Đêm khuya hai ngày sau, trên sân thượng của một tòa cao ốc.
Cổ Trần cầm mấy xâu thịt dê nướng mua bên đường, vừa ăn vừa xem trận đấu với vẻ mặt chán chường. Tuy nói là từ tứ kết vào bán kết nhưng coi bộ đối thủ của Ninh Phong kém nàng quá nhiều, cộng với việc ngơ ngẩn ngắm mỹ nữ nên nhanh chóng bại trận.
"Thật là nhàm chán... Nè anh chàng đẹp trai, tỷ tỷ của ngươi rất lợi hại! Ta nghĩ cô nàng sắp trở thành một thần tượng mới."
Đoạn Phi nheo mắt nhìn Cổ Trần nói ẩu nói tả: "Ngươi đừng qua đây... Người không biết sẽ nghĩ rằng quan hệ giữa chúng ta rất tốt..."
"Ta chỉ tùy tiện tìm ngươi để tâm sự mà thôi. Đúng rồi! Hôm nọ có mười bảy người, sau cùng chọn ra top 8 bằng cách nào?"
Da mặt Cổ Trần rất dày. Đoạn Phi thấy không đuổi được nên đành phải trả lời: "Lúc ấy tên ta không nằm trong hộp rút thăm. Sau khi bàn bạc, trọng tài quyết định ta được miễn tham dự hai trận trước chung kết, đợi đến lúc kết thúc bán kết lại thêm ta vào."
"Hả? Ngươi đã cho bọn họ chỗ tốt gì vậy?"
Đoạn Phi hừ lạnh một tiếng: "Gì mà chỗ tốt? Các vị tiền bối sắp xếp như vậy thì người nhận được lợi ích lớn nhất phải là các ngươi mới đúng. Rõ ràng muốn bảo vệ các ngươi không gặp ta quá sớm nên bị loại."
Cổ Trần vừa định phóng thích một vài câu từ, Tôn Lãng ở phía cao giọng nói: "Trận thứ hai của vòng chung kết, Ripper vs Xích Viêm Song Thương! Mời hai bên bước lên phía trước!"
Một lần nữa, Cổ Trần chường bộ mặt chưa tỉnh ngủ của mình ra trước mặt mọi người. Tay phải của hắn rủ xuống và không có lực, tay trái cầm thịt dê nướng, tóc tai rối bù, hai mắt vô thần. Hình tượng hắn tạo ra khiến đối thủ đọc được bốn chữ: Trong mắt không người!
Ở một bên, Hoàng Du chỉ cười mà không nói gì. Còn Tất Hiếu Nghĩa và Đổng Hòa thì cau mày. Trong khi Tôn Lãng lại tỏ ra khá bình tĩnh, bởi vì lão đã chết lặng đối với hành vi ác liệt của người này...
"Ta vẫn nói như trước! Hai vị không được tổn thương đến tính mạng đối thủ. Nếu nhận thua hoặc mất đi năng lực chiến đấu thì thất bại. Trận đấu bắt đầu!" Dứt lời, Tôn Lãng và mọi người lui về phía sau một khoảng khá xa.
Cái gã Xích Viêm Song Thương Hạ Văn Thành đúng là ca ca của Bách Bộ Truy Phong Hạ Văn Hồng. Thuật dùng súng, linh thức, võ học và các phương diện khác của hắn đều mạnh hơn rất nhiều so với đệ đệ. Cùng với tính cách trầm ổn và lão luyện, có thể nói Cổ Trần đã gặp một cục xương khó gặm trên đường từ tứ kết vào bán kết.
Hai tay Hạ Văn Thành run lên, hai khẩu súng lóe ánh sáng vàng chói mắt xuất hiện trong tay hắn.
Cổ Trần buông thịt dê nướng bên miệng, cúi đầu trừng mắt, sau đó phun ra một chữ: "Móa!"
Lời còn chưa dứt, vô số viên đạn màu vàng trút như mưa về phía Cổ Trần. Hai khẩu súng vàng bắn đạn rất nhanh, những nơi mưa đạn đi qua để lại vô số lổ nhỏ chằng chịt.
Cổ Trần lẻn ra sau bức tường kín để tìm sự yểm hộ, nhưng lập tức nhìn thấy luồng ánh sáng vàng bắn ra từ bức tường.
Khác với loại đạn nổ mạnh từ khẩu súng của Hạ Văn Hồng, đạn của Hạ Văn Thành nghiêng về loại tăng lực xuyên thấu, bởi vậy trốn sau bức tường không có tác dụng gì.
Cổ Trần cảm thấy tình huống không ổn. Coi như tìm được công sự che chắn, nhưng nếu vách tường không đủ dày thì mình vẫn sẽ bị bắn thành một cái sàng.
Trong khoảnh khắc ngang với tốc độ ánh sáng, hắn lập tức nghĩ đến một điểm lệch quan trọng.
Chỉ thấy hắn mạnh mẽ quay đầu, trực tiếp lao về phía Tôn Lãng và ba vị Thập Điện Diêm Vương. Phải biết rằng người xem trận đấu đều tụ tập ở đó, khi thấy Cổ Trần chạy về phía này, họ đều hiểu hắn nghĩ gì.
Lần này, đến lượt Lữ Bình xen lẫn trong đám người nói chữ "Móa!".
Hạ Văn Thành không thể không ngừng nổ súng, sau đó đợi Cổ Trần rời khỏi đám người. Tuy hành động của Cổ Trần rất bỉ ổi nhưng Hạ Văn Thành không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ chờ đợi.
Đổng Hòa nhịn không được, lên tiếng: "Cổ Trần, ngươi trốn sang bên này cũng vậy thôi! Hạ Văn Thành không còn bắn súng nữa, ngươi mau trở lại trận đấu và đừng kéo dài thời gian nữa."
"Này lão bá, ngươi đừng có gấp, để ta thở một hơi đã."
"Lão bá... Này này, năm nay ta mới bốn mươi tuổi thôi..."
"À, ra là vậy... Thế mới nói đầu trọc là đại địch của đàn ông."
Hai chữ "đầu trọc" quanh quẩn bên tai Đổng Hòa, sau đó không ngừng để lại tiếng vọng trong đầu hắn. Đó là hai chữ hắn ghét nhất, không ngờ lại bị Cổ Trần nói ra một cách trần trụi trước mặt.
Đổng Hòa vừa định phát tác, thân người Cổ Trần biến mất tại chỗ.
Cổ Trần dùng tốc độ nhanh nhất để đến trước mặt Hạ Văn Thành, bốn lưỡi dao giải phẫu lấp lánh ánh sáng hồng xuất hiện giữa các ngón tay trái.
Có vẻ Hạ Văn Thành đã chuẩn bị sẵn nên lập tức giơ khẩu súng vàng. Khi lưỡi dao của Cổ Trần vừa vung đến, tay cầm súng liền bắn.
Cổ Trần tốc độ hơn người, chợt xuất hiện sau lưng Hạ Văn Thành, nhấc chân đá nghiêng.
Hạ Văn Thành nghiêng người, lộn vài vòng trên không. Hắn chẳng những né được một cước của Cổ Trần mà còn có thể nổ súng khắp bốn phía trong lúc cơ thể xoay tròn.
Cổ Trần bị viên đạn vàng bắn thủng khớp gối, cánh tay bên hông cũng bị trầy da. Loại linh đạn của Hạ Văn Thành khác với đạn bình thường nên sẽ không để lại mảnh đạn trong người, chỉ có điều khi bị bắn xuyên thì sẽ đau đớn như thể cơ bắp bị lửa đốt cháy.
Hạ Văn Thành lùi vài bước, không vội thừa thắng xông lên mà hỏi: "Vai phải của ngươi bị thương?"
"Yên tâm! Đó chỉ là chuyện nhỏ thôi, không ảnh hưởng gì nhiều." Tuy Cổ Trần ngoài miệng nói vậy nhưng lúc này vết thương chồng lên vết thương, rõ ràng ở trong hoàn cảnh xấu.
"Nếu đã vậy thì ta sẽ không để ngươi tiêu hao nữa, cứ kết thúc trong một chiêu này đi."
Nói xong, Hạ Văn Thành nâng khẩu súng vàng, mũi súng tụ tập hào quang. Chiêu này ngưng tụ lượng linh lực lớn, tất nhiên là sát chiêu cực mạnh.
Gần như không ai cho rằng Cổ Trần có thể tiếp một súng này, nhưng hắn lại là ngoại lệ tuyệt đối!
Cổ Trần tự biết muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ đành quyết ý sử dụng năng lực thật sự để đỡ phát súng này.
"Phượng Dực Phần Thiên!"
Phượng hoàng lửa mang ánh sáng hồng vàng được sinh ra từ mũi súng của Hạ Văn Thành. Tiếng súng không vang lên, chỉ có một tiếng rít của chim thần vạch phá bầu trời đêm. Bầu trời xung quanh sáng tỏ nhờ ánh lửa hồng. Một súng hoa lệ đến mức ánh trăng sáng tỏ cũng trở thành gia vị phụ.
Phượng hoàng lửa kia bay về phía Cổ Trần. Cổ Trần chỉ cảm thấy một luồng sóng nhiệt ép đến. Một giây sau, hắn sẽ bị đâm trúng và bùng cháy...
Nhưng tất cả lại không hề xảy ra!
Phượng hoàng lửa biến mất. Bầu trời đêm khôi phục vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng như phát súng của Hạ Văn Thành chưa bao giờ xuất hiện. Cổ Trần vẫn đứng đó, chỉ bị thương nhẹ.
Hắn thở một hơi thật dài, lau mồ hôi lạnh: "Phù... làm được rồi."
Tôn Lãng, Lữ Bình, Hoàng Du, Đoạn Phi và tất cả cao thủ ở đây đều bị cảnh tượng trước mắt hù dọa, bởi vì họ hiểu Cổ Trần vừa làm gì.
Hạ Văn Thành tỏ ra bình tĩnh nhưng nhịn không được nên hỏi: "Ngươi vừa làm gì?"
Cổ Trần cười xòa, trả lời: "Đây chính là năng lực linh hồn của ta, ta vừa sử dụng nó lần đầu mà thôi."
"Cho nên ta mới hỏi năng lực linh hồn của ngươi là gì?"
"Chuyện này ngươi cứ từ từ đoán. Nếu sau khi phân rõ thắng bại mà ngươi vẫn còn hứng thì ta sẽ nói cho ngươi biết."
"Ta thấy chưa hẳn đâu. Một khi ngươi không muốn nói thì ta sẽ tự thử thêm vài lần."
Nói rồi, Hạ Văn Thành giơ khẩu súng còn lại lên.
"Phượng Dực Phần Thiên!"
Cổ Trần cầm mấy xâu thịt dê nướng mua bên đường, vừa ăn vừa xem trận đấu với vẻ mặt chán chường. Tuy nói là từ tứ kết vào bán kết nhưng coi bộ đối thủ của Ninh Phong kém nàng quá nhiều, cộng với việc ngơ ngẩn ngắm mỹ nữ nên nhanh chóng bại trận.
"Thật là nhàm chán... Nè anh chàng đẹp trai, tỷ tỷ của ngươi rất lợi hại! Ta nghĩ cô nàng sắp trở thành một thần tượng mới."
Đoạn Phi nheo mắt nhìn Cổ Trần nói ẩu nói tả: "Ngươi đừng qua đây... Người không biết sẽ nghĩ rằng quan hệ giữa chúng ta rất tốt..."
"Ta chỉ tùy tiện tìm ngươi để tâm sự mà thôi. Đúng rồi! Hôm nọ có mười bảy người, sau cùng chọn ra top 8 bằng cách nào?"
Da mặt Cổ Trần rất dày. Đoạn Phi thấy không đuổi được nên đành phải trả lời: "Lúc ấy tên ta không nằm trong hộp rút thăm. Sau khi bàn bạc, trọng tài quyết định ta được miễn tham dự hai trận trước chung kết, đợi đến lúc kết thúc bán kết lại thêm ta vào."
"Hả? Ngươi đã cho bọn họ chỗ tốt gì vậy?"
Đoạn Phi hừ lạnh một tiếng: "Gì mà chỗ tốt? Các vị tiền bối sắp xếp như vậy thì người nhận được lợi ích lớn nhất phải là các ngươi mới đúng. Rõ ràng muốn bảo vệ các ngươi không gặp ta quá sớm nên bị loại."
Cổ Trần vừa định phóng thích một vài câu từ, Tôn Lãng ở phía cao giọng nói: "Trận thứ hai của vòng chung kết, Ripper vs Xích Viêm Song Thương! Mời hai bên bước lên phía trước!"
Một lần nữa, Cổ Trần chường bộ mặt chưa tỉnh ngủ của mình ra trước mặt mọi người. Tay phải của hắn rủ xuống và không có lực, tay trái cầm thịt dê nướng, tóc tai rối bù, hai mắt vô thần. Hình tượng hắn tạo ra khiến đối thủ đọc được bốn chữ: Trong mắt không người!
Ở một bên, Hoàng Du chỉ cười mà không nói gì. Còn Tất Hiếu Nghĩa và Đổng Hòa thì cau mày. Trong khi Tôn Lãng lại tỏ ra khá bình tĩnh, bởi vì lão đã chết lặng đối với hành vi ác liệt của người này...
"Ta vẫn nói như trước! Hai vị không được tổn thương đến tính mạng đối thủ. Nếu nhận thua hoặc mất đi năng lực chiến đấu thì thất bại. Trận đấu bắt đầu!" Dứt lời, Tôn Lãng và mọi người lui về phía sau một khoảng khá xa.
Cái gã Xích Viêm Song Thương Hạ Văn Thành đúng là ca ca của Bách Bộ Truy Phong Hạ Văn Hồng. Thuật dùng súng, linh thức, võ học và các phương diện khác của hắn đều mạnh hơn rất nhiều so với đệ đệ. Cùng với tính cách trầm ổn và lão luyện, có thể nói Cổ Trần đã gặp một cục xương khó gặm trên đường từ tứ kết vào bán kết.
Hai tay Hạ Văn Thành run lên, hai khẩu súng lóe ánh sáng vàng chói mắt xuất hiện trong tay hắn.
Cổ Trần buông thịt dê nướng bên miệng, cúi đầu trừng mắt, sau đó phun ra một chữ: "Móa!"
Lời còn chưa dứt, vô số viên đạn màu vàng trút như mưa về phía Cổ Trần. Hai khẩu súng vàng bắn đạn rất nhanh, những nơi mưa đạn đi qua để lại vô số lổ nhỏ chằng chịt.
Cổ Trần lẻn ra sau bức tường kín để tìm sự yểm hộ, nhưng lập tức nhìn thấy luồng ánh sáng vàng bắn ra từ bức tường.
Khác với loại đạn nổ mạnh từ khẩu súng của Hạ Văn Hồng, đạn của Hạ Văn Thành nghiêng về loại tăng lực xuyên thấu, bởi vậy trốn sau bức tường không có tác dụng gì.
Cổ Trần cảm thấy tình huống không ổn. Coi như tìm được công sự che chắn, nhưng nếu vách tường không đủ dày thì mình vẫn sẽ bị bắn thành một cái sàng.
Trong khoảnh khắc ngang với tốc độ ánh sáng, hắn lập tức nghĩ đến một điểm lệch quan trọng.
Chỉ thấy hắn mạnh mẽ quay đầu, trực tiếp lao về phía Tôn Lãng và ba vị Thập Điện Diêm Vương. Phải biết rằng người xem trận đấu đều tụ tập ở đó, khi thấy Cổ Trần chạy về phía này, họ đều hiểu hắn nghĩ gì.
Lần này, đến lượt Lữ Bình xen lẫn trong đám người nói chữ "Móa!".
Hạ Văn Thành không thể không ngừng nổ súng, sau đó đợi Cổ Trần rời khỏi đám người. Tuy hành động của Cổ Trần rất bỉ ổi nhưng Hạ Văn Thành không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ chờ đợi.
Đổng Hòa nhịn không được, lên tiếng: "Cổ Trần, ngươi trốn sang bên này cũng vậy thôi! Hạ Văn Thành không còn bắn súng nữa, ngươi mau trở lại trận đấu và đừng kéo dài thời gian nữa."
"Này lão bá, ngươi đừng có gấp, để ta thở một hơi đã."
"Lão bá... Này này, năm nay ta mới bốn mươi tuổi thôi..."
"À, ra là vậy... Thế mới nói đầu trọc là đại địch của đàn ông."
Hai chữ "đầu trọc" quanh quẩn bên tai Đổng Hòa, sau đó không ngừng để lại tiếng vọng trong đầu hắn. Đó là hai chữ hắn ghét nhất, không ngờ lại bị Cổ Trần nói ra một cách trần trụi trước mặt.
Đổng Hòa vừa định phát tác, thân người Cổ Trần biến mất tại chỗ.
Cổ Trần dùng tốc độ nhanh nhất để đến trước mặt Hạ Văn Thành, bốn lưỡi dao giải phẫu lấp lánh ánh sáng hồng xuất hiện giữa các ngón tay trái.
Có vẻ Hạ Văn Thành đã chuẩn bị sẵn nên lập tức giơ khẩu súng vàng. Khi lưỡi dao của Cổ Trần vừa vung đến, tay cầm súng liền bắn.
Cổ Trần tốc độ hơn người, chợt xuất hiện sau lưng Hạ Văn Thành, nhấc chân đá nghiêng.
Hạ Văn Thành nghiêng người, lộn vài vòng trên không. Hắn chẳng những né được một cước của Cổ Trần mà còn có thể nổ súng khắp bốn phía trong lúc cơ thể xoay tròn.
Cổ Trần bị viên đạn vàng bắn thủng khớp gối, cánh tay bên hông cũng bị trầy da. Loại linh đạn của Hạ Văn Thành khác với đạn bình thường nên sẽ không để lại mảnh đạn trong người, chỉ có điều khi bị bắn xuyên thì sẽ đau đớn như thể cơ bắp bị lửa đốt cháy.
Hạ Văn Thành lùi vài bước, không vội thừa thắng xông lên mà hỏi: "Vai phải của ngươi bị thương?"
"Yên tâm! Đó chỉ là chuyện nhỏ thôi, không ảnh hưởng gì nhiều." Tuy Cổ Trần ngoài miệng nói vậy nhưng lúc này vết thương chồng lên vết thương, rõ ràng ở trong hoàn cảnh xấu.
"Nếu đã vậy thì ta sẽ không để ngươi tiêu hao nữa, cứ kết thúc trong một chiêu này đi."
Nói xong, Hạ Văn Thành nâng khẩu súng vàng, mũi súng tụ tập hào quang. Chiêu này ngưng tụ lượng linh lực lớn, tất nhiên là sát chiêu cực mạnh.
Gần như không ai cho rằng Cổ Trần có thể tiếp một súng này, nhưng hắn lại là ngoại lệ tuyệt đối!
Cổ Trần tự biết muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ đành quyết ý sử dụng năng lực thật sự để đỡ phát súng này.
"Phượng Dực Phần Thiên!"
Phượng hoàng lửa mang ánh sáng hồng vàng được sinh ra từ mũi súng của Hạ Văn Thành. Tiếng súng không vang lên, chỉ có một tiếng rít của chim thần vạch phá bầu trời đêm. Bầu trời xung quanh sáng tỏ nhờ ánh lửa hồng. Một súng hoa lệ đến mức ánh trăng sáng tỏ cũng trở thành gia vị phụ.
Phượng hoàng lửa kia bay về phía Cổ Trần. Cổ Trần chỉ cảm thấy một luồng sóng nhiệt ép đến. Một giây sau, hắn sẽ bị đâm trúng và bùng cháy...
Nhưng tất cả lại không hề xảy ra!
Phượng hoàng lửa biến mất. Bầu trời đêm khôi phục vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng như phát súng của Hạ Văn Thành chưa bao giờ xuất hiện. Cổ Trần vẫn đứng đó, chỉ bị thương nhẹ.
Hắn thở một hơi thật dài, lau mồ hôi lạnh: "Phù... làm được rồi."
Tôn Lãng, Lữ Bình, Hoàng Du, Đoạn Phi và tất cả cao thủ ở đây đều bị cảnh tượng trước mắt hù dọa, bởi vì họ hiểu Cổ Trần vừa làm gì.
Hạ Văn Thành tỏ ra bình tĩnh nhưng nhịn không được nên hỏi: "Ngươi vừa làm gì?"
Cổ Trần cười xòa, trả lời: "Đây chính là năng lực linh hồn của ta, ta vừa sử dụng nó lần đầu mà thôi."
"Cho nên ta mới hỏi năng lực linh hồn của ngươi là gì?"
"Chuyện này ngươi cứ từ từ đoán. Nếu sau khi phân rõ thắng bại mà ngươi vẫn còn hứng thì ta sẽ nói cho ngươi biết."
"Ta thấy chưa hẳn đâu. Một khi ngươi không muốn nói thì ta sẽ tự thử thêm vài lần."
Nói rồi, Hạ Văn Thành giơ khẩu súng còn lại lên.
"Phượng Dực Phần Thiên!"
/598
|