Một tiếng vang lớn truyền đến, cả du thuyền run rẩy theo đó. Mọi người trên boong tàu cùng chăm chú nhìn một chiêu trời long đất lở.
Khói bụi tan đi, trên boong tàu xuất hiện thêm một cái hố to, Mộng Ma nằm trong đó đã mất đi ý thức.
Vương Hủ run rẩy đến chỗ của Miêu Gia, sau cùng té xuống bên cạnh hắn: "Này, ngươi nghỉ đủ chưa? Nghỉ đủ rồi thì tới cấp cứu cho ta một chút, ta cảm thấy không chịu nổi nữa rồi."
Miêu Gia cố gắng chống thân người lên nhưng bây giờ muốn đứng cũng không đứng nổi. Hắn nhìn Vương Hủ hai giây, rồi nói: "Ngươi yên tâm, ta thấy ngươi vẫn chưa chết."
Vương Hủ lại nói: "Bây giờ ta mới hiểu ý của câu "Ta cảm thấy chỉ có một tình huống xoay chuyển được tình thế, nhưng có nói ra cũng như không", thì ra ngươi kỳ vọng vào khả năng biến thân của ta."
"Coi như ngươi không làm ta thất vọng." Miêu Gia vừa nói, vừa châm thuốc.
"Cao Tấn thì sao? Dù hắn bị ngươi đánh đến nỗi không thể động đậy nhưng vẫn có thể sử dụng năng lực linh hồn."
"Đã kết thúc rồi." Miêu Gia xoay đầu, nói với Cao Tấn: "Ta nghĩ ngươi cũng biết điều đó."
Cao Tấn nằm ngửa mặt nhìn trời, vẫn cười lạnh như trước: "Không ngờ ta sẽ chết ở đây, lại chết chung với tên phế vật yếu đuối Mộng Ma."
Vương Hủ vừa nghe thấy, liền cười nói: "Này họ Cao, vừa rồi ta không cẩn thận xem qua ký ức của ngươi với Mộng Ma và thấy được một chuyện rất thú vị."
Sắc mặt Cao Tấn lập tức thay đổi.
Hơn bốn trăm năm trước, lúc Mộng Ma còn là kẻ mạnh một phương, Cao Tấn từng là một tên tiểu tốt dưới trướng Mộng Ma. Vì mãi không được trọng dụng nên hắn rời khỏi thành Vạn Cốt, cuối cùng dựa vào thiên phú hơn người và âm mưu nên thành danh ở Thiên Tiếu Côn Luân.
Nhiều năm sau, Mộng Ma biết được có một thành viên cao cấp của Thiên Tiếu Côn Luân ở nhân gian muốn giao dịch với hắn, nhưng hắn hoàn toàn không còn nhớ kẻ nào là Cao Tấn. Lúc này, thực lực Cao Tấn đã hơn xa Mộng Ma.
Khi đó, Cao Tấn dự định lợi dụng Mộng Ma để giết chết số lượng lớn người săn quỷ, sau cùng cướp đi Đồ Long Thiên và tất cả công lao. Nếu làm được thì tối thiểu có thể thăng lên vị trí thứ ba trong Thiên Tiếu Côn Luân, nhưng hắn chưa bao giờ không nghĩ sẽ có kết cục hôm nay.
"Thật khó đối phó, lại không thể xuất toàn lực trong giấc mơ, thảo nào Tần Quảng Vương lại thua." Thủy Vân Cô uốn éo thắt lưng rồi đi đến, Vũ thúc và Lữ Bình cũng lần lượt tỉnh lại.
Mọi người thở dài một hơi, bây giờ dù Cao Tấn có thể động đậy cũng không tạo được sóng to gió lớn. Đương nhiên Cao Tấn đã dự liệu đến tình huống này, do đó mới nói ra lời vừa rồi.
Lữ Bình dìu Miêu Gia dậy, sử dụng thuật trị liệu: "Cổ Trần, ngươi vất vả rồi."
Miêu Gia lắc đầu: "Mộng Ma do thằng nhóc này tiêu diệt, ta chỉ chơi đùa với Cao Tấn một lát mà thôi."
Ba người vừa tỉnh lại đều nhìn Vương Hủ bằng ánh mắt ngạc nhiên, chẳng qua lúc này hắn đã hôn mê bất tỉnh.
...
Hai ngày sau, trong một bệnh viện nào đó.
Vương Hủ tỉnh lại, không hề gặp vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ ăn nhiều một bữa. Đến chiều, hai gã bạn xấu Miêu Gia và Tề Băng quả nhiên xuất hiện.
"Trừ Cao Tấn và Mộng Ma, đúng là không có người nào chết. Thật không ngờ Khương Nho lại nói đúng, sau này phải tìm cơ hội hỏi thằng nhóc này dãy vé số trúng thưởng." Vương Hủ vừa nói, vừa đưa đồ ăn vào miệng.
Miêu Gia hút thuốc trong phòng bệnh mà không hề kiêng nể gì: "Hắn chỉ tiếp nhận trị liệu đơn giản, sau đó liền trở về Cam Túc bằng chuyến bay khởi hành sáng sớm hôm nay. Trước khi đi, hắn nhờ bọn ta thay mặt cảm ơn ân cứu mạng của ngươi."
Vương Hủ ậm ừ một tiếng, rõ ràng hắn thích trúng vé số hơn so với lời cảm ơn.
Tề Băng cầm một quả táo, dùng dao băng gọt vỏ: "Vũ thúc nói khi ngươi khỏe thì hãy đến quán bar Hắc Miêu, lão có lời muốn nói. Ta nghĩ Vũ thúc muốn giao Đồ Long Thiên cho ngươi."
"Thôi đê, tới bây giờ ta chỉ mới học được một chiêu nửa thức của Phục Ma Thiên. Lão cho ta thêm một quyển mới, sợ rằng phiên dịch tới lúc tốt nghiệp cũng chưa học xong. Quyển này ai thích thì lấy, ta chỉ cần tiền thưởng."
Tề Băng nghe xong, liền trợn mắt. Hắn cầm quả táo đã gọt xong đưa lên miệng, rồi nói một câu bằng bộ mặt như lá bài: "Nếu bán quyển sách này ra thị trường thì thu được một khoản gấp trăm lần tiền thưởng cũng không thành vấn đề."
Vương Hủ suýt chết nghẹn: "Móa, sao ta lại không nghĩ tới chứ? Vẫn là thành phần tri thức luôn nghĩ ra nhiều ý tưởng xấu xa, thế ta đành nhận lấy vậy."
Ba người lại nói chuyện phiếm thêm một lát, Vương Hủ mới biết lần này không ít người săn quỷ bị trọng thương. Tuy không có người chết nhưng thực giới săn quỷ lại bị tổn thất không ít. Trong lúc hắn hôn mê, Tôn Tiểu Tranh có đến thăm hắn một lần, nghe nói bỏ đi rất nhanh. Lại nói nàng đã rời khỏi thành phố S vào ngày hôm qua, điều này làm Vương Hủ thở phào một hơi.
Miêu Gia đột nhiên cảm thán: "Mấy ngày nữa là lễ Giáng Sinh, trước lễ ta còn phải xử lý một đống hậu quả, làm người phụ trách thành thị cũng thật phiền phức... Không biết những ngày này sẽ còn tiếp tục bao lâu."
Vương Hủ hiểu được đại ý trong câu nói của hắn: "Ngươi từng nói sau lễ sẽ quyết đấu với Thủy Ánh Dao?"
"Ờ, lần này phải kết thúc thật..."
Vương Hủ lại nói: "Ta cảm thấy rất hiếu kỳ, rốt cuộc năm năm trước đã xảy ra chuyện gì?"
Miêu Gia phun một luồng khói: "Lúc ở trên thuyền, ngươi không đọc ký ức ta à?"
"Không có, chấp niệm của Mộng Ma rất nặng, đọc được ký ức của hắn tốn rất nhiều thời gian. Lại nói hắn cũng không hẳn là người xấu..."
"Mỗi người đều có chấp niệm riêng, có thể trong mắt người khác đó là lãng phí thời gian nhưng trong mắt họ lại có ý nghĩa vô cùng quan trọng." Tề Băng bất thình lình nói một câu, hai người kia liền nhìn hắn bằng ánh mắt kinh ngạc.
"Đúng là thành phần tri thức, ta hoàn toàn không biết ngươi đang nói tới cái gì." Vương Hủ nhún vai, tiếp tục ăn cơm bệnh nhân của hắn.
Có vẻ Miêu Gia cũng không muốn nói những chuyện đã qua, ba người bắt đầu im lặng.
...
Đêm trước lễ Giáng Sinh.
"Hôm nay ta phải cảm ơn ngươi." Thượng Linh Tuyết nói.
Vương Hủ nắm tay nàng đi trên con đường nhiều bóng râm. Lúc này là hoàng hôn, ánh đèn đột ngột sáng ngời trên những rặng cây và chiếu sáng một đoạn đường như để nghênh đón hai người.
"Vì sao cảm ơn ta?" Vương Hủ hỏi.
"Cảm ơn ngươi vì đã chịu bỏ thời gian đi chơi với ta. Còn nữa, món quà hôm nay rất dễ thương. Ta rất thích." Trong tay Thượng Linh Tuyết là một con hươu cao cổ nhỏ do Vương Hủ làm tặng nàng trong lớp học đồ gốm. Món quà này bằng cỡ một cục xà bông, nhưng Vương Hủ phải tốn sức chín trâu hai hổ mới làm xong, quả thật hắn không có năng khiếu làm những thứ này.
"À, là chuyện này sao? Ha ha, không có gì. Đúng rồi, đi lâu vậy ngươi có mệt không? Chúng ta tới bên kia ngồi một lát đi."
Hai người ngồi xuống một chiếc ghế dài, Vương Hủ cúi thấp đầu, dường như đang trầm tư gì đó.
Phụ nữ thường không thích bạn trai hẹn hò với mình trong lúc tâm trạng không yên. Tuy Thượng Linh Tuyết không thừa nhận Vương Hủ là bạn trai nàng nhưng tâm trạng nàng lúc này cũng giống vậy.
"Có tâm sự gì sao?"
Vương Hủ than thở: "Qua vài ngày, có lẽ ta phải rời khỏi đây để tới Tô Châu..."
Thượng Linh Tuyết tỏ ra lúng túng: "Vương Hủ... Chẳng lẽ, ngươi... không về đây nữa sao? Nhưng... nhưng ngươi còn việc học ở đây, bạn bè ngươi đều ở đây, còn... còn..."
Cuối cùng, nàng vẫn không nói chữ "ta".
Vương Hủ cười xòa: "Không phải, ta chỉ đi mấy ngày thôi. Ngươi nghĩ đi đâu vậy."
Thượng Linh Tuyết thở phào một hơi, lúc này mới cảm thấy mình hơi quá đà, mặt nóng lên, cúi đầu: "Xin lỗi, ta hiểu lầm."
"Ha ha, chuyện này có gì phải xin lỗi."
Thượng Linh Tuyết muốn chuyển đề tài: "Là đi du lịch sao? Hay là đi thăm người thân?"
Vương Hủ im lặng rất lâu: "Có một người thế này: Hắn không phải người thân của ta nhưng vẫn luôn chăm sóc ta. Hắn tự xưng là chủ nợ của ta nhưng chưa bao giờ đòi ta một xu, thậm chí bọn ta cũng không tính là bạn bè nhưng hơn hẳn bạn bè. Giờ hắn đang ở trong một hoàn cảnh rất khó khăn nên ta giúp hắn vượt qua ải khó."
Thượng Linh Tuyết thấy Vương Hủ tỏ ra nghiêm túc, tim đập càng nhanh: "Đây chính là cái gọi là tri kỷ, hoặc giả nói là đồng bọn sao?"
"Ai biết được..."
Vương Hủ ngẩng đầu nhìn trời: "Quả thật ta đã làm phiền hắn không ít, cũng được hắn cứu nhiều lần, mặc dù nhiều lúc hắn có những hành động tráo trở nhưng mỗi lần cần trợ giúp lại xuất hiện kịp thời để giải quyết vấn đề. Dù là một cây dù rách, vài câu thơ nhảm nhí đều vô cùng công hiệu."
Thượng Linh Tuyết chỉ im lặng lắng nghe. Nàng cảm thấy lúc này Vương Hủ rất hấp dẫn, không giống những đứa con trai cùng tuổi vẫn chưa hết ngây thơ, mà rất giống một người đàn ông gánh vác trách nhiệm trên vai.
"Phù! Ngươi nghe một đống chuyện của ta chắc cảm thấy phiền lắm nhỉ?"
"Không, không sao đâu. Ta thích nghe ngươi nói chuyện."
Vương Hủ thu lại tâm tư. Hắn nhìn Thượng Linh Tuyết, trong đầu liền nảy sinh ra vài ý nghĩ sai lệch.
"Này, sao mặt ngươi sao đỏ vậy? Có phải thấy lạnh không?" Vương Hủ tỏ ra quan tâm.
"Ưm, có một chút..." Thượng Linh Tuyết còn chưa nói xong, Vương Hủ đã ôm lấy nàng.
Tuy hai người cách nhau mấy lớp quần áo dày nhưng rõ ràng hai quả tim đều đập thình thịch như đánh trống.
"Thế này đã ấm hơn chưa?" Vương Hủ rất vui khi thực hiện được gian kế. Tuy Thượng Linh Tuyết không nhìn thấy biểu hiện gian xảo trên mặt hắn song vẫn đoán được một hai.
"Ngươi quậy đủ chưa?" Giọng nói Thượng Linh Tuyết có vài phần giận dỗi nhưng trong lòng không giận, chỉ là khuôn mặt càng đỏ hơn.
"Tiểu thư, ngươi hãy để hắn quậy thêm chút nữa. Dù sao hắn cũng không sống tốt thêm mấy phút."
Đó là giọng nói của Trần Viễn, hắn luôn theo dõi bọn họ từ phía xa nên đã nhìn thấy hành động của Vương Hủ.
Thượng Linh Tuyết nhịn không được, liền cười ra tiếng.
"Hê... Hê hê... Trần ca, ta... ta chợt nhớ tối nay phải đi phát quà giúp một lão mập mặc áo đỏ. Xin đi trước một bước, phiền ngươi đưa Linh Tuyết về nhà... Bái bai!"
Nói xong, Vương Hủ liền bỏ chạy.
Tiếc rằng hắn vừa chạy được hai bước, bả vai liền bị chộp lấy, đón hắn là một cú ném qua lưng kiểu Đức...
Khói bụi tan đi, trên boong tàu xuất hiện thêm một cái hố to, Mộng Ma nằm trong đó đã mất đi ý thức.
Vương Hủ run rẩy đến chỗ của Miêu Gia, sau cùng té xuống bên cạnh hắn: "Này, ngươi nghỉ đủ chưa? Nghỉ đủ rồi thì tới cấp cứu cho ta một chút, ta cảm thấy không chịu nổi nữa rồi."
Miêu Gia cố gắng chống thân người lên nhưng bây giờ muốn đứng cũng không đứng nổi. Hắn nhìn Vương Hủ hai giây, rồi nói: "Ngươi yên tâm, ta thấy ngươi vẫn chưa chết."
Vương Hủ lại nói: "Bây giờ ta mới hiểu ý của câu "Ta cảm thấy chỉ có một tình huống xoay chuyển được tình thế, nhưng có nói ra cũng như không", thì ra ngươi kỳ vọng vào khả năng biến thân của ta."
"Coi như ngươi không làm ta thất vọng." Miêu Gia vừa nói, vừa châm thuốc.
"Cao Tấn thì sao? Dù hắn bị ngươi đánh đến nỗi không thể động đậy nhưng vẫn có thể sử dụng năng lực linh hồn."
"Đã kết thúc rồi." Miêu Gia xoay đầu, nói với Cao Tấn: "Ta nghĩ ngươi cũng biết điều đó."
Cao Tấn nằm ngửa mặt nhìn trời, vẫn cười lạnh như trước: "Không ngờ ta sẽ chết ở đây, lại chết chung với tên phế vật yếu đuối Mộng Ma."
Vương Hủ vừa nghe thấy, liền cười nói: "Này họ Cao, vừa rồi ta không cẩn thận xem qua ký ức của ngươi với Mộng Ma và thấy được một chuyện rất thú vị."
Sắc mặt Cao Tấn lập tức thay đổi.
Hơn bốn trăm năm trước, lúc Mộng Ma còn là kẻ mạnh một phương, Cao Tấn từng là một tên tiểu tốt dưới trướng Mộng Ma. Vì mãi không được trọng dụng nên hắn rời khỏi thành Vạn Cốt, cuối cùng dựa vào thiên phú hơn người và âm mưu nên thành danh ở Thiên Tiếu Côn Luân.
Nhiều năm sau, Mộng Ma biết được có một thành viên cao cấp của Thiên Tiếu Côn Luân ở nhân gian muốn giao dịch với hắn, nhưng hắn hoàn toàn không còn nhớ kẻ nào là Cao Tấn. Lúc này, thực lực Cao Tấn đã hơn xa Mộng Ma.
Khi đó, Cao Tấn dự định lợi dụng Mộng Ma để giết chết số lượng lớn người săn quỷ, sau cùng cướp đi Đồ Long Thiên và tất cả công lao. Nếu làm được thì tối thiểu có thể thăng lên vị trí thứ ba trong Thiên Tiếu Côn Luân, nhưng hắn chưa bao giờ không nghĩ sẽ có kết cục hôm nay.
"Thật khó đối phó, lại không thể xuất toàn lực trong giấc mơ, thảo nào Tần Quảng Vương lại thua." Thủy Vân Cô uốn éo thắt lưng rồi đi đến, Vũ thúc và Lữ Bình cũng lần lượt tỉnh lại.
Mọi người thở dài một hơi, bây giờ dù Cao Tấn có thể động đậy cũng không tạo được sóng to gió lớn. Đương nhiên Cao Tấn đã dự liệu đến tình huống này, do đó mới nói ra lời vừa rồi.
Lữ Bình dìu Miêu Gia dậy, sử dụng thuật trị liệu: "Cổ Trần, ngươi vất vả rồi."
Miêu Gia lắc đầu: "Mộng Ma do thằng nhóc này tiêu diệt, ta chỉ chơi đùa với Cao Tấn một lát mà thôi."
Ba người vừa tỉnh lại đều nhìn Vương Hủ bằng ánh mắt ngạc nhiên, chẳng qua lúc này hắn đã hôn mê bất tỉnh.
...
Hai ngày sau, trong một bệnh viện nào đó.
Vương Hủ tỉnh lại, không hề gặp vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ ăn nhiều một bữa. Đến chiều, hai gã bạn xấu Miêu Gia và Tề Băng quả nhiên xuất hiện.
"Trừ Cao Tấn và Mộng Ma, đúng là không có người nào chết. Thật không ngờ Khương Nho lại nói đúng, sau này phải tìm cơ hội hỏi thằng nhóc này dãy vé số trúng thưởng." Vương Hủ vừa nói, vừa đưa đồ ăn vào miệng.
Miêu Gia hút thuốc trong phòng bệnh mà không hề kiêng nể gì: "Hắn chỉ tiếp nhận trị liệu đơn giản, sau đó liền trở về Cam Túc bằng chuyến bay khởi hành sáng sớm hôm nay. Trước khi đi, hắn nhờ bọn ta thay mặt cảm ơn ân cứu mạng của ngươi."
Vương Hủ ậm ừ một tiếng, rõ ràng hắn thích trúng vé số hơn so với lời cảm ơn.
Tề Băng cầm một quả táo, dùng dao băng gọt vỏ: "Vũ thúc nói khi ngươi khỏe thì hãy đến quán bar Hắc Miêu, lão có lời muốn nói. Ta nghĩ Vũ thúc muốn giao Đồ Long Thiên cho ngươi."
"Thôi đê, tới bây giờ ta chỉ mới học được một chiêu nửa thức của Phục Ma Thiên. Lão cho ta thêm một quyển mới, sợ rằng phiên dịch tới lúc tốt nghiệp cũng chưa học xong. Quyển này ai thích thì lấy, ta chỉ cần tiền thưởng."
Tề Băng nghe xong, liền trợn mắt. Hắn cầm quả táo đã gọt xong đưa lên miệng, rồi nói một câu bằng bộ mặt như lá bài: "Nếu bán quyển sách này ra thị trường thì thu được một khoản gấp trăm lần tiền thưởng cũng không thành vấn đề."
Vương Hủ suýt chết nghẹn: "Móa, sao ta lại không nghĩ tới chứ? Vẫn là thành phần tri thức luôn nghĩ ra nhiều ý tưởng xấu xa, thế ta đành nhận lấy vậy."
Ba người lại nói chuyện phiếm thêm một lát, Vương Hủ mới biết lần này không ít người săn quỷ bị trọng thương. Tuy không có người chết nhưng thực giới săn quỷ lại bị tổn thất không ít. Trong lúc hắn hôn mê, Tôn Tiểu Tranh có đến thăm hắn một lần, nghe nói bỏ đi rất nhanh. Lại nói nàng đã rời khỏi thành phố S vào ngày hôm qua, điều này làm Vương Hủ thở phào một hơi.
Miêu Gia đột nhiên cảm thán: "Mấy ngày nữa là lễ Giáng Sinh, trước lễ ta còn phải xử lý một đống hậu quả, làm người phụ trách thành thị cũng thật phiền phức... Không biết những ngày này sẽ còn tiếp tục bao lâu."
Vương Hủ hiểu được đại ý trong câu nói của hắn: "Ngươi từng nói sau lễ sẽ quyết đấu với Thủy Ánh Dao?"
"Ờ, lần này phải kết thúc thật..."
Vương Hủ lại nói: "Ta cảm thấy rất hiếu kỳ, rốt cuộc năm năm trước đã xảy ra chuyện gì?"
Miêu Gia phun một luồng khói: "Lúc ở trên thuyền, ngươi không đọc ký ức ta à?"
"Không có, chấp niệm của Mộng Ma rất nặng, đọc được ký ức của hắn tốn rất nhiều thời gian. Lại nói hắn cũng không hẳn là người xấu..."
"Mỗi người đều có chấp niệm riêng, có thể trong mắt người khác đó là lãng phí thời gian nhưng trong mắt họ lại có ý nghĩa vô cùng quan trọng." Tề Băng bất thình lình nói một câu, hai người kia liền nhìn hắn bằng ánh mắt kinh ngạc.
"Đúng là thành phần tri thức, ta hoàn toàn không biết ngươi đang nói tới cái gì." Vương Hủ nhún vai, tiếp tục ăn cơm bệnh nhân của hắn.
Có vẻ Miêu Gia cũng không muốn nói những chuyện đã qua, ba người bắt đầu im lặng.
...
Đêm trước lễ Giáng Sinh.
"Hôm nay ta phải cảm ơn ngươi." Thượng Linh Tuyết nói.
Vương Hủ nắm tay nàng đi trên con đường nhiều bóng râm. Lúc này là hoàng hôn, ánh đèn đột ngột sáng ngời trên những rặng cây và chiếu sáng một đoạn đường như để nghênh đón hai người.
"Vì sao cảm ơn ta?" Vương Hủ hỏi.
"Cảm ơn ngươi vì đã chịu bỏ thời gian đi chơi với ta. Còn nữa, món quà hôm nay rất dễ thương. Ta rất thích." Trong tay Thượng Linh Tuyết là một con hươu cao cổ nhỏ do Vương Hủ làm tặng nàng trong lớp học đồ gốm. Món quà này bằng cỡ một cục xà bông, nhưng Vương Hủ phải tốn sức chín trâu hai hổ mới làm xong, quả thật hắn không có năng khiếu làm những thứ này.
"À, là chuyện này sao? Ha ha, không có gì. Đúng rồi, đi lâu vậy ngươi có mệt không? Chúng ta tới bên kia ngồi một lát đi."
Hai người ngồi xuống một chiếc ghế dài, Vương Hủ cúi thấp đầu, dường như đang trầm tư gì đó.
Phụ nữ thường không thích bạn trai hẹn hò với mình trong lúc tâm trạng không yên. Tuy Thượng Linh Tuyết không thừa nhận Vương Hủ là bạn trai nàng nhưng tâm trạng nàng lúc này cũng giống vậy.
"Có tâm sự gì sao?"
Vương Hủ than thở: "Qua vài ngày, có lẽ ta phải rời khỏi đây để tới Tô Châu..."
Thượng Linh Tuyết tỏ ra lúng túng: "Vương Hủ... Chẳng lẽ, ngươi... không về đây nữa sao? Nhưng... nhưng ngươi còn việc học ở đây, bạn bè ngươi đều ở đây, còn... còn..."
Cuối cùng, nàng vẫn không nói chữ "ta".
Vương Hủ cười xòa: "Không phải, ta chỉ đi mấy ngày thôi. Ngươi nghĩ đi đâu vậy."
Thượng Linh Tuyết thở phào một hơi, lúc này mới cảm thấy mình hơi quá đà, mặt nóng lên, cúi đầu: "Xin lỗi, ta hiểu lầm."
"Ha ha, chuyện này có gì phải xin lỗi."
Thượng Linh Tuyết muốn chuyển đề tài: "Là đi du lịch sao? Hay là đi thăm người thân?"
Vương Hủ im lặng rất lâu: "Có một người thế này: Hắn không phải người thân của ta nhưng vẫn luôn chăm sóc ta. Hắn tự xưng là chủ nợ của ta nhưng chưa bao giờ đòi ta một xu, thậm chí bọn ta cũng không tính là bạn bè nhưng hơn hẳn bạn bè. Giờ hắn đang ở trong một hoàn cảnh rất khó khăn nên ta giúp hắn vượt qua ải khó."
Thượng Linh Tuyết thấy Vương Hủ tỏ ra nghiêm túc, tim đập càng nhanh: "Đây chính là cái gọi là tri kỷ, hoặc giả nói là đồng bọn sao?"
"Ai biết được..."
Vương Hủ ngẩng đầu nhìn trời: "Quả thật ta đã làm phiền hắn không ít, cũng được hắn cứu nhiều lần, mặc dù nhiều lúc hắn có những hành động tráo trở nhưng mỗi lần cần trợ giúp lại xuất hiện kịp thời để giải quyết vấn đề. Dù là một cây dù rách, vài câu thơ nhảm nhí đều vô cùng công hiệu."
Thượng Linh Tuyết chỉ im lặng lắng nghe. Nàng cảm thấy lúc này Vương Hủ rất hấp dẫn, không giống những đứa con trai cùng tuổi vẫn chưa hết ngây thơ, mà rất giống một người đàn ông gánh vác trách nhiệm trên vai.
"Phù! Ngươi nghe một đống chuyện của ta chắc cảm thấy phiền lắm nhỉ?"
"Không, không sao đâu. Ta thích nghe ngươi nói chuyện."
Vương Hủ thu lại tâm tư. Hắn nhìn Thượng Linh Tuyết, trong đầu liền nảy sinh ra vài ý nghĩ sai lệch.
"Này, sao mặt ngươi sao đỏ vậy? Có phải thấy lạnh không?" Vương Hủ tỏ ra quan tâm.
"Ưm, có một chút..." Thượng Linh Tuyết còn chưa nói xong, Vương Hủ đã ôm lấy nàng.
Tuy hai người cách nhau mấy lớp quần áo dày nhưng rõ ràng hai quả tim đều đập thình thịch như đánh trống.
"Thế này đã ấm hơn chưa?" Vương Hủ rất vui khi thực hiện được gian kế. Tuy Thượng Linh Tuyết không nhìn thấy biểu hiện gian xảo trên mặt hắn song vẫn đoán được một hai.
"Ngươi quậy đủ chưa?" Giọng nói Thượng Linh Tuyết có vài phần giận dỗi nhưng trong lòng không giận, chỉ là khuôn mặt càng đỏ hơn.
"Tiểu thư, ngươi hãy để hắn quậy thêm chút nữa. Dù sao hắn cũng không sống tốt thêm mấy phút."
Đó là giọng nói của Trần Viễn, hắn luôn theo dõi bọn họ từ phía xa nên đã nhìn thấy hành động của Vương Hủ.
Thượng Linh Tuyết nhịn không được, liền cười ra tiếng.
"Hê... Hê hê... Trần ca, ta... ta chợt nhớ tối nay phải đi phát quà giúp một lão mập mặc áo đỏ. Xin đi trước một bước, phiền ngươi đưa Linh Tuyết về nhà... Bái bai!"
Nói xong, Vương Hủ liền bỏ chạy.
Tiếc rằng hắn vừa chạy được hai bước, bả vai liền bị chộp lấy, đón hắn là một cú ném qua lưng kiểu Đức...
/598
|