảy ra trong thời không này nữa, dù sao nhất thời cũng nghĩ không thông.
Yến Ly gật gật đầu, giữ im lặng theo sát phía sau hắn.
Bọn họ đi tới con đường lớn trong thị trấn. Thị trấn Bodie về đêm càng thêm âm u, giống như những căn phòng nhỏ kia có vô số u linh quỷ quái đáng sợ đang nhìn chằm chằm vào ngươi vậy.
Vương Hủ đi trước, kéo theo bàn tay đang nắm chặt lấy tay của Yến Ly. Yến Ly cũng có chút sợ hãi, thân thể giống như nép chặt vào phía sau hắn. Hiện tại bọn họ cũng không có linh thức, không thể nhận ra những nguy hiểm khó lường. Mặc dù là Vương Hủ đã thấy không ít đám ma quỷ đầu trâu mặt ngựa nhưng cũng không dám khinh thường.
Bỗng nhiên một bóng người vọt ra từ một góc cua, Vương Hủ lập tức dừng bước, hạ giọng (hắn cũng không biết vì sao lại phải hạ giọng) nghiêm nghị hỏi: "Ai?"
Người kia lên tiếng, tuy không quen thuộc lắm nhưng Vương Hủ vẫn có thể nhận ra là anh bạn William...
"Là ta... William..."
"Sao ta biết đúng là ngươi?"
Lúc này trời tối om, bởi vì mặt trăng đã bị mây đen che mờ không ít. Hơn nữa bóng người kia cũng cách bọn họ tới vài mét, khó có thể phân biệt.
"Ta... Ta... Ta làm sao biết?"
"Nói ám hiệu!"
"À? Còn có ám hiệu nữa?"
"Bớt nói nhảm!" Vương Hủ há miệng: "Địa chấn cao cương, nhất phái khê sơn thiên cổ tú!"
William gấp đến độ đổ mồ hôi: "Cái này... Cái này..."
"Nói mau!"
"Môn triều đại hải, tam hợp hà thủy vạn niên lưu!"
"Rất tốt... Đúng là huynh đệ Thiên Địa Hội." Vương Hủ hết sức bình tĩnh, đi tới vỗ vai William.
William nhận ra là Vương Hủ, lập tức nói: "Má ơi! Không cần chơi ta như vậy chứ? Cũng may trước đây ta xem Lộc Đỉnh Ký còn nhớ được chút."
Vương Hủ trả lời: "Ở nơi quỷ quái này, đoán chừng muốn thoát ra là không thể. Nếu ngươi nhất thời nói không nên lời, ta có lẽ còn có thể hỏi ngươi mật mã khác. Ví dụ như mộc lập đấu thế tri thiên hạ, thuận thiên hành đạo, …v…v."
"Này... sao lại toàn ám hiệu của Thiên Địa Hội vậy?"
Vương Hủ không muốn cùng William thảo luận thêm, liền hỏi: "Ngươi sao lại ở đây?"
"Ta cũng không biết, ban ngày đột nhiên ta cùng vài vị giáo sư và bạn học xuyên việt tới đây, sau đó gặp được thầy Cổ, mọi người cùng nhau tập trung ở nhà thờ tìm kiếm biện pháp. Đến khi trời sắp tối, ta muốn đi tìm WC giải quyết, cuối cùng đi ra chẳng thấy ai nữa. Cái nhà thờ đó hết sức u ám, ta một thân một mình chỉ nghĩ ra cách ra đường lớn tìm bọn họ, nhưng vòng vo cả buổi lại gặp được ngươi..."
"Nha..." Vương Hủ gật gật đầu, hắn bắt đầu suy nghĩ đám người này đã gặp phải chuyện gì.
William không chịu được, ngắt lời hắn: "Vương Hủ à. Đây chính là Yến học tỷ sao... Các ngươi như thế nào..."
Tuy giờ hỏi vấn đề này rất nhạy cảm, nhưng William quả thật rất tò mò. Nói thế nào cũng thì Yến Ly cũng là mỹ nữ số một số hai trong Tường Dực. Mặc dù trước đó cũng đã có tin đồn liên quan tới Vương Hủ, nhưng hiện tại nhìn hai người thân mật tới mức “dán chặt” như vậy, người ngoài tự nhiên cũng muốn lên tiếng hỏi.
Vương Hủ dùng bốn chữ giải quyết vấn đề."Quan tâm làm gì?"
"Lại dám nói như vậy? Có tin ta đánh chết ngươi không?"
Câu này xuất phát từ nội tâm của William, nhưng muốn hắn nói ra quả quyết là không có khả năng. Hơn nữa hắn còn nghĩ Vương Hủ dù sao cũng đã cứu mình nhiều lần, lại thêm giờ trời đã tối đen. Vương Hủ có võ công cao cường, thủ đoạn độc ác, giờ lại có thêm bạn gái trợ uy. Cục tức này... Có thể nhịn thì cố nhin, không thể nhẫn nhịn... Cũng phải nhẫn nại...
"Này, các ngươi đều không sao chứ?" Bỗng nhiên, lại một thanh âm nữa vang lên.
Ba người Vương Hủ nhìn về phía phát ra thanh âm, Miêu Gia đã đứng cách bọn họ cũng không xa, vẻ mặt buồn ngủ giống như hết sức buồn chán.
Vương Hủ hỏi: "Ngươi đến đây lúc nào?"
"Vừa nãy, lúc bọn ngươi đang nói chuyện phiếm."
Hắn vừa nói vừa đi tới gần: "Sao rồi? Các ngươi có bị thương không? Đều không sao chứ?"
"Huuú!" Vương Hủ không nói hai lời, đá thẳng một cước lên ngực của Miêu Gia.
Lần này quá mức đột ngột, tất cả mọi người bất ngờ. Miêu Gia bị hắn đá bay ra ngoài, đập vỡ cả một mảng tường ven đường.
"Đầu tiên, Miêu Gia thật nhất định có thể né được một cước này. Lúc ăn cơm ta dùng đũa chọc hai lỗ mũi hắn còn né được cơ mà." Vương Hủ hết sức bình tĩnh hạ chân xuống, nói tiếp: "Tiếp theo, lần sau ngươi muốn giả mạo hắn, tốt nhất không nên ngay lập tức nói cái mấy câu như: 'Các ngươi có bị thương hay không' mà nên trực tiếp nói: 'Cặn bã, ngươi sao còn chưa chết, tối qua thoải mái đã đủ chưa?' "
Manson bị đau tới mức chấn kinh, hắn tự nhận là đã ngụy trang hêt sức hoàn mỹ, năng lực biến hóa tới như vậy nhưng chỉ trong một câu đã bị phát hiện, hơn nữa lý do là... Hắn cảm thấy mình đã bắt trước một người có nhân cách hết sức đáng sợ, khác hẳn so với người thường...
Manson chậm rãi đứng dậy, làn da bong ra từng mảng. Những mảng da đó sau khi rơi xuống đất lập tức biến thành những mảng như sáp vàng. Hắn tiến lên vài bước, mở miệng nói: "Ngươi, còn có ba kẻ nữa. Các ngươi giống như không phải người bình thường..."
Những lời này chỉ có thể nói rõ một điểm, hắn bị đá rất đau. Bởi vậy hắn có thể đoán được một cước của Vương Hủ khi nãy tuyệt đối không phải là năng lực của một người bình thường.
Vương Hủ nói mấy lời khách sáo: "A? Chẳng lẽ không phải ngươi đem chúng ta đưa vào không gian này sao? Ngươi bây giờ mới biết được chúng ta đều không phải là kẻ bình thường?"
Nhưng dù sao Manson cũng không ngốc, hắn cũng chẳng đáp lại Vương Hủ, hắn chỉ nói: "Nhưng nó cũng không thể thay đổi được các ngươi nhất định phải chết."
Trong lòng bàn tay Vương Hủ đã đổ mồ hôi. Phải biết rằng một cước kia là hắn đã dùng toàn lực. Dù không thể dùng linh lực cũng không cách nào sử dụng Quỷ Cốc đạo thuật, nhưng Vương Hủ vẫn có thể linh thể hợp nhất. Nhưng Manson hiện tại giống như không hề hấn gì, chỉ phủi phủi người đã đứng lên, vấn đề này hắn đã chẳng thể xử lý nổi...
Giờ này khắc này, Vương Hủ nhớ tới Đồ Long Thiên có thể vận dụng "Khí" của bản thân. Đáng tiếc, hắn căn bản không chú ý học tốt...
Sách đến lúc dùng mới thấy thiếu chính là câu nói hợp nhất với hắn. Tạm thời nước tới chân mới nhảy chỉ sợ cũng không còn kịp rồi. Mặc dù năng lực duy nhất của Manson là trở mặt thì Vương Hủ cũng không tự tin bằng thể thuật của mình nện chết được.
Vương Hủ nghiêm mặt nói: "Đợi một chút, trước khi động thủ ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi."
Manson cảm thấy rất kỳ quái, giữa hai bọn họ có chuyện gì cần hỏi? Vì lòng hiếu kỳ khiến hắn trả lời theo bản năng: "Vấn đề gì?"
"Đồ vật gì màu xanh lá, có bốn chân, từ trên cây rơi xuống có thể đưa ngươi vào chỗ chết?"
Manson lại càng cảm thấy kỳ quái. Ếch xanh? Không đúng, quá nhỏ. Thạch sùng? Không, vẫn quá nhỏ. Cuối cùng nó là cái gì? Tại sao ta phải suy nghĩ vấn đề này? Cái này rất quan trọng sao? Cái đó và tình huống bây giờ có quan hệ thế nào?
Vương Hủ hừ lạnh một tiếng, hết sức hung hăng nói: "Hừ hừ... Không thể tưởng tượng được đúng không? Đáp án chính xác là... Bàn bi-da."
Chuyện cười này... Rất nhạt...
Khóe miệng William khẽ giật giật, hắn không muốn hỏi vì sao bàn bi-da sẽ bị đưa tới trên cây... Nhưng hắn biết rõ, thứ này xác thực chính là màu xanh lá, có bốn chân, rớt xuống là người bẹp dí...
Manson không hiểu, sau khi khiếp sợ thì giờ hắn cảm thấy nhục nhã. Rất hiển nhiên, Vương Hủ đang kéo dài thời gian.
"Ngươi... Bởi vì hành vi của mình sẽ phải trả giá đắt!"
Manson đã không còn là vị cha sứ thong dong như lúc trước, hắn không hề lúc mới gặp mặt đã xưng hô với Vương Hủ là "Con". Giờ này hắn chỉ trực đưa đôi bàn tay sát nhân dính đầy máu tươi ra….
Nhưng... Hắn còn chưa ra tay, đã trúng chiêu rồi.
Một tiếng “Rầm” thật lớn, sau đó là một số thanh âm vỡ vụn. Sau khi bụi bay hết chỉ thấy Manson đã nằm dưới một cái bàn...
Dưới ánh trăng, trên nóc nhà sau lưng Manson xuất hiện một nam nhân với ánh mắt chán chường, hắn còn đang cười lạnh. Tên này luôn dùng thanh âm của sự mệt mỏi, nói: "Loại tổn thương kiểu bị đè này rất khác với một cước trúng ngực khi nãy. Bất kể là cái gì, bị một cái bàn gần 400 kg từ nham thạch rơi xuống, cũng nên biến thành thịt vụn."
Nhưng cuối cùng Derek cũng không ra tay, hắn đứng ở đó, giống như suy nghĩ. Một lát sau, hắn giống như đã đưa ra được quyết định, cười lạnh một tiếng, nói: "Hừ... Quả nhiên bây giờ ngươi không chịu hợp tác, vậy nên giết ngươi cũng chẳng giúp được gì. Các ngươi cứ từ từ chơi đùa với Manson đi." Hắn thốt ra những lời này khiến Vương Hủ cảm thấy vai mình nặng trĩu, suýt nữa làm Vương Hủ ngã rạp xuống đất.
Yến Ly nhìn về phía Derek nhưng không hề bị ảnh hưởng, chỉ là nàng cũng chú ý tới thần sắc khác thường của Vương Hủ,. Nàng lại giữ chặt vạt áo Vương Hủ thêm chút nữa.
Chỉ ngắn ngủn vài giây, Vương Hủ vẫn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận về những chuyện xảy ra, cảnh vật trước mắt hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Derek đã biến mất không biết tung tích, mà chỗ bọn họ đứng biến thành con đường nhỏ từ thị trấn Bodie tiến vào cánh rừng. Vương Hủ nắm lấy tay Yến Ly giống như đó là điều khiến hắn an tâm.
"Chúng ta thử tìm bọn họ trong thị trấn này xem." Hắn cũng không lo lắng về chuyện xảy ra trong thời không này nữa, dù sao nhất thời cũng nghĩ không thông.
Yến Ly gật gật đầu, giữ im lặng theo sát phía sau hắn.
Bọn họ đi tới con đường lớn trong thị trấn. Thị trấn Bodie về đêm càng thêm âm u, giống như những căn phòng nhỏ kia có vô số u linh quỷ quái đáng sợ đang nhìn chằm chằm vào ngươi vậy.
Vương Hủ đi trước, kéo theo bàn tay đang nắm chặt lấy tay của Yến Ly. Yến Ly cũng có chút sợ hãi, thân thể giống như nép chặt vào phía sau hắn. Hiện tại bọn họ cũng không có linh thức, không thể nhận ra những nguy hiểm khó lường. Mặc dù là Vương Hủ đã thấy không ít đám ma quỷ đầu trâu mặt ngựa nhưng cũng không dám khinh thường.
Bỗng nhiên một bóng người vọt ra từ một góc cua, Vương Hủ lập tức dừng bước, hạ giọng (hắn cũng không biết vì sao lại phải hạ giọng) nghiêm nghị hỏi: "Ai?"
Người kia lên tiếng, tuy không quen thuộc lắm nhưng Vương Hủ vẫn có thể nhận ra là anh bạn William...
"Là ta... William..."
"Sao ta biết đúng là ngươi?"
Lúc này trời tối om, bởi vì mặt trăng đã bị mây đen che mờ không ít. Hơn nữa bóng người kia cũng cách bọn họ tới vài mét, khó có thể phân biệt.
"Ta... Ta... Ta làm sao biết?"
"Nói ám hiệu!"
"À? Còn có ám hiệu nữa?"
"Bớt nói nhảm!" Vương Hủ há miệng: "Địa chấn cao cương, nhất phái khê sơn thiên cổ tú!"
William gấp đến độ đổ mồ hôi: "Cái này... Cái này..."
"Nói mau!"
"Môn triều đại hải, tam hợp hà thủy vạn niên lưu!"
"Rất tốt... Đúng là huynh đệ Thiên Địa Hội." Vương Hủ hết sức bình tĩnh, đi tới vỗ vai William.
William nhận ra là Vương Hủ, lập tức nói: "Má ơi! Không cần chơi ta như vậy chứ? Cũng may trước đây ta xem Lộc Đỉnh Ký còn nhớ được chút."
Vương Hủ trả lời: "Ở nơi quỷ quái này, đoán chừng muốn thoát ra là không thể. Nếu ngươi nhất thời nói không nên lời, ta có lẽ còn có thể hỏi ngươi mật mã khác. Ví dụ như mộc lập đấu thế tri thiên hạ, thuận thiên hành đạo, …v…v."
"Này... sao lại toàn ám hiệu của Thiên Địa Hội vậy?"
Vương Hủ không muốn cùng William thảo luận thêm, liền hỏi: "Ngươi sao lại ở đây?"
"Ta cũng không biết, ban ngày đột nhiên ta cùng vài vị giáo sư và bạn học xuyên việt tới đây, sau đó gặp được thầy Cổ, mọi người cùng nhau tập trung ở nhà thờ tìm kiếm biện pháp. Đến khi trời sắp tối, ta muốn đi tìm WC giải quyết, cuối cùng đi ra chẳng thấy ai nữa. Cái nhà thờ đó hết sức u ám, ta một thân một mình chỉ nghĩ ra cách ra đường lớn tìm bọn họ, nhưng vòng vo cả buổi lại gặp được ngươi..."
"Nha..." Vương Hủ gật gật đầu, hắn bắt đầu suy nghĩ đám người này đã gặp phải chuyện gì.
William không chịu được, ngắt lời hắn: "Vương Hủ à. Đây chính là Yến học tỷ sao... Các ngươi như thế nào..."
Tuy giờ hỏi vấn đề này rất nhạy cảm, nhưng William quả thật rất tò mò. Nói thế nào cũng thì Yến Ly cũng là mỹ nữ số một số hai trong Tường Dực. Mặc dù trước đó cũng đã có tin đồn liên quan tới Vương Hủ, nhưng hiện tại nhìn hai người thân mật tới mức “dán chặt” như vậy, người ngoài tự nhiên cũng muốn lên tiếng hỏi.
Vương Hủ dùng bốn chữ giải quyết vấn đề."Quan tâm làm gì?"
"Lại dám nói như vậy? Có tin ta đánh chết ngươi không?"
Câu này xuất phát từ nội tâm của William, nhưng muốn hắn nói ra quả quyết là không có khả năng. Hơn nữa hắn còn nghĩ Vương Hủ dù sao cũng đã cứu mình nhiều lần, lại thêm giờ trời đã tối đen. Vương Hủ có võ công cao cường, thủ đoạn độc ác, giờ lại có thêm bạn gái trợ uy. Cục tức này... Có thể nhịn thì cố nhin, không thể nhẫn nhịn... Cũng phải nhẫn nại...
"Này, các ngươi đều không sao chứ?" Bỗng nhiên, lại một thanh âm nữa vang lên.
Ba người Vương Hủ nhìn về phía phát ra thanh âm, Miêu Gia đã đứng cách bọn họ cũng không xa, vẻ mặt buồn ngủ giống như hết sức buồn chán.
Vương Hủ hỏi: "Ngươi đến đây lúc nào?"
"Vừa nãy, lúc bọn ngươi đang nói chuyện phiếm."
Hắn vừa nói vừa đi tới gần: "Sao rồi? Các ngươi có bị thương không? Đều không sao chứ?"
"Huuú!" Vương Hủ không nói hai lời, đá thẳng một cước lên ngực của Miêu Gia.
Lần này quá mức đột ngột, tất cả mọi người bất ngờ. Miêu Gia bị hắn đá bay ra ngoài, đập vỡ cả một mảng tường ven đường.
"Đầu tiên, Miêu Gia thật nhất định có thể né được một cước này. Lúc ăn cơm ta dùng đũa chọc hai lỗ mũi hắn còn né được cơ mà." Vương Hủ hết sức bình tĩnh hạ chân xuống, nói tiếp: "Tiếp theo, lần sau ngươi muốn giả mạo hắn, tốt nhất không nên ngay lập tức nói cái mấy câu như: 'Các ngươi có bị thương hay không' mà nên trực tiếp nói: 'Cặn bã, ngươi sao còn chưa chết, tối qua thoải mái đã đủ chưa?' "
Manson bị đau tới mức chấn kinh, hắn tự nhận là đã ngụy trang hêt sức hoàn mỹ, năng lực biến hóa tới như vậy nhưng chỉ trong một câu đã bị phát hiện, hơn nữa lý do là... Hắn cảm thấy mình đã bắt trước một người có nhân cách hết sức đáng sợ, khác hẳn so với người thường...
Manson chậm rãi đứng dậy, làn da bong ra từng mảng. Những mảng da đó sau khi rơi xuống đất lập tức biến thành những mảng như sáp vàng. Hắn tiến lên vài bước, mở miệng nói: "Ngươi, còn có ba kẻ nữa. Các ngươi giống như không phải người bình thường..."
Những lời này chỉ có thể nói rõ một điểm, hắn bị đá rất đau. Bởi vậy hắn có thể đoán được một cước của Vương Hủ khi nãy tuyệt đối không phải là năng lực của một người bình thường.
Vương Hủ nói mấy lời khách sáo: "A? Chẳng lẽ không phải ngươi đem chúng ta đưa vào không gian này sao? Ngươi bây giờ mới biết được chúng ta đều không phải là kẻ bình thường?"
Nhưng dù sao Manson cũng không ngốc, hắn cũng chẳng đáp lại Vương Hủ, hắn chỉ nói: "Nhưng nó cũng không thể thay đổi được các ngươi nhất định phải chết."
Trong lòng bàn tay Vương Hủ đã đổ mồ hôi. Phải biết rằng một cước kia là hắn đã dùng toàn lực. Dù không thể dùng linh lực cũng không cách nào sử dụng Quỷ Cốc đạo thuật, nhưng Vương Hủ vẫn có thể linh thể hợp nhất. Nhưng Manson hiện tại giống như không hề hấn gì, chỉ phủi phủi người đã đứng lên, vấn đề này hắn đã chẳng thể xử lý nổi...
Giờ này khắc này, Vương Hủ nhớ tới Đồ Long Thiên có thể vận dụng "Khí" của bản thân. Đáng tiếc, hắn căn bản không chú ý học tốt...
Sách đến lúc dùng mới thấy thiếu chính là câu nói hợp nhất với hắn. Tạm thời nước tới chân mới nhảy chỉ sợ cũng không còn kịp rồi. Mặc dù năng lực duy nhất của Manson là trở mặt thì Vương Hủ cũng không tự tin bằng thể thuật của mình nện chết được.
Vương Hủ nghiêm mặt nói: "Đợi một chút, trước khi động thủ ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi."
Manson cảm thấy rất kỳ quái, giữa hai bọn họ có chuyện gì cần hỏi? Vì lòng hiếu kỳ khiến hắn trả lời theo bản năng: "Vấn đề gì?"
"Đồ vật gì màu xanh lá, có bốn chân, từ trên cây rơi xuống có thể đưa ngươi vào chỗ chết?"
Manson lại càng cảm thấy kỳ quái. Ếch xanh? Không đúng, quá nhỏ. Thạch sùng? Không, vẫn quá nhỏ. Cuối cùng nó là cái gì? Tại sao ta phải suy nghĩ vấn đề này? Cái này rất quan trọng sao? Cái đó và tình huống bây giờ có quan hệ thế nào?
Vương Hủ hừ lạnh một tiếng, hết sức hung hăng nói: "Hừ hừ... Không thể tưởng tượng được đúng không? Đáp án chính xác là... Bàn bi-da."
Chuyện cười này... Rất nhạt...
Khóe miệng William khẽ giật giật, hắn không muốn hỏi vì sao bàn bi-da sẽ bị đưa tới trên cây... Nhưng hắn biết rõ, thứ này xác thực chính là màu xanh lá, có bốn chân, rớt xuống là người bẹp dí...
Manson không hiểu, sau khi khiếp sợ thì giờ hắn cảm thấy nhục nhã. Rất hiển nhiên, Vương Hủ đang kéo dài thời gian.
"Ngươi... Bởi vì hành vi của mình sẽ phải trả giá đắt!"
Manson đã không còn là vị cha sứ thong dong như lúc trước, hắn không hề lúc mới gặp mặt đã xưng hô với Vương Hủ là "Con". Giờ này hắn chỉ trực đưa đôi bàn tay sát nhân dính đầy máu tươi ra….
Nhưng... Hắn còn chưa ra tay, đã trúng chiêu rồi.
Một tiếng “Rầm” thật lớn, sau đó là một số thanh âm vỡ vụn. Sau khi bụi bay hết chỉ thấy Manson đã nằm dưới một cái bàn...
Dưới ánh trăng, trên nóc nhà sau lưng Manson xuất hiện một nam nhân với ánh mắt chán chường, hắn còn đang cười lạnh. Tên này luôn dùng thanh âm của sự mệt mỏi, nói: "Loại tổn thương kiểu bị đè này rất khác với một cước trúng ngực khi nãy. Bất kể là cái gì, bị một cái bàn gần 400 kg từ nham thạch rơi xuống, cũng nên biến thành thịt vụn."
/598
|