Tiếng rống như bò cất lên trên lan can tòa kỷ lâu Nguyệt Tình:
- Buông ta ra... buông ta ra, để cho ta chết đi mà. Ta không muốn sống nữa.
Bên dưới tòa kỷ lầu Nguyệt Tình, một đám người lố nhố ngẩng mặt nhìn gã công tử Vương Sắc Toàn đang chồm người qua lan can để nhảy xuống tự sát. Bốn ả kỹ nữ cố níu kéo gã lại.
Mặc dù được bốn ả kỹ nữ can ngăn nhưng xem ra Vương Sắc Toàn rất cương quyết để nhảy xuống lầu tự vẫn.
Trong đám người lô nhô đứng dưới đất có một lão thương nhân dáng ngưỡi đẫy đà. Mặc dù đã nịt bụng bằng một sợi dây đai bằng lụa may năm sáu lớp nhưng cứ tưởng chừng mảnh lụa kia sắp bung ra bởi vòng bụng quá khổ của lão. Lão là một nhân vật nổi tiếng khắp thành Dương Châu với cái danh Kim Tài Đại Phú Vương Sâm.
Đứng bên cạnh Kim Tài Đại Phú Vương Sâm là một người đàn bà cũng có dáng vẻ chẳng thua kém gì lão. Hai má của người này nung núc chứng tỏ sự nhàn hạ. Người đàn bà này chính thực là Vĩ Nhạn, vợ của Kim Tài Đại Phú Vương Sâm. Tất cả thành Dương Châu, bất cứ cửa hiệu nào cũng đều biết mụ Vĩ Nhạn bởi lẽ mụ ta nổi tiếng vễ tính bủn xỉn và cho vay nặng lãi.
Mỗi khi Vương Sắc Toàn vùng vẫy thì y như rằng Vĩ Nhạn cứ muốn ngã ra sau, tay không ngừng khoát, miệng thì tru tréo:
- Qúy tử, con đừng làm vậy... con mà chết chắc mẹ chết theo con.
Trong khi Vĩ Nhạn gào thét như vậy thì lão Vương Sâm cứ chấp tay sau lưng đứng nhìn Vương Sắc Toàn chẳng nói tiếng nào.
Vương Sắc Toàn xô bốn ả kỹ nữ ra hai bên, miệng thì gào lên:
- Các ngươi tránh ra, để cho ta tự sát đặng mẫu thân và phụ thân không còn đứa nào nối dõi tông đường nữa.
Y chồm người qua lan can.
Mụ Vĩ Nhạn thất sắc thét lớn:
- Qúy tử, đừng con mà. Có gì cứ nói, mẹ sẵn sàng chìu con. Đừng có tự sát. Cả dòng tộc chỉ có mỗi một mình con thôi đó.
Vương Sâm cau mày nhìn Vương Sắc Toàn.
Vương Sắc Toàn lia cặp mắt liếc trộm Vương Sâm rồi tru tréo như đang bị chọc tiết:
- Mẫu thân! Phụ thân không thương đứa con quý tử độc nhất vô nhị này thì con sống làm chi nữa. Người ta nói cây độc không con. Phụ thân để con chết đặng trở thành cây độc mà. Con tự vẫn chết cho phụ thân vừa lòng.
Vương Sắc Toàn vừa nói vừa chồm người qua lan can.
Thấy Vương Sắc Toàn có vẻ như muốn nhảy xuống lầu Nguyệt Tình để tự vẫn thật, Vĩ Nhạn cuống quít hẳn lên. Mụ quay ngoắt lại, dằn tay Kim Tài Đại Phú Vương Sâm, miệng thì tru tréo:
- Ông nói cái gì đi chứ. Bộ Ông không thấy, không nghe quý tử nói gì ư? Cả cơ ngơi đồ sộ của ông, của tôi nhưng chỉ có mỗi một mình quý tử, nó có mệnh hệ nào thì ai sẽ nối dõi tông đường? Ai sẽ hưởng cơ ngơi của nhà Kim Tài Đại Phú này chứ?
Mụ vừa nói vừa giật tay lão Kim Tài Đại Phú.
Mụ Vĩ Nhạn nói tiếp:
- Nếu quý tử mà tự vẫn chết, tôi không tha cho ông đâu.
Vương Sâm cau mày, rồi ngẩng mặt nhìn Vương Sắc Toàn:
- Qúy tử muốn nói gì thì cứ nói ra, cần gì phải tự vẫn để mẫu thân ngươi lo lắng. Cha biết con cần gì rồi, nhà ta đâu có thiếu kim lượng. Con cần bao nhiêu thì cứ nói ra, cha mẹ sẽ cho con.
Vương Sắc Toàn chẩu hai cánh môi rồi liếm mép. Y nhìn Vương Sâm bằng ánh mắt hoài nghi:
- Cha nói thật với quý tử đấy chứ?
Vương Sâm cau mày:
- Không lẽ đến ngay cả lời nói của cha mà quý tử cũng không tin ư?
Mụ Vĩ Nhạn xen vào, hối hả nói cốt cho Vương Sắc Toàn nghe:
- Qúy tử cứ xuống đây đi. Con muốn gì sẽ được đó mà. Mẹ bảo chứng cho lời nói của thân phụ quý tử.
Vương Sắc Toàn chớp mắt, lưỡi của y lại thè ra liếm hai vành môi dầy thâm xì:
- Qúy tử hổng dám xin nhiều. Chỉ cần thân phụ và thân mẫu cho con số kim lượng khoảng...
Vương Sắc Toàn lưỡng lự.
Vĩ Nhạn hối hả nói:
- Qúy tử đừng ngại, cứ nói ra đi, miễn quý tử đừng có nhảy xuống lầu mà chết là quý lắm rồi. Qúy tử cứ nói ra đi, đừng ngại... đừng ngại.
Vương Sắc Toàn nhìn Vương Sâm rồi buông một câu bằng chất giọng nhão nhè, nhão nhẹt:
- Thân phụ và thân mẫu cho quý tử một vạn lạng là quý tử sẽ bỏ ngay ý định nhảy lầu tự tử.
Vương Sâm nghe xong câu nói của Vương Sắc Toàn, hai mắt trợn ngược, tưởng đâu lão vừa bị trời trồng. Hai cánh môi dầy của lão mấp ma mấp máy mãi một lúc mới thốt được ra lời.
- Một vạn... một vạn lạng ư?
Vĩ Nhạn cũng chẳng khác gì Vương Sâm. Mụ ngây người nhìn Vương Sắc Toàn, lắp bắp nói:
- Những một vạn lượng sao quý tử?
Vương Sắc Toàn nhìn Kim Tài Đại Phú Vương Sâm khẽ gật đầu nói:
- Dạ, một vạn lượng mới đủ à.
Vương Sâm sa sầm mặt.
Vĩ Nhạn tru lên:
- Qúy tử cần chi, làm gì mà cần tới những một vạn lạng? Qúy tử biết số kim lượng đó lớn lắm không? Mới đây quý tử đã lấy một trăm lạng rồi mà.
Vương Sắc Toàn cau mày hừ nhạt rồi rít lên:
- Thì ra thân phụ và thân mẫu quý kim lượng hơn sinh mạng của quý tử. Thôi thì con sống làm gì nữa. Để quý tử chết đi rồi xem cơ ngơi Kim Tài Đại Phú của thân phụ và thân mẫu có còn ý nghĩa gì hay không.
Vương Sắc Toàn vừa nói vừa chồm ra ngoài lan can.
Mụ Vĩ Nhạn rối rít, khoát tay thét lớn:
- Qúy tử, khoan khoan nhảy xuống.
Mụ quay lại Vương Sâm:
- Ông tính thế nào?
Vương Sâm nhìn Vĩ Nhạn:
- Bà không nghe quý tử nói à? Nó đòi tới những một vạn lạng, số kim lượng đó đâu phải nhỏ. Nó có thể mua được cả gian Nguyệt Tình này đó.
- Nhưng nếu không cho quý tử thì nó tự vẫn chết. Ông biết không? Cả nhà chỉ có mỗi một mình quý tử thôi, ông muốn tôi và ông chết không có người để tang, săn sóc vong linh à?
Vương Sâm thở dài một tiếng rồi nghiêm giọng nói:
- Với ai thì còn hy vọng lòng hiếu đáp chứ với quý tử thì tôi không tin đâu. Nếu tôi đoán không lầm, quý tử còn muốn cho tôi và bà mau sớm về chầu diêm chúa để rảnh tay phung phí cơ ngơi mà tôi đã phải tận lực đổ bao nhiêu là mồ hôi nước mắt.
Mụ Vĩ Nhạn gào lên:
- Ông nói vậy mà có thể nghe được ư? Tôi không cần biết phải tốn bao nhiêu, nhưng nhất định không thể để quý tử chết được.
Mụ giật ống tay áo Vương Sâm:
- Ông có nghe tôi nói hay không?
Vương Sâm thở ra:
- Thôi được, để tôi bàn lại với quý tử.
Kim Tài Đại Phú nhìn lên Vương Sắc Toàn, trầm giọng thật ôn nhu nói:
- Qúy tử hãy nghe thân phụ nói đây nè.
Lão Kim Tài Đại Phú tằng hắng như để lấy hơi tạo cho thanh âm lão nghe thật là êm tai:
- Một vạn lạng là số tiền mà thân phụ và thân mẫu không phải không có để cho quý tử, nhưng số kim lượng đó quá lớn, thôi thì quý tử lấy tạm mười lạng vậy để tiêu xài có được không? Với mười lạng thì quý tử đã có thể vui vẻ ở Nguyệt Tình lầu đúng một tuần trăng rồi đó.
Vương Sắc Toàn cau mày chỉ tay vào mặt mình:
- Qúy tử của nhà Kim Tài Đại Phú mà chỉ được cho có mười lạng thôi ư? Mười lạng của thân phụ thì quý tử làm được cái gì? Để quý tử chết đi cho rồi.
Mụ Vĩ Nhạn gào lên:
- Khoan khoan... một trăm lạng vậy nhé.
Vương Sắc Toàn lắc đầu:
- Một trăm lạng đối với quý tử thì có đáng là bao.
Kim Tài Đại Phú Vương Sâm nhìn mụ Vĩ Nhạn, nhỏ giọng nói:
- Một trăm lạng, quý tử cũng chê ít.
Lão nhìn lên:
- Một trăm lạng đã là nhiều lắm rồi. Vậy quý tử lấy thêm mười lạng nữa. Tổng cộng là một trăm mười lạng, số kim lượng đó đủ cho quý tử thuê đứt tòa Nguyệt Tình trong một năm rồi đó.
Vương Sắc Toàn lắc đầu:
- Chỉ một trăm mười lạng thôi ư? Số tiền đó chưa đủ để thân phụ và thân mẫu làm hậu sự cho quý tử kia mà. Cả thành Dương Châu này ai mà không biết cơ ngơi của nhà họ Vương.
Vương Sắc Toàn lưỡng lự một lúc rồi nói:
- Nếu thân phụ và thân mẫu quý kim lượng hơn sinh mạng quý tử thì quý tử cũng chỉ bớt chút đỉnh thôi. Quỷ tử bớt cho thân phụ năm mươi lạng, còn lại chín trăm năm mươi lạng.
Nếu thân phụ và thân mẫu không cho đủ số kim lượng đó thì quý tử sẽ tự vẫn ngay lập tức.
Vương Sâm nhìn mụ Vĩ Nhạn lí nhí nói:
- Qúy tử đã chịu bớt năm mươi lạng, tất gã sẽ còn bớt thêm. Bà để cho tôi nói thêm một lời nữa.
Mụ Vĩ Nhạn nguýt Vương Sâm:
- Ông muốn nói gì thì nói, nhưng nếu quý tử chết thì tôi sẽ không tha cho ông đâu.
Vương Sâm khẽ gật đầu, rồi nhìn lại Vương Sắc Toàn:
- Qúy tử đã thố lộ chữ hiếu với thân phụ và thân mẫu rồi, sao không bớt thêm nữa cho thân phụ và thân mẫu vui vẻ? Tất cả mọi người đều vui vẻ có hay hơn không?
Vương Sắc Toàn chìa mặt tới:
- Bớt nữa à?
Vương Sâm gật đầu.
Vương Sắc Toàn chau mày:
- Không bớt thêm được nữa đâu.
- Thế cho phụ thân nói một tiếng vậy.
Vương Sắc Toàn lắc đầu:
- Không nói thêm bớt gì nữa. Cái tính của thân phụ quý tử sao lại không biết. Nếu hạ giảm được thì hạ giảm mãi không bao giờ ngừng. Thôi, nếu thân phụ đã quyết không cho quý tử thì cứ quay về mà chuẩn bị lo hậu sự.
Mụ Vĩ Nhạn rít lên:
- Ông nghe quý tử nói rồi chứ?
Mụ ngẩng lên nhìn Vương Sắc Toàn:
- Qúy tử, mẫu thân sẵn sàng cho quý tử số kim lượng đó. Qúy tử đừng có tự vẫn là được rồi.
Vương Sắc Toàn nhìn Vương Sâm:
- Thân phụ nghe thân mẫu nói rồi chứ?
Vương Sâm thở ra, rồi gật đầu nhưng cáu gắt nói:
- Ta không có điếc mà không nghe.
Vĩ Nhạn nhìn Vương Sâm rồi quay lại Vương Sắc Toàn:
- Thân phụ của quý tử đã bằng lòng rồi đó.
Vương Sắc Toàn quệt hai cánh mũi đang phồng to:
- Qúy tử cần có số kim lượng đó trước.
Mụ Vĩ Nhạn sững người:
- Với số kim lượng lớn như vậy thì mẫu thân đâu đem sẵn ở đây, quý tử cứ xuống đây rồi mẫu thân sẽ cho người về đại phủ lấy mà.
Vương Sắc Toàn lắc đầu.
Vương Sâm cáu giận nhìn Vương Sắc Toàn gằn từng tiếng:
- Đúng là hậu sinh khả ố mà. Ta đâu có dạy ngươi đi buôn, mà buôn cả tình nghĩa, đạo hiếu chứ.
Vương Sắc Toàn rít lên:
- Mẫu thân có nghe thân phụ nói gì không? Thân phụ không hiểu đạo nên mới nghĩ như vậy. Đáng lẽ ra thân phụ và thân mẫu phải vui vẻ khi biết quý tử học được những gì là tuyệt kỹ của nhà họ Vương. Con hơn cha là nhà có phước đấy chứ.
Vĩ Nhạn gật đầu, quay lại Vương Sâm:
- Qúy tử nói đúng, ông có nghe không? Con hơn cha là nhà có phước. Sau này quý tử kế tục sự nghiệp của ông còn khuếch trương cơ ngơi họ Vương to lớn gấp trăm lần nữa.
Được một quý tử như vậy thì ông tiếc chi số kim lượng kia chứ.
Mụ nhìn trả lại Vương Sắc Toàn:
- Qúy tử nói rất đúng.
Mụ giật tay áo Vương Sâm:
- Lão mau chìa số ngân phiếu đã thủ sẵn trong người ra cho tôi.
Vương Sâm thở dài cởi ruột tượng quấn quanh chiếc bụng to quá khổ. Lão nhìn chiếc ruột tượng, lắc đầu nói:
- Bà muốn làm gì thì làm, nhưng sẽ có ngày tôi và bà chưa mãn phần mà đã vội chống gậy đi ăn mày vì quý tử đó.
Vĩ Nhạn hừ nhạt với Vương Sâm:
- Ông chỉ khéo nói chuyện viễn vông. Cả cơ ngơi họ Vương có ngồi không ăn đến suốt đời cũng không hết được một phần mười thì sao có chuyện đi ăn mày.
- Chỉ ăn thôi thì không hết, chứ vung tay như quý tử thì núi cũng không còn.
Vĩ Nhạn nghe Vương Sâm nói, mặt thoáng lộ vẻ tư lự:
- Ông nói cũng đúng. Nhưng chẳng lẽ chúng ta chỉ biết nhìn quý tử chết hay sao? Tôi cho quý tử lần này thôi, rồi sẽ nói chuyện phải trái với quý tử đặng quý tử không còn vung tay nữa. Dù sao sinh mạng của quý tử cũng quý hơn kim lượng, mà chúng ta chỉ có mỗi mình Vương Sắc Toàn là người nối dõi tông đường.
Vương Sâm thở ra rồi nói:
- Bà muốn làm gì thì cứ làm.
Kim Tài Đại Phú vừa nói vừa trở bộ quay bước. Lão vừa đi vừa lắc đầu, thỉnh thoảng lại buông một tiếng thở dài như tiếc nuối số ngân phiếu đã buộc phải trao cho Vĩ Nhạn.
Vương Sâm đi rồi, Vĩ Nhạn mới ngẩng đầu nhìn lên, chìa túi ruột tượng đến trước:
- Qúy tử, số kim lượng mà con cần đây này, cứ xuống mà lấy.
Vương Sắc Toàn liếm mép:
- Được rồi, quý tử vô cùng biết ơn mẫu thân.
Gã vừa nói vừa lấn nhanh vào trong lầu Nguyệt Tình rồi xuất hiện ngay thềm hiên. Y nhanh chân bước đến trước mặt mụ Vĩ Nhạn, đoạt lấy chiếc túi ngân phiếu mở ra, liếc mắt nhìn.
Đôi mắt hau háu của gã quý tử Vương Sắc Toàn ánh lên cái nhìn háo hức. Gã cột chiếc túi ngân vào bụng rồi toe toét cười nói với mụ Vĩ Nhạn:
- Qúy tử đã làm phiền mẫu thân. Tội thật đáng trách. Nếu sau này mẫu thân có chết thì quý tử sẽ lập riêng một nhà từ đường để thờ cúng mẫu thân.
Vĩ Nhạn gật đầu:
- Mẫu thân cũng chỉ mong như vậy.
Mụ tính nói câu khuyên răn Vương Sắc Toàn, nhưng gã đã khoát tay:
- Mẫu thân đã mệt lắm rồi. Thỉnh người về Kim Tài đại phủ, quý tử có việc phải làm, rồi sẽ quay về hầu hạ mẫu thân sau.
Vương Sắc Toàn vừa nói vừa thối bộ, rồi lẩn nhanh vào trong gian Nguyệt Tình lầu.
Mụ Vĩ Nhạn đứng như bị trời trồng ngay trước cửa tòa lầu Nguyệt Tình. Mụ sao có thể bước vào trong đó được chứ, nhưng chẳng lẽ cứ đứng ngây mãi hay sao?
Buông một tiếng thở ra, Vĩ Nhạn khẽ lắc đầu rồi lẳng lặng bỏ đi.
Tất cả những gì diễn ra trước cửa lầu Nguyệt Tình đều đập vào mắt Cáp Nhật Hồng và sư gia lão bà Kha Giã Na.
Khi mụ Vĩ Nhạn và Vương Sâm bỏ đi rồi, Nhật Hồng mới quay sang nói với lão bà sư gia Kha Giã Na:
- Bà bà nghĩ sao về gã công tử họ Vương đó?
- Cơ ngơi Kim Tài của họ Vương chẳng bao lâu sẽ bị gã quý tử này đốt sạch trong mấy cái kỷ lâu này.
- Sao mỗi lần thấy gã công tử đó, ta thấy tưng tức thế nào đó.
- Chuyện của người Trung Nguyên, quận chúa nghĩ tới làm gì. Quận chúa cứ xem như chẳng thấy gã công tử họ Vương nọ. Hôm nay nhất định lão Nam Quân sẽ mò đến đây mà.
- Sư gia chắc như vậy chứ?
- Ai cũng có cái tật sống tật chết. Lão Nam Quân Gia Hầu cứ đúng ngày trăng tròn thì nhất định phải tìm đến lầu Nguyệt Tình để hái hoa. Chính cái cố tật bất di bất dịch đó mà ngoài cái danh Nam Quân ra, lão còn ngoại danh khác.
- Danh gì nữa?
Kha Giã Na lưỡng lự nhìn Cáp Nhật Hồng:
- Nói ra sơ ngại miệng với quận chúa.
Cáp Nhật Hồng mỉm cười:
- Sao bà bà lại ngại chứ. Một cái ngoại danh mà cũng ngại nói với ta ư? Bà bà cứ nói cho ta nghe xem.
- Ơ... Nam Quân Gia Hầu còn một ngoại danh thứ hai. Ngoại danh đó do bọn kỹ nữ đặt cho lão.
- Bọn kỹ nữ đặt ngoại danh cho Nam Quân Gia Hầu à? Lão là người võ lâm mà lại chịu để bọn kỹ nữ gắn danh xưng cho mình ư? Chuyện cũng lạ thật đó. Lão không có phản ứng gì sao?
- Đã không có phản ứng, lão quỷ Nam Quân còn thích thú với cái ngoại hiệu mà bọn kỹ nữ đã gán cho lão.
- Bà bà nói cho ta nghe coi.
Kha Giã Na nhìn Cáp Nhật Hồng:
- Bọn kỹ nữ gán cho Nam Quân Gia Hầu cái ngoại danh Dâm Thần.
Nghe hai tiếng Dâm Thần, mặt hoa của Cáp Nhật Hồng đỏ gấc vì thẹn.
Nàng quay mặt chỗ khác để tránh ánh mắt của Kha Giã Na.
Nàng lẩm nhẩm nói:
- Thế mà Nam Quân có thể chịu được. Lão có đúng là Dâm Thần không?
Kha Giã Na đáp lời nàng:
- Nếu không đúng thì lão quỷ Nam Quân Gia Hầu đã chẳng nhận cái ngoại danh nhơ nhuốc đó làm gì. Nếu Nam Quân Gia Hầu không giữ pho tượng kim thân La Hán thì Kha bà bà này chẳng tìm lão làm gì.
Kha Giã Na nhìn Nhật Hồng nói tiếp:
- Quận chúa gặp lão quỷ Nam Quân Gia Hầu phải cẩn trọng.
Cáp Nhật Hồng nhún vai:
- Không bắt được cọp thì sao có thể lấy được da cọp chứ. Huống chi ta đã cải dạng nam trang thì còn ngại gì lão Dâm Thần đó nữa.
Kha Giã Na buông một tiếng thở dài:
- Quận chúa nên biết Nam Quân Gia Hầu cũng là một trong năm vị kỳ thủ của võ lâm Trung Nguyên, sánh ngang với Khoái Kiếm Giang Mão, Bắc Thần Thôi Kỳ Lân, Tây Kỳ Thạch Khởi và Đông Độc Âu Dung Thừa. Hành tung của lão quỷ lại vô định, không một ai đoán được, ngoại trừ cái cố tật đúng ngày trăng tròn thì mới xuất hiện ở Nguyệt Tình lầu tìm hoa đưa đi. Nếu không may quận chúa lọt vào tay lão quỷ đó thì lão bà này không biết nói sao với nữ vương.
- Lão sư gia đừng quá lo lắng như vậy. Chúng ta còn những bốn người, không lẽ để xổng lão quỷ đó được ư?
- Mụ đây nói điều đó chỉ vì lo cho quận chúa mà thôi. Mụ mạn phép nói ra điều này.
- Lão sư gia cứ nói.
- Quận chúa không nên vào Nguyệt Tình lầu. Tòa lầu này không phải chỗ cho quận chúa quá vãng. Với lại hôm nay chúng ta phải đối phó với lão quỷ có ngoại danh Dâm Thần.
Quận chúa cứ ở lại đây mà chờ mụ cùng với hai vị Lạt Ma là được rồi.
Lão bà Kha Giã Na vừa dứt lời thì bất ngờ Cáp Nhật Hồng bật đứng dậy nhỏm người qua cửa sổ nhìn qua tòa lầu Nguyệt Tình. Thấy hành động khác thường của Nhật Hồng, Kha Giã Na tò mò nhìn theo hướng mắt của nàng.
Đôi chân mày bạc của Kha Giã Na cau hẳn lại khi thấy Lệnh Thế Kiệt đi cùng với một mỹ nữ bước vào Nguyệt Tình lầu. Mỹ nữ đó chẳng phải ai khác mà chính là chủ nhân Ma Cung Tiêu Thái Ngọc.
Kha Giã Na liếc trộm Cáp Nhật Hồng.
Hai cánh môi của nàng mím lại, sắc diện đã biến qua màu nhợt nhạt như đang tức giận điều gì đó.
Cáp Nhật Hồng lẩm nhẩm nói:
- Chính y phải không?
Kha Giã Na hỏi nàng:
- Quận chúa thấy Lệnh công tử?
- Sư gia cũng thấy Lệnh Thế Kiệt?
Nàng quay lại nhìn Kha Giã Na:
- Có đúng là Lệnh Thế Kiệt không?
- Đích thị là Lệnh công tử. Có lẽ Thế Kiệt xuất hiện tại Nguyệt Tình lầu nhằm một mục đích như chúng ta.
Kha Giã Na buông một tiếng thở dài:
- Xem chừng đêm nay chúng ta không được lợi lắm nếu Lệnh công tử xuất hiện ở đây.
Cáp Nhật Hồng như không nghe lời Kha Giã Na vừa nói mà lơ là hỏi ngược lại lão bà sư gia:
- Lệnh công tử đi cùng với một nữ nhân. Lão sư gia biết người đó không?
Kha Giã Na lắc đầu:
- Lão bà này sao biết được. Có thể ả kia là một kỹ nữ trong Nguyệt Tình lầu.
Cáp Nhật Hồng khẩn trương hẳn lên:
- Kỹ nữ trong Nguyệt Tình lầu? Sao Lệnh công tử lại có thể đi cùng với một kỹ nữ được chứ.
- Đó là chuyện của nam nhân, sao quận chúa có thể biết được.
Nhật Hồng lắc đầu:
- Ta không tin một người như Lệnh công tử lại có cái tâm giống như Nam Quân Gia Hầu Dâm Thần. Lão sư gia nhìn sao lại cho rằng ả kia là một kỹ nữ của Nguyệt Tình lầu?
- Trang phục của ả nói ra điều đó. Nếu một nữ nhân đoan trang thì không bao giờ vận trang y bằng lụa mỏng và lại bước chân vào lầu Nguyệt Tình với một nam nhân.
Cáp Nhật Hồng trợn tròn hai mắt:
- Vậy là Thế Kiệt cũng đi tìm hoa như lão Nam Quân Gia Hầu?
- Lệnh công tử đã vào Nguyệt Tình lầu với một ả kỹ nữ thì đích thị là đi tìm hoa rồi.
- Ta phải gặp Lệnh công tử.
Kha Giã Na cau mày:
- Quận chúa cũng vào Nguyệt Tình lầu ư?
Nhật Hồng gật đầu:
- Ta muốn biết Lệnh công tử có giống như lão Dâm Thần Nam Quân hay không?
- Điều đó chẳng giúp ích được gì cho chúng ta. Quận chúa đừng quên chúng ta đến Dương Châu lần này cốt để đoạt pho tượng kim thân La Hán của lão Dâm Thần Nam Quân.
- Ta biết rồi, nhưng cũng muốn biết con người thật của Lệnh Thế Kiệt. Nếu đúng như lão sư gia nói, y đến Nguyệt Tình lầu để tìm hoa thì ta sẽ giết y ngay.
Kha Giã Na cau mày:
- Quận chúa đừng quên những gì mà người võ lâm đã truyền tụng. Lệnh công tử giờ đây không phải như xưa nữa, mà là Quỷ Kiếm Khách.
Nhật Hồng sa sầm mặt, nhưng lạnh lùng nói:
- Mặc... dù Lệnh Thế Kiệt có là Quỷ Kiếm Khách thì ta cũng phải biết chân tướng của y ra sao.
Kha Giã Na lắc đầu:
- Quận chúa thân phận cành vàng lá ngọc của đất Tây Hạ, không nên vì một gã nam nhân mà dấn bước vào chốn ô uế.
- Kha Giã Na sư gia đừng cản ta nữa. Ta đã quyết định rồi thì không lùi bước đâu.
Cáp Nhật Hồng dời bộ bước ra cửa.
Kha Giã Na bối rối gọi:
- Quận chúa...
Cáp Nhật Hồng quay lại:
- Sư gia đừng cản ta. Nếu như ta có mệnh hệ nào thì sư gia cứ quay về Tây Hạ bẩm báo với mẫu thân. Ta bị hại là do lỗi của ta.
- Quận chúa.
Nhật Hồng quay ngoắt lại, mở cửa bước ra ngoài gian thượng khách trong tòa khách điếm đối diện tòa Nguyệt Tình lầu.
Kha Giã Na bước nhanh chân theo Cáp Nhật Hồng, nhưng nàng đã dừng bộ cản lão bà lại:
- Lão sư gia chưa cải trang mà đi cùng với ta thì Thế Kiệt nhất định sẽ nhận ra ngay.
Hãy để một mình ta vào trong Nguyệt Tình lầu. Còn sư gia thì cứ ở đây chờ đến khi lão Nam Quân Gia Hầu xuất hiện mới xuất đầu lộ diện.
- Lão bà này không yên tâm.
- Sư gia xuất hiện chẳng khác nào nói cho bọn cao thủ võ lâm Trung Nguyên biết mục đích của người Tây Hạ.
Kha Giã Na bối rối thở dài:
- Thân phận của quận chúa không thể...
Cáp Nhật Hồng cau mày tỏ vẻ bất nhẫn:
- Sư gia hãy quên thân phận của ta đi. Lúc này ta đang là nam nhân với nước da vàng bệnh như bị bệnh gan mà, sao có thể là quận chúa Tây Hạ được. Trong Nguyệt Tình lầu còn có nhị Lạt Ma, nên không ai có thể hại được ta. Và võ công của ta lại được đích truyền từ sư gia. Chẳng lẽ sư gia hãi sợ võ công của cao thủ Trung Nguyên nên không tin vào những gì đã truyền thụ cho ta?
- Lão bà đây chỉ lo cho quận chúa.
- Ta biết lão sư gia lo cho ta rồi, nhưng chẳng lẽ vì sự lo lắng đó mà ta mãi mãi phải chịu sự bảo bọc của sư gia à? Ta đã cạn lời, sư gia đừng cản nữa.
Nàng nhìn Kha Giã Na với ánh mắt khe khắt của một vị quận chúa. Chạm vào ánh mắt quyền uy của nàng, Kha Giã Na chỉ biết thở dài.
Nhật Hồng mỉm cười nói:
- Lão sư gia yên tâm, ta chẳng sao đâu.
- Nếu có chuyện gì xảy ra thì quận chúa cứ thoát ra ngoài Nguyệt Tình lầu.
Cáp Nhật Hồng gật đầu:
- Sư gia ở lại đây cũng phải chú nhãn để xem chừng lão Nam Quân Dâm Thần có xuất hiện không đó.
Kha Giã Na gật đầu nhưng buông một tiếng thở ra. Mụ nghiêm giọng thật trang trọng nói:
- Quận chúa phải hết sức cẩn thận.
- Sư gia yên tâm, ta tự khắc lo liệu được cho mình.
- Buông ta ra... buông ta ra, để cho ta chết đi mà. Ta không muốn sống nữa.
Bên dưới tòa kỷ lầu Nguyệt Tình, một đám người lố nhố ngẩng mặt nhìn gã công tử Vương Sắc Toàn đang chồm người qua lan can để nhảy xuống tự sát. Bốn ả kỹ nữ cố níu kéo gã lại.
Mặc dù được bốn ả kỹ nữ can ngăn nhưng xem ra Vương Sắc Toàn rất cương quyết để nhảy xuống lầu tự vẫn.
Trong đám người lô nhô đứng dưới đất có một lão thương nhân dáng ngưỡi đẫy đà. Mặc dù đã nịt bụng bằng một sợi dây đai bằng lụa may năm sáu lớp nhưng cứ tưởng chừng mảnh lụa kia sắp bung ra bởi vòng bụng quá khổ của lão. Lão là một nhân vật nổi tiếng khắp thành Dương Châu với cái danh Kim Tài Đại Phú Vương Sâm.
Đứng bên cạnh Kim Tài Đại Phú Vương Sâm là một người đàn bà cũng có dáng vẻ chẳng thua kém gì lão. Hai má của người này nung núc chứng tỏ sự nhàn hạ. Người đàn bà này chính thực là Vĩ Nhạn, vợ của Kim Tài Đại Phú Vương Sâm. Tất cả thành Dương Châu, bất cứ cửa hiệu nào cũng đều biết mụ Vĩ Nhạn bởi lẽ mụ ta nổi tiếng vễ tính bủn xỉn và cho vay nặng lãi.
Mỗi khi Vương Sắc Toàn vùng vẫy thì y như rằng Vĩ Nhạn cứ muốn ngã ra sau, tay không ngừng khoát, miệng thì tru tréo:
- Qúy tử, con đừng làm vậy... con mà chết chắc mẹ chết theo con.
Trong khi Vĩ Nhạn gào thét như vậy thì lão Vương Sâm cứ chấp tay sau lưng đứng nhìn Vương Sắc Toàn chẳng nói tiếng nào.
Vương Sắc Toàn xô bốn ả kỹ nữ ra hai bên, miệng thì gào lên:
- Các ngươi tránh ra, để cho ta tự sát đặng mẫu thân và phụ thân không còn đứa nào nối dõi tông đường nữa.
Y chồm người qua lan can.
Mụ Vĩ Nhạn thất sắc thét lớn:
- Qúy tử, đừng con mà. Có gì cứ nói, mẹ sẵn sàng chìu con. Đừng có tự sát. Cả dòng tộc chỉ có mỗi một mình con thôi đó.
Vương Sâm cau mày nhìn Vương Sắc Toàn.
Vương Sắc Toàn lia cặp mắt liếc trộm Vương Sâm rồi tru tréo như đang bị chọc tiết:
- Mẫu thân! Phụ thân không thương đứa con quý tử độc nhất vô nhị này thì con sống làm chi nữa. Người ta nói cây độc không con. Phụ thân để con chết đặng trở thành cây độc mà. Con tự vẫn chết cho phụ thân vừa lòng.
Vương Sắc Toàn vừa nói vừa chồm người qua lan can.
Thấy Vương Sắc Toàn có vẻ như muốn nhảy xuống lầu Nguyệt Tình để tự vẫn thật, Vĩ Nhạn cuống quít hẳn lên. Mụ quay ngoắt lại, dằn tay Kim Tài Đại Phú Vương Sâm, miệng thì tru tréo:
- Ông nói cái gì đi chứ. Bộ Ông không thấy, không nghe quý tử nói gì ư? Cả cơ ngơi đồ sộ của ông, của tôi nhưng chỉ có mỗi một mình quý tử, nó có mệnh hệ nào thì ai sẽ nối dõi tông đường? Ai sẽ hưởng cơ ngơi của nhà Kim Tài Đại Phú này chứ?
Mụ vừa nói vừa giật tay lão Kim Tài Đại Phú.
Mụ Vĩ Nhạn nói tiếp:
- Nếu quý tử mà tự vẫn chết, tôi không tha cho ông đâu.
Vương Sâm cau mày, rồi ngẩng mặt nhìn Vương Sắc Toàn:
- Qúy tử muốn nói gì thì cứ nói ra, cần gì phải tự vẫn để mẫu thân ngươi lo lắng. Cha biết con cần gì rồi, nhà ta đâu có thiếu kim lượng. Con cần bao nhiêu thì cứ nói ra, cha mẹ sẽ cho con.
Vương Sắc Toàn chẩu hai cánh môi rồi liếm mép. Y nhìn Vương Sâm bằng ánh mắt hoài nghi:
- Cha nói thật với quý tử đấy chứ?
Vương Sâm cau mày:
- Không lẽ đến ngay cả lời nói của cha mà quý tử cũng không tin ư?
Mụ Vĩ Nhạn xen vào, hối hả nói cốt cho Vương Sắc Toàn nghe:
- Qúy tử cứ xuống đây đi. Con muốn gì sẽ được đó mà. Mẹ bảo chứng cho lời nói của thân phụ quý tử.
Vương Sắc Toàn chớp mắt, lưỡi của y lại thè ra liếm hai vành môi dầy thâm xì:
- Qúy tử hổng dám xin nhiều. Chỉ cần thân phụ và thân mẫu cho con số kim lượng khoảng...
Vương Sắc Toàn lưỡng lự.
Vĩ Nhạn hối hả nói:
- Qúy tử đừng ngại, cứ nói ra đi, miễn quý tử đừng có nhảy xuống lầu mà chết là quý lắm rồi. Qúy tử cứ nói ra đi, đừng ngại... đừng ngại.
Vương Sắc Toàn nhìn Vương Sâm rồi buông một câu bằng chất giọng nhão nhè, nhão nhẹt:
- Thân phụ và thân mẫu cho quý tử một vạn lạng là quý tử sẽ bỏ ngay ý định nhảy lầu tự tử.
Vương Sâm nghe xong câu nói của Vương Sắc Toàn, hai mắt trợn ngược, tưởng đâu lão vừa bị trời trồng. Hai cánh môi dầy của lão mấp ma mấp máy mãi một lúc mới thốt được ra lời.
- Một vạn... một vạn lạng ư?
Vĩ Nhạn cũng chẳng khác gì Vương Sâm. Mụ ngây người nhìn Vương Sắc Toàn, lắp bắp nói:
- Những một vạn lượng sao quý tử?
Vương Sắc Toàn nhìn Kim Tài Đại Phú Vương Sâm khẽ gật đầu nói:
- Dạ, một vạn lượng mới đủ à.
Vương Sâm sa sầm mặt.
Vĩ Nhạn tru lên:
- Qúy tử cần chi, làm gì mà cần tới những một vạn lạng? Qúy tử biết số kim lượng đó lớn lắm không? Mới đây quý tử đã lấy một trăm lạng rồi mà.
Vương Sắc Toàn cau mày hừ nhạt rồi rít lên:
- Thì ra thân phụ và thân mẫu quý kim lượng hơn sinh mạng của quý tử. Thôi thì con sống làm gì nữa. Để quý tử chết đi rồi xem cơ ngơi Kim Tài Đại Phú của thân phụ và thân mẫu có còn ý nghĩa gì hay không.
Vương Sắc Toàn vừa nói vừa chồm ra ngoài lan can.
Mụ Vĩ Nhạn rối rít, khoát tay thét lớn:
- Qúy tử, khoan khoan nhảy xuống.
Mụ quay lại Vương Sâm:
- Ông tính thế nào?
Vương Sâm nhìn Vĩ Nhạn:
- Bà không nghe quý tử nói à? Nó đòi tới những một vạn lạng, số kim lượng đó đâu phải nhỏ. Nó có thể mua được cả gian Nguyệt Tình này đó.
- Nhưng nếu không cho quý tử thì nó tự vẫn chết. Ông biết không? Cả nhà chỉ có mỗi một mình quý tử thôi, ông muốn tôi và ông chết không có người để tang, săn sóc vong linh à?
Vương Sâm thở dài một tiếng rồi nghiêm giọng nói:
- Với ai thì còn hy vọng lòng hiếu đáp chứ với quý tử thì tôi không tin đâu. Nếu tôi đoán không lầm, quý tử còn muốn cho tôi và bà mau sớm về chầu diêm chúa để rảnh tay phung phí cơ ngơi mà tôi đã phải tận lực đổ bao nhiêu là mồ hôi nước mắt.
Mụ Vĩ Nhạn gào lên:
- Ông nói vậy mà có thể nghe được ư? Tôi không cần biết phải tốn bao nhiêu, nhưng nhất định không thể để quý tử chết được.
Mụ giật ống tay áo Vương Sâm:
- Ông có nghe tôi nói hay không?
Vương Sâm thở ra:
- Thôi được, để tôi bàn lại với quý tử.
Kim Tài Đại Phú nhìn lên Vương Sắc Toàn, trầm giọng thật ôn nhu nói:
- Qúy tử hãy nghe thân phụ nói đây nè.
Lão Kim Tài Đại Phú tằng hắng như để lấy hơi tạo cho thanh âm lão nghe thật là êm tai:
- Một vạn lạng là số tiền mà thân phụ và thân mẫu không phải không có để cho quý tử, nhưng số kim lượng đó quá lớn, thôi thì quý tử lấy tạm mười lạng vậy để tiêu xài có được không? Với mười lạng thì quý tử đã có thể vui vẻ ở Nguyệt Tình lầu đúng một tuần trăng rồi đó.
Vương Sắc Toàn cau mày chỉ tay vào mặt mình:
- Qúy tử của nhà Kim Tài Đại Phú mà chỉ được cho có mười lạng thôi ư? Mười lạng của thân phụ thì quý tử làm được cái gì? Để quý tử chết đi cho rồi.
Mụ Vĩ Nhạn gào lên:
- Khoan khoan... một trăm lạng vậy nhé.
Vương Sắc Toàn lắc đầu:
- Một trăm lạng đối với quý tử thì có đáng là bao.
Kim Tài Đại Phú Vương Sâm nhìn mụ Vĩ Nhạn, nhỏ giọng nói:
- Một trăm lạng, quý tử cũng chê ít.
Lão nhìn lên:
- Một trăm lạng đã là nhiều lắm rồi. Vậy quý tử lấy thêm mười lạng nữa. Tổng cộng là một trăm mười lạng, số kim lượng đó đủ cho quý tử thuê đứt tòa Nguyệt Tình trong một năm rồi đó.
Vương Sắc Toàn lắc đầu:
- Chỉ một trăm mười lạng thôi ư? Số tiền đó chưa đủ để thân phụ và thân mẫu làm hậu sự cho quý tử kia mà. Cả thành Dương Châu này ai mà không biết cơ ngơi của nhà họ Vương.
Vương Sắc Toàn lưỡng lự một lúc rồi nói:
- Nếu thân phụ và thân mẫu quý kim lượng hơn sinh mạng quý tử thì quý tử cũng chỉ bớt chút đỉnh thôi. Quỷ tử bớt cho thân phụ năm mươi lạng, còn lại chín trăm năm mươi lạng.
Nếu thân phụ và thân mẫu không cho đủ số kim lượng đó thì quý tử sẽ tự vẫn ngay lập tức.
Vương Sâm nhìn mụ Vĩ Nhạn lí nhí nói:
- Qúy tử đã chịu bớt năm mươi lạng, tất gã sẽ còn bớt thêm. Bà để cho tôi nói thêm một lời nữa.
Mụ Vĩ Nhạn nguýt Vương Sâm:
- Ông muốn nói gì thì nói, nhưng nếu quý tử chết thì tôi sẽ không tha cho ông đâu.
Vương Sâm khẽ gật đầu, rồi nhìn lại Vương Sắc Toàn:
- Qúy tử đã thố lộ chữ hiếu với thân phụ và thân mẫu rồi, sao không bớt thêm nữa cho thân phụ và thân mẫu vui vẻ? Tất cả mọi người đều vui vẻ có hay hơn không?
Vương Sắc Toàn chìa mặt tới:
- Bớt nữa à?
Vương Sâm gật đầu.
Vương Sắc Toàn chau mày:
- Không bớt thêm được nữa đâu.
- Thế cho phụ thân nói một tiếng vậy.
Vương Sắc Toàn lắc đầu:
- Không nói thêm bớt gì nữa. Cái tính của thân phụ quý tử sao lại không biết. Nếu hạ giảm được thì hạ giảm mãi không bao giờ ngừng. Thôi, nếu thân phụ đã quyết không cho quý tử thì cứ quay về mà chuẩn bị lo hậu sự.
Mụ Vĩ Nhạn rít lên:
- Ông nghe quý tử nói rồi chứ?
Mụ ngẩng lên nhìn Vương Sắc Toàn:
- Qúy tử, mẫu thân sẵn sàng cho quý tử số kim lượng đó. Qúy tử đừng có tự vẫn là được rồi.
Vương Sắc Toàn nhìn Vương Sâm:
- Thân phụ nghe thân mẫu nói rồi chứ?
Vương Sâm thở ra, rồi gật đầu nhưng cáu gắt nói:
- Ta không có điếc mà không nghe.
Vĩ Nhạn nhìn Vương Sâm rồi quay lại Vương Sắc Toàn:
- Thân phụ của quý tử đã bằng lòng rồi đó.
Vương Sắc Toàn quệt hai cánh mũi đang phồng to:
- Qúy tử cần có số kim lượng đó trước.
Mụ Vĩ Nhạn sững người:
- Với số kim lượng lớn như vậy thì mẫu thân đâu đem sẵn ở đây, quý tử cứ xuống đây rồi mẫu thân sẽ cho người về đại phủ lấy mà.
Vương Sắc Toàn lắc đầu.
Vương Sâm cáu giận nhìn Vương Sắc Toàn gằn từng tiếng:
- Đúng là hậu sinh khả ố mà. Ta đâu có dạy ngươi đi buôn, mà buôn cả tình nghĩa, đạo hiếu chứ.
Vương Sắc Toàn rít lên:
- Mẫu thân có nghe thân phụ nói gì không? Thân phụ không hiểu đạo nên mới nghĩ như vậy. Đáng lẽ ra thân phụ và thân mẫu phải vui vẻ khi biết quý tử học được những gì là tuyệt kỹ của nhà họ Vương. Con hơn cha là nhà có phước đấy chứ.
Vĩ Nhạn gật đầu, quay lại Vương Sâm:
- Qúy tử nói đúng, ông có nghe không? Con hơn cha là nhà có phước. Sau này quý tử kế tục sự nghiệp của ông còn khuếch trương cơ ngơi họ Vương to lớn gấp trăm lần nữa.
Được một quý tử như vậy thì ông tiếc chi số kim lượng kia chứ.
Mụ nhìn trả lại Vương Sắc Toàn:
- Qúy tử nói rất đúng.
Mụ giật tay áo Vương Sâm:
- Lão mau chìa số ngân phiếu đã thủ sẵn trong người ra cho tôi.
Vương Sâm thở dài cởi ruột tượng quấn quanh chiếc bụng to quá khổ. Lão nhìn chiếc ruột tượng, lắc đầu nói:
- Bà muốn làm gì thì làm, nhưng sẽ có ngày tôi và bà chưa mãn phần mà đã vội chống gậy đi ăn mày vì quý tử đó.
Vĩ Nhạn hừ nhạt với Vương Sâm:
- Ông chỉ khéo nói chuyện viễn vông. Cả cơ ngơi họ Vương có ngồi không ăn đến suốt đời cũng không hết được một phần mười thì sao có chuyện đi ăn mày.
- Chỉ ăn thôi thì không hết, chứ vung tay như quý tử thì núi cũng không còn.
Vĩ Nhạn nghe Vương Sâm nói, mặt thoáng lộ vẻ tư lự:
- Ông nói cũng đúng. Nhưng chẳng lẽ chúng ta chỉ biết nhìn quý tử chết hay sao? Tôi cho quý tử lần này thôi, rồi sẽ nói chuyện phải trái với quý tử đặng quý tử không còn vung tay nữa. Dù sao sinh mạng của quý tử cũng quý hơn kim lượng, mà chúng ta chỉ có mỗi mình Vương Sắc Toàn là người nối dõi tông đường.
Vương Sâm thở ra rồi nói:
- Bà muốn làm gì thì cứ làm.
Kim Tài Đại Phú vừa nói vừa trở bộ quay bước. Lão vừa đi vừa lắc đầu, thỉnh thoảng lại buông một tiếng thở dài như tiếc nuối số ngân phiếu đã buộc phải trao cho Vĩ Nhạn.
Vương Sâm đi rồi, Vĩ Nhạn mới ngẩng đầu nhìn lên, chìa túi ruột tượng đến trước:
- Qúy tử, số kim lượng mà con cần đây này, cứ xuống mà lấy.
Vương Sắc Toàn liếm mép:
- Được rồi, quý tử vô cùng biết ơn mẫu thân.
Gã vừa nói vừa lấn nhanh vào trong lầu Nguyệt Tình rồi xuất hiện ngay thềm hiên. Y nhanh chân bước đến trước mặt mụ Vĩ Nhạn, đoạt lấy chiếc túi ngân phiếu mở ra, liếc mắt nhìn.
Đôi mắt hau háu của gã quý tử Vương Sắc Toàn ánh lên cái nhìn háo hức. Gã cột chiếc túi ngân vào bụng rồi toe toét cười nói với mụ Vĩ Nhạn:
- Qúy tử đã làm phiền mẫu thân. Tội thật đáng trách. Nếu sau này mẫu thân có chết thì quý tử sẽ lập riêng một nhà từ đường để thờ cúng mẫu thân.
Vĩ Nhạn gật đầu:
- Mẫu thân cũng chỉ mong như vậy.
Mụ tính nói câu khuyên răn Vương Sắc Toàn, nhưng gã đã khoát tay:
- Mẫu thân đã mệt lắm rồi. Thỉnh người về Kim Tài đại phủ, quý tử có việc phải làm, rồi sẽ quay về hầu hạ mẫu thân sau.
Vương Sắc Toàn vừa nói vừa thối bộ, rồi lẩn nhanh vào trong gian Nguyệt Tình lầu.
Mụ Vĩ Nhạn đứng như bị trời trồng ngay trước cửa tòa lầu Nguyệt Tình. Mụ sao có thể bước vào trong đó được chứ, nhưng chẳng lẽ cứ đứng ngây mãi hay sao?
Buông một tiếng thở ra, Vĩ Nhạn khẽ lắc đầu rồi lẳng lặng bỏ đi.
Tất cả những gì diễn ra trước cửa lầu Nguyệt Tình đều đập vào mắt Cáp Nhật Hồng và sư gia lão bà Kha Giã Na.
Khi mụ Vĩ Nhạn và Vương Sâm bỏ đi rồi, Nhật Hồng mới quay sang nói với lão bà sư gia Kha Giã Na:
- Bà bà nghĩ sao về gã công tử họ Vương đó?
- Cơ ngơi Kim Tài của họ Vương chẳng bao lâu sẽ bị gã quý tử này đốt sạch trong mấy cái kỷ lâu này.
- Sao mỗi lần thấy gã công tử đó, ta thấy tưng tức thế nào đó.
- Chuyện của người Trung Nguyên, quận chúa nghĩ tới làm gì. Quận chúa cứ xem như chẳng thấy gã công tử họ Vương nọ. Hôm nay nhất định lão Nam Quân sẽ mò đến đây mà.
- Sư gia chắc như vậy chứ?
- Ai cũng có cái tật sống tật chết. Lão Nam Quân Gia Hầu cứ đúng ngày trăng tròn thì nhất định phải tìm đến lầu Nguyệt Tình để hái hoa. Chính cái cố tật bất di bất dịch đó mà ngoài cái danh Nam Quân ra, lão còn ngoại danh khác.
- Danh gì nữa?
Kha Giã Na lưỡng lự nhìn Cáp Nhật Hồng:
- Nói ra sơ ngại miệng với quận chúa.
Cáp Nhật Hồng mỉm cười:
- Sao bà bà lại ngại chứ. Một cái ngoại danh mà cũng ngại nói với ta ư? Bà bà cứ nói cho ta nghe xem.
- Ơ... Nam Quân Gia Hầu còn một ngoại danh thứ hai. Ngoại danh đó do bọn kỹ nữ đặt cho lão.
- Bọn kỹ nữ đặt ngoại danh cho Nam Quân Gia Hầu à? Lão là người võ lâm mà lại chịu để bọn kỹ nữ gắn danh xưng cho mình ư? Chuyện cũng lạ thật đó. Lão không có phản ứng gì sao?
- Đã không có phản ứng, lão quỷ Nam Quân còn thích thú với cái ngoại hiệu mà bọn kỹ nữ đã gán cho lão.
- Bà bà nói cho ta nghe coi.
Kha Giã Na nhìn Cáp Nhật Hồng:
- Bọn kỹ nữ gán cho Nam Quân Gia Hầu cái ngoại danh Dâm Thần.
Nghe hai tiếng Dâm Thần, mặt hoa của Cáp Nhật Hồng đỏ gấc vì thẹn.
Nàng quay mặt chỗ khác để tránh ánh mắt của Kha Giã Na.
Nàng lẩm nhẩm nói:
- Thế mà Nam Quân có thể chịu được. Lão có đúng là Dâm Thần không?
Kha Giã Na đáp lời nàng:
- Nếu không đúng thì lão quỷ Nam Quân Gia Hầu đã chẳng nhận cái ngoại danh nhơ nhuốc đó làm gì. Nếu Nam Quân Gia Hầu không giữ pho tượng kim thân La Hán thì Kha bà bà này chẳng tìm lão làm gì.
Kha Giã Na nhìn Nhật Hồng nói tiếp:
- Quận chúa gặp lão quỷ Nam Quân Gia Hầu phải cẩn trọng.
Cáp Nhật Hồng nhún vai:
- Không bắt được cọp thì sao có thể lấy được da cọp chứ. Huống chi ta đã cải dạng nam trang thì còn ngại gì lão Dâm Thần đó nữa.
Kha Giã Na buông một tiếng thở dài:
- Quận chúa nên biết Nam Quân Gia Hầu cũng là một trong năm vị kỳ thủ của võ lâm Trung Nguyên, sánh ngang với Khoái Kiếm Giang Mão, Bắc Thần Thôi Kỳ Lân, Tây Kỳ Thạch Khởi và Đông Độc Âu Dung Thừa. Hành tung của lão quỷ lại vô định, không một ai đoán được, ngoại trừ cái cố tật đúng ngày trăng tròn thì mới xuất hiện ở Nguyệt Tình lầu tìm hoa đưa đi. Nếu không may quận chúa lọt vào tay lão quỷ đó thì lão bà này không biết nói sao với nữ vương.
- Lão sư gia đừng quá lo lắng như vậy. Chúng ta còn những bốn người, không lẽ để xổng lão quỷ đó được ư?
- Mụ đây nói điều đó chỉ vì lo cho quận chúa mà thôi. Mụ mạn phép nói ra điều này.
- Lão sư gia cứ nói.
- Quận chúa không nên vào Nguyệt Tình lầu. Tòa lầu này không phải chỗ cho quận chúa quá vãng. Với lại hôm nay chúng ta phải đối phó với lão quỷ có ngoại danh Dâm Thần.
Quận chúa cứ ở lại đây mà chờ mụ cùng với hai vị Lạt Ma là được rồi.
Lão bà Kha Giã Na vừa dứt lời thì bất ngờ Cáp Nhật Hồng bật đứng dậy nhỏm người qua cửa sổ nhìn qua tòa lầu Nguyệt Tình. Thấy hành động khác thường của Nhật Hồng, Kha Giã Na tò mò nhìn theo hướng mắt của nàng.
Đôi chân mày bạc của Kha Giã Na cau hẳn lại khi thấy Lệnh Thế Kiệt đi cùng với một mỹ nữ bước vào Nguyệt Tình lầu. Mỹ nữ đó chẳng phải ai khác mà chính là chủ nhân Ma Cung Tiêu Thái Ngọc.
Kha Giã Na liếc trộm Cáp Nhật Hồng.
Hai cánh môi của nàng mím lại, sắc diện đã biến qua màu nhợt nhạt như đang tức giận điều gì đó.
Cáp Nhật Hồng lẩm nhẩm nói:
- Chính y phải không?
Kha Giã Na hỏi nàng:
- Quận chúa thấy Lệnh công tử?
- Sư gia cũng thấy Lệnh Thế Kiệt?
Nàng quay lại nhìn Kha Giã Na:
- Có đúng là Lệnh Thế Kiệt không?
- Đích thị là Lệnh công tử. Có lẽ Thế Kiệt xuất hiện tại Nguyệt Tình lầu nhằm một mục đích như chúng ta.
Kha Giã Na buông một tiếng thở dài:
- Xem chừng đêm nay chúng ta không được lợi lắm nếu Lệnh công tử xuất hiện ở đây.
Cáp Nhật Hồng như không nghe lời Kha Giã Na vừa nói mà lơ là hỏi ngược lại lão bà sư gia:
- Lệnh công tử đi cùng với một nữ nhân. Lão sư gia biết người đó không?
Kha Giã Na lắc đầu:
- Lão bà này sao biết được. Có thể ả kia là một kỹ nữ trong Nguyệt Tình lầu.
Cáp Nhật Hồng khẩn trương hẳn lên:
- Kỹ nữ trong Nguyệt Tình lầu? Sao Lệnh công tử lại có thể đi cùng với một kỹ nữ được chứ.
- Đó là chuyện của nam nhân, sao quận chúa có thể biết được.
Nhật Hồng lắc đầu:
- Ta không tin một người như Lệnh công tử lại có cái tâm giống như Nam Quân Gia Hầu Dâm Thần. Lão sư gia nhìn sao lại cho rằng ả kia là một kỹ nữ của Nguyệt Tình lầu?
- Trang phục của ả nói ra điều đó. Nếu một nữ nhân đoan trang thì không bao giờ vận trang y bằng lụa mỏng và lại bước chân vào lầu Nguyệt Tình với một nam nhân.
Cáp Nhật Hồng trợn tròn hai mắt:
- Vậy là Thế Kiệt cũng đi tìm hoa như lão Nam Quân Gia Hầu?
- Lệnh công tử đã vào Nguyệt Tình lầu với một ả kỹ nữ thì đích thị là đi tìm hoa rồi.
- Ta phải gặp Lệnh công tử.
Kha Giã Na cau mày:
- Quận chúa cũng vào Nguyệt Tình lầu ư?
Nhật Hồng gật đầu:
- Ta muốn biết Lệnh công tử có giống như lão Dâm Thần Nam Quân hay không?
- Điều đó chẳng giúp ích được gì cho chúng ta. Quận chúa đừng quên chúng ta đến Dương Châu lần này cốt để đoạt pho tượng kim thân La Hán của lão Dâm Thần Nam Quân.
- Ta biết rồi, nhưng cũng muốn biết con người thật của Lệnh Thế Kiệt. Nếu đúng như lão sư gia nói, y đến Nguyệt Tình lầu để tìm hoa thì ta sẽ giết y ngay.
Kha Giã Na cau mày:
- Quận chúa đừng quên những gì mà người võ lâm đã truyền tụng. Lệnh công tử giờ đây không phải như xưa nữa, mà là Quỷ Kiếm Khách.
Nhật Hồng sa sầm mặt, nhưng lạnh lùng nói:
- Mặc... dù Lệnh Thế Kiệt có là Quỷ Kiếm Khách thì ta cũng phải biết chân tướng của y ra sao.
Kha Giã Na lắc đầu:
- Quận chúa thân phận cành vàng lá ngọc của đất Tây Hạ, không nên vì một gã nam nhân mà dấn bước vào chốn ô uế.
- Kha Giã Na sư gia đừng cản ta nữa. Ta đã quyết định rồi thì không lùi bước đâu.
Cáp Nhật Hồng dời bộ bước ra cửa.
Kha Giã Na bối rối gọi:
- Quận chúa...
Cáp Nhật Hồng quay lại:
- Sư gia đừng cản ta. Nếu như ta có mệnh hệ nào thì sư gia cứ quay về Tây Hạ bẩm báo với mẫu thân. Ta bị hại là do lỗi của ta.
- Quận chúa.
Nhật Hồng quay ngoắt lại, mở cửa bước ra ngoài gian thượng khách trong tòa khách điếm đối diện tòa Nguyệt Tình lầu.
Kha Giã Na bước nhanh chân theo Cáp Nhật Hồng, nhưng nàng đã dừng bộ cản lão bà lại:
- Lão sư gia chưa cải trang mà đi cùng với ta thì Thế Kiệt nhất định sẽ nhận ra ngay.
Hãy để một mình ta vào trong Nguyệt Tình lầu. Còn sư gia thì cứ ở đây chờ đến khi lão Nam Quân Gia Hầu xuất hiện mới xuất đầu lộ diện.
- Lão bà này không yên tâm.
- Sư gia xuất hiện chẳng khác nào nói cho bọn cao thủ võ lâm Trung Nguyên biết mục đích của người Tây Hạ.
Kha Giã Na bối rối thở dài:
- Thân phận của quận chúa không thể...
Cáp Nhật Hồng cau mày tỏ vẻ bất nhẫn:
- Sư gia hãy quên thân phận của ta đi. Lúc này ta đang là nam nhân với nước da vàng bệnh như bị bệnh gan mà, sao có thể là quận chúa Tây Hạ được. Trong Nguyệt Tình lầu còn có nhị Lạt Ma, nên không ai có thể hại được ta. Và võ công của ta lại được đích truyền từ sư gia. Chẳng lẽ sư gia hãi sợ võ công của cao thủ Trung Nguyên nên không tin vào những gì đã truyền thụ cho ta?
- Lão bà đây chỉ lo cho quận chúa.
- Ta biết lão sư gia lo cho ta rồi, nhưng chẳng lẽ vì sự lo lắng đó mà ta mãi mãi phải chịu sự bảo bọc của sư gia à? Ta đã cạn lời, sư gia đừng cản nữa.
Nàng nhìn Kha Giã Na với ánh mắt khe khắt của một vị quận chúa. Chạm vào ánh mắt quyền uy của nàng, Kha Giã Na chỉ biết thở dài.
Nhật Hồng mỉm cười nói:
- Lão sư gia yên tâm, ta chẳng sao đâu.
- Nếu có chuyện gì xảy ra thì quận chúa cứ thoát ra ngoài Nguyệt Tình lầu.
Cáp Nhật Hồng gật đầu:
- Sư gia ở lại đây cũng phải chú nhãn để xem chừng lão Nam Quân Dâm Thần có xuất hiện không đó.
Kha Giã Na gật đầu nhưng buông một tiếng thở ra. Mụ nghiêm giọng thật trang trọng nói:
- Quận chúa phải hết sức cẩn thận.
- Sư gia yên tâm, ta tự khắc lo liệu được cho mình.
/64
|