Lần này thời gian thất thần của Vưu tiên sinh tương đối lâu, nhưng cũng chỉ không tới mười phút sau đã phục hồi tinh thần. Vưu tiên sinh vẫn giống như lần trước, cầm khăn tay lau qua cái đầu trọc bóng loáng: "Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật. Còn tưởng rằng phải bỏ mạng rồi cơ."
Vương Hủ thừa dịp Vưu tiên sinh thất thần, thầm đếm số bước trên bàn cờ phải bước, mỗi con đường đều có bốn mươi lăm bước. Bây giờ hắn đã đi được hai mươi bốn bước. Nói cách khác, hắn chỉ cần tiếp tục ném ra mười hai điểm, qua hai lần nữa là có thể tới đích.
Vưu tiên sinh cũng đưa tay với lấy tấm thẻ nguyền rủa, mà xúc xắc sau khi ra khỏi tay Vương Hủ cũng đồng thời là hai mặt sáu điểm.
Thẻ bài nguyền rủa bắt đầu biến hoá, ma pháp trận và dòng chữ xác định nguyền rủa cũng xuất hiện — Tam Xoa Kích.
Trong khối thuỷ tinh cũng xuất hiện cảnh tượng kỹ sĩ cầm lấy một cái tam xoa kích, hướng về con dơi màu đỏ tiến công. Vương Hủ sau khi nhìn thấy hình ảnh đó, ánh mắt cũng dần mất đi tiêu cự.
Một mùi máu tanh truyền tới, một giây kế tiếp, chính là cảm giác đau nhức quặn thắt tâm can.
Vương Hủ trợn to hai mắt, phát hiện mình đầy thương tích, nằm trên đường cái. Cảnh tượng xung quanh chính là đường phố của thế kỷ XIX, cả thành phố lúc này bị một cái kết giới to lớn bao phủ. Trong kết giới, là sương mù dày đặc, không thể xua tan.
Hắn quay mặt, nhìn thấy Yến Ly, có lẽ nên gọi nàng là Eleanor. Khi Vương Hủ thấy rõ khuôn mặt nàng, thì máu tươi đã bắn lên tung toé... Có người đã dùng đao cắt đứt cổ họng nàng.
Tiếp theo, dấu hiệu sinh mạng như ngọn nến trước gió, chập chờn rồi tắt phụt đi, nàng hóa thành bọt biển biến mất. Những thứ còn lại, chỉ là chút hơi ấm từ những giọt máu còn vương lại trên mặt Vương Hủ.
Rất nhanh sau đó, những giọt máu kia cũng dần biến mất, tựa như sự tồn tại của nàng vốn chưa hề xuất hiện trên thế gian này vậy.
Drebber cầm dao, ngồi xuống bên cạnh Vương Hủ nói: "Sợ không? Sợ thì cầu xin ta tha thứ, trong tiếng cầu xin của ngươi thì sự hưng phấn của ta khi ta xé xác sẽ càng tăng cao."
Một giây kế tiếp, nắm đấm của Vương Hủ đã dán lên trên mặt Drebber: "Cám ơn ngươi đã giúp ta cảm nhận thêm một lần nỗi đau mà lúc mất đi Elanor, cảm giác đau đớn đó nhắc nhở ta phải càng quý trọng nàng của hiện tại."
Drebber chỉ cảm thấy trên mặt mình truyền tới một lực cực lớn, thân thể hắn không thể cử động theo ý mình, trong nháy mắt đã bay thẳng lên trời, mãi cho tới khi chạm vào kết giới mới dừng lại.
Vương Hủ đứng lên, vết thương trên người hắn bắt đầu khép lại với tốc độ hết sức nhanh chóng: "Ngươi chưa bao giờ là nỗi sợ hãi trong lòng ta, lúc đó ta sợ, chỉ là nỗi sợ mất đi Yến Ly mà thôi. Đối với ngươi. . .ta chỉ có sự tức giận."
Drebber cuồng nộ hét lớn, từ không trung lao xuống, con dao nhắm thẳng vào cổ họng Vương Hủ.
"Hừ. . . Khi đó đánh bại ngươi, thật ra chính là Miêu Gia. Như vậy lần này. . ."
Khoé miệng Vương Hủ nở một nụ cười dữ tợn: "Lão tử rốt cuộc có thể tự tay làm thịt ngươi."
Hai chân hắn chỉ dậm nhẹ xuống đất, cả người đã lập tức bay thẳng lên trời, đón đánh Drebber đang tấn công.
Khi đó, Vương Hủ không dùng vũ khí, hắn dùng nắm đấm của mình, trực tiếp đánh nát cằm của Drebber. Mà Drebber cũng không kịp chém, lại một lần nữa bị đánh bay đi.
Tốc độ của Vương Hủ cũng không vì vậy mà giảm bớt, khi lưng của Drebber đụng vào kết giới, nắm đấm của Vương Hủ cũng hạ xuống như mưa.
Lịch sử giống như lặp lại một lần nữa, sau khi nắm đấm cuối cùng của Vương Hủ đánh lên người Drebber, kết giới to lớn cũng vỡ ra tan tành, biến thành vô số mảnh vụn sặc sỡ, rơi xuống thành phố âm u bên dưới.
Mà nguyên nhân kết giới vỡ ra như vậy, cũng không phải do Vương Hủ tác động. . .
Từ lúc này, mọi thứ lại có biến đổi khác hắn.
Hai bóng người đồng thời chạm đất. Vương Hủ, không hôn mê giống như lúc trước.
Mà Drebber vẫn trở nên mạnh mẽ sau khi hấp thụ lực lượng từ kết giới.
"Thằng nhãi kia, mày đã chuẩn bị để bị xé nát chưa?"
Drebber liếm liếm con dao trong tay, ánh mắt giống như một con mãnh thú đang phát cuồng khi ngửi thấy mùi máu.
Vương Hủ lạnh nhạt nói: "Hừ. . . Chỉ vậy thôi, hoá ra sau khi ta bất tỉnh, Miêu Gia đã tiêu diệt ngươi như vậy sao?"
Hắn vừa nói vừa quan sát xung quanh: "Xem ra ta vẫn nên lo lắng về cái thẻ “Tam Xoa Kích” kia thì hơn.”
"Là cái gì chứ. . . A a a. . ."
Một thanh âm vào lúc này đột nhiên truyền tới tai Vương Hủ.
Lúc này dự cảm của Vương Hủ cực kỳ xấu, trong nháy mắt hắn đã đưa ra một suy luận cực kỳ không ổn.
"Nhìn nét mặt của ngươi bây giờ, đã đoán ra rồi sao?"
Lại một thanh âm vang lên.
Sương mù dày đặc dần dần tản đi, có hai bóng đen đang tiến dần về phía Vương Hủ. Bọn chúng và Drebber cùng xếp hàng đứng chung một chỗ, tổng cộng ba tên.
"Drebber, Manson, Derek. Đây chính là tam xoa kích sao? Trò chơi này có phải quá đáng quá không vậy."
Vương Hủ rất muốn dùng thông não chi thuật nói chuyện với mấy tên trước mặt, nhưng hiển nhiên hắn thất bại.
"Chắc hẳn ngươi đang rất hiếu kỳ, ba người chúng ta đồng thời xuất thủ, sẽ có thực lực như thế nào phải không ?"
Nụ cười khoái trá trên mặt Derek khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Manson cùng Drebber thì khá đơn giản, bọn chúng giống như hai con dã thú được thả ra từ trong chuồng, trong mắt chỉ có dục vọng giết người, giống như lúc nào cũng muốn hô: "Giết! Giết!"
Vương Hủ thở dài: "Tại sao các ngươi lại muốn ép ta phải nghiêm túc cơ chứ. . . Phí tâm tư đánh giết là chuyện hết sức mệt mỏi, chỉ có loại tinh trùng lên não nhiều như Miêu Gia mới coi đó là thú vui thôi."
Đáp lại lời hắn chỉ là hai tiếng hét, kèm theo một câu: " Death By Black Hole!"
Mặt đất dưới chân Vương Hủ trong nháy mắt biến thành một cái hố đen cực lớn, từ phần đầu gối trở xuống cũng chìm vào trong đó. Drebber cũng nhanh chóng tiếp cận Vương Hủ.
"Bát Quái Hộ Thể."
Vương Hủ tiện tay vung lên, một lá chắn hình bát quái xoay quanh trước người.
Tiếng kim loại vang chạm vang lên không ngừng, chiêu đánh lén của Manson sau lưng Vương Hủ không thành công, thân hình của hắn không biết từ lúc nào đã trở nên to lớn. Nhưng móng vuốt kia lại không thể công phá được lá chắn của Vương Hủ.
Mà khi dao của Drebber sắp chạm tới cổ Vương Hủ lập tức ngừng lại, bởi vì cổ tay cầm dao đã bị Vương Hủ nắm chặt lấy, không thể động đậy.
"Trước sau giáp công, còn lấy nhiều đánh ít. Xem ra trò chơi này quả thực muốn đẩy mình vào chỗ chết."
Tuy vậy, đó cũng chỉ là biểu hiện của Vương Hủ mà thôi. Cho dù với tình thế như hiện tại, hắn vẫn còn dư lực.
Derek cười nhạt: "Ám Diệt."
Một tiếng búng tay vang lên, Vương Hủ bỗng nhiên cảm thấy đầu gối mình đau nhức.
"Đau quá. . . Tên khốn kiếp."
Vương Hủ vừa nói liền giơ một tay, nắm lấy tóc Drebber, ấn cả người hắn vào trong hố đen. Còn bản thân thì quay đầu lại, giải trừ Bát Quái Hộ Thể, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Manson: "Ngươi, xuất thủ giống như một cô gái, làm ta rất thất vọng."
Manson gầm lên, cơ bắp hai tay lại phồng lớn thêm vài phần. Hai móng vuốt xé gió như hai cái tàu lửa đánh lên mặt Vương Hủ.
Vương Hủ giơ tay đỡ lấy. Nhưng sau khi xương cả hai cánh tay vỡ nát, hắn cảm thấy hơi hối hận, chẳng qua hắn cũng đã đạt được mục đích, nhờ vào lực tấn công của Manson mà thoát khỏi vùng ảnh hưởng của hố đen.
Chật vật trên đất lăn mấy vòng, Vương Hủ quan sát lại tình hình của bản thân. Từ đầu gối trở xuống, hai chân đã đầm đìa máu, da thịt bị ăn mòn tới mức lộ cả xương. Xương hai cánh tay cũng đã bị gãy thành vài đoạn.
Ngẩng đầu nhìn thấy ba đối thủ phía trước. Manson với thân hình to lớn đang đến gần. Drebber từ trong hố đen đứng lên, hình dạng rất giống một con zombie siêu cấp trong Resident Evil, nhưng khác là con zombie này đang cầm dao, cũng đi tới gần Vương Hủ.
Mà trong tay Derek chẳng biết từ lúc nào lại xuất hiện một cái bình thuỷ tinh chứa đầy chất lỏng màu đen, xem ra Vương Hủ phải có biện pháp đối phó ngay lúc này.
Vương Hủ ngồi xuống xếp bằng, nhanh chóng dùng thuật pháp trong Y Cổ Thiên nhanh chóng tu bổ thân thể, nói: "Dành cho các ngươi một chiêu ta vừa mới học."
Một tiếng búng tay vang lên, một hố đen xuất hiện, thân thể khổng lồ của Manson trong khoảnh khắc liền chìm xuống, chỉ còn lại khuôn mặt lộ ra khỏi hố đen.
"Ám Diệt!" Vương Hủ quát lên.
Tiếng kêu thảm vang lên, sau đó rất nhanh liền dừng lại, Manson cùng hố đen biến mất. Drebber lập tức dừng lại động tác, cảnh giác nhìn Vương Hủ đang ngồi trên mặt đất, giống như sợ hãi mình sẽ gặp phải chuyện tương tự.
Derek nói: "Sợ hãi sinh ra từ trong tâm, ngươi chẳng học thêm được gì từ ta, phương pháp sử dụng hố đen và lực lượng ngươi vốn đã biết, chỉ chưa bao giờ dùng qua mà thôi."
"Hừ. Nói như vậy, nội tâm của ta u ám, ta cũng đã sớm biết dùng chiêu này đúng không?” Vương Hủ nói nhảm, tiếp tục kéo dài thời gian.
Derek không trả lời, mà quay đầu nói với Drebber: "Chỉ cần biết như vậy, lấy tốc độ của ngươi chắc chắn sẽ không bị giết như Manson."
Derek ném cái bình thuốc màu đen cho Drebber: "Uống vào!"
Drebber cầm lấy cái chai, mở nắp, uống hết nước trong bình. Vương Hủ nhìn Derek, hỏi: "Cái gì đó? Thuốc nước siêu cấp vjp pro?"
"Câu trả lời cũng đã sớm có trong lòng ngươi, sự sợ hãi của ngươi đối với ta chính là hắc ám ma pháp và luyện kim thuật."
Cổ họng Drebber phát ra tiếng tách tách vang vọng, sau đó cả thân thể bỗng nhiên bành trướng, chỉ trong nháy mắt đã biến thành một con quái thú cao bằng ba toà nhà. Manson lúc trước so sánh với hắn chẳng bõ giắt răng.
Để có thể khôi phục năng lực di chuyển, Vương Hủ ưu tiên chữa trị hai chân, tới giờ hắn đã có thể đứng lên. Vương Hủ nhìn con quái vật trước mắt, vẫn không quên nói nhảm vài câu với Derek: "Hoá ra đây là hợp thể của Uruku trong truyền thuyết. . ."
Derek giơ hai tay lên, trên đầu hắn xuất hiện trận pháp hết sức quỷ dị. Tiếng ngâm xướng như kêu rên vang vọng, giống như cả ngàn vong hồn đang tụng niệm chú ngữ của ác quỷ địa ngục.
Vương Hủ biết đối phương đang muốn tung chiêu ultimate, định tiến lên ngăn cản thì một nắm đấm to như núi đã trút xuống ngay trước mặt hắn.
"Sau khi trở nên to lớn, tốc độ không giảm mà lại tăng. Còn có lực lượng như vậy, bị đánh trúng thì dẹp lép như pizza mất"
Vương Hủ vừa phân tích năng lực của Drebber, vừa né tránh thế công của đối thủ.
Tiếng thét của Drebber cũng giống như dã thú. Hắn hét lên: "Chết!"
Drebber giơ hai tay giống như cầu thủ bóng bầu dục, hai chân đạp vỡ mặt đường dưới chân, dùng tốc độ cực nhanh lao về phía Vương Hủ.
Vương Hủ thừa dịp Vưu tiên sinh thất thần, thầm đếm số bước trên bàn cờ phải bước, mỗi con đường đều có bốn mươi lăm bước. Bây giờ hắn đã đi được hai mươi bốn bước. Nói cách khác, hắn chỉ cần tiếp tục ném ra mười hai điểm, qua hai lần nữa là có thể tới đích.
Vưu tiên sinh cũng đưa tay với lấy tấm thẻ nguyền rủa, mà xúc xắc sau khi ra khỏi tay Vương Hủ cũng đồng thời là hai mặt sáu điểm.
Thẻ bài nguyền rủa bắt đầu biến hoá, ma pháp trận và dòng chữ xác định nguyền rủa cũng xuất hiện — Tam Xoa Kích.
Trong khối thuỷ tinh cũng xuất hiện cảnh tượng kỹ sĩ cầm lấy một cái tam xoa kích, hướng về con dơi màu đỏ tiến công. Vương Hủ sau khi nhìn thấy hình ảnh đó, ánh mắt cũng dần mất đi tiêu cự.
Một mùi máu tanh truyền tới, một giây kế tiếp, chính là cảm giác đau nhức quặn thắt tâm can.
Vương Hủ trợn to hai mắt, phát hiện mình đầy thương tích, nằm trên đường cái. Cảnh tượng xung quanh chính là đường phố của thế kỷ XIX, cả thành phố lúc này bị một cái kết giới to lớn bao phủ. Trong kết giới, là sương mù dày đặc, không thể xua tan.
Hắn quay mặt, nhìn thấy Yến Ly, có lẽ nên gọi nàng là Eleanor. Khi Vương Hủ thấy rõ khuôn mặt nàng, thì máu tươi đã bắn lên tung toé... Có người đã dùng đao cắt đứt cổ họng nàng.
Tiếp theo, dấu hiệu sinh mạng như ngọn nến trước gió, chập chờn rồi tắt phụt đi, nàng hóa thành bọt biển biến mất. Những thứ còn lại, chỉ là chút hơi ấm từ những giọt máu còn vương lại trên mặt Vương Hủ.
Rất nhanh sau đó, những giọt máu kia cũng dần biến mất, tựa như sự tồn tại của nàng vốn chưa hề xuất hiện trên thế gian này vậy.
Drebber cầm dao, ngồi xuống bên cạnh Vương Hủ nói: "Sợ không? Sợ thì cầu xin ta tha thứ, trong tiếng cầu xin của ngươi thì sự hưng phấn của ta khi ta xé xác sẽ càng tăng cao."
Một giây kế tiếp, nắm đấm của Vương Hủ đã dán lên trên mặt Drebber: "Cám ơn ngươi đã giúp ta cảm nhận thêm một lần nỗi đau mà lúc mất đi Elanor, cảm giác đau đớn đó nhắc nhở ta phải càng quý trọng nàng của hiện tại."
Drebber chỉ cảm thấy trên mặt mình truyền tới một lực cực lớn, thân thể hắn không thể cử động theo ý mình, trong nháy mắt đã bay thẳng lên trời, mãi cho tới khi chạm vào kết giới mới dừng lại.
Vương Hủ đứng lên, vết thương trên người hắn bắt đầu khép lại với tốc độ hết sức nhanh chóng: "Ngươi chưa bao giờ là nỗi sợ hãi trong lòng ta, lúc đó ta sợ, chỉ là nỗi sợ mất đi Yến Ly mà thôi. Đối với ngươi. . .ta chỉ có sự tức giận."
Drebber cuồng nộ hét lớn, từ không trung lao xuống, con dao nhắm thẳng vào cổ họng Vương Hủ.
"Hừ. . . Khi đó đánh bại ngươi, thật ra chính là Miêu Gia. Như vậy lần này. . ."
Khoé miệng Vương Hủ nở một nụ cười dữ tợn: "Lão tử rốt cuộc có thể tự tay làm thịt ngươi."
Hai chân hắn chỉ dậm nhẹ xuống đất, cả người đã lập tức bay thẳng lên trời, đón đánh Drebber đang tấn công.
Khi đó, Vương Hủ không dùng vũ khí, hắn dùng nắm đấm của mình, trực tiếp đánh nát cằm của Drebber. Mà Drebber cũng không kịp chém, lại một lần nữa bị đánh bay đi.
Tốc độ của Vương Hủ cũng không vì vậy mà giảm bớt, khi lưng của Drebber đụng vào kết giới, nắm đấm của Vương Hủ cũng hạ xuống như mưa.
Lịch sử giống như lặp lại một lần nữa, sau khi nắm đấm cuối cùng của Vương Hủ đánh lên người Drebber, kết giới to lớn cũng vỡ ra tan tành, biến thành vô số mảnh vụn sặc sỡ, rơi xuống thành phố âm u bên dưới.
Mà nguyên nhân kết giới vỡ ra như vậy, cũng không phải do Vương Hủ tác động. . .
Từ lúc này, mọi thứ lại có biến đổi khác hắn.
Hai bóng người đồng thời chạm đất. Vương Hủ, không hôn mê giống như lúc trước.
Mà Drebber vẫn trở nên mạnh mẽ sau khi hấp thụ lực lượng từ kết giới.
"Thằng nhãi kia, mày đã chuẩn bị để bị xé nát chưa?"
Drebber liếm liếm con dao trong tay, ánh mắt giống như một con mãnh thú đang phát cuồng khi ngửi thấy mùi máu.
Vương Hủ lạnh nhạt nói: "Hừ. . . Chỉ vậy thôi, hoá ra sau khi ta bất tỉnh, Miêu Gia đã tiêu diệt ngươi như vậy sao?"
Hắn vừa nói vừa quan sát xung quanh: "Xem ra ta vẫn nên lo lắng về cái thẻ “Tam Xoa Kích” kia thì hơn.”
"Là cái gì chứ. . . A a a. . ."
Một thanh âm vào lúc này đột nhiên truyền tới tai Vương Hủ.
Lúc này dự cảm của Vương Hủ cực kỳ xấu, trong nháy mắt hắn đã đưa ra một suy luận cực kỳ không ổn.
"Nhìn nét mặt của ngươi bây giờ, đã đoán ra rồi sao?"
Lại một thanh âm vang lên.
Sương mù dày đặc dần dần tản đi, có hai bóng đen đang tiến dần về phía Vương Hủ. Bọn chúng và Drebber cùng xếp hàng đứng chung một chỗ, tổng cộng ba tên.
"Drebber, Manson, Derek. Đây chính là tam xoa kích sao? Trò chơi này có phải quá đáng quá không vậy."
Vương Hủ rất muốn dùng thông não chi thuật nói chuyện với mấy tên trước mặt, nhưng hiển nhiên hắn thất bại.
"Chắc hẳn ngươi đang rất hiếu kỳ, ba người chúng ta đồng thời xuất thủ, sẽ có thực lực như thế nào phải không ?"
Nụ cười khoái trá trên mặt Derek khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Manson cùng Drebber thì khá đơn giản, bọn chúng giống như hai con dã thú được thả ra từ trong chuồng, trong mắt chỉ có dục vọng giết người, giống như lúc nào cũng muốn hô: "Giết! Giết!"
Vương Hủ thở dài: "Tại sao các ngươi lại muốn ép ta phải nghiêm túc cơ chứ. . . Phí tâm tư đánh giết là chuyện hết sức mệt mỏi, chỉ có loại tinh trùng lên não nhiều như Miêu Gia mới coi đó là thú vui thôi."
Đáp lại lời hắn chỉ là hai tiếng hét, kèm theo một câu: " Death By Black Hole!"
Mặt đất dưới chân Vương Hủ trong nháy mắt biến thành một cái hố đen cực lớn, từ phần đầu gối trở xuống cũng chìm vào trong đó. Drebber cũng nhanh chóng tiếp cận Vương Hủ.
"Bát Quái Hộ Thể."
Vương Hủ tiện tay vung lên, một lá chắn hình bát quái xoay quanh trước người.
Tiếng kim loại vang chạm vang lên không ngừng, chiêu đánh lén của Manson sau lưng Vương Hủ không thành công, thân hình của hắn không biết từ lúc nào đã trở nên to lớn. Nhưng móng vuốt kia lại không thể công phá được lá chắn của Vương Hủ.
Mà khi dao của Drebber sắp chạm tới cổ Vương Hủ lập tức ngừng lại, bởi vì cổ tay cầm dao đã bị Vương Hủ nắm chặt lấy, không thể động đậy.
"Trước sau giáp công, còn lấy nhiều đánh ít. Xem ra trò chơi này quả thực muốn đẩy mình vào chỗ chết."
Tuy vậy, đó cũng chỉ là biểu hiện của Vương Hủ mà thôi. Cho dù với tình thế như hiện tại, hắn vẫn còn dư lực.
Derek cười nhạt: "Ám Diệt."
Một tiếng búng tay vang lên, Vương Hủ bỗng nhiên cảm thấy đầu gối mình đau nhức.
"Đau quá. . . Tên khốn kiếp."
Vương Hủ vừa nói liền giơ một tay, nắm lấy tóc Drebber, ấn cả người hắn vào trong hố đen. Còn bản thân thì quay đầu lại, giải trừ Bát Quái Hộ Thể, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Manson: "Ngươi, xuất thủ giống như một cô gái, làm ta rất thất vọng."
Manson gầm lên, cơ bắp hai tay lại phồng lớn thêm vài phần. Hai móng vuốt xé gió như hai cái tàu lửa đánh lên mặt Vương Hủ.
Vương Hủ giơ tay đỡ lấy. Nhưng sau khi xương cả hai cánh tay vỡ nát, hắn cảm thấy hơi hối hận, chẳng qua hắn cũng đã đạt được mục đích, nhờ vào lực tấn công của Manson mà thoát khỏi vùng ảnh hưởng của hố đen.
Chật vật trên đất lăn mấy vòng, Vương Hủ quan sát lại tình hình của bản thân. Từ đầu gối trở xuống, hai chân đã đầm đìa máu, da thịt bị ăn mòn tới mức lộ cả xương. Xương hai cánh tay cũng đã bị gãy thành vài đoạn.
Ngẩng đầu nhìn thấy ba đối thủ phía trước. Manson với thân hình to lớn đang đến gần. Drebber từ trong hố đen đứng lên, hình dạng rất giống một con zombie siêu cấp trong Resident Evil, nhưng khác là con zombie này đang cầm dao, cũng đi tới gần Vương Hủ.
Mà trong tay Derek chẳng biết từ lúc nào lại xuất hiện một cái bình thuỷ tinh chứa đầy chất lỏng màu đen, xem ra Vương Hủ phải có biện pháp đối phó ngay lúc này.
Vương Hủ ngồi xuống xếp bằng, nhanh chóng dùng thuật pháp trong Y Cổ Thiên nhanh chóng tu bổ thân thể, nói: "Dành cho các ngươi một chiêu ta vừa mới học."
Một tiếng búng tay vang lên, một hố đen xuất hiện, thân thể khổng lồ của Manson trong khoảnh khắc liền chìm xuống, chỉ còn lại khuôn mặt lộ ra khỏi hố đen.
"Ám Diệt!" Vương Hủ quát lên.
Tiếng kêu thảm vang lên, sau đó rất nhanh liền dừng lại, Manson cùng hố đen biến mất. Drebber lập tức dừng lại động tác, cảnh giác nhìn Vương Hủ đang ngồi trên mặt đất, giống như sợ hãi mình sẽ gặp phải chuyện tương tự.
Derek nói: "Sợ hãi sinh ra từ trong tâm, ngươi chẳng học thêm được gì từ ta, phương pháp sử dụng hố đen và lực lượng ngươi vốn đã biết, chỉ chưa bao giờ dùng qua mà thôi."
"Hừ. Nói như vậy, nội tâm của ta u ám, ta cũng đã sớm biết dùng chiêu này đúng không?” Vương Hủ nói nhảm, tiếp tục kéo dài thời gian.
Derek không trả lời, mà quay đầu nói với Drebber: "Chỉ cần biết như vậy, lấy tốc độ của ngươi chắc chắn sẽ không bị giết như Manson."
Derek ném cái bình thuốc màu đen cho Drebber: "Uống vào!"
Drebber cầm lấy cái chai, mở nắp, uống hết nước trong bình. Vương Hủ nhìn Derek, hỏi: "Cái gì đó? Thuốc nước siêu cấp vjp pro?"
"Câu trả lời cũng đã sớm có trong lòng ngươi, sự sợ hãi của ngươi đối với ta chính là hắc ám ma pháp và luyện kim thuật."
Cổ họng Drebber phát ra tiếng tách tách vang vọng, sau đó cả thân thể bỗng nhiên bành trướng, chỉ trong nháy mắt đã biến thành một con quái thú cao bằng ba toà nhà. Manson lúc trước so sánh với hắn chẳng bõ giắt răng.
Để có thể khôi phục năng lực di chuyển, Vương Hủ ưu tiên chữa trị hai chân, tới giờ hắn đã có thể đứng lên. Vương Hủ nhìn con quái vật trước mắt, vẫn không quên nói nhảm vài câu với Derek: "Hoá ra đây là hợp thể của Uruku trong truyền thuyết. . ."
Derek giơ hai tay lên, trên đầu hắn xuất hiện trận pháp hết sức quỷ dị. Tiếng ngâm xướng như kêu rên vang vọng, giống như cả ngàn vong hồn đang tụng niệm chú ngữ của ác quỷ địa ngục.
Vương Hủ biết đối phương đang muốn tung chiêu ultimate, định tiến lên ngăn cản thì một nắm đấm to như núi đã trút xuống ngay trước mặt hắn.
"Sau khi trở nên to lớn, tốc độ không giảm mà lại tăng. Còn có lực lượng như vậy, bị đánh trúng thì dẹp lép như pizza mất"
Vương Hủ vừa phân tích năng lực của Drebber, vừa né tránh thế công của đối thủ.
Tiếng thét của Drebber cũng giống như dã thú. Hắn hét lên: "Chết!"
Drebber giơ hai tay giống như cầu thủ bóng bầu dục, hai chân đạp vỡ mặt đường dưới chân, dùng tốc độ cực nhanh lao về phía Vương Hủ.
/598
|