Lâm Lang ngây ngốc nhìn Hàn Nhạn, vào giờ khắc này, nàng ta bỗng phát hiện một chữ cũng không thể trả lời nữ tử trước mặt. Dù cho nàng nói thế nào thì Lâm Lang cũng không thể phản bác được. Người vẫn luôn bình tĩnh này, thoạt nhìn mặc cho người ức hiếp, vĩnh viễn cũng sẽ không tức giận, quả thật không tức giận. Trước kia Lâm Lang cho rằng nữ tử Đại Tông dễ ăn hiếp, hoặc là muốn nhân nhượng cho khỏi phiền phức, nhưng bây giờ nàng ta phát hiện ra mình sai rồi. Sở dĩ Hàn Nhạn không đối phó các nàng là bởi vì nàng vốn khinh thường.
"Kéo xuống, đánh cho ta." Hàn Nhạn quay lưng đi, lạnh lùng nói.
Hai bà tử to con nhấc Lâm Lang, đặt lên ghế dài, hai hạ nhân tay cầm cây dài hơi chần chừ mà nhìn Mộc Phong. Ai cũng biết đây là nha hoàn của công chúa Tây Nhung. Sau này công chúa Tây Nhung sẽ trở thành Huyền Thanh vương phi, nếu bây giờ kết thù với các nàng thì mai sau nếu vương phi truy cứu tới...Mộc Phong trừng mắt liếc hắn một cái: "Nhìn cái gì, đánh đi."
Hạ nhân này liền cắn răng, đánh "bốp" một cái xuống.
Lâm Lang kêu thảm một tiếng ngay lập tức. Cho tới bây giờ không ai dám làm thế với nàng ta ở Tây Nhung. Nàng ta là nha hoàn thiếp thân của Y Lâm Na, bình thường mọi người thấy nàng ta thì nịnh nọt còn không kịp chứ đnừg nói tới chuyện da thịt chịu khổ như hôm nay. Thế nhưng nguyên nhân tất cả chỉ là bởi vì mình nói Hàn Nhạn một câu mà dẫn tới. Nàng ta không ngờ rằng Hàn Nhạn dám đánh thật. Nàng ta không sợ đắc tội công chúa thật sao?
Hàn Nhạn cười như không cười mà nhìn Lâm Lang, ánh mắt sâu thăm thẳm, rõ ràng là yên lặng mà nói cho nàng ta biết: "Bây giờ ngươi biết rằng ta nói thật chưa?"
Đánh mấy roi thì tiếng kêu thảm như giết heo của Lâm Lang cũng vang lên theo, vô cùng thảm thiết, kêu như vậy thì người trong phòng muốn không nghe thấy cũng khó, đương nhiên trong phòng cũng sẽ không bỏ qua. Quả nhiên, chỉ nghe "kẽo kẹt" một tiếng, cửa thư phòng bỗng bị đẩy ra, Y Lâm Na đi ra từ bên trong.
"Trang Hàn Nhạn, ngươi thật lớn mật!" Y Lâm Na bước vài bước tới trước mặt Hàn Nhạn, hùng hổ mà nói.
Hàn Nhạn mỉm cười: "Công chúa quá khen. Hàn Nhạn nhát gan vô cùng, nếu không thế thì vừa rồi đã đẩy thẳng cửa vào rồi."
Y Lâm Na nghe ra ý trong lời của nàng, dương dương tự đắc mà nói: "Vậy thì sao? Ta tâm sự với vương gia trong thư phòng, ngươi là người ngoài, dĩ nhiên là không tiện vào. Ngươi cho rằng Huyền Thanh vương phủ là chỗ nào mà ngươi muốn tới thì tới?"
Mày Hàn Nhạn không nhăn chút nào, cũng không nói gì, khóe môi chứa nụ cười bình thản, rõ ràng là tìm không ra vẻ mặt gì khác nhưng lại khiến Y Lâm Na thấy mùi miễn cưỡng. Lông mày nàng ta dựng thẳng, chỉ vào hạ nhân đang đánh Lâm Lang, nói: "Dừng tay cho ta!"
Hạ nhân này hơi khó xử mà nhìn Hàn Nhạn một cái, lại nhìn Y Lâm Na. Vị Y Lâm Na này không đắc tội nổi nhưng trước kia Hàn Nhạn là người có địa vị đặc biệt trong lòng vương gia. Tuy không rõ sao lần này vương gia trở về lại trở nên như vậy nhưng là nam nhân đều hiểu rõ lòng nam nhân. Vẻ mặt vương gia nhìn Hàn Nhạn rõ ràng vẫn còn rất để ý mà. Lỡ ngày nào đó Hàn Nhạn xoay người thì mình phải làm sao?
Hàn Nhạn cười cười: "Dừng tay đi."
Hạ nhân này như trút được gánh nặng mà thở phào một hơi, nở nụ cười cảm kích với hàn Nhạn. Y Lâm Na thấy cảnh này thì càng giận không kiềm được. Bởi vì nàng ta cho là mình mới là nữ chủ nhân của Huyền Thanh vương phủ, thế nhưng thỉnh thoảng có hạ nhân trong vương phủ cố ý vô ý nhắc nhở nàng ta rằng Hàn Nhạn mới là Huyền Thanh vương phi thật sự. Nàng ta biết Hàn Nhạn ở đây tròn một năm cho nên hạ nhân có tình cảm với nàng. Nhưng với Y Lâm Na mà nói lại chẳng phải chuyện tốt gì. Chỉ vì một khi uy phong của Hàn Nhạn được dựng lên trong lòng hạ nhân, sau này mình thành chủ tử của Huyền Thanh vương phủ, làm sao mà phục chúng? Mọi người sẽ chỉ cho rằng Hàn Nhạn mới là vương phi, mà mình thì chẳng là gì cả. Lúc này hạ nhân lại phục tùng Hàn Nhạn khiến trong lòng nàng ta chợt nảy ra khó chịu, ánh mắt nhìn Hàn Nhạn tràn đầy ghen ghét và không cam lòng.
"Trang Hàn Nhạn, sao ngươi lại đánh thị nữ của ta?" Y Lâm Na chất vấn. Lâm Lang là người của nàng ta, Hàn Nhạn đánh người của mình trước mặt Y Lâm Na chính là đang đánh vào thể diện nàng ta. Vốn nàng ta cố ý không mở cửa, muốn kéo Phó Vân Tịch để Hàn Nhạn mất mặt, cho nàng chút thuốc nhuộm (cả câu thành ngữ là "Cho chút thuốc nhuộm mà tưởng mở được cả xưởng nhuộm", ý chỉ những người được một tấc lại tiến một thước.) Nhưng ai ngờ Hàn Nhạn lại công khai đánh thị nữ của mình. Nếu mình không ra, chẳng phải là nói lên rằng mình yếu đuối có thể lấn lướt? Quan trọng hơn là, vừa rồi mỗi lời của Hàn Nhạn bên ngoài Y Lâm Na đều nghe hết. Nàng mỉa mai Tây Nhung, mỉa mai mình, nàng đánh vào lòng tự trọng của mình. Chuyện này với Y Lâm Na mà nói là chuyện không thể chịu được. Nàng ta đã quen với cảm giác cao cao tại thượng, sao có thể bị người sỉ nhục như vậy. Bây giờ, nàng ta định dùng chuyện này để làm khó Hàn Nhạn.
Hàn Nhạn khẽ nhíu mày: "Công chúa điện hạ có điều không biết. Thị nữ này ỷ là người bên cạnh công chúa, phẩm hạnh tồi tệ, nói chuyện không phân phải trái, lại còn mắng chửi ta ngay trước mặt ta, còn nói đó là ý của công chúa. Chẳng lẽ tập tục của Tây Nhung là như vậy? Ta nghĩ chắc là không đâu. Nhất định là ác nô này muốn vu hãm công chúa nên mới thay công chúa dạy dỗ ác nô này."
Nàng nhẹ nhẹ nhàng nhàng đẩy tất cả lỗi lầm không còn một mảnh, kín đáo đẩy mọi chuyện lên người thị nữ kia. Y Lâm Na có thể làm gi? Nếu nàng ta không để Hàn Nhạn trừng phạt thị nữ này thì chính là gián tiếp thừa nhận mình bày mưu đặt kế cho Lâm Lang tìm Hàn Nhạn gây chuyện. Nếu để cho Lâm Lang cứ chịu phạt như vậy thì quả là không cam lòng. Nàng ta đành phải cắn răng nói: "Lâm Lang không vậy đâu...Nhất định là ngươi vu hãm..."
Hàn Nhạn mỉm cười: "Có lẽ công chúa điện hạ trách lầm Hàn Nhạn rồi. Nên biết rằng những lời vừa rồi d.đ.l.q.đ Hàn Nhạn nói với thị nữ này không sai, mọi người trong thư phòng có thể nghe thấy mà. Dù vương gia và công chúa không nghe thấy thì còn có Mộc Phong thị vệ. Mộc Phong, lời của ta có giả không?"
Mộc Phong thình lình bị chỉ tên thì thầm kêu khổ trong lòng, chỉ có thể nhắm mắt mà đáp: "Lời của Trang tiểu thư không giả."
Hàn Nhạn quay sang Y Lâm Na, mở tay ra: "Người thấy đấy, ta không nói sai nhỉ. Sự thật chính là như vậy."
Y Lâm Na bỗng có cảm giác không biết phải làm sao. Lúc đối mặt với Hàn Nhạn, nàng ta phát hiện ra mình vô lực, ngoài vũ lực, riêng luận về tâm kế thì nàng ta thật sự không bằng Hàn Nhạn được. Trang Hàn Nhạn này thật sự là quá đáng sợ. Thoạt nhìn có vẻ yên lặng tựa như rắn độc mà Tây Nhung các nàng hay thấy. Nhìn như tầm thường nhưng độc tính là mạnh nhất. Chỉ cần bị cắn một cái thì không còn hy vọng sống. Hàn Nhạn cũng thế, một khi bị nàng theo dõi thì sẽ không thể xoay người. Bất tri bất giác, Y Lâm Na đã nhìn Hàn Nhạn như một nữ nhân tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn cứng rắn.
Y Lâm Na không biết rằng tâm kế của Hàn Nhạn đều là máu và nước mắt làm thành khi nàng ở kiếp trước. Mỗi một mưu kế của nàng đều là vũ khí để nàng cố gắng sống sót trong minh tranh ám đấu trong viện ở đại trạch. Với công chúa cao cao tại thượng của vương thất Tây Nhung, tất cả đều có thuộc hạ thay mình bày mưu tính kế mà nói thì loại cuộc sống không phải của mình này không nằm trong tưởng tượng của nàng ta. Y Lâm Na chỉ có thể nhìn thấy tâm kế của Hàn Nhạn chứ không thấy được sự yếu đuối của nàng.
Yếu đuối cho ai nhìn đây? Hàn Nhạn cười hờ hững. Kể từ khi quyết định phải sống tốt hơn, nàng đã thu hồi tất cả yếu đuối lại.
Y Lâm Na nhìn Hàn Nhạn chằm chằm, bỗng nhếch môi cười. Nàng ta vốn có khuôn mặt cực lỳ xinh đẹp nhưng bình thường đều bày ra vẻ cao cao tại thượng nên che mất ba phần xinh đẹp của khuôn mặt. Bây giờ nàng ta cười như thế, làn da màu mật ong bóng loáng, đồng tử như ngọc lưu ly tràn ngập các loại màu sắc, kiều mỵ động lòng người khó nói thành lời: "Câu hỏi vừa rồi của ngươi ta nghe được thật. Nhưng Lâm Lang nói cũng đúng. Nghe nói đêm qua Trang tiểu thư một đêm không về, bị người thấy ở cùng với nam tử xa lạ trong khách điếm suốt cả đêm."
Cuối cùng đã nói vào vấn đề chính. Hàn Nhạn cười khẽ trong lòng. Nàng còn đang nghĩ xem lúc nào công chúa Tây Nhung mới chủ động nhắc tới chuyện này. Nhanh như vậy mà đã không nén được giận rồi. Tuy Hàn Nhạn cũng rất muốn biết rốt cuộc là ai truyền tin tức này ra. Lúc đầu nàng còn cho là Trác Thất nhưng bây giờ xem ra lại là Y Lâm Na thì đúng hơn. Không phải là nàng ta phái người theo dõi mình chứ? Trong lòng Hàn Nhạn khựng lại rồi bình thường lại rất nhanh. Theo dõi thì sao nào?
"Y Lâm Na." Lại là một giọng nói lạnh lùng truyền tới. Không biết Phó Vân Tịch ra khỏi thư phòng từ lúc nào, đứng trước mặt các nàng, lạnh nhạt mà nói.
Dường như đã rất lâu không gặp Phó Vân Tịch, Hàn Nhạn nhìn chàng một cái, chỉ thấy chàng mặc trường bào màu đen, nhưng sắc mặt của chàng lại càng tái nhợt hơn. Thoạt nhìn có vẻ chàng gầy gò không ít, vẻ hờ hững nơi mi tâm càng nặng hơn. Lúc này chàng lên tiếng ngăn cản Y Lâm Na, cũng không biết là có ý gì.
Y Lâm Na sửng sốt, nhíu mày, dường như hết sức bất mãn chuyện Phó Vân Tịch cắt ngang lời mình, dịu dàng nói: "Ta nói không sai mào. Không phải là vương gia người cũng biết à...Nàng ta..."
"Công chúa điện hạ," Hàn Nhạn bỗng nói: "Người đã biết chuyện này, vậy người có biết nam nhân ở cùng ta một đêm là ca ca của người - hoàng tử Tây Nhung không?"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người. Mộc Phong kinh ngạc không thôi. Y Lâm Na lắc đầu, nói: "Không thể nào, ngươi nói hươu nói vượn..." Người bình tĩnh nhất là hai người Phó Vân Tịch và Hàn Nhạn. Hàn Nhạn bình tĩnh là bởi vì nàng không cảm thấy nói chuyện này ra thì có gì không ổn. Chỉ có điều thoạt nhìn có vẻ Y Lâm Na không biết chuyện của Trác Thất, vậy cũng hơi kỳ lạ.
Mâu quang Phó Vân Tịch chợt lóe, im lặng mà nhìn Hàn Nhạn. Nàng vẫn bình tĩnh như vậy, tựa như vốn không đặt chuyện này trong lòng.
"Sao hoàng huynh của ta lại ở cùng một chỗ với ngươi?" Y Lâm Na hỏi.
"Rất đơn giản, bởi vì ta cứu hắn." Hàn Nhạn lạnh lùng nói: "Lúc công chúa điện hạ sống vui vẻ thì đừng quên đây là Đại Tông, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Hôm nay mũi nhọn chĩa vào hoàng huynh của người, ngày mai có thể như vậy với người." Nàng mỉm cười, vẻ mặt thản nhiên, tựa như rốt cuộc đã quyết định gì đó: "Mà ta, cũng sẽ không phụng bồi."
"Ngươi định làm gì?" Ngoài dự đoán của mọi người, Phó Vân Tịch vẫn luôn im lặng mở miệng nói, mang theo chút cảm xúc không thể diễn tả thành lời khiến người ta thấy mà kinh hãi.
Hàn Nhạn thoải mái mà cười khẽ: "Ta phải về, vương gia."
/144
|