“Em không cần bạn hướng dẫn.”
Đây là những lời đầu tiên phát ra từ tôi khi thầy House, Hiệu trưởng trường cấp ba Flatiron, giới thiệu tôi với Kiara Westford.
“Chúng tôi tự hào về chương trình hướng dẫn của mình,” thầy House nói với Alex. “Chúng giúp quá trình chuyển tới ngôi trường mới được thuận lợi hơn.”
Anh trai tôi gật đầu. “Em thì không có vấn đề gì. Em cũng thích ý tưởng đó.”
“Em thì không,” tôi lầm bầm. Tôi chẳng cần bạn hướng dẫn chết tiệt gì cả vì (1) qua cái cách Alex chào Kiara vài phút trước thì rõ ràng là anh tôi biết cô ấy, và (2) cô gái này chẳng hot gì cả; cô ấy buộc tóc đuôi ngựa, đi đôi bốt leo núi bằng da, mặc quần ngố với cái lô gô Under Armour đằng sau mông, và cái áo phông của cô ý thì trùm từ cổ đến mông với từ “MOUNTAINEER” ở mặt áo, và (3) tôi không cần một người trông trẻ, đặc biệt khi đó là người mà anh trai tôi sắp xếp.
Thầy House ngồi trên chiếc ghế da to màu nâu và đưa Kiara một bản copy thời khóa biểu của tôi. Tuyệt, vậy bây giờ cô gái này biết tôi phải làm gì mỗi giây trong ngày. Nếu tình huống này không được gọi là nhục nhã, thì ít ra nó cũng thật là nực cười.
“Đây là một ngôi trường lớn, Carlos,” thầy House nói như thể tôi sẽ không thể tự tìm được đường vậy. “Kiara là một học sinh gương mẫu. Em ấy sẽ chỉ cho em tủ đựng đồ và đưa em tới từng lớp học của em trong suốt tuần đầu tiên em ở đây.”
“Bạn đã sẵn sàng chưa?” Cô nàng hỏi tôi với nụ cười toe toét. “Chuông đã kêu rồi đấy.”
Liệu tôi có thể yêu cầu một bạn hướng dẫn khác không, ai đó không tỏ ra thật vui vẻ khi phải ở trường vào lúc 7.30 sáng?
Alex vẫy tay tạm biệt tôi, và tôi cực kì muốn được giơ ngón tay giữa với anh ấy, nhưng tôi không chắc là thầy hiệu trưởng sẽ đánh giá cao điều ấy.
Tôi đi theo học sinh gương mẫu vào trước tiền sảnh trống không và tôi nghĩ rằng tôi vừa tiến vào địa ngục. Tủ đựng đồ xếp thành từng dãy ở trong sảnh và các chữ kí ở trên khắp các bức tường. Chỗ này thì “ỦNG HỘ KAHN! – HÃY BẦU CHO MEGAN KAHN TRỞ THÀNH CHỦ TỊCH HỘI HỌC SINH” và chỗ khác thì “JASON TU – THỦ QUỸ HỘI HỌC SINH CỦA BẠN!” đang hiện lên với các chữ kí còn lại từ những người thực sự muốn “TẠO DỰNG NHỮNG TIÊU CHUẨN CHO BỮA TRƯA CỦA HỌC SINH CÓ ĐẦY ĐỦ DINH DƯỠNG HƠN – HÃY BẦU CHO VIỆC TẠO DỰNG TIÊU CHUẨN.”
Bữa trưa dinh dưỡng hơn á?
Hừ, ở Mexico thì học sinh phải ăn những gì mà mình mang từ nhà hoặc bất cứ cái gì được đặt trước mặt bạn. Chẳng có sự lựa chọn nào khác. Nơi mà tôi sống ở Mexico thì bạn phải ăn để sống chứ đừng nói đến chuyện còn lo lắng về calo hay carb. Người ta không sống như vua chúa ở Mexico. Nói cho cùng thì cũng như ở Mỹ, trong ba mốt bang ở Mexico cũng có những khu giàu có ở mỗi bang... nhưng gia đình tôi chỉ là không ở trong những khu đó. Tôi không thuộc về trường cấp ba Flatiron, và tôi cũng chắc rằng mình không muốn đi theo cô gái này suốt cả tuần. Tôi tự hỏi học sinh gương mẫu này có thể cố gắng nhiều thế nào trước khi quyết định bỏ cuộc và biến đi. Cô ấy chỉ tôi tủ đựng đồ của mình và tôi nhét đồ của mình vào trong. “Tủ đồ của tớ cách cậu hai tủ,” cô ấy thông báo cứ như thể đó là một điều tốt vậy. Khi tôi sẵn sàng, cùng lúc đó thì cô ấy đã nghiên cứu xong thời khóa biểu của tôi và đi về cuối sảnh. “Lớp của thấy Hennesey ở ngay đây thôi.”
Dosnde estas el servicio? (Nhà vệ sinh ở đâu nhỉ?) Tôi hỏi cô ấy.
Hả? Tớ không biết tiếng Tây Ban Nha. Je parle francais - tớ nói tiếng Pháp cơ.
Tại sao? Có rất nhiều người Pháp sống ở Colorado à?
Không, nhưng tớ muốn năm hai đại học mình sẽ đi du học một học kì như mẹ tớ đã làm.
Mẹ tôi thì thậm chí còn chưa tốt nghiệp trung học. Bà ấy mang thai Alex và cưới cha tôi.
Cậu học một thứ tiếng mà cậu sẽ chỉ dùng cho một học kì thôi ư? Với tớ thì điều này nghe thật ngớ ngẩn. Tôi dừng lại khi đi tới cánh cửa có kí hiệu nam được vẽ ở trên. Tôi chỉ vào cánh cửa. Servicio là nhà vệ sinh... Tớ muốn hỏi nhà vệ sinh ở đâu.
Oh. Cô ấy trông hơi bối rối, như thể cô ấy không biết chính xác làm sao để xoay xở với sự chênh lệch của thời khóa biểu. À, tớ nghĩ là tớ sẽ chờ cậu ở đây.
Đã đến lúc vui đùa một chút với cô bạn hướng dẫn của tôi. “Trừ khi cậu muốn vào bên trong và dẫn tớ đi xung quanh đấy… ý tớ là, tớ không biết liệu việc của bạn hướng dẫn có bao gồm cái đó không.”
“Không bao gồm đâu.” Cô ấy bĩu môi như một cô nàng chanh chua và lắc đầu. “Đi đi. Tớ sẽ đợi.”
Trong nhà vệ sinh, tôi đạt tay mình lên bồn rửa tay và hít hột hơi sâu. Tất cả những gì tôi thấy trong tấm gương đặt trên bồn rửa là một chàng trai có một gia đình chẳng ra sao cả. Đáng lẽ ra tôi nên nói thẳng với mẹ tôi sự thật là tôi đã bị sa thải khỏi nhà máy vì bảo vệ cho cô bé Emilie Juarez mười lăm tuổi khỏi sự quấy rối từ một trong những người giám sát. Đã quá tệ cho cô bé khi phải bỏ học đi làm để nuôi sống gia đình rồi. Khi ông ta nghĩ ông ta có thể đặt bàn tay bẩn thỉu của mình lên cô bé chỉ bởi ông ta là sếp, thì tôi nổi điên lên. Ừ thì hành động đó làm tôi mất việc… nhưng nó đáng, và nếu quay ngược lại thời gian tôi vẫn sẽ làm vậy dù cho đã biết trước hậu quả.
Tiếng gõ cửa mang tôi về lại thực tế, và thực tế chính là tôi được hộ tống đến lớp bởi một cô gái ăn mặc như sắp đi leo núi. Tôi không thể tưởng tượng được rằng một cô gái như Kiara có bao giờ lại cần một chàng trai bảo vệ, bởi nếu gã nào đe dọa thì cô nàng hoàn toàn có thể làm gã ta chết ngạt với cái áo quá khổ kia.
Cánh cửa kẽo kẹt hé ra một tẹo. “Cậu có ở đó không?” Giọng của Kiara vang vọng khắp nhà vệ sinh.
“Có.”
“Cậu sắp xong chưa?”
Tôi đảo mắt. Khi tôi ra khỏi nhà vệ sinh một phút sau đó và đi lên cầu thang, tôi nhận ra rằng người hộ tống của tôi không đi theo. Cô ấy đứng ở cái sảnh trống rỗng và cái nhìn chanh chua vẫn hiện hữu trên khuôn mặt. “Cậu không cần phải đi nữa đâu,” cô ấy nói, có vẻ như đang rất khó chịu. “Cậu đang cố trì hoãn.”
“Cậu đúng là thiên tài,” tôi nói thẳng, sau đó lại đi lên cầu thang. Một điểm cho Carlos Fuentes.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân của cô ấy đằng sau tôi khi cố gắng bắt kịp. Tôi đi xuống cái sảnh thứ hai, nghĩ làm thế nào để cắt đuôi cô ấy.
“Cám ơn vì đã khiến tớ bị muộn học quá lâu mà chẳng vì lí do gì cả,” cô ấy nói khi đang bước vội vàng đằng sau tôi.
“Đừng đổ tội cho tớ. Tớ có muốn một người trông trẻ đâu. Và cậu nên nhớ là tớ có thể tự tìm đường được.”
“Thật ư?” Cô ấy hỏi. “Bởi vì cậu vừa đi qua phòng học của thầy Hennesey rồi.”
Chết tiệt.
Một điểm cho học sinh gương mẫu.
Điểm số bây giờ là 1-1. Vấn đề là tôi không muốn hòa. Tôi muốn thắng… mà phải là thắng đậm. Tôi không thể không cảm thấy khó chịu khi thấy tia vui sướng lóe lên từ đôi mắt của cô nàng hướng dẫn. Tôi bước lại gần cô ấy, cực kì gần. “Cậu đã bao giờ trốn học chưa?” Tôi hỏi cô ấy, sự tinh quái và ve vãn hiện lên trong giọng nói của tôi. Nếu tôi muốn thoát khỏi cô ấy, tôi cần phải giành lấy quyền kiểm soát.
“Chưa,” cô ấy nói thật chậm, trông có vẻ lo lắng.
Tốt. Tôi thậm chí tiến lại gần hơn. “Thỉnh thoảng chúng ta cũng nên thử,” Tôi nói nhỏ, sau đó mở cửa lớp học.
Tôi nghe thấy tiếng cô ấy hít vào thật sâu. Nghe này, tôi không yêu cầu có được một khuôn mặt và hình thể mà mọi cô gái đều thấy hấp dẫn. Nhưng cám ơn sự pha trộn DNA của cha mẹ tôi, tôi có những thứ đó, và tôi không cảm thấy xấu hổ khi sử dụng chúng. Có khuôn mặt mà Adonis cũng phải ngưỡng mộ là một trong những lợi thế tôi có trong cuộc sống, và tôi tận dụng lợi thế đó bất kể khi nó là tốt hay xấu.
Kiara nhanh chóng giới thiệu tôi với thầy Hennesey, sau đó cũng lại nhanh chóng bước ra khỏi lớp. Tôi hi vọng là chiêu tán tỉnh của tôi đã đuổi được cô ấy. Nếu không thì tôi sẽ phải cố gắng hơn vào lần sau vậy. Tôi ngồi trong lớp toán và nhìn một lượt qua cả phòng học. Tất cả những học sinh ở đây đều trông như thể họ đến từ những nhà ở tầng lớp thượng lưu vậy. Ngôi trường này không giống như Fairfield ở ngoại ô Chicago, nơi mà tôi đã sống trước khi chuyển đến Mexico. Ở trường Fairfielk, chúng tôi có cả những đứa giàu và nghèo. Còn trường Flatiron giống như một trong những trường tư đắt tiền ở Chicago, nơi mà tất cả học sinh đều mặc đồng phục được thiết kế và lái những chiếc xe thật đẹp.
Chúng tôi đã từng đem những đứa đó ra làm trò cười. Và bây giờ thì tôi lại được bao quanh bởi những đứa như thế. Ngay khi tiết toán kết thúc. Kiara đã đứng đợi ở ngoài cửa lớp. Tôi cảm thấy không thể tin được.
“Thế nào rồi?” Cô ấy cố hỏi át đi tiếng ồn của những người đang vội vàng đi đến lớp học tiếp theo.
“Cậu sẽ không muốn tớ trả lời thật đâu phải không cưng?”
“Chắc chắn là không rồi. Thôi nào, chúng ta chỉ có năm phút thôi.” Cô ấy vẫy tay qua đám đông học sinh. Tôi đi theo sau, ngắm nhìn túm tóc đang đung đưa như đuôi ngựa theo mỗi bước đi của cô ấy. “Alex đã cảnh báo tớ rằng cậu là một kẻ nổi loạn.”
Cô ấy chưa được nhìn thấy đâu. “Làm thế nào mà cậu biết anh trai tớ?”
“Anh ấy là một trong những học sinh của bố tớ. Và anh ấy cũng giúp tớ với con xe tớ đang sửa nữa.”
Cô gái này lại hư cấu rồi. Sửa xe á? “Cậu biết gì về sửa xe chứ?”
“Hơn cậu đấy,” cô ấy nói vọng lại từ đằng trước.
Tôi cười. “Muốn cá không?”
“Có thể.” Cô ấy dừng trước một lớp học. “Đây là lớp sinh học của cậu.”
Một cô nàng siêu hót đi qua chúng tôi và bước vào lớp. Cô ấy mặc một cái quần jean thật bó, và cả một cái áo phông còn bó hơn. “Wow, ai thế?”
“Madison Stone,” Kiara nói khẽ.
“Giới thiệu tớ với cô ấy đi.”
“Tại sao?”
Bởi vì tôi biết điều đó sẽ làm cậu khó chịu. “Tại sao không?”
Cô ấy ghì chặt quyển sách ở trước ngực như thể chúng là chiếc khiên của tấm áo giáp. “Có năm lí do nhảy ra từ đầu tớ.”
Tôi nhún vai. “Okay, liệt kê ra đi.”
“Không có thời gian đâu, vì chuông sắp kêu rồi. Cậu có thể tự giới thiệu bản thân với cô Shevelenko được không? Tớ vừa nhớ ra là mình đã bỏ quên bài tập tiếng Pháp ở tủ đựng đồ.”
“Thế thì cậu đi nhanh đi.” Tôi nhìn vào cổ tay, mặc dù không có đồng hồ nhưng tôi không nghĩ là cô áy sẽ để ý. “Chuông sắp kêu rồi đấy.”
“Tớ sẽ gặp cậu ở lớp học sau.” Cô ấy chạy xuống sảnh.
Trong lớp, tôi đợi cô Shevelenko ngẩng đầu lên khỏi mặt bàn và nhận ra tôi. Cô ấy đang nhìn vào laptop, trông như đang gửi email cá nhân vậy.
Tôi hắng giọng để cô ấy chú ý. Cô ấy nhìn tôi, rồi thay đổi chương trình trên laptop. “Ngồi chỗ nào cũng được. Rồi tôi sẽ điểm danh trong một phút nữa.” “Em là học sinh mới,” tôi nói. Cô ấy lẽ ra nên tự phát hiện ra bởi vì tôi đâu có ở trong lớp vào hai tuần trước, nhưng thôi sao cũng được.
“Em là học sinh trao đổi từ Mexico à?”
Không hẳn. Tôi là học sinh chuyển đến, nhưng tôi không nghĩ là cô ấy quan tâm đến chi tiết đó.
“Vâng ạ.”
Tôi không thể không chú ý đến những giọt mồ hôi lấm tấm trên ria mép của cô. Tôi khá chắc chắn rằng thể nào cũng sẽ có người chú ý đến điều đó. Dì Consuelo của tôi có vấn đề tương tự như thế cho đến khi mẹ tôi wax cho dì.
“Em nói tiếng Tây Ban Nha hay tiếng Anh khi ở quê nhà?” Cô Shevelenko hỏi.
Tôi thậm chí còn không chắc rằng liệu câu hỏi này có được phép không, nhưng thôi sao cũng được. “Cả hai ạ.”
Cô ấy ngẩng cổ và nhìn khắp lớp. “Ramiro, qua đây.”
Thằng nhóc Mỹ Latinh này đi đến bên bàn giáo viên. Nó là một phiên bản cao hơn của bạn thân Alex, Paco. Alex và Paco đã bị bắn, và cuộc sống của toàn bộ chúng tôi đã bị đảo lộn hết cả. Rồi Paco chết. Tôi không biết liệu có ai trong số chúng tôi biết được đầy đủ điều gì đã xảy ra. Ngay sau khi anh trai tôi ra viện, chúng tôi chuyển đến Mexico sống với gia đình. Sau phát đạn đó, không có điều gì tương tự xảy ra nữa.
“Ramio, đây là…” Cô Shevelenko nhìn qua tôi. “Tên em là gì?”
“Carlos.”
Cô ấy đảo mắt qua thằng nhóc Ramio. “Cậu ấy và em đều là người Mexico. Các em sẽ trở thành một cặp nói tiếng Tây Ban Nha.”
Tôi theo Ramiro trở lại một trong những chiếc bàn thí nghiệm. “Cô ấy nói thật à?” Tôi nghe thấy.
“Đại khái là thật. Năm ngoái tớ nghe nói Shevy Bự gọi thằng đó là Ivan.”
“Cô ấy còn mất sáu tháng để nhớ được tên của một đứa đến từ Nga.”
“Shevy Bự là sao?” Tôi hỏi.
“Đừng nhìn tớ,” Ramiro nói. “Có phải tớ đặt ra đâu. Cô ấy có biệt danh ấy từ hai mươi năm trước rồi.”
Chuông vào lớp đã kểu rồi, nhưng mọi người vẫn nói chuyện. Shevy Bự đã quay trở lại với cái máy tính của cô ấy, bận rộn với cái email.
“Tên tớ là Ramiro, nhưng nghe nó đặc sệt Mexico nên mọi người gọi tớ là Ram.”
Tên tôi cũng đặc sệt Mexico, nhưng tôi không cảm thấy là mình cần phải xem thường những gì thuộc của mình và đổi tên thành Carl để có thể hòa hợp. Mọi người nhìn vào tôi và biết tôi là người Mỹ Latinh, vậy sao phải vờ như mình không phải?
Tôi luôn luôn cho rằng Alex muốn trở thành người da trắng bởi anh ấy không để mọi người gọi bằng cái tên khai sinh, Alejandro.
“Tên tớ là Carlos. Và cậu có thể gọi tớ là Carlos.”
Bây giờ thì tôi đang chú ý tớ cậu ấy, tôi để ý rằng Ram đang mặc một cái áo phông chơi golf với một cái logo của người thiết kế. Gia đình cậu ấy có thể ở Mexico nhưng tôi dám cá là chẳng ở nơi nào gần chỗ của gia đình tôi đâu.
“Vậy ở nơi này có gì vui không?” Tôi hỏi cậu ấy.
“Đi chơi ở Trung tâm thương mại Pearl Street, đi xem phim, đi bộ đường dài, trượt tuyết, chèo thuyền, leo núi, tiệc tùng với mấy cô nàng từ Niwot và Longmont.”
Trong những thứ đó chả có thứ gì vui, ngoại trừ phần tiệc tùng. Phía chéo bàn chúng tôi là cô nàng hot girl Madison. Cùng với cái áo bó sát, cô ấy có mái tóc dài màu vàng hoe, một nụ cười rạng rỡ thậm chí có thể sánh ngang với Brittany. Không phải tôi có ý gì với bạn gái của anh trai, nhưng họ đều thuộc kiểu khó có thể quên được. Madison trườn qua bàn. “Tớ nghe nói cậu là học sinh mới,” cô ấy nói. “Tớ là Madison. Và cậu là…”
“Carlos,” Ram buột miệng trước khi tôi kịp nói bất cứ thứ gì.
“Tớ chắc rằng cậu ấy có thể tự giới thiệu bản thân mà Ram,” cô ấy xì một tiếng, sau đó vén tóc ra sau tai, để lộ ra đôi khuyên tai bằng kim cương mà thực sự có thể làm chói lòa mắt mọi người nếu ánh mặt trời chiếu đúng vào góc độ của chúng. Cô ấy trườn qua bên tôi và cắn môi dưới. “Cậu là học sinh mới từ Meh-hee-co phải không?”
Tôi luôn phát cáu khi những đứa da trắng cố gắng phát âm như thể chúng nó đến từ Mexico. Tôi tự hỏi cô ấy còn nghe được những gì về tôi nữa. “Sí,” (Phải) tôi nói. Cô ấy nhoẻn miệng cười một cách gợi cảm với tôi rồi trườn người sát hơn vào. “Estas muy caliente.” (Cậu rất hot) Tôi nghĩ là cô ấy nói tôi hot. Đấy không phải là cách chúng tôi nói ở Meh-hee-co, nhưng tôi biết đại ý là thế. “Tớ cần một gia sư tiếng Tây Ban Nha. Gia sư lần trước hoàn toàn là một kẻ thất bại.”
Ram hắng giọng. “Qué tipa! (Thất bại gì chứ!) Cậu không cần phải đoán đâu, tớ chính là gia sư lần trước đấy.”
Tôi vẫn ngắm nhìn Madison. Cuộc sống của cô ấy thật dễ dàng, và hiển nhiên cô ấy chẳng có vấn đề gì với việc phô trương những gì mình có. Ngoài làn da bánh mật, những cô nàng Mexico ngoại lai là kiểu ưa thích của tôi, tôi đoán chẳng thằng nào có thể chống cự trước Madison. Và cô ấy cũng biết điều đó.
Khi một cô gái khác gọi cô ấy qua bàn bên, tôi quay sang Ram. “Cậu làm gia sư cho cô ấy hay hẹn hò cô ấy thế?” Tôi hỏi cậu ấy.
“Cả hai. Đôi khi là cùng một lúc. Nhưng chúng tớ đã chia tay từ hai tháng trước. Nghe lời khuyên của tớ và tránh xa cô ấy ra. Cô ta có thể cắn đấy.”
“Theo đúng nghĩa đen á?” Tôi hỏi, nhe răng cười.
“Thực sự thì cậu sẽ không muốn đến gần cô ấy để tìm ra câu trả lời cho câu hỏi đó đâu. Chỉ cần biết là cho đến lúc cuối của mối quan hệ, tớ trở thành học sinh và cô ấy trở thành gia sư. Và tớ đang không nói về tiếng Tây Ban Nha đâu.”
“Estas sabrosa. (Được đấy) Tớ sẽ nắm bắt cơ hội.”
“Cứ tự nhiên,” Ram nói với một cái nhún vai, bởi Shevy Bự đã ngồi dậy và bắt đầu bài giảng. “Nhưng đừng nói là tớ đã không cảnh báo nhé.”
Tôi không lên kế hoạch để trở thành bạn trai của ai cả, nhưng tôi không ngại mang một vài cô gái từ trường Flatiron đến chỗ của Alex chỉ để chứng minh rằng tôi hoàn toàn đối lập với anh ấy. Tôi nhìn sang Madison và cô ấy mỉm cười như thể hứa hẹn một điều gì đó hơn thế. Yeah, cô ấy thật hoàn hảo để mang về chỗ Alex. Cô ấy giống Brittany, nhưng không có vầng hào quang như một vị thánh trên đầu.
Sau khi chịu đựng các lớp buổi sáng, tôi đã hoàn toàn sẵn sàng cho bữa trưa. Khi chuông reo, tôi thấy mừng khi Kiara không đợi ở ngoài như cô ấy nói. Tôi thò tay vào tủ đựng đồ lấy ra bữa trưa tôi gói từ tủ lạnh của Alex.
Có thể là bạn hướng dẫn của tôi đã từ bỏ rồi. Điều đó thật tuyệt với tôi, ngoại trừ việc tôi mất tới mười phút để tìm căng tin. Khi tôi bước tới phòng ăn trưa, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần là sẽ phải ngồi một mình cho đến khi tôi thấy Ram vẫy tôi qua.
“Cảm ơn vì đã bỏ rơi tớ,” một giọng nói cất lên từ sau lưng tôi.
Tôi quay lại nhìn bạn hướng dẫn của mình. “Tớ đã nghĩ là cậu bỏ rồi.”
Cô ấy lắc đầu như thể đó là điều kì cục nhất mà cô ấy đã từng nghe. “Tất nhiên là tớ không bỏ. Tớ chỉ là không ra được sớm thôi.”
“Tệ quá,” tôi nói, tỏ vẻ rất thông cảm. “Nếu biết thế thì tớ đã đợi rồi…”
“Ừ phải.” Cô ấy gật đầu với cái bàn của Ram. “Ra ngồi với Ram đi. Tớ thấy cậu ấy vẫy cậu qua.”
Tôi ném cho cô ấy một cái nhìn kinh ngạc. “Cậu thực sự cho phép tớ ngồi với cậu ấy à?”
“Cậu có thể ngồi với tớ,” cô ấy nói, như thể tôi sẽ chọn ý tưởng này vậy.
“Ồ không, cảm ơn.”
“Đó đúng là điều tớ nghĩ.”
Khi Kiara đứng trong dãy xếp hàng mua đồ ăn, tôi đi qua bàn của Ram. Tôi đứng sau lưng ghế khi Ram giới thiệu tôi với bạn bè của cậu ấy, tất cả đều là những đứa da trắng trông như bản sao của nhau vậy. Họ đang nói về các cô gái, thể thao và những đội bóng yêu thích. Tôi nghi ngờ là có người nào trong số họ có thể tồn tại dù chỉ một ngày trong nhà máy đường ở Mexico không. Một số đứa bạn của tôi kiếm ít hơn mười lăm đô mỗi ngày. Còn đồng hồ của mấy đứa ở đây chắc hẳn còn có giá trị hơn mấy năm tiền lương của bạn tôi.
Madison xuất hiện ở bàn chúng tôi khi Ram trở lại từ quầy đồ ăn. “Chào các chàng trai,” cô ấy nói.
“Bố mẹ tớ sẽ ra khỏi thị trấn vào cuối tuần này. Tớ có một bữa tiệc vào tối thứ sáu nếu các cậu muốn tới. Chỉ là đừng nói với Ram điều này.”
Madison lấy ví và rút ra một thỏi son bóng. Cô ấy nhúng đầu cọ vào nhiều lần, sau đó chu môi lại và quệt lên môi. Khi tôi nghĩ cô ấy đã quệt xong thì môi cô ấy tại mở ra thành hình chữ O và xoáy cái cọ vòng quanh. Tôi nhìn quanh xem có ai khác cũng đang theo dõi màn trình diễn son bóng gợi cảm này không. Chắc chắn là có, hai người bạn của Ram đã ngừng nói chuyện, hoàn toàn tập trung vào Madison và tài năng đặc biệt của cô ấy. Ram đã quay lại vào tập trung vào việc ăn miếng pepperoni pizza của cậu ấy.
Mùi hương từ đôi môi của Madison khiến tôi tập trung lại vào cô ấy. “Carlos, để tớ viết thông tin của tớ cho cậu,” cô ấy nói, sau đó lấy ra một cái bút và cầm lấy tay tôi. Cô ấy viết lên đó số điện thoại và địa chỉ như thể cô ấy là một nghệ sĩ. Khi hoàn thành, cô ấy vẫy theo kiểu lắc lắc mấy ngón tay, sau đó bước đi ra ngồi cùng mấy người bạn của cô ấy. Tôi cắn một miếng sandwich và nhìn khắp một lượt nhà ăn, tìm kiếm Kiara, kẻ anti-Madison. Cô ấy đang ngồi với một gã có mái tóc bù xù rủ xuống mặt. Gã này có chiều cao và dáng người tầm tầm tôi. Đó là bạn trai cô ấy à? Nếu là vậy thì tôi thấy tiếc cho chàng trai này. Kiara là kiểu con gái mong muốn có người bạn trai phục tùng và quỳ dưới gối mình. Còn cơ thể và trí óc tôi không phục tùng ai và tôi thà chết khi phải quỳ dưới gối ai đó.
Đây là những lời đầu tiên phát ra từ tôi khi thầy House, Hiệu trưởng trường cấp ba Flatiron, giới thiệu tôi với Kiara Westford.
“Chúng tôi tự hào về chương trình hướng dẫn của mình,” thầy House nói với Alex. “Chúng giúp quá trình chuyển tới ngôi trường mới được thuận lợi hơn.”
Anh trai tôi gật đầu. “Em thì không có vấn đề gì. Em cũng thích ý tưởng đó.”
“Em thì không,” tôi lầm bầm. Tôi chẳng cần bạn hướng dẫn chết tiệt gì cả vì (1) qua cái cách Alex chào Kiara vài phút trước thì rõ ràng là anh tôi biết cô ấy, và (2) cô gái này chẳng hot gì cả; cô ấy buộc tóc đuôi ngựa, đi đôi bốt leo núi bằng da, mặc quần ngố với cái lô gô Under Armour đằng sau mông, và cái áo phông của cô ý thì trùm từ cổ đến mông với từ “MOUNTAINEER” ở mặt áo, và (3) tôi không cần một người trông trẻ, đặc biệt khi đó là người mà anh trai tôi sắp xếp.
Thầy House ngồi trên chiếc ghế da to màu nâu và đưa Kiara một bản copy thời khóa biểu của tôi. Tuyệt, vậy bây giờ cô gái này biết tôi phải làm gì mỗi giây trong ngày. Nếu tình huống này không được gọi là nhục nhã, thì ít ra nó cũng thật là nực cười.
“Đây là một ngôi trường lớn, Carlos,” thầy House nói như thể tôi sẽ không thể tự tìm được đường vậy. “Kiara là một học sinh gương mẫu. Em ấy sẽ chỉ cho em tủ đựng đồ và đưa em tới từng lớp học của em trong suốt tuần đầu tiên em ở đây.”
“Bạn đã sẵn sàng chưa?” Cô nàng hỏi tôi với nụ cười toe toét. “Chuông đã kêu rồi đấy.”
Liệu tôi có thể yêu cầu một bạn hướng dẫn khác không, ai đó không tỏ ra thật vui vẻ khi phải ở trường vào lúc 7.30 sáng?
Alex vẫy tay tạm biệt tôi, và tôi cực kì muốn được giơ ngón tay giữa với anh ấy, nhưng tôi không chắc là thầy hiệu trưởng sẽ đánh giá cao điều ấy.
Tôi đi theo học sinh gương mẫu vào trước tiền sảnh trống không và tôi nghĩ rằng tôi vừa tiến vào địa ngục. Tủ đựng đồ xếp thành từng dãy ở trong sảnh và các chữ kí ở trên khắp các bức tường. Chỗ này thì “ỦNG HỘ KAHN! – HÃY BẦU CHO MEGAN KAHN TRỞ THÀNH CHỦ TỊCH HỘI HỌC SINH” và chỗ khác thì “JASON TU – THỦ QUỸ HỘI HỌC SINH CỦA BẠN!” đang hiện lên với các chữ kí còn lại từ những người thực sự muốn “TẠO DỰNG NHỮNG TIÊU CHUẨN CHO BỮA TRƯA CỦA HỌC SINH CÓ ĐẦY ĐỦ DINH DƯỠNG HƠN – HÃY BẦU CHO VIỆC TẠO DỰNG TIÊU CHUẨN.”
Bữa trưa dinh dưỡng hơn á?
Hừ, ở Mexico thì học sinh phải ăn những gì mà mình mang từ nhà hoặc bất cứ cái gì được đặt trước mặt bạn. Chẳng có sự lựa chọn nào khác. Nơi mà tôi sống ở Mexico thì bạn phải ăn để sống chứ đừng nói đến chuyện còn lo lắng về calo hay carb. Người ta không sống như vua chúa ở Mexico. Nói cho cùng thì cũng như ở Mỹ, trong ba mốt bang ở Mexico cũng có những khu giàu có ở mỗi bang... nhưng gia đình tôi chỉ là không ở trong những khu đó. Tôi không thuộc về trường cấp ba Flatiron, và tôi cũng chắc rằng mình không muốn đi theo cô gái này suốt cả tuần. Tôi tự hỏi học sinh gương mẫu này có thể cố gắng nhiều thế nào trước khi quyết định bỏ cuộc và biến đi. Cô ấy chỉ tôi tủ đựng đồ của mình và tôi nhét đồ của mình vào trong. “Tủ đồ của tớ cách cậu hai tủ,” cô ấy thông báo cứ như thể đó là một điều tốt vậy. Khi tôi sẵn sàng, cùng lúc đó thì cô ấy đã nghiên cứu xong thời khóa biểu của tôi và đi về cuối sảnh. “Lớp của thấy Hennesey ở ngay đây thôi.”
Dosnde estas el servicio? (Nhà vệ sinh ở đâu nhỉ?) Tôi hỏi cô ấy.
Hả? Tớ không biết tiếng Tây Ban Nha. Je parle francais - tớ nói tiếng Pháp cơ.
Tại sao? Có rất nhiều người Pháp sống ở Colorado à?
Không, nhưng tớ muốn năm hai đại học mình sẽ đi du học một học kì như mẹ tớ đã làm.
Mẹ tôi thì thậm chí còn chưa tốt nghiệp trung học. Bà ấy mang thai Alex và cưới cha tôi.
Cậu học một thứ tiếng mà cậu sẽ chỉ dùng cho một học kì thôi ư? Với tớ thì điều này nghe thật ngớ ngẩn. Tôi dừng lại khi đi tới cánh cửa có kí hiệu nam được vẽ ở trên. Tôi chỉ vào cánh cửa. Servicio là nhà vệ sinh... Tớ muốn hỏi nhà vệ sinh ở đâu.
Oh. Cô ấy trông hơi bối rối, như thể cô ấy không biết chính xác làm sao để xoay xở với sự chênh lệch của thời khóa biểu. À, tớ nghĩ là tớ sẽ chờ cậu ở đây.
Đã đến lúc vui đùa một chút với cô bạn hướng dẫn của tôi. “Trừ khi cậu muốn vào bên trong và dẫn tớ đi xung quanh đấy… ý tớ là, tớ không biết liệu việc của bạn hướng dẫn có bao gồm cái đó không.”
“Không bao gồm đâu.” Cô ấy bĩu môi như một cô nàng chanh chua và lắc đầu. “Đi đi. Tớ sẽ đợi.”
Trong nhà vệ sinh, tôi đạt tay mình lên bồn rửa tay và hít hột hơi sâu. Tất cả những gì tôi thấy trong tấm gương đặt trên bồn rửa là một chàng trai có một gia đình chẳng ra sao cả. Đáng lẽ ra tôi nên nói thẳng với mẹ tôi sự thật là tôi đã bị sa thải khỏi nhà máy vì bảo vệ cho cô bé Emilie Juarez mười lăm tuổi khỏi sự quấy rối từ một trong những người giám sát. Đã quá tệ cho cô bé khi phải bỏ học đi làm để nuôi sống gia đình rồi. Khi ông ta nghĩ ông ta có thể đặt bàn tay bẩn thỉu của mình lên cô bé chỉ bởi ông ta là sếp, thì tôi nổi điên lên. Ừ thì hành động đó làm tôi mất việc… nhưng nó đáng, và nếu quay ngược lại thời gian tôi vẫn sẽ làm vậy dù cho đã biết trước hậu quả.
Tiếng gõ cửa mang tôi về lại thực tế, và thực tế chính là tôi được hộ tống đến lớp bởi một cô gái ăn mặc như sắp đi leo núi. Tôi không thể tưởng tượng được rằng một cô gái như Kiara có bao giờ lại cần một chàng trai bảo vệ, bởi nếu gã nào đe dọa thì cô nàng hoàn toàn có thể làm gã ta chết ngạt với cái áo quá khổ kia.
Cánh cửa kẽo kẹt hé ra một tẹo. “Cậu có ở đó không?” Giọng của Kiara vang vọng khắp nhà vệ sinh.
“Có.”
“Cậu sắp xong chưa?”
Tôi đảo mắt. Khi tôi ra khỏi nhà vệ sinh một phút sau đó và đi lên cầu thang, tôi nhận ra rằng người hộ tống của tôi không đi theo. Cô ấy đứng ở cái sảnh trống rỗng và cái nhìn chanh chua vẫn hiện hữu trên khuôn mặt. “Cậu không cần phải đi nữa đâu,” cô ấy nói, có vẻ như đang rất khó chịu. “Cậu đang cố trì hoãn.”
“Cậu đúng là thiên tài,” tôi nói thẳng, sau đó lại đi lên cầu thang. Một điểm cho Carlos Fuentes.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân của cô ấy đằng sau tôi khi cố gắng bắt kịp. Tôi đi xuống cái sảnh thứ hai, nghĩ làm thế nào để cắt đuôi cô ấy.
“Cám ơn vì đã khiến tớ bị muộn học quá lâu mà chẳng vì lí do gì cả,” cô ấy nói khi đang bước vội vàng đằng sau tôi.
“Đừng đổ tội cho tớ. Tớ có muốn một người trông trẻ đâu. Và cậu nên nhớ là tớ có thể tự tìm đường được.”
“Thật ư?” Cô ấy hỏi. “Bởi vì cậu vừa đi qua phòng học của thầy Hennesey rồi.”
Chết tiệt.
Một điểm cho học sinh gương mẫu.
Điểm số bây giờ là 1-1. Vấn đề là tôi không muốn hòa. Tôi muốn thắng… mà phải là thắng đậm. Tôi không thể không cảm thấy khó chịu khi thấy tia vui sướng lóe lên từ đôi mắt của cô nàng hướng dẫn. Tôi bước lại gần cô ấy, cực kì gần. “Cậu đã bao giờ trốn học chưa?” Tôi hỏi cô ấy, sự tinh quái và ve vãn hiện lên trong giọng nói của tôi. Nếu tôi muốn thoát khỏi cô ấy, tôi cần phải giành lấy quyền kiểm soát.
“Chưa,” cô ấy nói thật chậm, trông có vẻ lo lắng.
Tốt. Tôi thậm chí tiến lại gần hơn. “Thỉnh thoảng chúng ta cũng nên thử,” Tôi nói nhỏ, sau đó mở cửa lớp học.
Tôi nghe thấy tiếng cô ấy hít vào thật sâu. Nghe này, tôi không yêu cầu có được một khuôn mặt và hình thể mà mọi cô gái đều thấy hấp dẫn. Nhưng cám ơn sự pha trộn DNA của cha mẹ tôi, tôi có những thứ đó, và tôi không cảm thấy xấu hổ khi sử dụng chúng. Có khuôn mặt mà Adonis cũng phải ngưỡng mộ là một trong những lợi thế tôi có trong cuộc sống, và tôi tận dụng lợi thế đó bất kể khi nó là tốt hay xấu.
Kiara nhanh chóng giới thiệu tôi với thầy Hennesey, sau đó cũng lại nhanh chóng bước ra khỏi lớp. Tôi hi vọng là chiêu tán tỉnh của tôi đã đuổi được cô ấy. Nếu không thì tôi sẽ phải cố gắng hơn vào lần sau vậy. Tôi ngồi trong lớp toán và nhìn một lượt qua cả phòng học. Tất cả những học sinh ở đây đều trông như thể họ đến từ những nhà ở tầng lớp thượng lưu vậy. Ngôi trường này không giống như Fairfield ở ngoại ô Chicago, nơi mà tôi đã sống trước khi chuyển đến Mexico. Ở trường Fairfielk, chúng tôi có cả những đứa giàu và nghèo. Còn trường Flatiron giống như một trong những trường tư đắt tiền ở Chicago, nơi mà tất cả học sinh đều mặc đồng phục được thiết kế và lái những chiếc xe thật đẹp.
Chúng tôi đã từng đem những đứa đó ra làm trò cười. Và bây giờ thì tôi lại được bao quanh bởi những đứa như thế. Ngay khi tiết toán kết thúc. Kiara đã đứng đợi ở ngoài cửa lớp. Tôi cảm thấy không thể tin được.
“Thế nào rồi?” Cô ấy cố hỏi át đi tiếng ồn của những người đang vội vàng đi đến lớp học tiếp theo.
“Cậu sẽ không muốn tớ trả lời thật đâu phải không cưng?”
“Chắc chắn là không rồi. Thôi nào, chúng ta chỉ có năm phút thôi.” Cô ấy vẫy tay qua đám đông học sinh. Tôi đi theo sau, ngắm nhìn túm tóc đang đung đưa như đuôi ngựa theo mỗi bước đi của cô ấy. “Alex đã cảnh báo tớ rằng cậu là một kẻ nổi loạn.”
Cô ấy chưa được nhìn thấy đâu. “Làm thế nào mà cậu biết anh trai tớ?”
“Anh ấy là một trong những học sinh của bố tớ. Và anh ấy cũng giúp tớ với con xe tớ đang sửa nữa.”
Cô gái này lại hư cấu rồi. Sửa xe á? “Cậu biết gì về sửa xe chứ?”
“Hơn cậu đấy,” cô ấy nói vọng lại từ đằng trước.
Tôi cười. “Muốn cá không?”
“Có thể.” Cô ấy dừng trước một lớp học. “Đây là lớp sinh học của cậu.”
Một cô nàng siêu hót đi qua chúng tôi và bước vào lớp. Cô ấy mặc một cái quần jean thật bó, và cả một cái áo phông còn bó hơn. “Wow, ai thế?”
“Madison Stone,” Kiara nói khẽ.
“Giới thiệu tớ với cô ấy đi.”
“Tại sao?”
Bởi vì tôi biết điều đó sẽ làm cậu khó chịu. “Tại sao không?”
Cô ấy ghì chặt quyển sách ở trước ngực như thể chúng là chiếc khiên của tấm áo giáp. “Có năm lí do nhảy ra từ đầu tớ.”
Tôi nhún vai. “Okay, liệt kê ra đi.”
“Không có thời gian đâu, vì chuông sắp kêu rồi. Cậu có thể tự giới thiệu bản thân với cô Shevelenko được không? Tớ vừa nhớ ra là mình đã bỏ quên bài tập tiếng Pháp ở tủ đựng đồ.”
“Thế thì cậu đi nhanh đi.” Tôi nhìn vào cổ tay, mặc dù không có đồng hồ nhưng tôi không nghĩ là cô áy sẽ để ý. “Chuông sắp kêu rồi đấy.”
“Tớ sẽ gặp cậu ở lớp học sau.” Cô ấy chạy xuống sảnh.
Trong lớp, tôi đợi cô Shevelenko ngẩng đầu lên khỏi mặt bàn và nhận ra tôi. Cô ấy đang nhìn vào laptop, trông như đang gửi email cá nhân vậy.
Tôi hắng giọng để cô ấy chú ý. Cô ấy nhìn tôi, rồi thay đổi chương trình trên laptop. “Ngồi chỗ nào cũng được. Rồi tôi sẽ điểm danh trong một phút nữa.” “Em là học sinh mới,” tôi nói. Cô ấy lẽ ra nên tự phát hiện ra bởi vì tôi đâu có ở trong lớp vào hai tuần trước, nhưng thôi sao cũng được.
“Em là học sinh trao đổi từ Mexico à?”
Không hẳn. Tôi là học sinh chuyển đến, nhưng tôi không nghĩ là cô ấy quan tâm đến chi tiết đó.
“Vâng ạ.”
Tôi không thể không chú ý đến những giọt mồ hôi lấm tấm trên ria mép của cô. Tôi khá chắc chắn rằng thể nào cũng sẽ có người chú ý đến điều đó. Dì Consuelo của tôi có vấn đề tương tự như thế cho đến khi mẹ tôi wax cho dì.
“Em nói tiếng Tây Ban Nha hay tiếng Anh khi ở quê nhà?” Cô Shevelenko hỏi.
Tôi thậm chí còn không chắc rằng liệu câu hỏi này có được phép không, nhưng thôi sao cũng được. “Cả hai ạ.”
Cô ấy ngẩng cổ và nhìn khắp lớp. “Ramiro, qua đây.”
Thằng nhóc Mỹ Latinh này đi đến bên bàn giáo viên. Nó là một phiên bản cao hơn của bạn thân Alex, Paco. Alex và Paco đã bị bắn, và cuộc sống của toàn bộ chúng tôi đã bị đảo lộn hết cả. Rồi Paco chết. Tôi không biết liệu có ai trong số chúng tôi biết được đầy đủ điều gì đã xảy ra. Ngay sau khi anh trai tôi ra viện, chúng tôi chuyển đến Mexico sống với gia đình. Sau phát đạn đó, không có điều gì tương tự xảy ra nữa.
“Ramio, đây là…” Cô Shevelenko nhìn qua tôi. “Tên em là gì?”
“Carlos.”
Cô ấy đảo mắt qua thằng nhóc Ramio. “Cậu ấy và em đều là người Mexico. Các em sẽ trở thành một cặp nói tiếng Tây Ban Nha.”
Tôi theo Ramiro trở lại một trong những chiếc bàn thí nghiệm. “Cô ấy nói thật à?” Tôi nghe thấy.
“Đại khái là thật. Năm ngoái tớ nghe nói Shevy Bự gọi thằng đó là Ivan.”
“Cô ấy còn mất sáu tháng để nhớ được tên của một đứa đến từ Nga.”
“Shevy Bự là sao?” Tôi hỏi.
“Đừng nhìn tớ,” Ramiro nói. “Có phải tớ đặt ra đâu. Cô ấy có biệt danh ấy từ hai mươi năm trước rồi.”
Chuông vào lớp đã kểu rồi, nhưng mọi người vẫn nói chuyện. Shevy Bự đã quay trở lại với cái máy tính của cô ấy, bận rộn với cái email.
“Tên tớ là Ramiro, nhưng nghe nó đặc sệt Mexico nên mọi người gọi tớ là Ram.”
Tên tôi cũng đặc sệt Mexico, nhưng tôi không cảm thấy là mình cần phải xem thường những gì thuộc của mình và đổi tên thành Carl để có thể hòa hợp. Mọi người nhìn vào tôi và biết tôi là người Mỹ Latinh, vậy sao phải vờ như mình không phải?
Tôi luôn luôn cho rằng Alex muốn trở thành người da trắng bởi anh ấy không để mọi người gọi bằng cái tên khai sinh, Alejandro.
“Tên tớ là Carlos. Và cậu có thể gọi tớ là Carlos.”
Bây giờ thì tôi đang chú ý tớ cậu ấy, tôi để ý rằng Ram đang mặc một cái áo phông chơi golf với một cái logo của người thiết kế. Gia đình cậu ấy có thể ở Mexico nhưng tôi dám cá là chẳng ở nơi nào gần chỗ của gia đình tôi đâu.
“Vậy ở nơi này có gì vui không?” Tôi hỏi cậu ấy.
“Đi chơi ở Trung tâm thương mại Pearl Street, đi xem phim, đi bộ đường dài, trượt tuyết, chèo thuyền, leo núi, tiệc tùng với mấy cô nàng từ Niwot và Longmont.”
Trong những thứ đó chả có thứ gì vui, ngoại trừ phần tiệc tùng. Phía chéo bàn chúng tôi là cô nàng hot girl Madison. Cùng với cái áo bó sát, cô ấy có mái tóc dài màu vàng hoe, một nụ cười rạng rỡ thậm chí có thể sánh ngang với Brittany. Không phải tôi có ý gì với bạn gái của anh trai, nhưng họ đều thuộc kiểu khó có thể quên được. Madison trườn qua bàn. “Tớ nghe nói cậu là học sinh mới,” cô ấy nói. “Tớ là Madison. Và cậu là…”
“Carlos,” Ram buột miệng trước khi tôi kịp nói bất cứ thứ gì.
“Tớ chắc rằng cậu ấy có thể tự giới thiệu bản thân mà Ram,” cô ấy xì một tiếng, sau đó vén tóc ra sau tai, để lộ ra đôi khuyên tai bằng kim cương mà thực sự có thể làm chói lòa mắt mọi người nếu ánh mặt trời chiếu đúng vào góc độ của chúng. Cô ấy trườn qua bên tôi và cắn môi dưới. “Cậu là học sinh mới từ Meh-hee-co phải không?”
Tôi luôn phát cáu khi những đứa da trắng cố gắng phát âm như thể chúng nó đến từ Mexico. Tôi tự hỏi cô ấy còn nghe được những gì về tôi nữa. “Sí,” (Phải) tôi nói. Cô ấy nhoẻn miệng cười một cách gợi cảm với tôi rồi trườn người sát hơn vào. “Estas muy caliente.” (Cậu rất hot) Tôi nghĩ là cô ấy nói tôi hot. Đấy không phải là cách chúng tôi nói ở Meh-hee-co, nhưng tôi biết đại ý là thế. “Tớ cần một gia sư tiếng Tây Ban Nha. Gia sư lần trước hoàn toàn là một kẻ thất bại.”
Ram hắng giọng. “Qué tipa! (Thất bại gì chứ!) Cậu không cần phải đoán đâu, tớ chính là gia sư lần trước đấy.”
Tôi vẫn ngắm nhìn Madison. Cuộc sống của cô ấy thật dễ dàng, và hiển nhiên cô ấy chẳng có vấn đề gì với việc phô trương những gì mình có. Ngoài làn da bánh mật, những cô nàng Mexico ngoại lai là kiểu ưa thích của tôi, tôi đoán chẳng thằng nào có thể chống cự trước Madison. Và cô ấy cũng biết điều đó.
Khi một cô gái khác gọi cô ấy qua bàn bên, tôi quay sang Ram. “Cậu làm gia sư cho cô ấy hay hẹn hò cô ấy thế?” Tôi hỏi cậu ấy.
“Cả hai. Đôi khi là cùng một lúc. Nhưng chúng tớ đã chia tay từ hai tháng trước. Nghe lời khuyên của tớ và tránh xa cô ấy ra. Cô ta có thể cắn đấy.”
“Theo đúng nghĩa đen á?” Tôi hỏi, nhe răng cười.
“Thực sự thì cậu sẽ không muốn đến gần cô ấy để tìm ra câu trả lời cho câu hỏi đó đâu. Chỉ cần biết là cho đến lúc cuối của mối quan hệ, tớ trở thành học sinh và cô ấy trở thành gia sư. Và tớ đang không nói về tiếng Tây Ban Nha đâu.”
“Estas sabrosa. (Được đấy) Tớ sẽ nắm bắt cơ hội.”
“Cứ tự nhiên,” Ram nói với một cái nhún vai, bởi Shevy Bự đã ngồi dậy và bắt đầu bài giảng. “Nhưng đừng nói là tớ đã không cảnh báo nhé.”
Tôi không lên kế hoạch để trở thành bạn trai của ai cả, nhưng tôi không ngại mang một vài cô gái từ trường Flatiron đến chỗ của Alex chỉ để chứng minh rằng tôi hoàn toàn đối lập với anh ấy. Tôi nhìn sang Madison và cô ấy mỉm cười như thể hứa hẹn một điều gì đó hơn thế. Yeah, cô ấy thật hoàn hảo để mang về chỗ Alex. Cô ấy giống Brittany, nhưng không có vầng hào quang như một vị thánh trên đầu.
Sau khi chịu đựng các lớp buổi sáng, tôi đã hoàn toàn sẵn sàng cho bữa trưa. Khi chuông reo, tôi thấy mừng khi Kiara không đợi ở ngoài như cô ấy nói. Tôi thò tay vào tủ đựng đồ lấy ra bữa trưa tôi gói từ tủ lạnh của Alex.
Có thể là bạn hướng dẫn của tôi đã từ bỏ rồi. Điều đó thật tuyệt với tôi, ngoại trừ việc tôi mất tới mười phút để tìm căng tin. Khi tôi bước tới phòng ăn trưa, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần là sẽ phải ngồi một mình cho đến khi tôi thấy Ram vẫy tôi qua.
“Cảm ơn vì đã bỏ rơi tớ,” một giọng nói cất lên từ sau lưng tôi.
Tôi quay lại nhìn bạn hướng dẫn của mình. “Tớ đã nghĩ là cậu bỏ rồi.”
Cô ấy lắc đầu như thể đó là điều kì cục nhất mà cô ấy đã từng nghe. “Tất nhiên là tớ không bỏ. Tớ chỉ là không ra được sớm thôi.”
“Tệ quá,” tôi nói, tỏ vẻ rất thông cảm. “Nếu biết thế thì tớ đã đợi rồi…”
“Ừ phải.” Cô ấy gật đầu với cái bàn của Ram. “Ra ngồi với Ram đi. Tớ thấy cậu ấy vẫy cậu qua.”
Tôi ném cho cô ấy một cái nhìn kinh ngạc. “Cậu thực sự cho phép tớ ngồi với cậu ấy à?”
“Cậu có thể ngồi với tớ,” cô ấy nói, như thể tôi sẽ chọn ý tưởng này vậy.
“Ồ không, cảm ơn.”
“Đó đúng là điều tớ nghĩ.”
Khi Kiara đứng trong dãy xếp hàng mua đồ ăn, tôi đi qua bàn của Ram. Tôi đứng sau lưng ghế khi Ram giới thiệu tôi với bạn bè của cậu ấy, tất cả đều là những đứa da trắng trông như bản sao của nhau vậy. Họ đang nói về các cô gái, thể thao và những đội bóng yêu thích. Tôi nghi ngờ là có người nào trong số họ có thể tồn tại dù chỉ một ngày trong nhà máy đường ở Mexico không. Một số đứa bạn của tôi kiếm ít hơn mười lăm đô mỗi ngày. Còn đồng hồ của mấy đứa ở đây chắc hẳn còn có giá trị hơn mấy năm tiền lương của bạn tôi.
Madison xuất hiện ở bàn chúng tôi khi Ram trở lại từ quầy đồ ăn. “Chào các chàng trai,” cô ấy nói.
“Bố mẹ tớ sẽ ra khỏi thị trấn vào cuối tuần này. Tớ có một bữa tiệc vào tối thứ sáu nếu các cậu muốn tới. Chỉ là đừng nói với Ram điều này.”
Madison lấy ví và rút ra một thỏi son bóng. Cô ấy nhúng đầu cọ vào nhiều lần, sau đó chu môi lại và quệt lên môi. Khi tôi nghĩ cô ấy đã quệt xong thì môi cô ấy tại mở ra thành hình chữ O và xoáy cái cọ vòng quanh. Tôi nhìn quanh xem có ai khác cũng đang theo dõi màn trình diễn son bóng gợi cảm này không. Chắc chắn là có, hai người bạn của Ram đã ngừng nói chuyện, hoàn toàn tập trung vào Madison và tài năng đặc biệt của cô ấy. Ram đã quay lại vào tập trung vào việc ăn miếng pepperoni pizza của cậu ấy.
Mùi hương từ đôi môi của Madison khiến tôi tập trung lại vào cô ấy. “Carlos, để tớ viết thông tin của tớ cho cậu,” cô ấy nói, sau đó lấy ra một cái bút và cầm lấy tay tôi. Cô ấy viết lên đó số điện thoại và địa chỉ như thể cô ấy là một nghệ sĩ. Khi hoàn thành, cô ấy vẫy theo kiểu lắc lắc mấy ngón tay, sau đó bước đi ra ngồi cùng mấy người bạn của cô ấy. Tôi cắn một miếng sandwich và nhìn khắp một lượt nhà ăn, tìm kiếm Kiara, kẻ anti-Madison. Cô ấy đang ngồi với một gã có mái tóc bù xù rủ xuống mặt. Gã này có chiều cao và dáng người tầm tầm tôi. Đó là bạn trai cô ấy à? Nếu là vậy thì tôi thấy tiếc cho chàng trai này. Kiara là kiểu con gái mong muốn có người bạn trai phục tùng và quỳ dưới gối mình. Còn cơ thể và trí óc tôi không phục tùng ai và tôi thà chết khi phải quỳ dưới gối ai đó.
/23
|