Mọi người kinh hãi, Diệp Lăng Vũ cũng đứng lên, khi thấy Ngô Dung đứng trong đám người liền thức thời im lặng.
Vương Sùng Nghĩa đang định thể hiện trước mặt chị họ nhưng khi hắn phát hiện đám người đến đều là thị vệ mang theo đao kiếm, lập tức run như cầy sấy, chạy đến trốn sau lưng Diệp Lăng Vũ.
Đám thị vệ vây quanh hai chàng trai trẻ tuổi. Trong đó, có một người mặc trường bào màu trắng, một đôi mắt đào hoa lúc nhìn quanh tinh quang chuyển động, đa tình lại thâm tình, đừng nói các cô gái động lòng, ngay cả Vương Sùng Nghĩa nhìn đều cảm thấy trống ngực đập thình thịch, nghĩ thầm: Trời ạ, dung mạo này nếu đi làm tiểu quan, nhất định nổi tiếng nhất kinh thành.
Mà đứng bên cạnh chàng trai xinh đẹp đó là một người đàn ông cao ráo, khuôn mặt tuy không đẹp bằng người kia, nhưng là sửa mi mắt phượng, mũi cao môi mỏng tựa như điêu khắc, cũng có vài phần khí phách nam tử hán.
Chàng trai xinh đẹp ngạo mạn nhìn mọi người trong nhà họ Diệp, cao ngạo nói: “Nơi đây đã đổi chủ, thức thời lập tức tránh ra, đừng ở chỗ này làm chướng mắt người khác.”
Đại Chu quản lí binh khí rất nghiêm khắc, trong dân gian trừ dao búa cùng công cụ lạo động, còn lại nghiêm cấm tàng trữ đao kiếm, cung tên. Cho nên thị vệ dám ngang nhiên mang theo đao nhất định là người có liên quan tới quan phủ. Người đàn ông đẹp trai này tuy thái độ ngạo mạn nhưng vợ chồng nhà họ Vương cùng Vương Sùng Nghĩa đều không dám hé răng.
Vương thị sợ hãi kéo kéo tay áo Diệp Lăng Vũ.
Diệp Lăng Vũ khẽ gật đầu với người đàn ông đứng bên cạnh chàng trai, nói: “Ông chủ Ngô, thật ngại quá, hôm nay tôi định đến lấy một ít đồ dùng cá nhân, không ngờ mấy người họ hàng cũng theo tới đây, làm chậm trễ ngài, xin thứ lỗi.”
Vương Sùng Nghĩa nhỏ giọng hỏi: “Hắn ta là Ngô Dung?”
Vương Sùng Nghĩa lúc trước nghĩ Ngô Dung cùng hắn giống nhau đều là tên côn đồ, nhưng hôm nay mới thấy khí thế người này hơn hắn rất nhiều, tự cảm thấy xấu hổ.
Ngô Dung mỉm cười nói: “Không có việc gì, chẳng qua bạn của ta biết ta mua Khởi Tú Các, muốn đến xem qua một chút, không ngờ đã quấy rầy mọi người.”
Chàng trai xinh đẹp đảo cặp mắt trắng dã, nói: “Này, hai người đã đủ chưa? Đứng đó mà liếc mắt đưa tình, chậc chậc.”
Nói xong lạnh lùng liếc Vương Sùng Nghĩa, Vương Sùng Nghĩa sợ hãi lùi lại, hận không thể biến thành một con kiến theo kẽ hở chui đi.
Chàng trai xinh đẹp tiếp tục nói: “Một đám người lại làm khó một cô gái, các ngươi không cảm thấy xấu hổ, nhưng ta nghe không chịu nổi. Nói cái gì mà lệnh của cha mẹ, các ngươi không biết đạo nghĩa quân thần sao? Lệnh vua mới là cao nhất, chuyện hôn sự của Diệp đại cô nương, phủ công chúa Thường Nhạc làm chủ.”
Cái gì?!
Đừng nói một nhà Vương Sùng Nghĩa, ngay cả bản thân Diệp Lăng Vũ đều ngây ngẩn cả người. Nàng nhìn Ngô Dung, một bụng đầy dấu hỏi: không phải Ngô Dung có thù oán với phủ công chúa Thường Nhạc sao?
Ngô Dung cũng không có gì để nói. Chàng khẽ nhíu mày, nói nhỏ với kẻ cứ nằng nặc đòi theo giúp vui – thế tử phủ công chúa Thường Nhạc – Tiêu Thiều: “Tôi đã nói rồi, hôn sự của tôi tôi sẽ tự giải quyết.”
Tiêu Thiều vỗ vỗ bờ vai của chàng, nói: “Anh còn chần chờ gì hả, tôi thấy nếu anh chậm một bước, cô dâu sẽ bị người ta giành mất rồi, chúng ta là anh em tốt, tôi đương nhiên phải giúp anh một tay!”
Ngô Dung cúi đầu thở dài.
Đáng lẽ Tiêu Thiều đã từng đánh Ngô Dung một trận, hai người phải xem nhau như kẻ thù mới đúng. Thật ra Ngô Dung vì bị Tiêu Thiều đánh mà đi đời nhà ma, mà Ngô Dung vốn cũng liệt kê Tiêu Thiều vào danh sách đối tượng nguy hiểm cần phải tránh xa, nhưng không ngờ Tiêu Thiều đánh xong lại chủ động chạy đến nhà họ Ngô. Đầu tiên là xin lỗi vì đã đánh Ngô Dung, tiếp theo lại nói tuy chàng không thể gả em gái cho Ngô Dung, nhưng có thể giúp chàng tìm một đại mĩ nữ làm vợ.
Cứ như vậy, Tiêu Thiều trở thành người bạn đầu tiên của Ngô Dung trên thế giới này.
Tiêu Thiều bản tính không xấu, chẳng qua là người nóng tính, chỉ muốn đánh Ngô Dung một chút, cũng không muốn đánh chết. Nhưng không ngờ Ngô Dung thực sự rất xui xẻo, ngã đập đầu bị chảy máu trong mới có thể hôn mê dẫn đến cái chết.
Ngô Dung cũng từng nghĩ có nên xem Tiêu Thiều là kẻ thù hay không đây? Nhưng sinh mệnh thứ hai này của chàng cũng do Tiêu Thiều ban tặng……
Rốt cuộc là ân nhân hay kẻ thù?
Loại quan hệ này không nên nghĩ nhiều làm gì, càng nghĩ nhiều Ngô Dung càng cảm thấy đau đầu. Hơn nữa sau vài lần ở chung, chàng cũng thật sự thích cá tính của Tiêu Thiều. Là người khí phách, lại rất coi trong bạn bè, tuy ngạo mạn lại phong lưu nhưng là một bằng hữu rất tốt. Vì thế Ngô Dung cũng đồng ý làm bạn với Tiêu Thiều.
Cũng không biết sở thích của Tiêu Thiều là gì nữa đây, Ngô Dung càng lạnh nhạt với y, y lại càng thích dính sát vào người Ngô Dung. Ngày trước là hai ba ngày đến một lần, còn bây giờ lại hận không thể ngày nào cũng được gặp Ngô Dung.
Tiêu Thiều nhận ra nói chuyện với Ngô Dung rất thú vị, ai cũng nói Ngô Dung là kẻ vô dụng, đầu óc bình thường, nhưng y lại cảm thấy Ngô Dung giống như giả ngốc hơn, thậm chí có thể là một thiên tài nữa.
Thậm chí y từng nghĩ, nếu sớm biết Ngô Dung là người như vậy đã gả em gái mình gả cho chàng rồi.
Tiêu Thiều từng nói bóng gió với mẹ mình như vậy, lại bị công chúa Thường Nhạc mắng cho một trận, bảo y không có việc gì làm lại muốn gây chuyện.
Bởi vậy Tiêu Thiều rất tiếc nuối, cũng âm thầm thề phải tìm cho “bạn tốt” của mình một người vợ thật xứng đôi. Cũng vì thế mà Tiêu Thiều giống Tiền chưởng quầy đều không ưng Diệp Lăng Vũ, càng phản đối Ngô Dung ở rể nhà họ Diệp.
Thật không ngờ, Ngô Dung lại nói với y: “Con ta họ Ngô hay họ Diệp thì có gì khác nhau đâu? Mà ta thấy họ Diệp cũng rất dễ nghe.”
Ai bảo kiếp trước tên của chàng là Diệp Lỗi chứ? Chàng cảm thấy ở rể nhà họ Diệp, con cái của mình sau này mang họ Diệp chàng cũng không thiệt thòi gì.
Không ai biết suy nghĩ trong lòng Ngô Dung mà Tiêu Thiều nghe chàng nói như vậy cũng không khuyên nữa, trong lòng lại thông cảm với Ngô Dung. Chàng đúng là mệnh khổ, họ thật của mình cũng không thể công khai, cuối cùng còn phải chịu ở rể.
Vương thị dù sao cũng là mẹ của Diệp Lăng Vũ, nghe thấy chỗ dựa của Ngô Dung là phủ công chúa cao quý, nhất thời cảm thấy tiếp tục phản đối cũng không có hiệu quả, vả lại bà luôn an phận, sợ gây phiền phức với nhà quan.
Cho nên, bà cười gượng nói với Tiêu Thiều: “Công chúa làm mối thay tiểu nữ là vinh hạnh lớn cho nhà tiểu dân, vậy…… vậy việc kết hôn cứ quyết định như vậy đi.”
Diệp Lăng Vũ lại khẽ nhíu mày, lúc trước nàng còn băn khoăn có nên đồng ý hôn sự này không, mà bây giờ bị ép phải đồng ý, trong lòng lại có một chút không muốn.
Nàng nhìn thẳng Ngô Dung, khiêu khích nói: “Nếu ông chủ Ngô đã có thành ý như vậy, thì tôi cũng nói thẳng. Chuyện thành thân không phải là không được, nhưng ngài phải ở rể nhà họ Diệp, hơn nữa sau này tôi quản lí mọi chuyện trong nhà!”
Tiêu Thiều giận dữ: “Cô thật quá đáng!”
Phụ nữ đúng là không thể chiều, nhân nhượng cô ta một chút, cô ta sẽ leo lên đầu của anh, thật buồn cười! Ngô Dung đè lại bả vai Tiêu Thiều cũng nhìn thẳng Diệp Lăng Vũ, nói: “Ở rể không thành vấn đề, nàng làm chủ nhà cũng không sao hết. Có điều, nếu sau này gặp chuyện bất đồng quan điểm ta vẫn có quyền phản bác.”
Chàng có thể chiều nàng, theo ý kiến nàng nhưng cái gì cũng phải có giới hạn.
Không chỉ vì chàng đến từ thời đại nam nữ bình đẳng, mà bởi vì chàng là một – người ĐÀN ÔNG!
Nhờ sự nhiệt tình của Tiêu Thiều mà hôn lễ giữa Ngô Dung và Diệp Lăng Vũ tiến hành rất nhanh chóng.
Hai người mời khách khứa, tìm bà mối, nhưng khi bàn về sính lễ cùng đồ cưới thì có một chút tranh cãi. Diệp Lăng Vũ khăng khăng muốn nàng chuẩn bị sính lễ mà Ngô Dung dở khóc dở cười, chàng nói với Diệp Lăng Vũ: “Ta chấp nhận ở rể, là vì nghĩ cho họ của các con sau này. Còn những vấn đề khác sao có thể đảo ngược nam nữ đây? Hay là nàng chuẩn bị sính lễ còn ta mặc váy cưới, ngồi kiệu hoa tám người khiêng để nàng dẫn vào nhà?”
Diệp Lăng Vũ nghĩ ngợi cũng cảm thấy nổi da gà, đành phải nhượng bộ. Vẫn nên để Ngô Dung đưa sính lễ, còn nàng dựa theo số lượng khách mà chuẩn bị mâm cỗ.
Song nàng không ngờ tới sính lễ của Ngô Dung thật sự rất quý, không ngờ là toàn bộ gia sản mà cha Ngô Nguyên Ngân cho chàng: Điển Đương Hàng, cùng một toà nhà ba lầu.
Diệp Lăng Vũ hơi áy náy nói với chàng: “Sính lễ rất quý trọng, tôi biết đàn ông ở rể hay bị người khác chỉ trích, lẽ ra tôi phải bù đắp cho ngài, sao lại nhận thêm được?”
Ngô Dung cười cười rồi khẽ thở dài nói: “Nàng cứ giữ đi. Chúng ta thành thân, của ta chính là của nàng, của nàng chính là của ta, còn phân biệt rõ ràng như vậy sao?”
Thật ra trong lòng Ngô Dung có một mối lo khác. Chỉ sợ chàng đã nghèo túng đến như vậy nhưng vẫn là mối nguy hiểm trong mắt người kia… Tốt nhất là chàng không có quyền, lại không có tiền, hoàn toàn ăn bám phụ nữ, như vậy những người đó mới để chàng sống bình yên.
Ngô Dung tên thật cũng không phải là Ngô Dung, thật ra chàng họ khác …… là họ Hoắc, hơn nữa có một xuất thân khá đặc biệt…… Chàng là con của tiên hoàng, là anh em sinh đôi với Nhiếp Chính vương Hoắc Thuần. Chàng sinh muộn hơn Hoắc Thuần một khắc nên là em.
Mẹ của Ngô Dung cùng Hoắc Thuần – Từ thị dung mạo không xinh đẹp, nhưng lại có tâm kế, vào cung không lâu đã mang thai. Có điều khi ấy phân vị của bà rất thấp mà Hoàng đế lại sủng hạnh Hoàng quý phi, bà liền đem con của mình cho hoàng quý phi nuôi nấng, vì vậy Từ thị cũng thăng lên làm Tần.
Nhưng Từ Tần không chịu thua kém người khác, không lâu sau lại sinh đôi hai hoàng tử. Không biết Từ tần đã đắc tội với ai mà sau khi bà sinh, trong hậu cung có lời đồn nói cặp song sinh là điềm xấu.
Lúc ấy bên người hoàng đế có một đạo sĩ tên Tuất Đường, Tuất Đường xem tướng số cho hai hoàng tử, viết: “Song sinh điềm xấu, tai hoạ giáng xuống.”
Thật ra Tuất Đường là người phe hoàng hậu, khi hắn lén xem mệnh cho hai vị hoàng tử kết quả là: Tử vi hạ phàm, chân long mệnh cách. Hoàng hậu khi ấy cười lạnh: “Chẳng lẽ còn có hai con rồng sao?”
Hoàng hậu muốn giết hai đứa trẻ, nhưng Hoàng thượng dù sao cũng là cha, có câu “hổ dữ không ăn thịt con”, hơn nữa Hoàng quý phi mà ông sủng ái nhất cũng cầu xin cho hai tiểu hoàng tử, Hoàng thượng bèn tìm quốc sư Triệu Nguyên nghĩ cách giải quyết.
Sau khi Triệu Nguyên nhờ thầy tướng số xem cho hai hoàng tử cũng là thở dài. Chưa nói tới thai song sinh là điềm xấu, mà hai đứa trẻ này quả thật không nên sống cùng nhau. Đại hoàng tử mệnh cách thanh quý, tiểu hoàng tử mệnh cách thanh kỳ, không bằng tách chúng ra.
Hoàng đế lại hiểu lầm rằng mệnh của tiểu hoàng tử rất kì quái, có khả năng gây trở ngại cho người anh, mà theo Tuất Đường nói tốt nhất là giết.
Tuy Từ tần là người có tâm kế nhưng dù sao cũng là mẹ, bà không đành lòng nhìn con mình phải chết nên cuối cùng bà nghĩ ra một biện pháp vẹn cả đôi đường: khai trừ người em khỏi hoàng tịch, xoá tên trong gia phả hoàng tộc rồi đưa cho người dân nuôi nấng. Như vậy cũng giống như cắt đứt liên hệ với hoàng gia, cũng không lo đứa trẻ sẽ gây trở ngại cho anh trai.
Khi đó có một thương nhân tên Ngô Nguyên Ngân có họ hàng với một thái giám đắc lực bên người Từ tần, vì thế Từ tần bèn đem con trai phó thác cho Ngô Nguyên Ngân làm con nuôi, cứ như vậy tiểu hoàng tử thành Ngô Dung.
Cũng vừa lúc vợ chồng Ngô Nguyên Ngân không có con, lại biết Ngô Dung xuất thân không tầm thường nên cũng không dám dạy dỗ nghiêm ngặt, luôn chiều theo ý Ngô Dung. Kết quả nuôi thành một kẻ chỉ biết ăn chơi đàng điếm với suốt ngày đi gây chuyện.
Mà bởi vì Ngô Nguyên Ngân nhận nuôi Ngô Dung, Từ tần rất quan tâm tới nhà ông, cho ông một số tiền lớn, vì thế Ngô Nguyên Ngân mới có đủ tiền mở cửa hàng.
Ngô Dung không biết chuyện này, cho đến một năm trước mới tình cờ nghe được vợ chồng Ngô Nguyên Ngân nói. Biết được thân phận thật của mình, Ngô Dung rất tức giận. Đều là hoàng tử, vì sao chàng phải sống lầm lũi trong dân gian, mà anh sinh đôi của mình lại là Nhiếp Chính vương quyền cao chức trọng? Vì thế trong lúc xúc động chàng chạy đến đòi cưới con gái công chúa Thường Nhạc, trở thành con rể công chúa, như vậy miễn cưỡng cũng coi như được trở về hoàng tộc.
Có điều công chúa Thường Nhạc rất thương con gái, làm sao có thể gả con cho một kẻ như vậy? Nên mới xảy ra chuyện Tiêu Thiều đánh Ngô Dung.
Lúc trước vì đảm bảo an toàn cho Ngô Dung, Từ tần tuyên bố với bên ngoài là đứa em song sinh bị bệnh mà qua đời. Trên thực tế Từ tần bí mật đem Ngô Dung cho Ngô Nguyên Ngân nuôi dưỡng. Người biết chỉ có tiên hoàng với Từ tần, cùng vị thái giám kia thôi, trưởng công chúa Thường Nhạc cũng không biết thân phận Ngô Dung.
Vương Sùng Nghĩa đang định thể hiện trước mặt chị họ nhưng khi hắn phát hiện đám người đến đều là thị vệ mang theo đao kiếm, lập tức run như cầy sấy, chạy đến trốn sau lưng Diệp Lăng Vũ.
Đám thị vệ vây quanh hai chàng trai trẻ tuổi. Trong đó, có một người mặc trường bào màu trắng, một đôi mắt đào hoa lúc nhìn quanh tinh quang chuyển động, đa tình lại thâm tình, đừng nói các cô gái động lòng, ngay cả Vương Sùng Nghĩa nhìn đều cảm thấy trống ngực đập thình thịch, nghĩ thầm: Trời ạ, dung mạo này nếu đi làm tiểu quan, nhất định nổi tiếng nhất kinh thành.
Mà đứng bên cạnh chàng trai xinh đẹp đó là một người đàn ông cao ráo, khuôn mặt tuy không đẹp bằng người kia, nhưng là sửa mi mắt phượng, mũi cao môi mỏng tựa như điêu khắc, cũng có vài phần khí phách nam tử hán.
Chàng trai xinh đẹp ngạo mạn nhìn mọi người trong nhà họ Diệp, cao ngạo nói: “Nơi đây đã đổi chủ, thức thời lập tức tránh ra, đừng ở chỗ này làm chướng mắt người khác.”
Đại Chu quản lí binh khí rất nghiêm khắc, trong dân gian trừ dao búa cùng công cụ lạo động, còn lại nghiêm cấm tàng trữ đao kiếm, cung tên. Cho nên thị vệ dám ngang nhiên mang theo đao nhất định là người có liên quan tới quan phủ. Người đàn ông đẹp trai này tuy thái độ ngạo mạn nhưng vợ chồng nhà họ Vương cùng Vương Sùng Nghĩa đều không dám hé răng.
Vương thị sợ hãi kéo kéo tay áo Diệp Lăng Vũ.
Diệp Lăng Vũ khẽ gật đầu với người đàn ông đứng bên cạnh chàng trai, nói: “Ông chủ Ngô, thật ngại quá, hôm nay tôi định đến lấy một ít đồ dùng cá nhân, không ngờ mấy người họ hàng cũng theo tới đây, làm chậm trễ ngài, xin thứ lỗi.”
Vương Sùng Nghĩa nhỏ giọng hỏi: “Hắn ta là Ngô Dung?”
Vương Sùng Nghĩa lúc trước nghĩ Ngô Dung cùng hắn giống nhau đều là tên côn đồ, nhưng hôm nay mới thấy khí thế người này hơn hắn rất nhiều, tự cảm thấy xấu hổ.
Ngô Dung mỉm cười nói: “Không có việc gì, chẳng qua bạn của ta biết ta mua Khởi Tú Các, muốn đến xem qua một chút, không ngờ đã quấy rầy mọi người.”
Chàng trai xinh đẹp đảo cặp mắt trắng dã, nói: “Này, hai người đã đủ chưa? Đứng đó mà liếc mắt đưa tình, chậc chậc.”
Nói xong lạnh lùng liếc Vương Sùng Nghĩa, Vương Sùng Nghĩa sợ hãi lùi lại, hận không thể biến thành một con kiến theo kẽ hở chui đi.
Chàng trai xinh đẹp tiếp tục nói: “Một đám người lại làm khó một cô gái, các ngươi không cảm thấy xấu hổ, nhưng ta nghe không chịu nổi. Nói cái gì mà lệnh của cha mẹ, các ngươi không biết đạo nghĩa quân thần sao? Lệnh vua mới là cao nhất, chuyện hôn sự của Diệp đại cô nương, phủ công chúa Thường Nhạc làm chủ.”
Cái gì?!
Đừng nói một nhà Vương Sùng Nghĩa, ngay cả bản thân Diệp Lăng Vũ đều ngây ngẩn cả người. Nàng nhìn Ngô Dung, một bụng đầy dấu hỏi: không phải Ngô Dung có thù oán với phủ công chúa Thường Nhạc sao?
Ngô Dung cũng không có gì để nói. Chàng khẽ nhíu mày, nói nhỏ với kẻ cứ nằng nặc đòi theo giúp vui – thế tử phủ công chúa Thường Nhạc – Tiêu Thiều: “Tôi đã nói rồi, hôn sự của tôi tôi sẽ tự giải quyết.”
Tiêu Thiều vỗ vỗ bờ vai của chàng, nói: “Anh còn chần chờ gì hả, tôi thấy nếu anh chậm một bước, cô dâu sẽ bị người ta giành mất rồi, chúng ta là anh em tốt, tôi đương nhiên phải giúp anh một tay!”
Ngô Dung cúi đầu thở dài.
Đáng lẽ Tiêu Thiều đã từng đánh Ngô Dung một trận, hai người phải xem nhau như kẻ thù mới đúng. Thật ra Ngô Dung vì bị Tiêu Thiều đánh mà đi đời nhà ma, mà Ngô Dung vốn cũng liệt kê Tiêu Thiều vào danh sách đối tượng nguy hiểm cần phải tránh xa, nhưng không ngờ Tiêu Thiều đánh xong lại chủ động chạy đến nhà họ Ngô. Đầu tiên là xin lỗi vì đã đánh Ngô Dung, tiếp theo lại nói tuy chàng không thể gả em gái cho Ngô Dung, nhưng có thể giúp chàng tìm một đại mĩ nữ làm vợ.
Cứ như vậy, Tiêu Thiều trở thành người bạn đầu tiên của Ngô Dung trên thế giới này.
Tiêu Thiều bản tính không xấu, chẳng qua là người nóng tính, chỉ muốn đánh Ngô Dung một chút, cũng không muốn đánh chết. Nhưng không ngờ Ngô Dung thực sự rất xui xẻo, ngã đập đầu bị chảy máu trong mới có thể hôn mê dẫn đến cái chết.
Ngô Dung cũng từng nghĩ có nên xem Tiêu Thiều là kẻ thù hay không đây? Nhưng sinh mệnh thứ hai này của chàng cũng do Tiêu Thiều ban tặng……
Rốt cuộc là ân nhân hay kẻ thù?
Loại quan hệ này không nên nghĩ nhiều làm gì, càng nghĩ nhiều Ngô Dung càng cảm thấy đau đầu. Hơn nữa sau vài lần ở chung, chàng cũng thật sự thích cá tính của Tiêu Thiều. Là người khí phách, lại rất coi trong bạn bè, tuy ngạo mạn lại phong lưu nhưng là một bằng hữu rất tốt. Vì thế Ngô Dung cũng đồng ý làm bạn với Tiêu Thiều.
Cũng không biết sở thích của Tiêu Thiều là gì nữa đây, Ngô Dung càng lạnh nhạt với y, y lại càng thích dính sát vào người Ngô Dung. Ngày trước là hai ba ngày đến một lần, còn bây giờ lại hận không thể ngày nào cũng được gặp Ngô Dung.
Tiêu Thiều nhận ra nói chuyện với Ngô Dung rất thú vị, ai cũng nói Ngô Dung là kẻ vô dụng, đầu óc bình thường, nhưng y lại cảm thấy Ngô Dung giống như giả ngốc hơn, thậm chí có thể là một thiên tài nữa.
Thậm chí y từng nghĩ, nếu sớm biết Ngô Dung là người như vậy đã gả em gái mình gả cho chàng rồi.
Tiêu Thiều từng nói bóng gió với mẹ mình như vậy, lại bị công chúa Thường Nhạc mắng cho một trận, bảo y không có việc gì làm lại muốn gây chuyện.
Bởi vậy Tiêu Thiều rất tiếc nuối, cũng âm thầm thề phải tìm cho “bạn tốt” của mình một người vợ thật xứng đôi. Cũng vì thế mà Tiêu Thiều giống Tiền chưởng quầy đều không ưng Diệp Lăng Vũ, càng phản đối Ngô Dung ở rể nhà họ Diệp.
Thật không ngờ, Ngô Dung lại nói với y: “Con ta họ Ngô hay họ Diệp thì có gì khác nhau đâu? Mà ta thấy họ Diệp cũng rất dễ nghe.”
Ai bảo kiếp trước tên của chàng là Diệp Lỗi chứ? Chàng cảm thấy ở rể nhà họ Diệp, con cái của mình sau này mang họ Diệp chàng cũng không thiệt thòi gì.
Không ai biết suy nghĩ trong lòng Ngô Dung mà Tiêu Thiều nghe chàng nói như vậy cũng không khuyên nữa, trong lòng lại thông cảm với Ngô Dung. Chàng đúng là mệnh khổ, họ thật của mình cũng không thể công khai, cuối cùng còn phải chịu ở rể.
Vương thị dù sao cũng là mẹ của Diệp Lăng Vũ, nghe thấy chỗ dựa của Ngô Dung là phủ công chúa cao quý, nhất thời cảm thấy tiếp tục phản đối cũng không có hiệu quả, vả lại bà luôn an phận, sợ gây phiền phức với nhà quan.
Cho nên, bà cười gượng nói với Tiêu Thiều: “Công chúa làm mối thay tiểu nữ là vinh hạnh lớn cho nhà tiểu dân, vậy…… vậy việc kết hôn cứ quyết định như vậy đi.”
Diệp Lăng Vũ lại khẽ nhíu mày, lúc trước nàng còn băn khoăn có nên đồng ý hôn sự này không, mà bây giờ bị ép phải đồng ý, trong lòng lại có một chút không muốn.
Nàng nhìn thẳng Ngô Dung, khiêu khích nói: “Nếu ông chủ Ngô đã có thành ý như vậy, thì tôi cũng nói thẳng. Chuyện thành thân không phải là không được, nhưng ngài phải ở rể nhà họ Diệp, hơn nữa sau này tôi quản lí mọi chuyện trong nhà!”
Tiêu Thiều giận dữ: “Cô thật quá đáng!”
Phụ nữ đúng là không thể chiều, nhân nhượng cô ta một chút, cô ta sẽ leo lên đầu của anh, thật buồn cười! Ngô Dung đè lại bả vai Tiêu Thiều cũng nhìn thẳng Diệp Lăng Vũ, nói: “Ở rể không thành vấn đề, nàng làm chủ nhà cũng không sao hết. Có điều, nếu sau này gặp chuyện bất đồng quan điểm ta vẫn có quyền phản bác.”
Chàng có thể chiều nàng, theo ý kiến nàng nhưng cái gì cũng phải có giới hạn.
Không chỉ vì chàng đến từ thời đại nam nữ bình đẳng, mà bởi vì chàng là một – người ĐÀN ÔNG!
Nhờ sự nhiệt tình của Tiêu Thiều mà hôn lễ giữa Ngô Dung và Diệp Lăng Vũ tiến hành rất nhanh chóng.
Hai người mời khách khứa, tìm bà mối, nhưng khi bàn về sính lễ cùng đồ cưới thì có một chút tranh cãi. Diệp Lăng Vũ khăng khăng muốn nàng chuẩn bị sính lễ mà Ngô Dung dở khóc dở cười, chàng nói với Diệp Lăng Vũ: “Ta chấp nhận ở rể, là vì nghĩ cho họ của các con sau này. Còn những vấn đề khác sao có thể đảo ngược nam nữ đây? Hay là nàng chuẩn bị sính lễ còn ta mặc váy cưới, ngồi kiệu hoa tám người khiêng để nàng dẫn vào nhà?”
Diệp Lăng Vũ nghĩ ngợi cũng cảm thấy nổi da gà, đành phải nhượng bộ. Vẫn nên để Ngô Dung đưa sính lễ, còn nàng dựa theo số lượng khách mà chuẩn bị mâm cỗ.
Song nàng không ngờ tới sính lễ của Ngô Dung thật sự rất quý, không ngờ là toàn bộ gia sản mà cha Ngô Nguyên Ngân cho chàng: Điển Đương Hàng, cùng một toà nhà ba lầu.
Diệp Lăng Vũ hơi áy náy nói với chàng: “Sính lễ rất quý trọng, tôi biết đàn ông ở rể hay bị người khác chỉ trích, lẽ ra tôi phải bù đắp cho ngài, sao lại nhận thêm được?”
Ngô Dung cười cười rồi khẽ thở dài nói: “Nàng cứ giữ đi. Chúng ta thành thân, của ta chính là của nàng, của nàng chính là của ta, còn phân biệt rõ ràng như vậy sao?”
Thật ra trong lòng Ngô Dung có một mối lo khác. Chỉ sợ chàng đã nghèo túng đến như vậy nhưng vẫn là mối nguy hiểm trong mắt người kia… Tốt nhất là chàng không có quyền, lại không có tiền, hoàn toàn ăn bám phụ nữ, như vậy những người đó mới để chàng sống bình yên.
Ngô Dung tên thật cũng không phải là Ngô Dung, thật ra chàng họ khác …… là họ Hoắc, hơn nữa có một xuất thân khá đặc biệt…… Chàng là con của tiên hoàng, là anh em sinh đôi với Nhiếp Chính vương Hoắc Thuần. Chàng sinh muộn hơn Hoắc Thuần một khắc nên là em.
Mẹ của Ngô Dung cùng Hoắc Thuần – Từ thị dung mạo không xinh đẹp, nhưng lại có tâm kế, vào cung không lâu đã mang thai. Có điều khi ấy phân vị của bà rất thấp mà Hoàng đế lại sủng hạnh Hoàng quý phi, bà liền đem con của mình cho hoàng quý phi nuôi nấng, vì vậy Từ thị cũng thăng lên làm Tần.
Nhưng Từ Tần không chịu thua kém người khác, không lâu sau lại sinh đôi hai hoàng tử. Không biết Từ tần đã đắc tội với ai mà sau khi bà sinh, trong hậu cung có lời đồn nói cặp song sinh là điềm xấu.
Lúc ấy bên người hoàng đế có một đạo sĩ tên Tuất Đường, Tuất Đường xem tướng số cho hai hoàng tử, viết: “Song sinh điềm xấu, tai hoạ giáng xuống.”
Thật ra Tuất Đường là người phe hoàng hậu, khi hắn lén xem mệnh cho hai vị hoàng tử kết quả là: Tử vi hạ phàm, chân long mệnh cách. Hoàng hậu khi ấy cười lạnh: “Chẳng lẽ còn có hai con rồng sao?”
Hoàng hậu muốn giết hai đứa trẻ, nhưng Hoàng thượng dù sao cũng là cha, có câu “hổ dữ không ăn thịt con”, hơn nữa Hoàng quý phi mà ông sủng ái nhất cũng cầu xin cho hai tiểu hoàng tử, Hoàng thượng bèn tìm quốc sư Triệu Nguyên nghĩ cách giải quyết.
Sau khi Triệu Nguyên nhờ thầy tướng số xem cho hai hoàng tử cũng là thở dài. Chưa nói tới thai song sinh là điềm xấu, mà hai đứa trẻ này quả thật không nên sống cùng nhau. Đại hoàng tử mệnh cách thanh quý, tiểu hoàng tử mệnh cách thanh kỳ, không bằng tách chúng ra.
Hoàng đế lại hiểu lầm rằng mệnh của tiểu hoàng tử rất kì quái, có khả năng gây trở ngại cho người anh, mà theo Tuất Đường nói tốt nhất là giết.
Tuy Từ tần là người có tâm kế nhưng dù sao cũng là mẹ, bà không đành lòng nhìn con mình phải chết nên cuối cùng bà nghĩ ra một biện pháp vẹn cả đôi đường: khai trừ người em khỏi hoàng tịch, xoá tên trong gia phả hoàng tộc rồi đưa cho người dân nuôi nấng. Như vậy cũng giống như cắt đứt liên hệ với hoàng gia, cũng không lo đứa trẻ sẽ gây trở ngại cho anh trai.
Khi đó có một thương nhân tên Ngô Nguyên Ngân có họ hàng với một thái giám đắc lực bên người Từ tần, vì thế Từ tần bèn đem con trai phó thác cho Ngô Nguyên Ngân làm con nuôi, cứ như vậy tiểu hoàng tử thành Ngô Dung.
Cũng vừa lúc vợ chồng Ngô Nguyên Ngân không có con, lại biết Ngô Dung xuất thân không tầm thường nên cũng không dám dạy dỗ nghiêm ngặt, luôn chiều theo ý Ngô Dung. Kết quả nuôi thành một kẻ chỉ biết ăn chơi đàng điếm với suốt ngày đi gây chuyện.
Mà bởi vì Ngô Nguyên Ngân nhận nuôi Ngô Dung, Từ tần rất quan tâm tới nhà ông, cho ông một số tiền lớn, vì thế Ngô Nguyên Ngân mới có đủ tiền mở cửa hàng.
Ngô Dung không biết chuyện này, cho đến một năm trước mới tình cờ nghe được vợ chồng Ngô Nguyên Ngân nói. Biết được thân phận thật của mình, Ngô Dung rất tức giận. Đều là hoàng tử, vì sao chàng phải sống lầm lũi trong dân gian, mà anh sinh đôi của mình lại là Nhiếp Chính vương quyền cao chức trọng? Vì thế trong lúc xúc động chàng chạy đến đòi cưới con gái công chúa Thường Nhạc, trở thành con rể công chúa, như vậy miễn cưỡng cũng coi như được trở về hoàng tộc.
Có điều công chúa Thường Nhạc rất thương con gái, làm sao có thể gả con cho một kẻ như vậy? Nên mới xảy ra chuyện Tiêu Thiều đánh Ngô Dung.
Lúc trước vì đảm bảo an toàn cho Ngô Dung, Từ tần tuyên bố với bên ngoài là đứa em song sinh bị bệnh mà qua đời. Trên thực tế Từ tần bí mật đem Ngô Dung cho Ngô Nguyên Ngân nuôi dưỡng. Người biết chỉ có tiên hoàng với Từ tần, cùng vị thái giám kia thôi, trưởng công chúa Thường Nhạc cũng không biết thân phận Ngô Dung.
/17
|