Nhóm Vương Hủ rất nhanh tụ họp cùng Tề Băng, bọn họ cũng chẳng nói thêm gì, lập tức xuất phát đi tìm nhóm nữ sinh của Dụ Hinh.
Trời đêm và không gian ngày càng có thêm nhiều tử khí khiến thị trấn Bodie làm người ta cảm thấy áp lực.
Thời gian trôi qua cũng khiến nội tâm Tề Băng có một cảm giác bất an mãnh liệt, khuôn mặt luôn luôn lạnh băng của hắn lúc này cũng tỏ rõ vẻ lo nghĩ.
Lại thêm 10 phút đi tìm, Miêu Gia bỗng nhiên mở miệng nói: "Khá tốt... Xem ra cũng đã vượt qua... ."
Vương Hủ và Tế Băng nghe thấy vậy cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng rất nhanh cũng đã có phản ứng, lập tức sải bước thật nhanh tới góc cua cuối đường, vài giây sau đã tới chỗ Dụ Hinh.
Tề Băng ân cần hỏi: "Không sao chứ?"
Dụ Hinh quay đầu, con ngươi của nàng đã biến thành màu tím, yêu khí lăng lệ khiến Tề Băng không tự chủ được mà lùi về phía sau một bươc: "Hừ... Đến thật đúng lúc, ta cũng đã đến cực hạn rồi... Đồng thời đối phó với 30 tên xem ra là có chút quá sức. Nhưng số lượng đã giảm bớt mười bốn, còn lại chờ các ngươi xử lý."
Nàng thu liễm yêu khí, lưỡi đao trong tay cũng đã biến mất. Khi đi qua hai tên trạch nam cũng chẳng hề quay đầu đã lập tức đi về phía Miêu Gia.
Vương Hủ nhỏ giọng như thề thầm với Tề Băng: "Giống như nàng đang bị thương không nhẹ, rất có thể trước khi chúng ta đến nàng đã sử dụng chiêu thức vượt quá sức chịu đựng của cơ thể, chẳng qua chỉ làm ra vẻ để ngươi đã phân tâm thôi."
Tề Băng mắt nhìn thẳng về phía trước, mấy lời của Vương Hủ khi nãy chẳng biết hãn có nghe thấy không. Một lát sau, Tề Băng lạnh lùng nói: "Ba nữ sinh kia giao cho ngươi, ngươi đưa tất cả mọi người đi. Còn lại 16 con cá này... Giao cho ta."
Vương Hủ thầm nghĩ: Được, ngươi muốn trả thù cho vợ đúng không. Thật tốt quá, ta hiện giờ còn đánh không lại một tên Manson, ngươi cứ đánh trước đi...
"Ai... Ta đưa họ đến khu an toàn sẽ quay lại trợ giúp ngươi..."
Vương Hủ hết sức nhanh chóng tới gần ba nữ sinh, trên lưng cõng một người, kẹp hai người hai bên cánh tay. Nhanh chóng chạy ra khỏi chiến trường.
Cả nhóm Manson lùng nhìn tất cả sự việc phát sinh, đợi Vương Hủ đi rồi, 16 tên Manson đồng thời mở miệng: "Chuyện của các ngươi xử lý xong rồi hả?"
Tề Băng trả lời: "Đúng vậy, ngươi có thể đứng ở đó chờ. Việc này rất tốt."
"Ha ha... Chờ đợi thế này ta cũng chẳng ngại, mặc dù các ngươi muốn nghỉ ngơi rồi tái chiến ta cũng có thể đồng ý. Việc giao chiến với con hồ ly kia khi nãy đã khiến ta hiểu ra lực lượng của các ngươi là có hạn, mà một khi dùng hết trong thời gian ngắn cũng khó có thể khôi phục lại. Cho nên dù các ngươi có muốn đổi người hay cùng lên cũng tốt, cũng chẳng khác nhau là bao. Cuối cùng tất cả các ngươi đều sẽ phải chết..."
Tề Băng chậm rãi tiến lên, tiếp cận đám Manson, vừa đi vừa nói: "Mặc dù năng lực của ngươi tiếp cận tới vô hạn, nhưng thể xác để ngươi sử dụng cũng chỉ còn lại 16 cái. Sau khi ta giết chết toàn bộ, ngươi còn có thể làm thế nào?"
Tất cả đám Manson đồng loạt mở miệng, bọn chúng đồng thời cười ha hả: "Ha ha ha... Ha ha ha ha!"
"Vậy ngươi tới thử xem!" Mười sáu thân ảnh bỗng nhiên biến mất, sau khi xuất hiện đã giữ chặt được thân thể của Tề Băng. Một giây sau, bọn chúng có thể kéo Tề Băng thành 16 mảnh thi thể.
Vương Hủ ở phía xa lúc này thả người cuối cùng trên lưng xuống, vừa vặn quay đầu muốn quan sát trận chiến, nào ngờ đã nhìn thấy cảnh tượng này. Dụ Hinh cùng Miêu Gia chắc chắn cũng nhìn thấy, nhưng hiển nhiên bọn họ cũng đều bất lực.
Thời điểm mọi người cho rằng Tề Băng bị xử lại không hề xảy ra, thay vào đó là Manson lại phát ra một tiếng gào thét hết sức kinh ngạc. Hoặc phải nói là 16 tên Manson đồng thời kêu lớn. Thân thể của bọn chúng lập tức nát bấy, xung quanh Tề Băng là một vầng sáng màu bạc bao phủ, mà trong tay của hắn đang nắm chính là quyền nhận: Nanh Bạc.
"Như thế nào... mà..." Thanh âm của 16 Manson trước khi biến thành tượng sáp đều có chút không cam lòng.
Lúc trước Tề Băng cùng Manson giao thủ, hắn lấy một địch ba, mặc dù là bả vai bị thương cũng không sử dụng năng lực như vậy. Cho nên chắc hẳn Manson coi đó là toàn bộ thực lực của Tề Băng. Chính vì vậy lần này Manson thua vì khinh địch. Thắng bại, có khi chỉ do một ý niệm.
"Ta kháo... Tiểu tử này sao có thể sử dụng linh lực?" Vương Hủ cũng cảm thấy giật mình. Theo lý thuyết không có linh lực thúc dục thì không thể nào triệu hồi ra vũ khí linh hồn được, mà vừa rồi còn cả vầng sáng bạc bao quanh Tề Băng nữa.
Miêu Gia lắc đầu: "Kết giới của Thần không thể đơn giản như vậy. Ta đoán chừng... Vừa rồi cái kia thật ra là..."
Dụ Hinh ngắt lời: "Ngươi có thể chờ tới khi an toàn rồi nói sau."
Vương Hủ vừa định hỏi một câu: Manson không phải toàn bộ đi tong sao? Nhưng từng đợt cười dài lại kéo hắn về hiện thực.
"Ha ha ha... Rất đáng được khích lệ. Vẫn còn giấu thủ đoạn như vậy, mấy kẻ các ngươi... Thật biết điều, chẳng lẽ người phương đông đều có năng lực kỳ quái như vậy?"
Lúc này tới cả Miêu Gia cũng phải biến sắc. Bởi vì thanh âm vừa vang lên không phải một, cũng không phải hơn mười, mà là giống như một đội quân. Vô số thanh âm từ trong thị trấn truyền tới, tất cả đều dùng một ngữ khí, một câu nói.
"Không hay rồi... Ta đã tính sai số lượng dân cư trong thị trấn này rồi, đoán chừng không đủ rồi…." Miêu Gia sờ cằm suy nghĩ, rất nhanh đã đưa ra đáp án: "À... Thì ra là thế, bởi vì không gian thay đổi, thông qua số lượng nhà ở và đường đều không thể chính xác."
"Ngươi ở đó lầm bầm gì thế? Không bằng mau chóng suy nghĩ cách đối phó đi." Vương Hủ khẩn trương, nghe thanh âm vừa rồi hắn đang tưởng tượng ra cả một đội quân Manson đang nhanh chóng tiến tới.
"Ta đã nghĩ kỹ." Miêu Gia chỉ chỉ trên mặt đất: "Ba người đang ngất này, ngươi phải mang theo toàn bộ, sau đó ở phía trước chỉ đường cho mọi người. Mấy người khác toàn bộ đi theo Vương Hủ, sau khi đi khỏi đường lớn, đi thẳng tới rừng cây lên tới tòa lâu đài kia."
Lúc này Tề Băng đã quay lại, vừa vặn nghe được kế hoạch của Miêu Gia, hắn lên tiếng hỏi: "Vậy còn ngươi?"
Miêu Gia nói: "Ta ở đây chặn hắn... Ài... Là bọn hắn."
Vương Hủ nhổ nước bọt, nói một câu: "Này... Ngươi muốn một ngựa đánh vạn người(*) đúng không ?"
(*)một ngựa đánh vạn người: giống mấy ông tướng trong Tam Quốc, một mình cưỡi ngựa đánh tan cả vạn quân
"Ngươi đừng có dài dòng, nhanh dẫn đường đi. Sau đó ta sẽ nhanh chóng bắt kịp, đến lúc đó tập trung ở phòng lớn. Trận pháp kia ta cũng sẽ có cách thông qua, không cần phải lo lắng." Hắn nói hết sức chuẩn xác, làm người khác rất tin tưởng.
Vương Hủ cùng Tề Băng nhìn nhau, quay đầu nói với Miêu Gia: "Ngươi đừng có chết sớm quá."
Miêu Gia xoay người, vung tay với bọn họ:"Cút nhanh lên."
Vương Hủ cũng không nói thêm lời nào, hắn nhanh chóng nắm lấy hai nữ sinh đang nằm dưới đất, người thứ ba được Tề Băng cõng. Đoàn người vội vàng chạy khỏi thị trấn.
Lúc này trước mặt Miêu Gia là vô số Manson đột nhiên xuất hiện, hai mắt chúng đỏ ngàu, mặt lộ vẻ hung ác, khóe miệng còn nở một nụ cười châm trọc.
"Chỉ cần một phút đồng hồ, ta có thể hưởng thụ khoái cảm xé nát thân xác ngươi. Sau đó bọn hắn sẽ tiếp tục bị ta truy đuổi như trước."
"Chuyện đó hơi khó thì phải, ta ít nhất có thể kiên trì hơn mười lăm phút mà." Miêu Gia tỏ vẻ rất thong dong.
"A? Có phải ngươi giống với tên vừa nãy, cũng giấu tuyệt chiêu? Thế nên hãy để ta chiêm ngưỡng lý do ngươi cuồng vọng nào."
"Kỳ thật hôm nay ta là người đã gần tiếp cận tới mức siêu linh thể, với thực lực của ngươi dù có nhiều thêm nữa ta cũng có thể chống đỡ rất lâu. Lúc trước cố ý để lộ sơ hở khi đấu 1-1 với ngươi cũng chỉ để thăm dò sâu cạn và năng lực của ngươi mà thôi."
"Hừ... Tùy ngươi nói, ta không muốn lãng phí thời gian với ngươi nữa. Chết đi..." Cả nhóm Manson nhảy lên, vọt tới phía Miêu Gia.
Miêu Gia đứng tại nguyên chỗ chưa hề động đậy, thế giời trước mắt hắn gần như đã bất động. Hắn dùng mắt thường nắm lấy quỹ tích của từng tên Manson, cố gắng dùng phương pháp tốn ít sức mà gây được sát thương lớn nhất có thể. Chờ mong dựa vào sức một người có thể giết sạch tất cả Manson là không thể, nhưng hắn đến tột cùng có thể giết nhiều hay ít? Trò chơi này không phải rất có ý tứ sao?
"Đã lâu rồi không sử dụng tới thứ quyền cước vô dụng này, ha ha... Bắt đầu hoài niệm lại thời cao trung(*), không cần đao, không cần năng lực linh hồn. Bất kể nam nhân nào cũng ước mơ dựa vào nắm đấm đứng đầu một trường. Hừ... Tất cả đều là đồ ngốc, nhưng lại khiến người khác hâm mộ." Hắn nói xong, hai chân đạp mạnh, phóng lên trời như đạn pháo. Một bước này của hắn hết sức quỷ dị, khác hẳn với vẻ bình thường khi nãy. Có vẻ rất giống một bước của Vương Hủ ở trận đấu với Liễu Khuynh Nhược.
(*)cao trung: tương đương với bậc THPT VN
Nắm đấm của Miêu Gia xuyên thẳng qua đám Manson, miệng hắn quát lớn, lập tức có năm sáu tên Manson miệng phun máu, rơi xuống đất. Cả đám đều bị đấm trúng ngực, còn chưa kịp kêu lên một tiếng thì đã bị nện cho nát nhừ. Trên không trung một vòng sóng lan rộng, khiến áo những tên bị đấm đều rách cả trước ngực, sau lưng.
Nhưng ý chí chiến đấu của Manson không vì thế mà biến mất, bóng người vẫn tiến tới như thủy triều.
Hắn và Miêu Gia đều cùng biết, chiến đấu giữa hai người bọn họ Manson có vô số cơ hội. Còn Miêu Gia chỉ có một...
P/s: Đoạn này khá giống với cảnh kinh điển Neo đấu với đặc vụ Smith trong phim The Matrix: Reloaded. Anh em nào hứng thú có thể xem lại.
Trời đêm và không gian ngày càng có thêm nhiều tử khí khiến thị trấn Bodie làm người ta cảm thấy áp lực.
Thời gian trôi qua cũng khiến nội tâm Tề Băng có một cảm giác bất an mãnh liệt, khuôn mặt luôn luôn lạnh băng của hắn lúc này cũng tỏ rõ vẻ lo nghĩ.
Lại thêm 10 phút đi tìm, Miêu Gia bỗng nhiên mở miệng nói: "Khá tốt... Xem ra cũng đã vượt qua... ."
Vương Hủ và Tế Băng nghe thấy vậy cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng rất nhanh cũng đã có phản ứng, lập tức sải bước thật nhanh tới góc cua cuối đường, vài giây sau đã tới chỗ Dụ Hinh.
Tề Băng ân cần hỏi: "Không sao chứ?"
Dụ Hinh quay đầu, con ngươi của nàng đã biến thành màu tím, yêu khí lăng lệ khiến Tề Băng không tự chủ được mà lùi về phía sau một bươc: "Hừ... Đến thật đúng lúc, ta cũng đã đến cực hạn rồi... Đồng thời đối phó với 30 tên xem ra là có chút quá sức. Nhưng số lượng đã giảm bớt mười bốn, còn lại chờ các ngươi xử lý."
Nàng thu liễm yêu khí, lưỡi đao trong tay cũng đã biến mất. Khi đi qua hai tên trạch nam cũng chẳng hề quay đầu đã lập tức đi về phía Miêu Gia.
Vương Hủ nhỏ giọng như thề thầm với Tề Băng: "Giống như nàng đang bị thương không nhẹ, rất có thể trước khi chúng ta đến nàng đã sử dụng chiêu thức vượt quá sức chịu đựng của cơ thể, chẳng qua chỉ làm ra vẻ để ngươi đã phân tâm thôi."
Tề Băng mắt nhìn thẳng về phía trước, mấy lời của Vương Hủ khi nãy chẳng biết hãn có nghe thấy không. Một lát sau, Tề Băng lạnh lùng nói: "Ba nữ sinh kia giao cho ngươi, ngươi đưa tất cả mọi người đi. Còn lại 16 con cá này... Giao cho ta."
Vương Hủ thầm nghĩ: Được, ngươi muốn trả thù cho vợ đúng không. Thật tốt quá, ta hiện giờ còn đánh không lại một tên Manson, ngươi cứ đánh trước đi...
"Ai... Ta đưa họ đến khu an toàn sẽ quay lại trợ giúp ngươi..."
Vương Hủ hết sức nhanh chóng tới gần ba nữ sinh, trên lưng cõng một người, kẹp hai người hai bên cánh tay. Nhanh chóng chạy ra khỏi chiến trường.
Cả nhóm Manson lùng nhìn tất cả sự việc phát sinh, đợi Vương Hủ đi rồi, 16 tên Manson đồng thời mở miệng: "Chuyện của các ngươi xử lý xong rồi hả?"
Tề Băng trả lời: "Đúng vậy, ngươi có thể đứng ở đó chờ. Việc này rất tốt."
"Ha ha... Chờ đợi thế này ta cũng chẳng ngại, mặc dù các ngươi muốn nghỉ ngơi rồi tái chiến ta cũng có thể đồng ý. Việc giao chiến với con hồ ly kia khi nãy đã khiến ta hiểu ra lực lượng của các ngươi là có hạn, mà một khi dùng hết trong thời gian ngắn cũng khó có thể khôi phục lại. Cho nên dù các ngươi có muốn đổi người hay cùng lên cũng tốt, cũng chẳng khác nhau là bao. Cuối cùng tất cả các ngươi đều sẽ phải chết..."
Tề Băng chậm rãi tiến lên, tiếp cận đám Manson, vừa đi vừa nói: "Mặc dù năng lực của ngươi tiếp cận tới vô hạn, nhưng thể xác để ngươi sử dụng cũng chỉ còn lại 16 cái. Sau khi ta giết chết toàn bộ, ngươi còn có thể làm thế nào?"
Tất cả đám Manson đồng loạt mở miệng, bọn chúng đồng thời cười ha hả: "Ha ha ha... Ha ha ha ha!"
"Vậy ngươi tới thử xem!" Mười sáu thân ảnh bỗng nhiên biến mất, sau khi xuất hiện đã giữ chặt được thân thể của Tề Băng. Một giây sau, bọn chúng có thể kéo Tề Băng thành 16 mảnh thi thể.
Vương Hủ ở phía xa lúc này thả người cuối cùng trên lưng xuống, vừa vặn quay đầu muốn quan sát trận chiến, nào ngờ đã nhìn thấy cảnh tượng này. Dụ Hinh cùng Miêu Gia chắc chắn cũng nhìn thấy, nhưng hiển nhiên bọn họ cũng đều bất lực.
Thời điểm mọi người cho rằng Tề Băng bị xử lại không hề xảy ra, thay vào đó là Manson lại phát ra một tiếng gào thét hết sức kinh ngạc. Hoặc phải nói là 16 tên Manson đồng thời kêu lớn. Thân thể của bọn chúng lập tức nát bấy, xung quanh Tề Băng là một vầng sáng màu bạc bao phủ, mà trong tay của hắn đang nắm chính là quyền nhận: Nanh Bạc.
"Như thế nào... mà..." Thanh âm của 16 Manson trước khi biến thành tượng sáp đều có chút không cam lòng.
Lúc trước Tề Băng cùng Manson giao thủ, hắn lấy một địch ba, mặc dù là bả vai bị thương cũng không sử dụng năng lực như vậy. Cho nên chắc hẳn Manson coi đó là toàn bộ thực lực của Tề Băng. Chính vì vậy lần này Manson thua vì khinh địch. Thắng bại, có khi chỉ do một ý niệm.
"Ta kháo... Tiểu tử này sao có thể sử dụng linh lực?" Vương Hủ cũng cảm thấy giật mình. Theo lý thuyết không có linh lực thúc dục thì không thể nào triệu hồi ra vũ khí linh hồn được, mà vừa rồi còn cả vầng sáng bạc bao quanh Tề Băng nữa.
Miêu Gia lắc đầu: "Kết giới của Thần không thể đơn giản như vậy. Ta đoán chừng... Vừa rồi cái kia thật ra là..."
Dụ Hinh ngắt lời: "Ngươi có thể chờ tới khi an toàn rồi nói sau."
Vương Hủ vừa định hỏi một câu: Manson không phải toàn bộ đi tong sao? Nhưng từng đợt cười dài lại kéo hắn về hiện thực.
"Ha ha ha... Rất đáng được khích lệ. Vẫn còn giấu thủ đoạn như vậy, mấy kẻ các ngươi... Thật biết điều, chẳng lẽ người phương đông đều có năng lực kỳ quái như vậy?"
Lúc này tới cả Miêu Gia cũng phải biến sắc. Bởi vì thanh âm vừa vang lên không phải một, cũng không phải hơn mười, mà là giống như một đội quân. Vô số thanh âm từ trong thị trấn truyền tới, tất cả đều dùng một ngữ khí, một câu nói.
"Không hay rồi... Ta đã tính sai số lượng dân cư trong thị trấn này rồi, đoán chừng không đủ rồi…." Miêu Gia sờ cằm suy nghĩ, rất nhanh đã đưa ra đáp án: "À... Thì ra là thế, bởi vì không gian thay đổi, thông qua số lượng nhà ở và đường đều không thể chính xác."
"Ngươi ở đó lầm bầm gì thế? Không bằng mau chóng suy nghĩ cách đối phó đi." Vương Hủ khẩn trương, nghe thanh âm vừa rồi hắn đang tưởng tượng ra cả một đội quân Manson đang nhanh chóng tiến tới.
"Ta đã nghĩ kỹ." Miêu Gia chỉ chỉ trên mặt đất: "Ba người đang ngất này, ngươi phải mang theo toàn bộ, sau đó ở phía trước chỉ đường cho mọi người. Mấy người khác toàn bộ đi theo Vương Hủ, sau khi đi khỏi đường lớn, đi thẳng tới rừng cây lên tới tòa lâu đài kia."
Lúc này Tề Băng đã quay lại, vừa vặn nghe được kế hoạch của Miêu Gia, hắn lên tiếng hỏi: "Vậy còn ngươi?"
Miêu Gia nói: "Ta ở đây chặn hắn... Ài... Là bọn hắn."
Vương Hủ nhổ nước bọt, nói một câu: "Này... Ngươi muốn một ngựa đánh vạn người(*) đúng không ?"
(*)một ngựa đánh vạn người: giống mấy ông tướng trong Tam Quốc, một mình cưỡi ngựa đánh tan cả vạn quân
"Ngươi đừng có dài dòng, nhanh dẫn đường đi. Sau đó ta sẽ nhanh chóng bắt kịp, đến lúc đó tập trung ở phòng lớn. Trận pháp kia ta cũng sẽ có cách thông qua, không cần phải lo lắng." Hắn nói hết sức chuẩn xác, làm người khác rất tin tưởng.
Vương Hủ cùng Tề Băng nhìn nhau, quay đầu nói với Miêu Gia: "Ngươi đừng có chết sớm quá."
Miêu Gia xoay người, vung tay với bọn họ:"Cút nhanh lên."
Vương Hủ cũng không nói thêm lời nào, hắn nhanh chóng nắm lấy hai nữ sinh đang nằm dưới đất, người thứ ba được Tề Băng cõng. Đoàn người vội vàng chạy khỏi thị trấn.
Lúc này trước mặt Miêu Gia là vô số Manson đột nhiên xuất hiện, hai mắt chúng đỏ ngàu, mặt lộ vẻ hung ác, khóe miệng còn nở một nụ cười châm trọc.
"Chỉ cần một phút đồng hồ, ta có thể hưởng thụ khoái cảm xé nát thân xác ngươi. Sau đó bọn hắn sẽ tiếp tục bị ta truy đuổi như trước."
"Chuyện đó hơi khó thì phải, ta ít nhất có thể kiên trì hơn mười lăm phút mà." Miêu Gia tỏ vẻ rất thong dong.
"A? Có phải ngươi giống với tên vừa nãy, cũng giấu tuyệt chiêu? Thế nên hãy để ta chiêm ngưỡng lý do ngươi cuồng vọng nào."
"Kỳ thật hôm nay ta là người đã gần tiếp cận tới mức siêu linh thể, với thực lực của ngươi dù có nhiều thêm nữa ta cũng có thể chống đỡ rất lâu. Lúc trước cố ý để lộ sơ hở khi đấu 1-1 với ngươi cũng chỉ để thăm dò sâu cạn và năng lực của ngươi mà thôi."
"Hừ... Tùy ngươi nói, ta không muốn lãng phí thời gian với ngươi nữa. Chết đi..." Cả nhóm Manson nhảy lên, vọt tới phía Miêu Gia.
Miêu Gia đứng tại nguyên chỗ chưa hề động đậy, thế giời trước mắt hắn gần như đã bất động. Hắn dùng mắt thường nắm lấy quỹ tích của từng tên Manson, cố gắng dùng phương pháp tốn ít sức mà gây được sát thương lớn nhất có thể. Chờ mong dựa vào sức một người có thể giết sạch tất cả Manson là không thể, nhưng hắn đến tột cùng có thể giết nhiều hay ít? Trò chơi này không phải rất có ý tứ sao?
"Đã lâu rồi không sử dụng tới thứ quyền cước vô dụng này, ha ha... Bắt đầu hoài niệm lại thời cao trung(*), không cần đao, không cần năng lực linh hồn. Bất kể nam nhân nào cũng ước mơ dựa vào nắm đấm đứng đầu một trường. Hừ... Tất cả đều là đồ ngốc, nhưng lại khiến người khác hâm mộ." Hắn nói xong, hai chân đạp mạnh, phóng lên trời như đạn pháo. Một bước này của hắn hết sức quỷ dị, khác hẳn với vẻ bình thường khi nãy. Có vẻ rất giống một bước của Vương Hủ ở trận đấu với Liễu Khuynh Nhược.
(*)cao trung: tương đương với bậc THPT VN
Nắm đấm của Miêu Gia xuyên thẳng qua đám Manson, miệng hắn quát lớn, lập tức có năm sáu tên Manson miệng phun máu, rơi xuống đất. Cả đám đều bị đấm trúng ngực, còn chưa kịp kêu lên một tiếng thì đã bị nện cho nát nhừ. Trên không trung một vòng sóng lan rộng, khiến áo những tên bị đấm đều rách cả trước ngực, sau lưng.
Nhưng ý chí chiến đấu của Manson không vì thế mà biến mất, bóng người vẫn tiến tới như thủy triều.
Hắn và Miêu Gia đều cùng biết, chiến đấu giữa hai người bọn họ Manson có vô số cơ hội. Còn Miêu Gia chỉ có một...
P/s: Đoạn này khá giống với cảnh kinh điển Neo đấu với đặc vụ Smith trong phim The Matrix: Reloaded. Anh em nào hứng thú có thể xem lại.
/598
|