Cổ Trần ngã gục, xương cốt từ đầu gối trở xuống bị đánh nát toàn bộ, trong phổi tràn ngập một thứ máu sền sệt. Điều làm người khác buồn nôn là máu này không phải máu của hắn, mà là máu của năm người: Salonbus, John, Roy, Lowes và Đầu Cây Lau Nhà.
Trên mặt đất có khắc một trận đồ ngôi sao năm cánh, lúc này mỗi đỉnh ngập tràn máu tươi, xung quanh ngôi sao năm cánh đỏ như máu là năm thi thể.
Người đang đứng giữa trận đồ là Lander, trong tay hắn là ba cái đầu người. Ba khuôn mặt này Cổ Trần đều biết, đó là Lý Di, Khang Lĩnh và Trịnh Mặc.
Nơi này là một cánh rừng trên núi, thời gian là nửa đêm ngày thứ hai sau khi Cổ Trần đến khách sạn.
Lander cười lạnh trước mặt Cổ Trần. Hắn đang mặc một chiếc áo bành tô, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trong miệng là hai chiếc răng nanh rất thật.
“Hừ! Thật không ngờ lại để ta gặp được quỷ hút máu thật sự..." Cổ Trần dùng sức chống nửa người trên, sau đó châm một điếu thuốc cho mình.
“Cổ Trần tiên sinh! Vị khách của ta ơi! Giờ phút này, ngươi cần phải cảm thấy vinh hạnh! Ta, Lander Belen Hart, đời sau của Walter Belen Hart vĩ đại, người thừa kế huyết mạch của gia tộc quỷ hút máu! Ngay bây giờ, ta muốn lấy lại tất cả sức mạnh của mình và trở thành kẻ vô địch trên đời này! Còn ngươi, ngươi có thể chứng kiến thời khắc này đến.”
“Nếu ta đã sắp chết, liệu ngươi có thể giải thích một chút hay không? Vì sao lão già Dư An quen biết ngươi nhiều năm nhưng lại không nhìn thấu thân phận ngươi?”
“Đương nhiên là được.” Lander tỏ ra vô cùng đắc ý: “Bởi vì cơ thể ta hoàn toàn không có linh thức.”
Cổ Trần khẽ giật mình: “Ngươi biết những chuyện về người săn quỷ và linh thức sao?”
“Hừ! Ta chỉ làm bộ không biết gì mà thôi! Tất cả đều là vì kế hoạch hôm nay. Vào năm ta ba mươi tuổi, toàn bộ ký ức của tổ tiên một nghìn năm trước đột ngột xuất hiện trong đầu ta. Ta là người được lựa chọn! Năng lực của quỷ hút máu sẽ sống lại trên người của ta!”
“Ngươi cho rằng tiến hành nghi thức này sẽ có thể thu được sức mạnh cho mình sao?”
“Ha ha ha ha! Lẽ nào ngươi chưa thưởng thức hết sức mạnh của ta sao? Chỉ hiến tế máu và sinh mạng năm người mà đã khiến ta có được năng lực như vậy. Nếu ta dùng ba oan hồn này làm tế phẩm, ta sẽ có sức mạnh vô địch của quỷ hút máu!”
“Đây là lý do ngươi cực lực khuyến khích người khác bắt quỷ, nhưng không được tiêu diệt hồn ma. Sở dĩ ngươi giao hảo với Dư An nhiều năm qua là vì ngươi cho rằng có một ngày sẽ lợi dụng hắn.”
"Hừ! Dư An quả là một nhân vật lợi hại, có thể nhận ra ta có ý đồ khác, lần này ta thật không nên đem hắn theo.”
“Thế nhưng những người khác chỉ là một đám thần côn, ngươi lo rằng bọn họ không có năng lực để bắt quỷ cho ngươi, điều đó khiến ngươi không thể không gọi Dư An.”
“Ha ha! Cổ Trần tiên sinh! Ngươi là một người thông minh, thông minh đến mức khiến người khác cảm thấy chán ghét. Ngươi cũng giống Dư An, đều đáng chết!”
Nói xong, Lander vứt ba oan hồn xuống đất. Ánh sáng như máu trong sao năm cánh trở nên mạnh mẽ, trong miệng hắn niệm những lời chú tối nghĩa.
Ánh sáng từ ngôi sao năm cánh nhanh chóng tụ lên người Lander, đôi chân hắn chậm rãi rời khỏi mặt đất, cả người trôi nổi giữa không trung. Nghi thức ác độc này thức tỉnh sức mạnh ngủ say trong huyết thống của hắn...
Dù Cổ Trần không dùng linh thức cảm ứng nhưng vẫn cảm nhận được sự mạnh mẽ của quái vật trước mặt mình. Đây là quỷ hút máu! Kẻ có thực lực siêu phàm bị Thượng đế nguyền rủa!
Lander hạ xuống trước mặt Cổ Trần, rồi nhấc Cổ Trần lên bằng một tay.
Hắn cười nhe răng, há miệng và táp xuống cổ Cổ Trần...
…
Năm tiếng trước, khách sạn Đông Danh.
Tiếng đập cửa vang lên, ngoài cửa vọng đến tiếng gọi của Đầu Cây Lau Nhà: “Cổ đại ca... bác sĩ Cổ... thần xe Cổ... Ngươi nghe thì mau lên tiếng đê!”
Trong lúc mở cửa, Cổ Trần vẫn còn buồn ngủ, đầu tóc rối bù, quần áo không chỉnh tề. Từ lúc sáng sớm lên giường nằm, hắn lập tức ngủ thẳng cho đến khi Đầu Cây Lau Nhà gõ cửa mới bị đánh thức.
“Bây giờ là mấy giờ?”
“Bảy giờ, Lander tiên sinh hy vọng ngươi tới tham dự bữa cơm tối.”
“À ừm. Sao ngươi lại biết Lander? Còn nữa, tại sao ngươi lại đến đánh thức ta?”
“Ta gọi điện thoại di động cho ngươi thì ngươi không bắt máy. Lại thấy ngươi đi lên đỉnh núi vào tối hôm qua, ta nghĩ có thể ngươi ở đây nên đến hỏi thăm, sau đó gặp Lander tiên sinh. Hắn nói bạn ngươi cũng là bạn hắn, cho nên mời ta ở lại ăn cơm.”
“Vậy ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Đầu Cây Lau Nhà lập tức cao giọng: “A! Thiếu chút nữa đã quên chính sự! Ta muốn mời ngươi gia nhập Ngôi Sao Tốc Độ Đông Danh, đứng ở vị trí thứ hai, ngươi nghĩ sao?”
Khóe miệng Cổ Trần co giật: “À, để ta điều chỉnh mạch suy nghĩ đã... Một đoàn xe chỉ có bốn người, trong đó ba gã kĩ thuật chưa đủ vào nghề, giờ ngươi muốn ta đứng thứ hai. Trước tiên, chưa nói đến việc ta có không hứng đua xe, cho dù có, ngươi cảm thấy ta sẽ đồng ý sao?”
Đầu Cây Lau Nhà kinh hô: “Ngươi nói đùa à? Ngươi lái xe tốt như thế, lại còn nói không có hứng nữa chứ!”
“Ngươi phải hiểu là ta không có hứng, chứ không phải không có tài năng.” Vừa nói xong, hắn ra khỏi phòng và khóa cửa lại.
Bữa cơm rất náo nhiệt, không ít người đang khoe mình vừa gặp quỷ. Thật ra tám chín phần đều tự biên ra, bởi những tên thần côn nghĩ rằng phải nói gì đó để chứng minh sự tồn tại của mình.
John và Roy không tham dự bữa cơm, Cổ Trần hỏi Lowes mới biết hai người họ xuống núi cả ngày nay để nghe ngóng nhưng không thu được gì. Thì ra John và Roy muốn tiêu diệt hồn ma nên mới thăm dò hướng đặt di thể ở đâu, hiển nhiên người nước ngoài không biết ở Trung Quốc thường hoả táng. Thế là họ đi thăm dò đồ vật mang ý nghĩa đặc thù mà người chết có thể nhập vào, song vẫn tiếp tục ra về trong thất vọng. Chiếc Ferrari năm đó đã biến thành rác rưởi trong bãi phế liệu.
Sau bữa cơm tối, Cổ Trần quyết định đến hồ nước dưới chân núi để điều tra.
Thế là Đầu Cây Lau Nhà xung phong nhận việc lái xe. Còn Lowes và Salonbus có vẻ chuẩn bị kết thông gia nên đi chung với nhau như hình với bóng, do Salonbus muốn theo Cổ Trần nên Lowes cũng đi theo.
Lúc này chỉ mới hơn tám giờ tối nhưng đường núi đã không còn xe cộ. Có lẽ Đầu Cây Lau Nhà có ý định khoe khoang vài kỹ thuật của mình nên cho xe trượt trên đường rẽ, kết quả khiến hai người ngồi phía sau la to liên tục.
Cổ Trần bình tĩnh dội một gáo nước lạnh lên Đầu Cây Lau Nhà: “Đầu tiên, ngươi vượt cua như vậy chậm hơn so với trực tiếp ngoặt cua. Tiếp theo, ngươi lái xe đàng hoàng cho ta. Nếu còn lái kiểu trượt lần nữa thì ta phun bữa cơm tối lên mặt ngươi.”
Đầu Cây Lau Nhà đành phải an phận lái xe, chỉ có điều hắn là một người không bao giờ chịu ngồi yên. Không cho hắn trượt, hắn đành phải tìm người nói chuyện phiếm: “Cổ đại ca, tại sao ngươi gia nhập câu lạc bộ bắt quỷ vậy?”
“Ta chưa từng gia nhập...”
“Vâng... Đúng rồi, Cổ đại ca, lệnh tôn lệnh đường vẫn mạnh khoẻ chứ? Ngươi có bạn gái chưa? Cổ động viên Tiểu Ngô của đội chúng ta có ý với ngươi đấy, có muốn cân nhắc một chút hay không?”
“Ngươi chuyển lời để nàng chết ý nghĩ này đi. Mặt khác, người nhà ta đã chết sạch.”
“Vâng...” Đầu Cây Lau Nhà lúng túng trả lời: “Ha ha! Thật ra không có gì lạ, người nhà ta đều qua đời cả. Sống một mình cũng rất tốt.”
“Để ta đoán xem, ngươi bán đồ đạc trong nhà, sau đó mua chiếc xe này, tiền dư dùng làm phí sinh hoạt, thường ngày sống trong trường đại học, ngày nghỉ thì ra ngoài thuê phòng. Sau khi tốt nghiệp sẽ chọn đại công việc nào đó, thế là một gã trạch nam lại được sinh ra.”
Đầu Cây Lau Nhà bị nói trúng, ngoại trừ sợ hãi và thán phục thì chỉ nói được có một câu: “Trạch nam cũng có lý tưởng! Ta muốn trở thành tay đua lướt xuống núi nhanh nhất Đông Danh!”
Salonbus không giỏi tiếng Trung, nhưng khi nghe đến chữ "lướt" thì liền xen vào: “Ậy! Người trẻ tuổi, đừng làm những việc nguy hiểm đó! Đến hồn ma cũng không đáng sợ như ngươi đâu!”
Lowes cười thầm, về sau ôm bụng cười ngặt nghẽo đến mức chảy cả nước mắt.
Cổ Trần bất đắc dĩ lắc đầu: “Trên xe đều là một đám người gì cơ chứ... Này, ông bạn Lowes, ngươi mắc tiểu à? Đừng để nước tiểu nghẹn đến mức chảy ra chứ!”
Cứ như thế, mấy người bọn họ xuống núi một cách ầm ĩ...
Ánh trăng đêm nay rất sáng, dù không có đèn đường thì vẫn có thể nhìn rất xa.
Chiếc xe đậu bên cạnh hồ nước dưới chân núi. Hồ nước này nằm ở một chỗ góc khá hẻo lánh nên không có ai quản lý, trên mặt nước phủ đầy loài tảo dày màu xanh.
Cổ Trần phát hiện có người đến đây trước, bởi một chiếc Santana đậu cách đó không xa.
Lại thấy có hai bóng người đang lục lọi cốp xe, đó chính hai người không dự bữa cơm tối: John và Roy...
Trên mặt đất có khắc một trận đồ ngôi sao năm cánh, lúc này mỗi đỉnh ngập tràn máu tươi, xung quanh ngôi sao năm cánh đỏ như máu là năm thi thể.
Người đang đứng giữa trận đồ là Lander, trong tay hắn là ba cái đầu người. Ba khuôn mặt này Cổ Trần đều biết, đó là Lý Di, Khang Lĩnh và Trịnh Mặc.
Nơi này là một cánh rừng trên núi, thời gian là nửa đêm ngày thứ hai sau khi Cổ Trần đến khách sạn.
Lander cười lạnh trước mặt Cổ Trần. Hắn đang mặc một chiếc áo bành tô, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trong miệng là hai chiếc răng nanh rất thật.
“Hừ! Thật không ngờ lại để ta gặp được quỷ hút máu thật sự..." Cổ Trần dùng sức chống nửa người trên, sau đó châm một điếu thuốc cho mình.
“Cổ Trần tiên sinh! Vị khách của ta ơi! Giờ phút này, ngươi cần phải cảm thấy vinh hạnh! Ta, Lander Belen Hart, đời sau của Walter Belen Hart vĩ đại, người thừa kế huyết mạch của gia tộc quỷ hút máu! Ngay bây giờ, ta muốn lấy lại tất cả sức mạnh của mình và trở thành kẻ vô địch trên đời này! Còn ngươi, ngươi có thể chứng kiến thời khắc này đến.”
“Nếu ta đã sắp chết, liệu ngươi có thể giải thích một chút hay không? Vì sao lão già Dư An quen biết ngươi nhiều năm nhưng lại không nhìn thấu thân phận ngươi?”
“Đương nhiên là được.” Lander tỏ ra vô cùng đắc ý: “Bởi vì cơ thể ta hoàn toàn không có linh thức.”
Cổ Trần khẽ giật mình: “Ngươi biết những chuyện về người săn quỷ và linh thức sao?”
“Hừ! Ta chỉ làm bộ không biết gì mà thôi! Tất cả đều là vì kế hoạch hôm nay. Vào năm ta ba mươi tuổi, toàn bộ ký ức của tổ tiên một nghìn năm trước đột ngột xuất hiện trong đầu ta. Ta là người được lựa chọn! Năng lực của quỷ hút máu sẽ sống lại trên người của ta!”
“Ngươi cho rằng tiến hành nghi thức này sẽ có thể thu được sức mạnh cho mình sao?”
“Ha ha ha ha! Lẽ nào ngươi chưa thưởng thức hết sức mạnh của ta sao? Chỉ hiến tế máu và sinh mạng năm người mà đã khiến ta có được năng lực như vậy. Nếu ta dùng ba oan hồn này làm tế phẩm, ta sẽ có sức mạnh vô địch của quỷ hút máu!”
“Đây là lý do ngươi cực lực khuyến khích người khác bắt quỷ, nhưng không được tiêu diệt hồn ma. Sở dĩ ngươi giao hảo với Dư An nhiều năm qua là vì ngươi cho rằng có một ngày sẽ lợi dụng hắn.”
"Hừ! Dư An quả là một nhân vật lợi hại, có thể nhận ra ta có ý đồ khác, lần này ta thật không nên đem hắn theo.”
“Thế nhưng những người khác chỉ là một đám thần côn, ngươi lo rằng bọn họ không có năng lực để bắt quỷ cho ngươi, điều đó khiến ngươi không thể không gọi Dư An.”
“Ha ha! Cổ Trần tiên sinh! Ngươi là một người thông minh, thông minh đến mức khiến người khác cảm thấy chán ghét. Ngươi cũng giống Dư An, đều đáng chết!”
Nói xong, Lander vứt ba oan hồn xuống đất. Ánh sáng như máu trong sao năm cánh trở nên mạnh mẽ, trong miệng hắn niệm những lời chú tối nghĩa.
Ánh sáng từ ngôi sao năm cánh nhanh chóng tụ lên người Lander, đôi chân hắn chậm rãi rời khỏi mặt đất, cả người trôi nổi giữa không trung. Nghi thức ác độc này thức tỉnh sức mạnh ngủ say trong huyết thống của hắn...
Dù Cổ Trần không dùng linh thức cảm ứng nhưng vẫn cảm nhận được sự mạnh mẽ của quái vật trước mặt mình. Đây là quỷ hút máu! Kẻ có thực lực siêu phàm bị Thượng đế nguyền rủa!
Lander hạ xuống trước mặt Cổ Trần, rồi nhấc Cổ Trần lên bằng một tay.
Hắn cười nhe răng, há miệng và táp xuống cổ Cổ Trần...
…
Năm tiếng trước, khách sạn Đông Danh.
Tiếng đập cửa vang lên, ngoài cửa vọng đến tiếng gọi của Đầu Cây Lau Nhà: “Cổ đại ca... bác sĩ Cổ... thần xe Cổ... Ngươi nghe thì mau lên tiếng đê!”
Trong lúc mở cửa, Cổ Trần vẫn còn buồn ngủ, đầu tóc rối bù, quần áo không chỉnh tề. Từ lúc sáng sớm lên giường nằm, hắn lập tức ngủ thẳng cho đến khi Đầu Cây Lau Nhà gõ cửa mới bị đánh thức.
“Bây giờ là mấy giờ?”
“Bảy giờ, Lander tiên sinh hy vọng ngươi tới tham dự bữa cơm tối.”
“À ừm. Sao ngươi lại biết Lander? Còn nữa, tại sao ngươi lại đến đánh thức ta?”
“Ta gọi điện thoại di động cho ngươi thì ngươi không bắt máy. Lại thấy ngươi đi lên đỉnh núi vào tối hôm qua, ta nghĩ có thể ngươi ở đây nên đến hỏi thăm, sau đó gặp Lander tiên sinh. Hắn nói bạn ngươi cũng là bạn hắn, cho nên mời ta ở lại ăn cơm.”
“Vậy ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Đầu Cây Lau Nhà lập tức cao giọng: “A! Thiếu chút nữa đã quên chính sự! Ta muốn mời ngươi gia nhập Ngôi Sao Tốc Độ Đông Danh, đứng ở vị trí thứ hai, ngươi nghĩ sao?”
Khóe miệng Cổ Trần co giật: “À, để ta điều chỉnh mạch suy nghĩ đã... Một đoàn xe chỉ có bốn người, trong đó ba gã kĩ thuật chưa đủ vào nghề, giờ ngươi muốn ta đứng thứ hai. Trước tiên, chưa nói đến việc ta có không hứng đua xe, cho dù có, ngươi cảm thấy ta sẽ đồng ý sao?”
Đầu Cây Lau Nhà kinh hô: “Ngươi nói đùa à? Ngươi lái xe tốt như thế, lại còn nói không có hứng nữa chứ!”
“Ngươi phải hiểu là ta không có hứng, chứ không phải không có tài năng.” Vừa nói xong, hắn ra khỏi phòng và khóa cửa lại.
Bữa cơm rất náo nhiệt, không ít người đang khoe mình vừa gặp quỷ. Thật ra tám chín phần đều tự biên ra, bởi những tên thần côn nghĩ rằng phải nói gì đó để chứng minh sự tồn tại của mình.
John và Roy không tham dự bữa cơm, Cổ Trần hỏi Lowes mới biết hai người họ xuống núi cả ngày nay để nghe ngóng nhưng không thu được gì. Thì ra John và Roy muốn tiêu diệt hồn ma nên mới thăm dò hướng đặt di thể ở đâu, hiển nhiên người nước ngoài không biết ở Trung Quốc thường hoả táng. Thế là họ đi thăm dò đồ vật mang ý nghĩa đặc thù mà người chết có thể nhập vào, song vẫn tiếp tục ra về trong thất vọng. Chiếc Ferrari năm đó đã biến thành rác rưởi trong bãi phế liệu.
Sau bữa cơm tối, Cổ Trần quyết định đến hồ nước dưới chân núi để điều tra.
Thế là Đầu Cây Lau Nhà xung phong nhận việc lái xe. Còn Lowes và Salonbus có vẻ chuẩn bị kết thông gia nên đi chung với nhau như hình với bóng, do Salonbus muốn theo Cổ Trần nên Lowes cũng đi theo.
Lúc này chỉ mới hơn tám giờ tối nhưng đường núi đã không còn xe cộ. Có lẽ Đầu Cây Lau Nhà có ý định khoe khoang vài kỹ thuật của mình nên cho xe trượt trên đường rẽ, kết quả khiến hai người ngồi phía sau la to liên tục.
Cổ Trần bình tĩnh dội một gáo nước lạnh lên Đầu Cây Lau Nhà: “Đầu tiên, ngươi vượt cua như vậy chậm hơn so với trực tiếp ngoặt cua. Tiếp theo, ngươi lái xe đàng hoàng cho ta. Nếu còn lái kiểu trượt lần nữa thì ta phun bữa cơm tối lên mặt ngươi.”
Đầu Cây Lau Nhà đành phải an phận lái xe, chỉ có điều hắn là một người không bao giờ chịu ngồi yên. Không cho hắn trượt, hắn đành phải tìm người nói chuyện phiếm: “Cổ đại ca, tại sao ngươi gia nhập câu lạc bộ bắt quỷ vậy?”
“Ta chưa từng gia nhập...”
“Vâng... Đúng rồi, Cổ đại ca, lệnh tôn lệnh đường vẫn mạnh khoẻ chứ? Ngươi có bạn gái chưa? Cổ động viên Tiểu Ngô của đội chúng ta có ý với ngươi đấy, có muốn cân nhắc một chút hay không?”
“Ngươi chuyển lời để nàng chết ý nghĩ này đi. Mặt khác, người nhà ta đã chết sạch.”
“Vâng...” Đầu Cây Lau Nhà lúng túng trả lời: “Ha ha! Thật ra không có gì lạ, người nhà ta đều qua đời cả. Sống một mình cũng rất tốt.”
“Để ta đoán xem, ngươi bán đồ đạc trong nhà, sau đó mua chiếc xe này, tiền dư dùng làm phí sinh hoạt, thường ngày sống trong trường đại học, ngày nghỉ thì ra ngoài thuê phòng. Sau khi tốt nghiệp sẽ chọn đại công việc nào đó, thế là một gã trạch nam lại được sinh ra.”
Đầu Cây Lau Nhà bị nói trúng, ngoại trừ sợ hãi và thán phục thì chỉ nói được có một câu: “Trạch nam cũng có lý tưởng! Ta muốn trở thành tay đua lướt xuống núi nhanh nhất Đông Danh!”
Salonbus không giỏi tiếng Trung, nhưng khi nghe đến chữ "lướt" thì liền xen vào: “Ậy! Người trẻ tuổi, đừng làm những việc nguy hiểm đó! Đến hồn ma cũng không đáng sợ như ngươi đâu!”
Lowes cười thầm, về sau ôm bụng cười ngặt nghẽo đến mức chảy cả nước mắt.
Cổ Trần bất đắc dĩ lắc đầu: “Trên xe đều là một đám người gì cơ chứ... Này, ông bạn Lowes, ngươi mắc tiểu à? Đừng để nước tiểu nghẹn đến mức chảy ra chứ!”
Cứ như thế, mấy người bọn họ xuống núi một cách ầm ĩ...
Ánh trăng đêm nay rất sáng, dù không có đèn đường thì vẫn có thể nhìn rất xa.
Chiếc xe đậu bên cạnh hồ nước dưới chân núi. Hồ nước này nằm ở một chỗ góc khá hẻo lánh nên không có ai quản lý, trên mặt nước phủ đầy loài tảo dày màu xanh.
Cổ Trần phát hiện có người đến đây trước, bởi một chiếc Santana đậu cách đó không xa.
Lại thấy có hai bóng người đang lục lọi cốp xe, đó chính hai người không dự bữa cơm tối: John và Roy...
/598
|