Một giờ chiều, Cổ Trần đến trước cửa một căn biệt thự. Chủ biệt thự này tất nhiên rất giàu, một chiếc cà vạt của mấy tên bảo vệ ở đây cũng đáng giá hơn so với trang phục và đạo cụ của hắn cộng lại. Cổ Trần đưa tấm card quái lạ Dư An cho hắn, sau đó bước vào khu nhà cao cấp.
Mấy ngày trước, Dư An đưa cho Cổ Trần tấm card và địa chỉ này, chỉ bảo hắn chiều nay tới nơi này chứ không hề nhắc đến nội dung trận đấu.
Khu nhà cao cấp trước mắt trông không hợp thói thường, nhưng nhìn diện tích thì không cách biệt bao nhiêu so với hoàng cung trong phim. Lại nói từ khi Cổ Trần vào cửa, lập tức có một thân sĩ rất giống quản gia bước đến dẫn đường, hắn cũng không hỏi nhiều mà chỉ đi theo sau quản gia.
Đi được một đoạn, quản gia mở cửa một căn phòng, ý bảo Cổ Trần vào trong đó.
Gian phòng này rất lớn, có vẻ là phòng khách, nội thất bài trí theo kiểu kinh điển của châu Âu, hiện có khá nhiều khách khứa đang ngồi trên ghế, một số người khác lại đứng nói chuyện. Tuy vừa qua khỏi buổi trưa nhưng phân nửa trong số họ đều dùng rượu đỏ hoặc Champagne.
Cổ Trần nhìn ngó xung quanh một lượt, tổng cộng hai mươi sáu người, đa số đều là người ngoài nghề. Dư An và Lữ Bình ngồi trong một góc khuất, dường như không hợp với những người khác.
Dư An thấy Cổ Trần bước đến thì nở một nụ cười giả tạo, còn Lữ Bình lại có vẻ rầu rĩ không vui, một tay đang rót rượu Champagne.
Cổ Trần ngồi xuống trước mặt bọn họ, nhìn Dư An nói: “Ta đã tới, ngươi có thể giải thích một chút về quy tắc trò chơi không?”
Dư An mỉm cười trả lời: "Tất nhiên! Đầu tiên, đây là một câu lạc bộ của những người yêu thích hiện tượng siêu nhiên, chủ nơi này là hội trưởng. Hiện hắn định tổ chức hoạt động bắt quỷ trên đỉnh núi Đông Danh...”
“Chờ đã, cái gọi là "câu lạc bộ của những người yêu thích hiện tượng siêu nhiên" chẳng lẽ là một đám người không có linh thức tập hợp lại và khoác lác rằng mình đã nhìn thấy nhiều loại quỷ?"
Lữ Bình khịt mũi một tiếng, vừa nhún vai, vừa trợn mắt, sau đó uống một ngụm rượu với vẻ mặt khó chịu, hiển nhiên hắn cũng nghĩ giống Cổ Trần.
Dư An vẫn bình tĩnh cười nói: “Nhiều năm trước ta đã quen biết chủ nhân nơi đây – ngài Lander, hắn luôn hứng thú với các sự vật siêu nhiên nên thành lập câu lạc bộ này và cũng có một ít bằng hữu cùng chung chí hướng gia nhập. Đương nhiên, bọn họ lại tiếp tục triệu tập nhiều "kỳ nhân dị sĩ" làm hội viên.”
"À, "kỳ nhân dị sĩ", thì ra là thế. Ý ngươi muốn nói gã đạo sĩ luôn mồm nói "ấn đường của ngươi màu đen" hay hai gã người Mỹ có tố chất thần kinh ở bên kia? Thảo nào tờ giấy lộn được coi như giấy thông hành, không hề có bất cứ kí hiệu nào cần khả năng linh thị mới thấy được. Nói trắng ra, chỗ này là nơi thần côn và những gã coi tiền như rác tụ tập lại với nhau."
(Thần côn ở đây chỉ những pháp sư không có thực tài, dân lừa đảo)
“Ha ha, những người này không có quan hệ với ta. Trận đấu của chúng ta rất đơn giản, người nào tra ra manh mối sự kiện núi Đông Danh và giải quyết được mà không cần dùng năng lực linh hồn thì người đó sẽ thắng. Trọng tài là lão đệ Ngũ Quan Vương, hắn sẽ giám sát xem chúng ta có làm trái quy tắc không.”
Cổ Trần suy nghĩ vài giây, rồi hỏi: “Nếu đã nói thế, vậy trên núi Đông Danh quả thật có quỷ ư? Nhưng đám người này làm sao biết được?”
Lữ Bình nhịn không được nên xen vào: “Chuyện này đúng là trùng hợp thái quá. Cách đây mười năm, mỗi lần đến mùa phó hội thì núi Đông Danh lại xuất hiện một hai sự kiện tử vong ly kỳ, chỉ có điều không ai liên tưởng đến ma quái, bởi mỗi ngày đều có người chết trên đời. Những năm gần đây, tay săn ảnh của một tờ báo lá cải đã chụp được một tấm ảnh ma quỷ và đăng lên mạng, vì vậy những gã thần côn và đám nhà giàu coi tiền như rác mới biết chuyện.”
Dư An lại nói: “Nên ngoại trừ phân rõ cao thấp, bảo vệ những người vô tội này còn quan trọng hơn.”
Cổ Trần hừ lạnh: “Nếu họ vô tội, vậy khách làng chơi gặp bệnh sinh dục cũng vô tội.”
Dư An lắc đầu: “Người trẻ tuổi, ngươi phải hiểu vô tri là vô tội. Lander đã quen biết với ta nhiều năm, ta không nói cho hắn biết sự tồn tại của người săn quỷ là để bảo vệ hắn. Nói đơn giản hơn, đi săn quỷ thật ra chỉ để giúp những người vô tội có thể sống lâu hơn một chút.”
“Không quan trọng, ta đã đồng ý với điều kiện thi đấu. Hy vọng khi ta giải quyết xong chuyện này, chúng ta sẽ không gặp lại nữa.”
“Ha ha! Người trẻ tuổi, có tự tin rất tốt nhưng tự tin quá mức chính là cuồng vọng..."
Tiếng động do chiếc thìa đánh vào ly thủy tinh vang lên và hấp tầm mắt mọi người. Lander là một người Pháp khoảng năm mươi tuổi, hắn có một mái tóc nâu, vóc người cao lớn. Do chưa bị hói nên nhìn qua trẻ hơn đôi chút so với tuổi thực tế.
“Thưa các vị khách quý ghé thăm, ta vô cùng hân hạnh được đón tiếp các vị tại nhà mình. Ta nghĩ tâm trạng mọi người cũng hưng phấn như ta, bởi hôm nay chúng ta sẽ đến núi Đông Danh mấy ngày để xem sự tồn tại của u hồn!"
"Chúng ta có những loại thiết bị tiên tiến nhất, ngồi cùng chúng ta là những chuyên gia siêu nhiên tốt nhất, chúng ta chắc chắn sẽ chứng minh được trước thế giới rằng sự tồn tại của sinh vật siêu nhiên... là thật!”
Lander nói năng hùng hồn như thể hắn là nhà thám hiểm trời sinh, bởi chỉ có thứ này trong máu mới có thể thu hút người khác đến với mình. Ngoại trừ mấy gã “chuyên gia”, khách khứa ở đây đều giàu chảy mỡ, từ lâu tiền đã không còn là vấn đề đối với bọn họ, thứ họ theo đuổi chính là những kích thích kỳ lạ trên đời. Khi nghe Lander nói những lời này, ai nấy cũng đều xoa tay kích động.
"Thế mới nói những người này ăn no không có gì làm nên muốn chết...” Cổ Trần hút một điếu thuốc chất lượng kém, tự nói thầm.
Lữ Bình suy nghĩ không khác Cổ Trần, chẳng qua hắn lớn tuổi hơn một chút nên không hề nói ra.
Dư An vẫn cười gian như trước, không ai đoán ra lão đang nghĩ gì.
Hai giờ chiều, hơn hai mươi người lên một chiếc xe buýt đến núi Đông Danh.
Núi Đông Danh cách thành phố S một trăm hai mươi cây số về phía Nam, có thể xem là một địa điểm du lịch có tiếng. Dù chiếm diện tích không lớn nhưng đường lên núi rất khá, trên đỉnh núi có khách sạn, dưới chân núi vừa xây xong một thiên đường vui chơi dưới nước. Công nghiệp thực phẩm phồn vinh, các tiệm cơm hay đồ lưu niệm nhiều vô kể và nghiễm nhiên hình thành cảnh tượng của một làng du lịch.
Hai giờ đi xe là một ác mộng đối với cá nhân Cổ Trần. Hắn thấy những lão già kia quả thật có bệnh, ngồi xe buýt mà kích động như con nít được đi chơi xuân. Dọc đường còn la hét bằng nhiều loại ngôn ngữ, khi đến núi Đông Danh lại càng kích động hơn nữa, thậm chí một gã Ấn Độ còn rơm rớm nước mắt.
Thứ khiến Cổ Trần cảm thấy buồn cười là phản ứng của các “chuyên gia”.
Tay đạo sĩ ngồi đấy bấm tay tính toán, miệng thì thào lẩm bẩm, mắt nhìn thẳng phía trước như tìm kiếm gì đó. Hai gã người Mỹ thì mang theo một đống trang bị và vẫn đang lục lọi hành lý để kiểm tra thứ này thứ nọ như chuẩn bị ra chiến trường. Có một tay nhìn như mafia Ý, tay này không nói một lời mà chỉ dùng ánh mắt độc ác trừng tới trừng lui, giống như đang thấy quỷ. Quái đản nhất là một tên tự xưng mình là “môi giới linh hồn”, kẻ này ngồi cuối xe buýt, lắc lư như người động kinh, ai không biết còn tưởng hắn hít thuốc phiện quá liều.
Xe buýt lên núi với tốc độ chậm hơn nhiều so với lúc ở đường lớn. Tuy vẫn là đường nhựa nhưng đường lên núi Đông Danh tương đối dốc, đa số xe cộ đều giảm tốc độ.
Đến năm rưỡi chiều, xe buýt dừng trước cửa khách sạn Đông Danh trên đỉnh núi. Vì giờ là cuối mùa thu nên khu du dịch Đông Danh đang độ vắng khách, điều đó khiến khách sạn làm ăn không tốt, bãi đỗ xe vô cùng trống trải.
Cổ Trần trốn khỏi xe buýt như trốn hủi. Ở cùng một đám người không bình thường lâu đến thế là một tai họa đối với bản thân hắn.
Khách sạn Đông Danh có tổng cộng ba tầng với rất nhiều phòng, quy mô không hề nhỏ. Hoàn toàn khác những nhà nghỉ dưới chân núi, khách sạn Đông Danh có đặc sắc riêng với cầu thang gỗ và nội thất được gia công tinh xảo, hơn nữa đây là nơi đặt chân duy nhất trên đỉnh núi nên tiện nghi không kém bất kỳ khách sạn năm sao nào.
Tất nhiên giá cả không phải là vấn đề đối với nhóm khách này. Bọn họ không thiếu tiền...
Sắp xếp phòng xá xong xuôi, nhóm người kia dọn hành lý vào phòng, thoáng chốc đã đến bảy giờ.
Lander có ý mời mọi người dùng cơm tối ở nhà hàng dưới lầu một. Mặc dù Cổ Trần không muốn đi nhưng tốt xấu gì người ta cũng bao ăn bao ở và mời đi du lịch miễn phí nên phải cho người ta một chút mặt mũi.
Vậy nên hắn đành phải xuống lầu tập hợp.
Ai ngờ vừa bước ra khỏi cửa, hắn liền cảm thấy một luồng âm phong đập vào mặt. Do đang thi đấu với Dư An nên Cổ Trần không thể dùng linh thức để cảm ứng bất cứ thứ gì, hắn chỉ biết có ai đó trong khách sạn đã gặp quỷ.
Mấy ngày trước, Dư An đưa cho Cổ Trần tấm card và địa chỉ này, chỉ bảo hắn chiều nay tới nơi này chứ không hề nhắc đến nội dung trận đấu.
Khu nhà cao cấp trước mắt trông không hợp thói thường, nhưng nhìn diện tích thì không cách biệt bao nhiêu so với hoàng cung trong phim. Lại nói từ khi Cổ Trần vào cửa, lập tức có một thân sĩ rất giống quản gia bước đến dẫn đường, hắn cũng không hỏi nhiều mà chỉ đi theo sau quản gia.
Đi được một đoạn, quản gia mở cửa một căn phòng, ý bảo Cổ Trần vào trong đó.
Gian phòng này rất lớn, có vẻ là phòng khách, nội thất bài trí theo kiểu kinh điển của châu Âu, hiện có khá nhiều khách khứa đang ngồi trên ghế, một số người khác lại đứng nói chuyện. Tuy vừa qua khỏi buổi trưa nhưng phân nửa trong số họ đều dùng rượu đỏ hoặc Champagne.
Cổ Trần nhìn ngó xung quanh một lượt, tổng cộng hai mươi sáu người, đa số đều là người ngoài nghề. Dư An và Lữ Bình ngồi trong một góc khuất, dường như không hợp với những người khác.
Dư An thấy Cổ Trần bước đến thì nở một nụ cười giả tạo, còn Lữ Bình lại có vẻ rầu rĩ không vui, một tay đang rót rượu Champagne.
Cổ Trần ngồi xuống trước mặt bọn họ, nhìn Dư An nói: “Ta đã tới, ngươi có thể giải thích một chút về quy tắc trò chơi không?”
Dư An mỉm cười trả lời: "Tất nhiên! Đầu tiên, đây là một câu lạc bộ của những người yêu thích hiện tượng siêu nhiên, chủ nơi này là hội trưởng. Hiện hắn định tổ chức hoạt động bắt quỷ trên đỉnh núi Đông Danh...”
“Chờ đã, cái gọi là "câu lạc bộ của những người yêu thích hiện tượng siêu nhiên" chẳng lẽ là một đám người không có linh thức tập hợp lại và khoác lác rằng mình đã nhìn thấy nhiều loại quỷ?"
Lữ Bình khịt mũi một tiếng, vừa nhún vai, vừa trợn mắt, sau đó uống một ngụm rượu với vẻ mặt khó chịu, hiển nhiên hắn cũng nghĩ giống Cổ Trần.
Dư An vẫn bình tĩnh cười nói: “Nhiều năm trước ta đã quen biết chủ nhân nơi đây – ngài Lander, hắn luôn hứng thú với các sự vật siêu nhiên nên thành lập câu lạc bộ này và cũng có một ít bằng hữu cùng chung chí hướng gia nhập. Đương nhiên, bọn họ lại tiếp tục triệu tập nhiều "kỳ nhân dị sĩ" làm hội viên.”
"À, "kỳ nhân dị sĩ", thì ra là thế. Ý ngươi muốn nói gã đạo sĩ luôn mồm nói "ấn đường của ngươi màu đen" hay hai gã người Mỹ có tố chất thần kinh ở bên kia? Thảo nào tờ giấy lộn được coi như giấy thông hành, không hề có bất cứ kí hiệu nào cần khả năng linh thị mới thấy được. Nói trắng ra, chỗ này là nơi thần côn và những gã coi tiền như rác tụ tập lại với nhau."
(Thần côn ở đây chỉ những pháp sư không có thực tài, dân lừa đảo)
“Ha ha, những người này không có quan hệ với ta. Trận đấu của chúng ta rất đơn giản, người nào tra ra manh mối sự kiện núi Đông Danh và giải quyết được mà không cần dùng năng lực linh hồn thì người đó sẽ thắng. Trọng tài là lão đệ Ngũ Quan Vương, hắn sẽ giám sát xem chúng ta có làm trái quy tắc không.”
Cổ Trần suy nghĩ vài giây, rồi hỏi: “Nếu đã nói thế, vậy trên núi Đông Danh quả thật có quỷ ư? Nhưng đám người này làm sao biết được?”
Lữ Bình nhịn không được nên xen vào: “Chuyện này đúng là trùng hợp thái quá. Cách đây mười năm, mỗi lần đến mùa phó hội thì núi Đông Danh lại xuất hiện một hai sự kiện tử vong ly kỳ, chỉ có điều không ai liên tưởng đến ma quái, bởi mỗi ngày đều có người chết trên đời. Những năm gần đây, tay săn ảnh của một tờ báo lá cải đã chụp được một tấm ảnh ma quỷ và đăng lên mạng, vì vậy những gã thần côn và đám nhà giàu coi tiền như rác mới biết chuyện.”
Dư An lại nói: “Nên ngoại trừ phân rõ cao thấp, bảo vệ những người vô tội này còn quan trọng hơn.”
Cổ Trần hừ lạnh: “Nếu họ vô tội, vậy khách làng chơi gặp bệnh sinh dục cũng vô tội.”
Dư An lắc đầu: “Người trẻ tuổi, ngươi phải hiểu vô tri là vô tội. Lander đã quen biết với ta nhiều năm, ta không nói cho hắn biết sự tồn tại của người săn quỷ là để bảo vệ hắn. Nói đơn giản hơn, đi săn quỷ thật ra chỉ để giúp những người vô tội có thể sống lâu hơn một chút.”
“Không quan trọng, ta đã đồng ý với điều kiện thi đấu. Hy vọng khi ta giải quyết xong chuyện này, chúng ta sẽ không gặp lại nữa.”
“Ha ha! Người trẻ tuổi, có tự tin rất tốt nhưng tự tin quá mức chính là cuồng vọng..."
Tiếng động do chiếc thìa đánh vào ly thủy tinh vang lên và hấp tầm mắt mọi người. Lander là một người Pháp khoảng năm mươi tuổi, hắn có một mái tóc nâu, vóc người cao lớn. Do chưa bị hói nên nhìn qua trẻ hơn đôi chút so với tuổi thực tế.
“Thưa các vị khách quý ghé thăm, ta vô cùng hân hạnh được đón tiếp các vị tại nhà mình. Ta nghĩ tâm trạng mọi người cũng hưng phấn như ta, bởi hôm nay chúng ta sẽ đến núi Đông Danh mấy ngày để xem sự tồn tại của u hồn!"
"Chúng ta có những loại thiết bị tiên tiến nhất, ngồi cùng chúng ta là những chuyên gia siêu nhiên tốt nhất, chúng ta chắc chắn sẽ chứng minh được trước thế giới rằng sự tồn tại của sinh vật siêu nhiên... là thật!”
Lander nói năng hùng hồn như thể hắn là nhà thám hiểm trời sinh, bởi chỉ có thứ này trong máu mới có thể thu hút người khác đến với mình. Ngoại trừ mấy gã “chuyên gia”, khách khứa ở đây đều giàu chảy mỡ, từ lâu tiền đã không còn là vấn đề đối với bọn họ, thứ họ theo đuổi chính là những kích thích kỳ lạ trên đời. Khi nghe Lander nói những lời này, ai nấy cũng đều xoa tay kích động.
"Thế mới nói những người này ăn no không có gì làm nên muốn chết...” Cổ Trần hút một điếu thuốc chất lượng kém, tự nói thầm.
Lữ Bình suy nghĩ không khác Cổ Trần, chẳng qua hắn lớn tuổi hơn một chút nên không hề nói ra.
Dư An vẫn cười gian như trước, không ai đoán ra lão đang nghĩ gì.
Hai giờ chiều, hơn hai mươi người lên một chiếc xe buýt đến núi Đông Danh.
Núi Đông Danh cách thành phố S một trăm hai mươi cây số về phía Nam, có thể xem là một địa điểm du lịch có tiếng. Dù chiếm diện tích không lớn nhưng đường lên núi rất khá, trên đỉnh núi có khách sạn, dưới chân núi vừa xây xong một thiên đường vui chơi dưới nước. Công nghiệp thực phẩm phồn vinh, các tiệm cơm hay đồ lưu niệm nhiều vô kể và nghiễm nhiên hình thành cảnh tượng của một làng du lịch.
Hai giờ đi xe là một ác mộng đối với cá nhân Cổ Trần. Hắn thấy những lão già kia quả thật có bệnh, ngồi xe buýt mà kích động như con nít được đi chơi xuân. Dọc đường còn la hét bằng nhiều loại ngôn ngữ, khi đến núi Đông Danh lại càng kích động hơn nữa, thậm chí một gã Ấn Độ còn rơm rớm nước mắt.
Thứ khiến Cổ Trần cảm thấy buồn cười là phản ứng của các “chuyên gia”.
Tay đạo sĩ ngồi đấy bấm tay tính toán, miệng thì thào lẩm bẩm, mắt nhìn thẳng phía trước như tìm kiếm gì đó. Hai gã người Mỹ thì mang theo một đống trang bị và vẫn đang lục lọi hành lý để kiểm tra thứ này thứ nọ như chuẩn bị ra chiến trường. Có một tay nhìn như mafia Ý, tay này không nói một lời mà chỉ dùng ánh mắt độc ác trừng tới trừng lui, giống như đang thấy quỷ. Quái đản nhất là một tên tự xưng mình là “môi giới linh hồn”, kẻ này ngồi cuối xe buýt, lắc lư như người động kinh, ai không biết còn tưởng hắn hít thuốc phiện quá liều.
Xe buýt lên núi với tốc độ chậm hơn nhiều so với lúc ở đường lớn. Tuy vẫn là đường nhựa nhưng đường lên núi Đông Danh tương đối dốc, đa số xe cộ đều giảm tốc độ.
Đến năm rưỡi chiều, xe buýt dừng trước cửa khách sạn Đông Danh trên đỉnh núi. Vì giờ là cuối mùa thu nên khu du dịch Đông Danh đang độ vắng khách, điều đó khiến khách sạn làm ăn không tốt, bãi đỗ xe vô cùng trống trải.
Cổ Trần trốn khỏi xe buýt như trốn hủi. Ở cùng một đám người không bình thường lâu đến thế là một tai họa đối với bản thân hắn.
Khách sạn Đông Danh có tổng cộng ba tầng với rất nhiều phòng, quy mô không hề nhỏ. Hoàn toàn khác những nhà nghỉ dưới chân núi, khách sạn Đông Danh có đặc sắc riêng với cầu thang gỗ và nội thất được gia công tinh xảo, hơn nữa đây là nơi đặt chân duy nhất trên đỉnh núi nên tiện nghi không kém bất kỳ khách sạn năm sao nào.
Tất nhiên giá cả không phải là vấn đề đối với nhóm khách này. Bọn họ không thiếu tiền...
Sắp xếp phòng xá xong xuôi, nhóm người kia dọn hành lý vào phòng, thoáng chốc đã đến bảy giờ.
Lander có ý mời mọi người dùng cơm tối ở nhà hàng dưới lầu một. Mặc dù Cổ Trần không muốn đi nhưng tốt xấu gì người ta cũng bao ăn bao ở và mời đi du lịch miễn phí nên phải cho người ta một chút mặt mũi.
Vậy nên hắn đành phải xuống lầu tập hợp.
Ai ngờ vừa bước ra khỏi cửa, hắn liền cảm thấy một luồng âm phong đập vào mặt. Do đang thi đấu với Dư An nên Cổ Trần không thể dùng linh thức để cảm ứng bất cứ thứ gì, hắn chỉ biết có ai đó trong khách sạn đã gặp quỷ.
/598
|