Cổ Trần rít một hơi thuốc, nói tiếp: “Sau đêm đó, Lý Di bốc hơi khỏi nhân gian. Nàng không liên lạc với bất cứ ai, một mình chuẩn bị kế hoạch báo thù.
Hơn hai tháng sau, Lý Di hành động. Vì nàng hiểu rõ Khang Lĩnh và Trịnh Mặc nên không khó để tìm cơ hội ra tay. Thế là vào một buổi tối, trên con đường này, Lý Di đẩy chiếc Ferrari màu hồng lao thẳng xuống dưới chân núi, trong xe là hai gã đàn ông bị hành hạ đến mức không còn hình người."
Roy hỏi: "Chẳng lẽ cô ta vẫn còn sống cho đến bây giờ?"
Cổ Trần lắc đầu: "Tất nhiên là không, phần sau mới là phần quan trọng. Lý Di chắc chắn đã chết, chỉ có điều cách nàng chết không khớp so với suy đoán của ta. Ta vốn cho rằng một người phụ nữ trải qua nhiều biến cố như vậy quá nửa sẽ phát điên. Dựa vào tướng chết của Khang Lĩnh và Trịnh Mặc, có lẽ lúc đó tâm thần Lý Di không bình thường và sẽ tự sát sau đó.
Về sau, ta lập tức bác bỏ suy luận trên. Sức thừa nhận của con người khó có thể dùng lẽ thường để đong đếm, có câu: Nhân tâm nan trắc, hải thủy nan lượng. Trong điều kiện tiên quyết của một giả thiết khác, ta suy đoán Lý Di lợi hại hơn rất nhiều so với tưởng tượng và việc luôn đặt nàng vào vị trí người bị hại là sai.
Cho đến bây giờ, những đoạn tử vong tái hiện cũng không phải của Lý Di, mà là của Trịnh Mặc và Khang Lĩnh. Bọn họ mới là kẻ hy vọng người khác điều tra ra chuyện của mười năm trước.”
(Nhân tâm nan trắc, hải thủy nan lượng: Lòng người khó dò, nước biển khó đo)
Nghe xong, Đầu Cây Lau Nhà không hiểu rõ nên hỏi xen vào: “Không phải chứ? Đâu có tội phạm giết người nào cố gắng nghĩ cách để người khác điều tra ra chân tướng?”
Cổ Trần lại nói: “Rất đơn giản, vì bọn họ không còn là người. Tại sao quỷ phải quan tâm đến việc bị người khác biết tội lúc còn sống của mình? Chẳng lẽ quỷ mà còn sợ bị bắt ngồi tù sao? Mục đích của họ rõ ràng là muốn tìm kiếm sự giúp đỡ, bởi họ vẫn bị Lý Di giam cầm và giày vò linh hồn cho đến ngày hôm nay.”
Salonbus nói: “Này, các bạn có cảm thấy hơi lạnh không?”
Vài giây trước, hơi thở của mọi người đột ngột biến thành sương trắng. Một luồng khí lạnh kéo đến sau lưng cả bọn.
John và Roy rất ăn ý, bọn họ bước nhanh đến bên chiếc xe, mở cốp, lấy miếng sắt che chắn ra. Phía dưới miếng sắt là một kho súng ống đạn dược cỡ nhỏ, tất nhiên đây là vũ khí dùng để đối phó với hồn ma.
Thấy Cổ Trần cũng chạy đến, John lập tức nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ: “Không phải ngươi nói những thứ này vô dụng sao?”
Cổ Trần tim đen mặt dày, đâu thèm để ý đến lời của đối phương: “Dù sao có còn hơn không.”
Ba người Cổ Trần nâng súng giảm thanh, nhìn con đường lớn lên núi. Trong súng là đạn thật, ngoài ra trong túi vẫn còn không ít đạn diêm. Kỹ năng bắn súng của John và Roy rất xuất sắc. Nếu chiếc Ferrari chạy xuống núi thì chắc chắn sẽ bị bắn trúng bình xăng và lốp xe.
Nhưng không ai chú ý đến sự rung động chậm chạm trên mặt hồ, một bóng đen đang trồi lên từ dưới mặt nước!
Đó chính oan hồn Lý Di!
Lý Di lượn lờ trên mặt nước, dưới chân là hai xác chết đàn ông. Một cái xác vỡ bụng, một cái xác vỡ yết hầu. Mặc dù cả hai khuôn mặt đều bị acid sulfuric ăn mòn đến mức không thấy rõ hình hài, song vẫn cảm nhận được hai chữ "đau khổ" trên khuôn mặt họ.
Đầu Cây Lau Nhà gần hồ nước nhất. Hắn nghe tiếng động nên quay đầu nhìn, rồi hét lên trong nỗi hoảng sợ.
Ánh mắt mọi người bị hấp dẫn, lập tức nhìn thấy dị trạng trên hồ nước.
Trong khi ba người Cổ Trần cầm súng chạy đến, hai xác chết đàn ông đột ngột đánh tới. Bọn này nghiễm nhiên bò sát mặt nước và nhanh chóng đến gần Đầu Cây Lau Nhà.
Đầu Cây Lau Nhà sợ đến mức sững người tại chỗ, mở trừng mắt nhìn hai chân mình bị kéo xuống nước.
Lowes đứng gần Đầu Cây Lau Nhà nhất, phản ứng của hắn không hề chậm, lập tức vọt đến kéo tay Đầu Cây Lau Nhà.
Lực kéo của hai hồn ma càng lúc càng lớn, Lowes dần dần bị kéo xuống nước.
Lá gan của Salonbus bỗng to ra, hắn lao đến ôm eo Lowes, miệng hét to: “Đừng sợ! Bạn của ta! Salonbus đến đây!”
Gã mập này vừa lao tới, cục diện lập tức ổn định lại. Cổ Trần và hai người kia đã chạy đến bên cạnh, thay đạn diêm, sau đó bắn về phía hai hồn ma.
Phương pháp của người nước ngoài vẫn có tác dụng. Đạn diêm bắn trúng thân thể hồn ma liền đánh tan cơ thể nó. Tuy vài giây sau hồn ma sẽ khôi phục lại như trước nhưng đây vẫn là cách tốt nhất trong lúc Cổ Trần không được sử dụng linh thức.
Cổ Trần vừa nổ súng, vừa nói với Lý Di trên mặt nước: “Người phụ nữ kia! Nếu ta đoán không sai thì ngươi đã dùng tà thuật nào đó để sau khi chết vẫn có thể tra tấn linh hồn hai người này.”
Lý Di cười nhạt, trả lời bằng giọng nói già nua, khàn khàn: “Tà thuật à? Ta chỉ dùng một súc sinh để lập đàn huyết tế mà thôi.”
Cổ Trần hừ lạnh một tiếng: “Nếu nói vậy, chẳng lẽ tà thuật buộc ngươi phải dùng con của mình để huyết tế sao?”
Lý Di gào thét một cách điên cuồng: “Nó chính là súc sinh! Nó không phải con của ta! Không phải!”
Hồn ma của Khang Lĩnh và Trịnh Mặc bỗng lộ vẻ đau đớn, trong miệng mọc răng nanh đáng sợ, vô số gai xương được sinh ra trên lớp da thối rữa, sức mạnh của chúng tăng lên đáng kể.
Nửa người Đầu Cây Lau Nhà đã chìm xuống nước, hắn quay lại thét về phía Lowes: “Buông ta ra! Nếu không ngươi cũng sẽ bị kéo xuống!”
Lowes liều mạng nắm chặt đôi tay của Đầu Cây Lau Nhà, khó nhọc thốt một câu: “Lowes Fogg sẽ không vứt bỏ bất cứ tia hi vọng nào! Ta là Fogg gan dạ!”
John và Roy chửi vài tiếng, ném súng rồi chạy đến hỗ trợ.
Cổ Trần cau mày. Hắn định dùng năng lực linh hồn, bằng không Đầu Cây Lau Nhà sẽ chết ở đây.
Chỉ có điều tình thế lại nhanh chóng xoay chuyển...
Một đoạn kinh văn trong bóng tối truyền đến, mọi người cảm thấy sức ép trên cơ thể giảm bớt, đây là dấu hiệu quỷ cảnh biến mất.
Sắc mặt Lý Di biến đổi, định trốn vào trong nước thì chỉ thấy một luồng ánh sáng vàng cuốn lấy cô ta và hai hồn ma Trịnh Mặc, Khang Lĩnh.
Cùng tiếng thét thê lương của nữ quỷ, mọi thứ xung quanh trở lại bình thường.
“Người trẻ tuổi, có vẻ ta thắng rồi.” Dư An vẫn đang mỉm cười, trên tay là một cái lục lạc màu vàng.
Lữ Bình và Lander đứng cạnh hắn. Lander có vẻ rất kích động, đôi mắt nhìn chằm chằm lục lạc trên tay Dư An.
Mọi người kéo Đầu Cây Lau Nhà lên khỏi mặt nước.
Lowes và Salonbus bộc phát sức mạnh đáng kinh ngạc trong hoàn cảnh nguy hiểm. Bây giờ nguy hiểm qua đi, cả hai lập tức cảm thấy cơ thể thoát lực.
Cổ Trần thở dốc một hơi, sau đó châm thuốc lá: “Lục lạc của ngươi là thứ gì?”
Dư An cười nói: “Đây là pháp bảo, không cần linh thức cũng dùng được.”
Cổ Trần quay đầu nhìn Lữ Bình: “Này, hắn làm vậy không tính là ăn gian hả?”
Lữ Bình trả lời một cách dứt khoát: “Dư tiền bối không dùng linh thức mà vẫn bắt được quỷ, phương diện suy luận cũng đã hoàn thành. Không có vấn đề ở đây gì cả.”
Cổ Trần ngửa đầu, nhìn Dư An bằng ánh mắt 45 độ, đoạn cười lạnh nói: “Suy luận hoàn thành? Ngươi chắc chứ?”
Dư An càng cười bỉ ổi hơn: “Kế hoạch lợi dụng Lữ Bình để đánh lừa ta vào tối hôm qua đã bị ta nhìn thấu, điều đó khiến ta tra kỹ lại suy luận của mình và tìm ra điểm không đúng là Lý Di. Suy luận mới của ta như sau: Lý Di trở thành chủ của hai hồn ma thủ phạm, Khang Lĩnh và Trịnh Mặc trở thành kẻ bị hại sau khi chết.”
Cổ Trần vô cùng khó chịu, trong lòng liền mắng lão cáo già vài câu.
Hắn thật không ngờ tới kế sách của mình bị lợi dụng. Nhưng chuyện đã đến nước này, hắn cũng không còn gì để nói.
Lander nhịn không được nên xen vào: “Các vị, chi tiết cặn kẽ về chuyện để từ từ hẵng thảo luận. Chúng ta lên núi báo tin tốt cho mọi người biết trước đã!”
Hơn hai tháng sau, Lý Di hành động. Vì nàng hiểu rõ Khang Lĩnh và Trịnh Mặc nên không khó để tìm cơ hội ra tay. Thế là vào một buổi tối, trên con đường này, Lý Di đẩy chiếc Ferrari màu hồng lao thẳng xuống dưới chân núi, trong xe là hai gã đàn ông bị hành hạ đến mức không còn hình người."
Roy hỏi: "Chẳng lẽ cô ta vẫn còn sống cho đến bây giờ?"
Cổ Trần lắc đầu: "Tất nhiên là không, phần sau mới là phần quan trọng. Lý Di chắc chắn đã chết, chỉ có điều cách nàng chết không khớp so với suy đoán của ta. Ta vốn cho rằng một người phụ nữ trải qua nhiều biến cố như vậy quá nửa sẽ phát điên. Dựa vào tướng chết của Khang Lĩnh và Trịnh Mặc, có lẽ lúc đó tâm thần Lý Di không bình thường và sẽ tự sát sau đó.
Về sau, ta lập tức bác bỏ suy luận trên. Sức thừa nhận của con người khó có thể dùng lẽ thường để đong đếm, có câu: Nhân tâm nan trắc, hải thủy nan lượng. Trong điều kiện tiên quyết của một giả thiết khác, ta suy đoán Lý Di lợi hại hơn rất nhiều so với tưởng tượng và việc luôn đặt nàng vào vị trí người bị hại là sai.
Cho đến bây giờ, những đoạn tử vong tái hiện cũng không phải của Lý Di, mà là của Trịnh Mặc và Khang Lĩnh. Bọn họ mới là kẻ hy vọng người khác điều tra ra chuyện của mười năm trước.”
(Nhân tâm nan trắc, hải thủy nan lượng: Lòng người khó dò, nước biển khó đo)
Nghe xong, Đầu Cây Lau Nhà không hiểu rõ nên hỏi xen vào: “Không phải chứ? Đâu có tội phạm giết người nào cố gắng nghĩ cách để người khác điều tra ra chân tướng?”
Cổ Trần lại nói: “Rất đơn giản, vì bọn họ không còn là người. Tại sao quỷ phải quan tâm đến việc bị người khác biết tội lúc còn sống của mình? Chẳng lẽ quỷ mà còn sợ bị bắt ngồi tù sao? Mục đích của họ rõ ràng là muốn tìm kiếm sự giúp đỡ, bởi họ vẫn bị Lý Di giam cầm và giày vò linh hồn cho đến ngày hôm nay.”
Salonbus nói: “Này, các bạn có cảm thấy hơi lạnh không?”
Vài giây trước, hơi thở của mọi người đột ngột biến thành sương trắng. Một luồng khí lạnh kéo đến sau lưng cả bọn.
John và Roy rất ăn ý, bọn họ bước nhanh đến bên chiếc xe, mở cốp, lấy miếng sắt che chắn ra. Phía dưới miếng sắt là một kho súng ống đạn dược cỡ nhỏ, tất nhiên đây là vũ khí dùng để đối phó với hồn ma.
Thấy Cổ Trần cũng chạy đến, John lập tức nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ: “Không phải ngươi nói những thứ này vô dụng sao?”
Cổ Trần tim đen mặt dày, đâu thèm để ý đến lời của đối phương: “Dù sao có còn hơn không.”
Ba người Cổ Trần nâng súng giảm thanh, nhìn con đường lớn lên núi. Trong súng là đạn thật, ngoài ra trong túi vẫn còn không ít đạn diêm. Kỹ năng bắn súng của John và Roy rất xuất sắc. Nếu chiếc Ferrari chạy xuống núi thì chắc chắn sẽ bị bắn trúng bình xăng và lốp xe.
Nhưng không ai chú ý đến sự rung động chậm chạm trên mặt hồ, một bóng đen đang trồi lên từ dưới mặt nước!
Đó chính oan hồn Lý Di!
Lý Di lượn lờ trên mặt nước, dưới chân là hai xác chết đàn ông. Một cái xác vỡ bụng, một cái xác vỡ yết hầu. Mặc dù cả hai khuôn mặt đều bị acid sulfuric ăn mòn đến mức không thấy rõ hình hài, song vẫn cảm nhận được hai chữ "đau khổ" trên khuôn mặt họ.
Đầu Cây Lau Nhà gần hồ nước nhất. Hắn nghe tiếng động nên quay đầu nhìn, rồi hét lên trong nỗi hoảng sợ.
Ánh mắt mọi người bị hấp dẫn, lập tức nhìn thấy dị trạng trên hồ nước.
Trong khi ba người Cổ Trần cầm súng chạy đến, hai xác chết đàn ông đột ngột đánh tới. Bọn này nghiễm nhiên bò sát mặt nước và nhanh chóng đến gần Đầu Cây Lau Nhà.
Đầu Cây Lau Nhà sợ đến mức sững người tại chỗ, mở trừng mắt nhìn hai chân mình bị kéo xuống nước.
Lowes đứng gần Đầu Cây Lau Nhà nhất, phản ứng của hắn không hề chậm, lập tức vọt đến kéo tay Đầu Cây Lau Nhà.
Lực kéo của hai hồn ma càng lúc càng lớn, Lowes dần dần bị kéo xuống nước.
Lá gan của Salonbus bỗng to ra, hắn lao đến ôm eo Lowes, miệng hét to: “Đừng sợ! Bạn của ta! Salonbus đến đây!”
Gã mập này vừa lao tới, cục diện lập tức ổn định lại. Cổ Trần và hai người kia đã chạy đến bên cạnh, thay đạn diêm, sau đó bắn về phía hai hồn ma.
Phương pháp của người nước ngoài vẫn có tác dụng. Đạn diêm bắn trúng thân thể hồn ma liền đánh tan cơ thể nó. Tuy vài giây sau hồn ma sẽ khôi phục lại như trước nhưng đây vẫn là cách tốt nhất trong lúc Cổ Trần không được sử dụng linh thức.
Cổ Trần vừa nổ súng, vừa nói với Lý Di trên mặt nước: “Người phụ nữ kia! Nếu ta đoán không sai thì ngươi đã dùng tà thuật nào đó để sau khi chết vẫn có thể tra tấn linh hồn hai người này.”
Lý Di cười nhạt, trả lời bằng giọng nói già nua, khàn khàn: “Tà thuật à? Ta chỉ dùng một súc sinh để lập đàn huyết tế mà thôi.”
Cổ Trần hừ lạnh một tiếng: “Nếu nói vậy, chẳng lẽ tà thuật buộc ngươi phải dùng con của mình để huyết tế sao?”
Lý Di gào thét một cách điên cuồng: “Nó chính là súc sinh! Nó không phải con của ta! Không phải!”
Hồn ma của Khang Lĩnh và Trịnh Mặc bỗng lộ vẻ đau đớn, trong miệng mọc răng nanh đáng sợ, vô số gai xương được sinh ra trên lớp da thối rữa, sức mạnh của chúng tăng lên đáng kể.
Nửa người Đầu Cây Lau Nhà đã chìm xuống nước, hắn quay lại thét về phía Lowes: “Buông ta ra! Nếu không ngươi cũng sẽ bị kéo xuống!”
Lowes liều mạng nắm chặt đôi tay của Đầu Cây Lau Nhà, khó nhọc thốt một câu: “Lowes Fogg sẽ không vứt bỏ bất cứ tia hi vọng nào! Ta là Fogg gan dạ!”
John và Roy chửi vài tiếng, ném súng rồi chạy đến hỗ trợ.
Cổ Trần cau mày. Hắn định dùng năng lực linh hồn, bằng không Đầu Cây Lau Nhà sẽ chết ở đây.
Chỉ có điều tình thế lại nhanh chóng xoay chuyển...
Một đoạn kinh văn trong bóng tối truyền đến, mọi người cảm thấy sức ép trên cơ thể giảm bớt, đây là dấu hiệu quỷ cảnh biến mất.
Sắc mặt Lý Di biến đổi, định trốn vào trong nước thì chỉ thấy một luồng ánh sáng vàng cuốn lấy cô ta và hai hồn ma Trịnh Mặc, Khang Lĩnh.
Cùng tiếng thét thê lương của nữ quỷ, mọi thứ xung quanh trở lại bình thường.
“Người trẻ tuổi, có vẻ ta thắng rồi.” Dư An vẫn đang mỉm cười, trên tay là một cái lục lạc màu vàng.
Lữ Bình và Lander đứng cạnh hắn. Lander có vẻ rất kích động, đôi mắt nhìn chằm chằm lục lạc trên tay Dư An.
Mọi người kéo Đầu Cây Lau Nhà lên khỏi mặt nước.
Lowes và Salonbus bộc phát sức mạnh đáng kinh ngạc trong hoàn cảnh nguy hiểm. Bây giờ nguy hiểm qua đi, cả hai lập tức cảm thấy cơ thể thoát lực.
Cổ Trần thở dốc một hơi, sau đó châm thuốc lá: “Lục lạc của ngươi là thứ gì?”
Dư An cười nói: “Đây là pháp bảo, không cần linh thức cũng dùng được.”
Cổ Trần quay đầu nhìn Lữ Bình: “Này, hắn làm vậy không tính là ăn gian hả?”
Lữ Bình trả lời một cách dứt khoát: “Dư tiền bối không dùng linh thức mà vẫn bắt được quỷ, phương diện suy luận cũng đã hoàn thành. Không có vấn đề ở đây gì cả.”
Cổ Trần ngửa đầu, nhìn Dư An bằng ánh mắt 45 độ, đoạn cười lạnh nói: “Suy luận hoàn thành? Ngươi chắc chứ?”
Dư An càng cười bỉ ổi hơn: “Kế hoạch lợi dụng Lữ Bình để đánh lừa ta vào tối hôm qua đã bị ta nhìn thấu, điều đó khiến ta tra kỹ lại suy luận của mình và tìm ra điểm không đúng là Lý Di. Suy luận mới của ta như sau: Lý Di trở thành chủ của hai hồn ma thủ phạm, Khang Lĩnh và Trịnh Mặc trở thành kẻ bị hại sau khi chết.”
Cổ Trần vô cùng khó chịu, trong lòng liền mắng lão cáo già vài câu.
Hắn thật không ngờ tới kế sách của mình bị lợi dụng. Nhưng chuyện đã đến nước này, hắn cũng không còn gì để nói.
Lander nhịn không được nên xen vào: “Các vị, chi tiết cặn kẽ về chuyện để từ từ hẵng thảo luận. Chúng ta lên núi báo tin tốt cho mọi người biết trước đã!”
/598
|