Có vẻ mùa đông năm nay đặc biệt đến sớm, nhiệt độ không khí vào đầu tháng mười hai đã gần không độ. Vào một buổi sáng chủ nhật lạnh lẽo như vậy, việc khổ cực nhất không gì hơn bò ra khỏi chăn...
Nơi Cổ Trần ở là ký túc xá do bệnh viện phân phối, căn nhà cha mẹ hắn để lại đã bị bán vào năm hắn mười ba tuổi. Nói một cách nghiêm túc, hắn đã trải qua cuộc sống không có nhà để về suốt mười năm.
Sáu giờ sáng hôm nay, đồng hồ báo thức của hắn kêu vang. Một phút sau, một cánh tay thò ra khỏi chăn, sờ tới sờ lui, lục lọi bốn phía, sau đó bắt được một món đồ, lập tức kéo vào trong chăn, tiếp theo là tiếng động khi một người vùng vẫy mặc quần áo trong chăn.
Năm phút sau, cánh tay lại thò ra ngoài...
Quá trình tuần hoàn này giằng co gần nửa tiếng đồng hồ. Đến khi Cổ Trần vén chăn lên, hắn đã mặc tất cả quần áo, kể cả giày và áo khoác.
Mặc dù phương pháp này hèn mọn, bỉ ổi và ngây thơ song không thể phủ nhận sự hiệu quả của nó. Quần áo lạnh lẽo được mặc vào trong quá trình chậm chạp đã hòa cùng nhiệt độ trong chăn. Trải qua nửa tiếng quằn quại, nhiệt độ cơ thể cũng từ từ tăng lên, điều đó giảm nỗi khổ khi dậy sớm đến mức thấp nhất.
Sau khi rời giường, Cổ Trần vẫn mang khuôn mặt mộng du. Hắn bước vào nhà vệ sinh, nhúng mặt vào một chậu nước ấm. Chậu nước rất lớn, nước trong chậu rất đầy.
Hắn bôi kem đánh răng xong, một tay cầm bàn chải, một tay cầm xà phòng, sau đó nhúng đầu xuống nước. Việc vệ sinh buổi sáng của hắn diễn ra trong một quá trình ngập nước như thế...
Từng có đồng nghiệp thấy hắn làm vậy, còn tưởng rằng hắn muốn tự sát. Đến lúc hỏi thì Cổ Trần trả lời: “Mở nước làm những việc như đánh răng rửa mặt là lãng phí tài nguyên. Ta làm vậy vừa có thể tiết kiệm nguồn nước, vừa có thể tiết kiệm thời gian, còn ham hưởng thụ thì sẽ bị chết đuối.”
Từ đó, không ai dám vào phòng Cổ Trần...
Trong ngày nghỉ, Cổ Trần sẽ không bắt đầu một ngày sớm như thế.
Nhưng hắn không thể không dậy sớm vào ngày hôm nay, bởi việc tập hợp và đấu loại của Đánh Giá Lính Mới bắt đầu vào tám giờ sáng.
Không thể nghi ngờ việc Cổ Trần cảm thấy không vui vào lúc này. Là một thiên tài có tính cách lập dị, luôn có vô số lý do thế này thế kia khiến hắn cảm thấy không vui.
Cho nên Cổ Trần xuống lầu với tâm trạng khó chịu, sau đó ngồi lên chiếc Honda của mình và lái nó đến nơi cần đến.
Sau khi Đầu Cây Lau Nhà chết, cảnh sát xử lý di vật của hắn. Có lẽ do hắn không thân không thích nên đã viết xong di chúc ngay khi còn trẻ. Nội dung di chúc rất đơn giản, đó là quyên tặng toàn bộ tài sản sau khi chết.
Cũng đúng thôi, hắn có thể để lại cho ai chứ?
Ngoài khoản tiết kiệm mấy trăm ngàn đồng, Đầu Cây Lau Nhà chỉ còn mỗi chiếc Honda. Vì bọn nhóc chưa đọc được chữ tạm thời không cần quyên tặng xe hơi nên chiếc xe được bán đấu giá như bất động sản. Thế là Cổ Trần bỏ ra bốn chục ngàn đồng để có được một chiếc xe second hand mang "Điềm xấu".
Lúc Cổ Trần lái xe đến trước cửa tiệm tên “Đồ nướng Nhị Ca”, chỗ đậu xe gần như đã bị chiếm trọn. Việc đậu xe không thuận lợi càng khiến tâm trạng của hắn khó chịu hơn.
“Mới sáng sớm mà đã có nhiều người đến ăn đồ nướng, bộ không sợ mỡ trong máu vượt quá mức cho phép sao?” Hắn trợn mắt, ra vẻ khinh bỉ rồi bước vào tiệm.
Tuy đồ nướng Nhị Ca không phải là một cái tên nổi tiếng nhưng cũng không hề tệ, xem như có một chút tiếng tăm ở thành phố S. Không gian ở đây rộng rãi, sạch sẽ, phục vụ chu đáo, quan trọng nhất là hương vị rất tuyệt.
Cổ Trần khó chịu, song tính cách ác liệt đã định cho hắn phải tham dự buổi ăn chực này.
“Ở đây! Ở đây!” Lữ Bình đứng dậy, vẫy gọi Cổ Trần.
Cổ Trần ngồi xuống, câu đầu tiên khi mở miệng là: “Bồi bàn, trước tiên cho nửa ký tim gà khai vị.”
Lữ Bình thường ngày là người lôi thôi lếch thếch. Cổ Trần vừa ngồi xuống, lập tức khiến hắn xúc động đến mức muốn chui xuống gầm bàn.
“Ngươi đừng ăn vội, để ta nói cho ngươi biết tình hình ở đây.”
“Ta ăn phần ta, ngươi nói phần ngươi... Oa! Bột gia vị và nguyên liệu không tệ, chắc chắn không ăn được ở nơi khác.”
Lữ Bình hết cách, chỉ đành nói tiếp: “Ba người đằng kia là giám khảo lần này. Người khoảng bốn chục tuổi là Biện Thành Vương Chích Đồ, tên thật là Tất Hiếu Nghĩa. Người hơi hói, râu ria tỉa tót cẩn thận là Thái Sơn Vương Cửu Thiên Đoạn, tên thật là Đổng Hòa. Người thoạt nhìn không khác ta là Đô Thị Vương Nghiệp Chuyển, tên thật là Hoàng Du.”
“Sao ta vẫn thấy hắn đẹp trai hơn ngươi rất nhiều?” Cổ Trần chấm tim gà nướng tái vào tương, sau đó cho vô miệng.
“Ta nói đến độ tuổi và tác phong.”
“Haizzz! Đều là ông chú lôi thôi hơn ba chục tuổi, tại sao người ta đẹp trai đến thế...”
Lữ Bình rất muốn nhảy đến bóp chết Cổ Trần, chẳng qua hắn cũng là Thập Điện Diêm Vương. Nơi này đông người, hắn phải chú ý đến hình tượng cao nhân của mình. Dù sao hung danh của Ngũ Quan Vương Huyết Liệm khá vang dội.
Thế là hắn tiếp tục nói với gân xanh nổi đầy đầu: “Lão già đó là Tôn Lãng, tổ phụ của nhà họ Tôn, biệt hiệu Vạn Thú Thần, thuộc lớp tiền bối cao nhân tương đương Vũ thúc.”
“Tuổi tác tương đương, vai vế đều thuộc dạng nửa người ngập trong đất.”
“Ngươi nói quá lớn rồi đó...”
Cổ Trần trả lời lớn hơn nữa: "Này lão già chưa chịu chết, thần kinh suy nhược nên không ngủ được phải không? Ai đời gọi cả đám người ăn đồ nướng sáng sớm, bộ không sợ chết vì gan nhiễm mỡ hả?”
Nghe xong, vài người săn quỷ ở bàn bên suýt nghẹn chết. Lữ Bình dứt khoát dùng nước tiểu độn để chạy vội vào nhà vệ sinh. Tôn Lãng vuốt râu mỉm cười ở phía xa, sau đó tiếp tục trò chuyện với người bên cạnh. Lão già này cố gắng giả vờ rằng mình không nghe thấy, chỉ có điều lão nghe thấy và còn nghe thấy rất rõ ràng.
Cuộc thi chưa bắt đầu, Tôn Lãng đã nhớ kỹ gã lính mới ác liệt Cổ Trần. Một là vì thằng này không biết tôn trọng người già, hai là vì bản thân bị xem thấu nên thẹn quá hóa giận.
Hai tiếng sau, đương lúc chủ quán “Nhị Ca” định đích thân ra mặt nói chuyện với Cổ Trần để cầu xin hắn đừng đuổi tận giết tuyệt cửa tiệm, có vẻ Cổ Trần đã ăn no nên gọi bồi bàn pha trà cho mình.
Toàn trường thở phào một hơi. Người đi ăn buffet tiệc nướng vô sỉ đến mức này... thế gian hiếm thấy!
“Các vị, ta nghĩ mọi người đều đã ăn xong rồi nhỉ?” Tôn Lãng nhìn Cổ Trần với thâm ý khác, câu nói này rõ ràng muốn làm hắn mất mặt: “Vì không muốn quấy nhiễu việc kinh doanh của ông chủ vào buổi trưa nên ta bao hết nơi này vào buổi sáng. Bây giờ sắp đến trưa rồi, chúng ta nên vào việc chính thôi.”
“Giải thích như vậy rõ ràng là vẽ rắn thêm chân...” Cổ Trần lầu bầu, tuy âm thanh rất nhỏ nhưng phần lớn mọi người đều nghe thấy...
"À ừm... Bây giờ, ta xin tuyên bố nội dung đấu loại của cuộc thi Đánh Giá Lính Mới lần này.” Tôn Lãng đành chuyển chủ đề với vẻ ngượng ngùng: “Ở đây có tổng cộng một trăm hai mươi lính mới. Trước mười hai giờ đêm nay, ai tìm được một trong sáu mươi bốn tín vật giấu trong thành phố, sau đó đến tập hợp tại nơi tín vật chỉ định thì được tính qua cửa. Còn về tín vật ở nơi nào, hình dạng ra sao, tất cả manh mối đều do bản thân các vị tự tìm hiểu. Cuộc thi bắt đầu!”
Lời vừa dứt, người trong tiệm bỏ đi quá nửa. Ông chủ tiệm đồ nướng thấy đám người kỳ lạ một hơi lao đi hơn trăm người thì thở phào nhẹ nhõm.
Lão già bao cửa tiệm nói đây là buổi liên hoan do hội những người thích câu cá tổ chức, rõ bốc phét! Nhiều khuôn mặt non choẹt thế kia, còn có một đám trung niên hung thần ác sát, nói là người yêu thích câu cá, không bằng nói xã hội đen đi mở đường thì đúng hơn.
“Ngươi ngồi bất động ở đây làm gì, chẳng lẽ có biện pháp khác sao?” Lữ Bình nói với Cổ Trần.
Cổ Trần ngáp một cái, rồi trả lời: “Ta vẫn còn đói...”
Nơi Cổ Trần ở là ký túc xá do bệnh viện phân phối, căn nhà cha mẹ hắn để lại đã bị bán vào năm hắn mười ba tuổi. Nói một cách nghiêm túc, hắn đã trải qua cuộc sống không có nhà để về suốt mười năm.
Sáu giờ sáng hôm nay, đồng hồ báo thức của hắn kêu vang. Một phút sau, một cánh tay thò ra khỏi chăn, sờ tới sờ lui, lục lọi bốn phía, sau đó bắt được một món đồ, lập tức kéo vào trong chăn, tiếp theo là tiếng động khi một người vùng vẫy mặc quần áo trong chăn.
Năm phút sau, cánh tay lại thò ra ngoài...
Quá trình tuần hoàn này giằng co gần nửa tiếng đồng hồ. Đến khi Cổ Trần vén chăn lên, hắn đã mặc tất cả quần áo, kể cả giày và áo khoác.
Mặc dù phương pháp này hèn mọn, bỉ ổi và ngây thơ song không thể phủ nhận sự hiệu quả của nó. Quần áo lạnh lẽo được mặc vào trong quá trình chậm chạp đã hòa cùng nhiệt độ trong chăn. Trải qua nửa tiếng quằn quại, nhiệt độ cơ thể cũng từ từ tăng lên, điều đó giảm nỗi khổ khi dậy sớm đến mức thấp nhất.
Sau khi rời giường, Cổ Trần vẫn mang khuôn mặt mộng du. Hắn bước vào nhà vệ sinh, nhúng mặt vào một chậu nước ấm. Chậu nước rất lớn, nước trong chậu rất đầy.
Hắn bôi kem đánh răng xong, một tay cầm bàn chải, một tay cầm xà phòng, sau đó nhúng đầu xuống nước. Việc vệ sinh buổi sáng của hắn diễn ra trong một quá trình ngập nước như thế...
Từng có đồng nghiệp thấy hắn làm vậy, còn tưởng rằng hắn muốn tự sát. Đến lúc hỏi thì Cổ Trần trả lời: “Mở nước làm những việc như đánh răng rửa mặt là lãng phí tài nguyên. Ta làm vậy vừa có thể tiết kiệm nguồn nước, vừa có thể tiết kiệm thời gian, còn ham hưởng thụ thì sẽ bị chết đuối.”
Từ đó, không ai dám vào phòng Cổ Trần...
Trong ngày nghỉ, Cổ Trần sẽ không bắt đầu một ngày sớm như thế.
Nhưng hắn không thể không dậy sớm vào ngày hôm nay, bởi việc tập hợp và đấu loại của Đánh Giá Lính Mới bắt đầu vào tám giờ sáng.
Không thể nghi ngờ việc Cổ Trần cảm thấy không vui vào lúc này. Là một thiên tài có tính cách lập dị, luôn có vô số lý do thế này thế kia khiến hắn cảm thấy không vui.
Cho nên Cổ Trần xuống lầu với tâm trạng khó chịu, sau đó ngồi lên chiếc Honda của mình và lái nó đến nơi cần đến.
Sau khi Đầu Cây Lau Nhà chết, cảnh sát xử lý di vật của hắn. Có lẽ do hắn không thân không thích nên đã viết xong di chúc ngay khi còn trẻ. Nội dung di chúc rất đơn giản, đó là quyên tặng toàn bộ tài sản sau khi chết.
Cũng đúng thôi, hắn có thể để lại cho ai chứ?
Ngoài khoản tiết kiệm mấy trăm ngàn đồng, Đầu Cây Lau Nhà chỉ còn mỗi chiếc Honda. Vì bọn nhóc chưa đọc được chữ tạm thời không cần quyên tặng xe hơi nên chiếc xe được bán đấu giá như bất động sản. Thế là Cổ Trần bỏ ra bốn chục ngàn đồng để có được một chiếc xe second hand mang "Điềm xấu".
Lúc Cổ Trần lái xe đến trước cửa tiệm tên “Đồ nướng Nhị Ca”, chỗ đậu xe gần như đã bị chiếm trọn. Việc đậu xe không thuận lợi càng khiến tâm trạng của hắn khó chịu hơn.
“Mới sáng sớm mà đã có nhiều người đến ăn đồ nướng, bộ không sợ mỡ trong máu vượt quá mức cho phép sao?” Hắn trợn mắt, ra vẻ khinh bỉ rồi bước vào tiệm.
Tuy đồ nướng Nhị Ca không phải là một cái tên nổi tiếng nhưng cũng không hề tệ, xem như có một chút tiếng tăm ở thành phố S. Không gian ở đây rộng rãi, sạch sẽ, phục vụ chu đáo, quan trọng nhất là hương vị rất tuyệt.
Cổ Trần khó chịu, song tính cách ác liệt đã định cho hắn phải tham dự buổi ăn chực này.
“Ở đây! Ở đây!” Lữ Bình đứng dậy, vẫy gọi Cổ Trần.
Cổ Trần ngồi xuống, câu đầu tiên khi mở miệng là: “Bồi bàn, trước tiên cho nửa ký tim gà khai vị.”
Lữ Bình thường ngày là người lôi thôi lếch thếch. Cổ Trần vừa ngồi xuống, lập tức khiến hắn xúc động đến mức muốn chui xuống gầm bàn.
“Ngươi đừng ăn vội, để ta nói cho ngươi biết tình hình ở đây.”
“Ta ăn phần ta, ngươi nói phần ngươi... Oa! Bột gia vị và nguyên liệu không tệ, chắc chắn không ăn được ở nơi khác.”
Lữ Bình hết cách, chỉ đành nói tiếp: “Ba người đằng kia là giám khảo lần này. Người khoảng bốn chục tuổi là Biện Thành Vương Chích Đồ, tên thật là Tất Hiếu Nghĩa. Người hơi hói, râu ria tỉa tót cẩn thận là Thái Sơn Vương Cửu Thiên Đoạn, tên thật là Đổng Hòa. Người thoạt nhìn không khác ta là Đô Thị Vương Nghiệp Chuyển, tên thật là Hoàng Du.”
“Sao ta vẫn thấy hắn đẹp trai hơn ngươi rất nhiều?” Cổ Trần chấm tim gà nướng tái vào tương, sau đó cho vô miệng.
“Ta nói đến độ tuổi và tác phong.”
“Haizzz! Đều là ông chú lôi thôi hơn ba chục tuổi, tại sao người ta đẹp trai đến thế...”
Lữ Bình rất muốn nhảy đến bóp chết Cổ Trần, chẳng qua hắn cũng là Thập Điện Diêm Vương. Nơi này đông người, hắn phải chú ý đến hình tượng cao nhân của mình. Dù sao hung danh của Ngũ Quan Vương Huyết Liệm khá vang dội.
Thế là hắn tiếp tục nói với gân xanh nổi đầy đầu: “Lão già đó là Tôn Lãng, tổ phụ của nhà họ Tôn, biệt hiệu Vạn Thú Thần, thuộc lớp tiền bối cao nhân tương đương Vũ thúc.”
“Tuổi tác tương đương, vai vế đều thuộc dạng nửa người ngập trong đất.”
“Ngươi nói quá lớn rồi đó...”
Cổ Trần trả lời lớn hơn nữa: "Này lão già chưa chịu chết, thần kinh suy nhược nên không ngủ được phải không? Ai đời gọi cả đám người ăn đồ nướng sáng sớm, bộ không sợ chết vì gan nhiễm mỡ hả?”
Nghe xong, vài người săn quỷ ở bàn bên suýt nghẹn chết. Lữ Bình dứt khoát dùng nước tiểu độn để chạy vội vào nhà vệ sinh. Tôn Lãng vuốt râu mỉm cười ở phía xa, sau đó tiếp tục trò chuyện với người bên cạnh. Lão già này cố gắng giả vờ rằng mình không nghe thấy, chỉ có điều lão nghe thấy và còn nghe thấy rất rõ ràng.
Cuộc thi chưa bắt đầu, Tôn Lãng đã nhớ kỹ gã lính mới ác liệt Cổ Trần. Một là vì thằng này không biết tôn trọng người già, hai là vì bản thân bị xem thấu nên thẹn quá hóa giận.
Hai tiếng sau, đương lúc chủ quán “Nhị Ca” định đích thân ra mặt nói chuyện với Cổ Trần để cầu xin hắn đừng đuổi tận giết tuyệt cửa tiệm, có vẻ Cổ Trần đã ăn no nên gọi bồi bàn pha trà cho mình.
Toàn trường thở phào một hơi. Người đi ăn buffet tiệc nướng vô sỉ đến mức này... thế gian hiếm thấy!
“Các vị, ta nghĩ mọi người đều đã ăn xong rồi nhỉ?” Tôn Lãng nhìn Cổ Trần với thâm ý khác, câu nói này rõ ràng muốn làm hắn mất mặt: “Vì không muốn quấy nhiễu việc kinh doanh của ông chủ vào buổi trưa nên ta bao hết nơi này vào buổi sáng. Bây giờ sắp đến trưa rồi, chúng ta nên vào việc chính thôi.”
“Giải thích như vậy rõ ràng là vẽ rắn thêm chân...” Cổ Trần lầu bầu, tuy âm thanh rất nhỏ nhưng phần lớn mọi người đều nghe thấy...
"À ừm... Bây giờ, ta xin tuyên bố nội dung đấu loại của cuộc thi Đánh Giá Lính Mới lần này.” Tôn Lãng đành chuyển chủ đề với vẻ ngượng ngùng: “Ở đây có tổng cộng một trăm hai mươi lính mới. Trước mười hai giờ đêm nay, ai tìm được một trong sáu mươi bốn tín vật giấu trong thành phố, sau đó đến tập hợp tại nơi tín vật chỉ định thì được tính qua cửa. Còn về tín vật ở nơi nào, hình dạng ra sao, tất cả manh mối đều do bản thân các vị tự tìm hiểu. Cuộc thi bắt đầu!”
Lời vừa dứt, người trong tiệm bỏ đi quá nửa. Ông chủ tiệm đồ nướng thấy đám người kỳ lạ một hơi lao đi hơn trăm người thì thở phào nhẹ nhõm.
Lão già bao cửa tiệm nói đây là buổi liên hoan do hội những người thích câu cá tổ chức, rõ bốc phét! Nhiều khuôn mặt non choẹt thế kia, còn có một đám trung niên hung thần ác sát, nói là người yêu thích câu cá, không bằng nói xã hội đen đi mở đường thì đúng hơn.
“Ngươi ngồi bất động ở đây làm gì, chẳng lẽ có biện pháp khác sao?” Lữ Bình nói với Cổ Trần.
Cổ Trần ngáp một cái, rồi trả lời: “Ta vẫn còn đói...”
/598
|