"Vậy vòng đấu loại Đánh giá Lính Mới năm nay chính thức kết thúc tại đây." Tôn Lãng tuyên bố.
Tính cả Cổ Trần thì tổng cộng có mười bảy người đến địa điểm tập trung trước nửa đêm, trong đó có mười bốn người chỉ dám xuất hiện trong những phút giây cuối cùng. Vì sự xuất hiện của sát thần Đoạn Phi nên số người qua được vòng loại ít hơn hẳn so với dự kiến. Vòng loại Đánh giá Lính Mới cứ như vậy mà kết thúc.
Cổ Trần không hề biết mình và Đoạn Phi đã trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người, bởi vì ai nấy đều nghĩ rằng hắn đã dùng chính thực lực của mình để đoạt được tín vật, ngay đến Tôn Lãng cũng mong mỏi được xem biểu hiện của hắn.
"Nếu đã có nhiều người bị loại như vậy, chi bằng chúng ta hãy chọn ra top 8 trong đêm nay." Tất Hiếu Nghĩa nói, rõ ràng hắn rất muốn thấy thực lực của Cổ Trần và Đoạn Phi.
"Được rồi, mọi người cứ tạm nghỉ ba mươi phút. Ta và ba vị giám khảo sẽ thảo luận về việc phân cặp vòng chung kết." Nói xong, Tôn Lãng lập tức đi sang một góc cùng ba vị Thập Điện Diêm Vương.
Mười mấy gã lính mới đều đang khởi động trước trận chiến. Họ thầm ước điều tốt nhất là không phải gặp Cổ Trần hoặc Đoạn Phi.
Cổ Trần thờ ơ dựa vào lan can, há to miệng ngáp như thể đang thưởng thức mùi tanh lẫn trong gió biển.
Ở phía sau, Lữ Bình vỗ vai hắn bằng bàn tay to lớn của mình: "Ngươi giỏi đấy! Vậy mà lại cướp được tín vật trên tay Đoạn Phi! Xem ra ngươi hoàn toàn có khả năng đoạt giải quán quân năm nay!"
Cổ Trần vừa xoa bả vai, vừa đáp: "Thì thế nào, muốn vỗ chết ta à? Chẳng phải đó chỉ là một tín vật thôi sao, lấy về còn không dễ như lật bàn tay."
Lữ Bình giật mình vì những lời này của hắn: "Ngươi lợi hại vậy sao? Thế ngươi cảm thấy thực lực Đoạn Phi cỡ nào?"
Cổ Trần làm như chuyện này không hề liên quan đến mình: "Chắc cũng khá mạnh, vì thế hắn mới có thể lấy được nhiều tín vật như vậy..."
"Hả, cái gì mà chắc với không chắc? Rốt cuộc ngươi đã đánh bại hắn như thế nào?"
"Ta không đánh với hắn."
"Cái gì?"
"Cái gì là cái gì?"
"Ngươi không đánh với hắn thì làm sao lấy được tín vật?"
Cổ Trần nghĩ ngợi vài giây, sau đó trả lời một câu khiến Lữ Bình không hiểu: "Ma cô đại tác chiến."
"Nó là cái gì..."
"Là một loại chiến thuật, tên do ta tự đặt."
"Nội dung cụ thể như thế nào..."
"Nội dung không quan trọng, ngươi cứ tự tưởng tượng đi. Điều quan trọng là dao của ta không cần dính máu mà vẫn qua được vòng đấu loại."
"Không cần tưởng tượng cũng biết cái "đại tác chiến" của ngươi chẳng phải là thứ gì hay ho..."
"Chuyện nhỏ thế này không phiền ngươi quan tâm.."
...
Nửa giờ sau, vòng chung kết chính thức bắt đầu.
Tôn Lãng lấy một hộp giấy carton ra, bỏ vài miếng giấy vào trong đó, cuối cùng nói: "Trên những tờ giấy vừa rồi có tên của mười bảy tuyển thủ ở đây, mỗi lần chúng ta sẽ rút ra hai tờ. Hai người có tên sẽ lập tức so tài trong vòng năm phút, sau năm phút nếu chưa phân thắng bại thì trọng tài sẽ quyết định người đi tiếp.”
"Cái gì vậy... Bài tập thủ công của học sinh tiểu học à... Độ hoàn thành vẫn chưa đạt... Không phải nhặt trong thùng rác quanh đây đấy chứ..." Cổ Trần nhìn hộp giấy trong tay Tôn Lãng bằng ánh mắt xem thường, giọng điệu tỏ ra hết sức khinh miệt.
Tôn Lãng suýt vỡ mạch máu, tự nhủ trong lòng: Chắc chắn thằng nhóc này theo dõi mình! Rõ ràng là cố ý!"
Hoàng Du cười nói: "Này Tôn tiền bối, bắt đầu rút thăm thôi."
Tôn Lãng đành mượn thế xuống thang bằng cách ho khan vài tiếng để che giấu vẻ xấu hổ trên mặt. Lão đưa tay vào khe hở trên hộp carton, rút một tờ giấy và mở nó ra, sau đó mới hô: "Trận đầu tiên, Bách Phá Lô Trùng đấu với..."
Lão lại rút thêm một tờ giấy nữa, cố ý dừng một chút để liếc mắt về phía Cổ Trần, nói tiếp: "Đấu với Ripper Cổ Trần."
Đám người lập tức rì rầm với nhau. Ngay trận đầu tiên đã được xem Cổ Trần ra tay, chắc chắn đây là điều họ vô cùng mong đợi.
"Bách phá Lô Trùng ư? Ripper, gặp đối thủ chuyên công kích mạnh mẽ thì ngươi sẽ làm thế nào..." Hoàng Du lẩm bẩm. Do vô cùng thích thú nên hắn đến hàng đầu tiên để cùng chờ đợi trận đấu bắt đầu.
"Này lão Lữ, ta đã vào vòng chung kết, giờ bỏ quyền thi đấu chắc không ngươi làm mất mặt đâu nhỉ?" Cổ Trần vẫn tỏ ra ỉu xìu, hỏi bằng giọng hữu khí vô lực.
Ánh mắt đe dọa của Lữ Bình như đao phong giết tới: "Ngươi chưa đánh mà bỏ cuộc thì mới làm ta mất mặt."
"Được rồi! Được rồi! Ta biết rồi! Ta cứ hạ hắn là được chứ gì!" Cổ Trần ngậm điếu thuốc, đi đến bãi đất trống do mọi người tạo ra.
Lô Trùng đứng chờ ở đó từ sớm. Hắn quan sát đối thủ bằng ánh mắt sáng như đuốc, hai tay đeo găng màu cam.
Tôn Lãng thấy họ đều đã đến nên lập tức nói: "Không được phép hại tính mạng của người khác. Nếu nhận thua hoặc không còn khả năng chiến đấu thì coi như thất bại, bắt đầu."
Lô Trùng lập tức tấn công mãnh liệt, chưởng pháp uốn lượn kéo đến. Cổ Trần thấy hắn không lấy vũ khí mà chỉ dùng găng tay nên cũng dùng tay không đỡ đòn, đồng thời lùi về phía sau không ngừng.
Sau khi thăm dò một lúc, Lô Trùng cảm thấy ngoài tốc độ nổi trội chút đỉnh thì Cổ Trần không có gì hơn người. Thế là hắn bình tĩnh tung chưởng, chiêu này một thức nhưng có tới ba biến hóa, hơn nữa lại ẩn giấu không ít sát chiêu tiếp nối.
Cổ Trần nhảy lùi lại đã dễ dàng hóa giải, chưởng của Lô Trùng chỉ khẽ lướt qua vạt áo.
Dù công kích không hề có kết quả nhưng Lô Trùng lại mỉm cười. Hắn bỗng giơ tay tung một chỉ, liền thấy trên găng tay màu cam bắn ra một bông hoa lửa như tia pháo hoa. Cùng lúc đó, chỗ tay trái của Cổ Trần vang một tiếng "Phụt", lớp da bên ngoài đã bị cháy đen.
Cổ Trần cúi đầu nhìn tay mình. Vụ nổ vừa rồi uy lực bình thường nên không hề chạm đến xương cốt, chỉ làm lớp da bên ngoài bị cháy đen và dưới da có dấu hiệu xuất huyết.
Cổ Trần đột nhiên kêu "Gặp lại!", sau đó lao về phía biển.
Lô Trùng hừ lạnh, giơ hai tay lên, liên tục tung bảy, tám chỉ. Ánh sáng lúc ẩn lúc hiện trên hai tay hắn, hoa lửa tung tóe khắp nơi.
Trong lúc Cổ Trần tiếp xúc với mặt biển, nhiều nơi trên người hắn liên tục nổ tung, theo đó là từng tiếng vang nặng nề và vài làn khói trắng bốc lên từ trong biển.
Mười giây sau, một bàn tay đặt lên lan can sát bờ biển.
Cổ Trần chật vật rời khỏi mặt nước, sau đó nhổ ra mấy ngụm nước biển: "Cái gì mà Bách phá... Ngươi trực tiếp ném bom có phải tốt hơn không?"
Hai tay của hắn bị nổ nhiều nhất nên đã cháy đen. Tuy trên người có vài vết nổ khác nhưng vẫn có quần áo che chắn, không có gì đáng ngại.
Lô Trùng nói: "Hai tay ngươi không còn dùng được nữa, mau nhận thua đi."
Cổ Trần thở dài: "Haizzz, trò hề của ngươi quá bình thường, bình thường đến nỗi ta chỉ cần nhấc tay cũng có thể đối phó được."
Lô Trùng không muốn đấu võ mồm tiếp. Hắn nhận định rằng Cổ Trần đã không còn cơ hội, miệng chỉ cố cãi mà thôi.
Lô Trùng bước về phía trước, chưởng pháp của hắn đã có chút thành tựu nên mỗi khi ra đòn thì bóng chưởng đầy trời, không hề có kẽ hở. Nếu không đỡ bằng hai tay, muốn tránh cũng tránh không nổi.
Nhưng Cổ Trần lại bắt đầu tránh và chỉ tránh mà thôi. Thân thủ của hắn bỗng tăng nhanh hẳn lên, nhanh đến nỗi Lô Trùng không còn nhìn rõ hành động của hắn.
Lô Trùng khiếp sợ trong lòng nhưng mặt vẫn không đổi sắc: "Chạy trốn cũng vô dụng thôi! Đến khi hết năm phút thì người vẫn thua do bị thương khá nặng."
Cổ Trần không hề sợ hãi: "Đây là chiến thuật của ta, đến lúc ngươi thua thì sẽ hiểu."
"Ta thật muốn xem thử ngươi có cách gì hay!"
Lô Trùng vẫn tiếp tục thế công của hắn, Cổ Trần chỉ chắp tay sau lưng né trái né phải.
Bốn phút đã trôi qua...
Ngay khi Cổ Trần sắp bị phán thất bại thì hắn đột ngột đổi chiêu, lao về phía Lô Trùng. Điều kì lạ nhất là đòn tấn công này vô cùng chậm, chậm đến nỗi Lô Trùng hoàn toàn có thể phản ứng bằng cách tung song chưởng, đổi thủ thành công.
Ngực Cổ Trần lập tức bị dính đòn, tiếp đó bay ngược ra phía sau. Đến lúc này thì phần lớn người có mặt ở đây đều cho rằng thắng bại đã định, không ngờ Cổ Trần chỉ bấy nhiêu cân lượng mà thôi.
Lô Trùng thấy Cổ Trần ngã đo đất, đành nói: "Xem ra không cần đợi đến lúc hết giờ thì vẫn có thể tuyên bố thắng bại."
Cổ Trần nằm trên mặt đất, ngẩng mặt nhìn trời. Hai tay hắn chợt cử động, cánh tay cháy đen tưởng như máu thịt lẫn lộn luôn được giấu trong tay áo vẫn hoàn hảo như mới lên non, không hề có bất cứ vết thương nào. Hắn lấy một điếu thuốc ra đặt lên miệng, vẫn nằm trên mặt đất: "Không, còn ba mươi giây và ngươi sẽ thua trong vòng ba mươi giây đó. Phì! Phì! Điếu thuốc ướt rồi nè."
Tôn Lãng thấy Cổ Trần nằm trên mặt đất, thầm than thở: "Tiểu tử thúi thật lợi hại..."
Lô Trùng là kẻ có tính tình không tệ nhưng thái độ của Cổ Trần quả thật làm người khác cảm thấy khó chịu. Rõ ràng là thua đến nơi rồi mà vẫn còn mạnh miệng, vì thế hắn lại giơ hai tay lên...
Tính cả Cổ Trần thì tổng cộng có mười bảy người đến địa điểm tập trung trước nửa đêm, trong đó có mười bốn người chỉ dám xuất hiện trong những phút giây cuối cùng. Vì sự xuất hiện của sát thần Đoạn Phi nên số người qua được vòng loại ít hơn hẳn so với dự kiến. Vòng loại Đánh giá Lính Mới cứ như vậy mà kết thúc.
Cổ Trần không hề biết mình và Đoạn Phi đã trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người, bởi vì ai nấy đều nghĩ rằng hắn đã dùng chính thực lực của mình để đoạt được tín vật, ngay đến Tôn Lãng cũng mong mỏi được xem biểu hiện của hắn.
"Nếu đã có nhiều người bị loại như vậy, chi bằng chúng ta hãy chọn ra top 8 trong đêm nay." Tất Hiếu Nghĩa nói, rõ ràng hắn rất muốn thấy thực lực của Cổ Trần và Đoạn Phi.
"Được rồi, mọi người cứ tạm nghỉ ba mươi phút. Ta và ba vị giám khảo sẽ thảo luận về việc phân cặp vòng chung kết." Nói xong, Tôn Lãng lập tức đi sang một góc cùng ba vị Thập Điện Diêm Vương.
Mười mấy gã lính mới đều đang khởi động trước trận chiến. Họ thầm ước điều tốt nhất là không phải gặp Cổ Trần hoặc Đoạn Phi.
Cổ Trần thờ ơ dựa vào lan can, há to miệng ngáp như thể đang thưởng thức mùi tanh lẫn trong gió biển.
Ở phía sau, Lữ Bình vỗ vai hắn bằng bàn tay to lớn của mình: "Ngươi giỏi đấy! Vậy mà lại cướp được tín vật trên tay Đoạn Phi! Xem ra ngươi hoàn toàn có khả năng đoạt giải quán quân năm nay!"
Cổ Trần vừa xoa bả vai, vừa đáp: "Thì thế nào, muốn vỗ chết ta à? Chẳng phải đó chỉ là một tín vật thôi sao, lấy về còn không dễ như lật bàn tay."
Lữ Bình giật mình vì những lời này của hắn: "Ngươi lợi hại vậy sao? Thế ngươi cảm thấy thực lực Đoạn Phi cỡ nào?"
Cổ Trần làm như chuyện này không hề liên quan đến mình: "Chắc cũng khá mạnh, vì thế hắn mới có thể lấy được nhiều tín vật như vậy..."
"Hả, cái gì mà chắc với không chắc? Rốt cuộc ngươi đã đánh bại hắn như thế nào?"
"Ta không đánh với hắn."
"Cái gì?"
"Cái gì là cái gì?"
"Ngươi không đánh với hắn thì làm sao lấy được tín vật?"
Cổ Trần nghĩ ngợi vài giây, sau đó trả lời một câu khiến Lữ Bình không hiểu: "Ma cô đại tác chiến."
"Nó là cái gì..."
"Là một loại chiến thuật, tên do ta tự đặt."
"Nội dung cụ thể như thế nào..."
"Nội dung không quan trọng, ngươi cứ tự tưởng tượng đi. Điều quan trọng là dao của ta không cần dính máu mà vẫn qua được vòng đấu loại."
"Không cần tưởng tượng cũng biết cái "đại tác chiến" của ngươi chẳng phải là thứ gì hay ho..."
"Chuyện nhỏ thế này không phiền ngươi quan tâm.."
...
Nửa giờ sau, vòng chung kết chính thức bắt đầu.
Tôn Lãng lấy một hộp giấy carton ra, bỏ vài miếng giấy vào trong đó, cuối cùng nói: "Trên những tờ giấy vừa rồi có tên của mười bảy tuyển thủ ở đây, mỗi lần chúng ta sẽ rút ra hai tờ. Hai người có tên sẽ lập tức so tài trong vòng năm phút, sau năm phút nếu chưa phân thắng bại thì trọng tài sẽ quyết định người đi tiếp.”
"Cái gì vậy... Bài tập thủ công của học sinh tiểu học à... Độ hoàn thành vẫn chưa đạt... Không phải nhặt trong thùng rác quanh đây đấy chứ..." Cổ Trần nhìn hộp giấy trong tay Tôn Lãng bằng ánh mắt xem thường, giọng điệu tỏ ra hết sức khinh miệt.
Tôn Lãng suýt vỡ mạch máu, tự nhủ trong lòng: Chắc chắn thằng nhóc này theo dõi mình! Rõ ràng là cố ý!"
Hoàng Du cười nói: "Này Tôn tiền bối, bắt đầu rút thăm thôi."
Tôn Lãng đành mượn thế xuống thang bằng cách ho khan vài tiếng để che giấu vẻ xấu hổ trên mặt. Lão đưa tay vào khe hở trên hộp carton, rút một tờ giấy và mở nó ra, sau đó mới hô: "Trận đầu tiên, Bách Phá Lô Trùng đấu với..."
Lão lại rút thêm một tờ giấy nữa, cố ý dừng một chút để liếc mắt về phía Cổ Trần, nói tiếp: "Đấu với Ripper Cổ Trần."
Đám người lập tức rì rầm với nhau. Ngay trận đầu tiên đã được xem Cổ Trần ra tay, chắc chắn đây là điều họ vô cùng mong đợi.
"Bách phá Lô Trùng ư? Ripper, gặp đối thủ chuyên công kích mạnh mẽ thì ngươi sẽ làm thế nào..." Hoàng Du lẩm bẩm. Do vô cùng thích thú nên hắn đến hàng đầu tiên để cùng chờ đợi trận đấu bắt đầu.
"Này lão Lữ, ta đã vào vòng chung kết, giờ bỏ quyền thi đấu chắc không ngươi làm mất mặt đâu nhỉ?" Cổ Trần vẫn tỏ ra ỉu xìu, hỏi bằng giọng hữu khí vô lực.
Ánh mắt đe dọa của Lữ Bình như đao phong giết tới: "Ngươi chưa đánh mà bỏ cuộc thì mới làm ta mất mặt."
"Được rồi! Được rồi! Ta biết rồi! Ta cứ hạ hắn là được chứ gì!" Cổ Trần ngậm điếu thuốc, đi đến bãi đất trống do mọi người tạo ra.
Lô Trùng đứng chờ ở đó từ sớm. Hắn quan sát đối thủ bằng ánh mắt sáng như đuốc, hai tay đeo găng màu cam.
Tôn Lãng thấy họ đều đã đến nên lập tức nói: "Không được phép hại tính mạng của người khác. Nếu nhận thua hoặc không còn khả năng chiến đấu thì coi như thất bại, bắt đầu."
Lô Trùng lập tức tấn công mãnh liệt, chưởng pháp uốn lượn kéo đến. Cổ Trần thấy hắn không lấy vũ khí mà chỉ dùng găng tay nên cũng dùng tay không đỡ đòn, đồng thời lùi về phía sau không ngừng.
Sau khi thăm dò một lúc, Lô Trùng cảm thấy ngoài tốc độ nổi trội chút đỉnh thì Cổ Trần không có gì hơn người. Thế là hắn bình tĩnh tung chưởng, chiêu này một thức nhưng có tới ba biến hóa, hơn nữa lại ẩn giấu không ít sát chiêu tiếp nối.
Cổ Trần nhảy lùi lại đã dễ dàng hóa giải, chưởng của Lô Trùng chỉ khẽ lướt qua vạt áo.
Dù công kích không hề có kết quả nhưng Lô Trùng lại mỉm cười. Hắn bỗng giơ tay tung một chỉ, liền thấy trên găng tay màu cam bắn ra một bông hoa lửa như tia pháo hoa. Cùng lúc đó, chỗ tay trái của Cổ Trần vang một tiếng "Phụt", lớp da bên ngoài đã bị cháy đen.
Cổ Trần cúi đầu nhìn tay mình. Vụ nổ vừa rồi uy lực bình thường nên không hề chạm đến xương cốt, chỉ làm lớp da bên ngoài bị cháy đen và dưới da có dấu hiệu xuất huyết.
Cổ Trần đột nhiên kêu "Gặp lại!", sau đó lao về phía biển.
Lô Trùng hừ lạnh, giơ hai tay lên, liên tục tung bảy, tám chỉ. Ánh sáng lúc ẩn lúc hiện trên hai tay hắn, hoa lửa tung tóe khắp nơi.
Trong lúc Cổ Trần tiếp xúc với mặt biển, nhiều nơi trên người hắn liên tục nổ tung, theo đó là từng tiếng vang nặng nề và vài làn khói trắng bốc lên từ trong biển.
Mười giây sau, một bàn tay đặt lên lan can sát bờ biển.
Cổ Trần chật vật rời khỏi mặt nước, sau đó nhổ ra mấy ngụm nước biển: "Cái gì mà Bách phá... Ngươi trực tiếp ném bom có phải tốt hơn không?"
Hai tay của hắn bị nổ nhiều nhất nên đã cháy đen. Tuy trên người có vài vết nổ khác nhưng vẫn có quần áo che chắn, không có gì đáng ngại.
Lô Trùng nói: "Hai tay ngươi không còn dùng được nữa, mau nhận thua đi."
Cổ Trần thở dài: "Haizzz, trò hề của ngươi quá bình thường, bình thường đến nỗi ta chỉ cần nhấc tay cũng có thể đối phó được."
Lô Trùng không muốn đấu võ mồm tiếp. Hắn nhận định rằng Cổ Trần đã không còn cơ hội, miệng chỉ cố cãi mà thôi.
Lô Trùng bước về phía trước, chưởng pháp của hắn đã có chút thành tựu nên mỗi khi ra đòn thì bóng chưởng đầy trời, không hề có kẽ hở. Nếu không đỡ bằng hai tay, muốn tránh cũng tránh không nổi.
Nhưng Cổ Trần lại bắt đầu tránh và chỉ tránh mà thôi. Thân thủ của hắn bỗng tăng nhanh hẳn lên, nhanh đến nỗi Lô Trùng không còn nhìn rõ hành động của hắn.
Lô Trùng khiếp sợ trong lòng nhưng mặt vẫn không đổi sắc: "Chạy trốn cũng vô dụng thôi! Đến khi hết năm phút thì người vẫn thua do bị thương khá nặng."
Cổ Trần không hề sợ hãi: "Đây là chiến thuật của ta, đến lúc ngươi thua thì sẽ hiểu."
"Ta thật muốn xem thử ngươi có cách gì hay!"
Lô Trùng vẫn tiếp tục thế công của hắn, Cổ Trần chỉ chắp tay sau lưng né trái né phải.
Bốn phút đã trôi qua...
Ngay khi Cổ Trần sắp bị phán thất bại thì hắn đột ngột đổi chiêu, lao về phía Lô Trùng. Điều kì lạ nhất là đòn tấn công này vô cùng chậm, chậm đến nỗi Lô Trùng hoàn toàn có thể phản ứng bằng cách tung song chưởng, đổi thủ thành công.
Ngực Cổ Trần lập tức bị dính đòn, tiếp đó bay ngược ra phía sau. Đến lúc này thì phần lớn người có mặt ở đây đều cho rằng thắng bại đã định, không ngờ Cổ Trần chỉ bấy nhiêu cân lượng mà thôi.
Lô Trùng thấy Cổ Trần ngã đo đất, đành nói: "Xem ra không cần đợi đến lúc hết giờ thì vẫn có thể tuyên bố thắng bại."
Cổ Trần nằm trên mặt đất, ngẩng mặt nhìn trời. Hai tay hắn chợt cử động, cánh tay cháy đen tưởng như máu thịt lẫn lộn luôn được giấu trong tay áo vẫn hoàn hảo như mới lên non, không hề có bất cứ vết thương nào. Hắn lấy một điếu thuốc ra đặt lên miệng, vẫn nằm trên mặt đất: "Không, còn ba mươi giây và ngươi sẽ thua trong vòng ba mươi giây đó. Phì! Phì! Điếu thuốc ướt rồi nè."
Tôn Lãng thấy Cổ Trần nằm trên mặt đất, thầm than thở: "Tiểu tử thúi thật lợi hại..."
Lô Trùng là kẻ có tính tình không tệ nhưng thái độ của Cổ Trần quả thật làm người khác cảm thấy khó chịu. Rõ ràng là thua đến nơi rồi mà vẫn còn mạnh miệng, vì thế hắn lại giơ hai tay lên...
/598
|