Cái bàn cờ khi chưa mở ra thì có hình vuông, ở giữa có một khối thuỷ tinh hình trăng lưỡi liềm hơi nhô lên. Hai mảnh gỗ có thể lật lên được khảm vào hai đầu khối thuỷ tinh, bên ngoài cũng không hề viết quy tắc gì cả, chỉ có tên trò chơi mà thôi – Terror. (nghĩa tiếng anh là kinh khủng)
Trong lòng Vương Hủ cảm thấy cái tên này đặt quá chuẩn, ở cái nơi kinh khủng này chơi trò chơi, người thất bại lại còn phải đối mặt với những thứ đáng sợ, quả thật kinh khủng.
Vưu tiên sinh lật hai nắp bên cạnh khối thuỷ tinh trăng lưỡi liềm, những thứ bên trong hiện ra. Có thể thấy cũng rất đơn giản, bốn quân cờ, hai cái xúc xắc, trong bàn cờ có bốn đường, dẫn thẳng tới khối thuỷ tinh ở chính giữa.
Vưu tiên sinh đưa tay ra làm động tác “mời”: "Chọn quân cờ ngươi thích đi.".
Vương Hủ liếc nhìn những quân cờ kia, theo thứ tự là một con khủng long bạo chúa, một người cao bồi, một kỵ sĩ thiết giáp trung cổ và một con dơi yêu quái màu đỏ.
Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, đưa tay nắm lấy quân cờ hình con dơi. Chỉ trong nháy mắt khi hắn tiếp xúc với quân cờ kia, con dơi kia lập tức như sống lại, tự mình chạy tới một góc bàn cờ gần Vương Hủ nhất, sau đó đứng im. Mặc kệ Vương Hủ dùng cách nào nó cũng không hề di chuyển.
Vương Hủ hỏi: "Này... Chẳng lẽ ngươi còn có một trò chơi khác có tên là Jumanji hả…"
Vưu tiên sinh cười nói: "Jumanji phải bốn người chơi, nhưng Terror chỉ cần hai người là đủ, không có quy định tất cả quân cờ đều phải hoạt động."
Lão dừng lại một chút: "Dù ta thật sự có Jumanji, đối với hai người chúng ta, trò chơi như vậy cũng quá đơn giản."
"Ít nhất chơi trò đó cũng không bị hói đầu..."
Vưu tiên sinh dường như không quan tâm tới mấy lời trào phúng của Vương Hủ, lão chỉ chọn kỵ sĩ kia làm quân cờ của mình, tiếp tục nói; "Trò chơi này rất đơn giản. Chúng ta thay phiên ném xúc xắc, cho đến khi một người tới đích, hoặc có một người phải chết, là có thể phân ra thắng bại."
Lão lại tiếp tục cười với vẻ thần bí: "Trên đường mỗi một một ô đều sẽ phát sinh chuyện kinh khủng."
"Chỉ cần trong quá trình chơi đầu không bị hói là được..."
"Ngươi chỉ để ý tới việc đó sao?"
"Đừng dài dòng... Cái tên mập chết bầm..." Vương Hủ cầm xúc xắc lên, ném đi.
Đôi sáu, mười hai điểm.
Quân cờ trên bàn bắt đầu tự động di chuyển.
Vưu tiên sinh cười nói: "Có vẻ như ngươi rất giỏi tung xúc xắc nhỉ."
"Ngươi có gì bất mãn sao?" Ánh mắt của Vương Hủ giống như sắp trợn ngược.
"Ha ha ha... Không có không có, chẳng qua ta lại không ngờ ngươi lại có kỹ thuật này. Xem ra nếu như ngươi không chết, nhất định có thể tới điểm cuối trước ta rồi. Như vậy... Cố gắng lên."
Ba chữ cuối cùng Vương Hủ chỉ nghe thấy hết sức mơ hồ, bởi vì cảnh vật trước mắt hắn bắt đầu vặn vẹo, chia thành nhiều mảnh nhỏ. Giống như mười mấy quả trứng gà được đập chung vào một bát rồi khuấy lên vậy.
Chờ tới khi thị giác khôi phục lại bình thường, Vương Hủ phát hiện mình đứng trên một mảnh đất trống, trên trời là một vầng trăng tròn.
"Nơi này có chút quen quen... Sẽ không phải là..."
"Trảo Đao Phong Nhận!"
Một tiếng gầm nhẹ từ sau lưng Vương Hủ truyền tới.
Hắn gần như chỉ dựa vào bản năng mà tránh đi, nhưng bên ngoài cánh tay trái cũng bị lưỡi đao cắt đứt. Cũng may vết thương này không sâu, không cần bao lâu nữa là có thể liền lại.
Vương Hủ ôm cánh tay đau, hắn thấy một tên người sói cao tới gần ba mét, toàn thân mọc đầy lông đen, hai mắt đỏ lòm đang nhìn mình.
"Không phải đâu... Đại ca..." Khoé miệng Vương Hủ co rúm lại: "Hà Gia Mục?"
Người sói bước từng bước tới trước mặt hắn: "Ta, chẳng qua chỉ là một trong những nỗi sợ của ngươi. Một Trong!"
Vương Hủ vẫn còn đang nghiền ngẫm về cái từ "Một Trong " này, công kích của đối phương lại một lần nữa ập tới.
Một bóng đen to lớn gần như xuất hiện ngay trước mặt hắn, sau đó chính là một bộ móng vuốt đánh tới phía trước bên trái của Vương Hủ.
Phanh một tiếng, Vương Hủ bị đánh bay ra ngoài. Tuy nói thương thế của cánh tay trái càng thêm nặng, nhưng ít ra sự hy sinh của cánh tay này cũng giảm bớt rất nhiều lực công kích, không gây ra ảnh hưởng quá lớn tới thân thể và đầu.
Vương Hủ rất nhanh đã đứng lên,
Hắn phủi bụi trên người, nói: "Ai... Cho dù đã qua thời gian lâu như vậy, nhưng cái cảm giác đau đớn này khiến ta nhớ lại một số chuyện..."
Hắn giờ phút này không kiềm được mà nhớ lại cái cảm giác đau đớn khi cổ mình bị bóp chặt rồi bị ném đi.
Hà Gia Mục đặt hai tay chéo nhau trước ngực, ánh trăng vô hình dần dần tụ lại trên người hắn. Một luồng năng lượng không tên đang dần tụ lại trên hai cánh tay, dần dần tăng lên...
"Cái đệch mợ... Không những biến ra một trong nỗi sợ của tao, còn chơi cả những ulti mà tao đã từng thấy... Đây là phạm quy!" Vương Hủ oán trách.
Chỉ nhận được tiếng gầm nhẹ của người sói: "Thập Liên Phong Nhận ! Đột Kích!"
Con ngươi Vương Hủ vào lúc này co rụt lại, cảm giác sợ hãi và áp lực như cơn sóng trào tới.
Chết mất! Cánh tay trái vẫn còn đau, khí tức đối thủ tản ra trước mắt kia, như một tia chớp sắp đánh tới gần, cũng chưa từng xuất hiện trong ký ức.
Chân thực.
Mọi chuyện đều là thật.
Chiêu này... Phải né tránh!
Chỉ còn chưa tới một giây, trong đầu Vương Hủ xuất hiện vô số ý niệm. Hắn căn bản không cần thấy, cũng không cần thử đỡ chiêu này, lại càng không biết phân tích nguyên lý như Miêu gia. Mà bản năng chiến đấu tự nhiên của thân thể đã giúp hắn đưa ra đáp án, phải né tránh, đây là câu trả lời duy nhất!
Nếu như lưỡi đao gió bình thường giống như một con giao găm, thì mười lưỡi đao gió của chiêu này giống như máy chém trên đoạn đầu đài, chỉ xét tới lực tàn phá thuần tuý cũng phải ngang với Quỷ Khiếu. Hơn nữa Quỷ Khiếu có phạm vi lớn, còn chiêu Đột Kích này lại tập trung tất cả lực lượng lên những lưỡi đao gió.
Nhưng dù chiêu thức có mạnh tới đâu, nếu như không đánh trúng mục tiêu, cũng chẳng có chút ý nghĩa nào. Điểm này, không thể nghi ngờ khiến Vương Hủ vô cùng vui mừng.
Bởi vì hắn dựa vào linh thức mà cảm ứng, tư thế chuyển thành cong lưng hóp bụng như một con mèo nhà bị dẵm phải đuôi mà nhảy lên, nhờ vậy tránh thoát được một kích này.
"Hô... Vậy cũng không được."
Vương Hủ xoay người, nhìn về phía rừng cây. Những lưỡi đao gió đã phóng đi rất xa, từng tán cây ầm ầm rơi xuống đất như miếng bơ, chỉ còn trơ gốc...
Hà Gia Mục cũng không nói tiếp, hắn dường như lại chuẩn bị công kích một lần nữa. Nhưng Vương Hủ cũng không cho hắn thêm một cơ hội, hắn cong người bật tôm, một tay trong không trung nắm chặt lại, khóe miệng lộ ra nụ cười vô cùng tự tin: "Thâm Uyên Thao Thiết!"
Năng lượng đen nhánh xuất hiện dưới chân người sói, biến thành một khoảng tối, cũng giống như hố đen hút lấy thân thể của Hà Gia Mục. Thân thể to lớn của người sói kia dường như bất lực trước lực hút này.
"Nhược điểm cuối cùng vẫn là linh thức quá yếu, ít nhất điểm này không thay đổi."
Vương Hủ đánh xuống đất một cái, bóng tối liền trùm lấy người sói, kéo nó chìm vào lòng đất.
... ...
Sau một lúc thất thần, Vương Hủ phát hiện mình vẫn ngồi đối diện với Vưu tiên sinh, trước mắt vẫn là bàn cờ quái dị kia.
"Mới vừa rồi..." Hắn mở miệng muốn hỏi.
Vưu tiên sinh nói thẳng: "Ngươi ngẩn người chừng mười giây."
Lão cười một tiếng: "Từ việc ngươi không hề đột ngột chết đi, bước này chắc hẳn đã hoàn thành, ngươi có thể tiến hành nguyền rủa."
"A?"
Vương Hủ cảm thấy ngạc nhiên.
Vưu tiên sinh giải thích: "Đặc điểm của trò chơi này chính là sau khi ngươi thành công bước được một bước, liền có thể tiến hành một lần nguyền rủa với một trong bốn người cùng chơi. Bây giờ chỉ có hai chúng ta chơi, cho nên... Thẻ nguyền rủa ở đó, ngươi tùy tiện rút ra một lá, đọc lên là được."
Vương Hủ bỗng nhiên cười tà ác: "Hắc hắc hắc... Cái tên mập chết bầm kia, ngươi cũng có hôm nay!"
Hắn từ trong đống thẻ rút ra một lá, vốn trên thẻ cũng không có chữ, nhưng sau khi Vương Hủ rút ra nhìn. Một loại chữ viết quỷ dị và một dòng chữ Trung đồng thời hiện ra bên trên, xung quanh còn hiện những biểu tượng kỳ quái. Nhìn có vẻ khá giống với thẻ bài Yugioh
Hắn lớn tiếng thì thầm: "Ác ma nghịch lửa!"
Sau đó...chẳng có chuyện gì phát sinh. Vì vậy, sắc mặt Vương Hủ lập tức biến thành tức giận.
Vưu tiên sinh cười, nói: "Yên tâm, ta không thể nào ăn gian, nguyền rủa kia đã có hiệu lực. Ngươi nhìn khối thuỷ tinh giữa bàn cờ kia đi."
Vương Hủ ghé lại gần, nhìn một cái, chỉ thấy trong khối thuỷ tinh xuất hiện một hình ảnh mơ hồ. Giống như cái bóng trong nước vậy, nhưng lại không thể nhìn được rõ ràng lắm, chỉ thấy một kỹ sĩ mặc giáp đang bị một ác ma màu đỏ giữ lấy.
Hai cái xúc xác của Vưu tiên sinh đã được ném ra, một số năm, một số hai tổng là bảy nước. Quân cờ của hắn cũng tự động tiến về phía trước bảy bước.
Trước khi tiến vào ảo cảnh của bước này, Vưu tiên sinh còn không quên giải thích với Vương Hủ một câu: "Ác ma nghịch lửa, sẽ sinh ra ảnh hưởng với ảo cảnh trong bước này của ta..."
Vương Hủ nhìn lão mập này thất thần, ngồi yên bất động, chắc hẳn lão cũng tiến vào ảo cảnh giống như mình khi trước.
Còn chưa đến mười giây, quân cờ kỵ sĩ trên bàn sáng lên một cái, sau đó hình ảnh nguyền rủa trong khối thuỷ tinh biến mất. Vưu tiên sinh liền khôi phục thần thái, hắn giơ tay lên xoa đi mồ hôi trên mặt, nói với Vương Hủ: "Tạo cho ta phiền toái rất lớn... Ngươi bây giờ cũng đã hiểu đại khái trò này chơi thế nào rồi chứ?"
Vương Hủ nói: "Ngươi cho ta đi trước, là muốn để ta làm quen một chút quy tắc, không đến nỗi ở lần đầu tiên đã bỏ mạng bởi nguyền rủa đúng không?"
"Không sai, ngươi là người mới. Như vậy mới chính là công bằng, không phải sao?"
"Hừ... Ngươi đúng là một người đã chán đến phát rồ rồi."
Vương Hủ khinh thường trả lời, trong lòng vẫn đang suy nghĩ: Cái lão mập chết dí này, lúc này còn muốn bày cả thế vận hội Olympic cho hội tâm thần. Ta không khỏi thừa nhận ngươi rất xuất sắc…
Lời của Vưu tiên sinh cắt đứt suy nghĩ trong lòng Vương Hủ: "Đến lượt ta nguyền rủa ngươi."
Lão đưa cái bàn tay ú nú đầy thịt, trực tiếp cầm lấy lá đầu tiên trong sấp thẻ, mấy giây sau, hắn dùng cái giọng như cười mà không phải cười nói: "Nổ pháo."
Trong lòng Vương Hủ cảm thấy cái tên này đặt quá chuẩn, ở cái nơi kinh khủng này chơi trò chơi, người thất bại lại còn phải đối mặt với những thứ đáng sợ, quả thật kinh khủng.
Vưu tiên sinh lật hai nắp bên cạnh khối thuỷ tinh trăng lưỡi liềm, những thứ bên trong hiện ra. Có thể thấy cũng rất đơn giản, bốn quân cờ, hai cái xúc xắc, trong bàn cờ có bốn đường, dẫn thẳng tới khối thuỷ tinh ở chính giữa.
Vưu tiên sinh đưa tay ra làm động tác “mời”: "Chọn quân cờ ngươi thích đi.".
Vương Hủ liếc nhìn những quân cờ kia, theo thứ tự là một con khủng long bạo chúa, một người cao bồi, một kỵ sĩ thiết giáp trung cổ và một con dơi yêu quái màu đỏ.
Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, đưa tay nắm lấy quân cờ hình con dơi. Chỉ trong nháy mắt khi hắn tiếp xúc với quân cờ kia, con dơi kia lập tức như sống lại, tự mình chạy tới một góc bàn cờ gần Vương Hủ nhất, sau đó đứng im. Mặc kệ Vương Hủ dùng cách nào nó cũng không hề di chuyển.
Vương Hủ hỏi: "Này... Chẳng lẽ ngươi còn có một trò chơi khác có tên là Jumanji hả…"
Vưu tiên sinh cười nói: "Jumanji phải bốn người chơi, nhưng Terror chỉ cần hai người là đủ, không có quy định tất cả quân cờ đều phải hoạt động."
Lão dừng lại một chút: "Dù ta thật sự có Jumanji, đối với hai người chúng ta, trò chơi như vậy cũng quá đơn giản."
"Ít nhất chơi trò đó cũng không bị hói đầu..."
Vưu tiên sinh dường như không quan tâm tới mấy lời trào phúng của Vương Hủ, lão chỉ chọn kỵ sĩ kia làm quân cờ của mình, tiếp tục nói; "Trò chơi này rất đơn giản. Chúng ta thay phiên ném xúc xắc, cho đến khi một người tới đích, hoặc có một người phải chết, là có thể phân ra thắng bại."
Lão lại tiếp tục cười với vẻ thần bí: "Trên đường mỗi một một ô đều sẽ phát sinh chuyện kinh khủng."
"Chỉ cần trong quá trình chơi đầu không bị hói là được..."
"Ngươi chỉ để ý tới việc đó sao?"
"Đừng dài dòng... Cái tên mập chết bầm..." Vương Hủ cầm xúc xắc lên, ném đi.
Đôi sáu, mười hai điểm.
Quân cờ trên bàn bắt đầu tự động di chuyển.
Vưu tiên sinh cười nói: "Có vẻ như ngươi rất giỏi tung xúc xắc nhỉ."
"Ngươi có gì bất mãn sao?" Ánh mắt của Vương Hủ giống như sắp trợn ngược.
"Ha ha ha... Không có không có, chẳng qua ta lại không ngờ ngươi lại có kỹ thuật này. Xem ra nếu như ngươi không chết, nhất định có thể tới điểm cuối trước ta rồi. Như vậy... Cố gắng lên."
Ba chữ cuối cùng Vương Hủ chỉ nghe thấy hết sức mơ hồ, bởi vì cảnh vật trước mắt hắn bắt đầu vặn vẹo, chia thành nhiều mảnh nhỏ. Giống như mười mấy quả trứng gà được đập chung vào một bát rồi khuấy lên vậy.
Chờ tới khi thị giác khôi phục lại bình thường, Vương Hủ phát hiện mình đứng trên một mảnh đất trống, trên trời là một vầng trăng tròn.
"Nơi này có chút quen quen... Sẽ không phải là..."
"Trảo Đao Phong Nhận!"
Một tiếng gầm nhẹ từ sau lưng Vương Hủ truyền tới.
Hắn gần như chỉ dựa vào bản năng mà tránh đi, nhưng bên ngoài cánh tay trái cũng bị lưỡi đao cắt đứt. Cũng may vết thương này không sâu, không cần bao lâu nữa là có thể liền lại.
Vương Hủ ôm cánh tay đau, hắn thấy một tên người sói cao tới gần ba mét, toàn thân mọc đầy lông đen, hai mắt đỏ lòm đang nhìn mình.
"Không phải đâu... Đại ca..." Khoé miệng Vương Hủ co rúm lại: "Hà Gia Mục?"
Người sói bước từng bước tới trước mặt hắn: "Ta, chẳng qua chỉ là một trong những nỗi sợ của ngươi. Một Trong!"
Vương Hủ vẫn còn đang nghiền ngẫm về cái từ "Một Trong " này, công kích của đối phương lại một lần nữa ập tới.
Một bóng đen to lớn gần như xuất hiện ngay trước mặt hắn, sau đó chính là một bộ móng vuốt đánh tới phía trước bên trái của Vương Hủ.
Phanh một tiếng, Vương Hủ bị đánh bay ra ngoài. Tuy nói thương thế của cánh tay trái càng thêm nặng, nhưng ít ra sự hy sinh của cánh tay này cũng giảm bớt rất nhiều lực công kích, không gây ra ảnh hưởng quá lớn tới thân thể và đầu.
Vương Hủ rất nhanh đã đứng lên,
Hắn phủi bụi trên người, nói: "Ai... Cho dù đã qua thời gian lâu như vậy, nhưng cái cảm giác đau đớn này khiến ta nhớ lại một số chuyện..."
Hắn giờ phút này không kiềm được mà nhớ lại cái cảm giác đau đớn khi cổ mình bị bóp chặt rồi bị ném đi.
Hà Gia Mục đặt hai tay chéo nhau trước ngực, ánh trăng vô hình dần dần tụ lại trên người hắn. Một luồng năng lượng không tên đang dần tụ lại trên hai cánh tay, dần dần tăng lên...
"Cái đệch mợ... Không những biến ra một trong nỗi sợ của tao, còn chơi cả những ulti mà tao đã từng thấy... Đây là phạm quy!" Vương Hủ oán trách.
Chỉ nhận được tiếng gầm nhẹ của người sói: "Thập Liên Phong Nhận ! Đột Kích!"
Con ngươi Vương Hủ vào lúc này co rụt lại, cảm giác sợ hãi và áp lực như cơn sóng trào tới.
Chết mất! Cánh tay trái vẫn còn đau, khí tức đối thủ tản ra trước mắt kia, như một tia chớp sắp đánh tới gần, cũng chưa từng xuất hiện trong ký ức.
Chân thực.
Mọi chuyện đều là thật.
Chiêu này... Phải né tránh!
Chỉ còn chưa tới một giây, trong đầu Vương Hủ xuất hiện vô số ý niệm. Hắn căn bản không cần thấy, cũng không cần thử đỡ chiêu này, lại càng không biết phân tích nguyên lý như Miêu gia. Mà bản năng chiến đấu tự nhiên của thân thể đã giúp hắn đưa ra đáp án, phải né tránh, đây là câu trả lời duy nhất!
Nếu như lưỡi đao gió bình thường giống như một con giao găm, thì mười lưỡi đao gió của chiêu này giống như máy chém trên đoạn đầu đài, chỉ xét tới lực tàn phá thuần tuý cũng phải ngang với Quỷ Khiếu. Hơn nữa Quỷ Khiếu có phạm vi lớn, còn chiêu Đột Kích này lại tập trung tất cả lực lượng lên những lưỡi đao gió.
Nhưng dù chiêu thức có mạnh tới đâu, nếu như không đánh trúng mục tiêu, cũng chẳng có chút ý nghĩa nào. Điểm này, không thể nghi ngờ khiến Vương Hủ vô cùng vui mừng.
Bởi vì hắn dựa vào linh thức mà cảm ứng, tư thế chuyển thành cong lưng hóp bụng như một con mèo nhà bị dẵm phải đuôi mà nhảy lên, nhờ vậy tránh thoát được một kích này.
"Hô... Vậy cũng không được."
Vương Hủ xoay người, nhìn về phía rừng cây. Những lưỡi đao gió đã phóng đi rất xa, từng tán cây ầm ầm rơi xuống đất như miếng bơ, chỉ còn trơ gốc...
Hà Gia Mục cũng không nói tiếp, hắn dường như lại chuẩn bị công kích một lần nữa. Nhưng Vương Hủ cũng không cho hắn thêm một cơ hội, hắn cong người bật tôm, một tay trong không trung nắm chặt lại, khóe miệng lộ ra nụ cười vô cùng tự tin: "Thâm Uyên Thao Thiết!"
Năng lượng đen nhánh xuất hiện dưới chân người sói, biến thành một khoảng tối, cũng giống như hố đen hút lấy thân thể của Hà Gia Mục. Thân thể to lớn của người sói kia dường như bất lực trước lực hút này.
"Nhược điểm cuối cùng vẫn là linh thức quá yếu, ít nhất điểm này không thay đổi."
Vương Hủ đánh xuống đất một cái, bóng tối liền trùm lấy người sói, kéo nó chìm vào lòng đất.
... ...
Sau một lúc thất thần, Vương Hủ phát hiện mình vẫn ngồi đối diện với Vưu tiên sinh, trước mắt vẫn là bàn cờ quái dị kia.
"Mới vừa rồi..." Hắn mở miệng muốn hỏi.
Vưu tiên sinh nói thẳng: "Ngươi ngẩn người chừng mười giây."
Lão cười một tiếng: "Từ việc ngươi không hề đột ngột chết đi, bước này chắc hẳn đã hoàn thành, ngươi có thể tiến hành nguyền rủa."
"A?"
Vương Hủ cảm thấy ngạc nhiên.
Vưu tiên sinh giải thích: "Đặc điểm của trò chơi này chính là sau khi ngươi thành công bước được một bước, liền có thể tiến hành một lần nguyền rủa với một trong bốn người cùng chơi. Bây giờ chỉ có hai chúng ta chơi, cho nên... Thẻ nguyền rủa ở đó, ngươi tùy tiện rút ra một lá, đọc lên là được."
Vương Hủ bỗng nhiên cười tà ác: "Hắc hắc hắc... Cái tên mập chết bầm kia, ngươi cũng có hôm nay!"
Hắn từ trong đống thẻ rút ra một lá, vốn trên thẻ cũng không có chữ, nhưng sau khi Vương Hủ rút ra nhìn. Một loại chữ viết quỷ dị và một dòng chữ Trung đồng thời hiện ra bên trên, xung quanh còn hiện những biểu tượng kỳ quái. Nhìn có vẻ khá giống với thẻ bài Yugioh
Hắn lớn tiếng thì thầm: "Ác ma nghịch lửa!"
Sau đó...chẳng có chuyện gì phát sinh. Vì vậy, sắc mặt Vương Hủ lập tức biến thành tức giận.
Vưu tiên sinh cười, nói: "Yên tâm, ta không thể nào ăn gian, nguyền rủa kia đã có hiệu lực. Ngươi nhìn khối thuỷ tinh giữa bàn cờ kia đi."
Vương Hủ ghé lại gần, nhìn một cái, chỉ thấy trong khối thuỷ tinh xuất hiện một hình ảnh mơ hồ. Giống như cái bóng trong nước vậy, nhưng lại không thể nhìn được rõ ràng lắm, chỉ thấy một kỹ sĩ mặc giáp đang bị một ác ma màu đỏ giữ lấy.
Hai cái xúc xác của Vưu tiên sinh đã được ném ra, một số năm, một số hai tổng là bảy nước. Quân cờ của hắn cũng tự động tiến về phía trước bảy bước.
Trước khi tiến vào ảo cảnh của bước này, Vưu tiên sinh còn không quên giải thích với Vương Hủ một câu: "Ác ma nghịch lửa, sẽ sinh ra ảnh hưởng với ảo cảnh trong bước này của ta..."
Vương Hủ nhìn lão mập này thất thần, ngồi yên bất động, chắc hẳn lão cũng tiến vào ảo cảnh giống như mình khi trước.
Còn chưa đến mười giây, quân cờ kỵ sĩ trên bàn sáng lên một cái, sau đó hình ảnh nguyền rủa trong khối thuỷ tinh biến mất. Vưu tiên sinh liền khôi phục thần thái, hắn giơ tay lên xoa đi mồ hôi trên mặt, nói với Vương Hủ: "Tạo cho ta phiền toái rất lớn... Ngươi bây giờ cũng đã hiểu đại khái trò này chơi thế nào rồi chứ?"
Vương Hủ nói: "Ngươi cho ta đi trước, là muốn để ta làm quen một chút quy tắc, không đến nỗi ở lần đầu tiên đã bỏ mạng bởi nguyền rủa đúng không?"
"Không sai, ngươi là người mới. Như vậy mới chính là công bằng, không phải sao?"
"Hừ... Ngươi đúng là một người đã chán đến phát rồ rồi."
Vương Hủ khinh thường trả lời, trong lòng vẫn đang suy nghĩ: Cái lão mập chết dí này, lúc này còn muốn bày cả thế vận hội Olympic cho hội tâm thần. Ta không khỏi thừa nhận ngươi rất xuất sắc…
Lời của Vưu tiên sinh cắt đứt suy nghĩ trong lòng Vương Hủ: "Đến lượt ta nguyền rủa ngươi."
Lão đưa cái bàn tay ú nú đầy thịt, trực tiếp cầm lấy lá đầu tiên trong sấp thẻ, mấy giây sau, hắn dùng cái giọng như cười mà không phải cười nói: "Nổ pháo."
/598
|